Rắc rối từ phòng thi số 7

Hoa Trạng Nguyên

Là Nụ Cười Nhạt Phai Màu Nắng~
Thành viên thân thiết
Tham gia
3/2/2010
Bài viết
344
Và những suy nghĩ, hành động lảm nhảm kì quặc của hai cô cậu vốn chẳng hề quen nhau…

Nó gặp Danh từ lúc đó, lúc đứng trước cửa phòng thi. Hôm ấy, 16.12.2008, nó nhớ chứ, ở dãy lầu đầu tiên, phòng số 7, và nó đang đứng trên hành lang, vừa cố cầm cho bằng hết hộp bút, giấy thi, máy tính, vừa lẩm nhẩm: sin^2(x) + cos^2(x)= 1; 1-cos^2(x)=sin^2(x)…
Một mớ công thức củ chuối. Và, cái mớ củ chuối này thiệt là khó nhai. Ghét thiệt, nếu mà nó là bộ trưởng bộ… ra đề, nó sẽ cho phép học sinh được mang công thức vào phòng làm bài thoải mái, vừa đỡ gây stress cho học sinh, vừa giảm nguy cơ lật tài liệu nữa chứ. Chà, ý tưởng độc đáo à nha!! ;;)

Mà, hình như ai đó mới bước đến đứng kế bên nó thì phải. Với khoảng cách không được đáng kể như thế này thì chỉ có con gái thôi. Vừa lục lọi trong trí óc ra xem mình có quen được bạn nào trong cái phạm vi phòng số 7 này không, nó vừa ngước lên để xác định dung nhan đối tượng đang bị tình nghi… Và…

Choáng ngay tại chỗ. Đứng cạnh nó, là một tên con trai lạ hoắc lạ huơ, lạ thiệt là lạ, lạ như nó chưa từng được gặp bao giờ ý. Mà chỉ như thế thì nó cũng chẳng tốn công choáng làm gì cho mệt, vấn đề ở đây là tên này dễ thương cực kỳ. Mắt kính nhé, da trắng như da em bé; vậy mà vẫn manly ghê gớm, và caoooooooooo nữa… Có vẻ tên này vượt quá tiêu chuẩn người yêu tương lai của nó rồi. hic hà!... Vốn nổi tiếng là đứa miễn nhiễm với virus “handsome boy” từ trước, vậy mà nó cũng phải ngượng ngùng cúi mặt, tay đưa hộp bút con khỉ lên che phần mặt phía bên trái (bên bạn ý đang đứng), rồi lẩm nhẩm trong vô thức: sin x + cos x = 1;….


Ở bên trái nó, hình như có ai đó đang muốn sặc kìa.
---

Hôm nay là ngày đầu tiên Danh biết thế nào là thi tập trung. Tưởng tượng nhé, cứ như là dồn hết đống học sinh khối 10 lại, rồi sắp xếp theo thứ tự abc…xyz, sau đó chia ra mỗi phòng 28 em… Cũng vui đấy, nhưng nó vẫn thích không khí trong lớp hơn.

Ngày đầu tiên cũng tốt, môn Toán nó làm perfect luôn. Gì chứ mấy bài này nó làm nhừ như cháo rồi, chẳng cần phải suy nghĩ, chỉ cần nhìn đề bài là làm như cái máy.

Thôi, dù gì cũng xong. Quên đi!

À, để xem, sáng này đứng cạnh nhỏ kia ngộ lắm. Thấy mình đến đứng cạnh (vì chỉ còn chỗ đó trống nhé), nhỏ tự nhiên lấy… hộp bút lên che mặt. Thua, không hiểu nhỏ nghĩ gì nữa. Đã vậy còn cầm tờ đề cương bị sai hay gì gì ấy, đọc : "sinx + cosx = 1" làm mình… mún cười mà cười không được. Hehe… !

---

Ngày thứ 2 đi thi…

Đã chuẩn bị tinh thần là sẽ gặp bạn đó, nên hôm nay nó đã học kỹ công thức rồi, đố có sai nhé. Phương trình tọa độ của vật chuyển động thẳng đều, nhanh dần đều, chậm dần đều; ta đây thuộc hết rồi nhá, cấm có bị xì quê như ngày hôm qua nhá. Nhá nhá nhá nhá!

