[Series] Behind The Married

jukachan

vì thế giới này rộng quá nên mình để lạc mất nhau
Thành viên thân thiết
Tham gia
6/8/2014
Bài viết
94
Tên fic : Behind The Maried
Thể loại : hài hước
Độ dài : chắc là một dạng ficlet tổng hợp :3
Ratting : hơn K+ một chút
Sumarry : Không có bọn áo đen, không có những cuộc đấu trí nghẹt thở, những chuyện tình đẫm nước mắt, fic này của Juka, đơn giản chỉ là những câu chuyện nhẹ nhàng và hài hước, rất đời thường của những anh chàng phi thường

Lấy cảm hứng từ fic " Biên niên sử hôn nhân "
Đây là một lời hứa dành tặng cho bé @Yuu Nguyễn Vì bé là một đứa trẻ rất ngoan, mà trẻ em ngoan thì lúc nào cũng sẽ có quà , phải không? :3
Ai muốn mang fic đi đâu vui lòng hỏi bé @Yuu Nguyễn nhé, không sao lưu dưới mọi hình thức khi chưa được phép của bé nha.[-X[-X[-X
@erita hạ lan tâm nhi ta ới nàng như đã hứa nè, mong nàng có những giây phút thật vui nha



fgroup_dcmk.jpg


( có thể ảnh hơi mờ một chút nhưng nó lại diễn tả ý bạn Juka hơn cả nên mong các RE thân ysu thông cảm nha :sad::sad::sad: )


1 . Cầu hôn

- Lấy … lấy an.. anh nhé

Hatori khó nhọc thốt ra ba chữ mà có cảm giác cậu ta đã dùng hết số dũng khí tích trữ cho cả quãng đời còn sót lại vậy

- Không…

Mắt tên thám tử miền Tây như lồi ra được đến nơi. đầu hắn ong ong ong ong, mấy lời khuyên của tên bạn thân suốt cả đêm hôm qua ào về như xả lũ sau mưa

Đêm trước

Tại quán nhậu gần nhà ga Beika

- À à, hai cậu biết đấy – Heiji ngồi vặn vẹo các khớp tay một cách rất là nghiêm trọng – Cầu hôn ấy mà, các cậu đã cầu hôn như thế nào nhỉ?

Kaito ăn ngon lành miếng chả mực, và đáp cho Heiji một ánh nhìn khinh bỉ :

- Hứ, không phải cậu là quân sư quạt mo trong các vụ tình yêu của Kudo sao?

Như chạm vào nanh, anh chàng thám tử miền Tây nhảy dựng lên :

- Thì không phải nhờ tớ mà cậu ta và Ran đã kết hôn rồi đấy à ?

Heiji nhấn mạnh chữ kết hôn đến nỗi muốn dính cả răng lại với nhau để khẳng định “ công lao “ của bản thân – điều mà trước giờ cậu ta vẫn vuốt mặt tự hào.

- Ồ, thế thì tự đi mà giải quyết vấn đề cầu hôn cô bạn thanh mai trúc mã của cậu đi – Kaito nhún vai - Và đương nhiên là cậu đâu cần hỏi ý kiến một người đã là bố một đứa nhóc hai tuổi như tớ!

Nghe đến đây, Heiji xìu luôn, cố quay sang Shinichi vớt vát :

- Kudo, không phải nhờ tớ mà cậu và Ran đã hép –pi en đinh sao? Tại sao cậu có thể thản nhiên uống bia như vậy chứ?

Shinichi, nhấp một ngụm bia rồi nheo mắt hỏi lại :

- Cậu định cầu hôn Kazuha?

Heiji ngay lập tức gật đầu, nhanh như một cái máy

- Vậy cậu đã chuẩn bị được những gì rồi?

- Tớ đã đặt nhẫn, bánh và hoa.

“ À à “ Shinichi xoa cằm và cười cười như nghĩ ngợi điều gì đó :

- Trước đây tớ đã cầu hôn Ran bằng cách nhét chiếc nhẫn vào miếng bánh kem cô ấy ăn, và cậu biết đấy… tớ đã phải mất toi một khoản tiền để đi hàn răng cho cô ấy. Cậu có biết cái lão nha sĩ đầu phố lấy mắc tới mức nào không hả? Vậy nên .. đừng có ngu mà để cái nhẫn hột xoàn trong cái bánh kem hiểu không?

Shinichi vừa đau khổ vừa kể lại lý do mất tiền một cách ngu ngốc bằng vẻ mặt không còn gì thảm hơn được nữa .

- Cậu làm sao nhục bằng tớ - Kaito góp lời như vừa tìm được đồng đội – Mấy cái ngôn tình chết tiệt. Tớ đã học theo nó và lôi Aoko lên tầng cao nhất của khách sạn Beika, nói to “ thế bây giờ góp tên trong gia phả nhà tớ hay đi từ đây xuống không cần thang? “

Hai tên còn lại há hốc mồm kinh ngạc :

- Và cô ấy nói sao? – Heiji hỏi như sợ ai cướp lời

- Chắc chắn là Aoko ngã vào vòng tay cậu rồi, không phải hai cậu vừa kỉ niệm ba năm ngày cưới sao? – Shinichi tỏ vẻ hiểu biết

Uống một ngụm bia, Kaito đau khổ lắc đầu :

- Vậy thì nói nhục làm gì , Aoko lẳng lặng không nói gì rồi..cầm cây chổi và nện cho tớ một phát ngã từ trên tầng tám mươi hai ngã xuống. May mà tớ có chút võ công, không thì… Vậy nên, lời khuyên cho cậu đây, Heiji. Cấm ! tuyệt đối CẤM được học theo cái bọn ngôn tình nghe chưa?

