Review phim Đào, Phở và Piano, bộ phim được nhà nước đặt mua

ViecPhil

Thành viên
Tham gia
20/2/2024
Bài viết
4
Xem phim Đào, Phở Và Piano với tâm trạng hài hước và mong đợi không quá cao cũng là một cách để thưởng thức nó. Bởi bộ phim này đã làm tốt một số khía cạnh, nhưng cũng có những hạn chế ở một số chỗ.

Để làm một bộ phim lịch sử, Đào, Phở Và Piano là một hành động rất dũng cảm trong điện ảnh Việt Nam. Thể loại này yêu cầu tính chân thật, tính tài liệu kết hợp với sự cường điệu hợp lý, bối cảnh và dàn dựng cảnh phải thuyết phục được khán giả. Kịch bản cũng phải đạt chất lượng, hoặc ít nhất là ở mức xem được, đạt chuẩn tối thiểu.

Dựa trên những yếu tố này, có thể nói Đào, Phở Và Piano đáng khen về tinh thần tiên phong. Nhưng nếu đặt quá nhiều kỳ vọng, bộ phim sẽ không đạt được như mong đợi, dù đã rất đáng ghi nhận về tinh thần.

Trailer của Đào, Phở Và Piano cũng rất hài hước. Bộ phim này kể về tình yêu trong thời kỳ chiến tranh, khi mưa bom và bão đạn đang hoành hành. Với bối cảnh là Hà Nội cuối năm 1946, đầu 1947, trận chiến chống Pháp đang diễn ra ác liệt. Khu phố cổ trở thành chiến trường, quân Việt Minh thiếu thốn đủ thứ, tự dựng thành lũy chiến đấu cầm hơi. Người dân thì phải di tản đến nơi khác. Trong thời loạn lạc, cô tiểu thư Thục Hương bị lạc gia đình và buộc phải trở về khu nhà cũ, không may lại nằm ngay tại tâm trận địa.

Tại đây, Thục Hương gặp lại người yêu của mình, Văn Dân Doãn Quốc Đam - một lính Việt Minh. Tình yêu của hai người tiếp tục mãi mãi cho đến khoảnh khắc cuối cùng. Còn Đào, Phở Và Piano cũng mở ra những câu chuyện đời của những người bám trụ góc phố và cách số phận của họ giao thoa trong những khoảnh khắc cái chết có thể đến bất cứ lúc nào.

Điểm nổi bật nhất của Đào, Phở Và Piano chính là yếu tố con người. Họ là những nhân vật đầy sức sống và góp phần làm nên sự thành công của bộ phim này.

Trong những bài tóm tắt về phim, Đào, Phở Và Piano luôn nhấn mạnh yếu tố con người hơn cả. Đúng vậy, đó là cái gì bộ phim mang lại cho chúng ta. Nó bắt đầu bằng một trận chiến ác liệt giữa quân thực dân và Việt Minh. Các chiến sĩ nhỏ bé đã thể hiện được tính hào hùng của mình, khiến cho bộ phim trở nên khốc liệt và hấp dẫn hơn.

Nhưng không chỉ có chiến tranh, trong Đào, Phở Và Piano còn có sự giao thoa của các nhân vật từ mọi tầng lớp xã hội. Thời gian yên ắng này có thể coi là khoảng lặng trước cơn bão đối với người xem. Nhưng các nhân vật lại không biết điều sắp đến. Đây có thể nói là trường đoạn để bộ phim thiết lập lý do và kết nối cảm xúc giữa hai bên màn hình. Và khi nhịp điệu thay đổi, từ nhanh và dồn dập ở đầu, chuyển sang chậm rãi, thì bộ phim mới thực sự tỏa sáng.

Các nhân vật trong Đào, Phở Và Piano đến từ mọi tầng lớp xã hội. Có anh lính không hiểu gì về nghệ thuật, cô tiểu thư giàu có, ông họa sĩ yêu nghệ thuật, cậu bé đánh giày mồ côi, hai vợ chồng bán phở, và cả một anh chàng công tử Hà thành học sâu hiểu rộng. Họ được kết nối với nhau bằng một sự kiện - chiến tranh chiến lũy ở phố cổ. Sự kiện này đã đưa họ bước qua đời nhau.

Đào, Phở Và Piano là một bộ phim rất tình, đầy cảm xúc và hài hước. Nếu bạn chưa xem, hãy nhanh chóng bấm play ngay thôi!

Có một bộ phim vui nhộn tên là "Đào, Phở Và Piano" đang gây sốt với khán giả. Trong bộ phim này, Đào, Phở và Piano đã có cuộc trò chuyện cùng các nhân vật về những mảnh đời đầy thú vị. Họ không chỉ để lộ tình người trong thời chiến loạn, mà còn giúp khán giả hiểu rõ hơn về bản sắc của Hà thành.

Trong bộ phim, Đào đại diện cho nét Tết đậm chất Hà Nội, còn tiếng Piano du dương không chỉ kết nối tình yêu giữa Thục Hương và Văn Dân, mà còn thể hiện tính lãng mạn và tinh tế của người dân nơi đây. Còn bát Phở thì đầy ấm áp và tình người, đặc biệt trong những thời điểm khó khăn.

Bộ phim "Đào, Phở Và Piano" đã thu hút khán giả bởi những khoảnh khắc được diễn ra trong không gian yên tĩnh và tập trung, không quá đông đúc hay ồn ào. Điều này cho phép khán giả tập trung vào nhân vật và cảm nhận được sự ấm áp và tình cảm trong từng tình huống. Ví dụ như hai vợ chồng bán phở đón chờ cậu bé đánh giày trở về sau ngày làm việc, hoặc ông họa sĩ ngồi cùng linh mục thưởng thức bát Phở nóng hổi.

Mặc dù là một bộ phim lãng mạn, nhưng "Đào, Phở Và Piano" cũng không thiếu những tình tiết hài hước và đầy tính nhân văn. Tuy nhiên, đôi khi câu chuyện tình yêu của hai nhân vật chính lại chiếm hết spotlight và làm mất cân bằng cho cốt truyện. Nhưng điều này cũng chỉ là vấn đề nhỏ mà bộ phim phải đối mặt.

Tóm lại, "Đào, Phở Và Piano" là một bộ phim đáng xem và đầy cảm xúc. Nếu bạn muốn hiểu thêm về bản sắc Hà thành và những mảnh đời đầy màu sắc, hãy nhanh chóng đến rạp để thưởng thức bộ phim này nhé!
Điều kiện và kỹ năng có thể nói là một phần thiếu sót của bộ phim này, nhưng cũng đừng quá nghiêm trọng, vì đây chỉ là một dự án có ngân sách thấp. Vấn đề lớn nhất mà Đào, Phở Và Piano phải đối mặt là mạch logic. Sau những khoảnh khắc yên tĩnh, cuối cùng lại là đoạn cao trào đầy hào hùng và đậm chất hy sinh, có thể nói là rất hoành tráng và đẫm máu theo tiêu chuẩn điện ảnh Việt Nam. Nhưng thật khó hiểu khi nó được xây dựng theo một hướng không hợp lý chút nào.

Đoạn cao trào cuối cùng thật sự không hợp lý tí nào. Số lượng nhân vật quá đông không cho phép chúng ta có thời gian để khám phá từng cá nhân, vì vậy tuyến nhân vật của Đào, Phở Và Piano thực sự rất nông. Họ dành quá nhiều thời gian để nói chuyện vĩ mô, khiến cho họ trở thành những hình mẫu hơn là những con người thực sự. Tuy nhiên, đoạn đầu tiên đã thiết lập được Văn Dân là một chàng trai trẻ đầy nhiệt huyết và yêu nước, vì vậy không có gì ngạc nhiên khi cuối cùng đội trưởng không hoàn toàn đồng ý với những giá trị đã được thiết lập trước đó, khiến cho tình huống trở nên căng thẳng mà không có lý do thuyết phục.

Những cái chết ở cuối phim không mang lại bất kỳ ý nghĩa gì. Việc Văn Dân tự ý rời khỏi hay bị bỏ lại cũng không hợp lý khi các đồng đội của anh ta đã thể hiện sự đoàn kết. Hơn nữa, việc đội lính được lệnh rời đi chứng tỏ rằng nơi đó đã không còn giữ được hoặc không cần giữ nữa. Trừ khi có lệnh tử thủ, thật khó hiểu khi Văn Dân và ông họa sĩ lại ở lại trong khi ông họa sĩ biết rõ đường đi của nhóm và Thục Hương cũng biết rõ đường đi của đội.

Màn đối đầu anh hùng ở đoạn cao trào dường như chỉ là một màn khói che phủ những điểm không hợp lý này. Cuối cùng, người xem sẽ bị mất hết cảm xúc mà bộ phim muốn truyền tải và sự hy sinh của các nhân vật cũng không thực sự cần thiết.

Hãy xem Đào, Phở Và Piano với một tâm trí thoải mái và không quá nghiêm túc. Bộ phim này dành cho ai? Chắc chắn là dành cho những ai có lòng yêu nước và muốn tìm hiểu về lịch sử Việt Nam một cách nhẹ nhàng và hài hước.
 
Phim này mình đoán không hay vì nếu hay chả bao giờ chỉ chiếu duy nhất ở 1 rạp
bây giờ dân mạng rần rần nên phủ sóng nhiều rạp rồi mà bạn. mời bạn đi xem để trarin nghiệm nhé.
 
×
Quay lại
Top Bottom