Gần tới giờ thi, nó đứng tại chỗ hôm trước, hồi hộp… Hôm nay trời lạnh kinh khủng, thế nào vào phòng thi cũng bị cóng luôn cho mà xem… Ừ, mùa lạnh mà. Xoa xoa hay bàn tay vào nhau cho ấm, chà, phải chi có bàn tay ai ấm thật ấm nắm tay mình nhỉ… Oaa, đỏ mặt rồi…

Mà thật ra thì chuyện hôm qua cũng đâu có đáng gì đâu… “Tên ấy chỉ lỡ chân đứng gần mình 1 chút xíu thôi, suy nghĩ nhiều quá đi!” – nó cầm hộp viết gõ vào đầu. “Cốp!” Á, chết rồi, đau quá!

Vậy đó, vừa mới để ý thức đi lạc chút xíu thôi, quay qua đã thấy bạn ý đứng cạnh… Chà chà, đã biết thế mà vẫn run… Cứ cái dáng đứng như hôm qua vậy, im lặng, nhẹ nhàng… ôi, mình sắp ngộp mất rồi nè… thôi nào… Bình tĩnh, bình tĩnh nhé… Để xem, họ tên:…; lớp…; phòng thi 7; sbd 170… không được quên đó! Hít thật sâu vào! Bình tĩnh bình tĩnh…

Ở bên trái nó,có một bờ môi đang cười mỉm.

“Ai có SBD chẵn vào phòng thi trước nào!” - Cô giám thị nói to để gây sự chú ý… Gần nửa đám ở ngoài lục tục kéo vào, trong khi bạn đó vẫn đứng im bên cạnh nó… Ui da, sao mà thiếu không khí quá đây nè!… Hít một hơi thật sâu xem! Tốt rồi, bình tĩnh… 1 lần nữa nào, tên, lớp, phòng thi, sbd…. Rồi rồi đúng rồi, mình chẳng quên thứ nào đâu nhé!

“Các em còn lại vào đi”

Nó, theo quán tính, đi theo tên ấy vào phòng thi… Qua nhiều dãy bàn có ghi SBD ở trên cạnh, nó kiếm hoài mà sao vẫn không thấy số 170 nằm ở đâu hết… Bỗng, nhỏ bạn mà hôm qua nó mới làm quen được “suỵt” một cái:

“Ê! Bên này!”

Nó lật đật chạy qua hướng nhỏ… Nhỏ bạn cười:

“Nãy giờ nằm mơ hả kưng? Cô kêu ai SBD chẵn vào trước mà.”

“Hả? SBD? Chẵn? 170?... Ừ chẵn thiệt ha”

---

Chiều này, Yên ghé. Bạn thân của nó từ hồi bé xíu luôn đó, chỉ có điều, giờ nó chuyển nhà rồi nên muốn gặp nhau thì 1 trong hai đứa phải hì hục đạp hơn 5km. Chuyện nhỏ! Yên qua nhà nó chơi hoài chứ gì, và nó còn siêng hơn Yên gấp 5 lần cơ; nên 5km chẳng nhằm nhò gì đến 2 nhóc Yên Anh hết.

Hôm nay là thứ 6, như thường lệ, Yên sẽ đến. Nó biết nên lên sân thượng trước, duỗi tay duỗi chân nằm đúng ngay chỗ tụi nó hay ủ ê tâm sự. 6h, tiếng nhỏ Yên vang vọng dưới nhà: “Thưa hai bác con mới tới!”…
Tiếng loẻng xoẻng trong bếp vang ra, rồi: “Yên hả? Con la lớn quá làm bác giật mình. Bé Anh trên sân thượng đó con. Nó chờ con nãy giờ luôn đó”
“Á, con xin lỗi. Con dọn phụ bác nha ! »
« Thôi bác xong liền nè. Lên sân thượng chơi đi con ! »
Nó nằm im, mỉm cười khoái trá. Lắng nghe như thế này vui lắm, hehe ! Có lần nhỏ Yên còn bị ngã nữa, tại vì hôm đó mẹ nó làm đổ chai dầu ăn ra giữa nhà và đang bận đi lấy đồ lau. Yên lại bất cẩn, nên « oạch ! »… Nghe vậy nó chạy vội xuống nhà, lo lắng hốt hoảng, không để ý sau mà chạy vô vũng dầu luôn. 1 tiếng « oạch » thứ hai vang lên. mẹ nó từ đâu bước ra, thấy 2 tên dính bẫy thì cười quá chừng cười. Yên cũng cười, nó cũng cười nữa. Bây giờ, khi nhớ lại, nó cũng đang cười đây nè. !!!
Nhưng hôm nay nó thích nằm trên đây hơn. Nó không thích nghĩ đến việc gì khác cả. Nó muốn gặp tên đó. Nó nhớ bàn tay lúc nãy nộp bài thi dùm nó, nó nhớ gương mặt đó ; nó nhớ, nhớ, nhớ kinh khủng, dù mới gặp hồi nãy thôi.\
Từ trước đến giờ, chưa khi nào nó gặp phải trường hợp như thế này hết á. « Rung động » thì nó trải qua nhiều lần rồi, lần gần đây nhất là năm lớp 9, mà thôi, cũng chẳng đáng kể, chỉ có lần này là nó cảm thấy khác. Gọi là « rung động » thì không đúng lắm đâu, cái này phải gọi là « địa chấn » ý.
Tới nỗi, chỉ có những cử chỉ bình thường như đứng cạnh nhau (e hèm, hơi bị gần nhá !), nộp bài dùm (không, nó để ý thấy tay tên ấy gần như chạm vào tay nó luôn mà ! ), rồi 1 số điều lặt vặt nho nhỏ nữa, vậy thôi, mà chiều đến giờ nó cứ như đang bay trên mây á. Làm hồi nãy nó muốn quên công thức để làm bài luôn, hên là tự nhiên nó nghĩ vẩn vơ sao mà nhớ tới cái xe ôtô thầy vẽ hôm học bài « Chuyển động đều », rồi nó mới suy ngẫm từ từ ra được đó. Hôm trước mà thầy không vẽ cái ôtô màu đỏ là giờ coi như xong bài thi Lý luôn rồi.

be9studyingmathsbysketcher2007.jpg



Chuyện này thiệt là nguy hiểm quá đi mà !!!

Sao không xuống phụ tui với mẹ bà ?
Có sao hông !?

Bể nguyên chồng chén luôn chứ sao ! Mà có chuyện gì vui hả ?

Rồi nó kể hết chuyện, từ đầu tới cuối cho Yên nghe. Nó gật gà gật gù nghe hết câu chuyện, xong hỏi :
Không dưng tự nhiên lại muốn gặp người ta là sao?

Không phải, chỉ tại…
-???
Chiều nay đó, lúc thi xong, đi về… tên ấy còn đứng cạnh tui 1 lúc nữa.
Thì sao? Liên quan gì đâu nè?

Để tui kể cho hết đã… Đang đứng cạnh nhau, tự nhiên hắn quay sang nhìn vào phù hiệu tui.

Nhìn tên tui ấy! T…tui không biết nữa… tự nhiên thấy tim đập mạnh lắm. Cảm thấy rất khó chịu, rấ…rất,à, hồi hộp… có lẽ là vậy.

Ừ ? Bà nghĩ bà thích tên đó, thôi, gọi là 177 (vì sbd của bạn ý là 177 á) đi nhé. Bà nghĩ bà thích 177 chỉ vì mỗi lần nhìn thấy mặt 177 là bà lại lên cơn đau tim à ?

… Mỗi lần đâu mà mỗi lần...– nó rụt rè phản kháng, mặc dù hơi bị trật chủ đề.

Tối, nó nằm trên gi.ường, lấy điện thoại ra nghe nhạc, nhưng trong đầu vẫn đặt repeat cho câu noi của Yên lúc nãy. Nó biết nó hơi vội vã, nhưng, nó khó mà kiềm chế lại được. Từ bé đến giờ, nó nổi tiếng là đứa không-cứng-rắn mà. Thở dài. Biết vậy lúc trước đừng đi thi học kỳ. Haizzzz… Rồi, chế độ Shuffle nhẹ nhàng mang đến bài Falling For You của Colbie Caillat.

I don’t know but…
I think I maybe.
Falling for you…
Dropping so quickly…
Maybe I should…
Keep this to myself…
Waiting till I
Know you better…

Hoàng Anh chợt nghiêng đầu suy nghĩ… Nó đã biết gì về Danh chưa nhỉ? Biết, biết chứ. Biết Danh tên Danh, biết Danh học lớp bên cạnh, biết Danh cao hơn nó 1 cái đầu và rất là xinh trai… Oài, nhưng như vậy thì không đủ rồi. Nó có lẽ cần phải hiểu Danh hơi bị nhiều trước khi đưa đơn xin làm bạn với người ta. Với lại, chỉ biết nhau mới có mấy ngày thôi thì làm sao mà thích lâu dài được.

Thôi, duyệt. Dù phải chờ đợi thêm 1 thời gian nữa, không thích tí nào, nhưng nó sẽ cố gắng mà, đúng không Hoàng Anh? ^^

Maybe I should…
Keep this to myself… waiting till I… know you better!

---

Danh bước vào phòng, cởi cà vạt ra khỏi cổ và nằm lăn ra gi.ường. Hôm nay, nó thi lý, đề khó. “Được cỡ 7 – 8 là cao!” – nó nhăn nhó nghĩ thầm… Mà thôi, đủ điểm để được xếp loại giỏi mà, lo gì!

Rồi tự nhiên đầu óc nó đi lang thang sang tận đâu đâu… Thậm chí lại còn vượt thời gian bay về thì quá khứ, lúc nó vô tình đứng bên nhỏ 170 hôm trước. Nhỏ tên Hoàng Anh, thi chung phòng, dáng vẻ trông cứ lóng nga lóng ngóng sao ấy. Và hình như chẳng quen ai hết, nên nhỏ cứ đứng một mình, mặt phụng phịu, nhìn… yêu yêu.

Nhỏ, có vẻ thôi nhé, ngốc…! Không phải giả ngốc theo kiểu bọn con gái khác hay làm, nhỏ này ngốc thiệt. Mà nó cũng không biết tại sao trong suy nghĩ của nó; nhỏ lại ngốc, hoặc do một năng lực vô hình nào đó đã khiến nó nghĩ như vậy, hoặc do nó có thần giao cách cảm với nhỏ mất rồi. Trời ạ…

Điên mất! Hôm nay nó làm sao thế này… Lần đầu tiên nó làm bài tệ như thế này… Đáng lẽ phải lật ra xem lại chứ… Đáng lẽ phải ngồi vào bàn học ngay bây giờ chứ…

Mà nhỏ nhìn cũng dễ thương chứ… Cái má phúng phính nhìn như con nít…
Nó ngồi bật dậy, hai tay vò rối tung mái tóc (vốn đã bù xù), rồi bước đến cửa số kéo rèm lại. Hôm nay gió nhiều quá. Bỗng nó nhớ tới cách tụi con gái hay xoa tay để giữ ấm, rồi nhớ tới con nhỏ 170 sáng này…

Sẵn hộp bút gần đó, nó cầm lên, gõ vào đầu. “Cốp!”

Đâu có đau lắm đâu ta!

---

Hôm nay nó chẳng thi nữa… Không phải bỏ thi, chỉ tại vì hết môn để thi rồi.

Và để xả stress cho học sinh, thì nhà trường cho nghỉ nguyên tuần. Tốt tốt! Nó sẽ có đủ thời gian cho bộ đầm đang định may, và thời gian để ngủ. Cả thời gian cho bộ ảnh đang chờ nó chỉnh màu nữa. Tada~~~~~~~~~~~~~ Hôm nay là ngày đầu tiên của tuần rảnh rỗi…

Rửa mặt, súc miệng. Nhỏ thuốc V-Rohto. Rồi onl. Ý da, ai add nick Yahoo mình kìa… Nó nhấn Next, vì “Chắc nick của An đây mà!”. Hôm qua An - nhỏ bạn nó mới làm quen được trong phòng thi đó – xin nick nó. Thường nó cũng chẳng thích tiếp xúc với nhiều người lắm đâu, nhưng An là người rất tốt đó. Mỗi tội nói nhiều thôi, hehe!

Rồi nó tự động giật mình một cái, cái nick An có số ở cuối là 177 kìa. 177…177… Không biết tên ấy giờ này ở đâu nhỉ? Đang làm gì nhỉ? Và có nh… ơ… à, có đánh răng chưa ta? :P


Ở đầu kia của thành phố, có ai vừa hắt xì hơi kìa…

---

Rồi mùa đông đầu tiên hai người gặp mặt cũng qua. Mùa xuân nhộn nhịp đến rồi vội vã chia tay: “Chào tạm biệt, mùa hạ, bảo trọng nhe nhóc!”…

Và dù,

Hoàng Anh biết mình thích Danh.

Danh biết mình thích Hoàng Anh.

Nhưng sự việc thì đâu có đơn giản như vậy đâu chứ…
Mà thôi, dù là mọi thứ còn nhiều chông gai trắc trở, thì trên tinh thần là Hoàng Anh vẫn sẽ tiếp tục bước về phía trước. Về học hành thì chắc chắn rồi, nó đâu có muốn bị quê độ nữa đâu, hehe… Còn cái chuyện kia kia thì… từ từ tính tiếp

(Theo:San - 24.10.2009)
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
lại chọn cách từ xa ngắm nhìn hả
 
×
Quay lại
Top Bottom