Phải chăng đó là định mệnh

nguyenthanhbinhbs123

Thành viên
Tham gia
14/7/2019
Bài viết
12
Phải Chăng đó là định mệnh

Chương I: Tâm sự và sự thực tiễn

Tôi tự hỏi rằng trên đời này liệu có cái gọi là tình cảm con người hay không. Tôi thật sự hiếu kì về nó, tôi muốn biết về nó. Nhưng câu trả lời dành cho tôi thì thật phũ phàng. Sự ganh ghét, đố kị, ghen tị luôn hiện hữu. Thực tế cho thấy trên thế giới này, điều đó là không tồn tại. Suy cho cùng con người cũng chỉ là sinh vật biết yêu thương bản thân mình. Bạn đã từng tức giận chưa. Bạn đã từng phát điên đến nỗi muốn giết người chưa. Bạn đã từng muốn chấm dứt sự sống của bản thân mình hay chưa. Điều đó bắt nguồn từ các mối quan hệ và quan trọng hơn chính là cảm xúc của bản thân. Chúng ta phải trải qua những cảm xúc ấy. Phải chăng đó là định mệnh .


Tôi, một học sinh bình thường ở một ngôi trường bình thường, nói một ngôi trường bình thường thì cũng không đúng, đó là trường chuyên của tỉnh, ngôi trường mà ai nhìn vào cũng bảo học sinh nơi đó ngoan hiền, lễ phép và nào biết đó cũng chỉ là 1 lớp mặt nạ. Trên thế giới này mỗi người đều phải trang bị cho bản thân một chiếc mặt nạ, chiếc mặt nạ luôn tươi cười, chiếc mặt nạ hiền lành, tử tế, chiếc mặt nạ dễ gần. Và tôi cũng vậy, chiếc mặt nạ của tôi là sự lặng im vì đó là cách mà tôi tồn tại, chỉ có cách không bị ai chú ý đến, không bị ai đề phòng thì mới là cách phòng vệ tốt nhất ở thời đại này. Tôi là học sinh lớp chuyên hóa, lớp học được xem là năng động và nhộn nhịp nhất khối, nhưng tôi thật sự sợ hãi cái lớp này, bọn họ ai cũng ích kỷ, nhỏ nhen và rất đáng sợ. Những cuộc chiến tranh ngầm luôn diễn ra, sự tranh giành hạng và sự lừa dối đáng khinh đang hiện hữu ở nơi đây. Tôi vốn chỉ muốn sống một cuộc sống thanh bình thôi nhưng mà đến cuối cùng lại thành ra như thế này.đặc biệt là học rất giỏi. Vâng, tôi không có điều gì phản đối, nhưng ai nào biết đó cũng chỉ là 1 lớp mặt nạ. Trên thế giới này mỗi người đều phải trang bị cho bản thân một chiếc mặt nạ, chiếc mặt nạ luôn tươi cười, chiếc mặt nạ hiền lành, tử tế, chiếc mặt nạ dễ gần. Và tôi cũng vậy, chiếc mặt nạ của tôi là sự lặng im vì đó là cách mà tôi tồn tại, chỉ có cách không bị ai chú ý đến, không bị ai đề phòng thì mới là cách phòng vệ tốt nhất ở thời đại này. Tôi là học sinh lớp chuyên hóa, lớp học được xem là năng động và nhộn nhịp nhất khối, nhưng tôi thật sự sợ hãi cái lớp này, bọn họ ai cũng ích kỷ, nhỏ nhen và rất đáng sợ. Những cuộc chiến tranh ngầm luôn diễn ra, sự tranh giành hạng và sự lừa dối đáng khinh đang hiện hữu ở nơi đây. Tôi vốn chỉ muốn sống một cuộc sống thanh bình thôi nhưng mà đến cuối cùng lại thành ra như thế này.
 
Phải chăng đó là định mệnh

Chương II - Phần 1: cậu bé đáng thương.

4 năm trước

- Nhìn kìa, nhìn kìa, nó bị tâm thần đó mày ơi, tao nghe nói thằng đó hồi lớp 6 còn giả ma hù dọa mấy đứa trong lớp.

- Haha bây giờ thì có còn ai chơi với nó nữa đâu, thứ bệnh hoạn thần kinh như nó, mày cũng đừng nên chơi, chơi với loại đó sau này ra đường cũng bị người khác đánh thôi.


- haha mày cần gì phải nói, thứ như nó chỉ cần nhìn là thấy ghê gớm, kinh tởm lắm rồi, chạm vào còn không dám, ai dám chơi hahahaha. Thế là cả bọn xúm lại cười cả cuối tiết.


- Cậu chỉ biết im lặng và ngồi đó nhưng khuôn mặt cậu không có vẻ gì là tức giận, nó cứ đơ ra như vô cảm.


Reeeeeeng. Tiếng chuông vang lên, giáo viên vứt viên phấn xuống bàn 1 cách thô lỗ và ra khỏi lớp, cũng đúng thôi, hết trách nhiệm của ổng rồi mà. Giáo viên như vậy thật không đáng để tôn trọng. - Cậu nghĩ thầm trong đầu và lặng lẽ nhấc chiếc cặp của mình lên và bước ra khỏi lớp.


