Part 2 : Mây mù
https://www.nhaccuatui.com/bai-hat/time-of-our-lives-tyrone-wells.7hrFeGvHIr.html
This is where the chapter ends
And new one out begins
….
We have had the time of our lives
And now the page is turned
The stories we will write
…..
We have had the time of our lives
……
But if it has to end, I'm glad you have been my friend
In the time of our lives
….
Where the water needs the land
There is shifting in the sand
Like the tight that ebbs and floods
Memories will gone and go
……
We say goodbye, we hold on tight
To these memories that never die
Một sớm cuối thu , ánh mặt trời vừa mới ló rạng không đủ xua tan đi cái giá lạnh đêm sương . Ngoài khung cửa sổ những chiếc lá vàng khô rơi lả tả . Aoko thức giấc ,rời khỏi chiếc vỏ bọc ấm áp . Chẳng bao lâu sau trong căn nhà nhỏ hương thức ăn đã thơm nồng , khiến cho những cái bụng phải biểu tình ầm ĩ . Ấy vậy mà hôm nay , chẳng có tiếng bước chân vội vã nào lục đục vang lên ở tầng hai cả .Aoko lấy làm lạ , liền tháo chiếc tạp dề và bước lên lầu hai , vừa định gõ cửa phòng thì phát hiện cánh cửa đã mở hé .
- Ba ơi , xuống ăn sáng thôi .
Aoko mở cửa bước vào .Ở trong đó , ba cô đã thức dậy tự bao giờ , trang phục chỉnh tề ,chăn màn gọn gàng và đống hồ sơ ngăn nắp trên bàn nữa .Cô cảm thấy kì lạ ,liền hỏi :
- Sao hôm nay ba thức sớm vậy ?
Thanh tra Nakamori đương đứng trước gương chỉnh lại chiếc cà vạt không quay đầu mà trả lời :
- Hôm nay ba không ăn sáng , con ăn rồi đi học nhé .
- Tại sao vậy ? – Aoko vừa hỏi vừa liếc nhìn đống hồ sơ dày cộm trên bàn .
- Không có tâm trạng con ạ . - thanh tra mỉm cười rời khỏi chiếc gương , ông cho đống hồ sơ vào cặp , chiếc còng số tám cài ngang hông ,tất nhiên không thể quên khẩu súng ngắn nhét trong đai . Khi đi qua cô con gái , ông vỗ vỗ nhẹ vào cái cặp – cuối cùng cũng đến lúc quyết định ,vụ án mà ba theo đuổi bao năm nay , bảo làm sao mà ba có tâm trạng nhởn nhơ mà ngồi ăn được chứ .
Aoko không hỏi thêm , cô biết chỉ có một vụ án duy nhất đó mới khiến ông hứng khởi như vậy . Nhưng khi nhìn vào khẩu súng ngắn bất giác cô rùng mình một cái .
Khi ra đến ngưỡng cửa , thanh tra còn quay lại dặn dò cô thật kĩ :
- Đêm nay , đừng có đến xem đấy .
Aoko gật đầu , rồi bỗng liếc nhìn vào chiếc tạp dề trong tay , cô với theo .
- Tối nay con đợi cơm ba , ba nhất định phải về đấy , dù có muộn thế nào .
Thanh tra Nakamori đã ra khỏi nhà , cô chỉ còn nhìn thấy bàn tay vẫy vẫy trả lời của cha và cái dáng lưng hao gầy ấy bước lên xe , trong lòng bỗng có một cảm giác trống trải , căn nhà trở nên lạnh ngắt , bữa cơm cũng trở nên thật vô vị .
Cô xếp sách và đến trường .
Buổi học hôm ấy cũng thật là dài đằng đẵng .Những tiết học chầm chậm trôi qua , thỉnh thoảng cô lại liếc qua chiếc bàn trống ấy , đã vài ngày nay rồi, như đã thành thói quen .Tuy gặp mặt là đấu khẩu , nhưng không gặp lại thấy nhớ nhung , dù không giáp mặt nhưng chỉ cần nhìn vào chỗ cậu ta ngồi là cô có thể tưởng tượng ra cái khuôn mặt đáng ghét đó ,những hành động bất trị đó , bất giác cô lại cười , rõ đáng ghét mà cô lại cười .Và rồi cô cũng tự cười bản thân mình thật là suy nghĩ vẩn vơ , người ta biết đâu đã có đối tượng ,người ta khéo léo thế cơ mà , thông minh thế cơ mà , hẳn là đáng ghét trong mắt cô , nhưng lại đáng thích trong mắt bao người .
