- Tham gia
- 12/12/2023
- Bài viết
- 196
(Mình lần đầu làm Creepypasta nên có thể ko hay, mọi người thông cảm nhen )
Note: Mình ko phải Hùng, là đúa bạn kể cho )
Tôi tên là Hùng, một sinh viên đại học sống tại Hà Nội. Vào một buổi tối tháng 10 lạnh lẽo, tôi cùng hai người bạn thân, Minh và Phong, quyết định thử thách nhau với một trò chơi mà chúng tôi tìm thấy trên một diễn đàn trực tuyến: "Phòng Trò Chơi Cấm". Trên diễn đàn, người ta nói rằng đó là một căn phòng bí mật trong thư viện cổ của trường, nơi chỉ xuất hiện vào lúc nửa đêm và chứa đựng những trò chơi kinh dị. Người chơi sẽ phải đối mặt với những thử thách tâm lý và thể chất, và rất ít người dám tham gia.
Như mọi thanh niên thích khám phá những điều rùng rợn, chúng tôi bị thu hút ngay lập tức. Tuy nhiên, trò chơi này không chỉ đơn giản là dọa ma thông thường, mà người ta nói rằng nó có thể khiến bạn mất tích, hoặc tệ hơn, không bao giờ trở lại là chính mình.
Vào đêm định mệnh đó, chúng tôi đến thư viện vào lúc 11:45 tối, cầm theo đèn pin và điện thoại. Thư viện lúc này đã đóng cửa, nhưng chúng tôi tìm được một cửa sổ phía sau vẫn còn mở. Chúng tôi len lỏi qua cửa sổ và bước vào bên trong. Thư viện vào ban đêm thật u ám, những dãy sách dài trông như những bóng ma đang chực chờ chúng tôi.
Chúng tôi tiến về phía cầu thang dẫn lên tầng hầm, nơi theo lời đồn là căn phòng trò chơi sẽ xuất hiện. 11:59, chúng tôi đứng trước một cánh cửa gỗ cũ kỹ. Tim tôi đập nhanh hơn, mồ hôi ướt đẫm tay. Minh là người mạnh mẽ nhất trong nhóm, nên cậu ấy mở cửa trước. Đúng 12:00, cánh cửa từ từ mở ra, dẫn vào một căn phòng tối om.
Bước vào phòng, chúng tôi ngay lập tức cảm nhận được một sự thay đổi kỳ lạ trong không khí, như thể không còn là không gian trong thư viện nữa. Phòng trò chơi trông giống một phòng khách cổ điển, với một chiếc bàn gỗ ở giữa và ba chiếc ghế xung quanh. Trên bàn là một chiếc hộp gỗ cũ, bên trong là những quân bài đen kịt và một cuốn sổ tay nhỏ.
Chúng tôi ngồi xuống và mở cuốn sổ ra. Trên trang đầu tiên có viết:
"Hãy lật quân bài, đối mặt với thử thách, hoặc rời đi và không bao giờ quay trở lại."
Không ai trong chúng tôi muốn bỏ cuộc. Minh là người lật quân bài đầu tiên. Đó là một quân bài có hình ảnh một cánh cửa với những con mắt đỏ rực nhìn chằm chằm. Ngay khi quân bài được lật lên, đèn trong phòng chợt tắt phụt, và khi bật lại, căn phòng đã thay đổi.
Chúng tôi không còn ở trong phòng khách nữa, mà ở trong một hành lang dài, tối đen như mực. Tiếng cười ma quái vang lên từ cuối hành lang, và cánh cửa ở đó từ từ mở ra, để lộ một bóng đen cao lớn. Minh run rẩy nhưng vẫn quyết định tiến tới cánh cửa. Tôi và Phong theo sau.
Căn phòng bên kia cánh cửa là một phòng giải phẫu, nơi có những xác chết đang nằm trên bàn. Mùi hôi thối bốc lên nồng nặc, khiến tôi muốn nôn mửa. Bóng đen từ từ tiến lại gần, và khi nó đủ gần để thấy rõ, chúng tôi nhận ra đó là một người đàn ông với khuôn mặt bị biến dạng, đôi mắt trống rỗng nhìn thẳng vào chúng tôi. Giọng nói khàn khàn của hắn vang lên:
"Người tiếp theo."
