- Tham gia
- 20/3/2017
- Bài viết
- 190
[Oneshort]Đã từng có nhau
-Author: Keiko( @Ooka_Momji )
-Disclaimer: Nhân vật không phải của tôi
-Genre: Romantic-Sad
-Pairings: Kudou Shinichi/ Mouri Ran
-Raiting:K
-Status: Done
-Note:
*Đây là tác phẩm do mình viết, ai muốn chuyển đi đâu, phiền hú mình một tiếng
*Tác phẩm đầu tay của tác giả đó, nhớ ủng hộ nha<3
Part 1: Cậu có còn bên tôi?
Ran Mouri im lặng ngồi trong căn phòng nhỏ. Bao trùm một màu đen. Chỉ có ánh sáng le lói từ chiếc điện thoại. Điện thoại à…Là món đồ mà tên thám tử đại kiêu ngạo đã mua đền cô. Tại sao, ngay cả chiếc điện thoại mà cô dùng hàng ngày, cũng xuất hiện chút gì liên quan tới hắn…Hắn đã bốc hơi khỏi cuộc sống của cô…chưa?
Flashback:
2 năm trước.
Giáng sinh. Từng bông tuyết trẵng rơi xuống khắp mặt đường nhựa. Ran sốt ruột nhìn đồng hồ. Shinichi đã muộn những hai tiếng. Cô không ngừng nhìn xung quanh. Tìm kiếm bóng người quen thuộc. Hôm nay, Shinichi thông báo đã trở về, và hẹn cô trước bức tượng đá này. Ran rất háo hức. Cô nhớ Shinichi, tên thám tử đại ngốc đã bỏ cô để chạy theo những vụ án ngớ ngẩn của hắn. Nhưng giờ Shinichi đã về. Có lẽ sau năm năm xa cách, cô đã trở thành một phần không thể thiếu trong trái tim hắn.
Bất chợt, Ran nhìn thấy Shinichi. Cô định chạy tới và quở hắn một trận vì đến muộn. Cô định giả bộ tức giận và nghe Shinichi dỗ dành bằng những lời khờ khạo của hắn…
Một giọt nước mắt lăn trên gò má của Ran. Cô như không tin vào mắt mình khi chứng kiến điều trước mắt. Shinichi đang cười nói vui vẻ, khoác tay một cô gái với mái tóc vàng óng ánh, khuôn mặt rạng rỡ, được trang điểm đậm. Trông cô gái đó thật sự…rất xinh! Ran đưa tay lên quệt giọt nước mắt trên mặt, rồi chạy thật nhanh bỏ về nhà. Shinichi có lẽ đã nhìn thấy. Hắn vội vã chạy theo cô:
“Ran-chan! Cậu…nghe tớ nói đã!”
Cô hất tay hắn ra, nở một nụ cười chua chát:
“Shinichi…Cậu đã trở về rồi sao? Cậu có biết…tôi nhớ cậu đến mức nào không?Tôi đã thức rất nhiều đêm, chỉ để chờ một cuộc điện thoạt từ một kẻ ngớ ngẩn như cậu. Cậu rốt cuộc…muốn gì, khi hẹn tôi ra đây? Shinichi-san, cậu…”
“Im lặng nào, đồ ngốc! Tớ…”
Ran gạt tay Shinichi ra. Từng giọt nước mắt rớt xuống. Cô cố chạy thật xa, bỏ mặc tên thám tử đang đuổi đằng sau. Giáng sinh năm ấy, là Giáng sinh cuối cùng Mouri Ran gặp Kudou Shinichi!
--oOo--
Những ngày sau đó, cô và Shinichi không đi làm cùng nhau nữa. Đến lớp cũng không nói chuyện cùng nhau, không khí nhàm chán đến vô vị. Ran không biết Shinichi nghĩ gì, và cũng không quan tâm đến nó. Nhưng cô cảm thấy, Shinichi đang dõi theo từng hành động của cô
1 năm trước
“Haizz. Thật mệt quá đi với mấy cái chuyện này! Cái gì mà phát triển với chả không phát triển tập đoàn chứ!”Sonoko tức giận, vừa càu nhàu, vừa ‘chửi đổng’, trông cô nàng chẳng khác gì một thành viên của một hội’đầu đường xó chợ nào đó’.”Ran Mouri-sama, con xin người, người vốn thông minh, giỏi giang, giúp con với”
“Sonoko-san!Con gái như cậu, thật chắc có mỗi anh Makoto-kun chịu lấy thôi! Đâu? Có vấn đề gì?”
Sonoko nhăn nhó chỉ vào một hợp đồng với dòng chữ to tướng:” ĐỀ NGHỊ HỢP TÁC PHÁT TRIỂN CÔNG TY” rồi kéo tay Ran. Ran giật lấy tờ giấy, và đọc nó thật kỹ. Giật sững người trước dòng chữ phần”Đối tác” Rồi cúi gầm mặt xuống…lắc đầu.
Nhận thấy vẻ kỳ lạ của cô bạn, Sonoko lo lắng:
“Ran-chan…Có chuyện gì vậy?”
Một giọt nước mắt lăn trên gò má Ran. Cô quet nước mắt đi, nói có chút ngữ điệu kỳ lạ:
“Yếu đuối vốn có, dễ dụ vốn có, ngu ngốc vốn có…Sonoko-san, tớ muốn đi cùng cậu gặp mặt người đề nghị này.”
Sonoko không khỏi thắc mắc, bất đắc dĩ mà gật đầu, có chút ngạc nhiên, mắt vẫn trợn tròn:
“Ừm…Mai…mai nha, Ra…Ran-san”
“Ừm”Ran Mouri gật đầu, đoạn lấy lại vui vẻ mà nói:”Thôi, trời sắp tối rồi, tớ về đây, bye Sonoko-chan!”
Ran mở cửa căn phòng nhỏ của mình . Cô nhớ lại phần đối tác…
Ran nghiến răng. Shinichi, lần này dùng phiên âm Hán-Việt để kết nối với tập đoàn Suzuki của Sonoko, có ý gì đây. Chưa bao giờ, Ran cảm thấy giận như thế này. Vì sao ư? Cô không biết .Lý do ư? Cô không rõ. Liệu Ran Mouri đã đủ điều kiện để vào nhà thương điện quận Beika chưa nhỉ…
Điện thoại bất ngờ reo. Có tin nhắn. Ran nhìn xuống. Đôi mắt cô mở to. Là Kudou Shinichi! Ngập ngừng mở tin nhắn.
Ran đọc xong, mặt mày biến sắc…
End flashback
Hôm nay là gần một năm sau tin nhắn của hắn. Ngày mai, sẽ là tròn một năm. Ran Mouri nhìn đồng hồ. 1h30’ A.M. Ran cần ngủ một chút, trước khi đối mặt với sự thật nghiệt ngã mà ngày mai sẽ mang lại.
End part 1
-Author: Keiko( @Ooka_Momji )
-Disclaimer: Nhân vật không phải của tôi
-Genre: Romantic-Sad
-Pairings: Kudou Shinichi/ Mouri Ran
-Raiting:K
-Status: Done
-Note:
*Đây là tác phẩm do mình viết, ai muốn chuyển đi đâu, phiền hú mình một tiếng
*Tác phẩm đầu tay của tác giả đó, nhớ ủng hộ nha<3
Part 1: Cậu có còn bên tôi?
Ran Mouri im lặng ngồi trong căn phòng nhỏ. Bao trùm một màu đen. Chỉ có ánh sáng le lói từ chiếc điện thoại. Điện thoại à…Là món đồ mà tên thám tử đại kiêu ngạo đã mua đền cô. Tại sao, ngay cả chiếc điện thoại mà cô dùng hàng ngày, cũng xuất hiện chút gì liên quan tới hắn…Hắn đã bốc hơi khỏi cuộc sống của cô…chưa?
Flashback:
2 năm trước.
Giáng sinh. Từng bông tuyết trẵng rơi xuống khắp mặt đường nhựa. Ran sốt ruột nhìn đồng hồ. Shinichi đã muộn những hai tiếng. Cô không ngừng nhìn xung quanh. Tìm kiếm bóng người quen thuộc. Hôm nay, Shinichi thông báo đã trở về, và hẹn cô trước bức tượng đá này. Ran rất háo hức. Cô nhớ Shinichi, tên thám tử đại ngốc đã bỏ cô để chạy theo những vụ án ngớ ngẩn của hắn. Nhưng giờ Shinichi đã về. Có lẽ sau năm năm xa cách, cô đã trở thành một phần không thể thiếu trong trái tim hắn.
Bất chợt, Ran nhìn thấy Shinichi. Cô định chạy tới và quở hắn một trận vì đến muộn. Cô định giả bộ tức giận và nghe Shinichi dỗ dành bằng những lời khờ khạo của hắn…
Một giọt nước mắt lăn trên gò má của Ran. Cô như không tin vào mắt mình khi chứng kiến điều trước mắt. Shinichi đang cười nói vui vẻ, khoác tay một cô gái với mái tóc vàng óng ánh, khuôn mặt rạng rỡ, được trang điểm đậm. Trông cô gái đó thật sự…rất xinh! Ran đưa tay lên quệt giọt nước mắt trên mặt, rồi chạy thật nhanh bỏ về nhà. Shinichi có lẽ đã nhìn thấy. Hắn vội vã chạy theo cô:
“Ran-chan! Cậu…nghe tớ nói đã!”
Cô hất tay hắn ra, nở một nụ cười chua chát:
“Shinichi…Cậu đã trở về rồi sao? Cậu có biết…tôi nhớ cậu đến mức nào không?Tôi đã thức rất nhiều đêm, chỉ để chờ một cuộc điện thoạt từ một kẻ ngớ ngẩn như cậu. Cậu rốt cuộc…muốn gì, khi hẹn tôi ra đây? Shinichi-san, cậu…”
“Im lặng nào, đồ ngốc! Tớ…”
Ran gạt tay Shinichi ra. Từng giọt nước mắt rớt xuống. Cô cố chạy thật xa, bỏ mặc tên thám tử đang đuổi đằng sau. Giáng sinh năm ấy, là Giáng sinh cuối cùng Mouri Ran gặp Kudou Shinichi!
--oOo--
Những ngày sau đó, cô và Shinichi không đi làm cùng nhau nữa. Đến lớp cũng không nói chuyện cùng nhau, không khí nhàm chán đến vô vị. Ran không biết Shinichi nghĩ gì, và cũng không quan tâm đến nó. Nhưng cô cảm thấy, Shinichi đang dõi theo từng hành động của cô
1 năm trước
“Haizz. Thật mệt quá đi với mấy cái chuyện này! Cái gì mà phát triển với chả không phát triển tập đoàn chứ!”Sonoko tức giận, vừa càu nhàu, vừa ‘chửi đổng’, trông cô nàng chẳng khác gì một thành viên của một hội’đầu đường xó chợ nào đó’.”Ran Mouri-sama, con xin người, người vốn thông minh, giỏi giang, giúp con với”
“Sonoko-san!Con gái như cậu, thật chắc có mỗi anh Makoto-kun chịu lấy thôi! Đâu? Có vấn đề gì?”
Sonoko nhăn nhó chỉ vào một hợp đồng với dòng chữ to tướng:” ĐỀ NGHỊ HỢP TÁC PHÁT TRIỂN CÔNG TY” rồi kéo tay Ran. Ran giật lấy tờ giấy, và đọc nó thật kỹ. Giật sững người trước dòng chữ phần”Đối tác” Rồi cúi gầm mặt xuống…lắc đầu.
Nhận thấy vẻ kỳ lạ của cô bạn, Sonoko lo lắng:
“Ran-chan…Có chuyện gì vậy?”
Một giọt nước mắt lăn trên gò má Ran. Cô quet nước mắt đi, nói có chút ngữ điệu kỳ lạ:
“Yếu đuối vốn có, dễ dụ vốn có, ngu ngốc vốn có…Sonoko-san, tớ muốn đi cùng cậu gặp mặt người đề nghị này.”
Sonoko không khỏi thắc mắc, bất đắc dĩ mà gật đầu, có chút ngạc nhiên, mắt vẫn trợn tròn:
“Ừm…Mai…mai nha, Ra…Ran-san”
“Ừm”Ran Mouri gật đầu, đoạn lấy lại vui vẻ mà nói:”Thôi, trời sắp tối rồi, tớ về đây, bye Sonoko-chan!”
Ran mở cửa căn phòng nhỏ của mình . Cô nhớ lại phần đối tác…
*Bên B:
-Đối tác: Công Đằng Tân Nhất
Ran nghiến răng. Shinichi, lần này dùng phiên âm Hán-Việt để kết nối với tập đoàn Suzuki của Sonoko, có ý gì đây. Chưa bao giờ, Ran cảm thấy giận như thế này. Vì sao ư? Cô không biết .Lý do ư? Cô không rõ. Liệu Ran Mouri đã đủ điều kiện để vào nhà thương điện quận Beika chưa nhỉ…
Điện thoại bất ngờ reo. Có tin nhắn. Ran nhìn xuống. Đôi mắt cô mở to. Là Kudou Shinichi! Ngập ngừng mở tin nhắn.
Gửi Ran Mouri,
Đã một năm kể từ khi cậu không nói chuyện với tớ...Tớ nhớ cậu lắm! Thực sự mọi chuyện không như cậu nghĩ đâu...Nếu được dịp thì...tớ sẽ giải thích cho cậu...Nhưng...chuyện rất dài, mà chắc bức thư này không đủ dung lượng đâu nhỉ? Vậy nếu, nếu có thể trở về, tớ sẽ giải thích cho cậu.
Thực ra, lý do tớ gửi tin nhắn này cho cậu, là để nói với cậu rằng...Tớ gặp một chuyện rất quan trọng, có thể sẽ không bao giờ trở về được...tớ đã đi từ đêm hôm qua rồi nên cậu...
Nên nếu một năm sau,vào đúng ngày này, tớ không về, hay không gọi điện thoại cho cậu thì...xin gửi lời vĩnh biệt.
Thân,
Shinichi Kudou
Đã một năm kể từ khi cậu không nói chuyện với tớ...Tớ nhớ cậu lắm! Thực sự mọi chuyện không như cậu nghĩ đâu...Nếu được dịp thì...tớ sẽ giải thích cho cậu...Nhưng...chuyện rất dài, mà chắc bức thư này không đủ dung lượng đâu nhỉ? Vậy nếu, nếu có thể trở về, tớ sẽ giải thích cho cậu.
Thực ra, lý do tớ gửi tin nhắn này cho cậu, là để nói với cậu rằng...Tớ gặp một chuyện rất quan trọng, có thể sẽ không bao giờ trở về được...tớ đã đi từ đêm hôm qua rồi nên cậu...
Nên nếu một năm sau,vào đúng ngày này, tớ không về, hay không gọi điện thoại cho cậu thì...xin gửi lời vĩnh biệt.
Thân,
Shinichi Kudou
End flashback
Hôm nay là gần một năm sau tin nhắn của hắn. Ngày mai, sẽ là tròn một năm. Ran Mouri nhìn đồng hồ. 1h30’ A.M. Ran cần ngủ một chút, trước khi đối mặt với sự thật nghiệt ngã mà ngày mai sẽ mang lại.
End part 1
Hiệu chỉnh: