- Tham gia
- 22/8/2011
- Bài viết
- 313
Fic này ko phải của ta, ta post dùm thôi, n1o có liên wan đến fic Sugary Divorced, tên nhân vật trong fic có thay đổi:
Yuki (Ran)
Hana (Haibara)
A Kings (Shinichi)
Tiểu Sư Muội (Sato)
Alfred (Takagi)
Yume (Yukiko)
Fic này rất hay đấy nhé, ko đọc là uổng ráng chịu à!!
---------------------------------------------------
Oneshot: Hết ngây thơ rồi
Author: Kanhoa Binkamu (Lưu Tam Hảo)
Ánh mắt của anh nhìn cô thương yêu lắm, sự thương yêu khiến trái tim của cô bị bóp nghẹt lại đến tắc thở. Cô không thể nói gì, vì tiếng nấc đã nghẹt đầy cổ họng. Anh đã mất quá nhiều máu rồi, khả năng cứu được chỉ là một con số không tàn nhẫn. Cô thấy mình bất lực, giống như một con quỷ chỉ biết hại người mà không biết cứu. Kenju cũng vậy.... giờ đến anh cũng vậy...tất cả đều là cô hại chết.... Anh là sinh mạng của cô, đến sinh mạng của mình mà cô cũng hại chết...
- Anh là sinh mạng của em.... nếu như không có anh rồi.... cái xác này của em làm sao sống được đây?
- Em sẽ sống được... sẽ sống thật khỏe mạnh... thật vui vẻ... nếu như sinh mạng của em là do anh quyết định...thì em phải sống thật khỏe mạnh... thật hạnh phúc... Em còn phải giúp anh chăm sóc cho bà... cho má...
Giọng của anh cứ nhỏ đi dần dần... dần dần...
- Hãy nói với bà...với má rằng... anh xin lỗi...
Bấy giờ anh mới rơi lệ.... Khuôn mặt vẫn luôn cố giữ nụ cười của anh cuối cùng cũng rơi lệ. Đôi mắt xanh trong như thủy tinh mà cô vẫn bị hút hồn ấy giờ đen xạm lại vì thiếu linh khí.
- Anh mệt rồi... anh muốn ngủ...
Khuôn mặt của cô hoảng loạn, đôi mắt của cô sợ hãi. Cô bám chặt lấy tay của anh, muốn đánh đổi tất cả để níu anh lại.
- Đừng làm vậy... khuôn mặt này của em sẽ làm anh thấy ác mộng đó...
Anh thở nhẹ, rồi khẽ nói:
- Yuki à... hãy cho anh thấy nụ cười của em được không? Một nụ cười đẹp nhất...Được không?
Yêu cầu của anh làm trái tim của cô nghẹn lại. Trước ánh mắt chờ đợi ấy, cô không thể từ chối. Cô cười... cười trong vị mặn chát của nước mắt. Khuôn mặt của anh lúc ấy bỗng phảng phất ánh sáng. Đôi mắt đáng yêu bỗng loáng lên những tia sáng lấp lánh.
- Giấc mơ của anh... nhất định sẽ là một giấc mộng đẹp...
Anh cười, một nụ cười hạnh phúc nhất. Nhưng rồi nụ cười ấy lịm đi giống như ánh sao mai lúc trời sáng... đôi mắt lung linh nhắm hẳn lại sau rèm lông mi thưa thưa...
Chiếc ống thở trở nên trong suốt. Hơi thở làm mờ đi nó đã tắt hẳn.
Cô bàng hoàng. Nước mắt của cô ngừng lại, toàn thân khuỵu xuống sàn.
Bác sĩ lao vào xốc điện, y tá vội vã tiêm thuốc.
Nhưng đã hết rồi, cô biết mọi thứ đã hết rồi.
Cô nấc lên...Mọi thứ nhòa đi trong nước mắt.
Anh đã chìm vào giấc mơ rồi...
Vài nghìn ngày nay hạnh phúc không em ? Mỗi ngày đều bận rộn chứ?
Vẫn còn nghiêm túc như vậy chứ?
Đã có người yêu mới chưa?
Một người yêu chững chạc. Một người yêu không còn gây gổ với em
Rốt cuộc là anh đã cự tuyệt trưởng thành chăng
Vì sao không thể giả vờ như không quan tâm
Đã trôi qua bao nhiêu năm rồi
Nhưng vẫn còn nhớ những năm tháng đó
Vẫn còn ngây thơ mà nhớ đến em
Đã đủ ngây thơ chưa?
***
Anh đã đi rồi, thật sự đã bỏ rơi cô rồi, cô không muốn tin nhưng biết sao được? Anh đã quên mất ước nguyện vào đêm sinh nhật anh thật rồi.
"- Anh phải sống lâu hơn em, em phải chết sớm hơn anh!
Cô nhanh mặt tỏ vẻ không đồng ý, xua xua tay:
- Anh ước gì kì khôi quá đi!
Anh bỗng nắm lấy tay cô, chất giọng anh như muốn khóc:
- Không phải anh ham sống sợ chết, không phải anh muốn em chết sớm, mà là anh muốn tốt cho em. Em biết không, bị bạn đời bỏ rơi là một việc đau khổ nhất trong cuộc đời, cho nên anh thà để em bỏ rơi anh chứ không muốn bỏ rơi em thêm lần nào nữa, cả đời này anh đã làm khổ em nhiều rồi, Yuki à! Hứa với anh đi, được không?"
Anh thật sự là một chàng ngốc, ngây thơ cả cuộc đời này chỉ mong cô hạnh phúc, phút phút giây giây đều vẫn ngây thơ mà lo cho cô, không cần quan tâm đến bản thân mình ra sao, không cần biết sau này sẽ thế nào, anh chỉ cầu mong cô được hạnh phúc.
