[Oneshot] Ga cuối

deconlaulinh

Em đã thoáng thấy tình trong mắt anh ~
Thành viên thân thiết
Tham gia
9/9/2012
Bài viết
100
Đôi lời người sưu tầm: Thực sự mình cũng không hiểu sao bản thân lại share fic này nữa. Thể loại này trước giờ mình không nói là ghét cay ghét đắng nhưng cũng chả ưa bao giờ. Tuy thế có lẽ mọi thứ đều ngoại lệ của nó, mình thực sự bị thu hút bởi câu chuyện như thế, cách viết như thế. Fic cho mình một cách nhìn khác về DC, một cách nhìn đầy mới lạ không biết các bạn có thấy thế không? Mình sẽ post từng phần, mong không ai ném đá :KSV@18:


Written by Phương xD
Link: https://phtropical.blogspot.com/201...howComment=1388638431133#c6605827955830444360.
Category: OOC | Romance | Sad | Shounen-ai
Warning: Cliché. Không cao trào và không kịch tính. Viết theo cảm xúc. Nhân vật có nhiều điểm chưa logic lắm. Fanfic thiên về cảm tính, có xu hướng cho tác giả tự thoả mãn nhiều hơn. Chống chỉ định những ai ghét sến súa, lê thê, etc..


Vài dòng nói nhảm:
Nhìn chung, "Ga cuối", theo thiển ý của chính tác giả và người đọc (tức là mình và mình :-j), là một fanfic chưa hoàn thành được viết theo lối khó ai nuốt trôi được. Không climax, không dồn dập, chỉ dầm dề và lê thê. Thêm vào một thứ tình cảm ám muội đáng lẽ không nên bỏ vào khuôn khổ fiction/fanfiction. Chính là tình yêu với quá khứ của tôi. Yêu quá khứ luôn là mối tình trường kỳ của thiếu nữ, và dễ dàng lầm lạc vô cùng.

Những gì đã qua sẽ không quay lại. Vì thế, người yêu cũng không quay lại.

Hattori Heiji cũng không quay lại. Nếu muốn, Kudou Shinichi chỉ còn cách ra đi.
Shinichi có thể ra đi,

nhưng tôi thì không thể.

Up lên blog, hy vọng với trình tự yêu mình tăng cao, sẽ có động lực hoàn thành trọn vẹn fanfic này. Vì tôi đã rất, rất yêu thích nó. Từ tận đáy lòng.
khi đó, dẫu dài dòng đến đâu, mọi ngôn từ đều là chân thành nhất.


*Summary:

Rồi có một chuyến tàu qua, vĩnh viễn chẳng bao giờ trở lại...

Này cậu, cổ tích không có thật.
Đừng lo, mọi chuyện sẽ trở về như cũ thôi mà.
///
"Shinichi này, hè năm sau cùng đến Chigasaki nhé?" ...​



g a. c u ố i


1. Trong một bài báo trả lời phỏng vấn với Nikkei, thám tử miền Tây có nói, Kudou Shinichi là một người rất quan trọng với tôi.

Cậu ấy vừa là đối thủ, vừa là đồng nghiệp, anh em và cũng là người bạn thân tốt nhất tôi từng có. Kudou tuy lạnh lùng nhưng nội tâm lại chất chứa nhiều tình cảm. Cậu ấy như một mặt hồ phẳng lặng nằm khuất trong rừng sâu. Rất nhiều người đã đến, nhìn thấy rồi lại đi qua..

Thật may mắn vì tôi không giống họ.

*

Khi Shinichi đọc được, phản ứng đầu tiên của cậu là ném thẳng quyển tạp chí dày cộm vào đầu Hattori, kẻ đang thoải mái duỗi chân trên sofa xem tường thuật trực tiếp bóng chày. Trái ngược với biểu cảm như núi lửa phun trào trên mặt cậu, Hattori chỉ cười hề hề rồi nhanh chóng quay lại với trận tứ kết đang hồi hấp dẫn.


“Nhưng Kudou này, rõ ràng đêm đó cậu nhìn tớ rất lâu..”

“Tôi không nhìn cậu!”

“Có. Cậu còn cười nữa.”

“Không có.”

“Chắc lúc đó thấy tớ đẹp trai quá nên khoái chứ gì?”

“Im mồm lại và biến đi!”