Cô mở cánh cửa tủ , thay ra đôi giày màu trắng .Khi đóng cánh cửa lại , trong tấm gương bất ngờ xuất hiện một gương mặt , là gương mặt đáng ghét đang mỉm cười . Cô nhắm mắt lắc lắc đầu tự nhủ mình lại suy nghĩ vẩn vơ rồi .Thế nhưng khi mở mắt bước đi , đầu đã đụng trúng bả vai người đó , cô ngước mắt lên tự hỏi : là thật sao ? hắn đang đứng trước mặt cô thật sao ?
Ngạc nhiên rồi vui mừng , bỗng chốc lại biến thành tức giận , hắn nhìn nhận mọi biểu cảm trên gương mặt cô đang biến đổi từng khắc mà lòng vui rộn rã . Không để cô có cơ hội trách mắng vì sự nghỉ phép đột ngột không lí do của hắn mấy ngày qua , vừa không hề liên lạc với cô , một chút tin tức nhắn lại cũng không có , hắn đưa ra trước mặt cô một phong bao màu trắng đã được gắn nến .
- Hai tư giờ .
Aoko nhìn phong thư ngạc nhiên :
- Hai tư giờ ?
- Ừ - hắn nhét phong thư vào tay cô , mỉm cười nói- cho tớ hai tư giờ , cho cậu hai tư giờ , sau đó cậu sẽ toàn quyền quyết định với nó .
- Cậu đến chỉ đưa cho tớ thứ này thôi sao ?
- Ừ
- Sau bao nhiêu ngày mất tích , chỉ có thứ này thôi sao ?
Hắn gật đầu ,vẫn chỉ đáp gọn lỏn một tiếng :
- Ừ
Thế rồi hắn quay lưng bước đi , không để cô có cơ hội hỏi thêm bất cứ điều gì nữa , mặc cho tâm trạng đó đang rối ren và khó hiểu .Bất chợt cô gọi với theo :
- Khoan đã...
Hắn dừng lại nhưng không quay đầu .
- Bức thư này tớ sẽ không nhận , trừ khi cậu làm cho tớ một việc .
Hắn vẫn không quay đầu . Cô bước gần đến hắn , chầm chậm thoát khỏi bóng lưng hắn , khi đã sánh ngang vai cô dừng lại , cúi đầu nói :
- Tớ không thích nhìn bóng lưng của người khác rời khỏi mình .
Hắn liếc sang cô nhìn chăm chú , cái nhìn như thể hắn sẽ không còn được thấy hình ảnh cô thêm lần nào nữa , và hắn sợ , vì thế bao ngày qua hắn không dám nhìn cô , gặp mặt cô ,cho tới hôm nay .Hắn không phải muốn rời xa cô , hắn không phải muốn tránh né cô , chỉ bởi hắn sợ cái cảm giác hạnh phúc sẽ làm hắn sao nhãng , sẽ làm hắn quên đi mục đích của bản thân . Thế nhưng hắn lại tự hỏi , nếu như đạt được mục đích rồi có phải cuộc sống của hắn sẽ kết thúc ? nếu không thì hắn sẽ phải sống tiếp vì thứ gì ? mục đích tương lai của hắn sẽ là gì ? Một khuôn mặt hai lớp mặt nạ , muốn ở bên cô hắn sẽ phải tháo từng lớp từng lớp xuống , con người ấy ở bên cô phải là con người chân thật nhất , không dối trá lừa lọc và hắn đã quyết định như vậy .
Cô ngẩng đầu lên , bắt gặp ánh mắt đăm đăm của hắn đang nhìn mình , bất giác cả khuôn mặt đỏ ửng lên .Hắn luồn những ngón tay của mình vào bàn tay cô , cô giật mình nhưng rồi cũng nắm lại . Hắn mỉm cười , chợt cô cũng mỉm cười theo , cả hai như đã có chung một ý nghĩ .