- Phù thủy, pháp sư, mình muốn trở thành họ quá haha - có thể tự do bay lượn trên bầu trời cao rộng lớn, có thể đi đến đâu mà mình thích, không cần phải sợ hãi thứ gì, không cần phải lo âu hay phiền muộn điều gì. Trên hết là mình muốn bất tử - thật sự cuộc sống của con người quá ngắn ngủi đi mà ước mơ của mình thì lại quá bao la, mình muốn được thám hiểm, khám phá toàn bộ vũ trụ rộng lớn này, mình muốn có những trải nghiệm li kì và những người đồng đội đáng tin cậy như trong những bộ truyện tranh mà mình đọc, chết rồi có khi nào mình đã nghiện truyện tranh rồi không, mà thôi kệ đi mình muốn điều đó, một thế giới mọi người yêu quý và tôn trọng lẫn nhau và sẵn sàng giúp đỡ khi người khác gặp khó khăn, một thế giới đầy ấp tình yêu thương và mình sẽ có những chuyến phiêu lưu kì thú ở thế giới đó, nghĩ đến thôi là thấy sướng quá rồi - (cậu nghĩ)


- bất chợt quá phấn khích cậu hét lên 1 tiếng và rồi cái bọn lúc nãy nhìn thấy:

+ Tao nói rồi có sai đâu, tao nhìn là tao biết nó điên rồi.


+ mày khỏi cần nói, thằng thần kinh này không không hét lớn giữa đường, cũng may cho nó là chỗ này đồng hoang, ít người không ai thấy chứ không là bị một trận nhục nhã rồi.


+ Thôi về đi tụi bây, chứ nhìn cảnh này tao thấy nổi cả da gà lên hahaha
 
Phải chăng đó là định mệnh

Chương II - phần 2: Khúc hát lúc hoàng hôn.


- Cậu đứng trước cánh đồng rộng lớn, ánh mắt hướng về phía chân trời xa xăm kia, mặt đất bóng cây chập chờn lay động, giữa khoảng không những cánh hoa nở bung. Hình ảnh lúc này tựa như một bức tuyệt họa cũng như là một bản nhạc, như một điệp khúc tâm trạng trở về quá khứ. Hòa hợp giữa khoảng không, như lay động cả vùng trời, một lời nguyện cầu lắng nghe khúc ca lặng thầm này như một câu chuyện. Người ơi, hãy nghe tôi kể. Đóa hoa hờ hững dập dờn trên mặt nước, nắng chiều phủ sắc đỏ rực cả mặt sông. Quá khứ dần trở nên mơ hồ, có còn dấu tích lưu lại. Nở rộ trong sắc trắng tinh khiết là dòng hoài niệm cũ, rơi rơi trong sắc đỏ là cuộc gặp mặt đầu tiên. Trái tim nhuộm sắc hoa anh đào này đang vang vọng, nhiệt độ ấm áp của người đắm chìm, trong một định mệnh dài lê thê. Quay cuồng, không thể làm gì khác. Câu chuyện xưa dần được tái hiện.


+ Một cậu bé thật dễ thương.


+ Phải gọi là cậu ta thật đẹp ấy chứ, đặc biệt là đôi mắt, tôi chả hiểu sao khi nhìn vào đôi mắt của cậu ta tôi lại cảm thấy ấm áp lạ thường.


+ Đúng đó, đúng đó, đôi mắt của cậu ta như muốn nói với tôi rằng, tôi hiểu bạn, tôi sẽ luôn tin tưởng bạn, thật khiến cho tôi quá đổi ấm áp.


+ Hừm, chỉ là 1 thằng nhóc hơi đẹp một chút, mấy người đừng làm quá lên. - Người đàn ông gắt gỏng nói.


Cậu bé lớp 5 ấy chỉ mỉm cười rồi bỏ đi, một vẻ đẹp thanh khiết, không vướng bụi trần, thật khiến ai cũng phải động lòng dù là nam hay nữ.


- Tiếng gọi lớn từ đằng sau: Sato ơi, Sato ơi nhanh lên con, xe chuẩn bị khởi hành rồi.


- Chắc do hôm qua cày truyện nên hôm nay mình hơi mệt haha, mê đọc truyện đến nỗi quên mất hôm nay có chuyến đi thăm cô nhi viện ở tỉnh bên, haa mệt mỏi quá, đi về phải ngủ một giấc xong cày tiếp thôi, đang đến khúc gây cấn.
- Nhanh lên Sato, con còn đứng ngay ra đó làm gì, không nhanh lên là cô cho ở lại đó.


- Rồi rồi (chạy đến), em đến ngay đây cô ơi!


- cậu bước lên xe buýt, chuyến xe bắt đầu khởi hành và định mệnh cũng bắt đầu từ đây.
 
Phải chăng đó là định mệnh

Chương II - Phần 3 : Cuộc gặp gỡ định mệnh


Chuyến xe bắt đầu lăn bánh, cậu dường như rất mệt mỏi và đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Lúc tỉnh lại thì:


- Tới nơi rồi kìa các cậu ơi, nơi này rộng hơn trí tưởng tượng của tớ nhiều đó a~ (1 người bạn)


- Nhanh nhanh lên nào, tớ phấn khích lắm rồi này. (1 người bạn )


Cậu mở mắt ra, bước từng bước nhẹ nhàng cùng với mọi người ra khỏi xe


- Hm... đến nơi rồi sao? Đành vào trong với mọi người vậy.