Vốn dĩ từ lâu, Hattori Heiji đã là kiểu người như thế. Kiêu hãnh lúc nào cũng thừa liều lượng để vỗ ngực tự tin, đã vậy còn hiếu thắng và hay nổi nóng. Yêu Osaka đến điên cuồng, lại vô cùng phiền nhiễu. Mỗi lần Hattori gọi điện đến, Shinichi biết tỏng mình sẽ mất hết buổi chiều, bởi không bao giờ cậu ta chịu dừng nói. Trước khi quen biết Hattori, kỷ lục trong mắt Shinichi là hai tiếng ba mươi phút của Ran và Sonoko. Sau khi quen Hattori, nếu cuộc gọi chỉ kéo dài hai tiếng ba mươi phút nghĩa là Hattori đang rất bận.

Shinichi ghét nấu cháo điện thoại, chẳng ưa người nói nhiều, dị ứng bọn thám tử thích tranh tài hơn kém. Hattori ghét mấy đứa mặt lạnh tanh, hay tỏ thái độ coi thường khả năng người khác, lúc nào cũng cho mình là người lớn, giấu hết cảm xúc vào trong. Nhưng mỗi cuối tuần, thám tử miền Tây luôn sẵn sàng từ chối bowling với hội bạn để về nhà, chui vào phòng và quay số điện thoại vô cùng quen thuộc. Ở Tokyo đầu bên kia đất nước, Ran đã quen dần với việc điện thoại bạn trai mình luôn bận vào mỗi chiều thứ bảy. Shinichi giải thích ngắn gọn, “Tên Osaka phiền phức đó chứ ai,” khi Ran thắc mắc về những cuộc gọi. “Cậu ta có mấy thói quen hơi kỳ quặc.” Cậu thêm vào.

Hai người hiểu nhau thật ấy nhỉ.” Ran chớp mắt.

Shinichi nhún vai, “Lại bắt đầu nói lung tung rồi.” Cô cười khúc khích, và cậu liền quay mặt đi.

Có lần nổi hứng, Hattori đã chạy môtô từ nhà mình lên tận Tokyo, đến nơi đồng hồ đã nhích gần hai giờ sáng. Cả khu phố đang say giấc, cậu ta vừa không chịu tắt máy xe, vừa đứng nhấn chuông nhà Shinichi om sòm, làm cậu một phen khốn đốn. Nhưng Hattori vẫn tỉnh bơ, đợi Shinichi xin lỗi hàng xóm xung quanh xong xuôi hết mới kéo cậu vào phòng khách, lôi trong hộp ra phần bánh hương chanh, vừa bật lò viba vừa liến thoắng.

Mẹ tớ làm hồi chiều đấy, tự nhiên nhớ ra cậu thích mê món này. Để sáng mai thì hư mất nên mới phải chạy đến đây, ai dè xui xẻo gặp vụ kẹt xe nên giờ mới tới. Mẹ tớ mà trổ tài thì ngon số dzách.”
Hattori mặc dù có hơi chút ngạo mạn tự kiêu, nhưng đôi lúc lại hay chú tâm những điều vô cùng nhỏ nhặt. Shinichi thường tỏ vẻ lạnh lùng, có cũng được, không cũng chẳng hề hấn gì, nhưng sau đó âm thầm suy nghĩ, điên đầu lên vẫn không nắm bắt được cậu ta.

Chỉ nhớ vị bánh chanh lúc nửa đêm về sáng vô cùng thơm ngon, thưởng thức trong không gian yên tĩnh cùng với kẻ giao hàng từ Osaka đã nằm vật ra sofa ngáy khò khò tự khi nào.

Giá mà có thể lưu giữ mãi vị bánh tuyệt vời hôm đó.
Và cả mùi hương lẫn trong bụi đường sót lại trên áo Hattori Heiji.


2. Nếu không phải là đô thị Tokyo, Shinichi muốn được về bên bờ biển ở Kanto. Là Kanto, không phải Okinawa, không phải Los Angeles mỹ lệ, New York phồn hoa hay bất kỳ nơi nào khác.

Vì sao?

Chẳng sao cả,” Shinichi hờ hững “Vì tớ thấy thích, vậy thôi.”
Hattori cúi xuống nhặt một viên đá nhỏ, ném ra xa. Tan mất giữa muôn trùng trời xanh, khuất lẩn đâu đó sâu dưới lòng đại dương sóng tung trắng xóa.