Phong lật quân bài tiếp theo. Hình ảnh trên quân bài là một chiếc gi.ường bệnh với những cái dây da quấn quanh. Ngay lập tức, căn phòng giải phẫu biến thành một phòng bệnh tâm thần. Chúng tôi bị trói chặt trên những chiếc gi.ường bằng dây da. Một y tá với khuôn mặt méo mó bước vào, tay cầm một chiếc kim tiêm khổng lồ. Cô ta tiêm một chất lỏng màu xanh vào cơ thể chúng tôi, và tôi cảm thấy một cơn đau kinh hoàng lan tỏa khắp cơ thể. Tiếng la hét của tôi và Phong hòa quyện với nhau, nhưng Minh vẫn im lặng.
Tôi quay lại nhìn Minh, và thấy cậu ấy đã ngất lịm, miệng sủi bọt trắng. Tôi gào thét nhưng không ai nghe thấy. Cơn đau tiếp tục gia tăng, và rồi, bóng tối bao trùm lấy tôi.
Khi tôi tỉnh dậy, chúng tôi đã trở lại căn phòng ban đầu. Minh nằm bất động trên sàn, mắt mở trừng trừng không hồn. Phong và tôi cố gắng đánh thức cậu ấy, nhưng vô ích. Minh không còn là Minh nữa. Cậu ấy đã trở thành một cái vỏ rỗng, không cảm xúc, không hồn.
Chúng tôi gấp rút bỏ chạy khỏi thư viện, nhưng cánh cửa phía sau chúng tôi đột nhiên biến mất, và chúng tôi lại bị kéo vào một vòng lặp kinh hoàng, trở lại với bàn gỗ và chiếc hộp đen kịt. Không có lối thoát.
Bây giờ, nếu bạn bước vào thư viện vào lúc nửa đêm và nghe thấy tiếng thì thầm từ phía dưới cầu thang, hãy quay đầu bỏ đi. Đừng bao giờ thử thách "Phòng Trò Chơi Cấm". Nếu không, bạn cũng sẽ trở thành một trong số những người đã mất tích mãi mãi trong căn phòng đó, và không bao giờ có thể quay trở lại là chính mình.
......
(Note: Tui viết ổn ko zậy mọi người )
Note: Mình ko phải Hùng, là đúa bạn kể cho )
Tôi tên là Hùng, một sinh viên đại học sống tại Hà Nội. Vào một buổi tối tháng 10 lạnh lẽo, tôi cùng hai người bạn thân, Minh và Phong, quyết định thử thách nhau với một trò chơi mà chúng tôi tìm thấy trên một diễn đàn trực tuyến: "Phòng Trò Chơi Cấm". Trên diễn đàn, người ta nói rằng đó là một căn phòng bí mật trong thư viện cổ của trường, nơi chỉ xuất hiện vào lúc nửa đêm và chứa đựng những trò chơi kinh dị. Người chơi sẽ phải đối mặt với những thử thách tâm lý và thể chất, và rất ít người dám tham gia.
Như mọi thanh niên thích khám phá những điều rùng rợn, chúng tôi bị thu hút ngay lập tức. Tuy nhiên, trò chơi này không chỉ đơn giản là dọa ma thông thường, mà người ta nói rằng nó có thể khiến bạn mất tích, hoặc tệ hơn, không bao giờ trở lại là chính mình.
Vào đêm định mệnh đó, chúng tôi đến thư viện vào lúc 11:45 tối, cầm theo đèn pin và điện thoại. Thư viện lúc này đã đóng cửa, nhưng chúng tôi tìm được một cửa sổ phía sau vẫn còn mở. Chúng tôi len lỏi qua cửa sổ và bước vào bên trong. Thư viện vào ban đêm thật u ám, những dãy sách dài trông như những bóng ma đang chực chờ chúng tôi.
Chúng tôi tiến về phía cầu thang dẫn lên tầng hầm, nơi theo lời đồn là căn phòng trò chơi sẽ xuất hiện. 11:59, chúng tôi đứng trước một cánh cửa gỗ cũ kỹ. Tim tôi đập nhanh hơn, mồ hôi ướt đẫm tay. Minh là người mạnh mẽ nhất trong nhóm, nên cậu ấy mở cửa trước. Đúng 12:00, cánh cửa từ từ mở ra, dẫn vào một căn phòng tối om.
Bước vào phòng, chúng tôi ngay lập tức cảm nhận được một sự thay đổi kỳ lạ trong không khí, như thể không còn là không gian trong thư viện nữa. Phòng trò chơi trông giống một phòng khách cổ điển, với một chiếc bàn gỗ ở giữa và ba chiếc ghế xung quanh. Trên bàn là một chiếc hộp gỗ cũ, bên trong là những quân bài đen kịt và một cuốn sổ tay nhỏ.
Chúng tôi ngồi xuống và mở cuốn sổ ra. Trên trang đầu tiên có viết:
"Hãy lật quân bài, đối mặt với thử thách, hoặc rời đi và không bao giờ quay trở lại."
Không ai trong chúng tôi muốn bỏ cuộc. Minh là người lật quân bài đầu tiên. Đó là một quân bài có hình ảnh một cánh cửa với những con mắt đỏ rực nhìn chằm chằm. Ngay khi quân bài được lật lên, đèn trong phòng chợt tắt phụt, và khi bật lại, căn phòng đã thay đổi.
Chúng tôi không còn ở trong phòng khách nữa, mà ở trong một hành lang dài, tối đen như mực. Tiếng cười ma quái vang lên từ cuối hành lang, và cánh cửa ở đó từ từ mở ra, để lộ một bóng đen cao lớn. Minh run rẩy nhưng vẫn quyết định tiến tới cánh cửa. Tôi và Phong theo sau.
Căn phòng bên kia cánh cửa là một phòng giải phẫu, nơi có những xác chết đang nằm trên bàn. Mùi hôi thối bốc lên nồng nặc, khiến tôi muốn nôn mửa. Bóng đen từ từ tiến lại gần, và khi nó đủ gần để thấy rõ, chúng tôi nhận ra đó là một người đàn ông với khuôn mặt bị biến dạng, đôi mắt trống rỗng nhìn thẳng vào chúng tôi. Giọng nói khàn khàn của hắn vang lên:
"Người tiếp theo."
Phong lật quân bài tiếp theo. Hình ảnh trên quân bài là một chiếc gi.ường bệnh với những cái dây da quấn quanh. Ngay lập tức, căn phòng giải phẫu biến thành một phòng bệnh tâm thần. Chúng tôi bị trói chặt trên những chiếc gi.ường bằng dây da. Một y tá với khuôn mặt méo mó bước vào, tay cầm một chiếc kim tiêm khổng lồ. Cô ta tiêm một chất lỏng màu xanh vào cơ thể chúng tôi, và tôi cảm thấy một cơn đau kinh hoàng lan tỏa khắp cơ thể. Tiếng la hét của tôi và Phong hòa quyện với nhau, nhưng Minh vẫn im lặng.
Tôi quay lại nhìn Minh, và thấy cậu ấy đã ngất lịm, miệng sủi bọt trắng. Tôi gào thét nhưng không ai nghe thấy. Cơn đau tiếp tục gia tăng, và rồi, bóng tối bao trùm lấy tôi.
Khi tôi tỉnh dậy, chúng tôi đã trở lại căn phòng ban đầu. Minh nằm bất động trên sàn, mắt mở trừng trừng không hồn. Phong và tôi cố gắng đánh thức cậu ấy, nhưng vô ích. Minh không còn là Minh nữa. Cậu ấy đã trở thành một cái vỏ rỗng, không cảm xúc, không hồn.
Chúng tôi gấp rút bỏ chạy khỏi thư viện, nhưng cánh cửa phía sau chúng tôi đột nhiên biến mất, và chúng tôi lại bị kéo vào một vòng lặp kinh hoàng, trở lại với bàn gỗ và chiếc hộp đen kịt. Không có lối thoát.
Bây giờ, nếu bạn bước vào thư viện vào lúc nửa đêm và nghe thấy tiếng thì thầm từ phía dưới cầu thang, hãy quay đầu bỏ đi. Đừng bao giờ thử thách "Phòng Trò Chơi Cấm". Nếu không, bạn cũng sẽ trở thành một trong số những người đã mất tích mãi mãi trong căn phòng đó, và không bao giờ có thể quay trở lại là chính mình.
......
(Note: Tui viết ổn ko zậy mọi người )