#1
"Shin-chan ~ dậy thôi nào con ~"
Tiếng nói lảnh lót vang lên cùng giọng cười khúc khích quen thuộc của bà mẹ trẻ, rõ là vẫn không thể đánh thức được cậu con trai cưng. Vài giây trôi qua không một động tĩnh, Yukiko khẽ đưa tay đẩy cánh cửa gỗ được chạm hoa văn tinh xảo, môi không thể ngừng chúm chím nụ cười.
Một tiếng ngáy sâu lắng trôi vào tai bà mẹ trẻ một cách nhẹ nhàng. Bên tay cầm khay thức ăn, tay còn lại vân vê vành môi một hồi, Yukiko ngây thơ ngước nhìn đồng hồ trên tường, chỉ một chút, và một ý nghĩ chợt lóe lên
"A! Trễ giờ đi học của Shin-chan rồi."
Hẳn là đứa trẻ nào cũng muốn một Mama như vậy. Không phải những trận nổi cơn sung thiên của các bà mẹ khác khi phát hiện con mình vẫn nướng gi.ường, dù đã trễ học hơn một tiếng. Thêm một điều, "đứa trẻ" này đã là học sinh năm cuối cấp 2.
"Shin-chan à ~ mau dậy ăn sáng cho Mama vui nhé con!" Lay lay cái bàn tọa được phủ bởi chiếc chăn hình Doraemon mèo ú, Yukiko làm mặt mèo mướp dỗ ngọt cậu trai cưng.
"A! Cái mông nhúc nhích rồi!", bà mẹ trẻ nghĩ thầm sung sướng.
Phải đến năm phút sau, cái đầu tổ quạ của Shin mới trồi ra khỏi cái chăn. "Mama? Shin không muốn đi học đâu!", giọng mũi cao miết mát như chú gà con cưng nựng đáng yêu, Shin chốt gọn một câu rồi lại chui vào chăn. Dường như, điều ấy càng làm bà mẹ trẻ phấn khích ra mặt, nụ cười tươi kéo đến tận mang tai, Yukiko làm biểu cảm đáng yêu "Um...Mama đã tính đưa Shin-chan đi mua trò game mới hôm nay rồi. Shin-chan biết phải không? Cái game mà bé Shin cực kì ~ kì thích luôn ấy!"
Vừa dứt lời, kẻ trong chăn liền đạp tung khỏi gi.ường, ánh mắt ngời ngời nhìn Yukiko như cún chào đón chủ. "Uh uh! Shin cực thích luôn ấy!"...
Cậu trai lại đứng tồng ngồng trước lời nói bất ngờ của mình, ngẫm nghĩ một lúc nữa. "Shin quyết định sẽ đi học! Nhưng Mama nhớ tan trường phải dẫn Shin đi mua đấy?", hơi vểnh mặt lên để làm kiêu, nhưng Shin vẫn bẽn lẽn liếc xuống bà mẹ trẻ chờ câu trả lời.
"Tất nhiên rồi!" Đứng trước mành cửa sổ lớn, ánh nắng ban ngày chói vào mang hơi gắt nồng, khẽ chạm vào tấm lưng rộng của cậu học sinh cấp 2 ấy. Đứa trẻ không bao giờ lớn này.
"Cậu...là ai thế?"
"Hm?" Ran đang chống cằm, ngẩn ngơ nhìn ra bên ngoài, bỗng sau lưng phát ra giọng nói của một đứa con nít. Bất ngờ quay lại, bóng người cao lớn của Shin thình lình đập vào mặt cô,
"Cái quái gì...!?", một chút váng vất trong Ran vô thức văng lời chửi.
Đứng bật dậy, vẫn không quên cử chỉ lịch sự, Ran cẩn thận lùi ra, mắt chậm rãi dò xét,
"Thân người lớn, mà cái giọng mũi nít nôi hôi sữa kia, tên này có vấn đề gì sao..." Hẩy nhẹ cánh mũi, cô hơi vểnh môi không quan tâm. Có điều, tại sao đang giờ ra chơi lại có tên con trai lạ mặt xuất hiện ở đây? Và...mới còn ồn ã đây, cái lớp lại im phăng phắc bất ngờ, lại còn chĩa cặp mắt tò mò lẫn thú vị vào cô?
"Tôi...là học sinh mới chuyển đến, Mori Ran." Giấu đi ánh mắt khó xử, Ran lắp bắp trả lời.
"Không, ý tôi là tại sao cậu lại ngồi chỗ của tôi." Shin tròn xoe mắt đáp lại.
"Ban đầu cậu hỏi tôi là ai mà! Liên quan gì đến chỗ ngồi cơ chứ!"
"Ơ, cậu có vấn đề gì à!? Là tôi hỏi cậu mà!"
"Này, tên trẻ con kia! Đang giữa giờ, tự dưng lại chạy vào chỗ tôi gây rối, ăn nói loạn xạ! Có tin tôi cho cậu một trận không!?" Ran nắm tay đập rầm xuống mặt bàn, đe dọa. Vài giây sau, trong thâm tâm hả hê với hành động vừa rồi, Ran chắc mẩm cu cậu đã bị cô dọa cho té khói. Với những tên đàn bà thế này, chỉ cần dụng một ít tay chân là đủ cho nhịp tim của hắn thành một đường dài.
Cái lớp im ắng bỗng nhảy lên nhốn nháo, từng tốp đua nhau xì xầm bàn tàn. Ran gãi đầu, nhăn mặt khó hiểu. Đến khi liếc sang tên đàn bà vừa bị mình dọa, mặt Ran bỗng cứng lại. Cô nghĩ tình huống này sẽ ngược, rất ngược. Hoặc là hắn sẽ cong đuôi chạy đi, hoặc...một viễn tưởng không thể ngờ tới.
Đôi mắt xoe tròn của Shin bỗng đỏ hoe, giàn giụa nước mắt. Shin cắn môi, ngăn cơn nấc buồn tủi đang dâng lên từng chặp. Mặt cậu đỏ dần.
"Chết rồi..." Não Ran vừa thoáng qua một ý nghĩ điện xẹt, cùng lúc ấy...
"Oaaaaaaaa!!" Shin ngồi bệt xuống nền lớp, giãy đành đạch như một đứa con nít mất kẹo.
Chuông vào lớp reo lên, cả lớp xô nhau náo loạn.
Thật là một trải nghiệm. Chứng kiến một tên con trai cao lớn hơn mình cả nửa cái đầu, nằm bệt, và giãy, như một thằng đàn bà thế hệ mới. Ran thở dài, bơ phờ rũ vai rời khỏi văn phòng hiệu trưởng sau cuộc giáo huấn cực hình. Còn phải...xin lỗi tên đó.
Ran lần đường, mò ra vườn hoa sau trường để đi gặp Shin. "Xin lỗi.", quăng túi bim bim vào người cậu, cô đan tay sau lưng, ngại ngần tránh ánh mắt của Shin. Nằm dài trên thảm cỏ, cậu chậm rãi ngồi dậy khi thấy túi bim bim vị gà bên cạnh. Vẫn còn làm kiêu, không thèm xỉa tới cô. Shin cất máy game vào cặp, thản nhiên mở gói bim bim xơi ngon lành.
"Tên đàn bà hèn hạ thối tha!", một ý nghĩ bão tố đâm vào trung tâm não của Ran, cô nghiến răng.
Mà...
"Này, tên cậu là gì thế?" Câu hỏi vô thức bật khỏi môi Ran. "Không nói đâu!", cậu nhìn Ran khịt mũi, trề môi với cô rồi lại quay phắt đi. Không còn sức thấm với đứa trẻ này, Ran chỉ nghệt mặt thay câu cạn lời.
"Shinichi...?" Phát hiện cái nhãn tên đính trên cặp, Ran nghiêng đầu tự hỏi. "Kudo...Shinichi?"
"Shin, là được rồi. Lấy mấy cái tên dài ngoằng làm gì cho phức tạp ra!" Tiếng bim bim rôm rốp lọt thỏm vào cuống họng của cậu, giòn tan. "Gì chứ! Cấp 2 chứ có phải tiểu học đâu mà...!"
"Shin-chan!? Con có sao không!? Làm Mama lo quá!" Một giọng thảng thốt vang lên từ phía sau, chưa kịp quay lại Ran đã thấy bóng người vụt chạy qua cô.
Nhìn cảnh tượng âu yếm, cưng nựng của hai người, cô gái nhỏ thoảng cái nghiêng đầu.
"Hội chứng Peter Pan!?"
Ran dựng người kinh ngạc. Nhìn nụ cười tươi tắn của bà mẹ trẻ, cô ngờ hoặc. "Um, vì không phải là chứng bệnh nan y, nguy hiểm gì thật sự, nên cô không lo nhiều cho thằng bé." Yukiko nhấm một ngụm trà, từ tốn nói.
Nhìn thấu tâm trạng hoang mang của cô, bà mẹ trẻ khẽ bật cười, "Có điều, bé Ran này."
Yukiko gỡ chiếc bao tay trắng, đôi tay trần mềm mại nhẹ nhàng nắm lấy tay cô và nhìn chăm chú. Gương mặt điềm đạm và nghiêm trọng ấy khiến cô hoàn vía ngay tắp. "Bé Ran...làm Wendy của Shin-chan nhé?"
"..."
"Um, ý cô là..."Wendy" theo hội chứng này, là người có thể ở bên Shin-chan, và giúp thằng bé. Cô không thể tìm được một người như vậy, nên muốn bé Ran giúp cô." Yukiko chậm rãi nói, khẽ siết lấy tay Ran, dường như có chút gì đó ngậm ngùi trong lời nói.
"Nhưng...làm sao cháu có thể giúp được...Thậm chí mới gặp, còn khiến cậu ấy khóc..." Cảm giác tội lỗi tràn vào lòng khiến cô không thể nhìn vào mắt người phụ nữ trước mặt. "Nhưng, bé Ran chưa hề nghĩ xấu về Shin-chan phải không? "Thằng đàn bà", cũng có thể chấp nhận đấy." Lời pha trò của Yukiko khiến lòng Ran nhẹ hơn, đoán trúng thật tim đen.
"Và, bé Ran là người đầu tiên gọi tên của Shin-chan ngoài cô." Thấy khóe mắt của bà mẹ trẻ óng ánh nước, lòng Ran thắt lại. "Kudo Shinichi."
"Um, đã lâu lắm rồi..." Không còn kìm nén sau chiếc mặt nạ nụ cười, Yukiko bật khóc.
"Nè, Shin-kun..."
Dưới hoàng hôn máu đổ, hai ánh mắt chạm nhau, soi hình rõ bóng của người đối diện. Dường như, cả hai có thể nghe thấy, sau những hàng cây đầy lá, giọng cười khúc khích của cậu bé bay, Peter Pan.
Bốn năm trôi qua, kể từ ngày ấy. Bốn mùa luân chuyển, hòa cùng kí ức.
Mùa đông của 4 năm trước. Merry Christmas.
"Mình có món quà thật to dành cho Shin-kun! Vì vậy, cuộc hẹn này nhất định phải đến đấy! Hứa nhé?"
Hai ngón út cùng giữ chung một lời hứa đêm Giáng sinh. Cô đã tin rằng, sẽ gặp cậu vào tiếng chuông cuối cùng của mùa đông. Nhưng, đến khi chỉ còn mình cô lặng lẽ dưới ngọn thông thành phố. Những dải ruy băng vẫn đầy màu sắc, hàng dây neon vẫn nhấp nháy ánh đèn. Người người vẫn tấp nập trên con phố. Duy chỉ hộp quà màu đỏ, làm nổi bật lên sự tồn tại của cô giữa trời tuyết. Một cảm giác không đáng có, thứ tình cảm cô dành cho cậu...
Cậu lại phá vỡ lời hứa rồi, đồ ngốc!Thoáng chốc, thân ảnh bé nhỏ của Ran vụt tan vào tuyết trắng. Tiếng chuông giáo đường chợt ngân vang điệu cuối cùng...
Mùa thu của 3 năm trước. Lá phong đỏ.
"Mệt quá rồi đấy! Mình rủ cậu đến là để ngắm lá phong mà!" Ran bước vào phòng và thuận tay theo thói quen, dọn mớ đồ chơi mà Shin bày bừa. "Rồi rồi ~"
"Còn giữ không? Chiếc lá đỏ mà mình tặng." Ran thở dài liếc nhìn cái đầu gật gù của cậu. Đột nhiên, từ khe tủ gần tay cô, rơi xuống mảnh lá phong quen thuộc. Ngạc nhiên, khi mở hộc tủ ra Ran thấy chiếc lá phong mà mình ép tặng đã khuyết nát nhiều chỗ.
"Thế này là sao? Đến cả cất một món đồ cũng không xong à!?" Ran cắn môi, chìa chiếc lá phong trước mặt cậu, kiềm chế cơn giận dữ đến bật khóc. "Cũng có sao. Chỉ là một chiếc lá dở hơi, đâu thể ăn nó hay làm gì. Ran nên chơi game với mình thế này, còn tuyệt hơn nhiều!" Shin giơ chiếc máy game trước mặt cô rồi vơ lấy cây kẹo trên bàn, hí hửng lặn vào thế giới riêng của mình.
Đau lòng thật đó, Shin-kun. Một lời trách móc không cố ý, Ran nhoẻn miệng cười, bỏ đi.
Mùa hè của 2 năm trước. Bạn gái của cậu?
Trước buổi cắm trại gia đình, Ran bận rộn làm thức ăn cho mọi người. "Này, đừng đi đâu xa quá!", cô nói với tới Shin, kẻ đang mải mê chơi máy bay điều khiển từ xa.
"Ô! Shin-kun kìa!" Đám bạn học của cậu từ đâu xuất hiện, thấy vậy Shin vội vứt món đồ chơi đi, hắng giọng. "Đi chơi một mình à? Bạn gái cậu đâu?", nhìn những tên bạn bá vai, ôm eo mỗi đứa một cô, Shin làm vẻ cool ngầu đáp lại, "Có phải bạn gái thật không ấy ~ tôi mỗi ngày một em thôi." Liếc nhìn Ran từ xa, cậu nhếch môi hờ hững.
"Thôi đi nhóc ~ người như Mori khó kiếm lắm đấy! Cá là cậu chưa hôn bao giờ." Đám bạn khúc khích cười đùa, khiến máu thể hiện trong cậu tăng vọt. "Xem nhé!", dứt lời Shin chạy lại chỗ Ran, miệng nở nụ cười ganh đua. Bất ngờ, khi Ran chưa kịp phản ứng, cậu kéo mặt cô lại rồi đặt lên môi một nụ hôn.
Tiếng la réo xáo xào cả một góc. Như vừa có một trận thắng ngoạn mục.
Ran thức thời chết lặng, vừa khi nhận thức bản thân đang biến thành món đồ chơi của cậu. Cô vụt chạy đi mà không quay lại. Giọt nước mắt lặng lẽ rơi theo từng nhịp chân...
Mùa xuân của 1 năm trước. Valentine.
"Vẻ mặt đó là thế nào?" Shin gác chân lên bàn, mặt chúi vào cuốn truyện tranh, miệng ngậm kẹo mút lắc lư. "Thế nào? Thì tất nhiên là quà Valentine của mình rồi!" Ran tròn mắt, cười khì và gằn lại từng chữ
"Vậy à...", Shin thờ ơ liếc nhìn cô rồi lại cắm mặt vào cuốn truyện.
Tan học, trên đường về, Shin lấy từ cặp ra một cành anh túc tặng cho Ran. Đóa hoa không được bọc trong ruy băng đẹp đẽ, cũng không có một lời chúc. Trơ chọi một đóa hoa đã xác xơ.
"Cậu bị ngốc à? Sao lại tặng hoa anh túc chứ... Nó thậm chí còn không có hương..." Có lẽ vì quá mong đợi món quà này, sự thất vọng nhấn chìm cả cơn tức giận của cô. Ran cụp đuôi mắt, thở một hơi kiềm nén. "Vậy à... Không nhớ nữa, mình tính mua hoa hồng mà nhỉ?" Shin nghiêng đầu, làm biểu cảm dễ thương nhưng cũng lại chúi mặt vào cuốn truyện trên tay.
"Này! Làm gì vậy!" Shin gắt lên khi Ran bất ngờ giật mạnh cuốn truyện khỏi tay mình. "Mình hỏi cậu...", cô lạnh lùng cất giọng, dưới chiều tà, tóc mái của Ran đổ tầng bóng nhàn nhạt trên trán, khuất đi ánh mắt sâu thẳm của cô. Không ai biết tâm tư của Ran lúc này.
"Mối quan hệ của chúng ta. Mọi thứ...từ trước tới giờ, có quan trọng không?"
"Không. Tất cả mọi thứ." Trông thấy ánh mắt đại dương đăm đắm của cậu, lòng cô thoáng chút mãn nguyện. Dù là câu trả lời cay đắng, nhưng chỉ một chút thôi, cô thấy sự tự tin trong ánh mắt ấy.
Cậu đã dần trưởng thành rồi, Shin-kun.
Có lẽ định mệnh, đã thật sự sắp xếp số phận này cho cô. Không biết có phải tình cờ, nhưng đóa anh túc tượng trưng cho sự ảo tưởng và lãng quên,
Shin-kun có biết điều này không nhỉ. Tệ thật. Vốn biết rằng, cô là sự lãng quên trong cuộc đời cậu.
Nhưng, cả tình yêu này...cũng là một tình yêu ảo tưởng bấy lâu nay sao?
Vào khoảnh khắc ánh dương lụi tàn, cô bật khóc trước mặt cậu. Là lần đầu...và sẽ mãi là lần cuối.
Gió thổi, cánh anh túc nhẹ rơi...
By ~ A.G. Táo thời đương ngọt