- Tham gia
- 7/5/2014
- Bài viết
- 169

[Oneshot] Tàn
Disclaimer: Nhân vật là của bác G.A nhưng số phận của họ do tớ nắm giữ
Author: Siro Chanh
Pairing: Shinichi Kudo x Ran Mori
Status: Complete
Summary:
~~~Tàn như một giấc mơ~~~
Note: Fic viết trong lúc tâm trạng ta đang có vấn đề =v=, thể loại cổ trang, SE hay HE còn tùy người cảm nhận, nhưng chắc đa phần đều coi là SE


“Tân Nhất!” – giọng nữ tử vang lên, trong đêm, như một sợi lông chim quét vào vết thương của nam tử vừa đau, vừa ngứa. “Ta thực sự không muốn chết.” – thanh âm của nàng rất nhẹ, khô ráo như thời tiết của vùng hoang mạc. Khô ráo tới mức khiến người ta khó chịu. Nếu giọng nói nàng ẩm ướt một chút, nghẹn ngào một chút, mang theo nức nở một chút… như vậy sẽ hợp lí hơn.
Công Đằng Tân Nhất áp chế cảm giác khó chịu nơi lồng ngực, đưa tay kéo nàng vào lòng, nhẹ nhàng xoa mái tóc dài đang dần bạc trắng của nàng:
“Sẽ không!” – chàng đáp, nhưng ngay bản thân chàng cũng thấy lời mình nói ra chẳng có chút thuyết phục nào, “Ta sẽ không để nàng chết!” – giống như muốn củng cố thêm độ tin cậy cho hai chữ “Sẽ không!” phía trước, chàng lại nhanh chóng bổ sung thêm.
Mao Lợi Lan khẽ cười một tiếng. Giòn tan, khô khốc. Hệt như thanh âm của một nhành cây phơi nắng lâu ngày bị người khác đạp lên. Vụn nát.
“Chàng không biết nói dối.”
Chàng ngẩng đầu lên nhìn nàng. Đáy mắt xanh như màu đại dương in hằn bóng nàng, tiều tụy.
“Lan nhi!” – tiếng thở dài của chàng như con gió tháng ba, khẽ khàng mà dai dẳng.
“Đừng nhìn ta như vậy.” – nàng lấy một tay che mắt chàng, làn da trong dĩ vãng đã từng mềm mịn như đậu hũ non, nay lại đầy nếp nhăn. Những nếp nhăn ấy cọ vào mặt chàng, đau đớn.
Công Đằng Tân Nhất đưa tay lên phủ lên bàn tay nhỏ nhắn của nàng. Mao Lợi Lan muốn rút tay ra, nhưng không rút được. Có lẽ vì Tân Nhất nắm quá chặt, hoặc có lẽ, nàng không nỡ.
“Lúc chàng nhìn ta như vậy, ta sẽ thấy bản thân thật xấu xí.” – nàng cười nói, “Tân Nhất, chàng biết ta muốn làm gì bây giờ không?”
Công Đằng Tân Nhất im lặng. Mao Lợi Lan cũng chẳng đợi chàng trả lời, ngửa cổ lên, không biết là muốn nhìn trời hay là muốn nhìn vào đôi mắt đã bị nàng che kín kia:
“Ta muốn phế đi hai mắt của chàng, để chàng mãi mãi không thể nhìn thấy bộ dáng này của ta nữa.” – lời nói tình tự triền miên nhưng ý tứ lại khiến người khác lạnh cả sống lưng.
Đương nhiên “người khác” ở đây không bao gồm Công Đằng Tân Nhất. Chàng hơi ngẩn người, nhưng chỉ trong chốc lát, chàng lại cười, nhẹ nhõm:
“Được!” – chàng đáp. Một tiếng. Gãy gọn, dứt khoát, đầy sảng khoái.
Mao Lợi Lan cười. Tiếng cười giòn như miếng bánh đa nướng quá lửa. Bàn tay đang che mắt Công Đằng Tân Nhất khẽ động. Một làn khói trắng bay ra, vương vấn.