Nhìn hai tên bạn vợ con đuề huề ngồi kể khổ, Heiji chỉ biết nuốt nước bọt đánh “ực “ một cái. Ầy thì công nhận cậu là quân sư tình yêu giỏi đi. Nhưng mà, chỉ giỏi trên … lý thuyết thôi. Mấy cái đó cũng chỉ là cậu.. xem phim, đoc báo góp mỗi chỗ mỗi tí mà có, chứ có bao giờ… thực tế chứng minh đâu mà biết cái gì.

Thấy mặt tên bạn thân càng ngày càng .. thuỗn ra rồi dài như cái bơm xe đạp, Shinichi vỗ vai an ủi :

- Nhưng mà không phải cậu và cô ấy là bạn thanh mai trúc mã sao? Hai người quá hiểu nhau rồi còn gì?

- Phải , phải – Kaito sau khi nhận được cái nháy mắt đên rớt cả lông nheo của Shinichi cũng vội vã tiếp lời, vì thấy mặt Heiji như sắp khóc đến nơi – Chưa kể là hai cậu đang yêu nhau, tất nhiên, tất cả mọi người đều chắc mẩm rằng, đám cưới chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi mà

- Thật không?

- THẬT !!! – cả hai đồng thanh và gật muốn vẹo cả đốt sống cổ như khẳng định điều đó.

.

.

.

Và bây giờ , thì hay rồi. Kazuha đã ném vào mặt hắn một chứ “ không” phũ phàng đến mức không thể phũ hơn được nữa

- Tại .. tại sao???

- Anh biết không , Heiji. Anh đang bị xuống cân vì anh mới bị cảm. Còn em mới bị lên cân. Anh biết đấy gầy quá mặc đồ cưới không đẹp đâu nên em sẽ chăm cho anh lên được 4 kg rồi mình sẽ lấy nhau nhé !

Và mặt tên thám tử miền Tây đần thối ra. Hắn không biết là nên mừng vì cái màn cầu hôn đã thành công hay mếu vì địa ngục sắp bắt đầu nữa!


2. Hai vạch.

Shinichi đang nằm ườn trên gi.ường , phơi bụng và cầm chiếc iphone đọc báo.

- Anh… anh… - Tiếng Ran gọi yếu ớt

- Hmmm

Đáp lại là một tràng những lời vô nghĩa, dường như trong đầu Shinichi bây giờ chỉ là mấy vụ thảm sát ngày càng gia tăng hay mấy trò an toàn vệ sinh thực phẩm mỗi ngày lên một mức báo động vậy.

- Anh ơi…

- Hmmm???

- Hai.. hai vạch rồi…

- À – Tên thám tử miền Đông vẫn không thèm ngẩng đầu lên – Em không biết dạo này lại bị đứt cáp vì cá mập hay sao? Anh có một vạch thôi đây này… Áá….

Shinichi nhìn cái vật dài dài trăng trắng từ đầu hắn lăn xuống gi.ường. Hai cái vạch màu đỏ im đậm rõ mồn một. Vậy mà câu đầu tiên hắn hét lên là :

- Em có biết là nó vừa nhúng xuống cái gì không hả. Ôi, anh mới mang cái ga trải gi.ường đi giặt hôm qua mà ,…

Thói sạch sẽ thái quá của hắn hôm nay đã cho hắn đi ngủ sớm hơn cả bình thường ba tiếng. Ran cầm cái cốc, phủi phủi rồi đặt lại chỗ cũ ngay cạnh chiếc đồng hồ chỉ 8:00 PM.


3. Nuôi chó Bitbull

Vừa ăn xong bữa sáng, Aoko đã thấy Kaito lúi húi làm cái gì đó ở ngoài vườn. Thật hiếm khi thấy hắn chịu khó lọ mọ như thế.

- Kaito, anh làm gì vậy? – Giọng Aoko đầy ngạc nhiên khi nhìn những miếng ván vung vãi dưới nền đất

- Em xem , Aoko, đây là một cái nhà rất tuyệt đúng không? Anh sẽ nuôi một con chó Bitull.

- Bitbull? – Aoko hỏi lại – Nhà mình có thần trộm rồi, đâu sợ mất cái gì nữa mà phải nuôi Bitbull chứ?

Kaito vẫn tiếp tục đóng chiếc đinh vào những miếng gỗ, hắn say sưa nói :

- Aiza, rồi Fubuki của chúng ta sẽ mau lớn thôi, Aoko. Anh cần phải chặn những kẻ sẽ bám đuôi con bé. Lúc anh vắng mặt thì ai sẽ thay anh làm điều đó chứ? Hà hà, đương nhiên là con chó Bitbull thông minh này rồi. Nó sẽ chơi cùng với con bé mỗi khi con bé buồn, cắn nát chân mấy thằng choai choai luẩn quẩn quanh con bé. Em có thấy ý kiến này hay không? Anh mới nghĩ ra tối qua và thấy phải thực hiện ngay . Rồi em thấy đấy, yup, một cái nhà hoàn hảo!

Aoko khoanh tay trước ngực như suy nghĩ điều gì đó rồi nói :

- Nhưng con bé là con gái mà, không phải chúng ta nuôi một con mèo thì sẽ tốt hơn sao?

- Oh, No, No, Aoko, anh muốn nuôi một con chó Bitbull để có thể bảo vệ con gái chúng ta, em iêu ạ. Không phải là lũ mèo õng ẹo đó đâu.

Aoko rõ là định nói thêm gì đó nhưng chợt nhớ ra nồi bò hầm vẫn còn trên bếp, cô vội vã quay vào, không quên nhún vai :

- Tùy anh thôi!