Chiều buông xuống , ánh tịch dương đỏ thật đẹp .Những bước đi sóng vai nhau trên con đường ngập lá vàng rơi . Những chiếc lá khô kêu lên từng tiếng rộp rộp vỡ vụn dưới chân những ai đó , nhưng lòng người đã không còn cô đơn , tiếng cười thầm kín đã ngập tràn cả trong ánh mắt , ngay cả tiếng côn trùng kêu inh ỏi nay cũng trở nên thật vui tai .
- Rốt cuộc cậu giữ bí mật gì trong phong thư đó thế ?
- Cậu đoán thử xem ?
- Nói cho tớ biết đi , phải chờ những hai tư giờ , lâu lắm đó .
- Cậu thật là thiếu khiên nhẫn mà ,sau này làm sao ngồi chờ cho người ta trang điểm được chứ .
- Trang điểm gì ?
- Thì cô dâu đó .
Hắn cười thật lớn ,làm như trúng mánh vậy . Mặt Aoko đỏ cả lên ,đỏ hơn cả khi hắn bất chợt nắm lấy tay cô nữa , bàn tay vừa định buông ra đánh cho hắn mấy phát đã bị hắn vội vàng cười đe dọa .
- Buông ra đi , buông ra rồi tớ sẽ không nắm lại đâu nha , lúc đó có người hối hận phải biết .
- Cậu …
Cô tuy mặt tức giận nhưng vẫn nắm chặt bàn tay hắn , bỗng lấy bàn tay kia huých cho hắn một cái thật mạnh , hắn làm ra vẻ đau đớn lắm .Vậy là công bằng rồi ,cô cười khoái chí , tiếp tục sánh bước cùng hắn , cả hai lại tiếp tục râm ran những câu chuyện vui đùa .
Giá như khoảnh khắc đó cứ kéo dài mãi như vậy .
Thế nhưng mặt trời vẫn phải lặn , guồng quay của số phận vẫn tiếp tuc xoay vần .
Bàn tay nắm rồi cuối cùng vẫn phải buông xuôi .
Và cuộc đời chẳng có thứ gọi là công bằng .
Trên sân thượng một tòa cao ốc , màn đêm dần buông xuống .
Và cô vẫn phải chờ đợi .
Lại một phong bao thư màu trắng trong tay , lần này sẽ là gì đây ?
“
20h ,tại sân thượng tòa cao ốc Beika ,có chuyện hệ trọng ,không gặp không về .
P/s: Nhớ hãy mặc ấm vào nhé !
Sẽ là một ngày mà cậu không bao giờ quên được .
Một điều mà cậu cần biết .
_Kaito_”
Nơi sân thượng tòa cao ốc , gió thổi lồng lộng . Cô gái với chiếc đầm dạ nổi bật lên trong đêm tối , chiếc khăn quàng ấm áp quấn quanh cổ. Dưới bầu trời kia tuyết phủ kín một màu .
Cầm phong thư trong tay, cô không dám nghĩ , không dám đoán điều gì sẽ xảy ra . Bởi xung quanh bên dưới kia đã chật kín những người , những con người có ảnh hưởng trực tiếp đến vòng suy nghĩ rối ren của cô . Mọi sự việc diễn ra hiện tại đều nằm trong tầm quan sát của cô. Cảnh sát , cơ động , người hâm mộ , báo chí …rất rất nhiều người đang bủa vây xung quanh viện bảo tàng , tất cả chỉ chờ cho tới khi tấm áo choàng trắng xuất hiện .
“
Kaito … Kid , cậu sẽ thật tiếp tục “công việc” đó sao ? ”
Cô chỉ có một quyết định mà thôi , tất cả sẽ diễn ra vào đêm nay .
……………..
Kaito đứng trong đám đông ,ngước mắt lên bầu trời , ngước mắt về phía tòa cao ốc . Trời đêm thật tối quá , mọi thứ ánh sáng nhân tạo này không thể chiếu rõ nơi người con gái đó đang đứng . Chỉ có thiên nhiên , ánh sáng thuần khiết từ nơi ấy mới có thể làm nổi bật lên báu vật trong lòng của cậu .Tất cả sắp kết thúc rồi , hãy chờ tớ một chút thôi .
