- Tham gia
- 7/5/2014
- Bài viết
- 169
Title: Hồ ly tinh thất bại nhất lịch sử
Author: Siro Chanh
Pairings: ShinRan
Rating: K
Genre: Tình cảm, hài, phong cách ngôn tình
Status: Hoàn thành
Disclaimer: Nhân vật không thuộc về tôi, câu chuyện của họ trong fic được kể lại bởi tôi. Fic được viết với mục đích phi lợi nhuận, không mang fic đi nơi khác và chuyển ver dưới mọi hình thức.
Summary:
Là một hồ ly tinh điều quan trọng nhất là gì?
Chưa đủ.
Note: Fic viết với mục đích... à quên mục đích đi. Nó được post để mừng sinh nhật vk @Thu Hà . Chúc vk luôn vui vẻ, đừng đánh mất niềm vui dù vì bất cứ ai và vì bất cứ lí do gì.
P/S: 1. Nếu mai k hoàn thành sẽ post trước 1 nửa kkkk
2. Lâu ngày không viết, có phần chai tay rồi
3. Ngôn tình, giải trí thôi. Nếu cần nội hàm hay thuần Việt chắc không có :v
"Là một hồ ly tinh điều quan trọng nhất là gì?"
"Nhan sắc?"
"Chưa đủ."
"..."
"Ran! Óc mi là óc heo hả? Tỷ đã nói bao nhiêu lần rồi? Mị thuật! Là mị thuật!!!"
“Nhìn... Nhìn lại coi. Nhan sắc của mi thuộc hàng đệ nhất. Như tỷ đây cũng chỉ vừa bằng một góc của mi. Vậy mà... Mi nhìn coi...” - Akina đưa ngón tay như bạch ngọc chỉ vào tấm lụa viết chi chít chữ - "Tại sao cho tới giờ mi vẫn chưa câu được nam nhân nào? Thật là mất mặt. Ngay cả Tiểu Bao Tử cũng câu được gã đồ tể mổ heo, còn mi đến nửa cọng lông của nam nhân vẫn chưa sờ tới được. Hừ...” - Nàng sổ ra một tràng dài vẫn thấy cô nàng trước mặt không có phản ứng thì bất mãn hỏi: “Này! Mi có nghe tỷ nói không đó?”
“Dạ có. Chỉ là muội đang suy nghĩ...”
“Nghĩ gì?” - Lời này vừa thốt ra Akina đã hối hận. Bởi vì nàng có một linh cảm, một linh cảm mãnh liệt rằng mỹ nhân trước mặt nàng sắp phun ra những lời ngây ngô khiến người ta... tức-hộc-máu.
“Chúng ta rõ ràng là hồ tộc đúng không? Vậy... Tại sao muội lại là đồ óc heo? Sự lai tạo này thật là vi diệu. Khó hiểu một cách vi diệu a~”
Quả nhiên...
Người nào đó còn chưa ý thức được không khí xung quanh đang giảm nhiệt nhanh chóng, lại tiếp tục mở miệng:
“Còn có... Tiểu Bao Tử là ai a~?”
“RAN MORI!!!”
Akina nổi nóng. Đúng vậy. Nổi nóng. Nàng quên mất Tiểu Bao Tử là biệt danh nàng âm thầm đặt cho cô nhóc mũm mĩm Kiyoko, trong lúc nóng giận nhất thời tuôn ra. Cái sở thích đặt biệt danh cho người khác của nàng đó giờ vẫn là một bí mật bởi vì nàng là một hồ ly quyến rũ, có nội hàm. Nàng điềm tĩnh, ung dung và cực hiếm khi nổi nóng.số người khiến nàng nổi giận trên đời này chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Chính xác hơn là... trên đầu... một ngón tay. Phải rồi, chỉ có một người có khả năng đó. Ran Mori
Akina không phải một tuyệt sắc giai nhân khiến người ta kinh diễm, nhưng nàng tuyệt đối là nữ nhân quyến rũ nhất hồ tộc. Mỗi cái giơ tay nhấc chân của nàng đều đầy phong tình khiến người khác không tránh khỏi bị hấp dẫn. Mỗi nụ cười nhẹ, mỗi cái nhíu mi nhăn mày cuả nàng cũng đủ khiến nam tử phải mặt đỏ tim run. Chính vì lẽ đó nàng được chọn làm người truyền thụ mị thuật cho các tiểu hồ ly của hồ tộc.
Đương nhiên, người được chọn không chỉ có mình nàng. Tuy vậy, Akina vẫn luôn tin rằng không ai có thể vượt qua nàng để đạt vị trí dẫn đầu trong công việc này. Nhưng nàng đã nhầm.
Trên đời này, vạn vật tương sinh tương khắc. Ví như lửa khắc nước, thiện khắc ác, thì tương khắc với nàng chính là Ran Mori.
Ran Mori. Nữ nhân này mỗi lần nhắc tới lại khiến Akina hận không thôi. Không phải vì nàng ta ác độc tìm mọi cách đối phó khiến Akina sinh hận. Cũng không phải nàng ta trời sinh quyến rũ làm nàng ghen ghét. Mà bởi vì kẻ này nhan sắc thượng thừa vốn dĩ là con át chủ bài của nàng nhưng lại là kẻ kéo thành tích hàng năm của Akina xuống thấp.
Nói dễ hiểu thì, nếu nhan sắc của Ran Mori đạt 100 điểm thì giá trị quyến rũ của nàng ta chỉ có 1 điểm. Suốt 7 quý qua, Ran vẫn kiên cường đứng tại vị trí cuối bảng do chưa lập được thành tích nào.
Nghĩ tới đây Akina quăng cho Ran một ánh mắt (tự cho là) sắc lạnh:
“Nhóc con! Tỷ nói cho mi biết, nếu tổng kết quý sau mi vẫn chưa câu được nam nhân nào về thì tỷ sẽ trực tiếp tóm một nam nhân về, hạ mị dược rồi nhốt chung hắn với mi 3 ngày 3 đêm. Hừ!!!”
Nói xong nàng kiêu ngạo hất mặt, ưỡn ngực, tiến về phía trước.
Mị dược là gì? Mị dược (đương nhiên) là một loại dược sau khi sử dụng người ta sẽ gia tăng tuần hoàn máu, mặt đỏ, tim đập nhanh, miệng đắng, lưỡi khô, não bộ luôn thôi thúc người dùng phải tiến hành một hoạt động. Hoạt động nguyên thủy nhất của các loài động vật. Đó là... hoạt động lăn gi.ường a~.
Về lý thuyết là vậy. Còn đối với hồ tộc, mị dược chỉ có một ý nghĩa duy nhất, sự sỉ nhục. Đúng vậy. Một hồ yêu phải dùng đến mị dược là nỗi sỉ nhục lớn nhất, lớn hơn cả việc hy sinh mạng sống.
Sĩ khả sát, bất khả nhục. Ran mím môi đưa ra quyết định... Dốc hết tiền bạc vốn liếng đi học mị thuật thôi.
========================
Bài học thứ nhất: Mị nhãn.
Người giảng dạy: Akina
Học viên: Ran
Nội dung bài học: Làm thế nào để quăng mị nhãn có hiệu quả?
A. Phần lý thuyết:
Người ta từng nói “Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn”, muốn câu hồn nam nhân, cách nhanh nhất là sử dụng mị nhãn.
Để quăng mị nhãn có hiệu quả cần thực hiện những bước sau:
Bước 1: Mi mắt khép hờ, làn mi run rẩy như cánh bướm trong gió, nỗ lực phô bày vẻ mềm mại nữ tính của bản thân cho đối phương thấy.
Bước 2: Sau khi thu hút được ánh mắt đối phương cần nhẹ nhàng đưa mắt qua. Ánh mắt phải long lanh như hắc thạch hàm sương, ướt át diễm lệ nhưng tuyệt đối không được diêm dúa, lẳng lơ.
Bước 3: Tuyệt đối không được nhìn thẳng đối phương. Ánh mắt phải như gần, như xa. Ba phần lạnh lùng, bốn phần sầu bi, hai phần khát khao tình yêu hàm chứa thêm một phần e lệ.
Bước 4: Sau cùng cần kết hợp với động tác tay uyển chuyển nâng khăn che miệng mỉm cười. Nụ cười không cần đọng trên môi nhưng nhất thiết phải lưu trên khóe mắt. Một kích tất sát, khiến đối phương bị thâu hồn ngay khoảnh khắc đó.
B. Phần thực hành:
Bài tập 1: Làm theo mẫu
Akina hôm nay cố tình ăn vận mộc mạc, thay bộ váy mẫu đơn yêu thích bằng một bộ váy xanh đơn giản.
Ngược lại, Ran được sư phó trang bị cho một bộ sa y nhiều lớp màu đỏ. Giữa trán lại điểm một nốt chu sa, màu đỏ phối cùng làn da trắng noãn khiến nhan sắc diễm lệ của nàng nhiều thêm mấy phần mị hoặc.
Trên phố lúc này người chưa nhiều lắm, Akina chọn đại một đối tượng, là một thư sinh tầm vóc bình thường đang phẩm trà phía đối diện hai nàng.
Là sư phó, Akina rất có ý thức gương mẫu thị phạm cho đồ đệ noi theo.
Nàng đi từng bước nhỏ về phía người kia, dáng người uyển chuyển, bộ bộ sinh liên tới nữ nhân như Ran còn thèm chảy nước miếng. Khi đi qua bàn của thư sinh, nàng vờ làm rơi chiếc khăn ngay dưới chân hắn.
Lúc này Akina thực thi bước 1, khẽ cúi người xuống, không quên chọn góc nghiêng đẹp nhất hướng về phía con mồi. Mi mắt nhìn theo bàn tay trắng nõn hơi cụp xuống, run rẩy lay động như làn sóng. Động tác uyển chuyển hàm súc (nói cách khác là chậm chạp, câu giờ). Quả nhiên thư sinh kia đã nhanh hơn một bước nhặt khăn lên cho nàng.
“Tiểu... Tiểu thư... Khăn của nàng...”
Ô~ là một thư sinh thuần khiết a~.
Akina đưa mắt nhìn sang. Chỉ trong một thoáng mà cả Ran và thư sinh đều ngây ngẩn. Xa cách, lạnh lùng mà quyến rũ lại thấp thoáng nét ngượng ngùng như có như không của tiểu nữ tử. (Xin đừng nghi ngờ, yêu hồ hơn hai nghìn năm tuổi Akina lúc này tuyệt đối xứng với ba chữ “tiểu nữ tử” a~). Và để kết thúc nàng đưa tay ra nhận khăn che miệng cười duyên một tiếng:
“Cảm tạ!” - Rồi nhanh chóng rời bước ra khỏi quán trà.
Ran cũng nhanh chóng theo sau. Lúc ngang qua người thư sinh đang đứng ngây ra như mất hồn vì nụ cười mĩ nhân nàng không khỏi cảm khái: “Sư phó thật lợi hại a~”.
Ran rất nhanh đã đuổi kịp vị sư phó thiên kiều bá mị của mình vì lúc này nàng ta đang đủng đỉnh lắc cái mông nhỏ đi trên đường, chẳng có vẻ gì là vội vã như những gì nàng ta vừa thể hiện ở quán trà. Phía sau nàng, thư sinh kia cũng đang vội vã chạy về hướng này. Akina quăng cho Ran một cái mị nhãn:
“Đồ nhi thân ái~. Lại thực tập một chút.”
Sư phó à, mị nhãn không phải dùng để quăng bậy quăng bạ như vậy đâu ~T.T~.
Tiếp nhận nhiệm vụ, Ran nắm chặt khăn tay, lòng tràn đầy quyết tâm tiến về phía thư sinh.
“Rầm!!!” - Hai người đụng vào nhau, cô gái nhỏ ngã xuống.
“Không tồi, biết chế tạo cơ hội. Nhưng khống chế lực đạo chưa tốt cần rút kinh nghiệm lần sau.” - Akina đang nấp sau một gánh hàng rong gần đó quan sát, âm thầm ghi những dòng này vào phiếu đánh giá học viên.
Thư sinh bối rối cúi xuống:
“Cô... Cô nương...”
“Rồi, rồi... Bước 2, bước 2.” - Akina gào hét trong lòng.
Ran nhanh chóng liếc mắt qua, cố gắng nhớ lại ánh mắt vừa rồi của sư phó.
Thư sinh thấy ánh mắt đó liền thở dài, chua xót nói:
“Cô nương... Mắt có vấn đề ra ngoài vẫn nên mang theo nha hoàn thì hơn. Đi một mình trên đường như vậy thực nguy hiểm a~.” - Nói đoạn hắn cúi xuống đặt vào tay Ran vẫn còn ngây ngốc duy trì “mị nhãn” một thỏi bạc, rồi lại nhanh chóng truy tìm bóng dáng mĩ nhân Akina.
Mĩ nhân tỷ tỷ hiện giờ đang vỗ trán trong bóng tối.
Nha đầu ngốc này!
Nàng lại âm thầm viết thêm mấy chữ vào phiếu đánh giá: “Nhiệm vụ 1 - Thất bại”.
Bài tập 2: Tự mình thực hành.
Nói thực thì sau kết quả của bài tập trước, Akina không mấy hy vọng, chỉ phất phất tay:
“Mi tự chọn lấy một nam nhân rồi thực hành đi.”
Ran mím môi, quyết tâm lần này phải câu bằng được một nam nhân. Nàng vừa quan sát xung quanh vừa nhớ lại “Quy tắc lựa chọn nam nhân cho người mới nhập môn” mà sư phó đã chỉ điểm.
Ưu tiên số 1 là nam nhân thật thà, thuần khiết, xử nam các loại. Tiếp theo có thể lựa chọn kẻ háo sắc, định lực kém (Ghi chú: Khi chọn loại người này nên cân nhắc. Tuyệt đối không được chọn kẻ háo sắc mạnh hơn mình, nhanh hơn mình.)
Để an toàn, Ran quyết định chọn theo ưu tiên số 1: nam nhân thành thực, thuần khiết. Rất nhanh nàng đã xác định được mục tiêu: Một nam nhân bán rau, nhìn qua vẻ mặt rất hàm hậu, dễ gần.
Đã có mục tiêu, Ran với quyết tâm cao như núi nhanh chóng tiến tới. Sau đó...
“Rầm!!!” - Cuộc va chạm thứ hai trong ngày của nàng được diễn ra.
Chỉ có điều lần thứ nhất là do cố tình, lần thứ hai tuyệt đối không phải do nàng cố ý bởi vì đối tượng va chạm lần này... nàng không biết a~. Hắn không phải đối tượng mà nàng lựa chọn a~.
Lúc này Ran thực sự có một loại xúc động muốn cắn lưỡi bởi vì nam nhân trước mặt nàng đây chính là 1 trong 5 loại nam nhân người mới không nên trêu chọc mà sư phó đã từng nhắc tới.
Lãnh huyết, vô tình.
Lúc sư phó nhắc tới loại nam nhân này thì Ran vẫn chưa tưởng tượng được thế nào là lãnh huyết, vô tình. Nhưng khi đối mặt với nam nhân này bốn chữ “lãnh huyết, vô tình” cứ thế mà hiện ra trong đầu nàng.
Hắn cao lớn, uy vũ, khôn mặt góc cạnh với ngũ quan hoàn mỹ nhưng biểu cảm lại lạnh lùng. Toàn thân hắn toát ra phong thái như... một tảng đá - vừa cứng, vừa lạnh. Gặm không nổi a~.
Nhưng đó chưa phải là trọng điểm của vấn đề. Trọng điểm là miệng nàng là thứ luôn hoạt động nhanh hơn đại não. Trước khi nàng kịp phân tích hắn là thành phần được gắn mác “nguy hiểm - chớ lại gần” thì miệng nàng đã đi trước một bước:
“Đỡ ta với~. Mông ta đau chết rồi~.”
Lời nói ngu ngốc, biểu cảm ngu ngốc.” - Akina từ phía xa nhanh chóng ghi nhận.
Sau này Ran xem lại phiếu đánh giá này thì vô cùng phẫn nộ nhưng không thể phản bác những nhận xét mang tính khách quan này.
Quay trở về với hiện tại. Ran sau khi dùng “lời nói ngu ngốc” cùng “biểu cảm ngu ngốc” đối diện với nam nhân kia thì trái tim nhỏ bé rốt cuộc “thành công” đông cứng vì hàn khí tỏa ra từ người nào đó khiến khuôn mặt càng tăng thêm phần ngốc trệ.
Shinichi nhìn vào nữ nhân vừa đụng vào mình. Nàng ngồi trên đất, trưng ra vẻ mặt ngây ngốc, đôi mắt màu tử tinh loang loáng ánh nước, hệt như một con thỏ nhỏ đi lạc vào bầy sói, vừa ngốc vừa yếu đuối vô lực.
Cuối cùng, chính Shinichi cũng không biết hắn nghĩ gì mà lại khom người xuống đỡ cô nương ngốc kia lên. Không chỉ có vậy, hắn còn phá lệ “ôn nhu” xoa đầu nàng. Ừm, cảm xúc không tệ, trơn mềm như gấm lụa thượng hạng lại còn thoang thoảng một làn hương nhẹ nhàng không rõ tên.
Ôn nhu?
Ba người trong cuộc vẫn chỉ có mình hắn nghĩ bản thân cùng từ “ôn nhu” có thể đứng cùng một chỗ với nhau. Còn hai người còn lại khi thấy hắn đặt tay lên đầu Ran thì chỉ sợ hắn tiện tay “hái” cái đầu của nàng xuống làm bóng để đá.
Cho tới khi Shinichi rời đi được một lúc lâu, hai yêu hồ nào đó vẫn không ngừng cảm thán:
“Đúng là thoát chết trong gang tấc a~.”
Và cũng nhờ thoát được ma trảo của “nam nhân nguy hiểm” nên Ran được Akina miễn cưỡng cho qua học phần này.
==========================
Bài học thứ hai: Vũ khuynh thành
Giảng viên: Akina
Học viên: Ran
Nội dung bài học: Làm thế nào để múa một điệu múa kinh tâm động phách mị hoặc chúng sinh?
A. Phần lý thuyết
Bước 1: Chọn điệu múa
Điệu múa trên thế gian này rất nhiều, điệu múa đẹp cũng có không ít. Vậy làm thế nào để chọn được điệu múa phù hợp với bản thân?
Nếu bạn là một người có thân hình nhỏ nhắn, tác phong nhanh nhẹn thì nên lựa chọn những vũ khúc có tiết tấu sôi động, vui tươi một chút.
Thiên về mềm mại, uyển chuyển có múa lụa, múa hoa. Hào phóng, anh khí có múa quạt, múa kiếm.
Còn nếu bạn xinh đẹp, thanh thuần thì...
Thì vứt. Yêu hồ cần thanh thuần làm cái khỉ gì?
Vì vậy, yêu hồ ngốc nghếch Ran Mori một lần nữa bi ai. Học phần này coi bộ khó nhai a~.
Sau một hồi chọn lựa, Akina miễn cưỡng chọn cho Ran một điệu múa tương đối dễ - “Liên vũ”.
Bước 2: Chọn vũ y
Nếu bạn nghĩ múa chỉ cần lao đầu vào luyện là có thể thành công thì bạn đã sai lầm, quá sai lầm.
Kĩ thuật múa chỉ quyết định được 7 phần, còn 3 phần được quyết định chính là nhờ y phục.
Một bộ y phục phù hợp không chỉ giúp bạn hoạt động thoải mái, linh hoạt khi thực hiện vũ khúc mà còn bổ trợ tăng thêm vẻ đẹp cũng như che lấp khuyết điểm của người mặc. Thật là nhất cử tam tiện a~.
Về vấn đề này, một lần nữa, Ran không có ý kiến gì. Akina đành thở dài tự mình chọn ra cho nàng một bộ y phục làm từ lụa mỏng. Thân áo màu hồng phấn với ống tay rộng mềm mại. Phần lưng áo được chiết lại tôn lên vòng eo nhỏ nhắn của Ran. Thân váy xòe rộng màu lục nhạt rồi đậm dần khi chuyển về mép váy.
Lúc Ran mặc thử vũ y, Akina thầm nghĩ:
“Nếu nha đầu này nhắm mắt đứng yên một chỗ cũng có thể khiến người khác động tâm bởi nàng lúc này hệt như một liên hoa tiên tử vậy.”
Tất nhiên chỉ là “Nếu”, bởi vì vị “tiên tử” kia lúc này đang dùng bộ mặt vô-số-tội mà nhìn nàng rồi hỏi một câu (có thể gây tức chết người, như thường lệ):
“Sư phó! Váy dài như vậy lỡ muội vấp phải thì làm sao a~.”
“... Thì-rớt!!!” - Akina rít qua kẽ răng, “Đóng tiền học lại~.”
Ngã = Rớt = Mất thêm tiền...
Rơi lệ a~... Vì một sự nghiệp tiết kiệm tiền, Ran âm thầm gia cố lại quyết tâm trong lòng thêm 1000 lần.
Bước 3: Luyện tập
Các bước chuẩn bị đã xong, đương nhiên quan trọng nhất vẫn là tập múa a~.
