[Oneshot] Shinichi-tan to Ran-Neko

Lưu Tam Hảo

Phong Mạn Chi Luyến
Thành viên thân thiết
Tham gia
19/9/2011
Bài viết
42
Author: Kanhoa Binkamu
Title Fic: Shinichi-tan to Ran-Neko
Disclaimer: Họ thuộc về Gosho-sensei (và người mà họ cần thuộc về)
Genres: Oneshot, shoujo, OOC
Rating: K+
Status: Completed
Summary: Mùa hè năm 3 Sơ Trung, Shinichi cùng đội bóng đi tập luyện ở một bãi biển cách xa thành phố. Trong giờ giải lao, cậu đã gặp một con mèo giống hệt Ran...


Shinichi-tan to Ran-Neko​


jbNnPlgcgxBxA.png
Nó sẽ luôn là một mùa hè đầy hoài niệm, tuyệt vời và khó quên nhất trong tôi.


Không mất quá nhiều thời gian để tôi ngốn hết lon Soda. Thật mệt mỏi khi HLV cứ thích đi so sánh CLB mình với CLB Bóng rổ để rồi sau đó lại kêu ca làm sao mà ta có thể thua họ và bắt mọi người tập luyện cật lực rồi thành cái bộ dạng không-còn-giọt-máu như hiện tại. May là ông ấy vẫn còn tính người, và giờ thì khoảng thời gian giải lao quý báu như trở thành thiên đường của cả đội, kể cả tôi.

Tôi lười nhác quăng vỏ lon Soda lên rồi chờ tới khi nó rơi đúng tầm ngắm và vung chân đá một cú, quả đẹp. Tôi tự hào mỉm cười, phủi phủi tay đi đến chỗ mọi người thì bỗng nghe tiếng la.

Đừng nói là đá trúng ai đó chứ?

Tôi đứng khựng lại. Không ngừng lục lọi trong não bộ xem có ai quanh đây lúc tôi đá lon nước hay không, cơ mà rõ ràng là không có ai xung quanh tôi lúc đó, tôi thề đấy. Mà có thể tôi đá nó xa quá? Nếu là thế thật thì tôi rất muốn được ăn mừng đây, kết quả của việc tập luyện không ngừng nghỉ mấy ngày nay của tôi đã được đền đáp, vì lúc trước có bao giờ tôi đá được như thế đâu.

Rồi sau bao nhiêu cuộc chiến tranh kiểu tuki trong não, tôi - Kudo Shinichi - cũng chịu đi đến hiện trường, mà ở đây thì hình như là bụi rậm. Mò mẫm một lúc xem có người nào ngã vào đây không thì tôi bắt gặp một cái đuôi mèo. À, nó màu nâu vàng, và trong khoảnh khắc nó quay lại đã khiến tôi đông cứng.

Chớp mắt.

Lại chớp mắt.

Lại chớp mắt. Lần này thì đúng không phải mơ rồi.

CON MÈO ĐÓ GIỐNG HỆT RAN.

Tôi liền thụt lùi về sau ngay tức thì. Đôi đồng tử mang màu xanh bầu trời của tôi mở to hết cỡ. Miệng cũng há hốc theo.

- OI! KHÔNG PHẢI RAN ĐÓ CHỨ?

Nhìn con mèo cũng không khác tôi là mấy. Và ngay lúc tôi định mở miệng thì nó nhảy xổm tới làm tôi ngã nhào xuống cát.

- Anh thấy được tui hả? - Mắt nó lấp lánh như sao trên trời.

Tôi có cảm giác mình sẽ không được yên ổn trong hè khi chứng kiến cảnh này. Và thế là tôi lật đật bỏ chạy về phía mọi người, hi vọng việc gặp gỡ nhiều người sẽ khiến nó sợ. Nhưng có vẻ là tôi đã lầm, nó cứ bám theo tôi suốt chặng đường.

- Neko!

Việc đứng lại một cách đột ngột của tôi khiến nó đâm sầm vào chân và ngã nhào xuống đất. Thân người bé nhỏ của nó cố gắng đứng dậy rồi ngước lên nhìn tôi trông rất tội nghiệp. Nếu tôi không phải tham gia cái trại tập huấn khắc nghiệt này, tôi xin thề là sẽ nhận nó về nuôi ngay tức khắc, dù sao nó cũng có khuôn mặt y hệt Ran.

- Làm ơn đừng theo tao nữa. - Câu này tôi cũng nói rất thật lòng, tôi không muốn mình phải chết do quá bận rộn (vào những chuyện nhảm nhí như nuôi mèo) khi mà ước mơ của tôi chưa thể thực hiện.

"Hức! Hức! Oa oa" - [Nó là tiếng khóc]

Tôi là con trai, và nó là con gái ~ nếu như không muốn gọi là mèo cái. Tôi thật lòng không biết mình đã nói gì sai không mà nó lại bật khóc cả lên. Tâm lý tụi con gái quả nhiên khó hiểu mà, nắng mưa thất thường khiến tụi tôi, những trụ cột tương lai của đất nước phải đau đầu, chết lên chết xuống. Tôi chỉ biết nói thật lòng mình, con gái y như con rắn độc.

Thở dài.

Thế là tôi đành phải miễn cưỡng ngồi xuống dỗ dành nó, nước mắt quả nhiên là vũ khí lợi hại của phụ nữ.

- Nín đi này! Đừng khóc nữa, Neko-tan ngoan ngoan.

[Một tuần sau, chúng tôi cũng có thể hòa hợp với nhau]

***

----Làm quen với bóng đá----

Tận dụng thời gian giải lao, tôi liền trốn đến một bãi biển khác cách CLB chừng 3km. Cũng thật mừng là ở đây có tới ba bãi tắm, nếu không mấy đứa bạn lại bảo tôi điên mà cứ nói chuyện với một-vật-không-xác-định. Ông trời như đang trêu chọc tôi vậy, nhằm ai không nhằm mà cứ nhằm ngay tôi. Đúng là tôi đã chấp nhận, nhưng không hoàn toàn quen khi suốt ngày có một Neko kè kè bên mình.

- Neko-tan! - Nó ép tôi phải gọi nó như thế. - Trước tiên cần phải làm nóng người, đừng có hấp tấp như vậy.

[Vài phút trôi qua]

"Bịch!"

Tôi không biết đây là lần thứ mấy, thật đấy, số lần nó ngã tôi không tài nào đếm xuể, dù cho từ nãy tới giờ chỉ có vài phút.

...

- Vậy là không chơi bóng đá được rồi nhỉ?

Chúng tôi đang ngồi bên bậc đá tận hưởng làn gió mát lạnh của mùa hè, trên tay mỗi đứa là một cây kem giải nhiệt.

- Đừng có châm biếm tui! - Nó phồng má, xoay lưng lại với tôi.

- Neko-tan ~ - Tôi ngán ngẩm. - Chân dài ra một chút là sẽ không té rồi. Đợi bé lớn hơn là có thể chơi được mà, đừng có làm nũng chứ.

Tôi chỉ mong nó sẽ không khóc. Nhưng không ngờ lần này nó còn biểu hiện hơn cả sự mong đợi của tôi, bé con đó còn rất vui mừng nói với tôi:
- Vậy là tui sẽ được chơi chung với anh rồi. ~

----Cùng ngủ với nhau----

- Nè nè! Sao hôm nay anh cho tui ngủ cùng thế? - Con bé nhảy lưng tưng rất vui mừng.

Neko đang mặc một bộ yukata màu hồng phấn, trên đó có thêu một vài hoa văn đơn giản. Nếu theo con mắt thẩm mĩ (mà Ran hay nói là không-ra-gì) của tôi thì việc bé con mặc nó quả nhiên rất dễ thương, tôi không nghĩ còn ai ngoài con bé có thể mặc đẹp như vậy.

Tôi chỉ vào bộ đồ yukata, ngây thơ hỏi:
- Bé con tính mặc nó đi ngủ hả?

Tôi thật sự muốn đi kiểm tra cái dây thần kinh của mình, dạo gần đây tôi cứ hay phán mấy câu khiến ai cũng phải ngã ngửa, đặc điểm chung của nó là lúc nói, tôi hoàn toàn không thèm suy nghĩ trước. Đừng có nói nó là hậu quả của việc gần gũi Neko nhiều quá nhé, tôi muốn phủ nhận.

- Anh chưa trả lời câu hỏi của tui.

Bé con chống hai tay ngang hông, cao giọng nói với tôi. Cơ mà nhìn bộ dạng hiện giờ thì chỉ thấy yêu thôi chứ chẳng đáng sợ gì, tối nay tôi thề phải được ôm con bé cho đến chết mới thôi.

Tôi gãi đầu, cười gượng đáp:
- Anh sợ bé con cảm lạnh. Không được hả?

Neko đột nhiên thu lại ánh nhìn, đầu bé con cúi xuống, hai cái tai và đuôi cũng không còn lém lỉnh ngọ nguậy nữa.

- Anh là người đầu tiên quan tâm tới tui đó. Mặc dù lúc đầu anh cũng không tốt với tui, nhưng tui biết anh là người mình cần tìm. Tui đã cố gắng, và giờ tui đã được anh chấp nhận, được ăn chấp nhận là một người bạn của tui.

Tôi chẳng biết từ khi nào mà nước mắt của con bé đã bắt đầu rơi. Mọi sự khó chịu từ lần đầu gặp gỡ cũng biến mất, nước mắt của Neko lần này không hề khiến tôi khó chịu, nó thậm chí còn khiến tôi thấy mình thật tồi tệ. Một thằng tồi vì chỉ biết quan tâm tới xúc cảm của bản thân, vì chỉ biết trách nạt con bé mà không quan tâm tới việc con bé cảm thấy như thế nào.

Tôi ôm nó vào lòng, dịu dàng nói:
- Ngoan nào! Có anh với bé con rồi, đừng buồn nữa. Anh sẽ cho bé con cảm giác quan tâm của "gia đình" mà.

----Maneki Neko----

- Etou... ~ Hình như là cái này.

Tôi rút ra một quyển sách trong hàng dài những truyện cổ tích của bà chủ quán trọ. Công nhận là nhà bà ấy nhiều sách thật, nhưng nếu xét về độ dài và nhiều thì cái thư viên nhà tôi cũng chả kém gì.

Tôi hí hửng quay sang với Neko, cười tươi nói:
- Cám ơn anh đi, anh mượn sách cho bé con nè!

Con bé nhảy tưng tưng, miệng không ngừng nói "cảm ơn" tôi làm tôi phấn chấn hẳn lên, quên luôn cả một ngày dài mệt mỏi với bài tập luyện kinh khủng của huấn luyện viên.

Tôi đã phải đi hỏi mượn bà chủ khi nghe tụi bạn kháo nhau về mấy cái truyền thuyết của con vật trong buổi "tắt đèn" hôm qua. Lúc đó tôi không hề nghĩ tới chuyện đi mượn này làm gì, nhưng lại nghĩ tới cái khoảnh khắc Neko nói lên cảm xúc của mình và thế là tôi quyết định ngay mà chẳng buồn suy nghĩ, vì lúc tôi tập luyện sẽ phải để bé con ngồi một mình, có quyển sách này nhất định sẽ khiến con bé không thấy buồn chán.

- Đọc cho tui nghe đi Shin-tan!!

Neko vui mừng kéo tôi ra ngoài khi nhận được cái gật đầu. Dưới bầu trời đầy sao và ánh sáng mờ nhạt từ ông trăng vào những ngày hè, tôi mở trang đầu tiên của cuốn sách và bắt đầu đọc cho bé con nghe.

----Lễ hội mùa hè----

- Nè nè! - Con bé lay người tôi, long lanh nói. - Bắt tui con cá màu vàng kia nghen.

Neko lấy tay chỉ về con cá màu vàng cỡ lớn, ý tôi là nó lớn nhất ở đây. Ý nghĩ đầy e ngại không biết có bắt được hay không khi khi nhìn những đứa trẻ khác đang chật vật bắt nó mà cũng đành bó tay.

- Để anh thử.