“Biển ở đây vừa đẹp vừa yên tĩnh. An ninh lại tốt. Giá cả hợp lý. Hòa hợp thiên nhiên.”
“Nghe cứ như ông cụ non đang nói nhở.”

“Tớ sẽ nghỉ hưu năm năm mươi tuổi, rời thành phố, đến Kanto. Mua căn nhà nhỏ gần bờ biển, sống với người mình yêu ở đó. Sáng sáng nắm tay nhau đi bộ dọc biển tập thể dục, trưa về nhà, bật nhạc thập niên 90 thật lớn, rồi cùng nhau nấu ăn. Tối tối ôm nhau ngủ.” Shinichi di di ngón tay lên cát. Những hình thù nguệch ngoạc không ý nghĩa. Chạm khẽ vào vai Hattori. “Không phải lo lắng bận tâm, không phải tốn tiền shopping hay PSP nữa chứ.”

“Ừ.”

Hơn nữa,” cậu hạ giọng chỉ vừa đủ cho thám tử phía Tây nghe “..Ran thích biển.

“Tớ cũng thích nữa.”

“Thế thì càng tốt chứ sao.”

“Ừ.”

Hattori cười, và không ý kiến gì thêm. Họ chỉ đơn giản ngồi bên nhau trong ngày biển trưa lặng sóng. Vị mặn bám đầy trên tóc Shinichi, khi vươn vai đứng lên để trở về chỗ nhà hàng hai cô bạn gái đang đợi, Hattori đột ngột quay lại, nháy mắt với Shinichi. Câu nói bằng giọng đậm chất vùng Kansai, lẫn vào trong cơn gió bay lên vòm trời xanh. Chở trên đôi cánh nhỏ mấy lời của anh chàng da ngăm dưới kia, chú chim xa lạ lướt qua biển cả mênh mông và mất hút vào chân trời trắng.

“Shinichi này, hè năm sau cùng đến Chigasaki nhé.”


Hè năm sau.
Cùng tới bãi biển Chigasaki.​

3. Có một lần cùng nhau trở về Tokyo trên tàu điện, Hattori bất ngờ đeo headphone của mình vào tai Shinichi.

"Đồng thoại, Tong Hua. Trung Quốc. Nghe đi cho đỡ chán."

Đó là một bài hát tiếng Hoa, lẫn trong giai điệu là nỗi buồn thương khắc khoải đến giật mình. Tong Hua. Shinichi lặp lại tên ca khúc khi nhìn vào màn hình Music Player nhấp nháy. Tong Hua.

Bài đồng thoại không bao giờ hoàn chỉnh, và cuộc tình đầu dang dở sâu sắc đến mức đã khứa vào tim chàng trai đang cất tiếng hát kia những vệt xước dài vô tận, muôn đời vẫn nhói đau tựa thưở nguyên sơ. Bên cạnh Hattori kéo sụp mũ che ánh mắt, rồi Shinichi khẽ nghiêng đầu. Khi những sợi tóc mềm chạm cổ Hattori, không khí hối hả ồn ào của chuyến tàu đông người dần vơi hẳn, và Shinichi nhắm hờ mắt, yên tâm rằng mình có thể nghe trọn điệu nhạc lẫn ca từ của khúc Tong Hua.


Đã rất lâu rồi chẳng còn nghe
Tiếng em nói cười trong câu chuyện thần tiên màu sắc
Giữa thời gian trôi, anh bần thần suy nghĩ
Người ơi, lỗi lầm anh ở đâu?​

Shinichi chìm trong khúc đồng thoại mải miên, khi đoàn tàu của họ chuyển bánh vào ga. Hattori cúi nhẹ đầu xuống, cọ vào làn tóc mùi hương quen thuộc của thám tử phía Đông, môi mấp máy điều gì đó.

Khát vọng của anh dưới trời mơ,
Hóa thành chàng thiên sứ em yêu trong cổ tích
Đôi tay này dang rộng thành cánh trắng
Che chở người yêu đến trọn đời.​


Có lẽ Hattori đã nói nhầm, hoặc giữa những tiếng còi âm vang không dứt và âm thanh náo nhiệt ồn ào của hành khách trên tàu lẫn phía dưới sân ga, tất cả ngữ từ đã hoàn toàn đổi nghĩa khi chúng đến tai Shinichi. Cậu chầm chậm gỡ dây phone ra, nhưng đáp lại chỉ là nụ cười toe toét quen thuộc dưới vành nón trắng. Biểu hiện đó càng khiến Shinichi tin chắc mình đã nghe nhầm, và sau này quên bẵng đi rất nhanh điều bất bình thường hôm ấy.

