Phút giây ban đầu

dgoanh

Ước mơ tôi...
Thành viên thân thiết
Tham gia
19/11/2010
Bài viết
1.453
Vừa dừng xe máy trước một khách sạn ba sao có màu trắng nền nã, một đoàn người từ xe buýt đậu sẵn đấy lao xuống vây lấy An. Người giật mũ bảo hiểm, người chụp tay kéo mạnh, kẻ như muốn nhấc bổng cả người An ra khỏi chiếc xe khiến cô sợ hãi níu chặt cái tay lái.

1292385581.img.jpg

ảnh minh họa Khuôn mặt An tái mét nhìn đám đông vây quanh khiến vài tiếng cười ré lên một cách khoái chí. Một giọng miền Nam vang lên: "Ôi! Con gái Huế xinh quá ta!". Một giọng khác hùa theo: "Qua xe tụi anh đi em ơi, xe anh toàn con trai vừa đẹp, vừa ga lăng lại vui tính nữa nè". Những tiếng cười vẫn không ngừng. Bỗng một giọng nói trầm trầm chen vào tỏ vẻ hơi gắt gỏng: "Tụi mày đùa vừa vừa thôi, hổng thấy người ta sợ xanh mặt rồi hổng thèm làm tình nguyện viên cho tụi mình nữa thì sao?". Câu nói ấy vừa dứt, anh ta che miệng lại cùng mấy tiếng cười khúc khích vang lên.
Định thần, An đảo nhanh mắt một lượt, hú hồn, không phải cướp, không phải dân giang hồ, cái logo trên màu áo đồng phục của những người đang vây quanh giúp An dễ dàng nhận ra họ là ai - những chàng viên sinh đến từ miền Nam ra Huế tham gia cuộc thi chung kết robocon toàn quốc. Còn An, sinh viên năm thứ hai của một trường đại học ở Huế được cử đi làm tình nguyện viên cho đội này. Không phải dạng người dễ e thẹn và nhút nhát nhưng cái kiểu chào đón quá nồng nhiệt của mấy anh chàng kỵ sĩ vui nhộn này khiến An toát mồ hôi hột vì sợ.
Chưa kịp mở lời chào, An đã bị lôi ra khỏi chiếc xe máy yêu quý và hốt lên chiếc xe buýt đang lố nhố những chiếc áo màu xanh lục nổi bật. Đó là kiểu chào đón người mới quá độc đáo mà lần đầu tiên An thấy. An tin chẳng bao giờ có lần thứ hai.
Vừa lên xe, một người con trai có thân hình cao, gầy, đội mũ lưỡi trai đen lệch sang một bên mời An ngồi xuống chiếc ghế trống hàng đầu trong khi những chàng sinh viên phía sau mà An đoán hơn An chừng 1 đến 2 tuổi vẫn cứ nhao nhao khiến không khí trong xe như cái chợ. An ái ngại nhìn vào chỗ trống được chỉ thì bắt gặp một ánh mắt của một người ngồi ngay sát đó. Anh nhìn An hơi lâu nhưng phong thái vẫn hết sức bình thản như thể thế giới này chẳng còn gì để bận tâm cả.
- Chào anh ạ, anh có thể cho em ngồi sát cửa kính được không ạ? - An mạnh dạn mở lời bởi An nghĩ nếu ngồi phía ngoài, An sẽ nghiêng lưng về anh chàng này suốt cả chặng đường làm hướng dẫn viên cho đoàn robocon, mà như thế thì không tiện cho lắm.
Sau lời đề nghị của An, anh nhìn An lặng im trong chừng 3 đến 5 giây rồi nhẹ nhàng nhích ra phía bên ngoài. Đâu đó phía cuối xe vang lên: " Á, anh Linh sướng nhá, được ngồi cạnh cô tình nguyện viên xinh đẹp nhá". Câu nói đùa khiến An tủm tỉm cười nghĩ rằng đoàn robo này chắc sẽ quậy lắm đây. Khi đã yên vị, được mọi người yêu cầu, An mạnh dạn đứng dậy làm quen rồi sau đó thao thao bất tuyệt giới thiệu về các món ẩm thực Huế cho mọi người nghe mà không để ý đến việc cái giọng Huế của cô khiến mấy chàng kỵ sĩ robocon vừa nghe vừa nheo mắt vừa nhăn mặt đoán chữ.