Kaito đứng trước tường kính , ánh mắt hướng về hình ảnh sâu thẳm đang hiện ra nơi đó , dưới lớp áo chùm này , một con người khác sẽ xuất hiện , nhưng rồi để một con người khác sẽ được trở về .
- Cậu chủ ,mọi thứ đã sẵn sàng … – một giọng nói truyền qua chiếc micro ,Kaito chăm chú lắng nghe những chi tiết .Sau một hồi cậu mới trả lời :
- Được cứ làm như vậy đi .
Khi cậu định tắt máy , bất chợt phía bên kia đầu dây khựng lại :
- Cậu chắc chắn làm như thế chứ ? Thứ ở trong đó vốn đã mang tiếng chẳng tốt lành gì .
Cậu bất chợt cười :
- Pandora cũng đâu phải thứ tốt lành gì hơn đâu , nhưng bác đã chứng kiến rồi đấy , chẳng phải tất cả đã kết thúc sao .
Kaito mỉm cười chắc chắn , cậu hướng mắt vào căn phòng được bảo vệ nghiêm ngặt :
- Hơn nữa , thứ ở trong kia cho cháu cảm giác rằng , cuộc đời của Kaito Kid nhất thiết phải kết thúc bằng chính nó .
Kaito tắt máy , thoát người khỏi đám đông , chiếc mũ được kéo sụp xuống sâu hơn .
“
Ba , đã đến lúc nói lời tạm biệt rồi ”
…………
Aoko ở đó , chứng kiến tất cả .
Cho tới khi cả tòa nhà trước mắt chìm trong một màu đen ,cô biết giờ hành động của Kid tới rồi , một mánh cũ như bao lần khác . Có rất nhiều tiếng động xảy ra trong căn phòng được bảo vệ đó , nhưng tất cả vẫn bị bao phủ bởi bóng đêm u ám , người ở ngoài khó mà biết được chuyện gì đang xảy ra .
Sau một hồi “giao chiến” trong công cuộc “tranh đoạt” bảo vật từ hai chiến tuyến , đèn điện được bật lên và tất nhiên Aoko không thể không ngạc nhiên mà thốt lên trước cảnh tượng này. Trước sự ủ dũ của đám đông quần chúng , cảnh sát lại reo hò vui mừng khôn nguôi , “phe” cảnh sát đã chiến thắng , công cuộc bảo vệ báu vật đã hoàn thành , Kaito Kid lần đầu tiên thất bại dưới tay thanh tra Nakamori , trong ánh hào quang của sự nghiệp của siêu trộm nay đã bị đánh một dấu chấm đen to lớn .
- Kido đã thất bại , một dấu chấm hỏi thật lớn hiện ra , tại sao vậy ? Vì thanh tra Nakamori đột nhiên trở nên xuất chúng ư , tớ không cho rằng cậu sẽ nghĩ vậy đâu .
Giọng nói bất ngờ phát ra sau lưng Aoko , cô quay ngoắt người lại . Đứng ở đó , chiếc áo choàng tung bay trong gió lộng , chiếc kính phản quang cùng chiếc mũ cao gần như che lấp cả nửa khuôn mặt , cả thân hình toát lên một màu trắng nhưng không hề bị tuyết trắng kia khỏa lấp .Chính là Kaito Kid với nụ cười ngạo nghễ .
- Cậu không phải đang ở dưới đó sao ? Sao có thể lên đây nhanh vậy được – Aoko ngạc nhiên hỏi dồn, nhưng bỗng thấy cảm giác này của mình là dư thừa , Kaito Kid mà không làm người ta ngạc nhiên đến sửng sốt thì đâu còn gọi là Kaito Kid nữa .
- Dường như đây không phải là câu hỏi chính yếu của cậu ?
Aoko ngẫm nghĩ một hồi , bỗng cười tươi xúc động nói :
- Cậu…cậu thực tình không tiếp tục nữa phải không ?
