Liên ước chừng rằng mình đã "sống sót" được hai phần ba quyển sách. Hemingway trong đầu Liên mặc định là một nhà văn vĩ đại. Mà, một khi đã là một nhà văn vĩ đại, thì ông ta đủ sức viết một tác phẩm chí ít là có thể kéo được một người không có h.am m.uốn đọc một quyển sách được in từ hơn mười năm trước như Liên. Có điều, nếu có một mệnh đề nào đó đề là "Hemingway là người duy nhất có thể khiến Liên 'sống sót' được hai phần ba của quyển sách duy nhất mà cô mượn đọc trong ngày hôm nay", kết quả của nó sẽ là "Sai". Liên cảm nhận được, hay, đúng hơn, là, một lần nữa, Liên cảm nhận được 'hơi người' của thầy Alex bên phải mình. Mệnh đề đúng ở đây sẽ là "Hemingway và 'hơi người' của thầy Alex khiến Liên 'sống sót' được hai phần ba quyển sách". Liên không phải là một con người siêu phàm gì để chắc nịch rằng sự xao nhãng từ thầy Alex khiến cô chuyên tâm dán mắt vào quyển sách. Liên cũng không khẳng định rằng chuyện cô "sống sót" hay "chuyên tâm dán mắt" ở đây không phải là ngâm cứu trong đầu từng câu từng chữ in trong sách như thứ duy nhất mà ai cũng làm khi họ đọc một quyển sách. Thành công nằm ở chỗ cô đã biến việc "đọc sách" của mình trở thành một lớp ngụy trang hoàn hảo cho hành động thật sự của cô, cho thứ tranh cãi đang lấp đầy não của cô lúc này. Liên suy nghĩ về câu nói mà thầy Alex đã nói cỡ hơn một tiếng đồng hồ trước. Cái gì gọi là "Quan hệ không tốt với Hemingway"? Liên chắc chắn rằng cảm giác trống rỗng, hay, như người ta hay nói, "ngỡ ngàng trước khi dòng suy nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu", không xuất hiện trong cô lúc đó. Nhưng, dòng suy nghĩ của cô với mục đích để giải mã từ "Quan hệ" lại là giai điệu đầu tiên để mở màn bản trường ca của những suy nghĩ mâu thuẫn. Sau giai điệu đầu tiên ấy, như một điều luôn đúng, là màn nhảy múa của những giai điệu đen tối. Khác hẳn với sự tò mò, e dè, và trống rỗng khi cô tập cho phép những giai điệu đen tối ấy tấu lên lần đầu tiên trong cuộc đời của mình, lần này Liên chào đón nó một cách bình thản và có phần thích thú. Thế rồi, những giai điệu đối lập chen vào. Không, không thể như thế được! Những giai điệu đối lập, như một người chỉ biết lý luận suông chen vào khoảnh khắc tung hoành của kẻ cầm dao hầm hố, dần dần làm cho kẻ cầm dao như bắt đầu buồn ngủ. Nhận thức được cơn buồn ngủ không mong muốn, kẻ cầm dao bắt đầu vung những ngón chém của mình về phía người nói suông. Người nói suông luồn lách, nhưng vẫn bị "dính chưởng" một vài lần. Cứ mỗi lần như thế, âm lượng lại tăng dần, hành động của hai nhân vật chính lại trông mạnh hơn và nhanh hơn. Đôi mắt trong tâm trí của Liên bắt đầu mất kiểm soát với chuyển động ngay trước mặt mình. Điều duy nhất cô có thể nhận thức được là kẻ cầm dao chuẩn bị chiến thắng. Và rồi mọi thứ dừng lại. Khi chóp lưỡi dao đã chạm vào chỗ trên cơ thể người nói suông báo hiệu cho một cú đâm chí mạng, người nói suông giơ tay như thay lời muốn nói từ "Dừng lại!". Kẻ cầm dao, dường như chắc chắn rằng người đối diện mình sẽ tan biến và nghĩ rằng dù mình có làm gì đi nữa cũng chẳng thay đổi được gì, thể hiện sự bao dung như một trò đùa giỡn. Đó là một sai lầm, bởi vì sau đó, người nói suông thực hiện "ngón đòn miệng" thay đổi tình thế: Hemingway. Đó là một lão già và lão già ấy đã ngủm lâu rồi mà!
Tất cả những gì Liên thấy vốn như một trò chơi, và trò chơi thì có quy luật. Người nói suông đã tận dụng được điều đó. Kẻ cầm dao như bị đẩy mạnh ra bởi một lực mạnh mẽ từ những con người đứng sau vạch ra cuộc chơi này. Có điều, những gì xảy ra sau đó không phải là một kết cục có hậu như Liên tưởng. Cú đẩy thay đổi tình thế đó đã làm kẻ cầm dao chạm đến mức sức mạnh thấp nhất của mình, nhưng người nói suông lại trống rỗng. Không thể là suy nghĩ đen tối, vậy thì là cái gì đây? Đây không phải là cuộc chiến giữa hai dòng suy nghĩ đối lập, mà là cuộc chiến để duy trì sự tồn tại của một dòng suy nghĩ duy nhất. Cái chết dành cho suy nghĩ ấy đã thắng, nhưng cuộc chơi, éo le thay, lại chỉ được công nhận kết thúc khi người chiến thắng có chính kiến. Hemingway không phải chính kiến. Cuộc chiến không thể kết thúc.
Nó không thể kết thúc một cách đúng luật. Bỗng nhiên, trước mặt Liên là những vạch dọc màu trắng chạy từ trên xuống dưới. Rất nhiều vạch, lũ lượt xóa tan đi toàn bộ khung cảnh về cuộc chơi tâm trí mà cô đang chú ý, mở ra cho cô một thực tại: Những hạt mưa dồn dập rơi vào tường kính trước mặt. Bức tường kính trở thành một bề mặt lý tưởng cho những dòng nước chảy từ trên xuống dưới như một ngọn thác yếu ớt. Trời mưa lớn một cách bất chợt. Với Liên, cơn mưa này không có màn dạo đầu quen thuộc, với những hạt nước quá hăng hái, không chờ đợi tiếng còi báo hiệu từ tự nhiên, cứ cách chừng mười giây chạm vào bức tường kính lớn. Sự bất ngờ của cơn mưa này khiến Liên ngơ ngác, không biết phải làm gì hơn ngoài chú ý mà không cần lý do gì vào tòa giảng đường đối diện đang cố sống sót dưới những dải sọc trắng của tự nhiên đang cố xóa đi tầm nhìn của cô. Sau đó, cũng rất bất ngờ, Liên quay đầu về bên phải để nhìn người đàn ông lấp đầy mọi suy nghĩ của cô trước đó đang dùng hai cánh tay của mình tạo thành một chiếc kệ dành cho khuôn mặt mình. Thầy Alex nhìn vào mưa. Trong đôi mắt của thầy Alex, Liên cảm thấy có gì đó đối lập với phần còn lại của thân người thầy.
Một lần nữa, một tia sét vô hình từ cơn mưa đánh vào đỉnh đầu của Liên đúng lúc đồng tử trong đôi mắt mà cô đang chăm chú hướng về phía mình. Cú đánh khiến cô quay ngoắt xuống quyển sách, trong đầu thì vang lên lời kêu gọi giải quyết phần còn lại của nó. Nhưng, thiên nhiên cũng thật thú vị. Tia sét ấy lại chính là giai điệu ồn ào chốt hạ màn kết thúc của bản giao hưởng tiếng mưa. Đó là một cú chốt hạ kỳ lạ đến nỗi cái nguồn phát ra mệnh lệnh hãy tập trung hoàn thành nốt quyển sách, ngay lập tức đã ra lời kêu gọi mới: Ngẩng mặt lên nhìn vào khung cảnh ướt át hiện trên tấm kính để làm một cú quan sát mang đầy thông điệp thán phục trước tài năng và nỗ lực của những nghệ sĩ tí hon không màu, không mùi, không vị của thiên nhiên. Một làn hơi chuyển động hỗn loạn bên phải người Liên báo hiệu rằng thầy Alex đang làm điều gì đó. Cô quay mặt sang và nhìn thầy cất chiếc Laptop vào trong cái ba-lô để sát tấm kính từ ban nãy, kéo phéc-ma-tuya, nâng nó lên bằng tay phải, đứng dậy, quàng hai dây đeo lên vai, rồi di chuyển ra khỏi ghế.
Lần đầu tiên trong ngày, Liên quay đầu về phía sau.