[Oneshot] Vết mưa... phố không mùa...vắng em

jukachan

vì thế giới này rộng quá nên mình để lạc mất nhau
Thành viên thân thiết
Tham gia
6/8/2014
Bài viết
94
Tên fic: Vết mưa...phố không mùa...vắng em
Thể loại: dài hơn oneshort một chút
Hihi mình sẽ chẳng nói gì nhiều về fic đâu, mong các bạn đọc ủng hộ nhé! :))
đây là part 1:
Tokyo vào mùa mưa...
Anh đi bộ một mình trên con đường ướt sũng. Tokyo mà, chẳng bao giờ thôi nhộn nhịp và ồn ào. Tokyo náo nhiệt và sôi động, Tokyo hoa lệ và rực rỡ. Nhưng... Tokyo không có em...

Anh cố gắng để hình ảnh Shiho, người vợ sắp cưới của mình hiện lên trong đầu. Cô ấy đang đi công tác ở Paris mà. Anh tự nói với mình, người anh đang nhớ về là cô ấy, là cô ấy, cô ấy chứ không phải em.
Anh đứng ở phía bên này nhìn sang bên kia đường . Con đường này, không hiểu sao hôm nay lại trải dài vô tận hút tầm mắt, nó làm anh cảm thấy lạc lõng và đơn độc. Dòng người hối hả quá, vội vàng quá em ạ. Nó làm anh cảm thấy như người luôn bận rộn là mình bị bỏ rơi . Chưa bao giờ anh thấy dòng sông cuộc sống rộng lớn với anh hơn lúc này.

Dưới chiếc ô màu trắng ngày hôm đó, em đã nghĩ gì vậy, cô gái của anh? Vermouth, bà ta luôn gọi em là "Angel", người ta cũng gọi em là thiên thần, thiên sứ hay cái gì đó đại loại như thế. Ai như thế nào, anh không biết. Nhưng anh vốn không tin vào những cái siêu thực. Em, đơn giản chỉ là em. Là cô gái mà cả đời anh muốn bảo vệ. Vậy thôi!
Ôi không, anh lại để hình ảnh của em chiếm gọn tâm trí rồi. Anh phải nghĩ về người vợ sắp cưới của anh mới phải chứ. Em sẽ chẳng ủng hộ anh nghĩ về người con gái khác trước ngày cưới đâu, dù người đó là em, có phải không? Em cứ luôn dịu dàng và bao dung như thế đấy.

Điện thoại anh bỗng rung lên ba hồi dài trước khi đổ một bài nhạc chuông quen thuộc. Anh nheo mắt nhìn cái tên "Vợ iu" và hình cô ấy đang cười thật tươi hiện lên trên màn hình.
Anh bất giác thở dài, đợi hết hồi chuông thứ hai mới nhấc máy :
_Alo, anh nghe.
_Anh à, em đang thử váy cưới nè. Đẹp lắm! Anh ăn tối chưa, bên Tokyo chắc là tới giờ cơm rồi.
Anh cũng chẳng nhớ mình đã ậm ừ gì với cô ấy và kết thúc cuộc nói chuyện bằng một câu hết sức sáo rỗng:
_Em nhớ giữ gìn sức khỏe nhé. Và mau về với anh!

Em biết không, chỉ một câu nói giả tạo thấy rõ của anh mà cô ấy đã cười thật hạnh phúc. Anh đóng kịch cũng lên tay rồi phải không? Anh có khiếu đấy chứ? Dù gì mẹ anh cũng là một diễn viên Hollywood hạng A đấy!
Chiếc ô mỏng manh không giúp anh chắn hết những giọt mưa đầu mùa. Anh cảm thấy mình cũng chẳng cần nó nữa. Nó nằm thảm hại trong sọt rác dưới một gốc cây. Nhưng liệu nó có thảm hại bằng bộ dạng anh bây giờ?
.
.
.
Căn nhà của anh, vẫn là cánh cổng sắt sơn xanh nặng nề với cái khóa rõ to. Bước vào nhà, từng vết chân của anh ướt sũng nước mưa. Anh đã đi dưới mưa bao nhiêu lâu vậy mà giờ đây, khi bước vào căn nhà ấm áp của mình, anh mới cảm thấy lạnh.

Anh nhìn thấy đứa em gái của anh đang ngồi bất động trên ghế sopha. Mái tóc luôn buộc cao như một cái đuôi ngựa tinh nghịch giờ rũ xuống. Bộ pyjama màu hồng tươi tắn giờ im bặt.

Anh cũng chẳng muốn nói gì với nó vào lúc này. Quay người định bước lên phòng thì con bé đứng dậy, ngước đôi mắt màu lục bảo nhìn anh:
_Anh định cưới chị ta?
Thở dài. Anh nói chậm rãi:
_Anh còn phải nói với em bao nhiêu lần nữa, Kazuha? Mọi việc đã được sắp xếp rồi mà.
Vẫn giọng nói cáu kỉnh khi nhắc đến chuyện này, con bé cáu bẳn:
_Nhưng em không thích chị ta!
_Thế anh cưới hay em cưới? Cái gì cũng phải nghĩ thoáng ra một chút. Sao em cứ định kiến về Shiho mãi thế?
Kazuha lia ánh mắt về phía anh, đầy tức giận:
_Chị ta hơn anh hai tuổi...
_Thì sao? Quan trọng ư? Cô ấy đã liều mạng cứu anh.
_Chị Ra...
Nói đến đây, con bé ngập ngừng, rồi lại im bặt nhìn anh đăm đăm
_Cô ấy chết rồi. Để anh quên cô ấy đi. Và anh chán cái cuộc cãi vã như thế này lắm rồi. Để anh yên!
Anh bỏ mặc con bé và đi lên phòng. Nó ném cái gối theo bóng anh, giọng đầy căm hận:
_Tôi không có người anh trai bạc tình bạc nghĩa như anh!
Căn phòng của anh vẫn như cũ. Chẳng có gì thay đổi. Có khác chăng là anh mới tìm được một vài đầu sách trinh thám rất hay và đã mua chúng về. Công việc của một cảnh sát, chẳng bao giờ là thôi bận rộn, em biết mà. Thời gian dành cho việc đọc sách của anh cũng không có nhiều . Nhưng em đã nói đọc sách rất tốt, đúng không? Anh vẫn dành thời gian để đọc sách. Một chút thôi, nhưng nó cho anh cảm giác em vẫn ở đây , chưa hề đi đâu trong suốt thời gian qua.

Bức tường sơn màu xanh dịu dàng. Ảnh cưới của anh và cô ấy đã được mang tới cách đây mấy hôm rồi, nhưng thật lòng anh vẫn chưa muốn treo lên. Thành ra bức tường cứ trống trơn và lạnh lẽo.... Cũng y như lòng anh vậy đó.
.
.


Những giọt mưa dài xuyên cả vào nỗi nhớ mênh mang.
Mưa đẹp quá nhưng mưa cũng lạnh quá.
Mưa đẹp quá nhưng mưa cũng buồn quá.
Mưa đẹp quá nhưng mưa cũng nhẫn tâm quá.
Người con gái anh yêu bằng cả trái tim và sinh mạng đã ra đi vào một chiều mưa như thế.
Lạnh lẽo.
Thê lương.
Và cô đơn.
Anh ngồi bó gối trong phòng. Ô cửa sổ kính trong suốt chảy tràn nước mưa.
Không màu.
Không mùi .
Không vị.

Hơi lạnh thấm qua cả những vách tường và đâm vào d.a thịt anh.

Trên Radio , anh đang mở một bài hát mà em cực kỳ yêu thích. Nếu anh nhớ không nhầm thì nó có tên là "Rain". Cái tên ngắn gọn của một bài hát không hề có tiếng tăm được sáng tác bởi một tên nhạc sĩ vô danh tiểu tốt nào đó. Em đã mua nó ở một hàng bán dạo trên phố. Cũng trong một chiều mưa. Anh không thích bài hát này, vì mỗi lần nghe nó, con tim anh cứ khắc khoải một nỗi đau da diết. Em cười và nói rằng, một kẻ với kiến thức âm nhạc ở mức zero như anh mà còn cảm được điều đó thì bài hát này thật sự rất hay rồi.
Nhưng em có bao giờ tin vào giấc mơ điềm báo không, cô gái của anh? Em có biết ngày em rời xa anh, trong máy nghe nhạc của em, những nốt nhạc ào ào như tiếng mưa cứ dội vào trái tim anh, buốt lạnh. Và anh sững sờ khi không lâu sau đó phát hiện ra một điều kinh hoàng : tác giả của bài hát này đã gục chết trên cây dương cầm sau khi hoàn thành nốt nhạc cuối cùng. Cũng vào một chiều mưa như thế.
Anh chọn cô ấy. Anh biết nếu em còn trên cõi đời này, em cũng sẽ ủng hộ quyết định này của anh. Cô ấy đối lập hoàn toàn với em. Là một mái tóc ngắn nâu đỏ và đôi mắt nghịch ngợm. Shiho có nụ cười sáng rất đáng yêu.

20 tuổi, anh nghĩ đơn giản lắm. Cái gì cũng có thể làm được, chỉ cần có thời gian.
20 tuổi, anh nghĩ là dù yêu thương đến đâu cũng có ngày quên được
20 tuổi, anh bước qua nỗi đau mất em với một niềm tin là anh sẽ quên được em, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Rốt cuộc, tuổi 20 của anh cũng chỉ có em và chữ "quên" .
 
Hiệu chỉnh:
Tem! Nói thế nào nhỉ, fic của bạn thấm đẫm mưa cùng nỗi day dứt xoáy sâu vào tâm can nam chính. Lại một fic buồn. Còn khá nhiều khúc mắc nên chắc fic vẫn còn đúng không bạn? Nói chung là hay, mình chờ chap mới của bạn.
 
Nhìn chung, fic này từ tựa đề, sum đến part1 đều đồng nhất với nhau, tất cả đều mang một vẻ mang mác buồn của mưa và nỗi nhớ nhung của nhân vật nam về người em thực sự yêu quý. À, ss nhớ thêm tên tác giả vào phần giới thiệu nữa nhé. Cái này giống như chuyện tình tay ba, rất lãng mạn,phảng phất nỗi buồn nhưng cũng rất lôi cuốn. Miyu muốn xem những chap sau sẽ ra sao nên rất hóng part tiếp.
p/s: nhớ cách dòng ra cho đỡ rối mắt nhé
 
Hiệu chỉnh:
part 2
đây là một oneshort viết trong lúc ngẫu hứng. Hà Nội đang vào mùa mưa....

Mẹ anh chạy đôn chạy đáo để chuẩn bị cho lễ cưới.
Bố anh, một nhà văn lẫy lừng thế giới giờ phải làm tài xế bất đắc dĩ cho ngôi sao Hollywood vang bóng một thời là mẹ anh
Kazuha vẫn đi học đều. Về đến nhà là nó đóng cửa phòng, không gặp ai, cũng không ăn uống gì cả. Gia đình anh, thật sự chẳng ai có thời gian quan tâm đến con bé nữa. Hình như có một hay hay lần gì đó, anh gặp nó ở cửa. Nó ngước đôi mắt lục bảo quen thuộc hoe đỏ nhìn anh đầy oán hận. Hình như cũng có một vài lần anh nghe tiếng nó khóc trong tiếng gọi :chị Ran...
Anh chỉ có một nhiệm vụ đơn giản thôi : gửi thiệp mời cho mọi người.
Tất cả mọi người đều vỗ vai và chúc mừng cho hạnh phúc của anh.
Trung sĩ Takagi (giờ đã lên thiếu úy) vỗ tay bộp bộp và giảng giải cho anh một bài về cuộc sống hôn nhân, rằng nó vui vẻ thế nào và tuyệt vời ra sao.
Kaito đang có một buổi biểu diễn ở Thụy Sĩ, cũng vội vàng sắp xếp lại lịch làm việc và bay về, lôi anh đi uống một chầu chúc mừng. Cậu ta có vẻ cay cú vì anh kết hôn trước lắm, bảo rằng thề sẽ cầu hôn Aoko ngay khi cô nàng kết thúc dự án thời trang đang dở này .
À, còn cả Heiji nữa, cậu ta nhìn anh, lại nhìn thiệp mời, miệng lẩm bẩm tính tính cái gì đó rồi thở dài :
_Tớ còn phải đợi cô ấy ít nhất hai năm nữa mới đủ tuổi cơ, chưa kể cô ấy còn đi học.
Anh phì cười, Kazuha cũng chỉ 17 thôi mà.
Hai ngày đi đưa thiệp mời, trong túi anh chỉ còn chiếc thiệp cuối cùng : vợ chồng Mouri.
Anh nhấn chuông cửa, mẹ em nhìn anh và cười nhẹ nhàng :
_Shinichi hả?
_Dạ...cháu...tới mời cô chú....
Mẹ em ấy, cô gái của anh. Cô ấy cũng dịu dàng và tinh tế y như em vậy. Biết anh khó xử, mẹ em đã đỡ lời, nụ cười còn tươi hơn trước :
_Cô có nghe Yukiko nói rồi. Chà, bé Shin đã lập gia đình rồi, nhanh quá.
Anh thật sự không dám bước vào ngôi nhà có khung ảnh của em đang mỉm cười sau bát nhang nghi ngút khói.
Anh về .
Một cách vội vàng như chạy trốn.
Bầu trời bất chợt lại đổ cơn mưa.

Shiho gọi điện, giọng nói vui vẻ có phần hơi mệt mỏi, có lẽ là cô ấy quá lo lắng cho lễ cưới. Cô ấy nhắc anh nhớ mua dù về kẻo cảm lạnh, không hiểu sao dạo này thời tiết bất thường thế. Anh ậm ừ vài câu rồi cúp máy, ngước mắt lên trời.
Mưa...
Hay là em đang khóc..
Lại là một buổi tối muộn anh về nhà khi mà cả trái tim và cơ thể đã thấm đẫm nước mưa lạnh giá.
Mưa gọi mùa, em đã gọi như thế. Hình như anh nghe tiếng mùa về gần ngay bên cửa sổ phòng anh. Thoang thoảng hương thơm như mùi tóc em vậy.
Một lần nữa, anh lại tự hỏi, dưới chiếc ô màu trắng ngày hôm ấy, em đã nghĩ gì thế, đôi mắt tím của anh? Em đã làm gì, em đã nghĩ gì khi nghe bài hát buồn da diết ấy? Em đã cảm nhận được điều gì dưới cơn mưa ấy? Em đã định nói gì với anh vào giờ phút cuối cùng ấy vậy, cô gái của anh? Anh thật sự là...rất muốn biết!

Anh mở cửa phòng Kazuha sau khi gõ cửa mãi mà con bé không chịu tỉnh. Căn phòng trống trơn. Anh chẳng kịp suy nghĩ gì, ra gara và lái xe đến Osaka ngay trong đêm.
Ngày kia, là ngày cưới của anh rồi...
Heiji mở cửa cho anh, chẳng nói gì, cũng chẳng ngạc nhiên, chỉ lẳng lặng dẫn anh vào nhà. Chắc là cậu ấy biết anh sẽ đến, thám tử mà em, lúc nào cũng phán đoán trước được mọi chuyện.