Kid im lặng , một cơn gió thổi tới ,những bông tuyết vờn lên khuôn mặt cậu .Đột ngột chiếc kính được tháo xuống , cái nón cao được bỏ ra ,một khuôn mặt thân quen xuất hiện trước mắt Aoko .Cậu chầm chậm bước lại gần cô :
- “Cậu vẫn sẽ tiếp tục cái “công việc” đó sao ? “ .Có một câu hỏi và cần có một câu trả lời .Và đây là câu trả lời tớ dành cho cậu . Cho dù sự thật có thể làm cho cậu thay đổi cảm giác về tớ , thế nhưng ,sự thật vẫn là sự thật , tớ chẳng thể dùng một đời mang thân dối trá mà đối đãi với cậu được , không công bằng .
Nụ cười trên gương mặt Aoko dần trở nên méo mó , cả cơ thể như bị đông cứng , ngỡ ngàng và xúc động, nước mắt từ đâu bỗng trào ra ,trào ra không ngừng .Cô đột ngột chạy tới ôm chầm lấy cậu , những giọt nước mắt nóng hổi lại càng rơi nhiều hơn .
Cô đã chờ đợi từ bấy lâu nay ,chờ đợi cho lớp mặt nạ kia được gỡ xuống , chờ đợi con người chân thật kia sẽ đối diện với cô . Cô sẵn sàng tha thứ tất cả những lời nói dối, chỉ cần cậu thành thật , chỉ cần có thế .
……………
Bờ sông Teimuzu , một cuộc hỗn chiến . Tiếng bánh xe rượt nhau cọ sát xuống lòng đường phát ra những tiếng ken két ,người ta có thể ngửi thấy rõ mùi cháy khét của nhựa , nghe tiếng súng nổ rền vang một góc trời , vỏ đạn rơi xuống vang lên lanh lảnh .Một tốp cảnh sát , một tốp tội phạm đang đấu súng với nhau . Bất chợt một chiếc xe bị bắn lủng lốp , tốc độ nhanh làm chiếc xe lộn mấy vòng kéo theo những chiếc xe khác phải dừng lại .Cuộc đấu súng lại tiếp tục tiếp diễn trong trạng thái rượt đuổi bằng chân .
Kaito với tàu lượn đuổi theo nhanh chóng .Chẳng mấy chốc mà bắt kịp tốc độ .
Đã đuổi đến xuống bờ sông , cỏ mọc rậm rạp làm những bước chân di chuyển chậm chạp . Đạn bắn xối xả , những cái xác thi nhau đổ gục trong vũng máu . Snake cuối cùng cũng phải la lên khi một viên đạn bắn trúng tay trái hắn , người bắn không ai khác chính là thanh tra Nakamori , tức thì hắn kéo kẻ bên cạnh làm bia đỡ đạn , vừa giật lùi vừa bắn .Không ngờ sau lưng đã là vực nước , hắn nhìn xung quanh mình , anh em của mình từng người chống trả từng người ngã quỵ , hắn điên cuồng gầm lên ,chính lúc này hắn nhìn thấy cái bóng áo trắng ấy ,kẻ thù không đội trời chung đang quần thảo cùng đám cảnh sát . Hắn nhếch mép cười , nụ cười ấy không thoát khỏi tầm mắt của Kaito . Hắn bất ngờ tung mình về phía sau , bia đỡ đạn được phóng thích , tầm bắn của hắn cũng rộng hơn đồng nghĩa với khả năng hắn bị sát thương cũng tăng lên gấp bội , thế nhưng hắn không quan tâm bởi Kaito Kid đã vào tầm ngắm của hắn .Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy , thanh tra Nakamori đã kịp giương súng về phía hắn , thế nhưng bất ngờ hộp đạn đã trống rỗng .Trong tình thế không ai ngờ tới ,ngay cả Kaito cũng không ngờ tới , hắn đột ngột chuyển hướng súng về tay thanh tra trong nụ cười man rợ dành cho Kid . Bởi hắn biết một điều , Kaito sẽ không sát thương người khác , và hắn nhất định không để người khác bị sát thương trong tầm kiểm soát của mình .
Họng súng vô tình giương lên , cò súng đã bóp , đạn đã ra khỏi nòng .Tích tắc , máu tuôn trào ,tuôn ra như suối , thứ duy trì sinh mạng , thứ nuôi sống sinh mạng đang thoát ra khỏi cơ thể cậu không ngừng , chiếc áo trắng đã thấm đẫm một màu .Cậu ôm ngực gục xuống , những cọng cỏ xanh tươi cũng bị vấy đầy bởi những giọt màu đỏ sánh đặc . Ánh mắt cậu mờ đi ,cả thế giới như bị vẩn đục một màu . Chính lúc này đây gương mặt ấy mờ mờ ảo ảo xuất hiện , đôi mắt ấy như sụp đổ , giọng nói thảng thốt , nấc nghẹn ,lệ cứ thế tuôn rơi .Đôi bàn tay mềm mại vuốt ve trên khuôn mặt đang mất dần đi tri giác của cậu, như níu kéo như van nài .
-
Đừng rời bỏ tớ … cậu đã nói hai tư giờ mà … cho cậu hai tư giờ … cho tớ hai tư giờ , vì vậy xin cậu , đừng rời bỏ tớ, đừng làm một kẻ thất hứa .
…………
Kaito cảm nhận những giọt nước nóng hổi rơi trên vai mình , cảm nhận hơi ấm từ cơ thể kia đang lan tỏa sang người mình , lập tức tất cả mọi băng giá đều có thể tan chảy . Giống như khoảnh khắc ấy , đôi bàn tay mềm mại chạm vào khuôn mặt đang mất dần đi tri giác , giọng nói đau đớn truyền qua đôi tai đang ù đi , nhưng trái tim đã làm đúng việc của nó , mọi ý thức trong cậu sống dậy , cậu biết rằng nhất định phải kiên cường , nhất định phải níu giữ mạng sống này , nhất định phải giữ niềm tin không được phép bỏ cuộc .
Và cậu ta đã thắng trong ván bài sinh mạng , để trở về đây giữ trọn lời hứa .
- Rừng phong lá rơi xào xạc , hay đêm nay tuyết trắng phủ trời . Một Kaito hoàn toàn khỏe mạnh hay tên Kido toàn thân thương tích , tập tễnh từng bước đến bên em , dù là ai vẫn chỉ là một câu nói ,một tấm lòng . Rừng phong ngày ấy , lời ngỏ trong chiếc phong bao trắng đã được mở ra nhưng chưa nhận được lời đáp trả , vậy đêm nay , thay cho giấy trắng mực đen , dùng tấm thân này , một chân quỳ xuống , Kaito Kid đã lựa được báu vật quý giá nhất trong cuộc đời hắn , em có nguyện làm bảo vật duy nhất trong bảo tàng mang tên Kuroba , để anh nguyện một đời nâng niu chăm sóc em ? Hãy làm vợ anh nhé , Aoko ?
Vẻ bề ngoài của Kid , khuôn mặt mộc mạc của Kaito , vỏ bọc lạnh lùng được gỡ xuống, dùng trái tim chân thật thốt lên lời yêu thương ngọt ngào nhất .Dưới đêm mưa tuyết , hắn quỳ xuống cầu hôn cô trong lời nguyện ước hôn nhân .
Chiếc hộp đỏ bật nắp , chiếc nhẫn kim cương lộ hình ,gió thổi tuyết bay , bầu trời đông bỗng nhiên trở nên thật ấm áp lạ thường .Cô nhẹ nhàng gật đầu , nước mắt lã chã tuôn rơi .Trên bàn tay kia đã có thêm một thứ ánh sáng lấp lánh . Kid bồng Aoko đi đến trước lan can , cậu hỏi khẽ “Em tin anh chứ ?” , đáp lại cô gật đầu cười .
Màn đêm không trăng không sao , nhưng đã có thứ thay thế để tỏa sáng giữa gió giữa mây , đôi cánh lượn bật tung lên giữa bầu trời đem theo hai con người đang đắm say trong hạnh phúc , tuyết vẫn tiếp tục rơi như lời thì thầm chúc phúc cho đôi uyên ương trẻ .
….thế nhưng tuyết kia dù trắng bao nhiêu cũng không thể khỏa lấp được bóng đêm đang bao phủ Tokyo….
Trở về nhà , đã là mười giờ đêm .