Vợ đi rồi, Kaito thở phào một cái. Hừ, không phải lũ mèo rất thích ăn cá sao? Mà vợ hắn chắc chắn sẽ mua cá về cho chúng ăn rồi. Ôi, lũ cá kinh tởm . Thật là không dám nghĩ tới! Nuôi cái lũ phiền phức đó, hắn đâu có ngu chứ? Vẫn là nên nuôi một con Bitbull thật oai dũng , há há há!


4. Kế hoạch tăng cân



- Anh xem này, Heiji. – Kazuha vẫy vẫy tờ giấy màu xanh trước mặt Heiji , cười tươi rói – Đây là kế hoạch trong thực đơn tăng cân của anh ! Anh xem có gì cần bổ sung không?

Heiji đang ngồi gõ văn kiện , quay ra cầm tờ giấy, lẩm bẩm :

- Bữa sáng, hai bát cơm, thịt xông khói, rau trộn, sữa có đường. Bữa trưa, thịt hầm , trứng cuộn, canh củ, thịt nướng. Bữa tối thịt ………….. Sao bữa nào anh cũng thấy thịt hết vậy ???

- Anh ngốc thế, phải ăn thịt anh mới mập lên được. Thế có muốn cưới nữa hay thôi?

- Cưới, cưới! – Mặt hắn nhăn nhó, thiếu điều muốn đập đầu xuống gối!

Tất nhiên, chưa kịp để hắn làm cái việc vô bổ đó, Kazuha đã mang đến trước mặt hắn một hộp bánh :

- Tối nay anh phải ăn hết một hộp bánh này cho em . Em sẽ kiểm tra!

Sáng hôm sau

- Anh ăn hết chưa?

- Anh đương nhiên là ăn hết rồi! – Heiji đáp, mặt cực “ quách tỉnh “

- Okie, thế cái bánh màu hồng nhân là gì ?

- À, bánh đó vị dâu, nhân chắc cũng dâu.

Và dù hồi bé mẹ hắn có dạy đến mòn cả lỗ tai tác hại của việc nói dối thì bây giờ có lẽ hắn mới thấm hơn bao giờ hết :

- Cái đó vị chocolate anh ạ.

Nhìn khuôn mặt tươi cười mà ngùn ngụt sát khí của Kazuha, hắn nghĩ chắc thần Chết khuôn mặt cũng chỉ đến mức này thôi.

- A !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Công nhận Heiji khỏe thật, tiếng hét của hắn không quãng tám thì cũng phải quãng bảy rưỡi chứ chẳng chơi.

- Heiji lại phải tốn tiền đi mua cao dán cho tan cục u trên đầu rồi

Kaito ngồi gác chân lên ghế nhìn cái nhà cho con Bitbull mà phán ngang phè như vậy.



5. Cuộc họp của những quý ông

Ran bắt đầu vào giai đoạn nghén, khỏi phải nói, Shinichi là kẻ lo đứng lo ngồi, vò đầu bứt tai đến nỗi rụng cả một đống tóc ra nhà Kaito.

- Này này, Shinichi – Kaito lừ mắt qua chàng thám tử miền Đông – Cậu cũng biết Aoko sạch sẽ như thế nào rồi đấy! Và cậu có biết cậu đang hàn một đống “ lông đầu” của cậu ra nhà tớ không hả? Cái đầu bị Aoko nhai sẽ là của tớ chứ không phải của cậu đâu!

Nhưng lúc này, Shinichi chẳng còn hơi sức đâu mà đối đáp với tên bạn chết băm chết vằm này của hắn nữa. Vả chăng, hắn cũng còn phải đi hỏi kinh nghiệm của tên này mà . Chứ giờ không lẽ hỏi cái tên da đen chỉ biết mấy cái sách vở ?

- Lúc Aoko bị nghén ấy – Shinichi vừa hỏi, vừa tưởng tượng ra muôn vàn cảnh địa ngục, vừa nuốt nước bọt khan – Cô ấy như thế nào?

- À ..à, để tớ nhớ xem…

Kaito xoa xoa cằm , còn Heiji chẳng liên quan cũng dẩu mỏ lên hóng hớt.

- Cậu phải chuẩn bị tâm lý đi Shinichi – Khuôn mặt của bậc lão làng trong mấy vấn đề thai nghén này bỗng trở nên … nghiêm trọng – Đó sẽ là một khoảng thời gian “địa ngục”.

Tất nhiên, hắn không quên nhấn mạnh hai chữ “ địa ngục “ làm một kẻ phớ lớ bên ngoài như Heiji cũng nổi hết cả da gà

- Cậu biết đấy - Hắn lại tiếp tục – Phụ nữ khi mang bầu, thai nghén thường rất là khó chịu, và cậu sẽ phải nghe cô ấy ca cẩm cả ngày là mệt mỏi , đau nhức này nọ. Họ thậm chí còn đáng sợ hơn cả con chó Bitbull mà tớ đang định nuôi nữa cơ

Nhìn vẻ mặt “ đần độn theo thời gian “ của Shinichi, Kaito cố nén một tiếng cười ...gian xảo rồi nhún vai bình thản

- Cố lên nào, Shinichi. Cậu không vào địa ngục thì ai chứ?

6. Nghén

Sau một ngày làm việc mệt mỏi, chàng thám tử miền Đông ôm gối ngủ và vật vã trên gi.ường trong tư thế chân phải ở bên trái, chân trái ở bên phải nhìn rất chi là …dị hợm.

Hình như có ai đang huých huých vào tay hắn.