Nhưng đến lượt cô bạn cùng đội tình nguyện thao thao giới thiệu về các địa điểm vui chơi ở Huế thì An lại ngồi thu lu một góc nhìn ra ô cửa để ngắm đường phố về đêm. Hơn 20 năm sinh ra và lớn lên ở Huế nhưng đó là lần đầu tiên An được ngắm nhìn quê hương về đêm qua ô cửa kính trên xe buýt trong một dịp như thế. Dẫu An đang ngồi trong một tập thể toàn những người lần đầu tiên gặp mặt, toàn những người khác phái nhưng chẳng hiểu sao An không còn thấy xa lạ nữa nếu không muốn nói qua những câu chào hỏi của mọi người không khí trở nên rất gần gũi. Phải chăng điều đó khiến cảm nhận của cô khi nhìn Huế về đêm trở nên yên ả hơn, lung linh và thanh bình hơn tất thảy những nơi có phong cảnh hiền hoà mà An từng nghe và đi qua.
Đang mơ màng thả hồn theo những chiếc đèn điện đủ màu sắc lướt nhanh qua tấm kính, An giật mình bởi tiếng nói rất gần vẳng bên tai: "Em tên là gì" - vẫn thái độ bình thản như lúc nãy nhưng anh có giọng nói rất từ tốn và ấm áp. Lúc này An mới có dịp nhìn kỹ anh chàng ngồi yên lặng nãy giờ và ấn tượng đầu tiên đập vào An là anh có một đôi mắt khiến An rất thu hút nhưng không dám nhìn lâu. Đôi mắt ấy thăm thẳm, phẳng lặng như mặt nước hồ thu nhưng dường như lại phảng phất một nét buồn rất khó tả. Anh lặp lại câu hỏi lần nữa khiến An sực nhớ ra rằng An nên trả lời thay cho việc ngồi suy nghĩ vẩn vơ.
"Dạ, tên em là An, Hồ Dạ An ạ" - Anh nghiêng nghiêng cái đầu tỏ vẻ như chưa nghe rõ. An đành giơ tấm thẻ tình nguyện viên lên trước mắt cho anh xem và nói lại lần lượt từng chữ một "Hồ - Dạ - An ạ, còn anh?". Anh đáp nhưng tiếng ồn từ phía sau xe cùng tiếng nhạc xập xình cũng khiến An không thể nghe rõ những gì anh nói. Thế là anh cũng đưa tấm thẻ của mình lên và nở một nụ cười rất hiền thay cho câu trả lời.
Chẳng hiểu thế nào An lại thấy bối rối vì nụ cười đó. Như thể anh hiểu được những suy nghĩ của An. Cô e thẹn mỉm cười đáp trả rồi nhẹ nhàng nghiêng đầu dựa vào cửa sổ để nhờ bóng đêm che dấu sự ngượng ngùng đang len vào rất khẽ .
- Tên em hay nhỉ! Hồ Dạ An. Hay cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng
- ...
- Em học ngành gì? Năm thứ mấy? - nghe câu hỏi, An quay sang, lại bắt gặp ánh mắt anh như muốn xoáy sâu vào cô càng khiến cô thêm lúng túng. An thấy mặt mình nóng nan, cố gắng giữ trạng trái bình tĩnh rồi trả lời.
- Dạ, em học quản trị du lịch thuộc trường đại học kinh tế, năm hai ạ. Còn anh, anh học trường chi rứa? Nghe giọng em đoán là người miền Nam phải không?- dẫu đã cố gắng nói chậm để tránh dùng những từ địa phương nhưng An không thể, An ngại anh không nghe được thì phải nói lại nhiều lần. Nhưng vẻ mặt điềm tĩnh của anh khi trả lời khiến An thấy tự tin hơn.
- Ừ, quê anh ở Biên Hoà, anh đi làm rồi, trước học Lạc Hồng, giờ dạy ở đó, lần này cùng mấy bạn sinh viên đi thi. Mà em có chuyện gì buồn sao? Nãy giờ cứ nhìn ra cửa sổ hoài à? Không giống lúc nãy chút nào?...
- ...
- An, em sao vậy?
- À, không có chi, em chỉ hơi mệt chút xíu thôi ạ.
Hai người cứ thế trò chuyện suốt cả chuyến đi đêm ấy. Những câu nói ngắn gọn và sự quan tâm của anh đánh trúng vào tâm lý An. Tiếp xúc với An chưa lâu nhưng anh hiểu được phần nào tâm trạng của cô qua từng lời nói và hành động mà An thể hiện. An thấy thoải mái khi nói chuyện và mở lòng hơn với anh. Đó là điều xưa nay An chưa từng có với bất kì một người nào kể cả những người chơi rất thân với cô.
Nhìn bề ngoài, An là một cô gái năng động, mạnh mẽ nhưng tâm hồn lại rất nhạy cảm và sâu sắc, nhạy cảm đến mức bất cứ điều gì bất thường diễn ra xung quanh, An cũng dễ dàng nhận ra rồi trầm ngâm suy nghĩ nếu An thấy điều đó đáng bận tâm. Cô có thể cười đó, rộn rã đó nhưng một lúc sau lại tự ôm chặt với những khoảng lặng của riêng mình. Đôi khi chính An cũng không thể hiểu nổi bản thân. Vậy mà anh, một người chưa hề quen biết lại dễ dàng nhìn thấy những góc sâu kín nhất của cô để khi đối diện với anh An thấy mình trở nên nhỏ bé và yếu đuối.
Còn An, cô cũng dễ dàng nhận ra nhiều điều từ anh làm An bị thu hút mà điểm đặc biệt nhất là đôi mắt. Đôi mắt thăm thẳm buồn nhưng vẫn chất chứa sự nồng ấm đến lạ lùng. Lần đầu tiên khi chạm phải đôi mắt ấy, có một cảm giác rất lạ xen vào. An không diễn tả được, chỉ biết rằng đó là cảm giác chưa bao giờ xảy ra khi An nhìn vào mắt một người con trai. Sự tử tế và thân thiện có chừng mực của anh làm An có cảm tình. Thế nên chỉ sau một buổi tối đi chơi và chuyện trò qua lại An đã không ngần ngại trao cho anh số điện thoại lúc An chuẩn bị xuống xe chào mọi người ra về.
- Em về cẩn thận nhé! Hẹn gặp lại em...
- ...
***​
An vừa bước vào nhà vừa hát thầm nho nhỏ. Cảm xúc lẫn lộn.
Ngày đầu tiên đi làm tình nguyện với những người xa lạ, sau những cuộc vui, thăm thú vòng quanh phố Huế, không khí thật ấm áp và rộn ràng. Dường như không có chỗ cho sự e ngại và lạc lõng. Tất cả đều vui tươi, gần gũi, thoải mái. Có điều, An biết rõ rằng, có gì đó rất khác biệt cứ chiếm lấy tâm trí An; một ánh mắt, một tâm hồn. Mà nói đúng hơn đó là một con người.
Tíc tíc tắc, tiếng tin nhắn từ điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ của An. Là số máy mới lưu lúc tối.
Những tâm sự của anh khiến An ấm lòng dù thực tế trời về đêm rất lạnh. An tin, dẫu ai đó có chuyện buồn lớn bao nhiêu đi nữa thì điều đó cũng không khiến người ta thôi quan tâm đến người khác khi mọi thứ xuất phát từ trái tim.
Ngoài trời, gió đêm thổi mạnh, An ngủ lịm đi khi trên môi còn vương nụ cười.

:KSV@03::KSV@03::KSV@03:
 
×
Quay lại
Top Bottom