Mấu chốt của “Liên vũ” chính là chuyển động tay cần uyển chuyển khác họa được hình dáng cùng thần thái của hoa sen. Đoạn cao trào hai chân phải di chuyển thật nhanh và khéo léo khiến người xem như thấy được một đóa sen đang nở rộ trên nền lá xanh. Thanh tươi, thoát tục lại phải lơ đãng lộ ra vẻ quyến rũ vừa phải. Mị nhưng không tục.
Ran câu hiểu câu không ngồi chảy nước miếng nhìn Akina làm mẫu. Vẫn câu cũ:
“Sư phó thật lợi hại a~.”
.................
Sau ngày đầu tiên, Ran chỉ muốn hét lên:
“Không tập! Không tập! Không tập nữa!!!”
Đau a~. Chân đau, tay đau, toàn thân không một chỗ nào là không đau.
Đau không quan trọng, quan trọng là nàng chịu đau như mà vẫn chưa múa được nửa bài, đã thế là còn là một nửa bài không đạt tiêu chuẩn. Vậy tới bao giờ nàng mới luyện thành a~?
Khổ thì khổ. Đau thì đau. Gào hét thì gào hét. Nghĩ tới phí học lại đắt tới mức muốn giết người mà sư phó đặt ra, Ran đành nuốt nước mắt vào trong, lấy rượu thuốc bôi lên mấy vết bầm rồi lăn đùng ra ngủ.
Rốt cuộc sau khi Ran dùng hết một thùng lớn rượu thuốc cũng thu được nhận xét khả quan đầu tiên từ Akina:
“Hoa sen đâu chưa thấy ngược lại hôm nay đã có chút búp rồi. Nhưng với tư chất kém cỏi của mi thì cái búp sen này có lẽ không bao giờ nở nổi. Haizz... Hi vọng đám nam nhân kia đủ hài lòng với bài múa búp sen này.”
Cái gì là mắng người mà không thô tục? Chính là như trên.
Ran thầm khóc:
“Sư phó a~, người ta thấy cũng đẹp rồi mà. Người đừng khắt khe quá như vậy a~.”
B. Phần thực hành : Đánh bại hoa khôi của Bách Hoa Lâu.
Đánh bại hoa khôi của Bách Hoa Lâu? Chuyện này với người khác thì khó chứ riêng đối với Ran thì... Nàng vẫn thấy việc này... nói dễ hơn làm a~.
Cho dù Ran có không tình nguyện đến đâu thì chuyện gì đến cũng vẫn phải đến.
Chẳng mấy chốc, khắp kinh thành ai nấy đều biết tin có kẻ muốn khiêu chiến với hoa khôi của Bách Hoa Lâu. Shinichi cũng biết, cơ mà hắn cũng chẳng thèm để cái tin rác ấy vào bộ nhớ. Nhưng anh em tốt của hắn - Heiji, lại không nghĩ thế.
Heiji nghi ngờ sâu sắc, huynh đệ nhà mình... là đoạn tụ. Hắn lúc nào cũng độc lai độc vãng. Sinh vật sống duy nhất tồn tại quanh hắn... chính là bản thân. Nhưng Heiji cam đoan, bản thân mình là "trong trắng", à trong sáng.
Vì một tương lai tươi sáng của bạn thân, vì một thế giới hòa bình... có thể tự do theo đuổi các cô nương trẻ đẹp. Heiji quyết tâm... làm lễ rửa tội cho Shinichi. Còn "rửa" ở đâu ư? Đương nhiên phải đến nơi có nhiều mĩ nhân nhất kinh thành - Bách Hoa Lâu, rồi. Không thì làm sao rửa được nỗi oan đoạn tụ này được?
Thời gian đã tới, Shinichi hờ hững uống rượu, dường như có một tầng kính vô hình đang ngăn cách hắn với chốn yên hoa này. Bỗng, một thân hình lọt vào tầm mắt hắn.
Y phục phiêu dật như tiên tử. Suối tóc đen dài chảy qua bờ vai uyển chuyển. Nước da oánh nhuận như dương chi bạch ngọc. Khuôn mặt như ẩn như nhiện sau lớp sa mỏng. Đặc biệt là ánh mắt linh động màu tím biếc lộ ra bên ngoài khiến trái tim cằn cỗi của hắn lỡ một nhịp.
Là nàng!
Chẳng hiểu sao, chỉ bằng một cái liếc mắt, hắn có thể nhận ra nàng. Cô nương ngốc nghếch đụng vào hắn hôm ấy. Nàng thật vụng về, lời nói thì chẳng có vẻ gì là thục nữ. Ấy vậy mà, nàng ấy lỡ đụng một cái, đụng luôn vào cả "tâm" của hắn. 26 năm, lần đầu hắn biết cái gì gọi là vấn vương. Để nay gặp lại, vấn vương hóa thành lưu luyến.
Màn múa mở đầu là do hoa khôi đương nhiệm, Sakura, biểu diễn. Hầu hết nam nhân đều bị điệu múa của nàng thu hút, say đắm, rồi ngẩn ngơ, sau đó là cuồng nhiệt tán tụng.
Chỉ trừ hắn.
Tầm mắt của hắn vẫn chưa rời khỏi dáng hình nhỏ bé kia. Và rồi hắn nghe thấy nàng tự giới thiệu, thầm ghi nhớ tên nàng - Ran.
================
Lúc này, Ran mang tâm thế "vịt chết không sợ nước sôi" mà bước lên sàn. Tiếng đàn dần dần nổi lên, âm thanh rèo rắt mà bi thương như hòa cùng động tác tay uyển chuyển của nàng. Từ xa quan sát thấy được ánh mắt si mê của chúng nam nhân, Akina âm thầm gật đầu, phê một chữ "Tốt" vào sổ. Đến đoạn cao trào, thực hiện 9 vòng xoay liên tiếp, Ran hít vào một hơi rồi xoay mình. Tới vòng xoay thứ 8, một thỏi bạc từ đâu bay tới đạp vào mắt cá chân của nàng. Ran không hề phòng bị, cứ thế đổ ập xuống.
Mắt thấy bản thân sắp phải tiếp đất với tư thế "hồ ly gặm bùn", Ran chợt cảm nhận thấy bên hông căng thẳng. Một đôi tay săn chắc đang ôm gọn lấy vòng tay mảnh khảnh của nàng. Không biết có phải vì lớp vải ở eo hơi mỏng hay không mà lúc này, nàng dường như cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng từ đôi tay ấy truyền thẳng tới trái tim của mình.
Akina bụm mặt, không nỡ nhìn thẳng vào khuôn mặt ngốc nghếch của đồ đệ nhà mình. Nàng nhận ra đây là nam nhân nguy hiểm mà Ran đụng phải hôm trước. Nay con bé lại đạp vào giày của người ta thế kia, không lẽ lại muốn tính sổ một trùm?
Vì một hồ ly tốt là không bỏ mặc bạn bè trong cơn hoạn nạn, Akina cắn răng lao tới, dắt tay Ran... chạy. Bỏ lại sau lưng một tên tướng quân nào đó với khuôn mặt... thộn, vì chưa kịp hưởng thụ ôn nhu hương đã bị giành mất.