Từ cái ngày được Kaito bơm tiêm , nhồi nhét mấy cái vấn đề về bầu bí vào đầu, hắn lúc nào cũng trong trạng thái “ sẵn sàng chờ lệnh trong mọi hoàn cảnh” . Thôi thì tên Heiji sách vở đấy nói cũng đúng “ phụ nữ mang nặng đẻ đau thôi thì mình chiều cô ấy một tí, chẳng đi đâu mà thiệt. Vợ con là vợ con mình chứ có phải hàng xóm đâu mà thiệt hơn”.

Sau cú choàng tỉnh vô cùng ngoạn mục, vợ hắn ngồi bên cạnh mắt chớp chớp , thỏ thẻ :

- Em.. em .. thèm ăn mận quá anh!

Với những kẻ bình thường, thì phải mất một lúc, nhưng hắn vốn là thám tử miền đông cơ mà, chẳng mất đến 3 giây để hiểu ta vấn đề . Oimeoi, 12 giờ đêm. Đào đâu ra mận vào cái giờ này, nhưng thôi, đã được tập dợt rồi, ý vợ là ý trời. Thế là hắn xách mông dậy, đi ra phố. Có phải lật tung cả cái đất Tokyo này lên cũng phải tìm được mận cho vợ hắn.

Mặc cho các quán xá đã đóng cửa từ đời nảo đời nào rồi, hắn vẫn kiên nhẫn gõ cửa mấy hàng hoa quả, gào thét đến hụt hơi.

Tới hàng thứ 5 hay thứ 6 gì đó, hắn không hét nữa mà chuyển sang ..”solo” vài bài ở ngay ngoài cửa tiệm. Cuối cùng cũng có một bà sồn sồn ra mở cửa cái rầm, chắc vì không chịu nổi tiếng hát của hắn bên ngoài . Ném chừng dăm sáu quả mận vào tay hắn như thể cho ăn xin, không quên xối xả vài câu :

- Biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Nghén cũng phải chọn giờ mà nghén chứ?

Quên cả bị mắng vốn, hắn cười khì khì, thủ mấy quả mận vào túi, chạy biến!

7. Hàng xóm mới.

Một buổi chiều đi làm về, Hatori bỗng thấy một chiếc xe tải to thật to đậu ở nhà đối diện. Hình như là hắn có hàng xóm mới. Có lẽ là một cặp vợ chồng vì hắn nhìn thấy có bàn trang điểm và một vài đồ đạc của nam giới được vận chuyển vào.

- Ô, Heiji, lâu không gặp. Cậu vẫn đen như cục than ha?

Hở, cái giọng điệu này. Không cần quay lại cũng biết là tên thám tử tóc vàng hợm hĩnh Hakuba đó rồi

- Ồ, Hakuba – Heiji cũng không kém cạnh quay lại – Lâu rồi không gặp, tóc cậu vẫn vàng như cái món mà ruồi nhặng nó thích ấy nhỉ?

Mặt tên Hakuba đó xuất hiện ngàn gạch đen làm Heiji rất thích thú, nhưng rồi hắn nén lại, hạ giọng :

- Thôi nào, hàng xóm mới, sao lại gây gổ vậy, chẳng hay chút nào.

Hừ, - Heiji nghĩ thầm, ông đây không thèm, là ngươi động vào ông trước đấy chứ.

- Cậu chuyển đến đây ở sao?

- Phải! – Hakuba gật đầu không cần suy nghĩ – Tôi mới mua lại và dọn đến từ hôm nay.

- Một mình à? – Heiji hỏi lại, ánh mắt nghi hoặc.

Hakuba lườm xéo hắn :

- Thì sao ? Luật nào bắt tôi phải ở vài mình mới được mua nhà thế?

“Ực “ – Heiji nuốt nước bọt nghĩ đến cái bàn trang điểm được chuyển vào hồi nãy. Tưởng tượng tên này đứng trước gương tô son trát phấn , uốn éo múa may mà hắn dựng hết cả gai ốc.

- Cục than, sao cậu cứ nhích ra xa tôi là thế nào? Tôi rất khỏe mạnh, không bệnh tật đâu nhé.

- À..à, không …không có gì, không có gì …

Heiji xua tay bụng nghĩ thầm: bỏ bố! Hay là hắn gay? Mình thẳng nha, mình có Kazuha rồi nha! Không có “cong “ đâu nha !

- Heiji Hatori, cậu nghĩ cái gì, nó hiện cả lên trên mặt rồi đấy. Chồng tôi không có vậy đâu nhá!

Giọng nói này…

- Bà chị bé! – Hắn lại kêu lên kinh ngạc theo thói quen – À quên, Shiho.. Shiho – Heiji vội sửa lại sau khi nhận được cái lườm cháy mặt của Hakuba – Hai người.. không lẽ hai người…

Hakuba và Shiho ném cho hắn một cái nhìn khinh bỉ khi thấy hàm của hắn rơi cả xuống đất vì ngạc nhiên :

- Sao? Chúng tôi cô nam quả nữ đến với nhau không được à mà cậu cảm xúc thế ?

- À, tất nhiên là ý tôi không phải vậy….

- Dù cậu muốn hay không thì từ giờ chúng ta vẫn sẽ là hàng xóm rồi – Shiho nhún vai – Mong cậu giúp đỡ nhé!

Ôi, má ơi. Hẳn là hàng xóm!

8. Cưới.


- Heiji.. Heiji.. – Kazuha run run cầm cái trăng trắng giống Ran trên tay, mặt xanh lét bước ra từ phòng tắm – Em … em… có thai rồi.

- Thế thì cưới thôi! – hắn đáp lại tỉnh rụi

Kazuha ngồi bệt xuống gi.ường, thẫn thờ một hồi, hắn còn bồi thêm cho một cú :

- Anh nói em biết nhé, để một thời gian nữa á, bụng em sẽ to lên và đương nhiên – Hắn nhún vai – Mặc váy cưới sẽ “ cực kỳ “ xấu!!!

- Không!!!!!!



Nghe thấy tiếng từ nhà hàng xóm vọng sang , Kaito cười hềnh hệch, vắt chân lên chơi đồ hàng cùng Fubuki, nhìn vẻ rất gian xảo.

- Anh có thôi đi không? Làm như em không biết anh chọc thủng hết mấy cái bao cao su bên đó với tráo thuốc tránh thai thành thuốc bổ ấy! – Aoko vừa lau mái tóc ướt vừa nhìn đức loăng quăng yêu dấu bằng con mắt hình viên đạn – Em mà cáo với Kazuha chắc cô ấy bẻ đầu anh xuống làm ghế ngồi luôn.

- Ồ, Aoko xinh đẹp nhất trên thế gian này- Nhanh như tên bắn, hắn sán đên cạnh vợ , nịnh nọt - Em có cần một anh chàng đẹp trai sấy tóc cho em không?

- Em còn phải rửa bát…

- Thôi, để người đẹp trai rửa được mà, em yêu !

Vừa nói hắn vừa thề mai sẽ bắt tên da đen kia trả giá gấp vài lần!

Fubuki không biết gì cũng nhe hàm răng mới mọc ra cười khúc khích.


- Tobe Countinue -
 
Hiệu chỉnh:
Hihi, cái ảnh do bạn tác giả tìm mãi mơí thấy hơi hợp. Không phải dụng ys hoàn toàn của bạn tác giả đâu :(
Bạn Juka cg sửa thành chả mực r aj. Lỗi kĩ thuật. Sr các RE thân yêu nha :3
 
@Cua và đồng bọn Kaito không phải không ăn được cá chỉ là anh ấy rất sợ cá thôi mà hihi
chào tác giả em đọc fic của chị mà đang ở trên gi.ường cười lăn xuống tận đất haha mắc cười thật đó
nhanh ra chap mới chị nhé
mà chị đừng có cố thức khuya quá nha lại ốm vài hôm như em nhá
 
FUBUKI????////////////?????????
tên của con Kaito và Aoko? nàng ơi ới ời. ta nói thật, cái tên này... giống hãng bánh kẹo nào đó hơn là tên người nàng ạ. (hình như ở việt Nam có hãng Tobuki hay sao á nàng.:KSV@08:)
ta thấy nàng thật là thiên vị Hatori, anh ý là nhân vật chính nhất nhiều đất diễn nhất trong đây nhỉ? :KSV@18: chỉ tội cho Kazuha, "lỡ trao thân cho sói"
tội nghiệp Kaito iêu vấu của ta. hà hà.
túm lại phát là nàng cứ viết thế này lại hay đó nha, ko lo nợ nần gì hết:KSV@05:.
nàng viết tốt và sớm cho ra chap mới (của rất rất nhiều fic nha):KSV@05:
 
Đêm qua em on cày fic này.
Vừa mới cày em đã rụng răng. =))

SS làm em bất ngờ, siêu bất ngờ luôn nha. =))
SS cho ra lò một fic hài... tuy không phải cái hài nhất em từng đọc nhưng đủ xếp vào loại hài rớt hàm. =))

Ngày xưa (xưa? Ô.Ô???) ss làm em rơi nước mắt vì Nhân gian đóa hoa hai lần nở, ngày nay ss làm em rớt hàm vì hậu đám cưới. =))

À, mà sao em có cảm giác trong fic này cách hành văn của ss có khuynh hướng phương Tây, giống như giọng văn của các dịch giả dịch tiểu thuyết Tây phương ấy. Chính nó tạo nên một hong cách Juka hiện đại. ;)) (Heo Đất hiện đại =))).

Ngôn ngữ ss sử dụng rất teen và hợp tuổi, hợp thời tạo cảm giác gần gũi với giới trẻ. Ví dụ như...

Tới hàng thứ 5 hay thứ 6 gì đó, hắn không hét nữa mà chuyển sang ..”solo” vài bài ở ngay ngoài cửa tiệm. Cuối cùng cũng có một bà sồn sồn ra mở cửa cái rầm, chắc vì không chịu nổi tiếng hát của hắn bên ngoài . Ném chừng dăm sáu quả mận vào tay hắn như thể cho ăn xin, không quên xối xả vài câu
Em thích cái cụm từ này cực kì luôn, vừa dân dã vừa teen. =))
Nên nói thêm, đại thầm thám định báo thức cho cả phố dậy hả? =))

Vợ con là vợ con mình chứ có phải hàng xóm đâu mà thiệt hơn”.

SS tha lỗi cho em, lần đầu tiên em đọc cái câu này thành "Vợ con là con vợ mình..." =)).

Sau một ngày làm việc mệt mỏi, chàng thám tử miền Đông ôm gối ngủ và vật vã trên gi.ường trong tư thế chân phải ở bên trái, chân trái ở bên phải nhìn rất chi là …dị hợm.
Đại thần thám tập múa balet? =))

- Cậu làm sao nhục bằng tớ - Kaito góp lời như vừa tìm được đồng đội – Mấy cái ngôn tình chết tiệt. Tớ đã học theo nó và lôi Aoko lên tầng cao nhất của khách sạn Beika, nói to “ thế bây giờ góp tên trong gia phả nhà tớ hay đi từ đây xuống không cần thang? “
Em đọc đoạn này xong cười lăn cười bò. =))
Tỏ tình level, sau này có anh nào tỏ tình với mình kiểu này thì hay phải biết. =))

Trước khi gác bàn phím em rất muốn nói với ss một điều:
SS quay lại viết fic nha?
 
Hiệu chỉnh:
Khụ khụ khụ *ho* ta trở lại rồi đâyy!!!!! :) :)
Với cái chap này ta có vài điều muốn nhắn nhủ trước khi ra đi à nhầm có vài điều góp ý ^^!!!!!!
Đầy tiên là cuối câu của nàng sao không có dấu "chấm" vậy hết 1 câu nàng phải chấm chứ !!!!
Đây
Hatori khó nhọc thốt ra ba chữ mà có cảm giác cậu ta đã dùng hết số dũng khí tích trữ cho cả quãng đời còn sót lại vậy.
Đây
Mắt tên thám tử miền Tây như lồi ra được đến nơi. đầu hắn ong ong ong ong, mấy lời khuyên của tên bạn thân suốt cả đêm hôm qua ào về như xả lũ sau mưa .
Và đây
Và bây giờ , thì hay rồi. Kazuha đã ném vào mặt hắn một chứ “ không” phũ phàng đến mức không thể phũ hơn được nữa .

Cả lỗi type nữa
Ủa Ô___Ô hôm qua đọc thấy lỗi type sao hôm nay ko thấy đâu nữa?????? Thôi xíu ta đọc lại
Còn cách trình bày của nàng thì đẹp dễ nhìn, ngắt nghỉ vừa phải khiến câu ko quá thừa cũng ko thiếu *yeahhhh*

Về nội dung thì thôi khỏi nói rất buồn cười nhưng mà nàng ơi không biết có phải ta quá trong sáng hay quá chậm tiêu mà phần Hai vạch ta đọc chẳng hiểu đọc đi đọc lại rồi vẫn không hiểu :(( :(( cho ta lời giải thích đi :))

Nhưng mà sao nàng lại cho Ran của ta đi niềng răng chớ ui thương Ran của ta :)
cái nhẫn đó chắc phải to bằng nắm đấm nhỉ =))

À trong này ta chỉ đọc ShinRan và HeiKaz thôi ta không đọc KaiAo bởi vì ta là fan KaiRan ta không thích KaiAo ^^ nàng có thể thông cảm cho ta không ? *chớp mắt đưa ghèn* =)) =)) =))

Shinichi trong này cũng thương vợ đến biến thái giống cái fic của ta vậy đó =)) nàng đọc chưa? Chưa đọc thì đọc rồi cho ta cái com ;)

Cái chỗ này này
- Anh có thôi đi không? Làm như em không biết anh chọc thủng hết mấy cái bao cao su bên đó với tráo thuốc tránh thai thành thuốc bổ ấy! – Aoko vừa lau mái tóc ướt vừa nhìn đức loăng quăng yêu dấu bằng con mắt hình viên đạn – Em mà cáo với Kazuha chắc cô ấy bẻ đầu anh xuống làm ghế ngồi luôn.

Ui !!!!!!!!!!!!!! Kaito sama anh đúng là nam thần biến thái của "nòng" iêm =)) =))
Nàng này !!!!! cái tình tiết chọc thủng bao cao sói ấy giống trong 1 truyện "Chàng giảng viên cầm thú của tôi" =)) =)) Ui cười chết ta rồi hahahahahaha =)) =)) =)) *eo kiềm chế kiềm chế :))

Khụ khụ ta nói nhiều quá =)) đợi chap tiếp của nàng <:*
Yêu nàng <3
 
Hiệu chỉnh:
11. Cưới.

Ngày cưới Heiji mọi người đều có mặt khá đông đủ. Ai cũng chúc hai đứa “ đầu bạc răng long “ rồi “ trăm năm hạnh phúc” các kiểu con đà điểu. Chỉ có duy Haibara cầm tay Kazuha, nói tha thiết:

-Bọn tôi luôn ủng hộ cậu. Chỉ cần cậu muốn, kể cả cậu có đào hôn thì chúng tôi cũng sẵn sàng chung tiền làm visa và mua vé máy bay cho cậu đi. Nghĩ kỹ đi vẫn còn kịp đấy ,cô gái à! Cậu định cả đời chung sống với tên da đen này sao? ( ahihihi~~~~) * vờ thở dài*

Mọi người cười ngặt ngẽo còn Hakuba thì nhận được một cái lườm cháy mặt của Người –mà – ai- cũng – biết – là – ai – đấy.

Đồng chí Hakuba à, không phải là đồng chí nên dạy dỗ lại cô vợ của mình ngay rồi hay sao? -_-

12. Cái cân.

Thực tình mà nói thì sau khi đã tra rách cả ba cuốn từ điển tiếng Nhật, đại công tử nhà Hattori vẫn không hiểu từ đám cưới và từ cái cân có liên quan mật thiết gì đến nhau không?

- Em cấm anh – Kazuha nghiến rang trèo trẹo – Không lên được cân thì đừng có mà nằm trên gi.ường!

Uhuhuhuh đây không phải đêm tân hôn trong mơ của tôi. Nó phải lãng mạn cơ, phải nhẹ nhàng cơ. Koruba kaito chết tiệt!

.

.


Một tháng trước, vẫn là quán nhậu hôm nào

- Tớ muốn cưới – Heiji thở hắt ra như một ông cụ 80 tuổi – Fubuki cũng hai tuổi rồi còn gì, Ran cũng sắp sinh rồi mà tớ vẫn…

- Ơ, sao cậu lại bỏ sót tôi? – Hakuba đang uống bia mà cũng phải chĩa mỏ ngay vào – Kengo nhà tôi ba tuổi đến nơi rồi sao không có trong danh sách kia?

Gruuuuuu ….

Shinichi và Kaito lau vội mồ hôi lã chã, nuốt nước bọt cái “ực” rồi quay qua Heiji, Hakuba hình như bữa này chán sống rồi thì phải

- Ông đây biết rồi, xía vào làm gì hả tên tóc vàng kia? – Heiji gào đến rách cả cuống họng làm thực khách trong quán đồng loạt quay lại nhìn.

Ố ồ, ngu chưa! Kaito chỉ muốn gào lên câu đấy kèm một tràng cười ha hả vào mặt Hakuba nhưng thiết nghĩ chưa muốn đi mất một hàm răng, huống hồ răng có đi mất thì chắc chắn Aoko sẽ không bao giờ cho hắn đi sửa ngay mà sẽ để hắn làm đồ chơi gây cười mỗi ngày. Lão nha sĩ đầu phố lại lấy mắc khét tiếng nên đành ngậm ngùi cười trong im lặng.

- À, tôi có kế này – Tên Hakuba kia hình như thấy có lỗi khi nhìn bộ mặt thê thảm của Heiji nên lên tiếng trước

.

.

.

Thế là tối hôm đó, Shinichi chạy đến hiệu thuốc của Shiho mua cái que thử thai. Hôm sau, hắn đưa cái que thử hai vạch đỏ chót trước mặt Kaito, mặt mũi đến là nhàu nhĩ như tờ giấy bị vo :

- Hôm qua mang tớ phải đi mua ba tô canh gà của tiệm Trung Hoa phố bên, không dám ăn để Ran tiếc của ngồi ăn cho bằng hết. Thèm chết đi được. Heiji, tớ sẽ trừ vào tiền mừng cưới đấy -_-
- Tôi cũng tráo xong thuốc rồi. Một kế hoạch hoàn hảo!!!

.

.

.

Trừ vào tiền cưới con khỉ, kế hoạch hoàn hảo con khỉ!!!!!!! Đêm tân hôn chú rể nằm đất. Thật là hạnh phúc đến “nghìn đời không quên”


Kaito: Ở đấy mà lèm bèm, tên da đen, ông đang phải hục mặt rửa bát cho đại phu nhân nhà ông chỉ vì cái kế hoạch của cậu đây!


13. Chuyện nhà Hakuba.

Hakuba đi ra ngoài thì ở đâu cũng được nhận xét là người kiệm lời , chỉn chu, lịch lãm. Chắc cả cái cõi đời này, chỉ mình Haibara biết ai là người cãi cùn nhất cái đất nước Nhật Bản.

- Hakuba, anh có thấy cái ly mà em hay pha cà phê trên giá đâu không ?

- Hmmmm….

- Hakuba! – Cô tưởng chồng mình không nghe thấy nên lại gọi to hơn – Cái ly mà em hay pha cà phê, anh có thấy nó đâu không?

Vẫn không trả lời. Linh cảm điều gì đó chẳng lành, cô vội vàng lục sọt rác và không quá ba giây ,ngay lập tức hiểu ra vấn đề

- Hakuba!!!!!!!! – Tiếng hét với tốc độ ánh sang có thể làm tổn thương 70% màng nhĩ của người thường.

Ấy thế mà hắn , chồng cô, không chút nao núng đứng dậy thản nhiên:

- Ôi dào, em bực mình gì chứ. Em là của anh, cái ly là của em thì cũng khác gì của anh. Cái ly vỡ, anh chưa tiếc thì em tiếc cái gì?

Nghe mà xem! Nge mà xem ! Ai mà tìm được người nào cãi cùn hơn Hakuba trên Nhật Bản, cô thề sẽ cắm cả sổ đỏ mà hậu tạ người ta đến hết đời!!!


14. Thuốc chống dị ứng cá.


- Tôi muốn ăn hải sản. À, món cá hấp bia cũng tuyệt đấy! – Hakuba lật lật cuốn tạp chí , nhìn đắm đuối – Mấy lần tụ tập toàn ăn mấy món thịt ngán quá à.

Đương nhiên, khi vừa nói xong câu đó, ánh mắt của Kaito đúng kiểu : tên khốn, bạn bè gì như *beep* vậy? Tao và cá mày chọn cái nào? Nhưng chỉ bởi vì Fubuki yêu dấu của hắn cũng toe toét chỉ vào trang đó và reo đầy phấn khích:” Cá..Cá..” nên hắn đành im miệng.

Ôi, Fubuki yêu dấu à, xin con đừng hào hứng như vậy có được không? Lũ cá ghê tởm đó… chúng muốn giết ba đấy con à.

- Làm gì mà ủ rũ vậy Kaito? – Shiho mặt lạnh như mọi khi thong thả uống chén trà, hỏi vẻ quan tâm – Cá chứ có gì phải sợ đâu nào? Nhìn xem này, tôi có cái này cho cậu.

Cô lôi một gói bột màu trắng trong túi xách ra :

- Thuốc chống dị ứng cá của cậu đây!

Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của mọi người, cô mỉm cười giải thích:

- Koruba sợ cá chỉ bởi vì não bộ của cậu ấy phản xạ với nó, giờ chỉ cần kiềm chế nó lại và tạo cảm giác đây chỉ là thịt bò, hay heo là được rồi. Thuốc này tôi vất vả lắm mới có đấy nhé!

- Thật…thật á? – Mặt Kaito rõ là nghi ngờ

- Cậu thử thì biết liền thôi! – Shiho nhún vai, tôi cũng đâu bắt cậu tin?

.

.

.

Sau bữa nhậu, trong khi mấy đức ông chồng lăn lóc như bao thóc và ngáy như động đất thì các bà vợ cùng nhau thu dọn bãi chiến trường.

- Thuốc của Shiho hay thật đấy! – Aoko nhìn Kaito đang ôm Fubuki ngủ mỉm cười – Ông xã mình từ giờ ăn được cá rồi!

- Vậy sao? – Shiho cười nham hiểm – Cái gói đó chỉ là bột mì thôi mà.

