[Oneshot] Sự chờ đợi.....

shinichikudo275

Về với gió ngàn thu....
Thành viên thân thiết
Tham gia
25/11/2010
Bài viết
2.989
Nguồn :https://conankun.yourme.net
t/g : Devil_tears

Sự chờ đợi.........


Khi tình yêu vừa mới chớm nở,nó trong veo chẳng khác nào 1 bông hoa.Cánh hoa long lanh khiến người ta muốn chạm vào…Nhưng bông hoa rất dễ bị tàn lụi,có thể vì đã bỏ mặc nó thiếu nước hay luôn tưới nc cho nó quá nhiều…Riêng bông hoa của cô…ko bik là nó thuộc loại nào,nó ko hề có 1 nhụy hoa,cứ mãi tồn tại những cánh hoa,chỉ chờ đợi 1 cơn gió nhẹ để cuốn trôi

Ran’s POV

-Ran…Đến bây h hắn vẫn chưa về à?-Sonoko đột nhiên hỏi tôi,cô bạn đang cười khúc khích,rất phấn khởi,tôi đã đoán đc mười mươi cô nàng rồi

-Anh Kyogoku lại way về thăm cậu à?-Tôi cười chúc mừng cô bạn,ít ra thì tôi cược rằng tôi cũng đúng phần nào về anh Kyogoku.

-A…-Sonoko đỏ mặt-Anh Makato sẽ về vào tối nay nên…-Cậu ta lại ấp úng,hiếm khi thấy cảnh tượng này thật,khục

-Vì vậy cậu cố ăn mặc đẹp 1 chút à??-Tôi lại cười,lại bộ đồ thiếu vải …Nhưng lần này hình như có kín hơn 1 chút…ha chắc cô bạn muốn vừa lòng anh chàng kia mà..

-A..Ừm-Cậu ta đỏ cả mặt lên

-Chúc may mắn nhé.-Tôi đứng dậy,vỗ vai Sonoko rồi ra khỏi quán nc sau khi chúng tôi có 1 cuộc shopping thật vui vẻ

“Leng keng” Từng tiếng chuông nhộn nhịp lại vang lên.Sắp đến Giáng Sinh rồi.Trời đã lạnh,tuyết rũ từ từ,tôi đã gởi cho hắn chiếc khăn choàng từ tuần trc,ko bik hắn có quàng ko?

“Khục””Khục”Lạnh thật,tôi khẽ ho lên từng tiếng,bàn tay buốt cóng,cô xoa xoa tay rồi chắp lên chiếc khăn quàng.Tôi thật là…sao ko nghĩ đến bản thân mình trc tên kia cơ chứ?

Từng bc đi nặng nhọc để lại những dấu tuyết trên nền,tôi thấy..hình như rất trống vắng,những năm trc,tôi luôn có hắn bên cạnh.Ông trời đang trừng phạt tôi sao?Tôi đã ko quý trọng những giây phút ấy,tôi ko hề biết trc rằng bây h tôi sẽ tiếc nuối thế này.

“bộp” A..hình như vừa có cái gì đó rơi xuống.Sao..nó lại nhẹ đến mức,tôi chỉ mơ hồ cảm nhận đc.Tôi quệt lên mắt…Đâu đó trong lòng,có ai đó…đang cứa dần vào sợi chỉ đỏ của tôi.

…………………..Shinichi……………Tôi ko thể phủ nhận,tôi nhớ cậu,tôi ko thỏa mãn việc nói chuyện wa điện thoại,tôi thật ích kỉ làm sao?Tôi chống tay trên mặt,lủi thủi đi

“Oạch”Tôi chạm phải 1 ai đó-Xin lỗi-Theo bản năng,tôi vội vã xin lỗi người đó

-Ko sao cả-Có vẻ như người đó đang đáp lại 1 nụ cười,tôi ko thể ngẩng mặt lên,có lẽ vì mặt tôi đông cứng vì trời lạnh quá rồi sao?-A….Mori-san?-Giọng cười nhẹ nhàng cất lên,tôi đã biết người đó là ai

-Araide-sensei-Tôi khẽ ho….mỉm cười gượng gạo chào anh ấy-Anh vẫn khỏe chứ?

-Người nên hỏi câu đó là tôi mới đúng,trán em nóng lên rồi kia kìa-Anh dùng 1 tay chạm vào trán mình,đầu cụng lấy tôi….Đừng,như thế sẽ làm tôi nhớ đến

-Em đau là-Anh ấy hốt hoảng hỏi-Anh ko biết,em đang sốt thế này nếu như chạm thì sẽ đau (thường thì tê buốt mà đụng vào đầu thì nhức kinh khủng _ 0_)…

-Em ko sao đâu sensei.-Tôi chạm vào tay anh đang sửng sốt

-Tay em cũng lạnh cóng nữa,Mori-san,em vào đây tôi khám cho nhé-Anh ko đợi câu trả lời,anh đẩy tôi vào nhà

“Cạch”Căn nhà này vẫn ko thay đổi sau cái chết của ba anh.Anh vẫn điềm tĩnh,khuôn mặt nghiêm nghị như thế.Có lẽ..tôi nên thik anh hơn là thik cái tên bồng bột kia ư

-A,Tomoaki,con dẫn bạn gái về chơi à-Bà anh đang đi tiến tới phòng khách,way sang hỏi

-À ko ạ,cô ấy cũng từng đến nhà ta mà-Anh đáp rồi dẫn tôi đi

-…………………………..em đừng để ý gì nhé,tại anh ko wen dẫn con gái như thế này nên bà anh có hơi….-Anh vội lý giải

-Em hiểu mà-Tôi gạt đi….

-Ừm-Anh cười,mở cánh cửa phòng khám ra

…………………..15’ sau……………………………
-Em có vẻ mắc bệnh khá nặng đấy,Mori…-Anh lấy đơn kê thuốc rồi sau đó way sang nhìn tôi-Anh gọi em là Ran nhé!-Đôi mắt anh ko biết có ẩn ý điều gì?

-À vâng,em nghĩ vấn đề gọi tên cũng ko có gì nặng lắm.

-Ừm,Ran,bấy lâu nay em ko đi khám sức khỏe à.Anh đoán em đang cố gượng đấy,hình như em còn ko biết mình bị cảm-Anh đúng là hay thật,lúc nào cũng đoán trúng tim đen của tôi-Bây h anh kê thuốc cho em này…Ran,em đến đây lấy thuốc mỗi tuần nhé,anh nghĩ sẽ sớm khỏi,nếu nặng thêm thì nguy

-A phiền sensei quá,bao nhiêu tiền em gửi ạ?-Tôi vội nhận toa thuốc rồi bỏ vào túi,way sang hỏi anh

-Ran,anh ko thể nhận tiền của em.Anh chưa bao h xem em là 1 bệnh nhân cả-Anh nhìn tôi,đáy mắt sâu thẳm

-…Sensei cứ đùa-Tôi cười-Em gửi tiền cho anh nè,tại anh ko nói nên thiếu ráng chịu nha,tôi vừa định đặt tờ tiền xuống bàn thì anh cụp tay tôi lại

-Ran…Anh ko thik đùa đâu nhé-Anh nói…..-Ran,anh thật sự lo cho em,nên ko phải vấn đề tiền gì ở đây cả?

-Vậy thì em cảm ơn anh-Tôi cuối người,tôi ước gì,người đang nói với tôi bây h là hắn.-Chào sensei,em về đây ạ

-Chào em-Anh cũng lặng đi,tháo mắt kính ra nghĩ ngợi xa xăm

……………….Tôi nghĩ rằng,sẽ thật tốt biết bao,nếu như tên đó ko làm bấn loạn tôi đến như thế.Sẽ thật tốt biết bao,nếu như tôi ko muốn gỡ bỏ cái dây nối tình bạn giữa tôi và hắn,sẽ thật tốt biết bao nếu như tôi ko thik hắn,để tôi ko phải chờ đợi

Tôi ko thể khóc,tôi cảm thấy mình yếu dần đi,tôi muốn bị cơn gió lạnh cuốn đi,tôi muốn nhắm mắt lại để ko thấy hắn nữa.Tôi nên chọn người tốt như sensei….Tôi thật ngốc,có thể hắn đang có bạn gái mới,hay vì hắn biết tình cảm của tôi,nên mới né tránh sao

Tôi đúng là ngốc mà………..

“Vù…Vù”Tiếng gió càng ngày càng lạnh hơn,tai tôi như ù đi,…cơ thể cứ lạnh dần….rồi tôi ko còn cảm giác gì cả

----------------------Hết POV--------------------------------
Khuôn mặt cô cứ nóng dần,tiếng thở nhè nhẹ.Anh chậc thở dài,lấy khăn đắp lên trán cho cô.

“Shinichi……..Đừng đi………….”Tiếng nói của cô nhè nhẹ,khuôn mặt nóng ran.Anh cứ đứng đó nhìn,sau đó thở dài rồi xoa xoa đầu cô

Anh lặng lẽ đẩy cửa ra khỏi phòng….Vừa đúng lúc,mắt cô mở ra.Cô bàng hoàng,như mới đc hồi sinh,khuôn mặt đầy nước mắt…..Cô đang tự gạt mình,những hạt nc đó từ chiếc khăn chứ ko phải là nc mắt

-Shinichi-Dù ko thể nhìn thấy mặt,nhưng cô chắc chắn rằng,chính anh đã vào trở mền cho cô,rồi đắp khăn ấm,chính anh….Những giọt nc mắt cứ tràn,cô gục đầu xuống,nc mắt có phải là sự giải thoát cho tất cả nỗi lòng của cô?

-Ran-neechan-Conan đẩy cửa vào,tay bưng 1 bát cháo nóng.-Bác Kogoro bảo em đem cháo cho chị ăn đỡ cảm.Chị có thấy đỡ hơn chưa

-Ừm,cảm ơn em-Ran là người luôn có thể giấu nc mắt 1 cách nhanh chóng,cô gạt những giọt lệ ra,khuôn mặt như ko có gì xảy ra cả.-Conan-kun này…Shinichi……..

Bất chợt tay của Conan cứng lại,ngón tay có vẻ lạnh đi,sau 1 cái nhắm mắt thật nhanh,Conan quay thìa cháo sang cho Ran-..Ran-neechan,chị đừng có wan tâm gì nữa hết,ăn cháo đi này

Cô ko hiểu rằng….Người cô chờ mong h đang ở đâu,cô đã chờ thêm 1 năm nữa,sắp đến mùa xuân,cô sẽ thi đại học và ra trường,nhưng người đó…vẫn chưa trở lại

Những cuộc gọi thưa dần từ những tháng trc…Cô ko dám nhấc máy gọi,vì nếu gọi chỉ có thể nói những lời oán trách,những ghen tuông ích kỉ về mong muốn của cô.Cô ôm tất cả nỗi nhớ vào cái nhìn Conan,vào cái nhìn cái bàn học bị bỏ trống,vào căn nhà hoang sơ luôn chờ cô đến lau chùi,vào những bức ảnh như mới xảy ra ngày hôm wa…và…gởi cả vào trong những giọt nc mắt đang lấy đi sức khỏe của cô

Cô mỉm cười nhẹ nhàng,gạt tay Conan xuống,bảo rằng cô có thể tự ăn và cô cần nghỉ,Conan đành ra khỏi phòng cho cô nghỉ ngơi.Nhưng cậu biết rằng,cô ấy đang khóc…..

……………….

-Sức khỏe của em vẫn chưa khá hơn Ran ạ,em đang cố quá sức à,hay em nên nghỉ các buổi học Karate đi-Araide khám sức khỏe của Ran rồi xem đơn thuốc

-Em vẫn khỏe-Ran ho khục khục,cô mở mắt ra,bàn tay cô…..

Araide-sensei đã nhìn thấy,anh vội chồm lấy tay cô…-Ran……….-Anh gục lên vai cô….rồi nhẹ nhàng đưa tay wa phía sau mái tóc cô.

-Em sẽ ổn thôi-sensei-Cô cười như thể chẳng có gì xảy ra .Cô hôn lên mái tóc anh,rồi cúi đầu chào,lẳng lặng ra khỏi căn nhà ấy

………….Khi người ta đang yêu,mỗi cô gái sẽ trở thành công chúa


Lăn lăn,nc mắt em lăn từ từ…Như nỗi đau thầm lặng chẳng thể nào rút bỏ

Run run,những ngón tay em bắt đầu run dần,run dần lên

Em chỉ có thể nghĩ về khoảng thời gian hạnh phúc trc kia

Người ta nói con gái khi yêu sẽ trở nên xinh đẹp hơn

Người ta nói khi yêu,con người sẽ dần đổi thay

Vậy em phải làm sao…để tình yêu trong em có thể đẹp hơn?

Mỗi khi nghĩ đến điều đó,nc mắt em lại tuôn rơi…Và khi nc mắt rơi,em đã tự an ủi rằng

Thật tốt khi có 1 người như anh bên cạnh

Nhè nhẹ..Mắt em khẽ nhắm lại…Thật nhẹ nhàng…Em chỉ muốn mơ thấy nụ cười ngọt ngào ấy

Trượt dốc,tình yêu trong em cứ từ từ…trượt dốc,trôi đi

Em nghĩ rằng em đã thích người ấy đến tâm trí đóng băng

Khi anh lạnh lùng bc ra trái tim em,em vẫn gượng cười như thể chẳng có chuyện gì vừa xảy ra

Có thể nào anh sẽ trở về..Em thật ngốc nghếch khi cứ chờ mãi…Cho 1 tình yêu hạnh phúc


Tuyết cứ rơi mãi,rơi mãi kín con đường,cô muốn dẫm nát tất cả những gì xinh đẹp xung wanh,vì đã ko có thứ gì tươi đẹp đến với cô

Cô sẽ làm gì?Khi chờ đợi ngày càng khó khăn?

……………………………1 tháng,5 tháng,1 năm,3 năm…….Thời gian đó cô cứ nhẩm đếm,cô đã sang nc ngoài đc 3 năm…

1 thời gian ko phải là dài,cũng ko phải là ngắn,chỉ vừa đủ đế nhớ những kí ức nhỏ nhoi….

-Ran-san,sức khỏe của em đã khá hơn nhiều,anh tin chắc độ chừng vài tháng nữa,em sẽ khỏi bệnh

-Ừm,cảm ơn anh,Tomoaki-Cô đã ko còn gọi anh là Araide nữa,..vì cơn bệnh của cô,cô bị bệnh phổi…khi cô đang bất lực trc nền tuyết trắng cũng như số phận của cô ko biết thế nào,anh đã dang tay ra đón nhận cô,anh đã đề nghị cùng anh sang Mỹ để chữa bệnh,và chính anh,ngày nào cũng cố hết sức lo lắng cho cô,bệnh của cô ngày càng thuyên giảm,nó đã gần như hồi phục hết

-Ran-san-Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô,mái tóc cô đã dài thêm,khuôn mặt thêm cứng cỏi,ánh mắt vẫn trong như ngày nào,và đặc biệt là…khuôn mặt của cô…vẫn như đang chờ ai đó

-Vâng-Cô way sang mỉm cười.Mùa xuân đã đến,những đóa hoa nở rộ trong khuôn viên bệnh viện thật thơ mộng

-Em hãy cưới anh nhé.-Anh đặt 1 nụ hôn lên mu bàn tay cô

………………..Cô ko thể nói gì,các cô y tá thì trống mắt ghen tỵ,nhưng cũng có người thầm chúc phúc.Ai cũng biết về cặp đôi nổi tiếng này dù cô luôn phủ nhận bằng nụ cười nhưng họ vẫn biết rằng,trong mắt anh,cô là 1 người rất wan trọng

-… Cảm ơn anh.-Cô nắm lấy bàn tay của anh,thật ấm áp.

-Rốt cuộc thì….Anh vẫn ko có 1 chút xíu chỗ nương thân trong trái tim em à?-Anh đóng quyển hồ sơ lại,mỉm cười nhẹ nhàng.

-Anh là ân nhân của em-Cô cười-Em rất muốn cám ơn anh,nhưng mà..Em ko muốn phải để anh thấy cảnh gượng mình

-Như thế vẫn tốt hơn là 1 lời xin lỗi nhỉ?-Anh tháo mắt kính ra,cặp mắt xanh ấy nhìn thẳng vào cô,1 nụ cười thuần khiết như đóa hoa mà chỉ có cô mới nhìn thấy lại chớm nở.Nhưng ánh mắt ấy,…vẫn ko thể nào làm cô quên đc…bóng dáng của hắn

-Thế thì anh chắc phải nhường chỗ lại cho Sherlock Holmes của anh thôi nhỉ-Anh vẫy tay,rồi tiến vào bệnh viện

-Holmes…-Cô sững sờ,rồi lại mỉm cười,trời hôm nay xanh trong quá
------------------------------------------------------


Từng bc chân đặt lên quang cảnh này,tiếng chim hót du dương….Cũng như ngày đầu tiên,cô cảm thấy hạnh phúc.Ngày hẹn đầu tiên

Nc mắt cứ rơi,cô tự nhủ sẽ ko khóc,song,khi mái tóc bị gió thổi tung đã nhường chỗ cho khuôn mặt thân thuộc ấy,cô càng ko thể ko khóc,cô ôm chặt lấy mặt mà khóc

Anh tiến lại gần cô,đưa cho cô 1 nhánh hoa…màu đỏ,nhưng ko phải là hoa hồng,mà là…ngân liên hoa,một đóa ngân liên hoa màu đỏ

Cô nắm chặt lấy cổ anh,nc mắt tràn ra,cô ko cần wan tâm anh sẽ đi đâu nữa,chỉ cần lúc này-Đồ ngốc,em đã chờ bao lâu có biết ko………

-Vẫn chưa có câu trả lời à-Khuôn mặt của tên thám tử ranh ma lên

-Em cũng vậy-Cô càng siết chặt cổ hắn ta hơn,nở 1 nụ cười mãn nguyện

-Will you marry me?

Người ta nói con gái khi yêu sẽ trở nên xinh đẹp hơn

Người ta nói khi yêu,con người sẽ dần đổi thay

Vậy em phải làm sao…để tình yêu trong em có thể đẹp hơn?

Mỗi khi nghĩ đến điều đó,nc mắt em lại tuôn rơi…Và khi nc mắt rơi,em đã tự an ủi rằng

Thật tốt khi có 1 người như anh bên cạnh


Đóa ngân liên hoa đã thay lời nhắn nhủ cho cô điều ấy…1 tình yêu hạnh phúc,….mãi mãi như màu đỏ rực của cánh hoa
https://mp3.zing.vn/bai-hat/Rolling-jiyeon/IW89Z086.html

-----------------The end----------------
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
hay quá! hic.........
ngân liên hoa màu đỏ có nghĩa là tôi yêu em.....
ai mà nói thế em thề em lấy ngừơi đó~
giờ này mới rảnh đi đọc lại fic chui từ trang 11 của conan fan fiction lên đầy!:KSV@16::KSV@16::KSV@16::KSV@16:
 
×
Quay lại
Top Bottom