[Oneshot]Butterfly kisses.....

kaito_kid_1412

Yêu Ran forever!
Thành viên thân thiết
Tham gia
21/11/2010
Bài viết
120
Butterfly kisses là bản ballad viết bởi B.Carliste và J.Thomas dành cho những ông bố và những cô con gái. Rất hay gặp trong lễ cưới ở Hoa Kỳ
Cái này là one-shot nhé, nhưng mà, nói lần nữa, nó khá dài nên mình tiếp tục tự chia làm vài part. Đây là part 1.

‘Ba biết chắc chắn rằng
Con gái ba là Thiên thần được Thượng đế gửi xuống trần gian
Và Thiên thần ấy là cô con gái bé nhỏ thân yêu của ba
Mỗi đêm ba và con cùng cầu nguyện
Ba tạ ơn Chúa vì tất cả những niềm vui ba có được trong cuộc đời mình
Nhưng trước hết đó là vì ….’

Chàng thám tử trẻ tuổi tài hoa của miền Đông nước Nhật lại đưa tay lên vò mái tóc vốn đã rối tung – một bằng chứng rõ ràng rằng lần vò đầu bứt tai này hẳn đã là lần thứ n lẻ 1. Nếu bảo là anh chàng đang nôn nóng sốt ruột e vẫn còn là một cách nói giảm nói tránh. Cử chỉ này của anh không thoát khỏi cặp mắt chiếu tướng của Mouri Kogoro. Thằng nhóc hẳn đang đấu tranh với mớ tư tưởng của chính nó, đại loại một điều nó không thể tin, và không bao giờ nghĩ tới, thật sự đã xảy ra. Một thám tử lừng danh như thế - một con người luôn trầm tĩnh kiên định không nhíu mày trước bao nhiêu vụ án bí ẩn và đẫm máu nhất, luôn lạnh như băng ngay cả khi phải đối diện với một tổ chức tội phạm khét tiếng tàn bạo. Ấy thế mà chỉ một vụ mất tích chưa rõ nguyên nhân của Ran đủ đập tan cái vẻ ngoài lãnh đạm vững như bàn thạch của cậu ta … cũng có khi, thằng nhóc thật lòng yêu thương con bé …
Flashback :
Kudou Shinichi cuộn tròn trong chăn ngủ say sưa với ý nghĩ ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời mình cuối cùng cũng đã đến, chỉ để vài tiếng sau đó bị đánh thức bởi một cú điện thoại ngắn gọn mà đủ sức biến cuộc đời màu hồng phía trước của cậu thành bong bóng xà phòng.
‘Mi đưa con gái của ta đi đâu rồi hả thằng nhóc ?’ ở đầu dây bên kia, giọng ông Mouri xiết vào tai anh chàng thám tử học đường .
Shinichi chỉ còn biết nhăn mặt. Sau gần một năm trời sống chung một nhà + hai năm trời CHÍNH THỨC làm bạn trai của Ran, cậu và ông bác ngủ gật vấn chưa thể thôi nhìn nhau bằng ánh mắt hình viên đạn. Còn nữa : cậu có thể thề sống thề chết là nếu nói về mức độ ghét nhau thì tình trạng của hai bác cháu là chưa-biết-mèo-nào-cắn-mỉu-nào-đâu.
Thế nên câu trả lời lúc đó của Shinichi là thế này đây ‘’Bác đang nói cái quái gì thế ?’ quà tặng kèm cho ông bác là một cái ngáp ngủ.
‘Con.Gái.Của.Ta.Đâu ?’ giọng của Mouri không còn chì chiết nữa, mà chuyển sang tông thấp đến mức đáng ngờ - nếu Shinichi không nhầm thì ông bác đang dùng hết sức bình sinh để ngăn cho cái đầu mình khỏi xì ra khói vì tức giận. ‘Mi cướp nó khỏi tay ta còn chưa đủ hay sao. Ta …’
Có cái gì đó trong lồng ngực Shinichi thắt lại. Ông bác nói thế nghĩa là sao ? đầu dây bên kia có vài tiếng động lạ, và không khó cho chàng thám tử để đoán ra ống nghe tạm thời đang được chuyển giao sang cho Eri Kisaki.