Tôi nuốt nước bọt, miệng không ngừng lẩm bẩm cầu trời. Hễ cứ nhìn vào đôi đồng tử của con bé lại khiến tôi không kiềm được lòng, nó thật sự rất hút hồn người khác, một đôi mắt biết nói. Rồi tôi cố gắng giằng co với con cá, dám chắc rằng tôi đã phải rất cố gắng để có thể bắt được con cá mà Neko muốn có.

Tôi nhận lấy một cái túi ni-lông từ chủ cửa hàng rồi bỏ con cá vào. Chạy về phía Neko đang đứng rồi hãnh diện đung đưa trước con mắt thèm muốn của con bé, tự hào nói:
- Hôn anh cái đi anh cho.

- Thật không? - Nhìn đôi mắt của nó như là bắt được vàng vậy.

Tôi gật đầu. Mỉm cười trong lòng, hơi cúi người xuống rồi dùng tay chỉ chỉ vào má. Tôi cứ tưởng con bé sẽ không chịu nhưng Neko kiễng chân lên và hôn chụt vào má tôi, khoảnh khắc đó, dù con bé đã không cho tôi biết, nhưng tôi chắc rằng con bé và kể cả tôi đều rất hạnh phúc.

- Của Neko-tan đây.

Tôi đưa cái túi đựng cá cho bé con rồi cười.

- Arigatou, Shin-tan. - Bé con hạnh phúc nói với tôi, trìu mến ôm chặt con cá vàng vào lòng.

"Chíu! Bùm! Bùm! Bùm!" - [Nó là pháo hoa]

- A! - Neko nhảy tưng tưng lên. - Pháo bông kìa!! Đẹp ghê ha anh?

Xung quanh tôi, mọi người đều ngước nhìn lên bầu trời, nơi đang có những chùm pháo hoa tạp sắc, đủ loại màu như các hương vị khác nhau trong tình yêu. Mỗi lần một đợt pháo mới bắn lên lại mang những hình thù mới, khiến người xem vừa thích thú vừa hạnh phúc. Tôi đã nhìn thấy, mọi người xung quanh tôi, gương mặt họ đều lộ rõ sự vui vẻ và hạnh phúc tràn ngập.

Tôi đưa tay vòng ra sau gáy, tươi tỉnh đáp:
- Ừ. Đẹp y như Neko-tan.


tumblr_mh5uoubqVf1rgotfdo1_500.gif


***

- Các em nhớ thu xếp đồ đạc cẩn thận, mai là chúng ta sẽ khởi hành về Tokyo. OK, các em có thể giải tán.

- Hai.

Nhanh thật, mải chơi với Neko mà tôi đã quên mất kì nghỉ hè cũng sắp hết. Những ngày vừa qua dường như đã trở thành một kỉ niệm khó quên trong tôi, bé con đó tuy nghịch ngợm nhưng thật biết cách lấy lòng người khác, luôn làm trò khiến tôi phải bật cười mới thôi. Suốt mùa hè, chúng tôi cứ như hình với bóng. Nói xa con bé, cả tôi cũng rất khó để chấp nhận, huống hồ Neko chỉ là một đứa trẻ.

Tôi đi đến chỗ mà con bé vẫn hay chờ tôi rồi ngồi bệt xuống. Tôi hít thật sâu rồi thở mạnh ra, quay sang nhìn con bé, nó thật buồn, đôi tai và đuôi mèo cũng như không còn sức sống. Chắc là con bé cũng nghe rồi.

Bao lâu rồi? Chúng tôi đã ngồi ở đó rất lâu, một cách bất động. Tôi đã thầm mong, liệu có thể xin ông trời cho tôi một ước nguyện, nó nhỏ thôi, rằng ông có thể cho Neko về sống cùng tôi hay không?

Rồi sự yên lặng không cần thiết đã bị con bé phá vỡ. Tôi đã thấy trong lời nói, nó ẩn chứa những giọt nước mắt được con bé che dấu sau cái cúi đầu kia:
- Tui không sao đâu. Shin-tan đã cho tôi một mùa hè rất đặc biệt...từ trước tới giờ mà tui từng trải qua. Tui đã biết điều đó, khi tìm được một người nhìn thấy tui trong bao năm. Anh đã cho tui cảm giác ấm áp của gia đình mà tui rất khao khát, anh còn cho tui cả cảm giác vui vẻ trong những ngày hè của đời học sinh, chỉ tui rất nhiều thứ. Tui...tui, tui nhất định sẽ không bao giờ quên Shin-tan.

