- Tham gia
- 18/4/2013
- Bài viết
- 12.616
Chúng ta vốn dĩ đang ở trong độ tuổi thanh xuân phơi phới, khi mà chân chạm đất còn thấy được rõ nhịp đập mãnh liệt của trái tim, mỗi ngày tỉnh giấc ngẩng đầu nhìn trời có thể khiến trỗi dậy một ước vọng hay hoài bão...
Đừng chết gục trước màn hình máy tính, đừng phung phí thanh xuân vào lười biếng, hay sụp đổ trong nỗi cô đơn, đừng chôn vùi tuổi trẻ trong những sợ hãi hay bất an không dám chấp nhận thử thách.
Đừng để bản thân đơn độc, đừng sợ gặp gỡ mọi người, cũng đừng ngại hòa mình vào đám đông. Đừng vì bản thân là người sống nội tâm mà e dè những chốn đông người, ghét bỏ huyên náo, không thích nghi được với âm thanh ồn ã, náo nhiệt.
Đừng vì đến một độ tuổi nào đó ở chập chững tuổi trưởng thành, bất giác cảm thấy mệt mỏi với thế giới mà mỗi khi trở về nhà lại quấn chặt mình trong lớp vớ kín mít bốn bức tường, khước từ những buổi hẹn hò gặp gỡ với bạn bè, từ chối những chuyến đi xa, từ chối những thử thách đang tiến dần đến, đừng sợ thua cuộc.
Nếu có thể, những người trẻ, hãy ra đường đi.
Chúng ta vốn dĩ đang ở trong độ tuổi thanh xuân phơi phới, khi mà chân chạm đất còn thấy được rõ nhịp đập mãnh liệt của trái tim, mỗi ngày tỉnh giấc ngẩng đầu nhìn trời có thể khiến trỗi dậy một ước vọng hay hoài bão và trân trọng nó như yêu thương một người.
Tại sao lại không muốn lao ra đường, hỡi các bạn trẻ? Khi mà có rất nhiều thứ ngoài kia chứa đựng những ý nghĩa quan trọng về nhận thức trong quá trình trưởng thành. Khi những mảnh đời bất hạnh dạy chúng ta biết rung động và đồng cảm, từ đó biết cách trân trọng cuộc sống của mình hơn. Khi những bài học về sự độc ác, tàn nhẫn hay giả dối, sự thiện lương, chân thành hay vị tha, đều có thể giúp chúng ta rơi nước mắt hoặc căm phẫn, để có thể trở thành người tử tế.
Chúng ta không thể trốn mãi trong cái thế giới nhỏ của mình, trốn mãi trong cái cảm giác an toàn mà bố mẹ hoặc người thân mang tới cho chúng ta, sống yên phận qua cả một đời người dài đằng đẵng. Chúng ta không thể cười một mình, khóc một mình, không thể trải nghiệm mọi thứ bằng một thái độ rụt rè, một trái tim khép chặt và một đôi chân không chịu di chuyển bước về phía trước.
Có phải nhiều người trẻ đã ngủ quá lâu rồi không?
Có những người ngủ suốt dọc quá trình trưởng thành, có những người ngủ vì những vết thương khi lần đầu chập chững bước vào đời rồi vấp ngã, có những người vì sợ hãi hiện thực mà chẳng dám đặt bước, loay hoay mãi rồi cũng lười biếng không muốn tỉnh giấc.
Nhưng, ngủ lâu thế rồi, chúng ta cũng nên thức dậy đi thôi!
Ra đường đi, hỡi những người trẻ, dù chỉ là đi ra rồi lại vấp ngã, nhưng chẳng thà cứ thế còn hơn mãi trốn tránh, chẳng thà cứ thế còn hơn sống hèn nhát, chẳng thà cứ thế còn hơn là ngủ mãi trong nỗi đau.
Bởi vì chúng ta còn trẻ mà, chúng ta có thể làm được mọi thứ, nếu chúng ta dũng cảm và tin tưởng.
Theo TTT
Đừng chết gục trước màn hình máy tính, đừng phung phí thanh xuân vào lười biếng, hay sụp đổ trong nỗi cô đơn, đừng chôn vùi tuổi trẻ trong những sợ hãi hay bất an không dám chấp nhận thử thách.
Đừng để bản thân đơn độc, đừng sợ gặp gỡ mọi người, cũng đừng ngại hòa mình vào đám đông. Đừng vì bản thân là người sống nội tâm mà e dè những chốn đông người, ghét bỏ huyên náo, không thích nghi được với âm thanh ồn ã, náo nhiệt.
Đừng vì đến một độ tuổi nào đó ở chập chững tuổi trưởng thành, bất giác cảm thấy mệt mỏi với thế giới mà mỗi khi trở về nhà lại quấn chặt mình trong lớp vớ kín mít bốn bức tường, khước từ những buổi hẹn hò gặp gỡ với bạn bè, từ chối những chuyến đi xa, từ chối những thử thách đang tiến dần đến, đừng sợ thua cuộc.
Nếu có thể, những người trẻ, hãy ra đường đi.
Chúng ta vốn dĩ đang ở trong độ tuổi thanh xuân phơi phới, khi mà chân chạm đất còn thấy được rõ nhịp đập mãnh liệt của trái tim, mỗi ngày tỉnh giấc ngẩng đầu nhìn trời có thể khiến trỗi dậy một ước vọng hay hoài bão và trân trọng nó như yêu thương một người.
Tại sao lại không muốn lao ra đường, hỡi các bạn trẻ? Khi mà có rất nhiều thứ ngoài kia chứa đựng những ý nghĩa quan trọng về nhận thức trong quá trình trưởng thành. Khi những mảnh đời bất hạnh dạy chúng ta biết rung động và đồng cảm, từ đó biết cách trân trọng cuộc sống của mình hơn. Khi những bài học về sự độc ác, tàn nhẫn hay giả dối, sự thiện lương, chân thành hay vị tha, đều có thể giúp chúng ta rơi nước mắt hoặc căm phẫn, để có thể trở thành người tử tế.
Chúng ta không thể trốn mãi trong cái thế giới nhỏ của mình, trốn mãi trong cái cảm giác an toàn mà bố mẹ hoặc người thân mang tới cho chúng ta, sống yên phận qua cả một đời người dài đằng đẵng. Chúng ta không thể cười một mình, khóc một mình, không thể trải nghiệm mọi thứ bằng một thái độ rụt rè, một trái tim khép chặt và một đôi chân không chịu di chuyển bước về phía trước.
Có phải nhiều người trẻ đã ngủ quá lâu rồi không?
Có những người ngủ suốt dọc quá trình trưởng thành, có những người ngủ vì những vết thương khi lần đầu chập chững bước vào đời rồi vấp ngã, có những người vì sợ hãi hiện thực mà chẳng dám đặt bước, loay hoay mãi rồi cũng lười biếng không muốn tỉnh giấc.
Nhưng, ngủ lâu thế rồi, chúng ta cũng nên thức dậy đi thôi!
Ra đường đi, hỡi những người trẻ, dù chỉ là đi ra rồi lại vấp ngã, nhưng chẳng thà cứ thế còn hơn mãi trốn tránh, chẳng thà cứ thế còn hơn sống hèn nhát, chẳng thà cứ thế còn hơn là ngủ mãi trong nỗi đau.
Bởi vì chúng ta còn trẻ mà, chúng ta có thể làm được mọi thứ, nếu chúng ta dũng cảm và tin tưởng.
Theo TTT