Trên trán Công Đằng Tân Nhất nổi gân xanh, ẩn nhẫn nỗi đau đang lan tràn từ hai mắt tới khắp th.ân thể. Nhưng môi chàng vẫn cong lên. Tâm tình rất tốt.
Một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay chàng, phút chốc chàng ngẩn ngơ, quên cả đau, ôm chặt lấy Mao Lợi Lan:
“Tốt rồi, tốt rồi!”
Nước mắt nóng bỏng vẫn không tiếng động rơi xuống tay chàng, thấm ướt vạt áo chàng, len vào con tim chàng, tùy ý gặm nhấm nỗi đau trong chàng.
Mao Lợi Lan ôm chặt lấy chàng. Máu trên mắt chàng chảy xuống, hòa cùng nước mắt của nàng, nhạt nhòa.
“Bọn họ nói không sai, Tân Nhất. Ta chỉ là yêu nữ Tà giáo, tâm ngoan thủ lạt. Ta không thể làm một người độ lượng, đem dâng chàng toàn vẹn về với Minh giáo được.”
“Nói bậy gì đó? Nàng làm đúng, làm điều gì cũng đều đúng hết.” – Công Đằng Tân Nhất khẽ gắt lên. Máu trên mặt cũng đã ngừng chảy.
Mao Lợi Lan không nói nữa, vùi mặt vào lòng chàng, hít lấy hơi thở đậm mùi thảo mộc trên người chàng. Hồi lâu sau, nàng lại nói:
“Trước lúc ta chết, ta muốn tự tay… giết chết chàng.”
Lần này, Công Đằng Tân Nhất không do dự, cũng chẳng buồn suy nghĩ lấy nửa giây, lập tức đáp lại:
“Được!” – trong lời nói còn vương chút ý cười, mãn nguyện.
Mao Lợi Lan thôi không nói nữa. Nàng rúc vào lòng Tân Nhất sâu hơn một chút, khóe môi có một nét cười mỏng như sương đêm.
Trời đêm ngày càng sâu tựa như một miệng động không có đáy. Mấy vì sao nhỏ bé dán mình lên cái màn đen lạnh lẽo ấy, cùng nhau cúi đầu nhìn một đôi người đang ôm chặt nhau bên dưới. Nương theo ánh trăng nhạt màu, chúng có thể thấy cả hai người bọn họ đang ngồi giữa lưng chừng một ngọn núi, chỗ ngồi cũng chỉ là một mỏm đá nhô ra, không biết sẽ rớt xuống vào lúc nào. Từ chỗ bọn họ ngồi, ngẩng lên không thấy đỉnh núi, cúi xuống không thấy chân núi, là một nơi trú ẩn tốt, đương nhiên, nếu bây giờ không phải là vào ban đêm.
Trời mỗi lúc một lạnh.
Ngọn núi này tương truyền là ngọn núi cao nhất Đông quốc. Trên đỉnh núi có tuyết liên chữa được bách bệnh. Ba trăm năm lại nở một lần. Mỗi lần nở một đêm. Sau một đêm liền tàn úa. Nhưng tự cổ chí kim, chưa kẻ nào nhìn thấy tuyết liên, chưa từng.
Công Đằng Tân Nhất cũng có ý muốn lên núi hái tuyết liên giải độc cho Mao Lợi Lan, nhưng nàng chỉ cầm tay chàng, lắc đầu.
“Đêm nay mới là đêm tuyết liên nở, độc trong ta lại cũng phát tác vào đêm nay. Núi này cao như vậy, rộng như vậy, chàng có chắc mình sẽ tìm thấy đóa hoa bé nhỏ ấy?”, nàng áp bàn tay có những vết chai do cầm kiếm của chàng lên má mình, “Nếu chàng tìm được nó thì sao? Lúc chàng trở về liệu có kịp để dùng hoa giải độc cho ta?”, nàng cọ nhẹ mặt mình trong lòng bàn tay chàng, làn môi mềm đặt vào chính giữa nó một nụ hôn, “Đã không chắc chắn thì ta không muốn thử. Tân Nhất! Ta không muốn khi mình chết đi, bên cạnh không có chàng. Dù đó chỉ là vạn nhất* ta cũng không muốn thử.”
*Vạn nhất: 1/10000
Công Đằng Tân Nhất lấy tay nâng mặt nàng lên, đối diện với mình. Trong đôi mắt tím của nàng không có đau đớn, không có sợ hãi, chỉ có sự kiên định không thể lay chuyển. Chàng nhìn sâu vào ánh mắt ấy, thở dài một hơi, không đáp lại, chỉ ôm nàng chặt hơn.
Được! Nếu nàng chết, ta sẽ chết cùng nàng.
Một cơn gió khẽ thổi qua, Mao Lợi Lan rùng mình mở mắt. Sương đêm thấm ướt cả áo bào của hai người, chỉ còn nơi lồng ngực hai người kề sát nhau mới còn hơi ấm.
Công Đằng Tân Nhất vẫn giữ nguyên động tác ôm nàng như vậy. Trong gió chàng ngửi được mùi tanh nhàn nhạt của máu. Ngón tay cứng đờ vì lạnh rờ rẫm tìm kiếm khuôn mặt Mao Lợi Lan. Lúc chạm vào, vẫn chỉ là một cảm giác ẩm ướt lạnh lẽo, dường như là sương, mà dường như là một thứ khác.
Chàng còn muốn xác nhận thêm một chút, Mao Lợi Lan lại kéo chàng lại. Bàn tay nàng cũng lạnh như sương, không còn hơi ấm.
“Chàng nghe không?” – nàng hỏi.
Công Đằng Tân Nhất gật đầu:
“Họ tới rồi!”
Lúc này, dưới núi, từng ánh đuốc lập lòe, nhấp nhô lên xuống đang di chuyển về phía họ. Ngọn đuốc đầu tiên trong đoàn cách hai người không quá xa. Ánh lửa soi rõ khuôn mặt người đi trước, Mao Lợi Lan có thể nhìn rõ, là nàng ta.
Con gái của giáo chủ Minh giáo, Thủy Vô Trúc Tĩnh.
Giữa màn đêm đen đặc, nàng ta vẫn vận một bộ bào trắng như tuyết, khuôn mặt lạnh lùng vẫn không buông bỏ nét cao ngạo cố hữu. Dù mới lặn lội một quãng đường dài và khó khăn để tới được đây, dù vạt áo trắng như tuyết kia đã bị lấm bùn, nàng ta vẫn duy trì bộ dáng vân đạm phong khinh như vậy. Nhưng dáng vẻ không để ý sự đời đó của nàng ta lúc nhìn thấy Mao Lợi Lan trong lòng Công Đằng Tân Nhất lập tức tan rã. Đáy mắt trong veo nổi lên tia tàn ác nhàn nhạt.
Rồi tia tàn ác trong mắt nàng ta nhanh chóng bị thay thế bởi sự kinh ngạc, hốt hoảng. Bởi vì chính mắt nàng ta nhìn thấy, Mao Lợi Lan kia khẽ mỉm cười khiêu khích, một kiếm đâm xuống ngực Công Đằng Tân Nhất, lại một kiếm đâm xuyên ngực mình.
Hai nhát kiếm.
Nhanh gọn, dứt khoát.
Thủy Vô Trúc Tĩnh không giữ nổi bình tĩnh nữa, vứt thanh đuốc trong tay đi, vận khinh công mà tới bên người Công Đằng Tân Nhất, ôm lấy chàng, đè chặt vết thương bên ngực chàng, gạt phăng cơ thể đang mất dần sự sống của Mao Lợi Lan sang một bên.
Công Đằng Tân Nhất muốn thoát khỏi cái ôm kia. Mùi hương này, không phải của nàng ấy. Mùi hương trên cơ thể Lan nhi của chàng rất nhẹ, là mùi cỏ mật phơi ngoài nắng, nhàn nhạt, thơm ngọt đến nao lòng. Nhưng rất nhanh, ý thức của chàng liền chìm vào trong bóng tối. Vùng tối ấy, không có mùi hương cỏ mật, cũng không có Lan nhi của chàng.
*****
Gió thổi những cánh hoa
Bay tới đâu? Tới vùng cỏ bao la.
Chàng là ai? Sao nỡ đạp lên cánh hoa mềm.
Đạp vào mối tơ lòng còn đang rối.
Đêm về cánh hoa còn lưu hương trên gót giày chàng?
Đêm về lòng ta lại lưu luyến bóng hình ai…
Tiếng ca văng vẳng, thoáng có, thoáng không, khi cao, khi thấp, theo gió chạy nhảy khắp nơi. Công Đằng Tân Nhất không biết mình đang ở đâu. Nơi nơi là một màu cỏ vàng, sánh như mật. Tiếng hát phát ra ngay chính giữa cánh đồng cỏ ấy.
Chàng kích động chạy vào giữa đồng cỏ. Càng chạy lại càng lạc mình vào giữa màu vàng ngầy ngậy như nắng tháng 3 của loài cỏ kia.
Tiếng ca vẫn không bị quấy nhiễu tiếp tục vang lên:
Gió thổi những cánh hoa
Bay từ đâu? Từ song cửa sổ nhà chàng
Vượt cả núi xa
Mang hương hoa tới nhuộm hồn ta…
Công Đằng Tân Nhất như bị mê hoặc, ngày càng chạy nhanh hơn, nhịp tim cũng đập liên hồi. Giọng hát vẫn cứ thế dây dưa không ngớt:
Nhuộm vào hồn ta màu của nhớ thương
Màu đôi mắt biếc
Màu của nỗi nhớ chàng nơi xa….
“Roạt” – Công Đằng Tân Nhất vén một vạt cỏ ra, trước mắt bỗng sáng ngời.
Một nữ tử mặc hồng y, nằm giữa đồng cỏ, nghịch nghịch lọn tóc đen mềm trong tay, miệng nhỏ vẫn đang ca hát.
“Gió thổi những cánh hoa
Bay về đâu? Về nơi ta có chàng mãi mãi
Về nơi chỉ có hai ta
Và những cánh hoa của gió…”
Tiếng vén cỏ của chàng dường như đã kinh động tới nàng. Nàng mở to đôi mắt tím, có kinh ngạc nhưng không e sợ, cười khúc khích nhìn chàng:
“Tân Nhất!”
*****
Công Đằng Tân Nhất choàng tỉnh, nhìn thấy ánh đèn mập mờ giữa gian phòng. Đôi mày nhíu lại. Run rẩy.
Chàng nhớ, nàng đã nói: “Ta muốn phế đi hai mắt của chàng, để chàng mãi mãi không thể nhìn thấy bộ dáng này của ta nữa.”.
Nàng nói: “Trước lúc ta chết, ta muốn tự tay… giết chết chàng.”
Chàng nhớ, phút cuối kia, nàng thỏ thẻ bên tai chàng:
“Nếu ta không xuất hiện, chàng sẽ lấy nàng ta, rồi kế vị chức giáo chủ Minh giáo. Tân Nhất, chọn ta, chàng có hối hận hay không?”
“Không! Tuyệt đối không hối hận!” – chàng đã nói như vậy.
Nàng cười đáp lại một câu:
“Xin lỗi chàng. Hẹn kiếp sau kết tóc cùng chàng.”
Khi ấy chàng không hiểu ý tứ trong lời nói của nàng, giờ thì chàng đã ngộ ra.
Chàng vẫn sống, mắt chàng cũng không bị mù.
Mao Lợi Lan của chàng, Lan nhi của chàng, người con gái mang hương cỏ của chàng, nàng xin lỗi vì ngay từ đầu nàng đã không muốn để chàng đi theo.
Con người ích kỉ đó! Nàng đã đi trước rồi.
Bỏ lại chàng mà đi trước rồi.
Cánh cửa khẽ mở, trong đêm, tiếng kêu rất vang, mặc dù người mở cửa đã hết sức cẩn thận rồi.
Thủy Vô Trúc Tĩnh bước vào, trên tay là một bát thuốc. Nàng thấy Tân Nhất đang nhìn chăm chăm vào ngọn đèn trên bàn, không biết đang nghĩ gì.
“Chàng đã tỉnh?”
“Nàng ấy đâu?”
“Chàng uống thuốc trước đi…’
“Nàng ấy đâu?”
“Sao chàng phải vậy cơ chứ? Chúng ta từ nhỏ đã được chỉ phúc vi hôn, chàng…”
“Nàng ấy đâu?”
“Tân Nhất, nàng ta đã giết chàng, đã giết chàng đó!”
“Ta hỏi, nàng ấy đâu?”
Trúc Tĩnh im lặng hồi lâu mới nói:
“Chết rồi!”
“Nói dối.”
“Chết rồi! Nàng ta đã chết rồi! Tân Nhất, Mao Lợi Lan thực sự chết rồi. Nếu độc không phát tác thì một kiếm kia cũng khiến nàng ta chết rồi.”
“Ta không tin, ta muốn đi tìm nàng!” – Công Đằng Tân Nhất vùng dậy, vết thương ở ngực vỡ ra, chảy máu thấm ướt cả ngoại bào. Nhưng chàng không thấy đau. Vẫn chạy về phía cửa.
“Đừng đi!” – Trúc Tĩnh níu chàng lại.
Chàng nhìn nàng ta, chậm rãi nói:
“Thả ta ra, hoặc giết ta! Nếu không, chỉ cần ta còn sống, ta vẫn sẽ đi tìm nàng ấy.”
Ánh mắt khẽ vỡ vụn, bàn tay đang kéo áo chàng cũng thả lỏng. Công Đằng Tân Nhất bước đi, đầu không ngoảnh lại dù chỉ một chút.
Thua! Thủy Vô Trúc Tĩnh đã thua. Không bởi vì gì, chỉ bởi vì người chàng yêu là Mao Lợi Lan.
Công Đằng Tân Nhất chạy đi trong đêm, dùng hai bàn tay bám vào vách núi, bò lên phía trên từng chút, từng chút một.
Lan nhi, ta đang chảy máu, nàng có đau không?
Máu từ tay, máu từ ngực nhuốm đỏ cả áo chàng.
Lan nhi, ta đang quay lại, nàng có biết không?
Chàng một lòng tiến về phía trước.
Lan nhi, ta vẫn muốn chết cùng nàng, nàng có nổi giận không?
Trời bắt đầu phai màu. Công Đằng Tân Nhất rốt cuộc cũng tới được nơi kia. Mao Lợi Lan đã ngã gục, cây đuốc bên cạnh nàng vẫn cháy. Trong ánh lửa, chàng thấy rõ ràng đầu nàng vẫn luôn nhìn về hướng này, như là muốn nhìn chàng rời đi, lại như là đang ngóng trông chàng quay lại.
*****
Giang hồ rất lâu về sau vẫn lưu truyền một câu chuyện. Giáo chủ sắp kế nhiệm của Minh giáo cùng nhi nữ của độc vương Tà giáo lưỡng tình tương duyệt. Chuyện tình này, người người phản đối, chỉ có người trong cuộc là không màng thế sự. Cho tới một ngày người ta thấy xác của hai kẻ đó. Nam tử kia ôm trong lòng nữ tử mà hắn thương, cả hai đều mỉm cười mãn nguyện. Không ai biết vì sao họ chết. Chỉ biết khi ấy, vây quanh họ là ngàn cánh tuyết liên. Hoa vừa rộ đã tàn. Có người nói, lúc ấy quanh núi vang lên một bài ca.
Không ai biết tên bài ca ấy.
Chỉ nhớ những câu hát:
“Gió thổi những cánh hoa
Bay về đâu? Về nơi ta có chàng mãi mãi
Về nơi chỉ có hai ta
Và những cánh hoa của gió…”
Như có, như không, phiêu lãng giữa khoảng trời xám nhạt.
~~END~~
Hiệu chỉnh: