đang part 1 đã. mọi người cho ý kiến nhé
Tôi –kudo shinichi – người thừa kế của tập đoàn tài chính lớn nhất nhật bản, một thám tử tài ba nổi tiếng từ khi mới 16 tuổi, thông minh, đẹp trai. được vô số cô gái săn đón vì chưa vợ và cũng không người yêu ở cái tuổi . . . 30. nhưng các bạn yên tâm điều đó sắp kết thúc rồi, vì sao ư? Để tôi kể cho các bạn nghe nhé. . .
Khi tôi 25 tuổi, tôi được mọi người biết đến là một người say mê công việc kinh doanh cũng như phá án. Tính cách của tôi khá lạnh lùng, ừm là vì tính chất của công việc mà, nhiều người còn nhận xét là tôi lạnh lùng quá mức cần thiết và có khi còn tàn nhẫn, lúc nào cũng chỉ biết tới công việc . . .
Nhưng họ đã nhầm, tôi đâu phải là loại người chỉ biết đến công việc, tôi cũng biết hưởng thụ lắm chứ
Tôi cũng biết tiệc tung, ăn chơi như bao chàng thiếu gia khác, cũng cặp kè với các em chân dài xinh đẹp. cuộc sống của tôi không thiếu thứ gì. . .nhưng sao nhiều khi tôi thấy nó nhàm chán kinh khủng. . .
Những khi mệt mỏi vì cuộc sống tôi thường thư giãn bằng việc chụp ảnh- một sở thích không thể từ bỏ của tôi- đi đâu tôi cũng mang theo máy ảnh và chụp bất cứ thứ gì mình thích.
Cuộc sống của tôi những tưởng cứ thế trôi qua, cho đến một ngày đầu tháng 11. chẳng hiểu sao mẹ tôi cứ nằng nặc bắt tôi đi làm từ thiện- một việc tôi cực kì gét. Chiều ý mẹ, tôi chọn bừa một cô nhi viên ở một vùng nông thôn nghèo và đi với tâm trạng bực bội hết mức. tới nơi tôi đi chụp ảnh để xả đi nỗi buồn bực- nhưng hình như không có tác dụng thì phải.
Đang giữa lúc không biết phải làm sao tôi nghe có tiếng cười nói phía sau lưng mình. Quay đầu lại tôi thấy một đám trẻ trong cô nhi viện đang vây quanh một cô gái cười đùa vui vẻ. không hiểu sao nhìn thấy cảnh tượng ấy tôi lại thấy lòng mình nhẹ nhàng.
Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, tôi đưa máy ảnh lên chụp liên tục. bỗng tôi sững lại khi người con gái ấy quay mặt về phía mình. Biết tả làm sao nhỉ. Em cười, nụ cười trong sáng như nắng mùa thu thật đẹp, nhưng sao từ tận sâu trong đôi mắt màu tím đẹp mê hồn kia tôi lại cảm nhận được nỗi buồn man mác khó tả. mái tóc em đen dài bay theo làn gió nhẹ, em dịu dàng trong chiếc váy trắng tinh khôi, nắng chiều cùng những hàng cây xanh ngắt chỉ làm cho hình ảnh của em thêm nổi bật . . . và hình như em đang cười với tôi.
Tôi cứ đứng im ngắm nhìn cái khung cảnh ấy như thể chỉ cần tôi cựa quạy thì nó sẽ biến mất vậy, nhưng tay vẫn bất giác bấm máy ảnh liên hồi. chỉ cho đến khi có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “em có thể xem hình được không?”. Như người vitaminừa tỉnh khỏi cơn mơ, tôi luống cuống đưa cho em chiếc máy ảnh, em chỉ im lặng xem và mỉm cười khẽ nói “cảm ơn” rồi đi.
Sau buổi gặp gỡ ấy tôi trở về phòng và không khỏi nghĩ về em. Nhưng cũng như bao nhiêu lần gặp gỡ các cô gái khác, tôi nhanh chóng quên em sau đó, em và tôi có là gì đâu thậm chí còn chưa biết tên nhau.
Tôi trở về với cuộc sống hàng ngày và quên hẳn em vài ngày sau đó. Những hình ảnh ngày hôm ấy cũng được bỏ vào cùng vô vàn những bức hình khác.
Cuộc sống của tôi vẫn diễn ra như thường chỉ khác ở điều tôi cảm thấy yêu công việc từ thiên và hình như cũng chẳng còn cảm giác với phụ nữ. còn lí do thì tất cả mọi người ngay cả tôi cũng không hiểu tại sao.