- Tham gia
- 14/6/2014
- Bài viết
- 101
[One shot] Nhật kí hôn nhân
Author: trang_libra
Stt: finish
Pairing: Shuiichi x Shiho
A/N: không mang fic đi đâu khi chưa có sự cho phép của mình.
*Chấm chấm nước mắt*, sau bao ngày suy nghĩ, ta quyết định viết một cái oneshot cho cặp đôi này, mong mọi người ủng hộ.
-----------------------------------------------
Năm nay, qúy ngài Akai Shuiichi của chúng ta đã bước đến ngưỡng cửa bốn mươi tám (già rồi). Độ tuổi lý tưởng nhất của người đàn ông. Vì sao đây lại là độ tuổi lí tưởng? Rất đơn giản, trẻ quá thì còn bận lăn lộn để gây dựng sự nghiệp, già quá thì hết sức để mà hưởng thụ, do vậy, đây là độ tuổi hoàn hảo của hoàn cảnh. Tất nhiên là vẫn có ngoại lệ.
Và ngài Akai của chúng ta cũng lại tất nhiên không nằm trong số ít ngoại lệ đó. Ở độ tuổi trạc ngoại tứ tuần này hiếm có người đàn ông nào lại đoạt được nhiều thành tựu như anh.
Về sự nghiệp, khỏi bàn cãi, giám đốc cấp cao của của cục điều tra Mỹ FBI, lăn lộn nửa đời mới có ngày chạm tới vinh quang. Về gia đình, hạnh phúc còn gì viên mãn hơn nữa chứ? Vợ đẹp ( cái này khỏi bàn cãi), con xinh. Thật khiến ai ai cũng phải ghen tị.
Vậy mà giờ đây, quý ngài đáng hâm mộ của chúng ta lại đang ngồi vò đầu bứt tóc trong văn phòng của mình.
*Bốp* - tiếng động cực lớn với độ xát thương cao vang lên. Tên thư ký tóc vàng run cầm cập, thiếu điều lăn quay ra xỉu mà thôi. Trả trách anh ta nhát gan được, hỏi ai trong cái cục này mà không biết một khi ngài dám đốc đáng kính tự nhiên nổi khùng nên thì thể nào cũng giận cá chém thớt ( nỡ nào lại chém cá).
Jodie bước vào, nhìn thấy anh chàng thư kí tội nghiệp đang lẻn ra ngoài, song lại nhìn chiếc bàn làm việc của sếp đang có dấu hiệu lung lay, mờ mịt nở nụ cười thật như chọc tức người.
- Haiz, ai lại làm sếp ra nông nỗi này? _giọng thì than thở nhưng ý tứ rõ là chê bai, là mỉa mai, là cười trên nỗi đau của người khác.
Còn ai vào đây được nữa, ai có khả năng làm cho ngài giám đốc lạnh lùng như băng đến bốc cả hỏa mà không làm gì được?! Ngoài quý phu nhân xinh đẹp đáng quý của ngài - Miyano Shiho.
Akai sầm mặt lại, một màu đen thui thủi đến bốc mùi hiện nên, thật có sự đe dọa to lớn. Giọng nói lạnh lẽo đến tim gan.
- Đặc vụ Jodie, từ bao giờ chuyện nhà tôi mà cô cũng quản vậy?
- Oops, sếp, tôi hỏi sếp mà, đâu có đề cập gia đình sếp đâu.
Akai cứng lưỡi, không biết phải đối đáp ra sao. Ngại quá hóa dận, nhưng trước khi kịp xả ra thì Jodie đã quăng một quả bom có sức hủy diệt toàn nhân loại.
- Nghe nói, Gin được điều từ Nhật về tổng cục.
RẮC RẮC RẮC
Hình như có tiếng gì đó đang vỡ.
--------------------
Chiếc Chevrolet phi như bay trên đường, trước khi để các chú cảnh sát giao thông có cơ hội nhìn mặt đã khuất dạng.
Akai phi như bay vào trong nhà, tiếng đập cửa cái phập khiến người đang ngồi trên sô pha cũng phải giật nảy mình.
- Daddy, làm con giật nảy mình! _ Anna đứa con gái độc nhất của ngài Akai lên tiếng.
Mặc kệ đứa con gái, Akai trầm hỏi hỏi.
- Ann, mẹ có nhà không con?
- Mommy có hẹn nên sớm ra ngoài rồi ạ. À mẹ còn bảo bố với con tự lo bữa tối vì mẹ về muộn.
Hẹn? Hẹn hò cái gì mà hẹn với chả hò? _ có tiếng hét văng vẳng quanh đây.
--------------------------
Về muộn, về muộn, về muộn. Nhưng rốt cuộc là mấy giờ mới về. Akai lăn qua lăn lại trên chiếc gi.ường, không tử chủ được lại bật điện thoại nên xem. Hừ...9h 3phút... hừ...hừ...
Trong bóng tối con người thường hay có nhiều suy nghĩ, suy ngẫm thành ra ...suy diễn. Để xem nào, dạo này Shiho có gì đó rất lạ.
«Chuyện bắt đầu từ ba ngày trước»
Hai bố con nhà này đang ngồi trên bàn ăn, người cầm tờ Thời báo New York, người cầm chiếc Ipad, tất cả chỉ vì một mục đích là đợi người phụ nữ đảm đang của gia đình chuẩn bị bữa sáng. Nhưng hình như đang có điều bất thường xảy ra thì phải...
Sau 30 phút... 30 phút 60 giây... 32 phút ... 33 phút...
Vượt qua ngưỡng cửa chịu đựng, Akai bật dậy khỏi chiếc ghế, đi vào phòng bếp. Anh trố mắt nhìn căn bếp vẫn trống không, thật không tin nổi vào mắt mình.
Phải nói, từ hồi sinh Anna, Shiho chưa bao giờ dậy mà không chuẩn bị bữa sáng, không bao giờ.
Ngay trong khi ngài giám đốc còn đang thất thần suy nghĩ thì cánh cửa phòng WC bật mở. Shiho bước chân ra ngoài, vừa lúc đó lại bắt gặp gương mặt của đức ông chồng quý hóa.
Tâm trạng vốn đang chán nản, sau khi lại nhìn thấy cái kẻ là khởi nguồn của tai họa thì thì sự tức giận chính thức bùng nổ, hơn cả dư chấn của một trận động đất. Nhịn, mình nhịn được.
- Hai người có tay có chân, muốn ăn thì tự đi mà làm.
Sau khi nói song câu đó, cô tiến thẳng tới phòng ngủ, đóng cửa cái sầm dưới sự ngơ ngác của quý ngài Akai và con gái.
«Quay trở lại ngày hôm nay nào»
Tất cả điều đấy đều có thể chấp nhận được, nhưng có một điều thì không tài nào chấp nhận nổi.
Còn đang trôi nổi trong mớ suy nghĩ của mình, anh không để ý đến cô đã trở về từ lúc nào. Shiho ngước nhìn người đàn ông mà cô yêu thương nhất đang ở trước mặt, cũng là chồng cô.
Những ký ức của ngày hôm nay lại hiện hữu như một mớ bòng bong trong đầu cô. Cô có nên nói ra không? Nhưng lỡ...
- Shiho, em làm gì mà đứng đó như trời trồng vậy _ Akai lên tiếng, cắt ngang mạch suy nghĩ trong cô.
Cô mỉm cười, lắc đầu, rồi bước vào phòng, lấy quần áo đi tắm.
---------------------
- A, anh làm cái gì đấy?
Akai mỉm cười, sao nghe rợn người quá.
- A... tất nhiên là nghĩa vụ làm chồng rồi.
- Không được! _ cô rít lên qua kẽ răng.
- Sao mà không được, không phải em có cái gì dấu anh chứ? _ Akai không kém cạnh gầm gừ lại. Cô dạo này thật mờ ám.
- Tại...tại em ...à đến kì. Thôi đi ngủ thôi.
-...
--------------------
*bộp, bộp, bộp *
Không thể chấp nhận được, nhất định cô ấy có cái gì dấu anh. Chỉ có điều, tội nghiệp anh thư ký, luôn chọn không đúng lúc để bước vào phòng. Vừa bị dọa đến đứt cả dây chằng tim lại còn nhỡ dở công việc, haiz.
Ngài Akai của chúng ta tâm trạng có thể nói là ngày càng không tốt. Khuôn mặt lại sầm sì lại, tưởng như chỉ cần cho một mồi lửa là *bùm*, song.
"Nhất định là cô ấy có gì dấu mình " _ Akai nói thầm trong lòng với vẻ bức bối. Bỗng lời nói của Jodie lại hiện về một cách vô cùng sống động và chân thực " Nghe nói, Gin được điều từ Nhật về tổng cục"
.....quác.......
Một con quạ đen bay ngang qua.
(Cont)
Author: trang_libra
Stt: finish
Pairing: Shuiichi x Shiho
A/N: không mang fic đi đâu khi chưa có sự cho phép của mình.
*Chấm chấm nước mắt*, sau bao ngày suy nghĩ, ta quyết định viết một cái oneshot cho cặp đôi này, mong mọi người ủng hộ.
-----------------------------------------------
Năm nay, qúy ngài Akai Shuiichi của chúng ta đã bước đến ngưỡng cửa bốn mươi tám (già rồi). Độ tuổi lý tưởng nhất của người đàn ông. Vì sao đây lại là độ tuổi lí tưởng? Rất đơn giản, trẻ quá thì còn bận lăn lộn để gây dựng sự nghiệp, già quá thì hết sức để mà hưởng thụ, do vậy, đây là độ tuổi hoàn hảo của hoàn cảnh. Tất nhiên là vẫn có ngoại lệ.
Và ngài Akai của chúng ta cũng lại tất nhiên không nằm trong số ít ngoại lệ đó. Ở độ tuổi trạc ngoại tứ tuần này hiếm có người đàn ông nào lại đoạt được nhiều thành tựu như anh.
Về sự nghiệp, khỏi bàn cãi, giám đốc cấp cao của của cục điều tra Mỹ FBI, lăn lộn nửa đời mới có ngày chạm tới vinh quang. Về gia đình, hạnh phúc còn gì viên mãn hơn nữa chứ? Vợ đẹp ( cái này khỏi bàn cãi), con xinh. Thật khiến ai ai cũng phải ghen tị.
Vậy mà giờ đây, quý ngài đáng hâm mộ của chúng ta lại đang ngồi vò đầu bứt tóc trong văn phòng của mình.
*Bốp* - tiếng động cực lớn với độ xát thương cao vang lên. Tên thư ký tóc vàng run cầm cập, thiếu điều lăn quay ra xỉu mà thôi. Trả trách anh ta nhát gan được, hỏi ai trong cái cục này mà không biết một khi ngài dám đốc đáng kính tự nhiên nổi khùng nên thì thể nào cũng giận cá chém thớt ( nỡ nào lại chém cá).
Jodie bước vào, nhìn thấy anh chàng thư kí tội nghiệp đang lẻn ra ngoài, song lại nhìn chiếc bàn làm việc của sếp đang có dấu hiệu lung lay, mờ mịt nở nụ cười thật như chọc tức người.
- Haiz, ai lại làm sếp ra nông nỗi này? _giọng thì than thở nhưng ý tứ rõ là chê bai, là mỉa mai, là cười trên nỗi đau của người khác.
Còn ai vào đây được nữa, ai có khả năng làm cho ngài giám đốc lạnh lùng như băng đến bốc cả hỏa mà không làm gì được?! Ngoài quý phu nhân xinh đẹp đáng quý của ngài - Miyano Shiho.
Akai sầm mặt lại, một màu đen thui thủi đến bốc mùi hiện nên, thật có sự đe dọa to lớn. Giọng nói lạnh lẽo đến tim gan.
- Đặc vụ Jodie, từ bao giờ chuyện nhà tôi mà cô cũng quản vậy?
- Oops, sếp, tôi hỏi sếp mà, đâu có đề cập gia đình sếp đâu.
Akai cứng lưỡi, không biết phải đối đáp ra sao. Ngại quá hóa dận, nhưng trước khi kịp xả ra thì Jodie đã quăng một quả bom có sức hủy diệt toàn nhân loại.
- Nghe nói, Gin được điều từ Nhật về tổng cục.
RẮC RẮC RẮC
Hình như có tiếng gì đó đang vỡ.
--------------------
Chiếc Chevrolet phi như bay trên đường, trước khi để các chú cảnh sát giao thông có cơ hội nhìn mặt đã khuất dạng.
Akai phi như bay vào trong nhà, tiếng đập cửa cái phập khiến người đang ngồi trên sô pha cũng phải giật nảy mình.
- Daddy, làm con giật nảy mình! _ Anna đứa con gái độc nhất của ngài Akai lên tiếng.
Mặc kệ đứa con gái, Akai trầm hỏi hỏi.
- Ann, mẹ có nhà không con?
- Mommy có hẹn nên sớm ra ngoài rồi ạ. À mẹ còn bảo bố với con tự lo bữa tối vì mẹ về muộn.
Hẹn? Hẹn hò cái gì mà hẹn với chả hò? _ có tiếng hét văng vẳng quanh đây.
--------------------------
Về muộn, về muộn, về muộn. Nhưng rốt cuộc là mấy giờ mới về. Akai lăn qua lăn lại trên chiếc gi.ường, không tử chủ được lại bật điện thoại nên xem. Hừ...9h 3phút... hừ...hừ...
Trong bóng tối con người thường hay có nhiều suy nghĩ, suy ngẫm thành ra ...suy diễn. Để xem nào, dạo này Shiho có gì đó rất lạ.
«Chuyện bắt đầu từ ba ngày trước»
Hai bố con nhà này đang ngồi trên bàn ăn, người cầm tờ Thời báo New York, người cầm chiếc Ipad, tất cả chỉ vì một mục đích là đợi người phụ nữ đảm đang của gia đình chuẩn bị bữa sáng. Nhưng hình như đang có điều bất thường xảy ra thì phải...
Sau 30 phút... 30 phút 60 giây... 32 phút ... 33 phút...
Vượt qua ngưỡng cửa chịu đựng, Akai bật dậy khỏi chiếc ghế, đi vào phòng bếp. Anh trố mắt nhìn căn bếp vẫn trống không, thật không tin nổi vào mắt mình.
Phải nói, từ hồi sinh Anna, Shiho chưa bao giờ dậy mà không chuẩn bị bữa sáng, không bao giờ.
Ngay trong khi ngài giám đốc còn đang thất thần suy nghĩ thì cánh cửa phòng WC bật mở. Shiho bước chân ra ngoài, vừa lúc đó lại bắt gặp gương mặt của đức ông chồng quý hóa.
Tâm trạng vốn đang chán nản, sau khi lại nhìn thấy cái kẻ là khởi nguồn của tai họa thì thì sự tức giận chính thức bùng nổ, hơn cả dư chấn của một trận động đất. Nhịn, mình nhịn được.
- Hai người có tay có chân, muốn ăn thì tự đi mà làm.
Sau khi nói song câu đó, cô tiến thẳng tới phòng ngủ, đóng cửa cái sầm dưới sự ngơ ngác của quý ngài Akai và con gái.
«Quay trở lại ngày hôm nay nào»
Tất cả điều đấy đều có thể chấp nhận được, nhưng có một điều thì không tài nào chấp nhận nổi.
Còn đang trôi nổi trong mớ suy nghĩ của mình, anh không để ý đến cô đã trở về từ lúc nào. Shiho ngước nhìn người đàn ông mà cô yêu thương nhất đang ở trước mặt, cũng là chồng cô.
Những ký ức của ngày hôm nay lại hiện hữu như một mớ bòng bong trong đầu cô. Cô có nên nói ra không? Nhưng lỡ...
- Shiho, em làm gì mà đứng đó như trời trồng vậy _ Akai lên tiếng, cắt ngang mạch suy nghĩ trong cô.
Cô mỉm cười, lắc đầu, rồi bước vào phòng, lấy quần áo đi tắm.
---------------------
- A, anh làm cái gì đấy?
Akai mỉm cười, sao nghe rợn người quá.
- A... tất nhiên là nghĩa vụ làm chồng rồi.
- Không được! _ cô rít lên qua kẽ răng.
- Sao mà không được, không phải em có cái gì dấu anh chứ? _ Akai không kém cạnh gầm gừ lại. Cô dạo này thật mờ ám.
- Tại...tại em ...à đến kì. Thôi đi ngủ thôi.
-...
--------------------
*bộp, bộp, bộp *
Không thể chấp nhận được, nhất định cô ấy có cái gì dấu anh. Chỉ có điều, tội nghiệp anh thư ký, luôn chọn không đúng lúc để bước vào phòng. Vừa bị dọa đến đứt cả dây chằng tim lại còn nhỡ dở công việc, haiz.
Ngài Akai của chúng ta tâm trạng có thể nói là ngày càng không tốt. Khuôn mặt lại sầm sì lại, tưởng như chỉ cần cho một mồi lửa là *bùm*, song.
"Nhất định là cô ấy có gì dấu mình " _ Akai nói thầm trong lòng với vẻ bức bối. Bỗng lời nói của Jodie lại hiện về một cách vô cùng sống động và chân thực " Nghe nói, Gin được điều từ Nhật về tổng cục"
.....quác.......
Một con quạ đen bay ngang qua.
(Cont)