Cũng như bao người khác, cậu vào trong thăm hỏi các em nhỏ mồ côi, tặng quà, rồi nói chuyện.


- Mình hơi đau đầu, chắc ra ngoài hóng gió 1 chút.


Cậu bước ra ngoài, điều cậu đang thấy trước mắt. Đôi mắt cậu mở to lên, ngỡ ngàng, tim đập nhanh hơn. Đó là :


- Cửa hàng cosplay a~, kia là sáo Trần Tình của ngụy Anh trong ma đạo tổ sư.


- Cái gì bản giới hạn chỉ còn 1 cái.


Không suy nghĩ nhiều, cậu liền băng qua đường chạy tới cửa hàng nhưng chẳng may 1 chiếc xe khách khá lớn đang lao như tên bắn về phía cậu, tưởng chừng như sinh mệnh này sắp kết thúc, bỗng dưng có một cánh tay kéo cậu về.


- Phù.u..u may quá, cảm ơn an..h, cậu ngước nhìn lên, một chàng trai với mái tóc vàng, đôi mắt màu xanh thẫm như hút hồn người đang mỉm cười với cậu .


- Không sao là tốt, em ở đâu, cần anh dẫn về không?


- Cậu như bị choáng chỉ biết nắm chặt tay anh và đi theo anh.


Tình cờ, là cô nhi viện lúc nãy.


Thì ra anh ấy sống ở đây, anh ấy cũng là trẻ mồ côi sao, nhìn kĩ lại thì cũng không lớn hơn mình là mấy, chắc cũng lớn hơn mình tầm 4 tuổi, anh ấy cao thật đó, mình chỉ tới vai của anh ấy.


- Tôi bước vào phòng anh, cái gì đây, huy chương vàng cầu lông, bóng rổ và bơi lội. Giải nhất kì thi chọn học sinh giỏi cấp tỉnh môn tiếng anh hồi lớp 6, lớp 7 thì giải nhất văn, lớp 8 giải nhất sinh học và lớp 9 giải nhất toán. Anh ta còn là con người không ? Hiện anh ấy đang nằm trong đội tuyển thi học sinh giỏi quốc gia môn hóa học. Hm... thanh niên này quả là sinh vật ngoài vũ trụ mà.


Cùng lúc đó, mọi người đang tổ chức các trò chơi ở ngoài sân, tôi và anh ấy cũng tham gia, có gì đó không đúng, chỉ có mình tôi tham gia, anh ấy chỉ ngồi đó và ngẩn ngơ đi đâu, đôi mắt anh ấy rất đẹp nhưng tại sao nó lại trông thật lạnh lẽo như mặt nước ngày hạ. Đôi mắt ấy đang hướng về một bầu trời xa xăm nào đó không phải nơi đây.
 
Khả Niệm Vương Thần

Chương I: Phải Chăng đó là định mệnh

Nếu như phận hồng nhan chưa từng bạc mệnh? Thế gian này liệu có còn truyền thuyết hay không? Sinh ra là thiêu thân nhưng không dám lao đầu vào lửa, số mệnh này còn dựa vào gì mà trở nên xinh đẹp đây? Tựa như dải lụa lăng la quấn quanh,như xiềng xích dát vàng khảm ngọc. Tựa hoa tuyết bay lượn rồi rơi xuống, đẹp như vậy, sinh ra chỉ để chết?


-Người thiếu niên, thân mặc bạch y, thế nhưng bộ bạch y này lại không giống như những bộ bình thường. Trên nó điểm lên vài sắc đỏ, trông như máu tươi tạo thành hình cánh hoa trông thật bắt mắt thế mà đâu đó trên bộ bạch y này lại chất chứa nỗi u sầu như đang lưu lạc nơi chốn minh phủ.

Người thiếu niên này tựa đang nói chuyện với chính bản thân mình: “Tôi chỉ muốn một cuộc sống bình thường thôi mà nhưng mà định mệnh của tôi không cho phép ư? Rốt cuộc định mệnh là thứ gì đây, định nghĩ của nó là như thế nào? Ai là người tạo ra nó? Mà đến cuối cùng mọi thứ là thành ra như thế này.”

-Xung quanh nơi cậu đứng giờ đây nhuộm bởi sắc đỏ của máu hòa lẫn với cảnh sắc chiều tà. Ngọn nến thứ 34 đã tắt. Cả vùng trời chìm trong màn đêm tịch mịch. Buổi tiệc chào đón tân phù thủy sắp bắt đầu.




4 năm trước

- Lúc bấy giờ cũng đã là thế kỉ XXI rồi, thời đại của khoa học, kĩ thuật phát triển vượt bậc, ở thời đại này ai lại tin vào mấy chuyện tâm linh huyền bí, tin vào quỷ, vào thần, vào các pháp sư hay phù thủy. Vậy mà ở đâu đó vẫn có 1 cậu bé đang ngồi khép nép trong lớp học tin vào điều này.


Tại một tỉnh nhỏ phía nam đất nước Âu Lạc, nơi đây được bao bọc bởi vùng biển Bán Nguyệt xinh đẹp. Khung cảnh tựa họa đồ, khiến ai tới cũng lưu luyến không muốn rời. Và cũng tại nơi này, một ngôi trường trung học nhỏ trông thật bình lặng, tươi đẹp. Trong lớp các học sinh đang ngồi tươi cười với nhau trông thật đáng yêu, có lẽ bọn họ rất đoàn kết với nhau, nhưng thật sự có là như vậy? Đoàn kết chẳng qua cũng chỉ là một khái niệm giả tạo được tạo ra. Đó là bởi đoàn kết thật sự chính là tạo ra kẻ thù chung cho một tập thể. Và cậu chính là kẻ thù chung được tạo ra.


- “Nhìn kìa, nhìn kìa, nó bị tâm thần đó mày ơi, tao nghe nói thằng đó hồi lớp 6 còn giả ma hù dọa mấy đứa trong lớp.”

- “Haha bây giờ thì có còn ai chơi với nó nữa đâu, thứ bệnh hoạn thần kinh như nó, mày cũng đừng nên chơi, chơi với loại người như nó sau này ra đường cũng bị người khác đánh thôi.”

- “Haha mày cần gì phải nói, thứ như nó chỉ cần nhìn là thấy ghê gớm, kinh tởm lắm rồi, chạm vào còn không dám, ai dám chơi hahahaha.”

Thế là cả bọn xúm lại cười cả tiết học.


Cậu chỉ biết im lặng và ngồi đó nhưng khuôn mặt cậu không có vẻ gì là tức giận, nó cứ đơ ra như vô cảm.


Reeeeeeng. Tiếng chuông vang lên, giáo viên vứt viên phấn xuống bàn 1 cách thô lỗ và bước ra khỏi lớp

-“Cũng đúng thôi, hết trách nhiệm của ông ấy rồi mà. Giáo viên như vậy thật không đáng để tôn trọng. Mà cái gì không đáng tôn trọng cơ chứ? Bản thân mình cũng chả bằng ai, mình cũng không có quyền để trách cứ gì người khác.” – (Cậu nghĩ thầm trong đầu và lặng lẽ nhấc chiếc cặp của mình lên rồi bước ra khỏi lớp).


- “Phù thủy, pháp sư, mình muốn trở thành họ quá haha - có thể tự do bay lượn trên bầu trời cao rộng lớn, có thể đi đến đâu mà mình thích, không cần phải sợ hãi thứ gì, không cần phải lo âu hay phiền muộn điều gì. Trên hết là mình muốn bất tử - thật sự cuộc sống của con người quá ngắn ngủi đi mà ước mơ của mình thì lại quá bao la, mình muốn được thám hiểm, khám phá toàn bộ vũ trụ rộng lớn này, mình muốn có những trải nghiệm li kì và những người đồng đội đáng tin cậy như trong những bộ truyện tranh mà mình đọc, chết rồi có khi nào mình đã nghiện truyện tranh rồi không, mà thôi kệ đi mình muốn điều đó, một thế giới mọi người yêu quý và tôn trọng lẫn nhau và sẵn sàng giúp đỡ khi người khác gặp khó khăn, một thế giới đầy ấp tình yêu thương và mình sẽ có những chuyến phiêu lưu kì thú ở thế giới đó, nghĩ đến thôi là thấy hạnh phúc quá rồi” - (cậu nghĩ)


- Bất chợt quá phấn khích cậu hét lên 1 tiếng và rồi cái bọn lúc nãy nhìn thấy:


+ “Tao nói rồi có sai đâu, tao nhìn là tao biết nó điên rồi.”


+ “Mày khỏi cần nói, thằng thần kinh này không không hét lớn giữa đường, cũng may cho nó là chỗ này đồng hoang, ít người không ai thấy chứ không là bị một trận nhục nhã rồi.”


+ “Thôi về đi tụi bây, chứ nhìn cảnh này tao thấy nổi cả da gà lên hahaha.”


Thế là cả đám trẻ kia quay lưng đi mất, chúng vừa đi vừa nói xấu và cười khinh bỉ cậu ý như cậu là một kẻ thần kinh. Bỏ lại phía sau chúng là người thiếu niên đang lặng lẽ hướng mắt về phía chân trời xa xăm kia.
 
Khả Niệm Vương Thần

Chương 2: Khúc hát lúc hoàng hôn.


- Cậu đứng trước cánh đồng rộng lớn, ánh mắt hướng về phía bầu trời rộng lớn kia, mặt đất bóng cây chập chờn lay động, giữa khoảng không những cánh hoa nở bung. Hình ảnh lúc này tựa như một bức tuyệt họa cũng như là một bản nhạc, như một điệp khúc tâm trạng trở về quá khứ. Hòa hợp giữa khoảng không, như lay động cả vùng trời, một lời nguyện cầu lắng nghe khúc ca lặng thầm này như một câu chuyện. Người ơi, hãy nghe tôi kể. Đóa hoa hờ hững dập dờn trên mặt nước, nắng chiều phủ sắc đỏ rực cả mặt sông. Quá khứ dần trở nên mơ hồ, có còn dấu tích lưu lại. Nở rộ trong sắc trắng tinh khiết là dòng hoài niệm cũ, rơi rơi trong sắc đỏ là cuộc gặp mặt đầu tiên. Trái tim nhuộm sắc hoa anh đào này đang vang vọng, nhiệt độ ấm áp của người đắm chìm, trong một định mệnh dài lê thê. Quay cuồng, không thể làm gì khác.


-Trên con đường mòn, cậu bước từng bước, từng bước đi, đôi chân bé nhỏ như muốn ngã quỵ xuống, là cậu tự lừa dối chính bản thân mình, cậu nói rằng là cậu không sao, không sao đâu, bản thân cậu không bị gì trước những lời nói đó. Tất cả chỉ là trò lừa bịp do chính bản thân cậu tạo ra để chính bản thân cậu không phải đau buồn. Đôi mắt ửng đỏ như sắp muốn khóc được cậu kìm nén lại trông thật đáng thương và cũng rất đáng buồn. Đứng giữa bầu trời rộng lớn, dòng kí ức đang hiện về.


-Giữa sân trường tấp nập người đi, một cậu bé đang đứng yên lặng, mái tóc đen ngả sang màu nâu nhạt, đôi mắt đen như muốn hút hồn người, trên tay cậu là hai quyển truyện tranh, cậu đang mỉm cười trông rất hạnh phúc. Đôi môi mấp mấy như đang tự nói chuyện với bản thân. Tâm như một đứa trẻ đơn thuần, không nhiễm chút bụi trần.


-Quả nhiên là cậu đang tự nói chuyện với bản thân mình, âm thanh không lớn nhưng cũng đủ để cậu và một số người xung quanh cậu nghe thấy: “Hôm qua mình thức đến đêm để xem nốt bộ truyện tranh này quên mất hôm nay có chuyến đi thăm cô nhi viện Ái Nhi ở tỉnh bên cạnh, hơi đau đầu, chắc lát nữa mình sẽ dành hết thời gian trên xe để ngủ.”

-Những đoạn suy nghĩ của cậu ngay lập tức bị ngắt quãng bởi tiếng gọi của một người phụ nữ từ phía sau: “Phong Vũ ơi, nhanh lên, xe chuẩn bị khởi hành rồi.”

-Người thiếu niên tên Phong Vũ này gật mình, ngỡ ngàng một thoáng rồi vội vàng chạy đến: “em đến ngay đây cô ơi!”

Phong Vũ bước lên xe buýt, chuyến xe bắt đầu khởi hành và định mệnh cũng bắt đầu từ đây.



-Chiếc xe đã lăn bánh, vòng quay đó tựa như vòng tuần hoàn của cuộc đời, như một cuộc sống vĩnh hằng, cậu bé nhỏ tuổi tên Phong Vũ ấy lại nắm được trong tay khái niệm của cuộc sống, điều mà rất ít người trên thế giới này hiểu được. Nhưng khái niệm về cuộc sống của cậu có đôi chút khác với những người kia. Theo như cậu định nghĩa về cuộc đời thì nó là những chuyến du lịch, điểm bắt đầu và kết thúc có thể trùng khớp nhau. Nếu ngay từ lúc bắt đầu mà đã chờ đợi lúc kết thúc thì cuộc đời sẽ thật trống rỗng, phi nghĩa. Và như thế cuộc đời sẽ không có những năm tháng đẹp đẽ, những sự kiện đáng nhớ. Thậm chí là đã khi đi đến cõi vĩnh hằng vẫn chưa hiểu được ý nghĩa cũa cuộc sống, chưa trải nghiệm được cuộc sống phong phú đầy màu sắc. Trong cơn mơ cậu vẫn không quên những từ ngữ về khái niệm này do chính cậu định nghĩa. Một giấc mơ thật đẹp, thật trong sáng và cũng thật ngây thơ.
 
Khả Niệm Vương Thần

Chương 2: Khúc hát lúc hoàng hôn.


- Cậu đứng trước cánh đồng rộng lớn, ánh mắt hướng về phía bầu trời rộng lớn kia, mặt đất bóng cây chập chờn lay động, giữa khoảng không những cánh hoa nở bung. Hình ảnh lúc này tựa như một bức tuyệt họa cũng như là một bản nhạc, như một điệp khúc tâm trạng trở về quá khứ. Hòa hợp giữa khoảng không, như lay động cả vùng trời, một lời nguyện cầu lắng nghe khúc ca lặng thầm này như một câu chuyện. Người ơi, hãy nghe tôi kể. Đóa hoa hờ hững dập dờn trên mặt nước, nắng chiều phủ sắc đỏ rực cả mặt sông. Quá khứ dần trở nên mơ hồ, có còn dấu tích lưu lại. Nở rộ trong sắc trắng tinh khiết là dòng hoài niệm cũ, rơi rơi trong sắc đỏ là cuộc gặp mặt đầu tiên. Trái tim nhuộm sắc hoa anh đào này đang vang vọng, nhiệt độ ấm áp của người đắm chìm, trong một định mệnh dài lê thê. Quay cuồng, không thể làm gì khác.


Trên con đường mòn, cậu bước từng bước, từng bước đi, đôi chân bé nhỏ như muốn ngã quỵ xuống, là cậu tự lừa dối chính bản thân mình, cậu nói rằng là cậu không sao, không sao đâu, bản thân cậu không bị gì trước những lời nói đó. Tất cả chỉ là trò lừa bịp do chính bản thân cậu tạo ra để chính bản thân cậu không phải đau buồn. Đôi mắt ửng đỏ như sắp muốn khóc được cậu kìm nén lại trông thật đáng thương và cũng rất đáng buồn. Đứng giữa bầu trời rộng lớn, dòng kí ức đang hiện về.


Giữa sân trường tấp nập người đi, một cậu bé đang đứng yên lặng, mái tóc đen ngả sang màu nâu nhạt, đôi mắt đen như muốn hút hồn người, trên tay cậu là hai quyển truyện tranh, cậu đang mỉm cười trông rất hạnh phúc. Đôi môi mấp mấy như đang tự nói chuyện với bản thân. Tâm như một đứa trẻ đơn thuần, không nhiễm chút bụi trần.


- Quả nhiên là cậu đang tự nói chuyện với bản thân mình, âm thanh không lớn nhưng cũng đủ để cậu và một số người xung quanh cậu nghe thấy: “Hôm qua mình thức đến đêm để xem nốt bộ truyện tranh này quên mất hôm nay có chuyến đi thăm cô nhi viện Ái Nhi ở tỉnh bên cạnh, hơi đau đầu, chắc lát nữa mình sẽ dành hết thời gian trên xe để ngủ.”

- Những đoạn suy nghĩ của cậu ngay lập tức bị ngắt quãng bởi tiếng gọi của một người phụ nữ từ phía sau: “Phong Vũ ơi, nhanh lên, xe chuẩn bị khởi hành rồi.”

- Người thiếu niên tên Phong Vũ này gật mình, ngỡ ngàng một thoáng rồi vội vàng chạy đến: “em đến ngay đây cô ơi!”

Phong Vũ bước lên xe buýt, chuyến xe bắt đầu khởi hành và định mệnh cũng bắt đầu từ đây.



- Chiếc xe đã lăn bánh, vòng quay đó tựa như vòng tuần hoàn của cuộc đời, như một cuộc sống vĩnh hằng, cậu bé nhỏ tuổi tên Phong Vũ ấy lại nắm được trong tay khái niệm của cuộc sống, điều mà rất ít người trên thế giới này hiểu được. Nhưng khái niệm về cuộc sống của cậu có đôi chút khác với những người kia. Theo như cậu định nghĩa về cuộc đời thì nó là những chuyến du lịch, điểm bắt đầu và kết thúc có thể trùng khớp nhau. Nếu ngay từ lúc bắt đầu mà đã chờ đợi lúc kết thúc thì cuộc đời sẽ thật trống rỗng, phi nghĩa. Và như thế cuộc đời sẽ không có những năm tháng đẹp đẽ, những sự kiện đáng nhớ. Thậm chí là đã khi đi đến cõi vĩnh hằng vẫn chưa hiểu được ý nghĩa cũa cuộc sống, chưa trải nghiệm được cuộc sống phong phú đầy màu sắc. Trong cơn mơ cậu vẫn không quên những từ ngữ về khái niệm này do chính cậu định nghĩa. Một giấc mơ thật đẹp, thật trong sáng và cũng thật ngây thơ. Trong giấc mơ cậu mơ thấy mình đang bay lượn trên bầu trời bằng đôi cánh trắng, vẻ mặt tươi cười rạng rỡ.

- Cậu cứ bay cho đến một nơi sương khói mờ ảo, tựa như tiên cảnh, cậu lén nhìn phía xa kia thì thấy có một người rất lớn đang ngồi trên đóa hoa sen. Khuôn mặt người ấy trong thật phúc đức, ở giữa vầng trán có 1 chấm màu đỏ, xung quanh có rất nhiều người mặc áo màu vàng, ngồi trên hoa sen.

- Rồi người ngồi ở phía trên cao kia bắt đầu cất giọng nói: “Các con thử nói xem, ăn xin ngày ngày đi xin ăn là vì điều gì?”

- Một người phía dưới đáp: “Thưa ngài, làm vậy để có sức khỏe, để có thể giữ được sự sống.”

- Người ngồi trên lại tiếp tục hỏi: “Sự sống của một thể xác có thể duy trì được bao lâu?”

- Một người khác lại đáp: “ Có thể là vài năm, vài chục năm hoặc thậm chí là một trăm năm.

- Một người khác nữa lại ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Sự sống của con người cũng giống như sự giao thoa của các mùa xuân, hạ, thu, đông. Xuân hạ thì đâm chồi nảy lộc còn thu đông lại quay về không?”

- Người ngồi phía trên cười và lắc đầu nói: “Con đã cảm nhận được sự ngắn ngủi của cuộc sống nhưng đó chỉ mới là hiện tượng bên ngoài mà thôi.”

- “Thưa ngài, con đã nghĩ ra rồi, con người sống để ăn nên mới con chuyện ăn xin mới đi xin ăn.” – Một người hân hoan nói.

- Người trên cao kia liền phủ nhận: “ Không phải như vậy, con người sống đâu phải chỉ để ăn.”


Những người ngồi ở dưới bắt đầu cảm thấy khó hiểu, họ đưa mắt nhìn nhau và ngẫm nghĩ câu trả lời.

- Lúc ấy một người đốt hương bẽn lẽn nói: “Theo con, sự sống của con người chỉ giữa hít và thở thôi!”

- Nghe xong người ở trên cao kia tươi cười gật đầu nói: “Đúng rồi, sự sống của con người chỉ là hít và thở mà thôi. Con đã hiểu được sự sống đích thực là gì. Hít và thở đó chính là sự sống của con người.

- Người đó tiếp tục nói: “ Sự sống ngắn ngủi và hư vô, nó là khoảng cách giữa hít và thở, tức là chỉ giây với giây. Nó lại đi nhanh qua như nước chảy và không bao giờ lặp lại. Vì vậy cần phải trân trọng thời gian và sự sống của mình và người khác.

Phong Vũ cũng tươi cười, cậu cảm thấy mình vừa mới học được một bài giảng mới là ở trên trường hay bất cứ giáo viên nào cũng chưa từng dạy cho cậu, đôi cánh thiên thần đó tiếp tục bay nhưng bỗng nhiên tiếng dừng xe rất mạnh, cậu từ cơn mơ trở về thực tại của mình.
 
Khả Niệm Vương Thần

Chương 3: Lời ước hẹn ngọt ngào


-Chiếc xe đã dừng bánh, cô nhi viện Ái Nhi đã ở ngay phía trước, Phong Vũ cùng mọi người trong lớp bước vào bên trong cô nhi viện. Nơi này có vẻ lớn hơn theo như trí tường tượng của cậu. Cũng như những người khác, Phong Vũ vào bên trong tặng hoa cho những đứa trẻ mồ côi, khuyết tật, không nơi nương tựa, cậu kể những câu chuyện hài hước từ những quyển truyện cậu đọc, cậu còn mang theo rất nhiều quà để tặng cho các em nhỏ.

-Phong Vũ mỉm cười, tay cầm một quyển truyện tranh: “ Đây là quyển truyện tranh anh thích nhất, tặng em nè.”

-Cô bé đỏ mặt, thoáng chốc ngơ ngác, sau đó nhanh chóng nhận lấy quyển truyện từ tay Phong Vũ, mỉm cười cảm ơn cậu.

Phong Vũ, cậu ta rất giỏi lấy lòng người khác, đôi mắt của cậu ta như là đọc được tâm tư của người khác.

-Bên cạnh những tiếng cười đùa, thanh âm ồn ào của những tiếng nói là sự im lặng của một cậu bé không ai chú ý đến đang ngồi bên cạnh của bức tường, đôi mặt đứa trẻ này đỏ hoe, như vừa khóc xong.


-Phong Vũ bước đến chỗ của một người làm việc lâu năm ở đây, cậu chỉ tay về phía đứa trẻ và hỏi: “ Vì sao đứa bé đó lại ngồi im lặng không chơi với các bạn, trông như đứa bé ấy vừa mới khóc xong?”

-Người phụ nữ đáp: “Đứa bé ấy mới đưa đến đây một tháng thôi, ba mẹ của đứa trẻ này mất vì một vụ tai nạn giao thông. Ngày nào đứa trẻ này cũng khóc, những đứa trẻ khác có hoàn cảnh giống nó thì cũng chỉ khóc nhiều nhất là 2 tuần, còn đứa bé này chúng tôi cũng không biết phải làm như thế nào với nó đây. Cậu cứ mặc kệ nó đi.”

-Phong Vũ cúi chào người phụ nữ đó rồi bước đến chỗ của cậu bé, tay đưa ra một quyển truyện tranh cùng với một viên kẹo đường nhỏ, nhẹ nhàng nói: “Cho em nè.”

-Đứa bé có thoáng chút ngỡ ngàng, mất bình tĩnh nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, quay mặt sang chỗ khác. Phong Vũ nhẹ nhàng lấy tay nắm tay cậu và nói: “Anh hiểu mà.”

-Đứa trẻ vội vàng rút tay lại, trông có vẻ giận dữ nói: “Anh hiểu cái gì chứ, ở đây có biết bao nhiêu người nói với tôi câu đó, họ chỉ nói cho hay miệng của họ, họ chẳng hiểu gì hết.”

-Phong Vũ bình tĩnh trả lời: “Sinh, lão, bệnh, tử là quy luật tất yếu trên cõi đời này, con người trên đời này rồi ai cũng phải chết, thứ chúng ta cần làm là phải bình tĩnh nhìn nhận nó một cách bình thản.”

-Thấy cậu bé ấy im lặng, Phong Vũ tiếp tục nói: “Nhà thơ Tagore đã nói cuộc cuộc sống của con người giống như quá trình đi biển, cùng tập trung trên một con tàu bé nhỏ. Khi chết con người lại cập đến bến bờ, ai nấy lại ra đi theo thế giới của mình.”

-Cậu bé như không thể kiềm chế được nỗi đau nữa, khóe mặt của cậu đã đõ nay lại càng thêm đỏ hơn bởi những giọt nước mắt đang rơi xuống, cậu quay mặt lại phía Phong Vũ nói: “Cái gì mà sinh, lão, bệnh, tử. Cái gì mà ai cũng sẽ chết. Ba mẹ tôi không phải vì bệnh mà chết, anh biết không? Tại sao, tại sao lại là gia đình của tôi, tại sao người đó lại là tôi. Tại sao hả? Tại sao chứ? Nói đi, nói cho tôi biết đi.”

-Đến ngay lúc này, Phong Vũ mới thật sự không biết bản thân nên trả lời thế nào mới phải đây, Phong Vũ đã hoàn toàn thất bại trước những lí lẽ mà mình đưa ra, cậu có một chút thất vọng không biết phải làm sao. Nếu như ngay lúc này mà cậu im lặng bỏ đi thì đây sẽ trở thành chuyện hối hận cả đời của cậu. Phong Vũ lúc nãy chỉ biết dang hai tay ra và ôm đứa trẻ đó lại: “Em đừng khóc nữa, nếu anh không thể lí giải nỗi đau của em thì hãy để anh cùng em chia sẻ nỗi đau này, anh xin lỗi, em đừng khóc nữa, mọi thứ sẽ qua hết thôi.”

-Nói rồi, Phong Vũ nghĩ ra cách khác, cậu kể cho đứa trẻ này nghe một câu truyện: “ Sống chết là quy luật tất yếu của thế gian này, không ai có thể chống lại nó, vì còn người chỉ sống đúng một lần rồi chết nên cuộc sống mới có vô cùng quý giá và ai cũng phải trân trọng. Năm 1970, john – một người lính ở miền tây nước Mỹ. Hồi đó john có tham gia một buổi huấn luyện ngoài trời trong thời tiết nhiệt độ lạnh giá là -40 độ C. John là một quân ý và anh đã vác trên vai mình một chiếc ba lô hơn 30kg, nào là thuốc chữa bệnh, dụng cụ sơ cứu, súng và đạn. Khi ấy anh đứng trước một ngọn núi tuyết phủ trắng xóa mà ai cũng phải có mấy phần sợ hãi. Sĩ quan chỉ huy thông báo: “Nếu hôm nay chúng ta không qua được ngọn núi này thì tất cả sẽ chết cóng ở đây.” Lúc này, trong đầu John chỉ có những suy nghĩ của sự đau đớn, chiếc ba lô lúc đấy như ngàn cân đè lên vai anh. Anh sợ hãi đến mức chẳng thể nhấc chiếc ba lô của mình ra khỏi vai và thậm chí đôi lúc anh đã nghĩ đến cái chết. Nhưng không, hai tay anh vẫn giữ chặt chiếc ba lô và từng bước bước đi. Chính khát vọng sống đã giúp anh làm được điều đó.”

-Cậu bé liếc mắt lên nhìn Phong Vũ: “Chuyện này thì có liên quan gì đến tôi đâu chứ!”

-Vũ Phong ngơ ngác nhìn cậu: “Em vẫn chưa hiểu ra à?”

-Nhìn cậu bé Vũ Phong tiếp tục nói: “Thật sự thì cái chết không hề đáng sợ như chúng ta nghĩ chỉ là con người chúng ta không thể chấp nhận nó thôi.”

-Lần này cậu bé kia có vẻ bất ngờ khi nghe những lời Phong Vũ và ngay lúc này Phong Vũ nói: “Có phải em cũng như vậy không?”


- Nói rồi, Phong Vũ bóc vỏ viên kẹo đường ra rồi cho vào miệng đứa bé và nói: “Thoáng nhìn thì không thích nhưng nếu đã lỡ ăn rồi thì vị ngọt của nó sẽ khiến người ta nghiện và mãi không thể quên được đó. Quả thật anh không thể hiểu được em và người duy nhất có thể hiểu được bản thân của chính mình chỉ có em mà thôi, vậy nên hãy trân trọng cuộc sống của em, ba mẹ của em cũng sẽ thấy vui nếu em biết yêu thương bản thân mình.”

- Đứa trẻ kia ngậm viên kẹo đường và rồi từ từ ngủ thiếp đi.

- Phong Vũ lặng lẽ ôm đứa bé đặt lên gi.ường và bước ra khỏi phòng. Cuộc nói chuyện vừa rồi đã làm cho cậu cảm thấy hơi mệt, làm mắt cậu hoa cả lên.

Cậu bước ra ngoài cổng thì phát hiện ra phía bên kia đường là cửa hàng cosplay.

- Ông chủ cửa hàng rao lên: “sáo Trần Tình của Ngụy Anh trong Ma đạo tổ sư chỉ còn 1 bản, nhanh tay lên nào các vị.”

- Không suy nghĩ gì, theo bản năng của 1 Otaku như cậu vội vàng chạy sang bên kia đường để mua ngay lập tức. Trời xui đất khiến thế nào, một chiếc xe cỡ lớn đang lao như tên bắn về phía cậu, trước khi nhận ra thì chiếc xe đã ở quá gần.
 
Xin chào, vui lòng sửa lại #1 cho đúng với nội quy. Cập nhật thêm chương mới. Cảm ơn.
 
×
Quay lại
Top Bottom