================
Author: Siro Chanh
Pairings: ShinRan
Rating: K
Genre: Tình cảm, hài, phong cách ngôn tình
Status: Hoàn thành
Disclaimer: Nhân vật không thuộc về tôi, câu chuyện của họ trong fic được kể lại bởi tôi. Fic được viết với mục đích phi lợi nhuận, không mang fic đi nơi khác và chuyển ver dưới mọi hình thức.
Là một hồ ly tinh điều quan trọng nhất là gì?
Nhan sắc?
Chưa đủ.
...
Ran! Óc mi là óc heo hả? Tỷ đã nói bao nhiêu lần rồi? Mị thuật! Là mị thuật!!!Note: Fic viết với mục đích... à quên mục đích đi. Nó được post để mừng sinh nhật vk @Thu Hà . Chúc vk luôn vui vẻ, đừng đánh mất niềm vui dù vì bất cứ ai và vì bất cứ lí do gì.
P/S: 1. Nếu mai k hoàn thành sẽ post trước 1 nửa kkkk
2. Lâu ngày không viết, có phần chai tay rồi
3. Ngôn tình, giải trí thôi. Nếu cần nội hàm hay thuần Việt chắc không có :v
"Là một hồ ly tinh điều quan trọng nhất là gì?"
"Nhan sắc?"
"Chưa đủ."
"..."
"Ran! Óc mi là óc heo hả? Tỷ đã nói bao nhiêu lần rồi? Mị thuật! Là mị thuật!!!"
“Nhìn... Nhìn lại coi. Nhan sắc của mi thuộc hàng đệ nhất. Như tỷ đây cũng chỉ vừa bằng một góc của mi. Vậy mà... Mi nhìn coi...” - Akina đưa ngón tay như bạch ngọc chỉ vào tấm lụa viết chi chít chữ - "Tại sao cho tới giờ mi vẫn chưa câu được nam nhân nào? Thật là mất mặt. Ngay cả Tiểu Bao Tử cũng câu được gã đồ tể mổ heo, còn mi đến nửa cọng lông của nam nhân vẫn chưa sờ tới được. Hừ...” - Nàng sổ ra một tràng dài vẫn thấy cô nàng trước mặt không có phản ứng thì bất mãn hỏi: “Này! Mi có nghe tỷ nói không đó?”
“Dạ có. Chỉ là muội đang suy nghĩ...”
“Nghĩ gì?” - Lời này vừa thốt ra Akina đã hối hận. Bởi vì nàng có một linh cảm, một linh cảm mãnh liệt rằng mỹ nhân trước mặt nàng sắp phun ra những lời ngây ngô khiến người ta... tức-hộc-máu.
“Chúng ta rõ ràng là hồ tộc đúng không? Vậy... Tại sao muội lại là đồ óc heo? Sự lai tạo này thật là vi diệu. Khó hiểu một cách vi diệu a~”
Quả nhiên...
Người nào đó còn chưa ý thức được không khí xung quanh đang giảm nhiệt nhanh chóng, lại tiếp tục mở miệng:
“Còn có... Tiểu Bao Tử là ai a~?”
“RAN MORI!!!”
Akina nổi nóng. Đúng vậy. Nổi nóng. Nàng quên mất Tiểu Bao Tử là biệt danh nàng âm thầm đặt cho cô nhóc mũm mĩm Kiyoko, trong lúc nóng giận nhất thời tuôn ra. Cái sở thích đặt biệt danh cho người khác của nàng đó giờ vẫn là một bí mật bởi vì nàng là một hồ ly quyến rũ, có nội hàm. Nàng điềm tĩnh, ung dung và cực hiếm khi nổi nóng.số người khiến nàng nổi giận trên đời này chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Chính xác hơn là... trên đầu... một ngón tay. Phải rồi, chỉ có một người có khả năng đó. Ran Mori
Akina không phải một tuyệt sắc giai nhân khiến người ta kinh diễm, nhưng nàng tuyệt đối là nữ nhân quyến rũ nhất hồ tộc. Mỗi cái giơ tay nhấc chân của nàng đều đầy phong tình khiến người khác không tránh khỏi bị hấp dẫn. Mỗi nụ cười nhẹ, mỗi cái nhíu mi nhăn mày cuả nàng cũng đủ khiến nam tử phải mặt đỏ tim run. Chính vì lẽ đó nàng được chọn làm người truyền thụ mị thuật cho các tiểu hồ ly của hồ tộc.
Đương nhiên, người được chọn không chỉ có mình nàng. Tuy vậy, Akina vẫn luôn tin rằng không ai có thể vượt qua nàng để đạt vị trí dẫn đầu trong công việc này. Nhưng nàng đã nhầm.
Trên đời này, vạn vật tương sinh tương khắc. Ví như lửa khắc nước, thiện khắc ác, thì tương khắc với nàng chính là Ran Mori.
Ran Mori. Nữ nhân này mỗi lần nhắc tới lại khiến Akina hận không thôi. Không phải vì nàng ta ác độc tìm mọi cách đối phó khiến Akina sinh hận. Cũng không phải nàng ta trời sinh quyến rũ làm nàng ghen ghét. Mà bởi vì kẻ này nhan sắc thượng thừa vốn dĩ là con át chủ bài của nàng nhưng lại là kẻ kéo thành tích hàng năm của Akina xuống thấp.
Nói dễ hiểu thì, nếu nhan sắc của Ran Mori đạt 100 điểm thì giá trị quyến rũ của nàng ta chỉ có 1 điểm. Suốt 7 quý qua, Ran vẫn kiên cường đứng tại vị trí cuối bảng do chưa lập được thành tích nào.
Nghĩ tới đây Akina quăng cho Ran một ánh mắt (tự cho là) sắc lạnh:
“Nhóc con! Tỷ nói cho mi biết, nếu tổng kết quý sau mi vẫn chưa câu được nam nhân nào về thì tỷ sẽ trực tiếp tóm một nam nhân về, hạ mị dược rồi nhốt chung hắn với mi 3 ngày 3 đêm. Hừ!!!”
Nói xong nàng kiêu ngạo hất mặt, ưỡn ngực, tiến về phía trước.
Mị dược là gì? Mị dược (đương nhiên) là một loại dược sau khi sử dụng người ta sẽ gia tăng tuần hoàn máu, mặt đỏ, tim đập nhanh, miệng đắng, lưỡi khô, não bộ luôn thôi thúc người dùng phải tiến hành một hoạt động. Hoạt động nguyên thủy nhất của các loài động vật. Đó là... hoạt động lăn gi.ường a~.
Về lý thuyết là vậy. Còn đối với hồ tộc, mị dược chỉ có một ý nghĩa duy nhất, sự sỉ nhục. Đúng vậy. Một hồ yêu phải dùng đến mị dược là nỗi sỉ nhục lớn nhất, lớn hơn cả việc hy sinh mạng sống.
Sĩ khả sát, bất khả nhục. Ran mím môi đưa ra quyết định... Dốc hết tiền bạc vốn liếng đi học mị thuật thôi.
========================
Bài học thứ nhất: Mị nhãn.
Người giảng dạy: Akina
Học viên: Ran
Nội dung bài học: Làm thế nào để quăng mị nhãn có hiệu quả?