Yume-neechan bước ra từ phòng nhận đồ của cảnh sát. Cô đứng bên ngoài cùng Hana, đôi mắt đã hoen đỏ của cô nhìn người mẹ đáng kính. Yume-neechan đưa tay đặt đầu mũi, cố nén nước mắt vào trong, mãi chị mới lên tiếng được.
- Yuki... má nghĩ... má vẫn phải thay A Kings nói... Thật ra... cho dù đã li dị với con, nhưng trong lòng nó, con vẫn luôn là người con gái nó yêu thương nhất. - Chị ngừng lại, cố nói trong giọng đắng nghẹn của nỗi đau - Nó li dị với con... chỉ vì không muốn con tiếp tục liều lĩnh, tiếp tục đi theo nó bất chấp nguy hiểm... nó nói... nó không ngại phải đổi sinh mạng của mình cho con, nhưng nó chỉ sợ nó đi rồi... - Đôi mắt chị xao động - Nó đi rồi... sẽ không còn người nào bảo vệ con nữa.
Cô thấy chân mình lảo đảo và muốn ngã đi. Những giọt nước mắt nặng trịch muốn trào ra khỏi hàng mi dưới. Hana đỡ bạn, trong lòng nặng như có một tảng đá bằng chì đang đè lên nhức nhối.
Yume-neechan rút trong túi ra một cái bọc nhỏ, đưa cho cô:
- Cái này... má tin rằng... A Kings muốn con giữ lấy...
Chị đặt vào trong tay cô rồi, lại nói:
- Họ không cho người nhà nhận xác về, vì nó bị người ta giết... nên phải đưa tới chỗ pháp y để khám nghiệm và làm hồ sơ. Mấy ngày nữa ... sở sẽ tổ chức hạ huyệt cho nó... - Chị đặt tay lên trán để che đi bớt khuôn mặt khắc khổ - Má chịu không được nữa rồi... má phải về trước... Con ở lại để chờ họ lấy lời khai.
Yume-neechan nói xong liền đi ngay, có lẽ chị sợ nán lại chị sẽ ngã ra đây mà khóc. Cô nói nhỏ trong miệng lời chào, rồi ngồi xuống ghế chờ đợi.
Cô dùng ngón tay lần trên chiếc bọc nhung... cô lần thật lâu thật rồi rồi mới dám rồi mở nó ra.
Nhẫn cưới.
Một hộp nhẫn cưới hiện ra trong đôi tay run run của Hải Lan. Hơi thở của cô nghẹn lại, không khí như có tảng đá đè nặng xuống.
"- Ê...
Cô bỗng nắm lấy cổ áo của anh từ đằng sau, giựt giựt lại.
- Sao cơ?
Anh nhếch mi, khuôn mặt đáng yêu tỏ vẻ thắc mắc.
Cô cười hì hì, hất đầu về tiệm trang sức bên phải họ:
- Ngay chính giữa, thứ 3 từ bên trái đếm vào. Nếu muốn cầu hôn lại tôi, chí ít phải chọn cái đó nha! Nhẫn cũ tôi không thèm nhận đâu!
Anh le lưỡi, trêu cô:
- Đừng làm có giá chứ, tôi mà chịu cầu hôn lại thật thì đến nhẫn cỏ cô cũng giật lấy mà đeo ấy chứ!
- Hứ!
Chiếc nhẫn được thiết kế rất sang trọng, cũng rất đặc biệt, giống như một nhành cỏ thơm đang tìm một ngón tay xứng đáng để nâng niu. Nó rất đẹp, và cũng rất thuần khiết.
-Nhẫn cỏ…
Cô bật khóc, nấc lên khi ánh mắt và tiếng cười của anh hiện lại trong tâm trí.
- Anh ấy muốn trừng phạt mình... anh ấy ác lắm... chỉ vì mình không nghe lời anh ấy... anh ấy mới trừng phạt mình...
Hana chết chân, nhìn bạn nấc lên trong nỗi đau mà bất lực. Yuki bỗng đứng bật dậy, cô chạy về hướng của phòng pháp y. Nhưng cô chỉ chạy được nửa đường đã bị Alfred níu lại, cô đưa cặp mắt này nỉ:
- Làm ơn đi... cho tôi được nhìn thấy anh ấy... cho tôi được nhìn thấy anh ấy....
Cô gào lên, thực sự kích động.
Hana chỉ biết đứng bên mà đau lòng, để mặc cho các nhân viên cảnh sát giữ cô lại. Tiểu Sư Muội bụm miệng khóc, quay lưng đi để không phải chứng kiến cảnh tượng đau lòng này.
Cô quẫy, giọng đã khản đặc lại:
- Tôi xin các người... tôi van xin các người...!
Cô nhìn thấy anh đang cười trước mắt, nhưng không thể nào với tới được. Mặc cho cô gào thét, anh vẫn chỉ đứng đó mà không tiến lại gần. Cô muốn với lấy, dùng hết sức với lấy. Nhưng, chỉ thấy một màn đen bao trùm trước mặt.
Vị mặn chát của nước mắt lan vào câu nói, khiến giọng của cô nhòa đi:
- Mình thích nghe tiếng nói của anh ấy lắm...cho dù anh ấy mắng chửi mình ... cay độc với mình... mình cũng thích nghe...
Hana che miệng lại để tiếng khóc không vọng ra. Đôi mắt của cô cay và rất rát, trong lòng còn đau đớn hơn.
Nước mắt cứ chảy dài từ khóe mi của Yuki, chảy mãi cho đến khi ướt đẫm cả khuôn mặt, lăn xuống gối:
- Hana à... có phải bây giờ... mình sẽ không được nghe thấy tiếng của anh ấy nữa không? .... Có phải từ bây giờ anh ấy sẽ không bao giờ ôm mình nữa... sẽ không bao giờ chọc cho mình giận nữa... sẽ không bao giờ cười thật đáng yêu nếu mình cù vào tai nữa... Có phải không?
