mình xin mạn phép đăng chap mới và lùi thời gian ra mắt fic "Phù thủy vĩ đại" lại nhé. Cảm ơn mn đã ủng hộ. ^^
#2
Cô nàng rắc rối
- Shinichi, cậu trốn ở đâu kĩ quá vậy. Người ta tìm cậu mệt muốn chết nha. Nhớ tớ không chồng yêu!?
Shinichi bước xuống cầu thang, vừa vất xong túi rác liền bị một cô gái chạy sầm sập tới, túm lấy cánh tay cậu mà lắc lắc, giọng ẽo ợt khiến người khác phát ớn. Cậu nghe thấy vậy thì bỗng chốc nổi da gà, trong lòng nhen nhóm bực dọc. Nhìn qua thì dễ thấy cô nàng rõ ràng có khuôn mặt thanh tú ưa nhìn, thân hình chuẩn khá giống người mẫu. Ăn mặc và trang điểm tuy hơi lòe loẹt nhưng cũng có thể coi mà một mĩ nhân. Vậy mà cô ta lại là cục nợ mà Shinichi muốn vứt bỏ nhất, và chẳng ai dại vì sắc đẹp mà muốn rước lấy một mối họa vào thân. Tất cả chỉ bởi cô ta là thiên kim tiểu thư Nasami Moto. Khi nghe tới tên thì ai cũng phải chạy xa, bởi nếu lỡ miệng đắc tội với cô nàng thì chỉ còn nước chuyển nhà. Bố là quan chức, mẹ là doanh nhân, anh trai cũng học cùng trường nhưng nổi tiếng là dân giang hồ. Thật đúng là sáng - tối có thừa, nếu có chẳng may động tới cô nàng thì trốn ở đâu cũng khó mà yên thân. Cô nàng lại là kẻ chua ngoa, thấy ai không vừa mắt thì đều dễ dàng để kiếm chuyện gây khó dễ cho người đó. Chính vì thế mà chẳng ai dám lại gần chứ đừng nói là theo đuổi. Nasami tuy kiêu ngạo là vậy nhưng đứng trước Shinichi lừng danh thì cũng phải cúi đầu, nghe lời răm rắp. Đơn giản vì cô ta đẹp, Shinichi còn đẹp hơn. Song ai trong trường cũng bảo họ đẹp đôi, trai tài gái sắc khiến cô nàng phổng mũi, lúc nào cũng dính chặt lấy Shinichi. Vì thế yêu cầu cô nàng tránh xa cậu không bao giờ được thực hiện trọn vẹn. Trong khi cậu chán ghét cô ta đến cùng cực.
-Bỏ tay ra.
Miệng nói, nhưng tay cậu cũng không quên tự giải phóng cho mình. Cậu tiếp tục lạnh lùng bước đi. Cô nàng kia cũng không vừa, ngay lập tức chạy theo, quàng tay vào tay cậu ra vẻ thân thiết lắm. Shinichi tuy khó chịu nhưng cũng chẳng buồn đuổi nữa, để xem cô ta đi theo cậu được bao lâu. Hai con người cứ thế sải bước trên dãy hành lang dài. Người mặt lạnh, kẻ hớn hở mà vẫn khiến bao nhiêu cô gái ghen tị. Và như một bông hoa thu hút mọi ong bướm, Nasami nhanh chóng bị bao vây bởi nhưng kẻ xu nịnh. Chúng hết trầm trồ khen ngợi cô nàng xứng đôi với hotboy số một của trường, lại tất bật xua đuổi, xô đẩy những người đi xung quanh nhằm dẹp đường cho đôi uyên ương. Đáng tiếc thay trong số những người chúng đẩy có cả Ran - người mà không phải ai cũng biết là ai đấy. Tất nhiên với cương vị là nhà vô định Karate thành phố 4 năm liên tiếp, mấy cú đẩy ẻo là các nàng tiểu thư chẳng ảnh hưởng gì tới cô, nhưng cú huých nhẹ ấy lại khiến cánh cửa tủ đang mở cứa vào tay Ran một vệt dài, không sâu nhưng vẫn đủ để chảy máu, và làm ai đó đau lòng. Shinichi nhìn thấy thì càng nóng, đang định gạt tay Nasami chạy đến thì bóng dáng ai kia đã vụt chạy đi. Ran đã sớm đoán biết được ý định của cậu nên nhanh chóng ôm tay chạy lại chỗ Sonoko, cố tình nói to.
- Sonoko, cậu có băng cứu thương chứ ? Không thì dẫn tớ đến phòng y tế cũng được.
Sonoko đang đứng nói chuyện rôm rả với mấy anh trong đội bóng rổ quên cả xung quanh, đầu óc như bay lượn trên mây trên gió vì thế lúc đầu chẳng hiểu gì, lại thấy tay Ran chảy máu thì hoảng lắm. Rồi cô cũng thấy Ran vất vả nháy nhó đủ kiểu cho mình, mắt liếc ra sau thấy Shinichi đứng cạnh Nasami thì cũng hiểu ra, liền nhanh chóng nhập vai.
-Trời ạ sao cậu bất cẩn thế ? Thôi tớ cũng đang học sơ cứu nè, vào đây tớ băng cho.
Nói rồi hai cô nàng ríu rít kéo nhau đi. Shinichi nhìn thấy thế, biết rằng Sonoko sẽ chăm sóc được cho Ran nhưng vẫn không an tâm. Cậu cứ đứng trầm ngâm ra đó, trong phút chốc chẳng biết mình nên làm gì. Nasami thấy cậu đột ngột dừng lại thì cực kì khó hiểu, liền lắc tay Shinichi liên hồi hòng lôi kéo sự tập trung của cậu. Song cuối cùng cô ta cũng chỉ là kẻ thân lừa ưa nặng mà thôi. Shinichi vừa trở về thực tại, liền không nói không rằng, giằng tay ra khỏi tay Nasami khiến cô nàng loạng choạng ngã ra sàn. Cậu đút tay vào túi quần, cố gắng không cho ai thấy đôi tay đã nắm chặt lại thành quyền và bước đi.
-Cô còn đi theo, thì đừng trách tôi không nể tình.
Mắt cậu tỏa ra tia lạnh lẽo nhìn thẳng vào Nasami khiến cô nàng sợ hãi gật đầu lia lịa. Nói rồi cậu bước đi, bước chân có phần vội vàng. Tiếng xì xào sau lưng mỗi lúc một lớn. Shinichi chẳng quan tâm đến xung quanh chạy một mạch về lớp, lấy trong cặp ra một lọ thuốc nhỏ rồi lại tức tốc chạy ra gốc cây dưới sân trường, ngay sát sân bóng.
- Hattori, tớ nhờ cậu chút. Cậu đưa cái này cho Sonoko được không ?
Hattori đang trổ tài tán gái, bị Shinichi phá đám thì rất khó chịu, nhưng thấy cậu bạn mồ hôi nhễ nhại, trong ánh mắt cố giấu một tia lo lắng thì nhanh chóng hiểu ra vấn đề. Cậu không nói không rằng cầm lấy lọ thuốc, khẽ nhếch môi cười trấn an.
- Cứ để tớ lo. Cấm cướp cô gái của tớ đấy.
Shinichi cười trừ, lửa trong lòng khẽ nguội đi một chút. Bóng Heiji vừa khuất, cậu liền đưa mắt nhìn lên lớp học của ai kia, lòng vừa dịu đã lại bất chợt thấy đau. Bên ô cửa sổ, chị cậu đang nhìn xuống, miệng nở nụ cười tươi rói, cánh tay được băng bó đưa lên vẫy nhè nhẹ. Là chị em, nhưng cậu không thể quang minh chính đại lo cho chị mình. Chỉ là chạy đến kiểm tra, chỉ là đưa lọ thuốc. Những việc đơn giản đến thế, cậu cũng không làm được. Cậu đã tự hứa sẽ bảo vệ và chăm sóc chị, nhưng bây giờ đây, cậu chỉ có thể lén lút quan tâm, bất lực nhờ người khác. Trong khi cậu chỉ cần xước xát một chút thôi, thể nào chị cậu cũng hòa vào đám đông fan nữ để chăm sóc cho cậu. Như vậy có phải quá bất công không? Sau tất cả, điều cậu có thể làm chỉ là thế thôi ư ? Thể loại chị em gì vậy?
Rầm .....
Cả sân bóng nghe tiếng động liền quay lại nhìn, cả mấy tốp fan nữ đứng gần đấy cũng lao đến xem xét. Tay cậu đỏ lựng lên sau khi tiếp xúc với cái cây bên cạnh. Bàn tay nắm thành nắm đấm vẫn chưa có giống hiệu buông lỏng, ngày càng sưng đỏ lên. Đỏ chứ chưa chảy máu, thế thì có thấm vào đâu. Người khác thấy đau, còn cậu, chẳng thấy gì cả. Mọi người kéo đến xung quanh càng đông, càng khiến cậu thêm ngột ngạt và khó chịu.
- Tất cả mau tránh ra. - Nasami đang đi tìm cậu thì thấy đám đông tụ lại, liền nhờ anh trai dẹp đường để lao vào giữa. Cô ta vênh mặt đi giữa đám đông, thấy cậu thì liền mở miệng suýt xoa đầy giả tạo...
Rầm .....
- Chưa chết đâu. Cô tránh xa tôi ra chút đi.
Ai cũng ngỡ ngàng và có phần hoảng sợ trước hành động của cậu, mấy anh trong đội bóng mon men lại gần xem xét thì méo mặt khi thấy thân cây hơi lõm vào một chút. Họ chưa bao giờ thấy một Shinichi giận dữ và bạo lực như thế. Còn cậu, vẫn giữ nguyên phong thái bất cần, cao ngạo đó mà rảo bước, hàn khí ngút trời khiến ai cũng như bị đông cứng, sợ hãi chẳng dám bám theo. Lần đầu tiên, cậu ung dung bước đi mà không bị bao vây đến ngộp thở. Bàn tay đút trong túi quần lúc này đã bắt đầu rỉ máu. Phía trên kia, đôi mắt tím của ai đó vẫn dõi theo cậu nãy giờ, chợt thoáng tia buồn rồi đóng chặt. Bóng ai kia vừa khuất, cũng là lúc giọt nước mắt tràn mi. Ran đưa tay vào túi, lấy ra chiếc điện thoại nhỏ, quay số gọi nhanh. Tiếng tút tút chưa kịp kêu lên âm thứ hai đã bị ngắt quãng bởi giọng của ai đó.
- Em không sao hết.
- Shin, em đang cố tình làm chị buồn...
- Em không... – Cậu ngừng đột ngột, chợt nhớ đến bóng dáng ai kia, liền thoáng những bi ai ẩn hiện trong đôi mắt. Là thật hay không? Cậu đang ngụy biện ? – Em xin lỗi. Chị này...
- Ừ.
- Chút nữa chị cứ về trước nhé. Em có chút chuyện.
- Đừng về trễ quá.
Ran ngập ngừng mãi rồi mới cúp máy, cô hình như muốn nói điều gì song lại thôi. Còn Shinichi, cậu dường như chỉ đợi có thế. Cậu quay số gọi đến một số lạ, dựa lưng vào tường chờ đợi. Gần như ngay lập tức, chiếc điện thoại rung lên một hồi rồi im bặt. Shinichi không thèm liếc qua, hài lòng đi về lớp. Nhìn vẻ bên ngoài ai cũng thấy cậu khẽ nhếch môi cười, nhưng trong lòng cậu, lửa giận đã lại ngùn ngụt bốc lên.
Chuông tan học cuối cùng cũng lên tiếng đầy réo rắt, đánh bật mọi sự mệt mỏi, chán nản của học sinh. Từ trong các lớp học, mọi người ùa ra sân làm thành một biển người trùng điệp. Tiếng nói cười làm náo loạn cả một góc phố. Rất nhanh sau đó, sân trường thưa thớt dần, lác đác vài thầy cô cùng mấy người sinh hoạt trong câu lạc bộ. Và Shinichi. Cậu lúc này mới bước ra khỏi lớp, khuôn mặt băng lãnh thường ngày hôm nay bỗng xen thêm một chút “sát khí”. Bước chân ra khỏi cổng, ngay lập tức một đám thanh niên mặt mày dữ tợn, xăm trổ đầy mình liền bám đuôi cậu. Cậu thấy vậy chẳng chút bận tâm, bước chân vẫn bình thản rẽ về một góc phố lạ. Đến một con hẻm vắng, những bước chân vội vã khi nãy bỗng chốc giảm tốc độ, và đôi mắt cậu lười nhác nhìn khung cảnh diễn ra trước mặt.
-Nào chú em, đưa tiền đây nào. Chú phải đóng thuế thì anh mới bảo vệ chú được chứ. Phải không anh em.
Tiếng cười cợt vang lên khắp chung quanh gần như át đi tiếng thanh minh của cậu nhóc yếu đuối đang đứng lọt thỏm trong đám côn đồ. Trông bộ dạng thảm hại của cậu, Shinichi đứng hẳn lại. Cậu giơ tay lên rồi đứng sang một bên, rút điện thoại ra nghịch như thể chẳng có gì xảy ra. Đám người đi theo sau cậu nãy giờ thấy tín hiệu thì lập tức hùng hổ đi tới. Những âm thanh hừ hự thường có trong phim kiếm hiệp Trung Quốc nay vang lên dồn dập rõ ràng. Sau khi xung quanh yên lặng trở lại, Shinichi mới nhét điện thoại vào túi, định bước đến.
-Anh? Anh Max. Các người làm gì vậy hả? Các người ... sao dám đánh anh tôi. Tránh. Tránh ra ngay. Anhhh.
Nasami chả hiểu từ đâu đột ngột xuất hiện, hét lên ầm ĩ rồi chạy xô tới bên năm sáu tên mặt mày tím tái đang quỳ xuống, vẻ mặt sợ sệt như cừu non, mà kẻ cầm đầu không ai khác chính là Maxium Moto – con trưởng của nhà Moto. Cô nàng lao vào xem xét, xuýt xoa như thể chính mình bị đau rồi lớn tiếng:
- Các người có biết anh tôi là ai không hả??? Chẳng lẽ các người không biết đến uy danh của Kan sao? Anh tôi là cánh tay phải của anh ấy, nếu các người động đến anh tôi, Kan nhất định sẽ không tha cho các người.
- Anh trai cô? Hắn chỉ có thể làm vương làm tướng trong căn nhà búp bê của cô thôi, công chúa à. Hắn đã lạm quyền quá lâu rồi. Hắn phải bị trừng phạt. – Tên cầm đầu lên tiếng.
- Chạy đi Nasami! Anh... không sao đâu. Chạy đi! - Rồi hắn hoảng hốt và sợ sệt quay sang nói với đám người kia, khuôn mặt xem chừng như sắp khóc:
- Muốn đánh muốn giết gì cứ việc, hãy tha cho em gái tôi. Nó còn nhỏ chưa biết. Xin các người, hãy tha cho em gái tôi! ... Làm ơn!
- Không!!! Không em không đi đâu hết.
Nasami lắc đầu quầy quậy, nhìn anh trai mặt mày tím tái thì ứa nước mắt, ôm chặt lấy cổ hắn không rời. Cô nàng cứ ngồi đó khóc tu tu như đứa trẻ bị đánh khiến đám người kia trong giây phút không biết xử lí ra sao. Giờ đây cô nàng bỗng trở nên yếu đuối và đáng thương lạ kì, không còn chút gì của một kẻ “coi trời bằng vung” nữa. Shinichi đứng trong bóng tối quan sát nãy giờ, nhìn thấy cảnh ấy bất giác nghĩ về một kí ức đã xa, nhất thời cảm thấy mủi lòng. Cậu đi ra phía ngoài con hẻm rồi mới dùng điện thoại gọi cho kẻ cầm đầu nhóm côn đồ trong kia.
- Nói với Max, từ nay mọi quyền hành của hắn ở khu vực này sẽ bị tước. Nếu hắn còn hống hách, chính hắn sẽ là người phải nộp “thuế” đấy. Bảo với hắn, hôm nay hắn thoát tội là nhờ em gái hắn, nếu hắn còn dung túng để cô ta làm loạn thì đừng trách ta mạnh tay. Cho thêm hắn ít “phần thưởng” coi như lương hưu rồi hãy thả. Nhớ trang trí cho tay hắn vết sẹo đẹp vào.
Cậu cúp máy rồi vác cặp bước đi, mặc kệ tiếng gào khóc của cô gái kia vang vọng trong con hẻm nhỏ. Đôi mắt xanh vẫn sáng trong ánh mặt trời giờ tối sầm lại, không chút thương xót, không chút hối hận, không một cảm xúc. Đường phố vắng tanh lác đác vài người đi vội. Bóng dáng cô độc, băng lãnh của cậu đổ dài trên đường, trong cơn gió đêm đang gào thét trông càng thêm xa vắng. Trong tâm trí cậu, chợt thoáng qua một nụ cười rất hiền.
Khi Shinichi về đến nhà thì đã 9h tối. Cậu vào nhà, ghé mắt nhìn qua phòng khách, thoáng thấy không có ai thì tiến thẳng vào bếp. Đúng như cậu đoán, chị cậu đang nằm ngủ gục trên bàn, bên cạnh là mâm cơm đã nguội ngắt. Cậu nhìn đồng hồ, lẩm bẩm gì mà cậu không nghĩ là việc đó tốn thời gian đến thế. Vất cặp sách lên ghế, cậu nhẹ nhàng đến bế ai kia lên phòng ngủ. Đặt cô nhẹ nhàng xuống gi.ường, cậu đắp chăn và ghém từng góc một. Sau khi chắc rằng cô đã không bị đánh thức, cậu lẳng lặng đi xuống nhà. Mấy phút sau, có bóng dáng một người lượn lờ trong bếp, tiếng xì xèo của chảo mỡ và tiếng lửa bập bùng vang lên lách cách nhịp nhàng lạ kì.
Ran đang ngủ ngon thì bị cơn đói cùng mùi thức ăn “bạo lực” kéo ra khỏi giấc ngủ. Cô hơi ngạc nhiên khi thấy mình nằm gọn gàng trên gi.ường, lại ngay lập tức nghe tiếng động từ nhà dưới thì bỗng yên tâm, uể oải lê xác đi xuống. Cô cố gắng bước nhẹ rồi đứng ở cửa bếp, khẽ cười nhìn ai kia lúi húi làm đồ ăn trong tấm tạp dề xanh, quay lưng về phía mình. Cô còn nhớ như in lúc cô gợi ý mua nó, Shinichi đã nhất quyết không đồng ý. Cậu bảo mình sẽ không bao giờ vào bếp, và sẽ không bao giờ mặc tạp dề nên không muốn phí tiền vào nó. Kết quả thì sao, cô vẫn lấy cho bằng được, và dù cậu cố tình cất nó sâu trong góc tủ quần áo, cô vẫn tìm được cách lôi nó ra và treo cạnh chiếc tạp dề màu tím của mình. Thật ra Shinichi thi thoảng vẫn vào bếp nấu cho cô ăn, và một lần do sơ ý mà dầu mỡ đã làm hỏng một cái áo của cậu nên cô mới mua nó về. Suy cho cùng cũng là vì lo cho ai kia chứ bộ, đâu chỉ vì ý thích của riêng cô, phải không???
- Rình mò như thế chẳng tốt chút nào.
- Thật sao? Hay tại ai kia không để ý hả.
- Em không để ý sao biết chị rình mò em chứ.
- ..... - Ran cứng họng, bất lực nhìn cậu cười toe toét.
- Thôi vào ăn đi, em làm xong rồi.
Cô xị mặt nhưng cũng không chậm trễ kéo ghế ngồi xuống. Trên bàn, năm sáu món ăn bốc khói nghi ngút nhìn là thèm khiến bụng cô không tự chủ mà réo lên ầm ĩ. Shinichi tắt bếp, tiến đến đặt đĩa thức ăn cuối cùng lên bàn, nghe tiếng bụng cô biểu tình liền bật cười. Cậu ngồi xuống, tiện tay múc cho cô một bát canh đầy.
- Uống trước khi ăn tiêu hóa tốt hơn.
- ......
Cô không trả lời mà cầm ngay lấy bát canh uống ngon lành càng làm cậu cười to hơn, nhưng cô chẳng còn hơi mắng mỏ cậu nữa, bắt đầu lao vào đánh chén. Cậu cứ vừa ăn vừa nhìn cô, lâu lâu mới gắp ít thức ăn cho mình. Đôi mắt giờ đã xanh trong trở lại, lúc nhìn cô, lúc lại xa xăm bất định. Còn Ran vẫn miệt mài với công cuộc lấp đầy bao tử chẳng ngó ngàng đến xung quanh. Sau một lúc, khi mọi món ăn trên bàn đã vơi đi quá nửa, cô mới dừng lại. Nhìn cậu, ngay lập tức cô đứng dậy, đi ra phòng khách. Shinichi thấy vậy thì ngạc nhiên, nhưng chưa kịp lên tiếng thì cô đã chạy vào, trên tay là hộp băng cứu thương. Cậu rùng mình, trưng ra bộ mặt baby nhìn cô, đồng thời đưa chân kéo ghế cho cô ngồi. Ran lại gần, ngồi xuống và lên tiếng cảnh báo:
- Có đáng yêu nhưng vô tác dụng. Đưa tay ra đây.
Giờ đến lượt cậu xị mặt, chu môi tỏ vẻ giận dỗi. Ran vẫn cương quyết lôi bằng được tay cậu ra khỏi túi quần. Đúng như cô đoán, mu bàn tay cậu vẫn đỏ ửng, đôi chỗ lẫn chút tím tái. Cô di tay lên những chỗ máu đông trên tay cậu, nhẹ nhàng nâng lên miệng thổi nhẹ. Rồi cô nhanh chóng lôi “đồ nghề” ra sát trùng và băng bó lại cẩn thận. Cậu nhìn cô, mắt đượm buồn nhưng không nói gì.
- Em vừa đi đâu về thế?
Cô vừa làm vừa thuận miệng hỏi, không có nhiều sự tò mò đọng lại trong câu hỏi. Vậy mà đến tai ai kia lại như lời kết tội khiến cậu nhất thời bối rối không biết trả lời thế nào. Cậu thở dài, ánh mắt vẫn dừng lại trên gương mặt thanh tú của cô. Nhưng cậu chẳng nói gì, chỉ ngả đầu ra ghế. Một lúc sau mới chậm chạp lên tiếng. Dường như cậu vẫn đang tìm câu trả lời cho chính mình?
- Có việc thôi. Liệu em có thể không nói về nó không? – Cậu đột ngột ngồi hẳn dậy, nhìn thẳng vào cô. – Chị?
- Nếu em không muốn thì thôi. – Cô hơi ngạc nhiên và chỉ dừng lại ở đó, song không muốn có khoảng lặng chen vào giữ hai chị em nên đổi giọng. - Nhưng sáng mai phải dậy sớm làm đồ ăn và tối nay ngồi viết bản kiểm điểm cho chị. Nhà mình đâu có thừa bông băng và thuốc sát trùng.
- Chị đúng là cô gái rắc rối nhất em từng gặp đấy. – Cậu bỏ hẳn vẻ mặt u trầm lúc nãy mà nhe răng cười nhăn nhở. – Nhưng đã rõ thưa Ran đại nhân, giờ em sẽ đi rửa bát cho, chị đi làm cơm đi.
- Thế tay ai đang bị băng trắng xóa đây ? Lên viết bản kiểm điểm đi, chị sẽ lo dưới này.
Cậu cười trừ, hôn chóc lên má cô một cái rồi chạy biến lên trên gác. Cô thấy vậy thì mỉm cười rất tươi, thong thả bắt tay vào dọn dẹp. Cậu chạy lên phòng rồi thì lao thẳng vào lên gi.ường nằm, mắt nhắm nghiền mệt mỏi. Cậu chỉ muốn nằm nghỉ ngơi một chút nhưng cuối cùng lại bị cuốn vào một giấc ngủ chập chờn. Trong lúc mơ màng, cậu chợt nhìn thấy một cô gái luôn tranh thủ từng giây phút nấu vội cho ai đó bữa ăn, còn mình thì nhịn đói đến mức ngất lịm đi giữa lớp, báo hại ai đó phải nghỉ học chăm sóc. Lại nhìn thấy một người vì thương em nhỏ bán hàng rong mà một mình đánh lại cả chục tên côn đồ, tuy thắng nhưng vẫn không tránh khỏi thương tích. Cậu còn thấy cả một người chăm chỉ làm thêm kiếm tiền, đến nỗi bàn chân sưng vù và bàn tay tím tái cả đi vì gió đông. Cậu cứ mơ màng, nhìn từng kí ức tràn về bất chợt như cơn mưa rào mùa hạ. Mát nhưng cũng rát.
Shinichi cứ nằm im như thế chừng nửa tiếng thì những âm thanh từ nhà dưới im bặt. Cậu giật mình tỉnh giấc, đoán biết người kia đã đi ngủ, cậu lúc này mới bắt đầu bật dậy, đi vào nhà tắm. Sau hai mươi phút không hơn không kém, cậu bước ra trong bộ đồ ngủ hình Đô-rê-mon xanh vạn người muốn chiêm ngưỡng. Cậu lượn đi lượn lại trước gương, cố gắng chấp nhận rằng mình không thể trông trẻ con hơn được nữa, chụp một tấm ảnh rồi mở cửa đi sang phòng bên cạnh. Ran giờ đã ngủ ngon lành chẳng biết trời chăng gì, có lẽ cô quá mệt sau một ngày dài. Cậu tiến lại gần gi.ường, đứng nhìn chăm chăm vào cô nhưng lại sợ ai kia thức giấc nên liền đặt vội chiếc phong bì lên chiếc bàn bên cạnh. Cậu định quay bước đi, song lại như không đành mà quay lại hôn nhẹ lên trán ai kia, thầm thì :
- Ngủ ngon Rắc Rối.
Trên môi ai chợt thoáng qua một nụ cười.