Giọng bà luật sư vang lên khá rành mạch ‘Đêm qua Ran không về nhà.’ Bà cố gắng vừa giải thích vừa giữ giọng mạch lạc, nhưng thất bại. ‘cô và bác đều không biết con bé đi đâu’.
Khỏi phải nói, Shinichi lao thẳng một mạch đến văn phòng thám tử Mouri ngay sau đó, chẳng buồn nghĩ đến chuyện tắm táp buổi sáng nữa.
‘Có khi cậu ấy bỏ trốn cùng với một anh chàng bạc mã hoàng tử nào đó cũng nên’ đưa ra phán đoán này không ai khác là Sonoko.’Ý tớ là, một anh đẹp trai và hào hoa ấy ‘ cô nàng tiếp tục với đôi mắt long lanh.
Lúc này hầu hết bạn bè thân quen của Shinichi và Ran đều đã tụ họp đông đủ ở trog phòng khách, ai cũng muốn mau chóng tìm ra tông tích của cô dâu tương lai.
‘Cái gì cơ ?’ – Shinichi bắt đầu gầm lên - ‘Cô ấy không thể chạy theo một thằng ngốc nào đó được ! Cô ấy sẽ được gả cho tớ. Hôm nay.’
‘Này bình tĩnh lại đi Kudou’ – giọng Kansai đặc sệt của Hattori. ‘Bất cứ ai trong chúng ta đều biết Ran sẽ không bao giờ hành động như thế !’
‘Tớ đảm bảo với cậu là ngày hôm qua bạn ấy rất vui, ít nhất thì mọi chuyện cũng rất bình thường mà’ – Kazuha tiếp lời anh bạn trai, cố gắng đỡ lời cho Sonoko.
Tiếng hắng giọng nghiêm nghị của mẹ cô dâu. ‘Sao chúng ta không bình tĩnh suy nghĩ cho thật kĩ nhỉ ?’ rõ ràng bà luật sư không ưa mấy lời phỏng đoán vô căn cứ của mấy cô cậu học trò tí nào ‘Anh đã tìm khắp nơi chưa ?’ Câu hỏi này dành cho ông chồng bà.
Ông này gật đầu, không giấu vẻ mệt mỏi ‘Anh dậy lúc 2h sáng, rồi quyết định sang phòng con bé xem nó có ngủ ngon không. gi.ường chiếu trong phòng nó thẳng thớm như chưa từng có người ngủ ấy !’ ông Mouri kể sơ qua về công cuộc tìm kiếm đầy thất bại của mình trong nhà. Dại loại ông đánh thức Kazuha lúc 3h. Rồi vợ ông lúc 4h. Rồi hàng xóm lúc 5h. Và cuối cùng là ông con rể tươg lai lúc 5h30 phút. Buổi sáng.
Kazuha gật đầu xác nhận’’Hai chúng tớ về đây lúc 1h sáng. Mọi chuyện đều ổn cả. Ý tớ là, chẳng có gì bất thường hết !’
‘Kazuha là người cuối cùng tiếp xúc với Ran. Nghĩa là cô ấy biến mất trog khoảng từ 1-2h sáng.’ Shinichi kết luận. Cô ấy có thể đi đâu được chứ ? Cái tư duy logic bắt đầu hành hạ Shinichi, và làm cậu lạnh gáy. Ôi trời, lẽ nào …
‘Biết đâu lại là bọn họ. Tổ chức ấy. Chúng đã bắt cô ấy đi.’ Ai Haibara, được biết đến như Shiho Miyano trứ danh, thẳng thừng đề xuất với cái giọng luôn thiếu cảm xúc. ‘Mọi người biết đấy, một tổ chức lớn như thế, dễ gì mà diệt được hết chân rết của chúng chứ’.
Đáp lại cô nàng là tiếng rú của Kazuha ‘Thôi đủ rồi đừng có nhắc đến cái khả năng đó !’ cô thở gấp ‘Nếu buộc phải tin như vậy thì tớ cũng xin từ chối !’
‘Hay là có kẻ nào mà anh gây thù chuốc oán trong mấy vụ án’ – đến lượt ông Mouri lầm bầm. Shinichi đánh giá cao khả năng này.
‘Cũng có khi là một trong những thân chủ của em cũng nên’ – lần này là bà Eri với tiếng thở dài.
Shinichi bắt đầu day day hai bên thái dương, mặt nhăn như ăn phải ớt. Rõ ràng là không có vết tích của giằng co hay chống cự trong phòng Ran. Trong trường hợp xấu nhất mà Shiho đề ra, ít nhất chúng cũng để lại vài tang chứng, bởi Ran của anh là một cô nàng can đảm và võ nghệ đầy mình. Mà giả sử có là chúng tới bắt cóc cô trog lúc cô ngủ đi chăng nữa, thì chúng đâu có rảnh mà xếp lại gi.ường ngủ ngay ngắn thẳng thớm vậy. Nói gì thì nói, khả năng Ran bị bắt cóc là cực kì thấp.
Quái quỷ thật. Có cái gì đó không-bình-thường ở đây. Nhưng đó là cái gì chứ ?
‘Hay là con bé đổi ý không muốn kết hôn với mi nữa cũng nên.’ Ông Mouri quyết định dội thẳng một gáo nước lạnh vào mặt cậu trai đang nhăn nhó.
Shinichi bật lại liền "Cái quái j" nhưng không có cơ hội nói hết câu bởi bà Eri đã quyết định trừng phạt chồng mình bằng một cái Nhìn và cất tiếng, gần như là ra lệnh ‘Thôi ngay. Nói thế thì giúp ích được gì’.
Đáp lại mệnh lệnh của bà là một ông Mouri cằn nhằn và rõ ràng đang hết-sức-phiền-muộn. bước tới bước lui một hồi, ông lơ đễnh đưa một điếu thuốc lên môi, nhưng chưa kịp châm lửa thì đã thấy điếu thuốc kẹp trog ngón tay của … bà vợ. ‘Ít nhất thì cũng không phải lúc này đâu thưa ngài thám tử’ nói là làm, bà quẳng điếu thuốc còn nguyên vào trog sọt rác không thươg tiếc. Mouri tiếp tục cằn nhằn, nhưng có cái gì đó giống như giật mình trong ông. Chính là cô con gái cưng của ông đó, làm một điều tương tự như vừa rồi. Kí ức tìm về với ông trong chớp nhoáng.
(Cont)
 
Ba nhớ những nụ hôn bươm bướm sau giờ cầu nguyện
Nhớ những bông hoa li ti vướng trên mái tóc của con
Nhớ lần đầu tiên con gái ba tập xe đạp
Nhớ cả lần đầu con tập làm bánh quy
‘Ba ơi con biết bánh con làm trông kì cục lắm
Nhưng con thề là con đã cố gắng rất nhiếu’
Lạy Chúa tôi, chắc hẳn trong những việc sai trái trong cuộc đời ba, phải có điều gì đó tốt đẹp chứ ?
Dể xứng đáng với con gái ba, với cái ôm của con vào mỗi tối …

‘Ba đang làm gì đó ?’ Bé Ran 7 tuổi vừa cất giọng thánh thót hỏi ông Mouri vừa hì hục trèo lên ghế, giật mất điếu thuốc mới được mồi trên môi cha. ‘Mẹ con mà nhìn thấy thì sẽ nổi giận cho coi’’
Mouri quay lại nhìn cô bé, không biết nên cười hay nên mếu, ông có thu hết dũng khí thì cũng chẳng dám nói với cô con gái bé bỏng, rằng mẹ con sẽ chẳng la mắng nếu thấy ba hút thuốc nữa đâu, rằng mẹ con đã bỏ đi rồi, và sẽ không trở lại ngôi nhà này nữa …
Nhưng Mouri không cười, mà cũng chẳng mếu. Ông nhìn chằm chằm vào bé Ran, rồi dần nở một nụ cười tinh quái với nó : ‘Điếu thuốc đó ba vừa mới châm lửa xong. Con vừa phạm tội làm lãng phí tài nguyên năng lượng đấy. Cho nên ba sẽ phạt con !’
Nói là làm, ông tóm lấy cô con gái yêu và bắt đầu trận mưa thọc lét vào sườn cô bé. Ran cười khúc khích, cô bé cố tìm cách thoát ra khỏi trận ‘liên hoàn cù’ của ba mình. ‘Ba ơi, baaa ! con nhột quá, tha cho con đi ba’
Con gái nhỏ của ba đã ra dáng thiếu nữ
Mỗi ngày trôi qua con lại giống mẹ con nhiều hơn một chút
Ba thấy trong con những nét của người phụ nữ trưởng thành, và nửa còn lại vẫn là của một cô bé con
Ấy là hương nước hoa, là son phấn tô điểm, là mái tóc bồng bềnh cột nơ
Thiên thần của ba đang dang rộng đôi cánh bay vào một thế giới bao la rộng mở …
‘Chú Mouri ơi, chú sao thế ? ‘ có tiếng ai đó trong phòng khách lôi tuột ông Mouri về thực tại. ‘hả ? sao ? cái gì ?’
‘vẫn chưa thể báo cảnh sát, Ran mất tích chưa được 24 tiếng. Như thế là chưa đúng luật’ giọng bà Eri.
Shinichi đồng ý ‘Hợp lý nhất bây giờ là mọi người chia nhau ra đi tìm cô ấy, có tin tức gì thì báo cho nhau ngay. Sau đó sẽ tính đến chuyện nhờ sự giúp đỡ của cảnh sát’
‘Sonoko ở lại đây tìm cách liên lạc với các bạn cùng lớp để hỏi thăm nghe’ Hattori đề nghị.
Sonoko gật đầu ngay ‘Tớ nghĩ tớ sẽ bắt đầu bằng việc gọi cho bác sĩ Araide’.
Shinichi phản pháo sau đó 1 giây ‘Thôi ngay đi. Hôm nay Ran sẽ là vợ của tớ !’
Dáp lại cơn thịnh nộ của chàng thám tử trung học là cái nhún vai tỉnh bơ của cô bạn ‘Thì cậu cũng biết cái gì cũng có thể xảy ra mà.’
Nhưng Mouri biết. Ông biết rõ là đằng khác. Rằng con gái ông yêu thằng nhóc thám tử đáng ghét đó. Rằng dù nó biến mất và thỉnh thoảng gọi điện vội vã chỉ để làm con gái cưng của ông khóc trong đêm, thì con bé vẫn yêu nó. Trước đã vậy, bây giờ cũng vậy.
Bà vợ ông đễ nghị ‘Anh ở lại đây phòng trường hợp Ran quay lại nhà’ Mouri gật đầu tỏ vẻ đồng ý, hai mắt vẫn không ngừng chiếu tướng Shinichi. Chiếu tướng cái thằng nhóc đáng ghét đã cướp cô con gái bé bỏng khỏi tay ông.
‘Ba nhớ những nụ hôn bươm bướm sau giờ cầu nguyện
Nhớ những bông hoa li ti vướng trên mái tóc của con
Ba ơi, con yêu ba nhiều lắm !
Nhưng có lẽ đây là nụ hôn bươm bướm cuối cùng con đặt lên má của ba
Nếu ba cho phép và chúc phúc cho con …
Lạy Chúa tôi, chắc hẳn trong những việc sai trái trong cuộc đời ba, phải có điều gì đó tốt đẹp chứ ?
Dể xứng đáng với con gái ba, với cái ôm của con vào mỗi tối … và những nụ hôn bươm bướm của con mỗi đêm …
Flashback
‘Có chuyện gì không ổn hả con ?’ Mouri hỏi Ran một cách dè chừng, ông nhẹ nhàng lại gần khung cửa sổ mở toang nơi có cô con gái xinh đẹp đứng đó, tựa má vào cằm ngắm nhìn dòng người chuyển động trên phố.
‘Không có gì cả thưa ba’ Ran Mouri đáp lại nhỏ nhẹ, không quên tặng cho cha mình một nụ cười kém thuyết phục, kèm một tiếng thở ra rất khẽ.
Kogoro bắt đầu nhướng mày ‘Lại là thằng nhóc đó đúng không ? có phải nó lại làm con buồn lòng không con ?’ giọng ông bắt đầu chuyển sang tông cao từ lúc nào không hay.
‘Ba !’ – Ran cự lại – ‘Shinichi đâu còn là thằng nhóc gì đó nữa. hơn nữa anh ấy đâu có làm con buồn !’ Cô gái nắm tay ba mình, khẽ siết lại ‘Con cũng có phải con nít nữa đâu, con biết tự lo cho bản thân mình mà ba’.
Kogoro trả lời cô con gái bằng một cái ‘’Hừm’’ và một vẻ mặt cho thấy ba-đang-rất-nghi-ngờ-điều-đó-con-à.
‘Ba !’ Ran gọi với theo ông thám tử ‘Tối nay nhà mình với nhà Shinichi có hẹn ăn nhà hàng đó ! Ba phải hứa với con là không được gây lộn với bất cứ ai trong số họ đó nghe ba.’ Mouri nhún vai, làm bộ không nghe. Nhưng rồi ông buộc phải dỏng tai lên một lần nữa vì Ran tiếp tục gọi ông
‘Ba !’ ‘Hả ?’
‘Con yêu ba.’
Tối hôm đó khi tất cả đã yên vị sau bàn ăn trong một nhà hàng đẹp và lịch sự, Mouri tiếp tục công việc không mấy ưa thích nhưng quá quen thuộc đến mức thành bản năng – bắn cho Kudou Shinichi NHỮNG ánh mắt hình viên đạn. Nhưng ông cựu cảnh sát thề rằng hôm nay có gì đó không ổn. Ông có thể lấy danh dự ra bảo đảm là có cái gì đó không hay, ít nhất là với ông, sắp xảy ra đến nơi.
Và cái không hay dành cho ông Mouri đến sau bữa tráng miệng, người mở miệng không ai khác chính là thằng nhóc đáng ghét của ông. ‘’Thưa ba me, thưa cô bác, con và Ran có một thông báo quan trọng cho mọi người’’
Con gái ông gật đầu xác nhận, ông giật mình khi thấy mắt con bé long lanh. Nếu ông không nhìn nhầm thì thằng nhóc Shinichi vừa mới kín đáo siết nhẹ bàn tay nhỏ nhắn của con bé.
‘Hôm qua …’ Ran tiếp tục’ Hôm qua Shinichi…’ cô gái nghẹn lời.
‘Con đã cầu hôn cô ấy’ Shinichi quyết định giúp cô vợ tương lai nói nốt phần trọng điểm.
‘Con đã đồng ý’. Lần này là Ran.
Im lặng tuyệt đối ngự trị trong vòng vài giây, rồi Yukiko Kudou phá vỡ nó bằng cách đứng hẳn dậy quàng tay qua vai cô con dâu tương lai, trong khi ông chồng tiểu thuyết gia của bà đang cười tươi hết cỡ chúc mừng đôi trẻ. Kisaki cũng vỗ tay và vui mừng ra mặt. Màn chúc mừng kết thúc ngay sau khi Ran để ý gương mặt trông-rất-kì của cha mình. Cô rụt rè hỏi ‘Ba ? Ba không sao chứ ?’
‘KHONGGGGGGGG !!’ là lời đáp duy nhất mà cô nhận được từ ông ấy.
 
Thời gian như gió thoảng qua
Dần cuốn đi của ba những nụ hôn bươm bướm
con gái ba hãy sải cánh nhé,
bay thật cao thật xa…
Đám bạn bè thân thiết của Ran đã rời khỏi văn phòng thám tử được hơn 1 tiếng. Đã là 7h sáng rồi. Sonoko đang giúp ông bác thám từ dốc cạn túi cho biên lai điện thoại bằng cách ngồi gọi cho cả trăm người liên quan ít nhiều đến Ran. Vẫn chưa có tin tức gì của con gái ông.
Nếu bây giờ ông được đưa vào bệnh viện tâm thần thì chắc cũng chẳng có ai ngạc nhiên. Việc con gái yêu mất tích gần như quất sụm ông bác. Không biết ông còn nhìn chằm chằm ra phố đến khi nào nếu đúng lúc đó ông không thoáng nghe thấy một tiếng động lạ mà quen. Đúng, là âm thanh đó, nó rất gần gũi quen thuộc đối với ông.
Kogoro dò dẫm thận trọng lần theo tiếng động đó, và nuốt nước bọt đánh ực khi thấy nó phát ra từ phòng ngủ của ông. Ông mở của phòng mình đánh soạt 1 tiếng. Và cảnh tượng trước mắt suýt làm ông thám tử ngã ngửa vì bất ngờ.
‘Không, không …’ giọng nài nỉ buồn não ruột. Mà của chính con gái ông chứ không ai khác. Mouri chạy vội đến bên mép gi.ường, dang tay ôm lấy Ran, nhìn sơ qua cũng đủ biết con bé vừa gặp ác mộng. ‘Ran con ơi, tỉnh lại đi con, nín đi’ Cô bé con sắp đi lấy chồng của ông không còn nức nở nữa, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi. Nhận ra cha mình, cô kêu lên vui sướng rồi ôm chầm lấy ông.
‘Con vừa mơ 1 giấc mơ khủng khiếp lắm ba ơi’ Ran sụt sịt.
Kogoro đợi cho con gái thôi khóc, mới dám hỏi ‘Sao con lại ngủ ở đây?’
Giọng con gái ông lại có dấu hiệu sũng nước tuy có cố gắng kiềm chế ‘đêm qua con thấy ba ngủ trên so-fa. Con chợt nhớ ra hồi nhỏ con thường lén vào phòng ba ngủ. Mà đây cũng là đêm cuối cùng con ở lại ngôi nhà này nữa…’ đến đây thì Ran tiếp tục xứng danh mít ướt.
Kogoro thấy họng mình cứng như thể bị ai bóp chặt không chịu nhả ra. Ông tìm khắp nơi trong nhà, nhưng lại bỏ qua phòng của mình! Ông không dám chắc mình có thể tự xưng là thám tử chuyên nghiệp sau chuyện này không nữa. Quay sang con gái yêu, ông rụt rè
‘Ba vừa mắc phải 1 lỗi lầm ghê gớm con à, bởi thế nên lễ cưới của con sẽ bị trễ 1 chút đấy!’
…chỉ để tròn mắt kinh ngạc trước tràng lắc đầu quầy quậy của Ran
‘Con sẽ không kết hôn đâu!’ ông nuốt nước bọt khi nhận ra ánh mắt kiên quyết của con gái.
‘Con nói sao?’
‘Con mơ thấy ba gặp chuyện nguy hiểm, nhưng Shinichi lại không cho phép con tới cứu ba! Ba cô đơn, chẳng có ai bên cạnh ba hết. Con sợ lắm!’Ran lại òa lên, cô quên mất mình đã đến tuổi lấy chồng, hai tay quàng qua cổ ba, ôm chặt như một cô bé con.
‘Nhưng con yêu Kudou mà con gái’ – Mouri cố gắng cứu vãn tình thế.
‘Nhưng con cũng yêu ba nữa!’ Ran không đợi ba mình nói hết câu ‘Mà ba thì không thích anh ấy. Nếu phải lựa chọn thì con ..’
‘Không đời nào!’ lần này đến lượt Kogoro ngắt lời con gái. ‘con không phải lựa chọn ai trong số ta và Kudou hết. Con yêu cả ba và thằng nhóc. Ba và nó cũng yêu con. Ba thừa nhận là ba với nó không hợp nhau nhưng lấy điều đó ra để hủy cuộc hôn nhân này thì cực kì vô lí con ạ!’
‘Nhưng mà ba ơi!”
Kogoro lắc đầu, ông quyết định tận dụng quyền tối thượng của người làm cha lần này ‘Ba đã may mắn có con bên cạnh được 20 năm rồi. Con đã chăm sóc và yêu thương ba trong suốt ngần ấy năm, bây giờ đã đến lúc để người đàn ông may mắn khác được hưởng niềm hạnh phúc có Thiên thần của ba trong cuộc đời, con hiểu không? Nếu mà nói về thằng nhóc nhà Kudou, thì đúng là ba với nó không hòa hợp lắm (nói một cách nhẹ nhàng là như thế) nhưng nó nhất định là người mang đến cho con hạnh phúc (ba ghét phải thừa nhận điều này). Mà ba thì luôn muốn con được hạnh phúc’
‘Ba’ nước mắt lại tiếp tục chảy trên má Ran. Cô nhận ra, đã lâu lắm rồi, kể từ cái ngày mẹ cô bỏ 2 cha con cô ra đi, giờ đây hai cha con, một già một trẻ, ôm nhau ngồi khóc ngon lành.

‘Con gái ba hôm nay sẽ đổi họ
Con sẽ hứa trước thánh thần
Và thế là đến lúc ba phải để cho con gái ba ra đi
Đứng nhìn con gái ba xinh đẹp trong váy cưới
Con hỏi ‘ba đang nghĩ gì thế?’
Ba chỉ biết mỉm cười buồn
‘ba thấy mình đang đánh mất cô con gái đáng yêu
Nghe vậy, con nhoài người ra và ….’’

‘Cô dâu xinh đẹp quá!’ tiếng phụ nữ xuýt xoa.
‘Chú rể may mắn thật!’ giọng một vài người đàn ông xì xào.
‘Anh ta cũng đẹp trai quá!’ có cái gì đó như tiểng rú cố kìm nén.
‘Tôi sẽ khóc mất thôi’ tiếng thở dài nhưng không có vẻ gì là sầu não.
Chuẩn bị đến lượt cô dâu bước ra rồi. Ran hít một hơi dài, cố gắng lấy lại bình tĩnh, trong khi thầm rủa đôi chân lạnh ngắt và đôi tay đẫm mồ hôi đang phản bội lí trí của cô. Rồi đột ngột một đôi tay rộng, ấm áp nắm lấy tay cô. Quay lại, cô dành tặng cha mình một nụ cười ấm áp. Bên cạnh cô, người mẹ cũng khẽ siết cánh tay mảnh dẻ của con gái.
Cha mẹ Ran dẫn cô bước xuống từng bậc rồi dọc theo hành lang, ông Mouri vừa tuyên thệ ông đồng ý gả con mình đi.’Tôi chỉ gả con gái tôi cho người xứng đáng nhất’’ mắt Ran bắt đầu rưng rưng khi nhớ lại câu nói của cha mình. Nhưng rồi cô nhớ ra cô đã hứa với bạn bè rằng sẽ không khóc, nên lại hít một hơi sâu, cố gắng giữ những giọt nước mắt lại. Cô đảo mắt nhìn về phía lối vào khách sạn.
Shinichi đang đứng đó đợi cô. Sau bao nhiêu tháng ngày cô đợi anh, bây giờ cũng có lúc anh phải đợi cô. Nghĩ tới đây cô bất giác mỉm cười. Shinichi, không rõ có hiểu ý nghĩa của nụ cười đó hay không, nhưng ngay lập tức đáp trả lại bằng một nụ cười dịu dàng không kém. Cô cùng Shinichi làm lễ ngay sau đó.
Nụ hôn bươm bướm con tặng cho mẹ con
Cùng những bông hao li ti nhỏ xinh trên mái tóc con
‘Ba ơi hãy dắt con tới nơi làm lễ ba nhé, đến giờ rồi
Ba ơi ba thấy con mặc váy cưới có đẹp không?
Ba ơi đừng khóc ‘
Lạy Chúa tôi, chắc hẳn trong những việc sai trái trong cuộc đời ba, phải có điều gì đó tốt đẹp chứ ?
Dể xứng đáng với con gái ba mỗi buổi sáng thức dậy cùng nụ hôn bươm bướm
Ba không thể cầu xin thượng đế thêm một đặc ân nào khác
Ba biết rồi sẽ có lúc ba phải gả con đi
Nhưng ba sẽ không bao giờ quên con gái ba
cùng những nụ hôn bươm bướm diệu kì …
‘Bác Mouri’, Shinichi cất tiếng ‘À,không, thưa ba.’
Mouri quay đầu lại nhìn người con rể mới toanh có tên Kudou Shinichi. Ông liếc tới liếc tui, tỏ ý ngạc nhiên khi thấy Ran không ở bên cạnh chồng mới cưới. Nhận ra ánh mắt dò hỏi đó, Shinichi trả lời ngay bằng một cái nhún vai ‘Sonoko cứ khăng khăng là cô dâu phải chụp hình với tất cả bạn bè có mặt tại lễ cưới.’ như để bổ sung cho cái cử chỉ rất bâng quơ của mình.
Kogoro gật đầu, khẽ nhăn mặt ‘’Chú mày gặp ta có chuyện gì cần nói?’
‘Con chỉ muốn cám ơn ba thôi’ là câu trả lời thẳng thừng của chàng rể mới.
Kogoro muốn mở miệng phản đối, nhưng không biết phải bắt đầu thế nào. Nói gì thì nói, cái thảm kịch ban sáng dẫn tới lễ cưới trễ vài giờ đồng hồ hoàn toàn là sơ suất của ông, thằng con rể quý hóa chẳng trách móc ông thì chớ, giờ lại đi cảm tạ ông là sao?
Chàng rể vốn nổi tiếng thông minh trả lời luôn cho thắc mắc đó của Mouri ‘Cám ơn ba đã nuôi lớn khôn một cô gái tuyệt vời như Ran.’
‘Câu này mà Eri nghe được thì sẽ phản bác ngay là cần phải đổi vị trí chủ ngữ và vị ngữ’, Mouri nghĩ bụng vậy rồi cười thầm, trong lúc đưa lon bia đang uống dở lên miệng. Một việc mà ông hối hận ngay sau đó vài giây, bởi Shinichi đang chứng tỏ mình chưa kết thúc câu chuyện ‘Cám ơn ba vì đã thuyết phục được cô ấy kết hôn với con.’
Kogoro bắt đầu ho sặc sụa ‘Sao chú mày biết…?’
‘Trên đường về nhà con đã suy tính lại, rồi con thấy khả năng lớn nhất là cô ấy vẫn ở trong nhà. Con quay lại văn phòng nghe ngóng, rồi ba biết đấy, nghe được gần hết câu chuyện’ chàng thám tử trẻ tuổi nói tỉnh bơ.
Ông Mouri gầm nhẹ ‘Đừng có làm bộ biết tuốt. mà cũng đừng có nghĩ ta yêu mến chú mày hay là gì. Ta làm thế chẳng qua là vì con gái cưng thôi, ta muốn nó được hạnh phúc.’ Giọng ông bố vợ của Shinichi dần chuyển sang tông hăm dọa thấy rõ ‘Vậy nên nếu chú mày lại làm nó buồn lòng lần nữa thì..’
Shinichi Kudou chỉ gật đầu như thể anh đã chuẩn bị tinh thần đó trước cả thế kỉ ’Con sẽ làm tất cả những gì có thể để mang hạnh phúc đến cho con gái ba.’
Mouri gật đầu, rồi quay đi ‘Tốt. Có vẻ như chú mày và ta cũng bắt đầu hiểu nhau rồi đấy’
Vài giờ đồng hồ sau đó, Shinichi và Ran đã cười tươi roi rói trên chiếc xe đặt sẵn chở thẳng ra sân bay, bắt đầu tuần trăng mật của mình.
‘Tạm biệt cô công chúa nhỏ của ba. Cám ơn con gái yêu đã chiếu sáng cuộc đời ba bằng sự hiện diện của con. ‘ Ông Mouri lẩm bẩm rồi thở dài dánh sượt khi chiếc xe đi khuất tầm mắt ông ‘Nếu thằng ranh đó mà làm con khóc thì ba nhất định sẽ đem con về với ba. Ba sẽ giết nó trước, rồi mang con về nhà với ba.’
Hết.
 
Em Kid mình có vẻ là chuyên gia fan fic nhỉ! Coi truyện cũng thấy được tình thương vô hạn của ông bố Mori dành cho cô con gái Ran (chắc cũng chẳng cần tui comment dài để dẫn chứng đâu nhỉ). Còn Kid, em cứ thế mà phát huy nhé, chị thấy nhiều anh chị rất thích đọc truyện em post lắm đó!:KSV@03:
 
truyện bạn viết hay quá viết nhiều lên nha
mình thích đọc truyện của bạn lắm đó phát huy lên tận dụng óc sáng tạo mà viết nhiều truyện lên nha
chắc chắn rằng bạn ra bài nào thì mình ủng hộ bài đó hêt mình:KSV@06::KSV@06:
 
×
Quay lại
Top Bottom