Lấy cho anh một đĩa bánh chanh và một ly trà nóng, giọng cậu ấy thật nhỏ:
_Ăn đi, cho đỡ lạnh. Mưa ở Osaka lạnh hơn Tokyo đúng không.
Lúc mới bước chân vào nhà, anh đã nhìn thấy đôi giày ướt sũng ở một góc cửa. Anh biết là mình đã đúng, Kazuha đang ở đây , anh không còn lo cho nó như lúc trước nữa. Em biết đấy, anh luôn tin tưởng Heiji mà.
_Nó ổn chứ?_ Anh hỏi cậu ấy
_Không ổn lắm, cậu biết đấy. Cô ấy là một nhà ngoại cảm....
Heiji bỏ lửng câu nói. Anh bần thần ngồi nhìn ly trà với những sợi khói thưa thớt dần, ly trà đã nguội. Vị bánh chanh lúc nửa đêm tại Osaka vào một ngày mưa. Thật sự là chưa bao giờ anh thấy bánh chanh có vị dở đến thế!
Anh và Heiji ngồi trên bậc hiên nhà cậu ấy và nhìn những hạt mưa rơi lặng lẽ. Heiji nói đúng , mưa ở Osaka lạnh hơn, ẩm ướt hơn và mang hơi thở trong trẻo hơn.
_Ngày kia là đám cưới của tớ.
Anh mở lời bằng một câu tường thuật mang thông tin cũ rích.
_Ừ. Ở khách sạn Beika.
Heiji cũng đáp lại bằng một thông tin khác. Kẻ không bao giờ ngớt lời như cậu ta không hiểu sao hôm nay lại im lặng đến mức kỳ lạ.
_Heiji .....Kazuha...con bé đã nói gì với cậu.
_Không gì cả.
Heiji đáp một cách trơn tru. Anh biết. Cậu ấy đang nói dối .
_Đừng giấu tớ, Heiji. Tớ là anh trai nó .
Cậu ấy nhìn anh, ánh mắt khó hiểu một lúc lâu. Đôi mắt chùng xuống, thở dài :
_Cô ấy...và cả tớ nữa....nhớ Ran.
Tiếng Heiji loãng ra trong tiếng mưa. Lành lạnh....
Rõ ràng là tiếng của tên bạn thân chí cốt. Vậy mà anh nghe như tiếng từ xa xăm nào vọng về...
_Tớ làm thế là đúng hay sai?
Anh hỏi Heiji, trong vô thức. Đây là lần đầu tiên anh dám đối diện với trái tim của mình. Rốt cuộc, trong lòng anh có muốn như thế không? Anh cưới cô ấy, chỉ vì cô ấy luôn bên anh, vì ai cũng quả quyết anh sẽ cưới cô ấy. Tất cả những lý do đó, anh đã đặt ra cho chính mình. Thật đau đớn. Không có lý do vì : Yêu
Heiji đưa bàn tay, hứng vài giọt nước mưa rơi xuống từ mái hiên, trầm ngâm :
_Tớ không biết. Nhưng cậu có thấy hạnh phúc không , Kudo?
Anh lặng thinh không đáp, bởi chữ không nơi đầu lưỡi là quá độc ác với Shiho. Anh không thể làm được. Anh cảm thấy mình như một kẻ phản bội, một chú rể ngoại tình ngay trước lễ cưới - một kẻ đáng khinh!

_Nói cho tớ biết đi, Heiji, tớ phải làm gì đây?
_Tớ không biết. Cậu về đi, mai còn phải lo nhiều chuyện. Tớ sẽ cố gắng thuyết phục Kazuha.
.
.
.
.
.
Cô gái của anh, hình như chết chưa bao giờ là điều dễ dàng.
Có người sẵn sàng đánh đổi tất cả, chỉ mong được sống
Cũng có người như anh, đánh đổi tất cả, chỉ mong được chết.
Anh không cho rằng anh hèn nhát. Chỉ là anh nghĩ đã đến lúc mình gặp lại nhau. Anh cần yêu quý bản thân anh hơn trước khi yêu quý bất cứ một ai khác
Những nốt nhạc ào ào như tiếng mưa vọng về.
Cô đặc lại.
Màu đỏ.
Như máu ......

Một tiếng sét đánh ngang bầu trời đêm đen kịt
Kazuha giật mình tỉnh giấc, ướt đẫm mồ hôi và nước mắt...
Cô nhìn Heiji ngồi bên cạnh, rồi lao vào lòng anh, nức nở khóc :
_Anh ấy đi rồi.
_Ừm.
Heiji đáp lại rồi xoa nhẹ mái tóc của cô.
Ngoài trời, cơn mưa chẳng có dấu hiệu ngớt hạt

"Chúng tôi xin đưa tin về vụ tai nạn mới nhất xảy ra trên tuyến đường cao tốc Osaka - Tokyo.
Vào 6 giờ sáng nay, người dân địa phương đã phát hiện ra chiếc xe trong tình trạng bị phá hủy. Theo điều tra sơ bộ ban đầu cho rằng do thời tiết xấu nên người điều khiển mất phương hướng. Có một nạn nhân trên xe đã tử vong. Điều đáng ngạc nhiên là khi phát hiện, thi thể trong trạng thái đang mỉm cười.
Cảnh sát và các cơ quan chức năng đang vào cuộc để làm rõ sự việc. Và ban đầu đã xác định được danh tính nạn nhân :Shinichi Kudo........
Chúng tôi sẽ thông tin đến quý vị về những tin tức sớm nhất có thể."
Để được đến bên em, anh chấp nhận tất cả, bỏ lại mọi thứ và chấp nhận cả cái chết!

END
 
Ôi...

Đọc xong em cảm thấy... buồn, em cảm tưởng như... thôi, không nói chắc ss cũng biết ^^

Đọc mới thấy văn phong của ss cực kì tuyệt vời luôn, nhẹ nhàng, trầm buồn, sâu lắng, đẫm mưa (em cực kì thích mưa và thích những câu chuyện về mưa, ngoài chỗ em đang nắng mà lòng còn thấy ươn ướt :(( )

Em cứ ngỡ fic này có 3 part cơ: Vết mưa, phố không mùa và vắng em. Nhưng hóa ra không phải lại là 2 part. Mà tên fic là ghép từ ba bài hát lại với nhau đúng không nhỉ. (cơ mà ngoài lề: em hơi bị thích phố không mùa :v )

Cái kết theo em nghĩ là có hậu, đôi ta không cùng dương gian thì dắt díu nhau xuống âm thế :3, cứ còn để Shin cưới Shiho thì... :3, cũng được nhưng mà... không được @@

Tóm lại tất cả, fic này ss viết rất hay :3. Hết. :3
 
Một nỗi buồn man mác, nhẹ nhàng thấm sâu vào tim là thứ cảm xúc mình vẫn luôn tìm kiếm, luôn mong chờ mỗi khi đọc fanfic, như oneshot này của bạn ấy ^^~.
Công bằng mà nói, cốt truyện này không phải là mới và văn phong bạn dù rất hay (lại hợp với mình ^^) nhưng không phải không có thiếu sót nhưng hiện tại điều đó không còn quan trọng nữa bởi cảm xúc có được là thứ mình coi trọng hơn bất cứ điều gì ^^.
Phải nói mình rất thich cách Shinichi gọi Ran trong fic này :"cô gái của anh", cách anh biểu lộ tình cảm của mình, chân thành và mộc mạc. Từng câu nói, từng suy nghĩ đều chỉ ra cho mình thấy rằng Ran chưa hề rời xa anh một phút giây nào cả, cảm giác rằng cô vẫn luôn quẩn quanh đâu đây, vẫn luôn lắng nghe anh nói ^^
Với chap 1, ấn tượng về Shin không nhiều, nhưng vẫn có những điểm nhấn quan trọng
Nhưng em không thích chị ta!
_Thế anh cưới hay em cưới? Cái gì cũng phải nghĩ thoáng ra một chút. Sao em cứ định kiến về Shiho mãi thế?
Kazuha lia ánh mắt về phía anh, đầy tức giận:
_Chị ta hơn anh hai tuổi...
_Thì sao? Quan trọng ư? Cô ấy đã liều mạng cứu anh.
_Chị Ra...
Nói đến đây, con bé ngập ngừng, rồi lại im bặt nhìn anh đăm đăm
_Cô ấy chết rồi. Để anh quên cô ấy đi. Và anh chán cái cuộc cãi vã như thế này lắm rồi. Để anh yên!
thích đoạn hội thoại này, không rõ lí do, chỉ đơn giản là thích thôi ^^
Những giọt mưa dài xuyên cả vào nỗi nhớ mênh mang.
20 tuổi, anh nghĩ đơn giản lắm. Cái gì cũng có thể làm được, chỉ cần có thời gian.
20 tuổi, anh nghĩ là dù yêu thương đến đâu cũng có ngày quên được
20 tuổi, anh bước qua nỗi đau mất em với một niềm tin là anh sẽ quên được em, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Rốt cuộc, tuổi 20 của anh cũng chỉ có em và chữ "quên" .
Chỉ cần từng ấy thôi cũng đủ khiến mình mê mẩn ^^
Với chap 2, cá nhân mình thấy giọng văn hay hơn chap 1. vì sao ư? Vì chẳng cần dùng quá nhiều ngôn ngữ bạn cũng đã khắc họa nội tâm Shin một cách rõ ràng, một Shin với nỗi buồn miên man, thấm đẫm cả vào không gian, thấm đẫm cả vào làn mưa lạnh giá.
Một lần nữa, anh lại tự hỏi, dưới chiếc ô màu trắng ngày hôm ấy, em đã nghĩ gì thế, đôi mắt tím của anh? Em đã làm gì, em đã nghĩ gì khi nghe bài hát buồn da diết ấy? Em đã cảm nhận được điều gì dưới cơn mưa ấy? Em đã định nói gì với anh vào giờ phút cuối cùng ấy vậy, cô gái của anh?
Heiji đưa bàn tay, hứng vài giọt nước mưa rơi xuống từ mái hiên, trầm ngâm :
_Tớ không biết. Nhưng cậu có thấy hạnh phúc không , Kudo?
Những ngổn ngang trong suy nghĩ có từ trước hòa lẫn với xúc cảm bất chợt khi đọc đoạn này khiến mình thực sự cảm nhận được trong tim len lén nỗi hoang mang, thổn thức. Cảm giác này nó không mãnh liệt đến độ nghẹt thở, cũng không đến độ khiến bản thân phải òa khóc, nhưng nó lại khó chịu hơn gấp ngàn lần. Lạ lùng thay, mình lại thích như thế chứ ^^
Fic này mình cũng đoán trước rằng Shin sẽ không cưới Shiho đâu, có cưới cũng không thể dành trái tim mình cho cô ấy đâu.
Biết là thế, ấy vậy mà đâu đó vẫn len lỏi nỗi sợ: nhỡ Shin thực sự quên Ran thì sao, nhỡ Au cho Shin lấy Ai thực thì sao (mình không ngại ship ShinShi nhưng phải dựa trên một cốt truyện hợp lí), nhỡ...vân vân và mây mây... Đến khi đọc đoạn đối thoại giữa Shin và Heiji mình mới bắt đầu có thể thở phào một cái ^^.
Nói thật, fic này mình không thích Shin chết một chút nào cả, nếu nó là một tai nạn bất đắc dĩ còn tạm được, nhưng nếu nó là một sự sắp xếp có chủ ý thì mình không đồng tình với hành động của Shin.
Nó là một cuộc chạy trốn ích kỉ.
Người ở lại sẽ ra sao? Shiho sẽ ra sao? Cô không đáng để anh đối xử như vậy. Thà rằng anh nói rõ cho cô biết tình cảm của anh, rằng anh không yêu cô, mỗi người mỗi ngả, cô sẽ đau lòng nhưng biết đâu tương lai cô có thể buông tay với anh, buông tay với tình yêu đầu đời không trọn vẹn, biết đâu cô sẽ lại yêu một lần nữa, lần này là một tình yêu đúng nghĩa. Còn như, Shin đột ngột ra đi, để lại trong cô một ảo vọng rằng "anh ấy yêu mình" thì có lẽ, những hoài niệm về anh sẽ đeo bám cô cả đời, ngăn cản cô đến với bất kì một hạnh phúc nào khác. Thực sự, cô sẽ rất đau khổ, nỗi đâu như anh đã từng trải qua. Đó là điều mình không hề mong đợi.
Cuối cùng tóm lại một câu: Fic này rất hay trên phương diện tình cảm, rất hay về văn phong và cách triển khai câu chuyện, nhưng chưa thực sự xuất sắc trong cách dẫn dắt, đôi chỗ miêu tả nội tâm Shin hơi nhạt hoặc quá rõ ràng (là với một reader như mình thôi ^^). Hơn tất cả, nó vẫn là một fic chất lượng, đáng để trân trọng, đáng để nghiền ngẫm ^^. Trong chờ vào các tác phẩm khác của bạn.
 
Hihi, ta trả lời cmt cho nàng khi mà Hà Nội có gió mùa về. Trước hết, đây là fic ta viết theo cảm xúc của riêng ta. Nó gần giống với mối tình đầu của ta. Tất nhiên là có sai sót :)) cảm ơn nàng đã đọc đến cuối và cmt thiệt lòng
Ta biết Shin làm thế là có lỗi với Shiho, nhưng trong truyện, Shiho là người mạnh mẽ. Ta tin Shiho sẽ vượt qua được nỗi đau này. Cũng như ta trước đây ý. Kiên cường và mạnh mẽ .
Ta rất thích đọc cmt của mọi người. Dù là gạch đá nhưng sẽ giúp ta có thêm kinh nghiệm hơn. Cmt của nàng làm ta thấy rất ấm áp. Có cảm giác vết thương cũ của ta được xoa dịu vậy
Một lần nữa, cảm ơn nàng. Mong nàng góp ý các fic khác của ta nữa nhé :))



deconlaulinh
 
... đọc xong cảm giác như có gì đó... nghèn nghẹn...
Vì Sài Gòn trời cũng đang đổ mưa chăng? ^^~
Không biết ma xui quỷ khiên thế nào nhưng ta đã lướt qua tên fic này n lần nhưng tới tận hôm nay mới mò vào đọc... có thể vì quá ấn tượng với cái tên ghép từ tên 3 bài hát?
thực ra lúc đọc xong ta cũng hk biết nói gì, chỉ định để lại 1 like để nói - đã có thêm một người rất thích fic này ^^
Mộc mạc thôi, không hoa mỹ nhưng đủ để lay động lòng người.
:3 hơn 1 like là 1 tks gửi cho bạn vào một ngày mưa ^^~~~
 
hi nàng, ta hy vọng là bây giờ trong Sài Gòn đang có nắng vàng rực rỡ!
Câu chuyện này được lấy cảm hứng từ một câu chuyện đã qua của ta. Chuyện đã qua lâu rồi, thực ra cũng chẳng có gì lớn lao, ta viết lại cũng chỉ với mục đích chia sẻ thôi, nhưng được nàng và mọi người đón nhận, ta thấy rất vui. hy vọng đã gửi được đến nàng cuộc tình mang hơi thở của mưa Hà Nội, dù là đã xa
 
×
Quay lại
Top Bottom