Hana bụm miệng, chỉ biết lau nước mắt.
- Cậu hãy bảo với mình là không phải đi, hãy nói với mình là không phải đi... hãy nói đi...
Cô nén nước mắt vào lòng, không biết làm gì ngoài việc nắm lấy bàn tay lạnh buốt của Yuki. Nhưng cô rụt tay lại, bàn tay ấy bỗng run lên nắm lấy thành gi.ường. Cô ngồi dậy, đôi môi run run nhìn ra phía cửa:
- Mình phải đi tìm anh ấy... mình phải đi...
Yuki nhoài xuống gi.ường, đẩy tay của Hana đang ngăn cản ra. Cô lao về phía cửa phòng bệnh, muốn ra khỏi nơi ngột ngạt này.
- Má...
Yume-neechan không biết đã đến từ khi nào. Cô nhìn thấy chị như thấy ánh sáng, con người lạc trong nỗi đau ấy nắm lấy vai chị, giọng khản hẳn đi mà nói:
- A Kings... A Kings ở đâu rồi má... Họ đưa anh ấy đi đâu rồi...
Yume-neechan nói trong tiếng nấc:
- Pháp y... đã làm xong rồi... Đồng nghiệp đã hạ huyệt cho nó rồi... nó nằm bên cạnh Kenju... Nó là một thanh tra tốt... đồng nghiệp rất yêu thương nó...
Cánh tay cô buông thõng xuống. Lệ lại dâng lên trong đôi mắt tím biếc ấy. Cả người cô nặng trịch, những giọt lệ đang lăn trên má Yume-neechan càng khiến sự nghẹt thở đó dâng lên. Đôi chân cô không còn sức nữa, cô rơi xuống, đầu gối chạm xuống nền lạnh ngắt của bệnh viện, nước mắt theo đó mà chảy dài trên khuôn mặt. Cô nấc lên, đến lúc này mới dám òa khóc thật lớn. Tiếng xin lỗi vỡ ra trong tiếng thổn thức đau nhói:
- Con xin lỗi... con xin lỗi má...
Yume-neechan cũng không kìm được bật khóc thành tiếng, tiếng khóc bi ai của một người mẹ mất con.
Hành lang dài hun hút của bệnh viện hôm ấy lại càng sâu hơn.
[Con người ở trên đời này thường sống chủ quan lắm. Nhiều người luôn nghĩ rằng thứ gì đã là của mình thì sẽ luôn luôn là của mình, và không hề để tâm quan tâm nó, lưu giữ nó, thương yêu nó. Có một cô gái từng rất cao ngạo. Cô ấy biết chắc trong trái tim của người mình yêu sẽ chỉ có một mình cô thôi, nghĩ rằng dù đi đến chân trời góc bể, đi đến tận cùng trái đất thì người con trai đó vẫn luôn giống như một thiên thần hộ mệnh... mãi mãi ở bên cạnh chăm sóc cho cô, thương yêu cô, bảo vệ cô. Vì thế cô ấy rất thích đấu với thiên thần, thích chọc cho thiên thần giận, thích làm trái ý thiên thần để thỏa mãn bản tính hiếu thắng của mình. Cho đến một ngày, chính bản tính hiếu thắng đó của cô đã làm cho thiên thần biến mất. Anh ấy đột ngột biến mất và không trở lại nữa. Lúc ấy người con gái đó mới hiểu ra cô ấy đã lãng phí bao nhiêu khoảng thời gian họ ở bên nhau.
Dù có đi một vòng trái đất cũng chưa chắc tìm được một tình yêu chuyên nhất. Nếu bạn may mắn tìm được nó, hãy nắm nó thật chắc, đừng chủ quan, đừng nghĩ nó sẽ không bao giờ biến mất. Hãy để thiên thần của bạn được cười, được ôm lấy bạn. Nếu hạnh phúc đã ở gần bên, thì đừng chạy đến chân trời góc biển để chơi trò đuổi bắt. Hãy quay đầu nhìn lại, hãy dừng đôi chân để hạnh phúc nhìn thấy bạn.]
- Cậu đói chưa? Mình nhờ dinh dưỡng viên mang đồ ăn đến cho cậu nhé?
Hana cố cười và nói bằng chết giọng vui vẻ nhất, cho dù là trong đầu cô nghĩ chắc chắn Yuki sẽ không ăn. Trong lúc này, có ai lại ăn được chứ? Mất A Kings rồi, sinh mạng của cô cũng gần như không còn nữa. Lửa đã không còn cháy nữa, thì khí còn tồn tại để làm gì?
Nhưng trái với những gì Hana dự đoán, cô lại gật đầu:
- Ừ, mình đói rồi, cậu gọi đồ ăn cho mình đi.
Ngạc nhiên nhưng rất vui mừng, Hana vội nói:
- Cậu thích ăn gì? Mình sẽ gọi ngay.
Cô cười hiền trên sắc mặt nhợt nhạt, với một nỗi đau dù có muốn che giấu cũng không được:
- Cậu chọn giùm mình đi, món gì cũng được.
Hana đáp, đến lúc này mới thực sự nhận ra có điều gì đó khác lạ lắm, nhưng lại không thể biết rõ đó là gì. Cô gọi dinh dưỡng viên nhờ họ chuẩn bị thức ăn cho Yuki. Cho đến khi dinh dưỡng viên mang đồ ăn lên đến nơi rồi, cảm giác ngờ ngợ pha lẫn sợ hãi ấy vẫn khiến Hana không dám lên tiếng hỏi cô.
Đồ ăn bưng lên trước mắt, cô nhỏ giọng nói tiếng cám ơn rồi bưng bát thức ăn lên. Người bạn thân này toàn chọn đồ cô thích ăn cả, nhưng trong mắt cô lúc bấy giờ, món gì cũng đều như nhau cả thôi, ăn gì cũng không cảm thấy ngon, cho dù đó là những món yêu thích của mình. Cô uể oải cầm thìa chọc vào bát, múc lên một thìa cơm nhỏ, cứ thế cho vào mồm nhai không.
Mùi vị của cơm đắng ngắt, đắng đến sộc lên óc nhưng khuôn mặt của cô không hề có biểu hiện gì. Khuôn mặt ấy tưởng như cô lạnh, nhưng thực chất cũng chỉ là đang cố đóng băng cảm xúc của chính bản thân mình.
- Cậu ăn thức ăn nữa đi chứ! - Hana dịu dàng nhắc.
Yuki gật đầu, lấy đũa gắp thức ăn.
Và cô cũng ăn như vậy. Gắp thức ăn cho vào mồm, nhai rồi nuốt như một cái máy.
Hana nhìn cái cách Yuki ăn, vô cùng đau lòng nhưng chẳng thể làm gì khác hơn được.
- Cậu ăn từ từ thôi!
Cô lại gật đầu, và lại tiếp tục ăn. Sau mỗi thìa thức ăn, biểu hiện của cô dần dần thay đổi. Đôi mắt vô hồn kia dần dần bị nước bao kín. Lệ dâng lên, cứ thế dâng lên cho đến khi trào ra hai má. Nước mắt rơi vào bát cơm, rơi cả xuống đĩa thức ăn ở bên dưới. Nhưng cô vẫn xúc tiếp, vẫn cứ ăn tiếp, ăn cả nước mắt chan trong bát cơm và đĩa thức ăn ấy.
- Yuki à, nếu không ăn được thì đừng có ăn...
Hana sợ hãi, vội vã cản Yuki lại.
Cô không lắc đầu, nhưng đôi mắt đã ầng ậc những nước:
- Anh ấy muốn mình khỏe mạnh..., muốn mình ăn được ngủ được... Anh ấy lo cho mình lắm... Mình đã hứa với anh ấy sẽ nghe lời anh ấy... nên mình phải ăn...Mình phải ăn...
Từng câu nói của cô bạn thân như xát muối vào lòng của Hana.
Cô nói trong nỗi nhớ nhung A Kings, toàn thân cô run rẩy:
- A Kings nấu ăn ngon lắm... Anh ấy rất chiều chuộng mình....Anh ấy hay nấu cho mình ăn... Dù mình đòi hỏi món gì anh ấy cũng nấu được...Mình muốn ăn thức ăn anh ấy nấu... - Cảm xúc của Yuki đã không còn kìm được nữa - Hana à... mình muốn ăn thức ăn anh ấy nấu...
Cô đánh rơi đôi đũa, tiếng nức nở vỡ òa ra cùng với nỗi lòng ấy. Hana liền ôm lấy bạn, dù biết cái ôm đó không thể đủ để làm dịu đi vết thương lớn đang hành hạ cô bạn thân đáng thương ấy.
- Mình xin lỗi, mình đã nói sẽ không khóc nữa... nhưng mình làm không được... Mình thực sự làm không được....
Mùa đông rét mướt trong từng cơn gió, làm run rẩy những cành khô đã trụi hết lá. Người ta bảo mùa đông cũng biết khóc, nước mắt của nó là những bông tuyết rơi. Nhưng mùa đông ở đây không có tuyết. Muốn khóc mà không khóc được thì càng đau đớn hơn.
Chỉ mong mùa đông này qua thật nhanh.
Nhân mã của em, tạm biệt.
Em không cho mình nói câu vĩnh biệt, vì vĩnh biệt là mãi mãi. Đã để những năm tháng vướng bận
Không thể nào cùng em trở về lại cảm giác mãnh liệt như lúc xưa
Những ngày mà chúng ta say đắm trong vòng tay
Và một ngày lễ trôi qua như vậy
Những viên đá tan trong ly hồng trà
Cứ ôm nhau thế cho đến già cũng chẳng sao
Có phải thời gian trôi qua ai cũng cần phải lớn khôn chăng
Con đường phía trước của em và anh đều tách riêng nhau
Chúng ta xa nhau từ đây, và em đã cố gắng tiến về phía trước
Chỉ có mình anh vẫn còn ngây thơ đứng lại
Đã để những năm tháng vướng bận
Vài nghìn ngày nay hạnh phúc không em ? Mỗi ngày đều bận rộn chứ?
Vẫn còn nghiêm túc như vậy chứ?
Đã có người yêu mới chưa?
Một người yêu chững chạc
Một người yêu không còn gây gổ với em
Rốt cuộc là anh đã cự tuyệt trưởng thành chăng
Vì sao không thể giả vờ như không quan tâm
Đã trôi qua bao nhiêu năm rồi
Nhưng vẫn còn nhớ những năm tháng đó
Vẫn còn ngây thơ mà nhớ đến em
Đã đủ ngây thơ chưa?
Và anh, tại sao đã dọn đến những căn hộ mới
Nhưng vẫn vì em mà giữ lại chiếc ghế sofa cũ
Hoặc là do anh biết những lúc mình không vui
Anh thích nằm trên đó đến sáng
Mệt rồi vẫn sẽ nhớ đến em
Gần đây sống tốt không em? Mỗi ngày đều bận rộn chứ?
Đã có người yêu mới chưa?
Một người yêu chững chạc. Một người yêu không còn gây gổ với em
Rốt cuộc là anh đã cự tuyệt trưởng thành chăng
Vẫn còn chưa biết cách giả vờ lạc quan chăng
Trải qua biết bao năm rồi Có một chàng ngốc nhàm chán
Chán nản đến nỗi đã để nước mắt rơi xuống
Đã đủ điên dại chưa?
Hãy để anh ngây thơ luôn ngày hôm nay thôi
Có thể trải qua lần nữa cảm giác khoảnh khắc được gặp lại em không?
