- Tham gia
- 25/11/2010
- Bài viết
- 2.989
Source :https://cnateam.com
Tên fic: The angel
Author:MoonlitSky321
Source: fanfiction.net
dịch giả :linhdom23
“Nhưng tình yêu là một thứ thuộc về cảm xúc, và nó trái ngược hoàn toàn với sự thật, với lý tính sắc lạnh, thứ mà tôi tôn thờ hơn tất thảy mọi thứ trên đời. Tôi không bao giờ nên kết hôn với bản thân mình, vì sợ rằng tôi sẽ thiên vị đánh giá của tôi”
Sherlock Holmes: Dấu bộ tứ
Đối với Sherlock Holmes, Irene Adler luôn luôn chỉ là môt người phụ nữ. Ông không có những cảm xúc yêu thương lãng mạn với bà; bất kể cô có đọc đi đọc lại cuốn “Vụ tai tiếng xứ Bohemia” bao nhiêu lần đi chăng nữa, cô vẫn không thể nhận ra rằng Holmes đã dành cho người phụ nữ thông minh đã đánh lừa mình này một thứ tình cảm lãng mạn nào cả.
Cô phải thừa nhận rằng, cô đã cười rất nhiêu khi đọc cuốn sách này lần đầu tiên. Cô đã ngưỡng mộ Sherlock Holmes cũng giống như anh họ mình, nhưng điều làm cô cảm thấy ngạc nhiên là vị thám tử lạnh lùng và luôn suy nghĩ hợp lý đó lại bị lừa bởi một phụ nữ. Mà không phải là một phụ nữ-tội phạm; chỉ là một phụ nữ thôi!
Oh, sự trêu chọc bắt đầu từ đó đấy!
Lần thứ 3 Kudo Aya đọc câu chuyện này, cô bắt đầu suy nghĩ và cảm nhận mọi việc bằng khả năng quan sát và nhìn thấu sự việc cũng như con người của mình. Ở rất nhiều phương diện, tính cách của Holmes và Shinichi giống nhau một cách đáng ngạc nhiên và cũng thật đáng sợ.
Shinichi không bao giờ cho phép tình cảm của mình thoát ra khỏi cái bức tường kiên cố mà anh đã dầy công xây dựng trong khi điều tra. Đôi mắt của anh lạnh lùng và nhạy bén, và anh luôn suy nghĩ một cách cẩn thận, tỉ mỉ. Anh có thể ngừng mọi suy nghĩ khác và chỉ tập trung vào vụ án, không cho phép bất cứ điều gì làm mình xao nhãng. Kể cả sau khi vụ án kết thúc, hung thủ quỳ gối và giải thích về lí do hết sức đau lòng cho hành động của mình, anh vẫn không hề rung động.
Aya biết rằng giết người không phải là cách để trả thù và không thể tha thứ được cho hành vi đó. Nhưng trước những câu chuyện bi thảm đằng sau mỗi vụ án, chính cô cũng cảm động. Thế nhưng Shinichi thì khác. Anh chỉ lạnh lùng bước qua nó thôi.
Holmes cũng hệt như vậy. Những suy luận của ông luôn rất nhạy bén, ông có thể nhìn thấu những điều nhỏ nhất, và dường như trong bộ não hư cấu đó không có chỗ cho sự xao nhãng. Mặc dù Aya ngưỡng mộ và tôn trọng ông, và luôn luôn hứng thú với suy luận của ông hệt như Shinichi nhưng cô vẫn không ngừng cảm thây buồn và sợ hãi vì điều đó.
Mặc dù chỉ là một nhân vật tiểu thuyết nhưng Aya có cảm giác Holmes giống một cỗ máy hơn là một con người. Ông suy nghĩ và kết luận, đưa sự thật ra ánh sáng và quá trình đó có vẻ như đã khóa chặt trái tim và cảm xúc của ông lại. Trong một vài trường hợp, điều đó làm Aya thấy thất vọng.
Trái tim và cảm xúc là những thứ xác định chúng ta như một con người. Nếu một người không cảm thấy sợ hãi, buồn rầu, hạnh phúc, bối rối, tình bạn, hay tình yêu, làm sao anh ta có thể nói là anh ta đang sống? Nếu một người không khóc, làm sao anh ta có thể nói anh ta là con người? Nếu anh ta không có cảm xúc, làm sao anh sống được nhỉ?
Aya không biết.
May mắn thay, đó là điều duy nhất Shinichi không học tập từ Holmes.
Mặc dù anh luôn cố che giấu nhưng Aya biết chắc chắn rằng Shinichi cũng có cảm xúc như những người bình thường. Có lẽ anh không xúc động cho bọn tội phạm nhưng cho những nạn nhân. Có lẽ anh không thương cảm cho những kẻ sát nhân, nhưng là cho những người bị ép phải chứng kiến câu chuyện đáng buồn đó. Và cô biết anh cảm nhận điều đó không chỉ qua tâm lý tội phạm học.
Cô nhận thấy điều đó khi anh ở bên cha mẹ. Mặc dù phần lớn thời gian anh thấy xấu hổ vì những cái ôm bất ngờ và cách thể hiện tình cảm quá khích của mẹ, hay cái cách mà bố anh liên tục nháy mắt khi cô bạn gái của anh xuất hiện, cô vẫn có thể thấy rằng Shinichi yêu họ và luôn kính trọng họ ở nhiều phương diện.
Cô nhận thấy điều đó khi anh ở bên tiến sĩ và lũ trẻ, khi anh còn là Conan. Anh quan tâm đến lũ nhóc còn hơn sự an toàn của chính mình. Aya chắc chắn rằng anh sẽ là một người cha tuyêt vời, và cô đang rất trông chờ để thấy điều đó.
Cô nhận thấy điều đó khi anh ở bên mình. Anh luôn trêu chọc, bêu xấu cô, gọi cô bằng hàng tỉ cái tên mà cô ghét cay ghét đắng và cô cũng luôn làm điều tương tự với anh nhưng cô biết rằng anh quan tâm đến cô một cách chân thành.
Và cô thấy điều đó khi anh ở bên Mouri Ran. Nhưng đó là cả một câu chuyện hoàn toàn khác. Họ gây gổ với nhau như một cặp vợ chồng già nhưng cuối cùng vẫn luôn ở bên nhau. Họ cãi nhau về một vài thứ cực kì ngớ ngẩn và kết thuc bằng việc không nói chuyện với nhau hơn một tuần, nhưng ngay sau đó, Aya lại thấy họ cười nói như chưa có chuyện gì xảy ra.
Đôi khi, Aya xem những hành động đó là biểu hiện của một tình bạn khăng khít và không thể phá vỡ. Nhưng cũng có những khi cô xem đó là dấu hiệu của một tình yêu trong sáng nhưng mãnh liệt. Thật khó để xác định cái nào đúng hơn khi Shinichi và Ran dường như đang nhảy một điệu waltz phức tạp quanh mối quan hệ của họ.
Cuối cùng thì Aya coi nó như một thứ gì đó ở giữa, một sự kết hợp giữa tình bạn và tình yêu. Sau cùng, cô tin rằng một tình yêu đẹp luôn dựa trên nền tảng vững chắc của một tình bạn chân thành.
Cô mỉm cười nhẹ khi thấy Shinichi đang nhìn mình từ bên kia căn phòng.
“Này, em đọc xong chưa? Anh đang cần cuốn sách đó để làm bản báo cáo, em biết mà!”
Cô giật mình. Cô mới đọc được mấy dòng đầu tiên và bắt đầu đắm chìm trong dòng suy nghĩ mông lung, không có bất cứ khái niệm gì về cái thứ mình đang đọc. Aya lắc đầu, nhìn về phía Shinichi.
“Chưa, nhưng anh có thể lấy nếu anh cần.”
Cô bước về phía bàn anh đang ngồi, một vài tờ giấy bị vò nát vương vãi trên bàn, xung quanh quyển vở của anh. Những cuốn sách mở ra ở những trang khác nhau và có vẻ như anh đang chép lại một số dòng từ BỐN cuốn sách, vào BỐN tờ giấy khác nhau-chúa ơi, anh ta đang làm BỐN bài luận cùng một lúc à??? Aya nghĩ thầm.
Anh khụt khịt câu cảm ơn rồi lại cắm đầu vào những cuốn sách.
Aya đứng đó, nghiêng đầu về một bên và lên tiếng “Này, Shinichi…”
“Gì thế?”
“Em có một câu hỏi hơi kì cục cho anh!”
Anh khịt mũi. “Những câu hỏi của em lúc nào chẳng kì cục hả Aya.”
Cô đảo mắt “Em nghiêm túc đấy. Nó thực sự rất kì cục, nhưng em muốn anh trả lời thật lòng. Hứa nhé?”
“Anh có sự lựa chọn nào không?”
“Không”
“Nếu anh trả lời thật, em sẽ để yên cho anh làm bài chứ? Anh muốn tốt nghiệp cùng Ran.”
“Được.”
“Rồi, anh sẽ trả lời thật.”
“Hứa đi”
“Hứa”
Cô cười nhẹ, đưa một ngón tay di chuyển dọc theo mép bàn. “ Ừm, đối với Sherlock Holmes, Irene Adler luôn là một phụ nữ….”
Shinichi nhướn mày, tự hỏi điều này sẽ dẫn đến cái gì.
“..Vậy nên, em băn khoăn không biết: Đối với Kudo Shinichi, Mouri Ran là ai?”
Đôi mắt xanh của anh mở to vì ngạc nhiên, hai má đỏ ửng lên và miệng thì hơi há ra. Aya chăm chú hướng ánh mắt tò mò vào những biểu hiện cực kì thú vị trên khuôn mặt anh.
Một lúc sau, Shinichi lên tiếng: “Đó thực sự là câu hỏi kì cục nhất mà em từng hỏi đấy, Aya!”
“Anh hứa anh trả lời thật lòng mà!”
Shinichi ngừng lại.
Aya đợi chờ đầy hi vọng.
Cuối cùng, anh thở dài, nhìn xuống tờ giấy, né tránh ánh mắt của cô. “Một thiên thần”
Cô chớp mắt.
“Đối với Kudo Shinichi, Mouri Ran luôn là một thiên thần”
“Ahhh” Cô mỉm cười rồi không nói thêm câu nào, bước ra khỏi phòng, trả lại sự yên tĩnh cho anh.
-_-
Suzuki Sonoko nhìn ra ngoài cửa sổ, hương về phía Kudo Shinichi và Mouri Ran đang đi dạo, cười nói về một thứ gì đó.
“Có vẻ như cậu thua cược rồi, Aya!” Sonoko cười, nhìn về phía cô “Chúng ta đã ở biệt thự nhà tớ 3 ngày, hôm nay là ngay cuối rồi đấy. Kudo và Ran vẫn chưa chính thức với nhau.”
Aya nhún vai “Chuyện đâu còn có đó mà. Tớ không dễ dàng bỏ 100 đô đâu!”
“Rồi cậu sẽ phải trả tớ thôi!”
“Để rồi xem”
Aya bỏ đi vệ sinh để lại Sonoko với nhiệm vụ cao cả là theo dõi đôi bạn thời thơ ấu. Thật sự cô chắc chắn rằng Aya sẽ thua. Shinichi và Ran thật ngốc nghếch khi nói về tình cảm của mình.
Sẽ không thể có chuyện họ chính thức nói với nhau chứ đừng nói đến việc hôn nhau trước tối nay. Sonoko chắc chắn thế.
-_-
Ran nhìn Shinichi, đôi mắt ánh lên những tia sáng lấp lánh. “Nói về Holmes, tớ có chuyện muốn hỏi cậu”
Shinichi ngừng lại, ngạc nhiên nhìn cô: “ Cậu không những không muốn tớ ngưng nói về ông ấy mà còn muốn hỏi cơ à?”
Ran cười “Đồ ngốc, tớ chỉ tò mò thôi”
Shinichi mỉm cười, họ dừng lại. “Ừ, hỏi đi”
“Thiên thần của ông ấy là ai?”
Shinichi như đóng băng “Cái gì?”
“Gần đây mỗi lần tớ gặp Aya là cô ấy lại lải nhải về việc đã đến lúc để Holmes nhận ra thiên thần của mình…” Ran nhìn anh, tò mò. “Tớ cố nhớ những gì cậu nói với tớ nhưng không thể nhớ ra. Ở truyện nào ông ấy nhận ra thiên thần của mình vậy?”
Bộ não thông minh của Shinichi không thể đua ra câu trả lời. Làm sao anh có thể nói thât với cô được cơ chứ! Sẽ thế nào nếu Shinichi nói với cô rằng cô chính là thiên thần của anh chứ? Nhỡ cô từ chối thì sao? Nhỡ cô cười vào mặt anh thì sao? Nhỡ……?
“Shinichi..”
Cô kéo tay anh, lôi anh ra khỏi dòng suy nghĩ. Anh nhìn cô, nhìn vào đôi mắt tím lấp lánh trong nắng chiều, khuôn mặt cô đang thể hiện rõ sự quan tâm. Đôi tay nhỏ nhắn của cô đặt trên tay anh, và anh không thể ngăn mình lại được
Anh đưa tay chạm lên khuôn mặt cô và tiến lại gần…
-_-
Mắt Sonoko mở to vì shock O_O khi cô chứng kiến nụ hôn nhẹ nhàng giữa bạn thân nhất của cô với bạn thân nhât của cô ấy. Okay, cô đang cực kì bối rối đây!
Họ đang hôn nhau!!!
Họ thực sự đang hôn nhau! Và __ và__
Cô nhảy dựng lên khi thấy có bàn tay đập vào vai mình. Xoay người lại, cô nhin thấy nụ cười đểu không thể tả mang bản quyền nhà Kudo trên môi Aya.
Tay Aya đưa ra.
“Trả tiền đi, Sonoko”
-_-
Shinichi buông ra, cảm thấy choáng váng hệt như Ran lúc này. Phía sau đường chân trời, mặt trời đang lặn dần, tắm khung cảnh xung quang với ánh sáng rực rỡ của buổi hoàng hôn.
Anh mỉm cười. “Là cậu đấy, Ran ạ!”
Ran nở một nụ cười ngọt ngào, cũng ngọt ngào hệt như nụ hôn thứ hai cô dành tặng anh.
THE END.
Tên fic: The angel
Author:MoonlitSky321
Source: fanfiction.net
dịch giả :linhdom23
“Nhưng tình yêu là một thứ thuộc về cảm xúc, và nó trái ngược hoàn toàn với sự thật, với lý tính sắc lạnh, thứ mà tôi tôn thờ hơn tất thảy mọi thứ trên đời. Tôi không bao giờ nên kết hôn với bản thân mình, vì sợ rằng tôi sẽ thiên vị đánh giá của tôi”
Sherlock Holmes: Dấu bộ tứ
Đối với Sherlock Holmes, Irene Adler luôn luôn chỉ là môt người phụ nữ. Ông không có những cảm xúc yêu thương lãng mạn với bà; bất kể cô có đọc đi đọc lại cuốn “Vụ tai tiếng xứ Bohemia” bao nhiêu lần đi chăng nữa, cô vẫn không thể nhận ra rằng Holmes đã dành cho người phụ nữ thông minh đã đánh lừa mình này một thứ tình cảm lãng mạn nào cả.
Cô phải thừa nhận rằng, cô đã cười rất nhiêu khi đọc cuốn sách này lần đầu tiên. Cô đã ngưỡng mộ Sherlock Holmes cũng giống như anh họ mình, nhưng điều làm cô cảm thấy ngạc nhiên là vị thám tử lạnh lùng và luôn suy nghĩ hợp lý đó lại bị lừa bởi một phụ nữ. Mà không phải là một phụ nữ-tội phạm; chỉ là một phụ nữ thôi!
Oh, sự trêu chọc bắt đầu từ đó đấy!
Lần thứ 3 Kudo Aya đọc câu chuyện này, cô bắt đầu suy nghĩ và cảm nhận mọi việc bằng khả năng quan sát và nhìn thấu sự việc cũng như con người của mình. Ở rất nhiều phương diện, tính cách của Holmes và Shinichi giống nhau một cách đáng ngạc nhiên và cũng thật đáng sợ.
Shinichi không bao giờ cho phép tình cảm của mình thoát ra khỏi cái bức tường kiên cố mà anh đã dầy công xây dựng trong khi điều tra. Đôi mắt của anh lạnh lùng và nhạy bén, và anh luôn suy nghĩ một cách cẩn thận, tỉ mỉ. Anh có thể ngừng mọi suy nghĩ khác và chỉ tập trung vào vụ án, không cho phép bất cứ điều gì làm mình xao nhãng. Kể cả sau khi vụ án kết thúc, hung thủ quỳ gối và giải thích về lí do hết sức đau lòng cho hành động của mình, anh vẫn không hề rung động.
Aya biết rằng giết người không phải là cách để trả thù và không thể tha thứ được cho hành vi đó. Nhưng trước những câu chuyện bi thảm đằng sau mỗi vụ án, chính cô cũng cảm động. Thế nhưng Shinichi thì khác. Anh chỉ lạnh lùng bước qua nó thôi.
Holmes cũng hệt như vậy. Những suy luận của ông luôn rất nhạy bén, ông có thể nhìn thấu những điều nhỏ nhất, và dường như trong bộ não hư cấu đó không có chỗ cho sự xao nhãng. Mặc dù Aya ngưỡng mộ và tôn trọng ông, và luôn luôn hứng thú với suy luận của ông hệt như Shinichi nhưng cô vẫn không ngừng cảm thây buồn và sợ hãi vì điều đó.
Mặc dù chỉ là một nhân vật tiểu thuyết nhưng Aya có cảm giác Holmes giống một cỗ máy hơn là một con người. Ông suy nghĩ và kết luận, đưa sự thật ra ánh sáng và quá trình đó có vẻ như đã khóa chặt trái tim và cảm xúc của ông lại. Trong một vài trường hợp, điều đó làm Aya thấy thất vọng.
Trái tim và cảm xúc là những thứ xác định chúng ta như một con người. Nếu một người không cảm thấy sợ hãi, buồn rầu, hạnh phúc, bối rối, tình bạn, hay tình yêu, làm sao anh ta có thể nói là anh ta đang sống? Nếu một người không khóc, làm sao anh ta có thể nói anh ta là con người? Nếu anh ta không có cảm xúc, làm sao anh sống được nhỉ?
Aya không biết.
May mắn thay, đó là điều duy nhất Shinichi không học tập từ Holmes.
Mặc dù anh luôn cố che giấu nhưng Aya biết chắc chắn rằng Shinichi cũng có cảm xúc như những người bình thường. Có lẽ anh không xúc động cho bọn tội phạm nhưng cho những nạn nhân. Có lẽ anh không thương cảm cho những kẻ sát nhân, nhưng là cho những người bị ép phải chứng kiến câu chuyện đáng buồn đó. Và cô biết anh cảm nhận điều đó không chỉ qua tâm lý tội phạm học.
Cô nhận thấy điều đó khi anh ở bên cha mẹ. Mặc dù phần lớn thời gian anh thấy xấu hổ vì những cái ôm bất ngờ và cách thể hiện tình cảm quá khích của mẹ, hay cái cách mà bố anh liên tục nháy mắt khi cô bạn gái của anh xuất hiện, cô vẫn có thể thấy rằng Shinichi yêu họ và luôn kính trọng họ ở nhiều phương diện.
Cô nhận thấy điều đó khi anh ở bên tiến sĩ và lũ trẻ, khi anh còn là Conan. Anh quan tâm đến lũ nhóc còn hơn sự an toàn của chính mình. Aya chắc chắn rằng anh sẽ là một người cha tuyêt vời, và cô đang rất trông chờ để thấy điều đó.
Cô nhận thấy điều đó khi anh ở bên mình. Anh luôn trêu chọc, bêu xấu cô, gọi cô bằng hàng tỉ cái tên mà cô ghét cay ghét đắng và cô cũng luôn làm điều tương tự với anh nhưng cô biết rằng anh quan tâm đến cô một cách chân thành.
Và cô thấy điều đó khi anh ở bên Mouri Ran. Nhưng đó là cả một câu chuyện hoàn toàn khác. Họ gây gổ với nhau như một cặp vợ chồng già nhưng cuối cùng vẫn luôn ở bên nhau. Họ cãi nhau về một vài thứ cực kì ngớ ngẩn và kết thuc bằng việc không nói chuyện với nhau hơn một tuần, nhưng ngay sau đó, Aya lại thấy họ cười nói như chưa có chuyện gì xảy ra.
Đôi khi, Aya xem những hành động đó là biểu hiện của một tình bạn khăng khít và không thể phá vỡ. Nhưng cũng có những khi cô xem đó là dấu hiệu của một tình yêu trong sáng nhưng mãnh liệt. Thật khó để xác định cái nào đúng hơn khi Shinichi và Ran dường như đang nhảy một điệu waltz phức tạp quanh mối quan hệ của họ.
Cuối cùng thì Aya coi nó như một thứ gì đó ở giữa, một sự kết hợp giữa tình bạn và tình yêu. Sau cùng, cô tin rằng một tình yêu đẹp luôn dựa trên nền tảng vững chắc của một tình bạn chân thành.
Cô mỉm cười nhẹ khi thấy Shinichi đang nhìn mình từ bên kia căn phòng.
“Này, em đọc xong chưa? Anh đang cần cuốn sách đó để làm bản báo cáo, em biết mà!”
Cô giật mình. Cô mới đọc được mấy dòng đầu tiên và bắt đầu đắm chìm trong dòng suy nghĩ mông lung, không có bất cứ khái niệm gì về cái thứ mình đang đọc. Aya lắc đầu, nhìn về phía Shinichi.
“Chưa, nhưng anh có thể lấy nếu anh cần.”
Cô bước về phía bàn anh đang ngồi, một vài tờ giấy bị vò nát vương vãi trên bàn, xung quanh quyển vở của anh. Những cuốn sách mở ra ở những trang khác nhau và có vẻ như anh đang chép lại một số dòng từ BỐN cuốn sách, vào BỐN tờ giấy khác nhau-chúa ơi, anh ta đang làm BỐN bài luận cùng một lúc à??? Aya nghĩ thầm.
Anh khụt khịt câu cảm ơn rồi lại cắm đầu vào những cuốn sách.
Aya đứng đó, nghiêng đầu về một bên và lên tiếng “Này, Shinichi…”
“Gì thế?”
“Em có một câu hỏi hơi kì cục cho anh!”
Anh khịt mũi. “Những câu hỏi của em lúc nào chẳng kì cục hả Aya.”
Cô đảo mắt “Em nghiêm túc đấy. Nó thực sự rất kì cục, nhưng em muốn anh trả lời thật lòng. Hứa nhé?”
“Anh có sự lựa chọn nào không?”
“Không”
“Nếu anh trả lời thật, em sẽ để yên cho anh làm bài chứ? Anh muốn tốt nghiệp cùng Ran.”
“Được.”
“Rồi, anh sẽ trả lời thật.”
“Hứa đi”
“Hứa”
Cô cười nhẹ, đưa một ngón tay di chuyển dọc theo mép bàn. “ Ừm, đối với Sherlock Holmes, Irene Adler luôn là một phụ nữ….”
Shinichi nhướn mày, tự hỏi điều này sẽ dẫn đến cái gì.
“..Vậy nên, em băn khoăn không biết: Đối với Kudo Shinichi, Mouri Ran là ai?”
Đôi mắt xanh của anh mở to vì ngạc nhiên, hai má đỏ ửng lên và miệng thì hơi há ra. Aya chăm chú hướng ánh mắt tò mò vào những biểu hiện cực kì thú vị trên khuôn mặt anh.
Một lúc sau, Shinichi lên tiếng: “Đó thực sự là câu hỏi kì cục nhất mà em từng hỏi đấy, Aya!”
“Anh hứa anh trả lời thật lòng mà!”
Shinichi ngừng lại.
Aya đợi chờ đầy hi vọng.
Cuối cùng, anh thở dài, nhìn xuống tờ giấy, né tránh ánh mắt của cô. “Một thiên thần”
Cô chớp mắt.
“Đối với Kudo Shinichi, Mouri Ran luôn là một thiên thần”
“Ahhh” Cô mỉm cười rồi không nói thêm câu nào, bước ra khỏi phòng, trả lại sự yên tĩnh cho anh.
-_-
Suzuki Sonoko nhìn ra ngoài cửa sổ, hương về phía Kudo Shinichi và Mouri Ran đang đi dạo, cười nói về một thứ gì đó.
“Có vẻ như cậu thua cược rồi, Aya!” Sonoko cười, nhìn về phía cô “Chúng ta đã ở biệt thự nhà tớ 3 ngày, hôm nay là ngay cuối rồi đấy. Kudo và Ran vẫn chưa chính thức với nhau.”
Aya nhún vai “Chuyện đâu còn có đó mà. Tớ không dễ dàng bỏ 100 đô đâu!”
“Rồi cậu sẽ phải trả tớ thôi!”
“Để rồi xem”
Aya bỏ đi vệ sinh để lại Sonoko với nhiệm vụ cao cả là theo dõi đôi bạn thời thơ ấu. Thật sự cô chắc chắn rằng Aya sẽ thua. Shinichi và Ran thật ngốc nghếch khi nói về tình cảm của mình.
Sẽ không thể có chuyện họ chính thức nói với nhau chứ đừng nói đến việc hôn nhau trước tối nay. Sonoko chắc chắn thế.
-_-
Ran nhìn Shinichi, đôi mắt ánh lên những tia sáng lấp lánh. “Nói về Holmes, tớ có chuyện muốn hỏi cậu”
Shinichi ngừng lại, ngạc nhiên nhìn cô: “ Cậu không những không muốn tớ ngưng nói về ông ấy mà còn muốn hỏi cơ à?”
Ran cười “Đồ ngốc, tớ chỉ tò mò thôi”
Shinichi mỉm cười, họ dừng lại. “Ừ, hỏi đi”
“Thiên thần của ông ấy là ai?”
Shinichi như đóng băng “Cái gì?”
“Gần đây mỗi lần tớ gặp Aya là cô ấy lại lải nhải về việc đã đến lúc để Holmes nhận ra thiên thần của mình…” Ran nhìn anh, tò mò. “Tớ cố nhớ những gì cậu nói với tớ nhưng không thể nhớ ra. Ở truyện nào ông ấy nhận ra thiên thần của mình vậy?”
Bộ não thông minh của Shinichi không thể đua ra câu trả lời. Làm sao anh có thể nói thât với cô được cơ chứ! Sẽ thế nào nếu Shinichi nói với cô rằng cô chính là thiên thần của anh chứ? Nhỡ cô từ chối thì sao? Nhỡ cô cười vào mặt anh thì sao? Nhỡ……?
“Shinichi..”
Cô kéo tay anh, lôi anh ra khỏi dòng suy nghĩ. Anh nhìn cô, nhìn vào đôi mắt tím lấp lánh trong nắng chiều, khuôn mặt cô đang thể hiện rõ sự quan tâm. Đôi tay nhỏ nhắn của cô đặt trên tay anh, và anh không thể ngăn mình lại được
Anh đưa tay chạm lên khuôn mặt cô và tiến lại gần…
-_-
Mắt Sonoko mở to vì shock O_O khi cô chứng kiến nụ hôn nhẹ nhàng giữa bạn thân nhất của cô với bạn thân nhât của cô ấy. Okay, cô đang cực kì bối rối đây!
Họ đang hôn nhau!!!
Họ thực sự đang hôn nhau! Và __ và__
Cô nhảy dựng lên khi thấy có bàn tay đập vào vai mình. Xoay người lại, cô nhin thấy nụ cười đểu không thể tả mang bản quyền nhà Kudo trên môi Aya.
Tay Aya đưa ra.
“Trả tiền đi, Sonoko”
-_-
Shinichi buông ra, cảm thấy choáng váng hệt như Ran lúc này. Phía sau đường chân trời, mặt trời đang lặn dần, tắm khung cảnh xung quang với ánh sáng rực rỡ của buổi hoàng hôn.
Anh mỉm cười. “Là cậu đấy, Ran ạ!”
Ran nở một nụ cười ngọt ngào, cũng ngọt ngào hệt như nụ hôn thứ hai cô dành tặng anh.
THE END.