Chỉ nhớ được phần lời bài hát tiếng Hoa còn lại khi Hattori khoác balô lên vai, nắm chặt lấy tay cậu len ra khỏi dòng người chen chúc nơi cửa xuống.

Vụn vỡ rồi câu chuyện cổ tích xưa
Chàng hoàng tử đã không là anh nữa.​

Bàn tay Hattori vẫn giữ cậu như bao lần cùng đi tàu trước, nhưng thốt nhiên một cảm giác bất an vụt qua ý nghĩ Shinichi.

Đó là một chiều nắng mật ong rải đầy con phố Beika. Hai đứa con trai gần mười chín tuổi, thả bộ bên nhau qua những con đường lá rơi thơm mùi hoàng hôn sớm. Hattori mặc áo phông đen, khoác jeans xanh, có dùng lén chút nước hoa HugoBoss của bố, mua cho cả hai kem ốc quế và lẩm nhẩm hát theo Tong Hua bằng giọng tiếng Hoa bập bõm rất buồn cười của mình.

Tong hua li du shi pian ren de
Wo bu ke neng shi ni de wang zi



Bởi khi ấy chỉ nhìn từ sau lưng, Shinichi không thể nào soi thấu màu mắt giấu sau ít tóc rối xù vì gió kia của cậu ta, cũng như chẳng thể hiểu được điều thám tử phía Tây muốn nói.

Này, Hattori Heiji...


4. Chết ở tuổi hai mươi chưa bao giờ được xem là một điều dễ dàng.

Shinichi và Ran có buổi hẹn hò đi xem phim ngày hôm đó. Tám giờ tối, họ rời khỏi rạp. Khi đứng ở ngã tư chờ đèn đỏ qua đường, màn hình LCD lớn trước trung tâm thương mại khu Shibuya bắt đầu phát bản tin cuối ngày mới nhận từ đài NHK.

Giọng nữ phát thanh viên quen thuộc cất lên, “Vào lúc mười chín giờ ba mươi phút theo giờ địa phương..”

Giữa phố đông người, Ran bật khóc.

Tai nạn giao thông trên tuyến đường ở phía Nam miền Tây. Một người thanh niên vì muốn tránh va quẹt với xe máy khác nên đột ngột bẻ lái, trong lúc chiếc xe khách ngược chiều đang lưu thông xuống. Hậu quả khiến hai xe đều hư hỏng nặng; tài xế xe khách bị thương, còn người thanh niên xấu số chết ngay tại chỗ.

Danh tính nạn nhân được nhanh chóng xác định. Tên anh ta là..

…Hattori, Hattori Heiji.

*

Shinichi nắm lấy tay Ran, sắc mặt không biểu lộ cảm xúc gì ngoài đôi môi cắn chặt đến bật máu. Cậu bảo, Ran gọi cho Kazuha đi. Rồi gọi cho bác Mori nói chúng ta đến Osaka ngay bây giờ. Trước mắt cứ như thế đã.

Sân ga Tokyo về đêm vắng bóng. Gió lạnh sượt qua tóc, nước mắt Ran không thể ngừng rơi trước sự thật đau đớn vừa nghe được. Cô nghĩ đến Kazuha, người bạn đáng yêu luôn dành cho Hattori tình cảm sâu đậm nhất. Cô nghĩ đến việc sẽ không bao giờ được nhìn thấy anh chàng thám tử da ngăm yêu Osaka đến phát cuồng đó nữa. Và cô nhìn sang người con trai bên cạnh mình đang tiến về phòng vé, khóe mắt không hề ướt, bờ vai chẳng hề run. Từ lúc nghe tin ở Shibuya, đến lúc soát vé lên tàu, sự bình tĩnh ấy dường như chẳng một phút lung lay.

Chỉ là Ran nhận ra, những đầu ngón tay nắm lấy tay cô đã trở nên trắng bệch. Suốt hai giờ đồng hồ để đến ga Osaka, Shinichi không ngừng siết tay Ran, liên tục lặp đi lặp lại. Ran à, đừng khóc nữa. Sẽ không sao đâu mà Ran. Sẽ không sao đâu.

Cô đã định mở miệng trả lời, nhưng phút cuối lại thấy tốt nhất nên im lặng. Thay vào đó, Ran miết nhẹ tay bạn trai mình.

Tớ hiểu rồi, nên đừng khóc nữa.

Đừng khóc nữa.


Được không, Shinichi?
...
 
Part 2:
5. Người ta đưa tiễn Hattori vào lòng đất một sớm tháng ba, nền trời trong veo như nước mắt. Bên nơi hạ huyệt đầy hoa trắng thả rơi, Shinichi đứng chôn chân, vòng tay ôm lấy người cậu ta yêu nhất.

Kazuha à, nỗi đau của chúng ta có giống nhau không?

*

Sau đám tang, Shinichi trở về Tokyo. Sáng sáng đến trường đại học, chiều ghé qua thư viện, tối lên mạng hoàn thành project, thứ năm tạt ngang nhà sách mua truyện trinh thám, cuối tuần đi chơi với Ran. Thanh tra Megune vẫn xem cậu là trợ lý phá án đắc lực nhất, tên tuổi thám tử lừng danh Kudou không hề giảm nhiệt. Cuộc sống giữa lòng Nhật Bản tiếp tục diễn ra, bình thường như trước giờ vẫn thế.

Hai mươi tuổi, và vĩnh viễn chẳng còn Hattori Heiji.

Tận đáy lòng mình, Shinichi chưa bao giờ tin có lúc những ngày tháng này lại đến.

*

Cậu nhận được bưu phẩm từ London giữa sáng tháng năm. Người gửi là Saguru Hakuba, ấn bản Sherlock Holmes toàn tập còn thơm mùi mực. Kèm theo cánh thiệp nhỏ, trên đó mấy dòng chữ viết vội của thám tử tóc vàng.


“Chúc mừng sinh nhật, Kudou.
Quà của tôi chỉ có mảnh giấy này và tiền cước phí gửi từ Anh sang Nhật, của ít lòng nhiều, đừng bảo tôi keo, oan lắm. Còn cuốn sách là quà của Hattori-kun. Ba tháng trước, cậu ta có gọi sang London nhờ tôi đến nhận sách và gửi về giúp cho kịp sinh nhật cậu. Nếu cậu muốn biết cậu ta order từ đời nào thì tôi cũng không biết đâu. ‘__’​

Nhưng cậu thật là người may mắn đấy, bởi cả thế giới chỉ có ba mươi quyển được xuất bản thôi. Và cậu ta thì đã chuẩn bị một sinh nhật bất ngờ cho cậu từ lâu lắm.​

Happy your 20th. À, đừng quên lời tôi dặn nhé. Đừng khóc, vì hôm nay là sinh nhật cậu :)

Đừng khóc.

Nhưng Shinichi đã không làm theo. Từ khóe mắt tưởng rằng đã quên, xuống dọc hai bên gò má, qua cổ và rơi xuống trang bìa mới cứng.

Đừng khóc.

Cậu không hề đọc nổi phần sau tấm thiệp. Khi cái tên “Hattori-kun” được nhắc đến, nước mắt đã vội rơi. Loang trên màu xanh đen bìa sách, thấm ướt cổ tay Shinichi. Hai tháng sau cái chết của người thám tử tài hoa Osaka, nỗi đau đã vụt khỏi tầm kiểm soát. Sinh nhật hai mươi hôm ấy, mưa giăng trắng xóa cả thành phố phương Đông.

Chính là lúc Kudou Shinichi nhận ra, người chết có thể ra đi nhưng không thể quay về được nữa. Mùa xuân năm nay đã trôi qua, khi Hattori nhận vé tàu từ tay Thần Chết, khởi hành ở ga đi trên tuyến đường Tây Nam nghiệt ngã. Hết thật rồi, từ giây phút ấy. Mọi thứ hết rồi, nghe rõ chưa?

“Heiji!”
Shinichi gào lên.

“Giỏi thì ra mặt ngay đi!”
Đáp lại cậu chỉ là không gian lặng thinh, giờ đã vắng mùi bánh hương chanh lúc hai giờ sáng.

“Hattori Heiji!”
“Đừng có chơi trò giấu mặt với tôi nữa, đồ điên!”

“Nghe không, Hattori Heiji!!”


Shinichi này, hè năm sau đến Chigasaki nhé.

Hè năm sau,
đến Chigasaki...

Cậu ta chết rồi, nghe rõ chưa?​



6. Ngày giỗ đầu của Hattori, mọi người dường như đều đã bình tâm lại. Ba trăm sáu mươi lăm ngày, vừa đủ để vùi lấp phần nào đau thương vào góc lòng và sống tiếp với con đường dài phía trước. Kazuha mặc váy trắng, ngồi tiếp chuyện với bạn bè cũ ngày xưa của họ. Mái tóc dài đã cắt ngắn lên, trông cô đằm thắm và chín chắn hơn nhiều.

Shinichi bước lên từng bậc cầu thang cũ, nơi căn phòng trên gác giờ chỉ còn là kỷ vật của người quá cố. Cửa sổ mở toang ra con đường dài sau nhà Hattori. Hai hàng cây anh đào đã nở hoa, thấp thoáng cánh hồng lả lướt theo cơn gió mát. Phía trên cao, bầu trời loang loáng sắc xanh hòa cùng những cụm mây bay ngang vẽ thành đường kẻ trắng kéo dài vô tận. Shinichi nghiêng đầu soi mình vào nền trời tựa mảnh gương, tuyệt nhiên chẳng thể thấy hình bóng của Hattori Heiji trong đó.


Cậu đứng bên khung cửa rất lâu, cho đến khi Ran khẽ gọi từ đằng sau, Shinichi à, ta về thôi, không sẽ trễ tàu mất. Cậu nắm nhẹ tay Ran, bất chợt nhận ra tay mình đã lạnh tự khi nào. Sự lạnh lẽo chẳng mấy dễ chịu đó khiến Shinichi nhớ đến bàn tay của Hattori.

Có vết chai đặc trưng của dân tập kiếm đạo, và có mùi hương ấm áp ưa siết chặt lấy mười ngón tay của Shinichi mỗi lần họ xuống sân ga. Hơi ấm của động chạm dịu dàng ngày ấy giờ cứ hoài vương vấn những kẽ tay, nơi mà giờ đây đôi tay họ chẳng thể nào đan vào nhau nữa.

Shinichi cứ ngỡ chỉ cần một năm là đủ, nhưng thật ra cậu đã sai.

*

Hai mươi bốn tuổi, Shinichi trở thành thám tử xuất sắc nhất Nhật Bản. Ran Mouri nối nghiệp mẹ làm luật sư, sau vụ đầu tiên thắng lớn ở Kyoto đang từng bước khẳng định tài năng của mình. Kazuha cũng có khởi đầu thuận lợi ở vị trí PR trong một tập đoàn nổi tiếng, nghe đâu có anh chủ quán café cạnh công ty trưa nào cũng đợi người đẹp qua dùng bữa, mặc dù Kazuha luôn gọi anh ta là “ông già khó ưa”. Kể chuyện với Shinichi, Ran mỉm cười, Nhưng Kazuha-chan xem chừng đang sống rất ổn. Mọi chuyện đang theo chiều hướng tốt đẹp, anh à.
Rồi cô hạ giọng thật nhỏ, Anh cũng không được thua cô ấy đâu.
Shinichi ngừng khuấy cốc cappuchino, quay sang bạn gái. Em vừa bảo gì anh hả?
Nhưng Ran chỉ lắc đầu.

||


Cuộc sống không ngừng lại. Bản chất của nó là tiếp diễn, tiếp diễn đi đến tận cùng. Như một chuyến tàu không sân ga, mỗi hành khách đều có chỗ ngồi nhất định, còn tàu sẽ lăn bánh mãi trên đường ray thiếu điểm dừng. Không đổi trạm, không chờ tàu khác, và mỗi người đều có quyền lựa chọn của riêng mình.


Ba năm sau đó, họ nhận được thiệp hồng của Kazuha. Chú rể dĩ nhiên không ai khác ngoài kẻ cả chục lần bị khách hàng ‘vô tình’ làm đổ café nóng vào áo mình mà vẫn kiên nhẫn không bỏ cuộc. Lễ cưới rất đông người đến dự, có cả bố mẹ Hattori. Kazuha cười rạng rỡ, tà váy trắng sáng lên dưới nắng tháng hai, từng cử chỉ nét mặt đều toát lên niềm hạnh phúc. Khi đi qua từng bàn tiệc uống rượu mừng, ánh mắt cô chợt dừng lại ở Shinichi rất lâu. Cậu cười, cùng Ran nâng ly chúc mừng Kazuha trong tiếng nhạc rộn rã. Kazuha định nói thêm gì nữa, nhưng cuối cùng cô chỉ gửi một cái chạm rất khẽ lên vai Shinichi.