Nếu như cỗ máy thời gian đang đặt phía trước.
Có thể để anh ngây thơ thêm lần nữa không?▶️
Yuki (Ran)
Hana (Haibara)
A Kings (Shinichi)
Tiểu Sư Muội (Sato)
Alfred (Takagi)
Yume (Yukiko)
Fic này rất hay đấy nhé, ko đọc là uổng ráng chịu à!!
---------------------------------------------------
Oneshot: Hết ngây thơ rồi
Author: Kanhoa Binkamu (Lưu Tam Hảo)
Ánh mắt của anh nhìn cô thương yêu lắm, sự thương yêu khiến trái tim của cô bị bóp nghẹt lại đến tắc thở. Cô không thể nói gì, vì tiếng nấc đã nghẹt đầy cổ họng. Anh đã mất quá nhiều máu rồi, khả năng cứu được chỉ là một con số không tàn nhẫn. Cô thấy mình bất lực, giống như một con quỷ chỉ biết hại người mà không biết cứu. Kenju cũng vậy.... giờ đến anh cũng vậy...tất cả đều là cô hại chết.... Anh là sinh mạng của cô, đến sinh mạng của mình mà cô cũng hại chết...
- Anh là sinh mạng của em.... nếu như không có anh rồi.... cái xác này của em làm sao sống được đây?
- Em sẽ sống được... sẽ sống thật khỏe mạnh... thật vui vẻ... nếu như sinh mạng của em là do anh quyết định...thì em phải sống thật khỏe mạnh... thật hạnh phúc... Em còn phải giúp anh chăm sóc cho bà... cho má...
Giọng của anh cứ nhỏ đi dần dần... dần dần...
- Hãy nói với bà...với má rằng... anh xin lỗi...
Bấy giờ anh mới rơi lệ.... Khuôn mặt vẫn luôn cố giữ nụ cười của anh cuối cùng cũng rơi lệ. Đôi mắt xanh trong như thủy tinh mà cô vẫn bị hút hồn ấy giờ đen xạm lại vì thiếu linh khí.
- Anh mệt rồi... anh muốn ngủ...
Khuôn mặt của cô hoảng loạn, đôi mắt của cô sợ hãi. Cô bám chặt lấy tay của anh, muốn đánh đổi tất cả để níu anh lại.
- Đừng làm vậy... khuôn mặt này của em sẽ làm anh thấy ác mộng đó...
Anh thở nhẹ, rồi khẽ nói:
- Yuki à... hãy cho anh thấy nụ cười của em được không? Một nụ cười đẹp nhất...Được không?
Yêu cầu của anh làm trái tim của cô nghẹn lại. Trước ánh mắt chờ đợi ấy, cô không thể từ chối. Cô cười... cười trong vị mặn chát của nước mắt. Khuôn mặt của anh lúc ấy bỗng phảng phất ánh sáng. Đôi mắt đáng yêu bỗng loáng lên những tia sáng lấp lánh.
- Giấc mơ của anh... nhất định sẽ là một giấc mộng đẹp...
Anh cười, một nụ cười hạnh phúc nhất. Nhưng rồi nụ cười ấy lịm đi giống như ánh sao mai lúc trời sáng... đôi mắt lung linh nhắm hẳn lại sau rèm lông mi thưa thưa...
Chiếc ống thở trở nên trong suốt. Hơi thở làm mờ đi nó đã tắt hẳn.
Cô bàng hoàng. Nước mắt của cô ngừng lại, toàn thân khuỵu xuống sàn.
Bác sĩ lao vào xốc điện, y tá vội vã tiêm thuốc.
Nhưng đã hết rồi, cô biết mọi thứ đã hết rồi.
Cô nấc lên...Mọi thứ nhòa đi trong nước mắt.
Anh đã chìm vào giấc mơ rồi...
Vài nghìn ngày nay hạnh phúc không em ? Mỗi ngày đều bận rộn chứ?
Vẫn còn nghiêm túc như vậy chứ?
Đã có người yêu mới chưa?
Một người yêu chững chạc. Một người yêu không còn gây gổ với em
Rốt cuộc là anh đã cự tuyệt trưởng thành chăng
Vì sao không thể giả vờ như không quan tâm
Đã trôi qua bao nhiêu năm rồi
Nhưng vẫn còn nhớ những năm tháng đó
Vẫn còn ngây thơ mà nhớ đến em
Đã đủ ngây thơ chưa?
***
Anh đã đi rồi, thật sự đã bỏ rơi cô rồi, cô không muốn tin nhưng biết sao được? Anh đã quên mất ước nguyện vào đêm sinh nhật anh thật rồi.
"- Anh phải sống lâu hơn em, em phải chết sớm hơn anh!
Cô nhanh mặt tỏ vẻ không đồng ý, xua xua tay:
- Anh ước gì kì khôi quá đi!
Anh bỗng nắm lấy tay cô, chất giọng anh như muốn khóc:
- Không phải anh ham sống sợ chết, không phải anh muốn em chết sớm, mà là anh muốn tốt cho em. Em biết không, bị bạn đời bỏ rơi là một việc đau khổ nhất trong cuộc đời, cho nên anh thà để em bỏ rơi anh chứ không muốn bỏ rơi em thêm lần nào nữa, cả đời này anh đã làm khổ em nhiều rồi, Yuki à! Hứa với anh đi, được không?"
Anh thật sự là một chàng ngốc, ngây thơ cả cuộc đời này chỉ mong cô hạnh phúc, phút phút giây giây đều vẫn ngây thơ mà lo cho cô, không cần quan tâm đến bản thân mình ra sao, không cần biết sau này sẽ thế nào, anh chỉ cầu mong cô được hạnh phúc.
Yume-neechan bước ra từ phòng nhận đồ của cảnh sát. Cô đứng bên ngoài cùng Hana, đôi mắt đã hoen đỏ của cô nhìn người mẹ đáng kính. Yume-neechan đưa tay đặt đầu mũi, cố nén nước mắt vào trong, mãi chị mới lên tiếng được.