- Hả??? – Ran ngạc nhiên – Sao lại thế?

Shiho vừa lau bàn vừa cười :

- Hôm bữa, hai cậu gửi Fubuki bên tớ ấy, tớ có chiên cá, thấy con bé ăn ngon quá, Kengo nhường cả phần mình cho nó ăn đấy. Chắc nó thích ăn lắm mà không được ăn thường xuyên nên Hakuba kêu tớ làm vậy. Còn tên kia chỉ bị tự kỷ ám thị thôi, chắc không sao đâu.

Người ta nói, “ Thế gian được vợ mất chồng “ còn nhà đồng chí Hakuba lại được cả ông lẫn bà. Bài học rút ra: đừng dại mà động vào nhà Miyano Shiho!

14. Đi đẻ .

Shinichi đang ngủ như chết thì bị huých mạnh vào sườn. Mắt nhắm mắt mở đã nghe lơ mơ bên tai lời phu nhân:

- Anh ơi, em đau bụng!

- Hở? – Hắn vừa ngáp ngáp vừa ngái ngủ - Ngủ đi em , muộn rồi, anh buồn ngủ lắm, mai rồi hãy đau.

Vừa nói dứt câu, đến lúc hoàn hồn lẫn tỉnh ngủ hắn đã thấy mình bị sút lăn lóc dưới chân gi.ường rồi. Sau này nghĩ lại, thấy may mà Ran đang bụng mang dạ chửa. Không thì có khi vợ nhập viện sinh nở thì chồng cũng nhập viện vì chấn thương thì đến là mất mặt.

- Em – sắp – sinh – rồi ! – Ran nghiến răng, từng chữ một , cảm giác như cô vừa nói vừa tưởng tượng mình đang nhai trèo trẹo cái đầu của đấng phu quân

- Hở? Cái..cái..cái …cái gì? – Chân tay Shinichi lúc này mới bắt đầu hoạt động loạn xạ - Sắp …sắp …sinh. Thế bây giờ phải làm sao hả em? Phải làm gì bây giờ?

Ran nhìn Shinichi cuống cuồng, chay tới chạy lui, gãi đầu gãi tai, chân tay thừa thãi mà thiếu điều chỉ muốn mẹ chồng nhét ngay hắn vào bụng mà đúc lại từ đầu.

- A. taxi, taxi..

Shinichi luống cuống rút cái điện thoại gọi taxi, rồi vơ tất cả những thứ đã chuẩn bị từ trước , tống vào cái giỏ rồi cứ thế quần đùi, áo ba lỗ, bế Ran phi ra ngoài.

Đến bệnh viện, tất nhiên là chàng thám tử lừng danh bị nhốt đứng ở bên ngoài. Không biết đầu óc hắn nghĩ gì mà không gọi điện cho bố mẹ hai bên, lại bấm số Heiji đầu tiên. Đã vậy còn lắp bắp không ra hơi :

- Hei…ji. Đ..đẻ…đẻ rồi.

.

.

.

Vợ chồng Heiji phóng moto như bay đến bệnh viện đã thấy tên bạn chí cốt mặt mày tái mét, áo ba lỗ, quần đùi, chân đi tông , nhếch nhác đến thảm đang lượn đi lượn lại cạnh cái giỏ to đùng màu hồng trước phòng sinh.

- Ran thế nào rồi ! – Heiji hỏi

Hắn run run chỉ vào cánh cửa.

- Cậu mang hết đồ như đã được huấn luyện đi chưa?

Hắn gật, lại nhìn sang cái giỏ màu hồng .

- Ối giời ơi! – Heiji gào lên, thiếu điều muốn đập đầu vào tường – Dẫn vợ đi đẻ mà ông mang gói xà bông 5 kí đi làm gì ? Thế còn bỉm đâu? Đồ sơ sinh đâu?

Mặt Shinichi nghệt ra. Hóa ra là trong lúc cuống quá, hắn cứ vơ bừa rồi cắm đầu cắm cổ chạy mà chẳng biết đâu vào với đâu. Chuẩn bị hết rồi giờ té ra cái gì cũng không có.

Thế là Kazuha lại quýnh quáng chạy xuống cửa hàng cạnh bệnh viện mua khăn, bỉm và đồ sơ sinh để lại hai ông tướng đi đi lại lại trong hành lang bệnh viện.

Chẳng may, Ran lại sinh khó, hơn hai giờ đồng hồ rồi mà vẫn chưa thấy ra. Đúng lúc vợ chồng Kaito và Hakuba cùng nhau đến thì cánh cửa bật mở. Vị bác sĩ nhìn Shinichi :

- Anh là người nhà bệnh nhân Ran?

- Vâ..vâng.. ạ.

- Xin lỗi….

Mới nghe được hai từ xin lỗi, hắn đã liên tưởng ngay đến mấy phim bác sĩ nói “ Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng rất tiếc..” . Thế là hắn lăn ra ngất xỉu.

Sáng hôm sau tỉnh dậy mới té ngửa bác sĩ định thông báo với hắn đi làm giấy khai sinh cho bé, Chưa gì đã lăn ra làm bác sĩ cũng hồn vía lên mây luôn.

Tuy quá trình hơi xấu hổ một chút nhưng sự tích ra đời của bé Conan là như thế đấy.
 
Đọc lại mấy lần nhưng vân chưa hiểu truyện 12 ý nó ra làm sao ??? :KSV@08:
 
@volga à, ý là nếu Heiji tăng cân thì Kazuha mới cưới nhưng lừa cô ấy bầu rồi cưới chạy mà chưa tăng kg nên cô ấy ko cho nằm gi.ường đó bạn :3
 
×
Quay lại
Top Bottom