Series drabble A - M
A – Amuro Tooru
Anh cần có một nhân thân mới, một vỏ bọc mới để trà trộn vào hàng ngũ của địch, giống như chính sách của chương trình bảo vệ nhân chứng đặc biệt vậy. Chỉ có điều những nhân chứng này sẽ được hứa hẹn một cuộc sống tươi đẹp và an toàn, còn anh, anh đang tự nguyện lao đầu vào chỗ chết.
Ngồi trong quán café cùng Date Wataru – người bạn thân gặp gỡ từ những ngày đầu đặt chân vào học viện cảnh sát, nay là cộng sự và cánh tay phải đắc lực của anh trong cơ quan tình báo Nhật Bản, cả hai không ngừng nhìn chằm chằm vào cuốn danh bạ điện thoại dày cộp đặt ở giữa mặt bàn. Date miệng ngậm que tăm tre, tay liên tục lật giở với vẻ chán chường. Một lúc sau, cậu hướng sự chú ý ra phía ngoài cửa kính. Giữa lòng thành phố ngột ngạt bức bối, xe cộ inh ỏi nối thành dòng.
Ở phía đối diện, người bạn đang tiện tay dứt dứt mấy cọng tóc nâu đồng phủ lòa xòa trước trán. Nếu cứ nhăn nhó mãi như vậy, chẳng mấy chốc anh ta sẽ có vỏ bọc là một ông già người Châu Á mất thôi.
“Tại sao cứ phải quan trọng vấn đề lên như vậy? Cứ lấy một cái tên bất kì thì đã sao hả Rei?”
Rei ngẩng đầu, nheo nheo đôi mắt sáng rực màu trời. Gương mặt anh biểu lộ thứ cảm xúc hỗn độn thật khó nắm bắt.
“Còn nhớ cái tên trước kia cậu đặt không?” Anh lại vùi đầu vào cuốn danh bạ điện thoại. “Akira Tooru ấy.”
Date cười, cầm tách café nhấp khẽ một ngụm. “Nó thì sao?”
“Tôi không thể chịu được mỗi khi có người gọi tôi là “Anh Thông Minh à…”Rei bực bội càu nhàu. “Một cái tên vừa nổi bật vừa ngu ngốc.”
Date cười không thành tiếng, phải khó khăn lắm cậu mới kiềm chế lại được. Rei không hề bình thản lịch lãm như cái vẻ ngoài vẫn thường thể hiện. Dám chừng anh sẽ găm vào người cậu một viên đạn vì cố tình làm anh tức giận lắm.
Gạt tay Rei sang một bên, Date lật cuốn danh bạ lại từ đầu và chỉ vào một cái tên đã được đánh dấu bằng mực đỏ.
“Amuro.”
“Là Amuro Tooru.” Date ngả người về phía trước, hai tay chống lên bàn. “Cậu thấy sao?”
Anh chăm chú nhìn dòng chữ được khoanh tròn nằm chếch phía trên ngón tay của Date, miệng khẽ lẩm nhẩm.
“Amuro, có vẻ cái tên mang lại điềm lành đấy…”
Khuôn mặt Date bỗng rạng rỡ hơn hẳn, giọng nói cũng chợt hào hứng lên.
“Vậy thì ta chốt nhé. Amuro Tooru, thám tử tư.”
“Cậu và cái họ Tooru có liên hệ gì với nhau vậy?” Anh gấp cuốn danh bạ lại trong khi Date kéo ghế đứng dậy. Cậu ta không trả lời, chỉ cười.
Trong quán café yên tĩnh vắng lặng, Date đứng ở cửa ra vào, vẫy tay chào anh và nói với lại một câu:
“Này, tóc màu nâu đồng trông có vẻ không hợp với cậu lắm đâu!”
Khóe môi anh cong lên thành một nụ cười. Ngắm mình qua hình ảnh phản chiếu từ khung cửa kính, anh chỉ thấy thấp thoáng một cái bóng mờ ảo không rõ hình thù.