Căn nhà không một chút ánh sáng , dường như thanh tra Nakamori vẫn chưa trở về. Cả hai đứng trước cửa nhà ,bồn chồn không biết làm sao để kết thúc câu chuyện ,kẻ mạnh miệng như Kid hôm nay lại có chút ngượng ngùng, dùng dằng không dứt ,cuối cùng người lên tiếng trước lại là Aoko .Cánh cửa đóng lại , một người phía trong một người phía ngoài cùng tựa cửa, chỉ cách nhau một bức ngăn nhưng không ai lên tiếng , cứ đứng đó một hồi , dường như mọi âm thanh hiện tại chỉ còn nhịp đập của những trái tim . Bất chợt cả hai cùng cười , rồi Aoko bước vào trước , Kaito vẫn còn muốn nấn ná một chút cho tới khi không còn nghe thấy tiếng động từ hành lang cậu mới cất bước ra về . Hạnh phúc tràn đầy khiến cho trái tim đập thật nhanh nhưng đôi chân dường như càng bước càng chậm , càng đi càng phát giác đi chẳng được bao xa .Cậu ngoái đầu lại , căn nhà vẫn còn trong tầm mắt .
Aoko trở về phòng , đèn bật sáng , thế nhưng trước mắt lại là nỗi kinh hoàng tột độ .Cô lắp bắp kêu lên chỉ vào con người trước măt :
- Ngươi …ngươi ….chưa chết …..
Cô vừa muốn hét lên đã bị chặn cứng nơi cổ họng , trong miệng chỉ còn phát ra được những âm thanh đứt đoạn không thành tiếng .
- Thấy các người hạnh phúc như vậy , tao làm sao nỡ chết được , chết rồi làm sao về đây mừng hạnh phúc cho các người được chứ .
Hắn gầm ghè , cổ họng phát ra thứ âm thanh vẩn đục .Cái râu của hắn vểnh ngược lên giật giật ,khuôn mặt sứt sẹo , đặc biệt là hắn chỉ còn một cánh tay , nhưng dường như sức mạnh của cả cơ thể ấy đã dồn vào bàn tay duy nhất này vậy .Hắn bóp mạnh tay hơn vào cổ Aoko , dồn toàn sức lực xô mạnh cô vào tường , mặt cô tái đi gần như có thể đứt hơi đến nơi . Hai bàn tay còn tự do , cô sờ soạng vơ được cây đèn chùm , không nghĩ được bất cứ thứ gì nữa , chỉ còn có thể cố hết sức mà phang trúng đầu hắn khiến hắn phải buông tay . Cô gập mình ho sặc sụa , nhìn cái đầu đang rỉ máu của hắn mà cảm thấy khiếp sợ , nhưng không còn thời gian để khiếp sợ nữa , cô phải mau chóng rời khỏi đây , phải báo cho Kaito .Cô vội vàng chạy đi , vội vàng gọi điện thoại .Hắn ôm cái đầu đầy máu đuổi theo .
- Kaito , cứu tớ …
Trong cơn hoảng loạn Aoko chỉ kịp nói được vài lời , chiếc điện thoại đã bị hắn bắn trúng tan tành .
Đúng lúc này , hắn mỉm cười . Hắn nhìn cô , nhìn vào chiếc nhẫn sáng loáng , họng súng dí hướng vào đầu cô .
- Chết nhanh quá mất vui lắm , hay chúng ta chơi trò giống ngày đó đi .
Vẻ mặt hắn bỗng trở nên kì dị . Nhưng hắn chưa bắn , cô không biết tại sao hắn chưa bắn , nhưng không cần biết tại sao lúc này cô vẫn phải chạy .Đường phố về đêm không một bóng người , chỉ có hai bóng hình rượt đuổi nhau . Đến giao lộ ngã tư , đèn đỏ , Aoko khấp khởi mừng thầm khi thấy hình bóng ai đó đang hiện ra giữa đêm tối , cô chạy nhanh hơn , cái bóng đó càng lo lắng chạy nhanh gấp bội . Ánh sáng đèn đường chiếu rọi , cuối cùng cô cũng nhìn rõ được gương mặt ấy , cô vượt qua làn đường , tưởng như đã gần thêm với con người ấy một bước , thế nhưng tia hi vọng vừa lóe lên đã vội tắt ngấm trong đáy mắt .
Tiếng súng vang lên thật dòn dã , hắn cười , cười thật lớn , cười như không còn thứ gì có thể đáng cười hơn nữa .
- Lần này ngươi trật rồi , ngươi đã không đỡ được cho cô ta . Không cần vội , các ngươi cũng sẽ sớm đoàn tụ với nhau thôi .
Nói xong hắn lại cười , hắn giơ súng lên và nụ cười của hắn biến thành nhớp nháp . Ngã tư đèn đỏ hắn đứng đó , chiếc xe tải không kịp thắng phanh ,cả thân hình bị va đụng tung lên rồi rơi xuống bịch một cái khô khốc , chỉ còn máu và máu loang lổ trên khắp thân hình vẹo vọ của hắn , khóe miệng rỉ máu vẫn còn đượm nụ cười chiến thắng , hắn cười , tròng mắt lồi ra ngừng lay động .
Kaito dường như không thể tin vào mắt mình vào tai mình , cô ấy đứng đó thật gần cậu ,gần đến nỗi tưởng như chỉ thêm một tích tắc thôi đôi bàn tay đã có thể chạm vào nhau .Bàn tay ấy bỗng bất động rủ xuống , thân hình cậu cũng ngã quỵ hứng trọn cả cơ thể ấy ngã trên vai mình . Máu , nhiều máu quá ,cậu vực người dậy cởi lớp áo khoác ra thấm vào vết thương , nhưng máu vẫn cứ chảy , thấm đẫm qua lớp tóc , qua lớp áo , thấm xuống nền tuyết ,xung quanh cậu tuyết bỗng đổi màu .Tuyết vẫn tiếp tục rơi , từng hạt tuyết rơi xuống lại thêm một lần đổi màu .
Cậu bất lực lay lay cơ thể ấy , bất động ,cô đã hoàn toàn bất động , cả thân hình không một chút sức sống , khóe miệng ấy không còn mấp máy , đôi mắt ấy nhắm nghiền không chịu mở ra , thân hình ấy cứ dần lạnh ngắt .Cậu ôm cô thật chặt , chặt đến nỗi cảm giác như không thể cảm nhận hơi thở của mình nữa , chỉ mong chút ấm áp này có thể sưởi ấm th.ân thể kia , chỉ mong chút ấm áp này có thể sưởi ấm tâm hồn kia .
Người tôi yêu hỡi , xin hãy thức giấc , đừng ngủ nữa , để cho tôi được nghe em nói , được nhìn em cười , bất kể muốn gì tôi cũng sẽ chấp nhận .
Người yêu tôi hỡi , xin em cứ giận , nhưng hãy dùng ánh mắt ấy mà giận dỗi , dùng tiếng nói ấy mà trách móc , bất kể là điều gì tôi cũng lắng nghe .
Người yêu tôi hỡi , xin em đừng im lặng , xin đừng dùng sự im lặng để tra tấn linh hồn tôi .
Người yêu tôi hỡi ,lời tạm biệt còn chưa nói , tiếng yêu em còn chưa kịp cất thành lời .
Người yêu tôi hỡi , sao em vội ra đi , để tình này chỉ còn là hồi ức , mãi mãi ám ảnh tâm trí tôi .
Lần thứ hai trong đời , cậu cảm thấy bản thân bất lực như vậy , bất lực không còn lối thoát, ngay cả khi bản thân đứng trước bờ vực sống chết tựa hồ cũng không thể bất lực hơn như thế này , câu chỉ còn biết gào thét , Kaito Kid lần đầu tiên thực sự bật khóc , thực sự gào khóc mà van xin ông trời , van xin hãy trả Aoko lại cho cậu . Màn đêm tĩnh mịch , giọng nói như xuyên thấu trong không gian , nhưng chỉ còn tiếng gió ù ù đáp trả cậu .
Tuyết vẫn cứ thế vô tình rơi .
Thủy triều của số phận không thể nào dừng , cho dù ngươi có thay đổi hướng đi của một sự kiện , vũ trụ vẫn sẽ tìm thấy một hướng khác .
Cuộc sống của con người vốn rất mỏng manh , bất cứ lúc nào cũng có thể bị tước đoạt .
Ả lại xuất hiện , ung dung bước đi , ánh mắt sắc lạnh hiện lên sau lớp kính , sợi chỉ vàng vô tình buông xuống , chiếc bút vàng gọn ghẽ gạch tên .
Và rồi ả lại biến mất trong làn mưa tuyết như chưa từng xuất hiện .