- Yuki... má nghĩ... má vẫn phải thay A Kings nói... Thật ra... cho dù đã li dị với con, nhưng trong lòng nó, con vẫn luôn là người con gái nó yêu thương nhất. - Chị ngừng lại, cố nói trong giọng đắng nghẹn của nỗi đau - Nó li dị với con... chỉ vì không muốn con tiếp tục liều lĩnh, tiếp tục đi theo nó bất chấp nguy hiểm... nó nói... nó không ngại phải đổi sinh mạng của mình cho con, nhưng nó chỉ sợ nó đi rồi... - Đôi mắt chị xao động - Nó đi rồi... sẽ không còn người nào bảo vệ con nữa.
Cô thấy chân mình lảo đảo và muốn ngã đi. Những giọt nước mắt nặng trịch muốn trào ra khỏi hàng mi dưới. Hana đỡ bạn, trong lòng nặng như có một tảng đá bằng chì đang đè lên nhức nhối.
Yume-neechan rút trong túi ra một cái bọc nhỏ, đưa cho cô:
- Cái này... má tin rằng... A Kings muốn con giữ lấy...
Chị đặt vào trong tay cô rồi, lại nói:
- Họ không cho người nhà nhận xác về, vì nó bị người ta giết... nên phải đưa tới chỗ pháp y để khám nghiệm và làm hồ sơ. Mấy ngày nữa ... sở sẽ tổ chức hạ huyệt cho nó... - Chị đặt tay lên trán để che đi bớt khuôn mặt khắc khổ - Má chịu không được nữa rồi... má phải về trước... Con ở lại để chờ họ lấy lời khai.
Yume-neechan nói xong liền đi ngay, có lẽ chị sợ nán lại chị sẽ ngã ra đây mà khóc. Cô nói nhỏ trong miệng lời chào, rồi ngồi xuống ghế chờ đợi.
Cô dùng ngón tay lần trên chiếc bọc nhung... cô lần thật lâu thật rồi rồi mới dám rồi mở nó ra.
Nhẫn cưới.
Một hộp nhẫn cưới hiện ra trong đôi tay run run của Hải Lan. Hơi thở của cô nghẹn lại, không khí như có tảng đá đè nặng xuống.
"- Ê...
Cô bỗng nắm lấy cổ áo của anh từ đằng sau, giựt giựt lại.
- Sao cơ?
Anh nhếch mi, khuôn mặt đáng yêu tỏ vẻ thắc mắc.
Cô cười hì hì, hất đầu về tiệm trang sức bên phải họ:
- Ngay chính giữa, thứ 3 từ bên trái đếm vào. Nếu muốn cầu hôn lại tôi, chí ít phải chọn cái đó nha! Nhẫn cũ tôi không thèm nhận đâu!
Anh le lưỡi, trêu cô:
- Đừng làm có giá chứ, tôi mà chịu cầu hôn lại thật thì đến nhẫn cỏ cô cũng giật lấy mà đeo ấy chứ!
- Hứ!
Chiếc nhẫn được thiết kế rất sang trọng, cũng rất đặc biệt, giống như một nhành cỏ thơm đang tìm một ngón tay xứng đáng để nâng niu. Nó rất đẹp, và cũng rất thuần khiết.
-Nhẫn cỏ…
Cô bật khóc, nấc lên khi ánh mắt và tiếng cười của anh hiện lại trong tâm trí.
- Anh ấy muốn trừng phạt mình... anh ấy ác lắm... chỉ vì mình không nghe lời anh ấy... anh ấy mới trừng phạt mình...
Hana chết chân, nhìn bạn nấc lên trong nỗi đau mà bất lực. Yuki bỗng đứng bật dậy, cô chạy về hướng của phòng pháp y. Nhưng cô chỉ chạy được nửa đường đã bị Alfred níu lại, cô đưa cặp mắt này nỉ:
- Làm ơn đi... cho tôi được nhìn thấy anh ấy... cho tôi được nhìn thấy anh ấy....
Cô gào lên, thực sự kích động.
Hana chỉ biết đứng bên mà đau lòng, để mặc cho các nhân viên cảnh sát giữ cô lại. Tiểu Sư Muội bụm miệng khóc, quay lưng đi để không phải chứng kiến cảnh tượng đau lòng này.
Cô quẫy, giọng đã khản đặc lại:
- Tôi xin các người... tôi van xin các người...!
Cô nhìn thấy anh đang cười trước mắt, nhưng không thể nào với tới được. Mặc cho cô gào thét, anh vẫn chỉ đứng đó mà không tiến lại gần. Cô muốn với lấy, dùng hết sức với lấy. Nhưng, chỉ thấy một màn đen bao trùm trước mặt.
***
Vị mặn chát của nước mắt lan vào câu nói, khiến giọng của cô nhòa đi:
- Mình thích nghe tiếng nói của anh ấy lắm...cho dù anh ấy mắng chửi mình ... cay độc với mình... mình cũng thích nghe...
Hana che miệng lại để tiếng khóc không vọng ra. Đôi mắt của cô cay và rất rát, trong lòng còn đau đớn hơn.
Nước mắt cứ chảy dài từ khóe mi của Yuki, chảy mãi cho đến khi ướt đẫm cả khuôn mặt, lăn xuống gối:
- Hana à... có phải bây giờ... mình sẽ không được nghe thấy tiếng của anh ấy nữa không? .... Có phải từ bây giờ anh ấy sẽ không bao giờ ôm mình nữa... sẽ không bao giờ chọc cho mình giận nữa... sẽ không bao giờ cười thật đáng yêu nếu mình cù vào tai nữa... Có phải không?
Hana bụm miệng, chỉ biết lau nước mắt.
- Cậu hãy bảo với mình là không phải đi, hãy nói với mình là không phải đi... hãy nói đi...
Cô nén nước mắt vào lòng, không biết làm gì ngoài việc nắm lấy bàn tay lạnh buốt của Yuki. Nhưng cô rụt tay lại, bàn tay ấy bỗng run lên nắm lấy thành gi.ường. Cô ngồi dậy, đôi môi run run nhìn ra phía cửa:
- Mình phải đi tìm anh ấy... mình phải đi...
Yuki nhoài xuống gi.ường, đẩy tay của Hana đang ngăn cản ra. Cô lao về phía cửa phòng bệnh, muốn ra khỏi nơi ngột ngạt này.
- Má...
Yume-neechan không biết đã đến từ khi nào. Cô nhìn thấy chị như thấy ánh sáng, con người lạc trong nỗi đau ấy nắm lấy vai chị, giọng khản hẳn đi mà nói:
- A Kings... A Kings ở đâu rồi má... Họ đưa anh ấy đi đâu rồi...
Yume-neechan nói trong tiếng nấc:
- Pháp y... đã làm xong rồi... Đồng nghiệp đã hạ huyệt cho nó rồi... nó nằm bên cạnh Kenju... Nó là một thanh tra tốt... đồng nghiệp rất yêu thương nó...
Cánh tay cô buông thõng xuống. Lệ lại dâng lên trong đôi mắt tím biếc ấy. Cả người cô nặng trịch, những giọt lệ đang lăn trên má Yume-neechan càng khiến sự nghẹt thở đó dâng lên. Đôi chân cô không còn sức nữa, cô rơi xuống, đầu gối chạm xuống nền lạnh ngắt của bệnh viện, nước mắt theo đó mà chảy dài trên khuôn mặt. Cô nấc lên, đến lúc này mới dám òa khóc thật lớn. Tiếng xin lỗi vỡ ra trong tiếng thổn thức đau nhói:
- Con xin lỗi... con xin lỗi má...
Yume-neechan cũng không kìm được bật khóc thành tiếng, tiếng khóc bi ai của một người mẹ mất con.
Hành lang dài hun hút của bệnh viện hôm ấy lại càng sâu hơn.
[Con người ở trên đời này thường sống chủ quan lắm. Nhiều người luôn nghĩ rằng thứ gì đã là của mình thì sẽ luôn luôn là của mình, và không hề để tâm quan tâm nó, lưu giữ nó, thương yêu nó. Có một cô gái từng rất cao ngạo. Cô ấy biết chắc trong trái tim của người mình yêu sẽ chỉ có một mình cô thôi, nghĩ rằng dù đi đến chân trời góc bể, đi đến tận cùng trái đất thì người con trai đó vẫn luôn giống như một thiên thần hộ mệnh... mãi mãi ở bên cạnh chăm sóc cho cô, thương yêu cô, bảo vệ cô. Vì thế cô ấy rất thích đấu với thiên thần, thích chọc cho thiên thần giận, thích làm trái ý thiên thần để thỏa mãn bản tính hiếu thắng của mình. Cho đến một ngày, chính bản tính hiếu thắng đó của cô đã làm cho thiên thần biến mất. Anh ấy đột ngột biến mất và không trở lại nữa. Lúc ấy người con gái đó mới hiểu ra cô ấy đã lãng phí bao nhiêu khoảng thời gian họ ở bên nhau.
Dù có đi một vòng trái đất cũng chưa chắc tìm được một tình yêu chuyên nhất. Nếu bạn may mắn tìm được nó, hãy nắm nó thật chắc, đừng chủ quan, đừng nghĩ nó sẽ không bao giờ biến mất. Hãy để thiên thần của bạn được cười, được ôm lấy bạn. Nếu hạnh phúc đã ở gần bên, thì đừng chạy đến chân trời góc biển để chơi trò đuổi bắt. Hãy quay đầu nhìn lại, hãy dừng đôi chân để hạnh phúc nhìn thấy bạn.]
- Cậu đói chưa? Mình nhờ dinh dưỡng viên mang đồ ăn đến cho cậu nhé?
Hana cố cười và nói bằng chết giọng vui vẻ nhất, cho dù là trong đầu cô nghĩ chắc chắn Yuki sẽ không ăn. Trong lúc này, có ai lại ăn được chứ? Mất A Kings rồi, sinh mạng của cô cũng gần như không còn nữa. Lửa đã không còn cháy nữa, thì khí còn tồn tại để làm gì?
Nhưng trái với những gì Hana dự đoán, cô lại gật đầu:
- Ừ, mình đói rồi, cậu gọi đồ ăn cho mình đi.
Ngạc nhiên nhưng rất vui mừng, Hana vội nói:
- Cậu thích ăn gì? Mình sẽ gọi ngay.
Cô cười hiền trên sắc mặt nhợt nhạt, với một nỗi đau dù có muốn che giấu cũng không được:
- Cậu chọn giùm mình đi, món gì cũng được.
Hana đáp, đến lúc này mới thực sự nhận ra có điều gì đó khác lạ lắm, nhưng lại không thể biết rõ đó là gì. Cô gọi dinh dưỡng viên nhờ họ chuẩn bị thức ăn cho Yuki. Cho đến khi dinh dưỡng viên mang đồ ăn lên đến nơi rồi, cảm giác ngờ ngợ pha lẫn sợ hãi ấy vẫn khiến Hana không dám lên tiếng hỏi cô.
Đồ ăn bưng lên trước mắt, cô nhỏ giọng nói tiếng cám ơn rồi bưng bát thức ăn lên. Người bạn thân này toàn chọn đồ cô thích ăn cả, nhưng trong mắt cô lúc bấy giờ, món gì cũng đều như nhau cả thôi, ăn gì cũng không cảm thấy ngon, cho dù đó là những món yêu thích của mình. Cô uể oải cầm thìa chọc vào bát, múc lên một thìa cơm nhỏ, cứ thế cho vào mồm nhai không.
Mùi vị của cơm đắng ngắt, đắng đến sộc lên óc nhưng khuôn mặt của cô không hề có biểu hiện gì. Khuôn mặt ấy tưởng như cô lạnh, nhưng thực chất cũng chỉ là đang cố đóng băng cảm xúc của chính bản thân mình.
- Cậu ăn thức ăn nữa đi chứ! - Hana dịu dàng nhắc.
Yuki gật đầu, lấy đũa gắp thức ăn.
Và cô cũng ăn như vậy. Gắp thức ăn cho vào mồm, nhai rồi nuốt như một cái máy.
Hana nhìn cái cách Yuki ăn, vô cùng đau lòng nhưng chẳng thể làm gì khác hơn được.
- Cậu ăn từ từ thôi!
Cô lại gật đầu, và lại tiếp tục ăn. Sau mỗi thìa thức ăn, biểu hiện của cô dần dần thay đổi. Đôi mắt vô hồn kia dần dần bị nước bao kín. Lệ dâng lên, cứ thế dâng lên cho đến khi trào ra hai má. Nước mắt rơi vào bát cơm, rơi cả xuống đĩa thức ăn ở bên dưới. Nhưng cô vẫn xúc tiếp, vẫn cứ ăn tiếp, ăn cả nước mắt chan trong bát cơm và đĩa thức ăn ấy.
- Yuki à, nếu không ăn được thì đừng có ăn...
Hana sợ hãi, vội vã cản Yuki lại.
Cô không lắc đầu, nhưng đôi mắt đã ầng ậc những nước:
- Anh ấy muốn mình khỏe mạnh..., muốn mình ăn được ngủ được... Anh ấy lo cho mình lắm... Mình đã hứa với anh ấy sẽ nghe lời anh ấy... nên mình phải ăn...Mình phải ăn...
Từng câu nói của cô bạn thân như xát muối vào lòng của Hana.
Cô nói trong nỗi nhớ nhung A Kings, toàn thân cô run rẩy:
- A Kings nấu ăn ngon lắm... Anh ấy rất chiều chuộng mình....Anh ấy hay nấu cho mình ăn... Dù mình đòi hỏi món gì anh ấy cũng nấu được...Mình muốn ăn thức ăn anh ấy nấu... - Cảm xúc của Yuki đã không còn kìm được nữa - Hana à... mình muốn ăn thức ăn anh ấy nấu...
Cô đánh rơi đôi đũa, tiếng nức nở vỡ òa ra cùng với nỗi lòng ấy. Hana liền ôm lấy bạn, dù biết cái ôm đó không thể đủ để làm dịu đi vết thương lớn đang hành hạ cô bạn thân đáng thương ấy.
- Mình xin lỗi, mình đã nói sẽ không khóc nữa... nhưng mình làm không được... Mình thực sự làm không được....
Mùa đông rét mướt trong từng cơn gió, làm run rẩy những cành khô đã trụi hết lá. Người ta bảo mùa đông cũng biết khóc, nước mắt của nó là những bông tuyết rơi. Nhưng mùa đông ở đây không có tuyết. Muốn khóc mà không khóc được thì càng đau đớn hơn.
Chỉ mong mùa đông này qua thật nhanh.
Nhân mã của em, tạm biệt.
Em không cho mình nói câu vĩnh biệt, vì vĩnh biệt là mãi mãi. Đã để những năm tháng vướng bận
Không thể nào cùng em trở về lại cảm giác mãnh liệt như lúc xưa
Những ngày mà chúng ta say đắm trong vòng tay
Và một ngày lễ trôi qua như vậy
Những viên đá tan trong ly hồng trà
Cứ ôm nhau thế cho đến già cũng chẳng sao
Có phải thời gian trôi qua ai cũng cần phải lớn khôn chăng
Con đường phía trước của em và anh đều tách riêng nhau
Chúng ta xa nhau từ đây, và em đã cố gắng tiến về phía trước
Chỉ có mình anh vẫn còn ngây thơ đứng lại
Đã để những năm tháng vướng bận
Vài nghìn ngày nay hạnh phúc không em ? Mỗi ngày đều bận rộn chứ?
Vẫn còn nghiêm túc như vậy chứ?
Đã có người yêu mới chưa?
Một người yêu chững chạc
Một người yêu không còn gây gổ với em
Rốt cuộc là anh đã cự tuyệt trưởng thành chăng
Vì sao không thể giả vờ như không quan tâm
Đã trôi qua bao nhiêu năm rồi
Nhưng vẫn còn nhớ những năm tháng đó
Vẫn còn ngây thơ mà nhớ đến em
Đã đủ ngây thơ chưa?
Và anh, tại sao đã dọn đến những căn hộ mới
Nhưng vẫn vì em mà giữ lại chiếc ghế sofa cũ
Hoặc là do anh biết những lúc mình không vui
Anh thích nằm trên đó đến sáng
Mệt rồi vẫn sẽ nhớ đến em
Gần đây sống tốt không em? Mỗi ngày đều bận rộn chứ?
Đã có người yêu mới chưa?
Một người yêu chững chạc. Một người yêu không còn gây gổ với em
Rốt cuộc là anh đã cự tuyệt trưởng thành chăng
Vẫn còn chưa biết cách giả vờ lạc quan chăng
Trải qua biết bao năm rồi Có một chàng ngốc nhàm chán
Chán nản đến nỗi đã để nước mắt rơi xuống
Đã đủ điên dại chưa?
Hãy để anh ngây thơ luôn ngày hôm nay thôi
Có thể trải qua lần nữa cảm giác khoảnh khắc được gặp lại em không?
Nếu như cỗ máy thời gian đang đặt phía trước.
Có thể để anh ngây thơ thêm lần nữa không?