Tôi ngạc nhiên, sau đó cũng cười và xoa đầu con bé. Bé con này quả là khờ mà, lúc đầu tôi cứ nghĩ là sẽ mất rất nhiều thời gian để dỗ dành con bé chấp nhận sự thật, nhưng...tôi đã không ngờ con bé lại mạnh mẽ đến thế, một cách kiên cường.

- Đừng bao giờ lặp lại mấy câu đó, baka. Chúng ta vẫn còn rất nhiều mùa hè, đừng có nói như tiễn biệt thế chứ, anh ghét lắm đấy.

Tôi bực mình tự trách bản thân khi cảm nhận được những giọt nước mắt đang lăn dài trên má con bé. Và tôi đã rất cố gắng để kiềm chế cảm xúc của mình khi nghĩ tới việc nó sẽ làm Neko buồn hơn.

Bấy giờ, việc duy nhất tôi biết là nói lên ý nghĩ của tôi:
- "Hẹn gặp lại!" mới là câu mà anh muốn nghe, rồi khi trở lại, anh sẽ nói "Anh đã về rồi!" với bé con. Hãy tưởng tượng nó là câu nói mà thành viên trong gia đình nói với nhau khi có ai đó đi xa. Được chứ?

Tôi dùng hai tay nâng đầu con bé lên, ân cần lau hai hàng nước mắt, dịu giọng lặp lại:
- Có được không?

Neko dùng cánh tay lau đi những giọt nước mắt lại tiếp tục rơi trên khuôn mặt xinh xắn ấy, con bé ngẩng đầu lên rồi cười với tôi.

- Chỉ cần là Shin-tan, tui chờ hàng thế kỉ cũng được mà.

Trẻ con đúng là trẻ con. Ân cần một chút là từ khóc cũng thành cười, cũng rất dễ dàng chấp nhận một thứ và khó quên một người bạn, lại luôn làm theo ý mình. Hồn nhiên và trong sáng, luôn sống thật với cảm xúc của mình theo một cách đặc trưng. Tôi không biết gọi cảm giác này là gì, chỉ biết rằng tôi sẽ nhớ mãi con bé ngốc nghếch này, nhớ mùa hè đầy kỉ niệm này, và nhớ cả Ran và gia đình tôi.


***

- Shin-tan!!

Con bé vẫy gọi với tôi. Lúc này tôi đang đứng cùng đội bóng chờ xe tới. Cố gắng chen chút qua những thằng đô con mặc-cùng-đồng-phục, tôi đã không ngờ CLB lại nhiều người đến thế, từ trước tới nay tôi đã không buồn quan tâm tới vấn đề sĩ số của đội bóng, chắc có lẽ sau kì nghỉ hè này là lúc tôi phải xem lại vấn đề. Tôi lấy tay lau mồ hôi, nói trắng ra là quẹt đi vì chúng khiến tôi thấy nóng. Thở hắt ra rồi đứng yên để cho cơn gió thổi tới cái mát lạnh mà tôi đang thèm muốn.

- Cho anh này!!

Neko đưa cho tôi một cái túi nhỏ, như cái cẩm nang. Nó màu nâu đỏ, trên vải có những họa tiết sặc sỡ như cỏ cây, mặt trên túi có hình một con mèo đang cười rất vui vẻ. Tôi nhìn nhưng không mở ra, song lục tìm túi đồ rồi đưa cho con bé một cái mắt kính.

- Tặng tui cái này làm gì? - Con bé xem xét tỉ mỉ từ khi nhận lấy nó từ tay tôi.

- Đeo vào đi. - Tôi nói và con bé làm theo. - Nhấn vào hình trái bóng trên cái gọng ở mắt phải.

Tôi nhìn con bé loay hoay với món quà tôi tặng, trông vui mừng ra mặt khi nhìn thấy hình ảnh của gia đình tôi. Ý tôi là những hình ảnh gia đình đã chụp chung khi cùng nhau đi du lịch. Tôi đã nhờ bác Agasa thiết kế nó, vì nó thật tiện lợi và làm nguôi ngoai nỗi nhớ "nhà" của tôi.

[-Shinichi! Không nhanh là trễ xe đó!]

Tiếng mấy thằng bạn la toáng lên làm tôi giật mình. Tôi quay lại nói tụi nó đợi tôi một chút rồi nhìn sang Neko, con bé đang cầm mắt kính trên tay, khuôn mặt buồn hẳn đi.

- Hè năm sau anh và bé con sẽ chơi tiếp mà, lúc đó anh hứa dẫn thêm cả một chị xinh đẹp tới chơi với Neko-tan. Đừng buồn nữa, giữ cái kính cẩn thận đấy, mất rồi thì không còn cái thứ hai đâu.

Tôi nói, nắm chặt nắm tay và cố gắng bước đi thật nhanh. Tôi không muốn quay lại, nhìn khuôn mặt bé con sẽ chỉ càng thêm buồn, sẽ không nỡ chia tay, sẽ không nỡ để bé con ở lại.

- Hè năm sau... - Tôi dừng chân, lấy hết can đảm quay lại rồi nở một nụ cười với bé con. - Chúng ta lại cùng nhau chơi đùa nhé!

Khoảnh khắc đó, tôi sẽ nhớ mãi, kỉ niệm về một chú mèo có khuôn mặt giống hệt cô bạn tôi. Neko-tan là một đôi mắt biết cười, rất thường cuộn tròn lại mỗi khi bị tôi chọc, rất thường biết cách trêu đùa tôi và làm tôi cười. Em ấy là một viên ngọc quý, tôi mong em sẽ tìm lại gia đình mình đã đánh mất và tiếng cười ấm áp, hạnh phúc vĩnh cửu mà vốn dĩ em đã có từ lâu. Sẽ không như tôi, chỉ cho em một cái hạnh phúc nhất thời và ngắn ngủi.

Sayonara, Neko-tan.


Em hứa, em sẽ trân trọng chúng
Em sẽ giữ gìn chúng cho đến hết cuộc đời
Không phải là nói dối đâu
Em đã luôn được anh chỉ bảo rất nhiều
Cuộc sống của em giờ đây đã có nhiều màu sắc hơn
Em sẽ chờ anh quay lại, và chờ một mùa hè mới của chúng ta
Đừng quên lời hứa, nhé?


***

"Văn phòng thám tử Mori xin nghe?"

"Ran, tớ đây."

"Shinichi? Suốt mùa hè sao không thấy cậu gọi điện cho tớ, chuyện gì đã xảy ra?"

"À, không. Chỉ là việc luyện tập khiến tớ không tiện gọi điện cho cậu, và tớ biết là cậu cũng cần có thời gian để tập luyện cho giải Karate toàn quốc."

"Tớ thấy vui khi cậu biết quan tâm tới cảm xúc của tớ đấy. Vậy, cậu gọi tớ có chuyện gì không?"

"Muốn kể cho cậu nghe một chuyện tớ đã trải qua trong hè này."

...

Tôi cất điện thoại vào túi, rồi ngắm nhìn con mèo đang vẫy tay chào với tôi. Mùa hè vừa qua như một câu chuyện cổ tích, và tôi cũng muốn viết nên một truyền thuyết mới. Shinichi-tan to Ran-Neko, nó sẽ là tựa quyển sách, tôi nghĩ như thế. Nó không chỉ là truyền thuyết mà còn là câu chuyện cổ tích, một câu chuyện về tôi và Ran. Mà trong đó, một nguyên tố không thể thiếu là mùa hè năm ba đầy hoài niệm, nơi tôi trải qua rất nhiều kỉ niệm tuyệt vời với một chú mèo có tên Neko-tan mà tôi không bao giờ quên.


----OWARI----



A/N: Tadaima. Không biết mọi người còn nhớ tớ không? Thật sự xin lỗi vì đã chơi trò "mất tích" mấy tháng nay ạ =w=.

Oneshot này được tớ lấy cảm hứng từ 1 doujinshi của KnB (Vâng, nó đây). Lúc đầu khi nghĩ tới việc tặng quà cho Shinichi, tớ vốn muốn viết về cảm xúc của Shinichi dành cho Ran vào một ngày mưa, nhưng trong một ngày rãnh rỗi đi tìm doujinshi thì tớ lại phải lòng ngay khi đọc nội dung (Nó quá kawaii >"<) và quyết định viết nó. Nói thế nào nhỉ, tớ biết viết ăn theo doujinshi thì sẽ khó mà diễn tả hết được cái hồn mà khi viết không có được, thật sự là nó quá sức với tớ. Có thể nó không hay nhưng tớ mong mọi người đọc và cảm nhận, về kỷ niệm của Shinichi với một chú mèo vào một mùa hè kì lạ.

Arigatou gozaimasu.

P/s: Sau này ở KSV, tớ post dưới tên Kanhoa Binkamu, xin mọi người đừng thắc mắc.

Chú thích:

Neko: Mèo.
Tan: Cách gọi thứ gì đó dễ thương.
Yukata: Giống với kimono nhưng rộng và thoải mái hơn, thường được mặc sau khi tắm hay đi ngủ.
Maneki Neko: Mèo mời khách.
Arigatou: Cám ơn.
Hai: Vâng.
Sayonara: Tạm biệt.

#Một số câu chuyện trong cuốn sách mà Shinichi và Neko đã đọc ở phần Maneki Neko ~

Kể rằng ở thời kỳ Edo, có một lãnh chúa của quận Hikone trên đường đi săn đang đi bộ ngang qua một ngôi chùa, thấy một chú mèo ngồi trước cổng chùa giơ chân vẫy gọi ông. Thấy vậy, Ông tiến đến và dừng lại nghỉ tại chùa. Đúng lúc đó trời chuyển mây đen, một cơn bão ập đến. May mắn không bị ướt, vị lãnh chúa thấy cảm kích đã đóng góp nhiều tiền của để xây dựng lại ngôi chùa này, chọn ngôi chùa là ngôi chùa của dòng tộc mình và đặt tên là chùa Gotokuji. Hiện ngôi chùa này vẫn còn ở thủ đô Tokyo. Khi chú mèo chết, người ta đã xây dựng chùa Shobyodo (chùa Mèo mời khách) trên nền đất cũ của chùa Gotokuji và chú mèo đã trở thành vị thánh nhân gọi là Shobyo. Du khách đến thăm chùa và bắt đầu cúng viếng những búp bê mèo để tỏ lòng biết ơn sau khi đạt được điều mình mong muốn. Trong dịp lễ kỷ niệm 400 năm lâu đài Hikonejo ở vùng Hikone của vị lãnh chúa trên, người ta đã chọn Hiko-nyan là biểu tượng linh thiêng. Truyền thuyết kể rằng Hiko-nyan chính là hình mẫu của chú mèo của chùa Gotokuji ngày nào.

Có một truyền thuyết khác ở thời kỳ Edo (Tokyo) kể rằng - một Bà lão do quá nghèo khổ buộc phải rời xa con mèo yêu quý của mình. Bà đã gửi con mèo của mình đến đền Imado. Tối đó con mèo đã xuất hiện trong giấc mơ và bảo Bà lão hãy làm một bức tượng mèo giống hệt nó và Bà sẽ hạnh phúc. Bà lão đã làm nhũng chú búp bê mèo bằng sứ giống hệt như như vậy và bán chúng cho mọi người. Ngay sau đó, những chú búp bê này trở nên phổ biến và điều này làm cho bà lão rất hạnh phúc và giàu có. Ngày nay, hình ảnh một cặp đôi mèo ngồi sát nhau ở đền Imado đã trở nên nổi tiếng và ngôi đền đặc biệt quen thuộc với những người phụ nữ trẻ vì đây là nơi họ cầu duyên. Tại ngôi đền là hình ảnh “Chú mèo vẫy khách lớn” luôn đón chào du khách.


 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
×
Quay lại
Top Bottom