A. Phần lý thuyết:
Người ta từng nói “Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn”, muốn câu hồn nam nhân, cách nhanh nhất là sử dụng mị nhãn.
Để quăng mị nhãn có hiệu quả cần thực hiện những bước sau:
Bước 1: Mi mắt khép hờ, làn mi run rẩy như cánh bướm trong gió, nỗ lực phô bày vẻ mềm mại nữ tính của bản thân cho đối phương thấy.
Bước 2: Sau khi thu hút được ánh mắt đối phương cần nhẹ nhàng đưa mắt qua. Ánh mắt phải long lanh như hắc thạch hàm sương, ướt át diễm lệ nhưng tuyệt đối không được diêm dúa, lẳng lơ.
Bước 3: Tuyệt đối không được nhìn thẳng đối phương. Ánh mắt phải như gần, như xa. Ba phần lạnh lùng, bốn phần sầu bi, hai phần khát khao tình yêu hàm chứa thêm một phần e lệ.
Bước 4: Sau cùng cần kết hợp với động tác tay uyển chuyển nâng khăn che miệng mỉm cười. Nụ cười không cần đọng trên môi nhưng nhất thiết phải lưu trên khóe mắt. Một kích tất sát, khiến đối phương bị thâu hồn ngay khoảnh khắc đó.
B. Phần thực hành:
Bài tập 1: Làm theo mẫu
Akina hôm nay cố tình ăn vận mộc mạc, thay bộ váy mẫu đơn yêu thích bằng một bộ váy xanh đơn giản.
Ngược lại, Ran được sư phó trang bị cho một bộ sa y nhiều lớp màu đỏ. Giữa trán lại điểm một nốt chu sa, màu đỏ phối cùng làn da trắng noãn khiến nhan sắc diễm lệ của nàng nhiều thêm mấy phần mị hoặc.
Trên phố lúc này người chưa nhiều lắm, Akina chọn đại một đối tượng, là một thư sinh tầm vóc bình thường đang phẩm trà phía đối diện hai nàng.
Là sư phó, Akina rất có ý thức gương mẫu thị phạm cho đồ đệ noi theo.
Nàng đi từng bước nhỏ về phía người kia, dáng người uyển chuyển, bộ bộ sinh liên tới nữ nhân như Ran còn thèm chảy nước miếng. Khi đi qua bàn của thư sinh, nàng vờ làm rơi chiếc khăn ngay dưới chân hắn.
Lúc này Akina thực thi bước 1, khẽ cúi người xuống, không quên chọn góc nghiêng đẹp nhất hướng về phía con mồi. Mi mắt nhìn theo bàn tay trắng nõn hơi cụp xuống, run rẩy lay động như làn sóng. Động tác uyển chuyển hàm súc (nói cách khác là chậm chạp, câu giờ). Quả nhiên thư sinh kia đã nhanh hơn một bước nhặt khăn lên cho nàng.
“Tiểu... Tiểu thư... Khăn của nàng...”
Ô~ là một thư sinh thuần khiết a~.
Akina đưa mắt nhìn sang. Chỉ trong một thoáng mà cả Ran và thư sinh đều ngây ngẩn. Xa cách, lạnh lùng mà quyến rũ lại thấp thoáng nét ngượng ngùng như có như không của tiểu nữ tử. (Xin đừng nghi ngờ, yêu hồ hơn hai nghìn năm tuổi Akina lúc này tuyệt đối xứng với ba chữ “tiểu nữ tử” a~). Và để kết thúc nàng đưa tay ra nhận khăn che miệng cười duyên một tiếng:
“Cảm tạ!” - Rồi nhanh chóng rời bước ra khỏi quán trà.
Ran cũng nhanh chóng theo sau. Lúc ngang qua người thư sinh đang đứng ngây ra như mất hồn vì nụ cười mĩ nhân nàng không khỏi cảm khái: “Sư phó thật lợi hại a~”.
Ran rất nhanh đã đuổi kịp vị sư phó thiên kiều bá mị của mình vì lúc này nàng ta đang đủng đỉnh lắc cái mông nhỏ đi trên đường, chẳng có vẻ gì là vội vã như những gì nàng ta vừa thể hiện ở quán trà. Phía sau nàng, thư sinh kia cũng đang vội vã chạy về hướng này. Akina quăng cho Ran một cái mị nhãn:
“Đồ nhi thân ái~. Lại thực tập một chút.”
Sư phó à, mị nhãn không phải dùng để quăng bậy quăng bạ như vậy đâu ~T.T~.
Tiếp nhận nhiệm vụ, Ran nắm chặt khăn tay, lòng tràn đầy quyết tâm tiến về phía thư sinh.
“Rầm!!!” - Hai người đụng vào nhau, cô gái nhỏ ngã xuống.
“Không tồi, biết chế tạo cơ hội. Nhưng khống chế lực đạo chưa tốt cần rút kinh nghiệm lần sau.” - Akina đang nấp sau một gánh hàng rong gần đó quan sát, âm thầm ghi những dòng này vào phiếu đánh giá học viên.
Thư sinh bối rối cúi xuống:
“Cô... Cô nương...”
“Rồi, rồi... Bước 2, bước 2.” - Akina gào hét trong lòng.
Ran nhanh chóng liếc mắt qua, cố gắng nhớ lại ánh mắt vừa rồi của sư phó.
Thư sinh thấy ánh mắt đó liền thở dài, chua xót nói:
“Cô nương... Mắt có vấn đề ra ngoài vẫn nên mang theo nha hoàn thì hơn. Đi một mình trên đường như vậy thực nguy hiểm a~.” - Nói đoạn hắn cúi xuống đặt vào tay Ran vẫn còn ngây ngốc duy trì “mị nhãn” một thỏi bạc, rồi lại nhanh chóng truy tìm bóng dáng mĩ nhân Akina.
Mĩ nhân tỷ tỷ hiện giờ đang vỗ trán trong bóng tối.
Nha đầu ngốc này!
Nàng lại âm thầm viết thêm mấy chữ vào phiếu đánh giá: “Nhiệm vụ 1 - Thất bại”.
Bài tập 2: Tự mình thực hành.
Nói thực thì sau kết quả của bài tập trước, Akina không mấy hy vọng, chỉ phất phất tay:
“Mi tự chọn lấy một nam nhân rồi thực hành đi.”
Ran mím môi, quyết tâm lần này phải câu bằng được một nam nhân. Nàng vừa quan sát xung quanh vừa nhớ lại “Quy tắc lựa chọn nam nhân cho người mới nhập môn” mà sư phó đã chỉ điểm.
Ưu tiên số 1 là nam nhân thật thà, thuần khiết, xử nam các loại. Tiếp theo có thể lựa chọn kẻ háo sắc, định lực kém (Ghi chú: Khi chọn loại người này nên cân nhắc. Tuyệt đối không được chọn kẻ háo sắc mạnh hơn mình, nhanh hơn mình.)
Để an toàn, Ran quyết định chọn theo ưu tiên số 1: nam nhân thành thực, thuần khiết. Rất nhanh nàng đã xác định được mục tiêu: Một nam nhân bán rau, nhìn qua vẻ mặt rất hàm hậu, dễ gần.
Đã có mục tiêu, Ran với quyết tâm cao như núi nhanh chóng tiến tới. Sau đó...
“Rầm!!!” - Cuộc va chạm thứ hai trong ngày của nàng được diễn ra.
Chỉ có điều lần thứ nhất là do cố tình, lần thứ hai tuyệt đối không phải do nàng cố ý bởi vì đối tượng va chạm lần này... nàng không biết a~. Hắn không phải đối tượng mà nàng lựa chọn a~.
Lúc này Ran thực sự có một loại xúc động muốn cắn lưỡi bởi vì nam nhân trước mặt nàng đây chính là 1 trong 5 loại nam nhân người mới không nên trêu chọc mà sư phó đã từng nhắc tới.
Lãnh huyết, vô tình.
Lúc sư phó nhắc tới loại nam nhân này thì Ran vẫn chưa tưởng tượng được thế nào là lãnh huyết, vô tình. Nhưng khi đối mặt với nam nhân này bốn chữ “lãnh huyết, vô tình” cứ thế mà hiện ra trong đầu nàng.
Hắn cao lớn, uy vũ, khôn mặt góc cạnh với ngũ quan hoàn mỹ nhưng biểu cảm lại lạnh lùng. Toàn thân hắn toát ra phong thái như... một tảng đá - vừa cứng, vừa lạnh. Gặm không nổi a~.
Nhưng đó chưa phải là trọng điểm của vấn đề. Trọng điểm là miệng nàng là thứ luôn hoạt động nhanh hơn đại não. Trước khi nàng kịp phân tích hắn là thành phần được gắn mác “nguy hiểm - chớ lại gần” thì miệng nàng đã đi trước một bước:
“Đỡ ta với~. Mông ta đau chết rồi~.”
Lời nói ngu ngốc, biểu cảm ngu ngốc.” - Akina từ phía xa nhanh chóng ghi nhận.
Sau này Ran xem lại phiếu đánh giá này thì vô cùng phẫn nộ nhưng không thể phản bác những nhận xét mang tính khách quan này.
Quay trở về với hiện tại. Ran sau khi dùng “lời nói ngu ngốc” cùng “biểu cảm ngu ngốc” đối diện với nam nhân kia thì trái tim nhỏ bé rốt cuộc “thành công” đông cứng vì hàn khí tỏa ra từ người nào đó khiến khuôn mặt càng tăng thêm phần ngốc trệ.
Shinichi nhìn vào nữ nhân vừa đụng vào mình. Nàng ngồi trên đất, trưng ra vẻ mặt ngây ngốc, đôi mắt màu tử tinh loang loáng ánh nước, hệt như một con thỏ nhỏ đi lạc vào bầy sói, vừa ngốc vừa yếu đuối vô lực.
Cuối cùng, chính Shinichi cũng không biết hắn nghĩ gì mà lại khom người xuống đỡ cô nương ngốc kia lên. Không chỉ có vậy, hắn còn phá lệ “ôn nhu” xoa đầu nàng. Ừm, cảm xúc không tệ, trơn mềm như gấm lụa thượng hạng lại còn thoang thoảng một làn hương nhẹ nhàng không rõ tên.
Ôn nhu?
Ba người trong cuộc vẫn chỉ có mình hắn nghĩ bản thân cùng từ “ôn nhu” có thể đứng cùng một chỗ với nhau. Còn hai người còn lại khi thấy hắn đặt tay lên đầu Ran thì chỉ sợ hắn tiện tay “hái” cái đầu của nàng xuống làm bóng để đá.
Cho tới khi Shinichi rời đi được một lúc lâu, hai yêu hồ nào đó vẫn không ngừng cảm thán:
“Đúng là thoát chết trong gang tấc a~.”
Và cũng nhờ thoát được ma trảo của “nam nhân nguy hiểm” nên Ran được Akina miễn cưỡng cho qua học phần này.
==========================
Bài học thứ hai: Vũ khuynh thành
Giảng viên: Akina
Học viên: Ran
Nội dung bài học: Làm thế nào để múa một điệu múa kinh tâm động phách mị hoặc chúng sinh?
A. Phần lý thuyết
Bước 1: Chọn điệu múa
Điệu múa trên thế gian này rất nhiều, điệu múa đẹp cũng có không ít. Vậy làm thế nào để chọn được điệu múa phù hợp với bản thân?
Nếu bạn là một người có thân hình nhỏ nhắn, tác phong nhanh nhẹn thì nên lựa chọn những vũ khúc có tiết tấu sôi động, vui tươi một chút.
Thiên về mềm mại, uyển chuyển có múa lụa, múa hoa. Hào phóng, anh khí có múa quạt, múa kiếm.
Còn nếu bạn xinh đẹp, thanh thuần thì...
Thì vứt. Yêu hồ cần thanh thuần làm cái khỉ gì?
Vì vậy, yêu hồ ngốc nghếch Ran Mori một lần nữa bi ai. Học phần này coi bộ khó nhai a~.
Sau một hồi chọn lựa, Akina miễn cưỡng chọn cho Ran một điệu múa tương đối dễ - “Liên vũ”.
Bước 2: Chọn vũ y
Nếu bạn nghĩ múa chỉ cần lao đầu vào luyện là có thể thành công thì bạn đã sai lầm, quá sai lầm.
Kĩ thuật múa chỉ quyết định được 7 phần, còn 3 phần được quyết định chính là nhờ y phục.
Một bộ y phục phù hợp không chỉ giúp bạn hoạt động thoải mái, linh hoạt khi thực hiện vũ khúc mà còn bổ trợ tăng thêm vẻ đẹp cũng như che lấp khuyết điểm của người mặc. Thật là nhất cử tam tiện a~.
Về vấn đề này, một lần nữa, Ran không có ý kiến gì. Akina đành thở dài tự mình chọn ra cho nàng một bộ y phục làm từ lụa mỏng. Thân áo màu hồng phấn với ống tay rộng mềm mại. Phần lưng áo được chiết lại tôn lên vòng eo nhỏ nhắn của Ran. Thân váy xòe rộng màu lục nhạt rồi đậm dần khi chuyển về mép váy.
Lúc Ran mặc thử vũ y, Akina thầm nghĩ:
“Nếu nha đầu này nhắm mắt đứng yên một chỗ cũng có thể khiến người khác động tâm bởi nàng lúc này hệt như một liên hoa tiên tử vậy.”
Tất nhiên chỉ là “Nếu”, bởi vì vị “tiên tử” kia lúc này đang dùng bộ mặt vô-số-tội mà nhìn nàng rồi hỏi một câu (có thể gây tức chết người, như thường lệ):
“Sư phó! Váy dài như vậy lỡ muội vấp phải thì làm sao a~.”
“... Thì-rớt!!!” - Akina rít qua kẽ răng, “Đóng tiền học lại~.”
Ngã = Rớt = Mất thêm tiền...
Rơi lệ a~... Vì một sự nghiệp tiết kiệm tiền, Ran âm thầm gia cố lại quyết tâm trong lòng thêm 1000 lần.
Bước 3: Luyện tập
Các bước chuẩn bị đã xong, đương nhiên quan trọng nhất vẫn là tập múa a~.
Mấu chốt của “Liên vũ” chính là chuyển động tay cần uyển chuyển khác họa được hình dáng cùng thần thái của hoa sen. Đoạn cao trào hai chân phải di chuyển thật nhanh và khéo léo khiến người xem như thấy được một đóa sen đang nở rộ trên nền lá xanh. Thanh tươi, thoát tục lại phải lơ đãng lộ ra vẻ quyến rũ vừa phải. Mị nhưng không tục.
Ran câu hiểu câu không ngồi chảy nước miếng nhìn Akina làm mẫu. Vẫn câu cũ:
“Sư phó thật lợi hại a~.”
.................
Sau ngày đầu tiên, Ran chỉ muốn hét lên:
“Không tập! Không tập! Không tập nữa!!!”
Đau a~. Chân đau, tay đau, toàn thân không một chỗ nào là không đau.
Đau không quan trọng, quan trọng là nàng chịu đau như mà vẫn chưa múa được nửa bài, đã thế là còn là một nửa bài không đạt tiêu chuẩn. Vậy tới bao giờ nàng mới luyện thành a~?
Khổ thì khổ. Đau thì đau. Gào hét thì gào hét. Nghĩ tới phí học lại đắt tới mức muốn giết người mà sư phó đặt ra, Ran đành nuốt nước mắt vào trong, lấy rượu thuốc bôi lên mấy vết bầm rồi lăn đùng ra ngủ.
Rốt cuộc sau khi Ran dùng hết một thùng lớn rượu thuốc cũng thu được nhận xét khả quan đầu tiên từ Akina:
“Hoa sen đâu chưa thấy ngược lại hôm nay đã có chút búp rồi. Nhưng với tư chất kém cỏi của mi thì cái búp sen này có lẽ không bao giờ nở nổi. Haizz... Hi vọng đám nam nhân kia đủ hài lòng với bài múa búp sen này.”
Cái gì là mắng người mà không thô tục? Chính là như trên.
Ran thầm khóc:
“Sư phó a~, người ta thấy cũng đẹp rồi mà. Người đừng khắt khe quá như vậy a~.”
B. Phần thực hành : Đánh bại hoa khôi của Bách Hoa Lâu.
Đánh bại hoa khôi của Bách Hoa Lâu? Chuyện này với người khác thì khó chứ riêng đối với Ran thì... Nàng vẫn thấy việc này... nói dễ hơn làm a~.
Cho dù Ran có không tình nguyện đến đâu thì chuyện gì đến cũng vẫn phải đến.
Chẳng mấy chốc, khắp kinh thành ai nấy đều biết tin có kẻ muốn khiêu chiến với hoa khôi của Bách Hoa Lâu. Shinichi cũng biết, cơ mà hắn cũng chẳng thèm để cái tin rác ấy vào bộ nhớ. Nhưng anh em tốt của hắn - Heiji, lại không nghĩ thế.
Heiji nghi ngờ sâu sắc, huynh đệ nhà mình... là đoạn tụ. Hắn lúc nào cũng độc lai độc vãng. Sinh vật sống duy nhất tồn tại quanh hắn... chính là bản thân. Nhưng Heiji cam đoan, bản thân mình là "trong trắng", à trong sáng.
Vì một tương lai tươi sáng của bạn thân, vì một thế giới hòa bình... có thể tự do theo đuổi các cô nương trẻ đẹp. Heiji quyết tâm... làm lễ rửa tội cho Shinichi. Còn "rửa" ở đâu ư? Đương nhiên phải đến nơi có nhiều mĩ nhân nhất kinh thành - Bách Hoa Lâu, rồi. Không thì làm sao rửa được nỗi oan đoạn tụ này được?
Thời gian đã tới, Shinichi hờ hững uống rượu, dường như có một tầng kính vô hình đang ngăn cách hắn với chốn yên hoa này. Bỗng, một thân hình lọt vào tầm mắt hắn.
Y phục phiêu dật như tiên tử. Suối tóc đen dài chảy qua bờ vai uyển chuyển. Nước da oánh nhuận như dương chi bạch ngọc. Khuôn mặt như ẩn như nhiện sau lớp sa mỏng. Đặc biệt là ánh mắt linh động màu tím biếc lộ ra bên ngoài khiến trái tim cằn cỗi của hắn lỡ một nhịp.
Là nàng!
Chẳng hiểu sao, chỉ bằng một cái liếc mắt, hắn có thể nhận ra nàng. Cô nương ngốc nghếch đụng vào hắn hôm ấy. Nàng thật vụng về, lời nói thì chẳng có vẻ gì là thục nữ. Ấy vậy mà, nàng ấy lỡ đụng một cái, đụng luôn vào cả "tâm" của hắn. 26 năm, lần đầu hắn biết cái gì gọi là vấn vương. Để nay gặp lại, vấn vương hóa thành lưu luyến.
Màn múa mở đầu là do hoa khôi đương nhiệm, Sakura, biểu diễn. Hầu hết nam nhân đều bị điệu múa của nàng thu hút, say đắm, rồi ngẩn ngơ, sau đó là cuồng nhiệt tán tụng.
Chỉ trừ hắn.
Tầm mắt của hắn vẫn chưa rời khỏi dáng hình nhỏ bé kia. Và rồi hắn nghe thấy nàng tự giới thiệu, thầm ghi nhớ tên nàng - Ran.
================
Lúc này, Ran mang tâm thế "vịt chết không sợ nước sôi" mà bước lên sàn. Tiếng đàn dần dần nổi lên, âm thanh rèo rắt mà bi thương như hòa cùng động tác tay uyển chuyển của nàng. Từ xa quan sát thấy được ánh mắt si mê của chúng nam nhân, Akina âm thầm gật đầu, phê một chữ "Tốt" vào sổ. Đến đoạn cao trào, thực hiện 9 vòng xoay liên tiếp, Ran hít vào một hơi rồi xoay mình. Tới vòng xoay thứ 8, một thỏi bạc từ đâu bay tới đạp vào mắt cá chân của nàng. Ran không hề phòng bị, cứ thế đổ ập xuống.
Mắt thấy bản thân sắp phải tiếp đất với tư thế "hồ ly gặm bùn", Ran chợt cảm nhận thấy bên hông căng thẳng. Một đôi tay săn chắc đang ôm gọn lấy vòng tay mảnh khảnh của nàng. Không biết có phải vì lớp vải ở eo hơi mỏng hay không mà lúc này, nàng dường như cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng từ đôi tay ấy truyền thẳng tới trái tim của mình.
Akina bụm mặt, không nỡ nhìn thẳng vào khuôn mặt ngốc nghếch của đồ đệ nhà mình. Nàng nhận ra đây là nam nhân nguy hiểm mà Ran đụng phải hôm trước. Nay con bé lại đạp vào giày của người ta thế kia, không lẽ lại muốn tính sổ một trùm?
Vì một hồ ly tốt là không bỏ mặc bạn bè trong cơn hoạn nạn, Akina cắn răng lao tới, dắt tay Ran... chạy. Bỏ lại sau lưng một tên tướng quân nào đó với khuôn mặt... thộn, vì chưa kịp hưởng thụ ôn nhu hương đã bị giành mất.
================
Hiệu chỉnh: