Quyền lực rất dễ làm người ta tha hóa

hoaqn

Thành viên thân thiết
Thành viên thân thiết
Tham gia
21/2/2012
Bài viết
238
Gần đây, mình có cảm giác như đang xuất hiện nạn “cát cứ” lãnh thổ. Có lãnh đạo chính quyền địa phương tự cho mình cái quyền “luật pháp trong tay ta, ta là luật pháp” mà vụ Tiên Lãng vừa qua là một điển hình.

Nhớ lại chuyện năm ngoái, mình rủ mấy anh em báo chí về xã mình viết về Người anh hùng làng Giắng. Bác ấy là Nguyễn Quang Son, Liệt sĩ chống Pháp. Khi giặc Pháp càn vào làng mình, chúng bắt hầu hết cán bộ đầu não của xã ra đình làng. Bố mình khi đó là xã đội trưởng cũng bị bắt. Biết bác Son là du kích, chúng đưa bác đi nhận diện các đồng chí của mình. Bị tra tấn rất dã man bằng mọi cực hình nhưng bác kiên quyết không khai một ai, dù trong đám dân làng có đến 3 – 4 chục người là du kích. Nếu bác khai, toàn bộ cơ sở kháng chiến của xã sẽ tan nát và chắc chắn sẽ có hàng chục người bị hành quyết. Không khuất phục được ý chí của Người anh hùng làng Giắng, chúng đem bác ra bến đò bắn chết và đạp xác xuống sông. Khi đó, bác Son mới ngoài hai mươi tuổi.

Khi nghe bố mình và dân làng kể lại, mình rất xúc động. Bài viết của mình và các bạn mình được nhiều báo sử dụng, gây xúc động độc giả như báo Nhân dân, Lao động & Xã hội, báo Đài tiếng nói Việt Nam, Nhà báo & Công luận, An ninh Thế giới… và tất nhiên là cả báo Dân trí của mình. Mình nghĩ bác không chỉ là Liệt sĩ mà xứng đáng là một Anh hùng nên gọi điện cho bác Chủ tịch huyện với mong muốn bác ấy giúp xã khâu thủ tục. Mình tâm niệm khi biết tin này, bác Chủ tịch sẽ rất vui và nhiệt tình bởi đây là niềm tự hào của cả huyện. Thế nhưng tiếc thay, bác đã trả lời bằng một giọng đầy uy quyền và gắt gỏng cứ như mình nhờ vả riêng tư gì bác ấy.

20120222-071721-1-mhquanhuyen-3d452.jpeg

Minh họa: Ngọc Diệp

Thật ra, việc cán bộ công chức gắt gỏng với dân mình chứng kiến không ít. Thế nhưng với bác ấy thì khác. Bác ấy trước kia học cùng lớp và là bạn của bà chị gái mình. Dáng cao cao, người dong dỏng, bác ăn nói nhẹ nhàng như con gái. Nhiều lần mình ước có được dù chỉ một phần cái lịch lãm của bác ấy. Từ một chiến sĩ cảnh sát cứu hỏa, bác đã phấn đấu để trở thành người đứng đầu một huyện. Nhưng hình như cũng từs một con người lịch lãm, bác ấy đã trở thành một con người khác. Mình không nghĩ rằng bác ấy lại thay đổi nhanh thế.

Thực lòng với cái đầu óc rất ngây thơ, mình nghĩ chức Chủ tịch huyện là một nhiệm vụ mà Đảng và Nhân dân giao phó. Vả lại, cái chức đó cũng chả to tát lắm. Nhưng sau vụ Tiên Lãng, mình nhận ra rằng đó là một cái chức rất to. Nó to đến mức nếu không có bản lĩnh chính trị, anh sẽ biến thành ông quan phụ mẫu, đèn giời soi xét. Nó to như thế nên có lẽ ông anh ngày xưa của mình giờ đây quen được người ta vâng dạ, bẩm báo và xin xỏ.

Vẫn biết, quyền lực rất dễ làm người ta tha hóa nhưng dù sao mình vẫn nuối tiếc. Tiếc một hình ảnh đã từng khắc sau trong tâm trí mình từ thủa thơ ấu.

Năm nay, bác ấy cũng đã gần 60 tuổi. Chả mấy bữa nữa là bác ấy lại làm dân.

Theo Dân trí​
 
×
Quay lại
Top Bottom