Hattori ngày xưa có lần từng nói với Shinichi, Bọn con gái đánh hơi ghê gớm lắm, chả có gì là không biết đâu.

*

Đám cưới Kazuha qua chừng dăm tuần, ông bà Kudou bất ngờ đáp máy bay về Nhật Bản. Mau chóng kết hôn đi Shinichi, đó là điều Yukiko nói. Hai bảy tới nơi rồi, đừng để con bé Ran phải chờ nữa. Con gái có thì, chẳng hiểu con nghĩ gì mà chần chừ đến tận giờ này chưa cưới.

Toyama cũng đã lấy chồng rồi, bà thêm vào, Bảy năm trước Hattori kun mất, con với cậu ấy là chỗ bạn bè thân thiết nên việc con muốn lo cho bạn gái Hattori, bố mẹ không phản đối. Giờ Toyama quên chuyện cũ, ổn định được cuộc sống mới rồi, con còn đợi gì nữa?
Còn đợi điều gì được nữa?

Shinichi ngồi trên băng ghế đã cũ, lặng lẽ gật đầu. Những gì mẹ cậu nói hoàn toàn đúng. Hai mươi bảy tuổi, một người đàn ông cần phải lo toan chuyện tổ ấm riêng của mình. Ngay cả khi phải vĩnh viễn xóa bỏ đi mùi bánh chanh giữa đêm về sáng, hoặc để một đêm tuyết trắng rất xa lại sau lưng.


Bố mẹ Shinichi rời khỏi Tokyo ngay khuya đó, để kịp chuyến bay tới Hokkaido. Cậu thả mình xuống sofa, lớp đệm giờ không còn êm mấy nữa. Hattori ấy, ngày trước rất hay ngủ quên ở đây. Khi ngủ say, cậu ta hay co tròn người lại, môi cong lên nhìn hệt như con nít. Shinichi thường quẳng cho cậu ta cái chăn rồi vào phòng ngủ, để rồi sáng hôm sau thức dậy với Hattori ngồi bên mép gi.ường mình, trong tay là cuốn truyện tranh, trên mặt là nụ cười tít mắt, từ ngoài phòng khách đã nghe mùi thơm nóng sốt của bữa điểm tâm cậu ta mua về. Chuỗi hình ảnh quen thuộc ấy đã khắc lên từng góc tế bào trí nhớ, ở những tháng năm đẹp nhất đời người. Và bây giờ, tất cả đều cho rằng Shinichi phải vứt chúng đi.


Không đến mức buồn đau, nhưng có cần phải phũ phàng như thế?


7. “Logic mà nói, bọn này chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ bỏ đi hay cái gì điên rồ tương tự như thế cả. Vốn dĩ ban đầu là đối thủ, qua vài vụ thì thành bạn bè. Ừ, rồi vậy, rồi vậy..”

“So với 20 năm ngắn ngủi của cậu ta thì tôi có mặt chỉ một phần năm thời gian. Không đáng kể là mấy. Bọn tôi thừa tỉnh táo để biết mình là ai, nên đi đến giới hạn nào, nên nghĩ gì và không nên nghĩ gì. Với tụi này, yêu đồng nghĩa với giết nhau. Đúng rồi. Như hung thủ đâm nạn nhân đến chết ấy. Cậu ta không có dao, nhưng có nhiều cái nguy hiểm hơn nhiều.”

“Bề ngoài tuy thế nhưng cậu ta hiểu hết, hiểu hết đấy, chẳng chừa ai cái gì đâu, tên đó tham lam lắm. Lại lì lợm ngoan cố, nếu nói không lại càng làm. Nên cậu thấy đấy, tôi đã tránh tối đa bảo “không” rồi.”

“Tôi không bảo không được nắm tay dẫn xuống nhà ga, tôi không nói không được phát biểu linh tinh về tôi trên báo chí, cũng chả nói không được tự nhiên ôm ấp tôi kiểu đó, càng không nói kiểu Heiji, đừng để tớ lại một mình như cô bạn gái Kazuha của cậu ta..”

“Vậy mà cuối cùng cũng chẳng xem tôi ra cái khỉ khô gì. Tôi có nói cậu ta chết đâu? Sao lại phải làm thế? Cậu ta muốn gì sao không nói thẳng với tôi đi? Năm lần bảy lượt tôi nhịn đến vậy rồi, cậu ta muốn gì, tôi thực sự không hiểu nổi..”

“Đừng nói gì hết, Hakuba à. Tôi nói đừng nói nghĩa là đừng nói.”

“Cậu khác Hattori thật, biết điều hơn nhiều. Tôi mà kêu Hattori đừng nói, cậu ta sẽ nói liên tục hai ba giờ đồng hồ ấy chứ. Rồi chở tôi đi vòng vòng, cuối cùng kết luận, Shinichi, không được buồn à nha. Mà tôi làm gì buồn. Tên đó không biết mà nói nhiều lắm..”

“Đừng có nhìn tôi như vậy nữa, Hakuba. Gì chứ? Ờ thì có hơi chán thôi. Gì nữa đây? Được rồi, tôi có buồn thật. Được chưa? Dẹp bản mặt thương hại sến súa của cậu đi Hakuba. Có phải xem phim tình cảm đâu, thôi nào Hakuba, tôi đá mông cậu bây giờ.”

“Ran ấy à? Vẫn khỏe. Dạo này cô ấy thành công mấy vụ lớn ở Tokyo, lên báo xem chừng nhiều hơn cả tôi. Haha. Mai tôi bay về, ngày mốt đi lấy nhẫn cưới, đặt rồi. Chắc cuối tháng sau đám cưới đó, chứ tháng này cả hai đứa đều lu bu công việc quá.”

“Đợt đi London này của tôi đấy hả? Không. Ran không biết. Tôi bảo có vụ án cần đi vắng mấy hôm. Ừ. Tính Ran xưa nay vẫn thế mà. Tôi yêu cô ấy nhất cũng ở điểm đó. Cậu chắc chắn phải về dự đó nhé. Dời công tác sang sớm mấy ngày đi, tôi dẫn cậu tới thăm Heiji nữa.”

“Cậu hỏi cái gì? Có hạnh phúc thật không hử? Tôi ấy à? Sao lại không? Cưới được cô bạn gái từ thưở nhỏ, công việc nhà cửa đầy đủ ổn định, còn ai hạnh phúc hơn tôi được?”

“Lấy nốt mấy chai bia trong tủ lạnh ra đi. Cụng ly nào đồng nghiệp.”

“London mùa này ấm nhỉ. Dễ chịu thật, chẳng bù với hồi đông cậu rủ Hattori với tôi sang. Tôi còn nhớ cứ đêm đêm là rét run. Năm ấy bọn mình mới mười tám nhỉ, tuổi trẻ phóng khoáng tự do thật đấy. Cả cậu, tôi và Heiji nữa..”

“Cái áo khoác xám rách túi bên phải đó hả? Trời đất, cậu còn giữ tới bây giờ sao Hakuba? Không phải của tôi đâu, của tên thám tử miền Tây cậu ghét cay ghét đắng kia kìa. Hattori sợ tôi lạnh, cứ ép tôi mặc. Cậu ta lải nhải nhiều quá, tôi mặc quách cho đỡ nhức tai.”

“Ừ, cậu cứ để lại đi, tôi cần nó làm gì. Hattori ngày xưa ưa lo chuyện bao đồng lắm. Bản thân không lo, cứ lo cho người dưng. Làm như tôi là con nít không bằng..”

“Chết, ba giờ sáng rồi à? Ngồi nói nãy giờ quên béng, thôi vào ngủ, mai chín giờ phải bay rồi. Ngủ ngon nhé Hakuba, với lại cảm ơn cậu vì bữa tối.“

“À, Hakuba...”

“Tôi với Ran sẽ là một gia đình hạnh phúc, nhỉ?”

“Ừ. Tôi biết mà.”

“Heiji chết bảy năm trước rồi, chuyện đó ai chẳng biết…”

"..."

“Quên mất, mà bộ drap màu xanh lam với tấm chăn Mickey mà Hattori thích mê hồi đó giờ nhà cậu còn giữ không?”

“Cho tôi mượn nhé. Không, không có gì đâu, tại tôi dị ứng màu drap này. Rồi rồi, thanks.”

“Khoan đã Hakuba, còn cái gối lúc đó Hattori nằm, sẵn tiện đưa tôi mượn luôn ha?”


“Cần, tôi cần nhiều lắm chứ..”


 
×
Quay lại
Top Bottom