Ra đi (kì 1)

Queen Of Pop

Thành viên
Tham gia
5/3/2010
Bài viết
16

Trời Hà Nội nhiều mây và se lạnh. Cái lạnh còn sót lại của mùa đông trải dài xuống tận cuối xuân. Màn mưa bụi lất phất vương lấm tấm lên tóc, giăng giăng trên những vòm lá lóng lánh như pha lê. Hít hà bầu không khí trong vắt, ta tự thấy cuộc đời nhiều lúc không quá xám xịt mà cũng có đôi chút thi vị. Giống như đang nhâm nhấm vị chát của cốc trà xanh bốc khói, vừa thả vào miệng thêm miếng bánh đậu xanh ngọt khé tạo thành một sự kết đôi đâu có đến nỗi tồi. Đời vốn đẹp, chỉ là ta cứ kêu ca nó mà thôi.

Trong sảnh chờ sân bay. Chàng trai gầy gò khoác chiếc áo nỉ xám, quần jeans thủng lỗ chỗ, đôi giày basket đã cũ và chiếc áo phông có in hình Metallica. Nhìn chàng vừa có vẻ công tử bột, buồn bã và đầy trăn trở, lãng mạn nhưng cũng gai góc. Trên một chiếc ghế đơn, chàng mệt mỏi ngáp dài, duỗi chân, châm một điếu thuốc đỏ lập lòe kẹp giữa 2 đầu ngón tay rồi vội vàng dụi tắt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đồng hồ thông báo giờ hạ cánh của chuyến bay Paris – Hà Nội. Chàng chờ một cô gái trở về…

Dù vẻ ngoài bụi bặm như đã tả, nhưng vẫn không thể dấu được đôi mắt chàng sáng lấp lánh và nụ cười rạng rỡ đến kỳ lạ.

- Chào mừng cậu trở về - Chàng vừa nói vừa giơ cánh tay ra ôm lấy người con gái có dáng vóc gầy gò đang tiến đến.

- Chàng trai thư sinh nho nhã của tớ đâu mà giờ nhìn cậu giống một cái quần jeans nhàu nhĩ thế này. Thời gian đã tàn phá sắc đẹp cậu mất rồi.

- Ừ, thời gian cũng làm người đẹp của tớ héo hon mòn mỏi vì nhớ nhung hay sao mà giờ tớ ôm cậu giống như hai cục xương va vào nhau kêu lục cục ấy.

- Xấu đến thế sao! – Cô gái buông tay ra, làm mặt giận dỗi hỏi lại.

- Không phải đâu, tớ đùa đấy, xinh lắm.

Sảnh chờ vẫn đông đúc người đến vội vã rồi lại đi vội vã. Vẫn chứng kiến những ánh mắt thẫn thờ, những bộ mặt mệt mỏi, những nụ cười hạnh phúc và những giọt nước mắt chia ly xen lẫn hội ngộ. Hai con người trẻ tuổi, bây giờ họ gặp nhau đấy, nhưng tương lai có ai dám chắc.



Ngày xưa, cái ngày xưa ấy là từ bao giờ thì tớ cũng chẳng nhớ rõ ràng lắm.

Từ lớp 1? Không, có lẽ phải lâu hơn thế, mẫu giáo lớn thì phải. Chính xác hơn thì là từ hồi mẫu giáo bé. Tớ nhớ mà, vì bây giờ tớ vẫn còn giữ tấm ảnh chụp chung lớp mẫu giáo. Vẫn là tớ béo tròn, vẫn là cậu gầy gò nhưng bảnh trai. Vẫn là hai chúng ta đứng cạnh nhau. Thế đấy. Chúng mình quen nhau đến gần 15 năm có lẻ. Có lẽ vì thế mà tớ đã phải mất một thời gian dài mới quen được việc không có cậu bên cạnh. Vì nhìn thấy cậu đã trở thành thói quen hằng ngày như đánh răng rửa mặt mất rồi.

Tớ đã quen với việc hằng ngày chờ cậu đến đèo đi học.

Tớ đã quen với việc hằng ngày ngồi bên cái điện thoại để gọi điện cho cậu hoặc chỉ là chờ cậu gọi đến.

Tớ đã quen với việc mỗi lần cậu nấu món gì mới thì tớ sẽ là người đầu tiên được thưởng thức.

Tớ cũng quen với việc đọc những bức thư tình mà các em xinh tươi gửi cho cậu.

Tớ đã quen với việc giải thích cho mọi người hiểu giữa chúng ta chỉ là bạn bè thôi.

Tớ quen với việc… những việc xảy ra hằng ngày, lặp lại lâu dần thành lối mòn.

Ngay đến cả việc cậu an ủi tớ những lúc tớ buồn cũng thành một thói quen.

- Hôm nay làm sao thế? Đói à?

- Không. Vừa ăn xong mà. Ăn lắm ngu người đi đấy.

- Thì ăn tiếp, ăn nhiều vào cho xinh. Đầu óc chỉ có thế, ngu hơn làm sao được nữa. Kekeke.

- Thôi đi – Tớ quát lên.

- Ơ, sao tự dưng cậu cáu với tớ thế. Không ăn thì thôi. Hay đang đến ngày cần ăn kiêng à?

Tớ biết cái ngày đang cần ăn kiêng cậu nhắc đến là gì - Kiêng cái đầu cậu, béo như con chim cút thì có gì là xinh chứ.

- Xinh mà. Mũm mĩm xinh xắn và đáng yêu. Không ai bảo cậu thế à?

- Không.

- Thế thì họ bị ì hết rồi. Mà thôi nếu vì ch.uyện ấy mà buồn thế thì để tớ rán bánh cho mà ăn. Sau đấy làm thêm lon coke cho nó mở mang đầu óc. Nhở nhở nhở …



Tớ vẫn nhớ, trong mắt mình cậu luôn là một cô bé béo tròn, mũm mĩm và xinh xắn, dù cậu luôn miệng kêu béo là một sự đau khổ tột cùng, rồi cậu cố gắng ăn kiêng hay giảm cân gì gì đấy đều không hiệu quả. Nhưng có sao đâu. Mỗi lần thấy cậu buồn như thế, tớ cũng buồn lắm, chẳng biết làm thế nào cả. Tớ chỉ biết làm món gì ngon ngon cho cậu ăn. Tớ học nấu ăn cũng vì cậu đấy. Thế nhưng cậu lại cho rằng tớ đang nhồi nhét cậu để cậu ngày càng béo lên. Oan cho tớ quá.

Tớ vẫn nhớ, hồi cấp 2, đó là lần đầu tiên tớ không được ngồi cạnh cậu mà phải ngồi cạnh một con dở hơi. Trong khi cậu thì vui vẻ ngồi bên một đứa con trai không phải là tớ. Sao cậu có thể nói chuyện với nó mà quên tớ được chứ. Cậu thật vô tình mà.

Tớ vẫn nhớ, mỗi lần có đứa nào viết thư tình cho tớ, tớ đều sẽ đưa cho cậu đọc, với tớ những lá thư ấy có là gì, miễn cậu thấy tớ hoàn toàn trong sáng, không hề lăng nhăng như cậu hay bảo bọn con trai bây giờ là được. Thế mà sao, cậu vẫn bảo tớ là đào hoa, tớ vô tình không đọc những lá thư ấy thì cậu bảo tớ không trân trọng tình cảm của người khác, tớ đọc thì cậu lại bảo tớ “dê cụ”, sở khanh. Cậu thì cái gì mà chả nói được, thế nên tốt nhất là tớ không đọc mà cho cậu đọc. Tớ thấy cậu có vẻ hả hê và vui vẻ vì điều ấy lắm.

Tớ vẫn nhớ, lần bố mẹ cậu chia tay, cậu khóc ướt đẫm cả vai tớ. Trời ơi, đó là lần đầu tiên tớ thấy cậu khóc và cũng là lần cuối cùng. Lúc đó tớ tưởng tim tớ đau muốn vỡ đôi ra mất. Lúc ấy tớ không thể an ủi cậu bằng cách đi nấu món gì ngon ngon cho cậu ăn được. Chỉ biết ngồi đó như một thằng điên thôi. Tớ sợ nếu mình đi khỏi thì cậu sẽ làm điều gì mà sau này tớ hối hận cả đời mất. Từ lần ấy trở đi, tớ sợ nhìn thấy con gái khóc vô cùng.

Tớ vẫn nhớ, lần cuối cùng mình gặp nhau là hôm cậu đến nhà tớ bảo cậu chuẩn bị sang Pháp. Lúc ấy tớ buồn kinh khủng. Hôm ấy…

- Tớ đi cậu có nhớ tớ không?

- Có.

- Chỉ thế thôi à?

Cậu biết là tớ không chỉ có thế. Nhưng tớ biết, nếu tớ bảo cậu ở lại thì cậu cũng không thể mà. Thế nên, cậu đã tàn nhẫn khi thông báo cho tớ tin ấy, thì tớ cũng tàn nhẫn trả lời lại cậu như thế thôi.

- À, còn. Đi vui vẻ, khi về nhớ mua quà. Giảm cân nữa. Con trai Pháp đẹp trai lắm.

- Cậu nói với tớ thế thật à?

Trời ơi, sao lúc ấy cậu không khóc bù lu bù loa lên và bảo rằng “sao cậu lại chê tớ béo, sao cậu lại chúc tớ đi vui vẻ, cậu không bảo cậu nhớ tớ sao, cậu chúc tớ đi vui vẻ là nói kháy tớ sao,…”. Cậu lại chỉ nhìn tớ chăm chú rồi nở một nụ cười kiểu ấy. Tự dưng tại sao tớ lại cảm giác mình như một tội đồ, trong khi cậu mới là kẻ tội đồ đã bỏ rơi tớ.

- Ừ.

- Thế hôm tớ đi cậu có ra tiễn tớ không?

- Không, hôm ấy tớ có buổi học thêm. Không ra tiễn được.

- Hóa ra tình bạn của tớ với cậu không bằng một buổi học thêm?

- Tùy cậu nghĩ. Tớ phải vào học đây.

Lần cuối cùng mình gặp nhau là thế đấy. Cậu thật tàn nhẫn.

Hôm ấy tự dưng trời nổi cơn mưa rào tầm tã.

P/s :péo thì sao? ăn nh ngủ nh thì sao chứ?chả nhẽ chỉ vi t k đc xynk ngOẠI hình k đc như các bạn khác nên c bỏ t sao? t gét ng péo. t gét cái sự thật này~~~
 
Trở về( kì 2)


Trời ơi!!!
Cậu không biết hôm ấy tớ buồn đến mức nào đâu. Tại sao cậu lại nói với tớ những câu tàn nhẫn như vậy. Tớ biết thừa là cậu không có ý đấy đâu, tớ biết thừa là tớ mà đi thì cậu buồn lắm, tớ biết thừa là hôm ấy cậu cũng tức tớ lắm, nhưng cậu có thể không nói thế được không? Tại sao cậu cứ phải lý trí như thế làm gì, tại sao cậu không nhường tớ một lần?...
Hôm ấy trên đường từ nhà cậu về, trời đổ cơn mưa rào rền rĩ, tớ không phân biệt được đâu là nước mắt và đâu là mưa. Trong mắt người khác cậu lạnh lùng như thế nào tớ không biết, nhưng sao hôm đó cậu lại dùng bộ ấy mặt để từ biệt mình.
Cho đến tận lúc chuẩn bị ra máy bay, tớ vẫn hi vọng cậu sẽ đến. Dù là chỉ đến chửi mắng tớ…
***
Trên con đường nở đầy hoa tim tím. Vẫn chàng gầy gò nhưng bụi bặm, vẫn cô đáng yêu nhưng mảnh mai. Chỉ có những ngôi nhà hai bên là thay đổi theo thời gian.
- Ăn không? – Chàng trai chìa ra một hộp kẹo dẻo ngày xưa có người thường thích ăn. Loại nhiều đường, ngọt khé cổ và đầy calorie.
- Vẫn nhớ à?
- Quên sao được, ngày xưa mẹ mình làm công ty bánh kẹo, tớ toàn đến đấy chôm về cho cậu ăn mà.
- Ừ. Và lần nào mình cũng ăn lấy ăn để. Cứ như sợ ai ăn mất.
Họ lại im lặng. Những cánh hoa rụng ướt nước, nhàu nát dưới bước chân người đi qua vô tình. Nằm im lìm.
- Cậu có điện thoại kìa!
- Ừ. Kệ.
- Bạn gái à?
- Ừ.
Cô gái nghiêng đầu nhìn chàng khó hiểu, định mở miệng hỏi một câu gì đấy, nhưng sâu thẳm cô vừa muốn hỏi vừa không muốn biết đáp án.
- Cậu có người yêu chưa?
- Có rồi.
- Người Pháp ?
- Không. Việt. Anh ấy học cùng trường đại học với mình. Còn cậu? Em gái xinh tươi vừa gọi điện đấy à?
- Ừ.
- Không có gì để nói nữa sao?
- Cậu muốn nghe gì?
- Cậu thích kể gì thì mình nghe cái đấy.
Chàng trai nhún vai – Mình chẳng muốn kể gì cả. Kể chuyện của cậu đi.
- Thích nghe à, nghe nhá. Uhm, mà biết kể gì bây giờ. Chẳng nhẽ kể về việc...
1. Tớ nhớ cậu lắm.
2. Tớ nhớ cậu nhiều lắm.
3. Tớ nhớ cậu nhiều lắm lắm.
4. Tớ … lắm lắm lắm.
Đấy, tớ kể xong rồi – Cô gái phá lên cười như nắc nẻ - À, 5. Cậu có nhớ tớ không? 6. Cậu có nhớ tớ nhiều lắm không ? 7….
- Ặc, thôi, toàn kể vớ kể vẩn. Tớ muốn nghe cậu kể về cuộc sống cơ mà. Cậu vẫn hay nói linh tinh y như ngày xưa.
- Linh tinh đâu. Toàn nghiêm túc cả đấy. Thôi, đàng hoàng nè.
***
Tớ ở cùng phòng với một bạn người Nga. Trắng không tàn nhang, cao không thô, tóc hạt dẻ có xoăn và xinh nhưng không quá rực rỡ, tóm lại là một cô gái Nga truyền thống xinh xắn và đáng yêu. Mỗi tội bạn ấy nói tớ chẳng hiểu mấy (giọng hay nhưng nói nhanh quá, cứ ríu rít hết cả vào).
Chỗ tớ ở đẹp lắm. Bordeaux mà. Nhiều nho, nhiều cá, lắm gái đẹp, nhiều trai xinh, lại có con sông Garonne trong vắt chảy hữu tình. Nhưng cái đẹp không dùng để bán lấy tiền mua đồ ăn được. Đặc biệt hơn nữa khi Bordeaux là thành phố cảng, an ninh cũng lộn xộn như Hải Phòng ở Việt Nam và mọi thứ đều trở nên đắt đỏ khi mình sống ở khu trung tâm chứ không phải một làng quê hẻo lánh nào đó.
Chắc cậu không biết, bước chân lên máy bay, tài sản duy nhất tớ có là 3000 euro, đủ tiền học và sống tằn tiện trong 5 tháng, tiếp đấy là tớ chờ tiền học bổng từ chính phủ gửi sang. Nhưng đồng tiền học bổng cũng trở nên còm cõi khi công nhân Pháp đình công liên miên và đồng tiền mất giá khủng khiếp. May sao tớ thuộc diện xin học bổng nên còn có vé trong kí túc xá. Dù giá thuê phòng cũng chẳng dễ chịu chút nào.
Trước khi đi, tớ cứ nghĩ, mọi chuyện chỉ cần cố gắng là được. Chính người Pháp có câu Vouloir c’est pouvoir (muốn là được), thế mà sao để làm được như thế khó quá đi. Lên lớp học, ngồi nghe chăm chú mà lúc nào tớ cũng cảm thấy mình như con ếch kêu ộp ộp, cái duy nhất tớ có thể cải thiện là học học và học nhưng… Lần đầu tiên cầm trên tay bài tiểu luận dài có 3 trang thôi, với chi chit lỗi sai chính tả và một điểm âm khiến tớ muốn ngất luôn tại chỗ, tớ muốn khóc tướng lên khi nghĩ đến việc bị đúp lại một năm, hoặc thậm chí là 2 năm, 3 năm,… Nếu trước kia tớ luôn hướng đến việc một điểm số hoàn hảo thì nay chỉ cần đủ qua đã là một hạnh phúc trào nước mắt.
Nhiều lúc tớ muốn bán hết đồ đạc đi và mua vé máy bay về Việt Nam quách cho xong. Áp lực cứ như cái thớt gỗ nặng trịch treo lửng lơ lên ngực tớ, có những đêm giật mình tỉnh dậy hốt hoảng, lo sợ. Sợ không học được, nếu đúp thì biết lấy tiền đâu mà học tiếp. Tớ sợ đủ thứ. Mọi người vẫn nghĩ đi du học tức là rất sướng, tức là giàu có. Song ai trải qua mới biết, nhiều lúc không thể khóc nấc lên được, vì sợ không có tiền, vì áp lực phải hoàn thành bài tập, bằng mọi giá phải học và trở về, hay đơn giản hơn thì là vì cô đơn nhớ nhà. Tớ nhớ mẹ. Tớ nhớ đến cậu.
Điều hay nhất tớ thấy là nhà ăn bên đấy hào phóng. Bất cứ cái gì ăn thêm ngoài khẩu phần đều phải trả tiền, trừ bánh mì, muốn lấy bao nhiêu cũng được, và tuyệt hơn khi nhét vào túi được cái nào hay cái đấy. Tối về còn có cái mà ăn. Dĩ nhiên không phải bánh mỳ phết bơ lạc hay kẹp pate gan béo thơm phưng phức. May mắn nếu có sữa mà uống còn không thì nước lọc. Hai thứ ấy khiến mọi thứ nở bung trong bụng như người ta đi bơm ngực ấy.
Nhưng cậu đừng thở dài như thế. Tớ sống đói khổ thế không lâu lắm đâu. Tớ đi làm. Công việc đầu tiên tớ xin được là một chân rửa bát trong nhà hàng ăn. Cậu hỏi tớ có làm vỡ bát không à. Dĩ nhiên rồi, nhưng chỉ vỡ ít thôi. Sau 1 tháng, nhờ sự khéo léo trời cho, tớ được lên chân phụ bếp rửa rau và thực phẩm. Sau đấy thì do mấy lần ngủ quên nên tớ bị đuổi việc. Sau đấy tớ còn kiếm được việc sắp xếp hàng hóa trong một siêu thị gần cây xăng, bồi bàn ở quán cà phê.
Công việc gần nhất tớ làm là đi hái nho, nhiều tiền hơn nhưng cũng chẳng sung sướng tẹo nào. Trời nắng chang chang, trùm cái khăn kín mít, nóng muốn nung người. Mỗi tối đặt lưng xuống gi.ường mà muốn gẫy đôi.
Cậu hỏi sao không gọi điện hay email cho cậu à.
Có chứ, sao không. Tớ muốn nghe thấy giọng cậu phát điên lên được, nhưng tiền điện thoại đắt lắm. Tớ cũng không thể mail cho cậu hay bất cứ cái gì làm cậu hiện diện trong cuộc sống của tớ được. Tớ sợ mình sẽ bỏ cuộc và chạy về nước mất. Cậu đừng nhìn tớ bằng ánh mắt ái ngại như thế. Tớ ổn mà. Chỉ là xúc động quá thôi. Nhưng cậu trách gì tớ chứ, ngoài duy nhất một cái mail chúc mừng sinh nhật ra thì cậu cũng có gửi cho tớ cái nào đâu. Cậu vô tình đến mức tớ tưởng tim cậu thành cá đông lạnh mất rồi.
Cậu hỏi người yêu tớ à.
Anh ấy học hơn tớ 2 năm, đang làm tiến sĩ rồi. Anh ấy bên cạnh tớ những lúc khó khăn và giúp đỡ tớ. Tớ cảm kích anh ấy, thế là yêu thôi. Tình yêu du học mà. Màu mè và lãng mạn làm sao được hơn nữa.
Còn cậu thì sao ?
***
Tớ vẫn sống cuộc sống không có cậu. Chỉ là trống vắng hơn thôi.
Rất nhiều lần tớ đến nhà cậu ngày xưa, nhưng họ bảo nhà cậu chuyển đi rồi. Tớ hỏi mấy đứa bạn cùng lớp cũ thì thậm chí chúng nó còn chẳng biết cậu đã đi Pháp. Tớ chẳng hiểu tại sao cậu sống ẩn dật kiểu như vậy từ lúc nào. Từ khi bố mẹ cậu chia tay ư. Hóa ra tớ không hiểu cậu nhiều như tớ nghĩ.
Nhưng bỗng dưng cậu biến mất hoàn toàn.
Tớ ghét điều đấy.
Cậu đến trước mặt tớ và tuyên bố cậu đi, thế là cậu đi, không hỏi tớ lấy một lời. Tớ thấy mình giống mảnh giấy vệ sinh, dùng xong vứt đi, chẳng có tí giá trị gì.
Cậu trách gì tớ chứ. Cậu cũng tàn nhẫn với tớ đâu có kém.
Cậu hỏi tớ nhớ cậu không à? Cậu biết câu trả lời rồi thì việc gì phải nhắc lại. Tớ không thích cậu hả hê thế đâu.
Và bỗng dưng cậu lại nói cậu quay về, hỏi tớ ra đón cậu được không. Cậu biết thừa là tớ nghe tin này muốn phát điên lên vì vui nhưng còn lâu tớ mới nói với cậu điều ấy.
Rồi sao?
Cậu bảo cậu có người yêu rồi.
Ừ, đành rằng tớ và cậu là bạn thân lắm lắm.
Ừ, đành rằng tớ coi cậu hơn cả người thân đi.
Nhưng giữa chúng ta chưa bao giờ có sự gì rõ ràng.
Tình yêu à ? – Chắc không phải đâu.
Anh em à ? – Gần gần như thế.
Thế thì là gì ?
Tớ cảm thấy khó chịu về cái cách cậu nói đến anh nào nào đấy của cậu.
***
- Những điều cậu nói là thật à?
- Không, nói dối đấy.
- Tớ không tin.
- Tùy.
- Cậu bị điên. 22 tuổi rồi mà chẳng lớn hơn 18 tí nào.
- Cậu nghĩ thế thì nó là thế.
- Hôm nào cho tớ gặp bạn gái cậu nhá.
- Làm gì có mà gặp.
- Thế lúc nãy?
- Không phải.
Trời sập tối. Cái lạnh càng trở nên dữ dội. Nhưng tảng băng bao quanh con cá đông lạnh cũng dần tan chảy làm trái tim con người trở nên ấm hơn bao giờ hết và hoạt động mạnh mẽ hơn bất cứ lúc nào.
Trên đường phố đan xen những luồng ánh sáng đi lại như con thoi, có song song, có giao nhau và đôi lúc có cả đối nhau.
Trong một nhà hàng, đôi trai gái ngồi đối diện nhau. Trong công viên, hai ông bà ngồi bên cạnh nắm tay nhau. Trên con đường này, hai người họ đi sóng bước bên nhau, đã từng, hiện tại và luôn luôn như thế. Có một lúc nào đấy họ trùng nhau không?
Câu trả lời mà chính họ cũng chẳng biết nó hình dạng thế nào.
Người ta bảo yêu nhau lâu dần sẽ thành thói quen, và lúc ấy không gọi là tình yêu.
Họ đi trên con đường mòn đã quá lâu. Để đến bây giờ lối mòn ấy cứ lùi dần lùi dần trong ký ức. Hiện tại họ chẳng biết điều gì đang chờ mình phía trước. Họ cứ đi trong hồi tưởng và sống trong những thói quen cũ. Con đường mới sẽ như thế nào. Hai ngã rẽ hay vẫn nhập làm một?
97dbokurac.jpg

Trời cuối tuần ửng nắng vàng, giống như cô gái đang đánh má phớt hồng. Đôi mắt sáng long lanh cùng nụ cười dịu dàng. Xinh đẹp mà không chói gắt.
Mùa loa kèn chưa về nhưng màu trắng tinh khôi đã tràn ngập phố phường. Hương thơm vẫn dịu dàng. Vẻ đẹp vẫn đằm thắm. Sắc lá vẫn xanh mướt mải như người con gái đang tuổi xuân thì.
- Chào người đẹp. Tặng cậu này.
- Đừng gọi tớ là người đẹp đi. Nghe đáng sợ lắm.
- Tớ gọi thế đâu phải lần một lần hai mà sợ. Nhưng đúng là cậu đẹp thật mà.
- Thế thì phải gọi là người rất đẹp chứ. ^^
- Tự tin vừa thôi. Ăn nhiều bơ sữa mà sao ngực vẫn lép kẹp như ngày xưa thế.
- Cậu chẳng hiểu gì về điện nước cả. Gen di truyền nó thế, cái này không cải thiện to nhỏ được.
- Nhưng chất lượng vẫn hơn số lượng. Nhiều thịt và mô chưa chắc đã tốt. Hehehehe.
- Thôi đi. Cậu lo kiếm một em xinh xắn đáng yêu nào đấy nhiều mô và thịt rồi sẽ biết sự khác biệt.
- Thôi đi với tớ, tớ dẫn cậu đến chỗ tớ làm thêm.
Những bờ tường loang lổ treo đầy ảnh các ban nhạc Rock đen trắng. Quán cà phê toát lên sự bụi bặm. Không đèn điện sáng trưng cũng chẳng mờ ảo. Màu đỏ đến chóe mắt. Cái gì ở đây cũng cũ, từ chiếc bàn tróc sơn đến cái gạt tàn ám khói giống như đục ra từ một thân cây. Cậu chơi guitarcode.
Chàng trai hất mái tóc lãng tử. So với những thành viên còn lại trông cậu có vẻ trẻ nhất nhưng lại không phải đẹp trai nhất. Chỉ là sự bụi bặm toát ra từ chiếc quần jeans rách te tua một cách nam tính và hơi phớt đời từ ánh mắt trống rỗng một cách đầy hấp dẫn. Chàng nhìn về cô gái tóc ngắn gầy gò ngồi góc phòng tối, vừa nháy mắt vừa chỉnh dây đàn...
Sad but true - Metallica
“Hey
I'm your life
I'm the one who takes you there
Hey
I'm your life
I'm the one who cares
They
They betray
I'm your only true friend now
They
They'll betray
I'm forever there…”
You’re beautiful – James Blunt
“…I saw an angel of that I'm sure
She smiled at me on the subway
She was with another man
But I won't lose no sleep on that
'Cause I've got a plan…”
Tiếng nhạc ồn ào, tiếng guitar của cậu tỉa những âm thánh chát chúa, lúc lại giống như đang thủ thỉ tâm tình, như cố tình khoét sâu vào lòng tớ. Tại sao cậu lại làm thế. Cậu biết thừa cậu đang hát những bài ngày xưa từng hát cho tớ nghe. Cậu biết thừa rằng cậu đã từng nói “những bài hát này sau tớ không muốn hát cho ai nghe nữa, ngoài cậu”. Tại sao tớ chỉ muốn quên đi những ngày xưa ấy, mà cậu thì cứ cố tình kéo lại.
***
- Tớ vào nhà đây.
- Sao từ lúc về đến giờ cậu im lặng thế?
- Biết nói gì giờ.
- Nói gì cũng được.
- Nói rằng mai tớ phải quay lại Pháp chuẩn bị bảo vệ luận văn.
Chàng trai ánh mắt trân trối không thốt nên lời. Đôi mắt ấy vẫn long lanh. Khuôn miệng đó vẫn cương nghị vừa mới đây thôi còn in dấu nụ cười. Như giờ đã như tờ giấy dán vội, bong ra bay theo gió.
- Cậu coi tớ đúng là trò đùa mà.
- Đừng nói thế được không?
- Đừng đi được không? Lần này coi như tớ xin cậu đấy.

- Cậu biết là không thể mà.
- Ừ, tớ biết. Cậu có trở về không?
- Tớ không biết.
- Cái gì cậu cũng không biết. Lần nào cũng thế.
- Cậu yêu tớ à?
Cuối tuần ửng nắng nhưng không đồng nghĩa với không có mưa.
Những hạt mưa bụi lại rơi lấm tấm và ngày càng nặng hạt.
Mưa rơi trên đôi má tái nhợt.
Mưa rơi trên đôi môi đang mím chặt.
Mưa rơi ướt cặp kính đang mờ hơi nước.
Trời mưa, vừa rét vừa khó chịu.

 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
×
Quay lại
Top Bottom