[Phần hai: Ran là cá chỉ là một chú cá... Anh yêu em]
Ran cảm nhận hơi thở mình như yếu dần, đêm nay sẽ là một đêm dài và trằn trọc.
Chính Shinichi cũng thế.
Hai tuần rồi anh đã không có một giấc ngủ an nhàn, những gấc mơ cứ vờn lấy anh.
Hai tuần rồi anh không được nhìn thấy nụ cười rực rỡ đó nữa.
Chính xác là vào ngày hôm anh nhận nuôi một chú cá. Cô nữ sinh ấy dã giao cho anh, lúc đó cô còn nỡ một nụ cười và nói sau khi hết bận sẽ nhận lại nó. Ấy vậy mà hai tuần rồi cô ấy không đến mang chú cá đi. Cô ấy là một tên lừa đảo.
Anh đặt tên cho chú cá ấy là Ran và dường như nó rất vui nhỉ? Khoảnh khắc mà anh chạm tay vào th.ân thể nó cả th.ân thể đều căn thẳng, đó là một sinh mệnh rất mỏng manh rất yếu đuối. Chưa bao giờ anh thấy mình dịu dàng như vậy và trong lòng anh còn có một cảm giác rất lạ.
Sợ.
Ran là một con cá vui vẻ và có linh tính. Anh nghĩ vậy? Nó cứ bơi đi bơi lại, anh đi đâu thì nó bơi đến đó. Giống một người.
Anh rất bận, nếu là trước đây sẽ không như thế, có lẽ anh sẽ dành chút thời gian chơi với Ran. Rất tiếc anh không có tâm tư.
"Ran."
Ước gì Ran không là cá, Ran là Ran. Vui vẻ hoạt bát. Nhưng Ran là cá, chỉ là một chú cá bơi mãi không ngừng.
Hôm nay Shinichi cảm thấy bất lực hơn bao giờ hết, trở về trong bộ dáng thất thiểu. Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy mất hết niềm tin vào những gì anh dã theo đuổi. Anh có thể biết rất nhiều về Homel, nhưng ông ấy không dạy cho anh biết phải làm gì lúc này. Những kiến thức y học anh đọc không giúp ích được gì cho người con gái ấy. Chẳng lẽ chỉ có thể đợi chờ phép màu sao?
"Tại sao lại thích ngủ như vây.?"
Anh điên rồi khi nói chuyện với một chú cá. Ran chỉ là một chú cá vô ưu vô lo, thích chạm vào tay anh qua tấm kính.
"Ran". Anh vừa viết lên đó cái tên, và chú cá ngốc nghếch bên kia tấm kính vẫn đuổi theo từng nét vẽ.
Đã hơn một lần anh ước chú cá ấy nghe hiểu anh, hiểu được tâm tư tình cảm của anh. Nhưng rất tiếc Ran là một chú cá....một chú cá ngốc nghếch chỉ có bảy giây kí ức. Sau bảy giây chú cá đó sẽ quên đi anh, giống như cái gái ngốc nghếch đó.... Không thèm nhớ đến anh.
Nhưng anh thì không thể....
Đôi khi anh sẽ ngây ngẩn ngắm nhìn một bức ảnh chụp một cô gái với nụ cười tươi trên môi.
Shinichi biết, anh vẫn luôn thích một cô gái, thích tự rất lâu rồi, một năm, hai năm, ba năm... Anh cũng không nhớ nổi. Trong mắt mọi người anh là một người được nhiều người ngưỡng mộ, có nhiều cô gái yêu thích... Tiếc thay anh không quá vui vì điều đo. Trong tim anh đã bị một bóng hình lấp đầy.
Lần đầu tiên gặp cô ấy là khi anh nhìn thấy môt cô gái bóng dáng nhỏ bé lại chạy đuổi theo bắt một tên trộm to lớn. Ừ nhỏ nhưng có võ, cô đã hạ tên ấy trong một cú đá. Hành động anh hùng đã được nhiều người khen ngợi, cô ấy rất vui nhưng lại ngốc nghếch không nhận ra bản thân mình bị thương. Đó là một cô gái kiên cường.
Lần thứ hai gặp mặt chính là khi vào đại học, anh thấy cô lãng vãn trước cổng trường, đó cũng là lần đầu tiên hai người nói chuyện. Thì ra cô ấy sẽ học ở đây. Lúc đó anh đã rất vui.
Lần thứ ba và nhiều lần sau đó nữa, mối quan hệ giữa anh và cô đã thân thiết hơn. Anh thích cô gọi anh bằng tên, nhưng cô lại là một cô gái hay e ngại.
Có một lần Shinichi phát hiện cô gái ấy thường hay xuất hiện ở thư viện, và thế là bắt đầu từ đó ngày nào anh cũng đến đó. Chỉ hy vọng cô sẽ chú ý đến anh.
Shinichi thích thể thao, nhất là bóng đá nhưng nó chỉ là một bộ môn hỗ trợ giúp anh giải trí cũng tính sẽ không chơi tiếp nữa, nhưng cô gái ấy ngày nào cũng chạy bộ ngang ấy. Thế là anh lại cần mẫn tăng bóng mỗi chiều.
Cô gái ấy là một cô gái xinh đẹp lại rất đáng yêu, có rất nhiều nam sinh để ý đến cô, anh đã từng làm một chuyện rất ngu ngốc đó là nói với một tên nam sinh nào đó rằng cô ấy đã có người thích. Rất may là trên thực tế cô ấy chưa thích ai cả.
Cũng có rất nhiều nữ sinh tặng quà cho anh vào ngày lễ Valentine nhưng anh không thích chúng. Vì nó không phải là của cô ấy.
Con đường mà anh vẫn thường đi về thực ra nó không phải là con đường ngắn nhất. Nếu chen lẫn vào dòng người tấp nập kia anh sẽ về nhà nhanh hơn nhưng anh không làm vậy. Vì nếu đi con đường này anh sẽ được cùng cô về chung một đoạn.... Con đường riêng của hai người. Nhiều lúc anh rất muốn quay đầu lại hỏi cô có muốn cùng anh đi mãi trên đoạn đường này không? Nhưng làm như thế thò quá đường đột. Biết đâu cô sẽ từ chối và mối quan hệ giữa hai người sẽ kết thúc ở đó.
Nếu có biết trước vụ tai nạn kinh khủng đó sẽ xảy ra với cô... Có lẽ anh sẽ không vụt mất cô. Ước gì lúc đó anh quyết liệt hơn giữ cô lại.
Nếu còn có cơ hội nhất định anh sẽ nói với cô rằng anh thích cô.À không, anh thực sự, thực sự yêu cô.
Trời dần sáng, nhắm mắt rồi mở mắt thì ra là một giấc mộng. Thì ra anh đã bỏ ra rất nhiều thời gian bên cạnh một cô gái.
Anh nói cô ngốc nhưng thực sự người ngốc là anh " Có đúng không Ran?"
"Ran."
Chú cá nhỏ trong bể không còn vui vẻ như ngày nào. Không bơi tung tăng khi nghe anh gọi, thậm chí không cùng anh chạm tay.
"Ngay cả em cũng muốn rời đi sao?"
"Nước làm nhòe mắt em trong vô thanh vô thức.
Lại mơ hồ thấy anh, nhưng lại phải rời xa anh..."
Ran rất muốn nói không muốn, nhưng những hình ảnh trước mắt lại nhòe đi. Cô luôn muốn nghe được giọng nói anh nhưng không phải như bây giờ. Tại sao lúc cô có thể nghe hiểu được anh thì lại phải lìa xa?
Tại sao? Thà cứ để cô là một chú cá nghe không hiểu ngôn ngữ của anh. Cũng đừng để cô nghe được giọng nói mất mát đau thương của anh bây giờ . Shinichi mà cô yêu quý đang ở trước mắt cô, đang nói chuyện cùng cô... Đang đau khổ vì cô.
Nhưng cả chút sức lực để vẩy đuôi cũng không có. Cô biết thời khắc ấy đã đến.
"Shinichi. Shinichi... Shinichi." Em đang gọi anh đấy. Anh có nghe thấy được tấm lòng của em.
"Ran à, cố lên. Anh sẽ đưa em đến gặp cô ấy."
Đây là lần thứ hai Ran cảm nhận được hơi ấm của Shinichi, cảm nhận được bàn tay của anh đang rung rẫy nâng đỡ cô khỏi bể kính. Ran cảm thấy hạnh phúc lắm, nhưng anh muốn đưa cô đi gặp ai? Là cô gái mà anh thích sao?
Đừng tàn nhẫn như thế. Hãy để cô tham luyến phần tình cảm này, dù là ảo tưởng của cô cũng được. Hãy để cô đi vào giấc ngủ trong vòng tay anh. Được anh ôm ấp chở che, được nghe anh thì thầm bên tai... dù là lần cuối cùng.
Ông trời à, nếu ông đã cho cô nghe hiểu anh thì hãy để cô được sống tiếp có được không? Dù chỉ là một con cá... một con cá cũng được.
Hơi thở mỗi lúc càng khó nhọc, cả hít thở cũng đau đớn.
"Shinichi. Shinichi. Em không muốn làm cá. Em không muốn.
Em muốn bên anh mãi mãi."
Shinichi nhanh chóng thả Ran vào chiếc chậu nhỏ ban đầu, tức tốc ôm chạy đi. Nhìn cơ thể yếu đuối của Ran, sự bất lực lại một lần nữa tràn lan khắp th.ân thể.
"Ran."
"Ran."
Anh đã gọi tên cô biết bao nhiêu lần nhưng chưa bao giờ được đáp trả.
Anh đã chạm vào cô bao nhiêu lần nhưng không cảm nhận được sức sống.
"Ran."
Từng tiếng chân di động vội vàng của y tá và bác sĩ, từng tiếng báo cáo tình trạng, từng tiếng kích điện như kim mà đâm trực tiếp vào tim Shinichi.
"Làm ơn, làm ơn hãy sống."
Shinichi chưa bao cầu xin chúa trời nhưng bây giờ anh cầu xin ông ấy hãy để cô gái ấy được sống.
Ôm chậu cá trong người, cả cơ thể Shinichi không còn sức lực trượt người trên vách tường ngồi xởm xuống nền gạch lạnh băng. Anh vừa mới nghe thấy tiếng tít dài như tiếng quỷ gọi hồn rít lên.
Chú cá mới hôm qua còn vui vẻ bơi nay đã nằm nổi trên mặt nước, cơ thể căng tràn sức sống nay đã lạnh ngắt không buồn nhút nhích.
Cô gái hai tuần trước vẫn cùng cậu mỉm cười vui vẻ nhờ cậu trông hộ chú cá....
Cô gái ấy người mà anh lặng lẽ yêu.
"Shinichi. Em đã có một giấc mơ."
"Ừm. Em mơ thấy gì?"
"Thật kì lạ... em mơ... em mơ thấy mình là một chú cá."
Siết nhẹ vòng tay, Shinichi tỳ cầm lên vai cô gái hít một hơi mùi hương trên cơ thể cô, khóe môi lại nỡ một nụ cười mãn nguyện.
"Ừm. Thật lạ. Mà anh có một chuyện chưa nói với em."
"Hửm?"
"Anh thật vô dụng, chú cá mà em nhờ anh nuôi chết mất rồi."
Cô gái nhẹ cầm lấy tay Shinichi đáy mắt lướt qua một tia phức tạp." Thật đáng tiếc nhưng không sao cả, nó chết rồi nhưng em nghĩ nó vẫn sống trong kí ức của chúng ta."
"Ừm. Còn có một chuyện anh cũng chưa nói với em."
"Hả? Còn chuyện...ưm."
"Ran.Anh yêu em."
Shinichi cúi đầu đặt lên môi Ran một nụ hôn nồng ấm, khoảnh khắc môi chạm môi như chạm vào tận trái tim hai người.
"Shinichi thật ra cũng có một chuyện em chưa nói với anh.
Em cũng yêu anh.
Và em đã từng được hai tuần làm một chú cá."
Hãy để đó là kí ức, kí ức bảy giây của một chú cá.
Toàn văn hoàn.
Hãy để lại nhận xét ở phía dưới. Mình đã viết hết nó trong hai ngày, mỗi ngày một tiếng rưỡi. Có lẽ chắc lượng không được tốt vì muốn hoàn sớm để viết kí ức sinh mệnh, mình thấy nó sao sao á? Các bạn có hiểu cốt truyện không?????