Có lẽ, thử nhuộm màu vàng kim chắc cũng không đến nỗi tệ…
B – Bourbon
Amuro không thích uống rượu. Phần lớn những chai rượu có trong gian bếp nhà anh chỉ để lòe thiên hạ. Rượu mang đến cho Amuro cảm giác mê man nặng nề, trong khi tinh thần anh phải luôn sẵn sàng ở trong tình trạng tỉnh táo.
Tuy vậy, khi tổ chức quyết định đặt mật danh cho anh là Bourbon, anh vẫn không thể chấp nhận rằng từ nay tên tuổi mình sẽ lại gắn liền với loại rượu có một nửa thành phần là ngô và lúa mì ấy.
C – Conan Edogawa
Thằng bé với cái tên được ghép lại giữa Conan Doyle và Edogawa Ranpo. Nếu đây đúng là tên mà cha mẹ nó đặt, thì hai đấng sinh thành này quả là fan cuồng hâm mộ tiểu thuyết trinh thám.
Đương nhiên, chẳng có cha mẹ nào đặt tên con như thế cả.
Nó làm anh nhớ đến cái tên Amuro Tooru mà Date đã bắt anh phải dùng. Nhiều lúc anh đã tự hỏi, không biết tên mình có phải sản phẩm cấy ghép giữa Amuro Namie và Tooru Mutsuki không?
Và thằng nhóc Conan ấy, khi nó đang đắm chìm trong ngạo mạn và đắc thắng vì đã phát hiện ra thân phận thật của anh, liên kết với đặc vụ FBI để lừa anh, nó không biết cái vỏ bọc đặc biệt của nó cũng đang dần bộc lộ ra à?
Đúng vậy. Khi anh đột nhập vào Sở cảnh sát Tokyo để lấy kết quả khám nghiệm tử thi của Shuiichi Akai, anh đã tình cờ tìm thấy một thứ còn giá trị gấp bội.
Đó là dấu vân tay của thằng nhóc trên chiếc điện thoại mà nó giao nộp cho cảnh sát.
Chẳng có gì khó để tìm ra chủ nhân thật sự của dấu vân tay này trong số 130 triệu cư dân của Nhật Bản, nhưng kết quả cuối cùng vẫn khiến anh không khỏi sững sờ. Thằng nhóc này đúng là đang gặp rắc rối lớn đấy. So với anh, nó còn bị nguy hiểm hơn nhiều.
Và vì thế, ngoài nhiệm vụ khó khăn và gian khổ là thâm nhập vào tổ chức Áo Đen và tìm hiểu về ông trùm, bây giờ anh còn phải gánh thêm một nhiệm vụ nữa: bảo vệ tính mạng của thằng nhóc thám tử!
Thật là quá phiền phức! Nhưng giả sử nếu nó vì đối mặt với tổ chức rồi mất mạng mà anh lại không kịp đến cứu, chẳng phải sẽ là đại họa sao?
Lo lắng cho nó như thế, vậy mà nó còn liên kết với ông già nhà nó và Shuiichi Akai để chơi mình một vố đấy…
Có ai khổ như anh không, Amuro Tooru?
D – Date Wataru
Khi anh đến đầu quân cho tổ chức Áo Đen, đây được coi là nhiệm vụ tuyệt mật. Vì lý do an toàn, anh phải cắt đứt hết liên hệ với tất cả mọi người, bao gồm cả người cộng sự thân thiết lâu năm Date Wataru.
Trong thời gian đó, Date chuyển công tác đến Sở công an thành phố, nhiệm vụ của cậu là nằm vùng điều tra những con chuột đã được tổ chức cài vào nội bộ Sở.
Date không biết cậu và anh đều có chung một kẻ thù.
Bẵng đi một khoảng thời gian dài không có tin tức, Date bắt đầu lo lắng cho anh. Tất cả những tin nhắn mà cậu cố gắng gửi, anh đều lưu giữ trong điện thoại. Anh không thể mạo hiểm đến gặp cậu lúc này, có lẽ cậu hiểu điều đó. Nhưng trước khi anh tìm được cách liên hệ với cậu, tai họa đã ập xuống đầu Date Wataru.
Và anh vĩnh viễn không bao giờ có thể gặp cậu được nữa.
Cái chết của Date đã gây ra một cú shock lớn đối với anh. Thậm chí đến tận bây giờ, anh vẫn còn nhớ mình đã điên cuồng thế nào khi nhận được tin dữ đó. Tính mạng và nhiệm vụ đối với anh khi ấy đã không còn quan trọng nữa. Anh bất chấp tất cả, tự mình tìm hiểu về cái chết của cậu. Đau đớn thay, sự thật mà anh tìm thấy, nghiệt ngã và cay đắng hơn là anh tưởng.
Chẳng tai nạn nào có thể lấy được mạng Date. Đó là một vụ ám sát.
Còn gương mặt của kẻ sát nhân, vĩnh viễn cả đời anh không bao giờ quên.
Đứng trước tấm bia mộ của Date, anh đặt lên đó chiếc tăm tre mà cậu vẫn thường ngậm trong miệng, biết bao kí ức về người đã khuất đồng loạt hiện lên ngổn ngang trong đầu.
Anh nhớ từng cử chỉ, lời nói, từng thói quen của cậu.
Anh nhớ những buổi chiều cùng cậu lê la trong quán nước, nụ cười của cậu khi anh phàn nàn về công việc khó khăn…
Anh nhớ đến lý tưởng mà cậu đã từng nói cho anh, về một Nhật Bản sạch bóng tội phạm…
“Cậu đang làm ở đâu rồi? Thỉnh thoảng nhớ gọi điện cho tôi…”
Tôi đang thực hiện lời hứa giữa hai chúng ta đấy!
Vì vậy…
Hãy yên nghỉ đi nhé…
Bạn của tôi…!
E – Eyes
Date từng nói, thực sự đôi mắt của anh khiến cho người khác cảm thấy thật cuốn hút.
Và cả nụ cười mím chi, điệu bộ điềm tĩnh bình thản ấy nữa…
Ánh mắt của anh, dù sắc lạnh hay dịu dàng, đều ẩn chứa trong nó một vẻ đẹp rất riêng.
Nhưng xuất hiện nhiều hơn cả vẫn là vẻ đẹp của sự chết chóc.
F – Feeling
Đêm đó, khi anh đã chìm sâu vào giấc ngủ, cơn ác mộng ấy lại xuất hiện.
Cô gái với mái tóc đen dài mượt như suối với nụ cười trong sáng hồn nhiên, trong chốc lát bỗng biến thành một cái xác cháy đen, gương mặt lở lói biến dạng, từng mảng thịt rụng rời để lộ khung xương trắng toát.
Người đàn ông nằm bất động trong vũng máu, đôi mắt mở to thao láo vô hồn. Ở ngay giữa trán là một lỗ đạn sâu hoắm, hộp sọ biến dạng, rỉ máu không ngừng.
Người thanh niên chìm dần trong làn nước lạnh lẽo, máu từ cổ và ngực xối loang mặt hồ. Một bàn tay lạnh lùng dìm cái xác xuống càng lúc càng sâu, cho đến khi ma lực vô hình của đáy hồ xóa sạch tất cả mọi dấu vết.
Rất nhiều, rất nhiều những con người ấy, cho dù xuất hiện theo những cách khác nhau, nhưng đều có một điểm chung là đã chết. Rồi họ đứng quây quanh gi.ường anh, giương mắt nhìn anh, tất cả cùng đồng thanh hỏi một câu.
Tại sao họ lại chết?
Và anh đột ngột tỉnh giấc trước khi kịp nói ra câu trả lời…
Giết người có cần lí do không?
Anh giết ông ta, để gây ấn tượng với tổ chức.
Anh giết cậu ta, theo mệnh lệnh của tổ chức.
Và…
Anh giết cô gái ấy, vì cô là người mà anh yêu thương nhất trên đời…
Khi đã quyết định tiến lên phía trước, thì phải chấp nhận lãng quên quá khứ.
G – Gin
Chỉ cần là thành viên cấp cao của tổ chức, được đặt mật danh, chẳng ai là không biết mối thù giữa anh và Gin sâu sắc đến mức nào.
Gin ghét anh, vì một núi không thể có hai hổ. Hắn không thể chấp nhận sự thật rằng lại có một người giống hắn đến thế xuất hiện, ngang nhiên cướp đi mọi thứ từ tay hắn.
Còn anh, gương mặt của kẻ sát nhân đã giết Date Wataru, vĩnh viễn cả đời anh không bao giờ quên.
H – Hell
Cuộc sống của một điệp viên hai mang, nhiều khi không khác gì đang ở dưới địa ngục.
Có những lúc anh đã từng tưởng tượng ra viễn cảnh tổ chức phát hiện ra thân phận thật và bị chúng điên cuồng truy sát.
Lúc ấy sẽ thế nào nhỉ?
Được tặng một viên đạn găm vào đầu, hay bị tra tấn cho đến chết?
Sự thật là đối với anh, cái chết đã không còn đáng sợ nữa rồi.
I – Illustrious
Có lẽ Date nói đúng về độ cuốn hút của anh, nhưng không chỉ giới hạn ở đôi mắt. Gương mặt này, mái tóc này, bờ môi này… mọi thứ thuộc về anh đều cuốn hút cả.
Bằng chứng ư? Chẳng phải từ khi anh đến làm bồi bàn cho quán Poirot, lượng thực khách bỗng tăng lên đột biến đấy sao? Không chỉ có khách hàng là nữ thôi đâu, nhiều chàng trai còn tự nguyện đến đây để được nhìn thấy anh hàng ngày đấy!
Thật lạ, anh có thể cảm nhận được những đôi mắt hình tim chăm chú dõi theo mỗi khi mình xuất hiện.
Trong đó có ánh mắt ngượng nghịu rụt rè của cô bé đồng nghiệp Azusa Enomoto.
Anh thậm chí có thể đọc được mọi suy nghĩ của cô thông qua những biểu cảm trên gương mặt. Dường như tình cảm mà cô dành cho anh đang lớn dần theo cấp số nhân…
Amuro khẽ cất tiếng thở dài.
Xin lỗi nhé, cô bé.
Em không làm gì sai cả, chỉ là đã đến quá muộn rồi…
J – Job
Amuro tự thừa nhận rằng anh làm bồi bàn tốt hơn là làm thám tử.
Vì sao à? Cứ xem lại những vụ án mà anh phải phá chung với thằng nhóc Conan Edogawa thì rõ. Nếu không phải vì anh phán đoán sai thì cũng là anh đi chệch hướng, rồi sau đó thằng nhóc đáng ghét ấy sẽ nở nụ cười nửa miệng kiêu ngạo khinh người và tự mình vạch mặt hung thủ. Phải nói là nhiều lúc anh cũng không thể nào mê nổi thằng bé. Nhưng vì cả hai cùng có chung mục tiêu và lý tưởng, anh đành cắn răng mà chịu đựng sự bất công này vậy…
Dù sao thì vẫn còn có việc này khiến anh có thể tự hào rằng mình làm tốt hơn Conan Edogawa: đó là công việc làm điệp viên hai mặt.
K – Kikyou
Hoa Cát Cánh, loài hoa tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu, với màu trắng tựa hồ như sự trong sáng thuần khiết, và màu tím dịu dàng đại diện cho sự thủy chung.
Anh yêu người con gái mang tên loài hoa yếu ớt mỏng manh nhưng rất đỗi kiên cường ấy.
Anh yêu Kikyou.
L – Love
Em từng hỏi tại sao anh lại yêu em…
Vụn vỡ rồi ký ức của ngày xưa
Người không còn hiện diện ở đây nữa…
Vì ở bên em, anh thấy bình yên.
Vì ở bên em, anh mới là chính mình.
Lòng hận thù bùng lên tựa ngọn lửa
Chỉ lụi tàn nếu gặp được cơn mưa…
M – Mysterious
Một cộng sự thường xuất hiện bên anh khi làm nhiệm vụ cho tổ chức, mật danh là Vermouth.
Cô ta đóng kịch rất tài.
Anh luôn có cảm giác bất an mỗi khi ở bên cạnh cô ta. Đối với một người giỏi nắm bắt tâm lý như anh, ẩn sau vẻ ngoài hào nhoáng và phù phiếm ấy, anh chỉ đoán được rằng Vermouth hẳn phải chôn giấu nhiều bí mật.
Và những bí mật ấy có thể hủy hoại chính cô ta.
A secret makes a women women…