- Tham gia
- 25/11/2010
- Bài viết
- 2.989
Source : https://cnateam.com
Tác giả: HopeGrace1290
Dịch bởi: annatang
Fic: ShinxRan - 1shot
Nguồn: fanfiction.net
Tựa gốc: The Halloween Ball.
-------------------------------
Một đôi chân bước nhẹ nhàng đến gần cánh cửa của đại sảnh trường trung học Teitan, gót chân cô chạm trong không khí của màn đêm ấm áp. Chiếc váy crepe dài lê bước đến nơi tạm dừng chân. Bàn tay ngập ngừng hướng tới nắm cửa trước khi những ngón tay mảnh khảnh choàng quanh nó một cách cương quyết, hít một hơi thật sâu và đẩy vào thật dứt khoát.
Tiếng cửa bất ngờ kêu lên khi mở ra, để lộ những con ma màu sữa trắng đục và những sinh vật kỳ dị khác đang lang thang quanh đại sảnh trường. Cô xiết lại đường ren giữa kẽ ngón tay của đôi găng tay. Có lẽ mặc bộ y phục này ở đây không được thích hợp cho lắm.
"Ran!" có ai đó hét lên, ngay lập tức cô nhận ra giọng nói ấy. "Cậu đây rồi. Xem nào, cậu đang mặc bồ đồ tớ đã mua cho cậu."
Mori Ran đỏ mặt. Cô kéo lại áo, bộ trang phục này hơi khoét sâu và trĩu xuống, không đúng với style ưa thích của cô.
"Tớ còn cách nào đâu, chẳng có gì khác trong tủ để tớ mặc cả. Nhưng cái quỷ quái gì đây, Sonoko, sao cậu lại mua cho tớ bộ áo không tay chứ? Tớ cứ tưởng là sẽ đến đây trong bộ đồ phù thủy hoặc thứ gì đó nhiều vải hơn."'
Sonoko nghiến răng tỏ ý coi thường lời đề nghị của cô. "Cậu trở thành mụ phù thủy làm quái gì trong khi cậu có thể là công chúa cơ chứ?"
"Bởi vì, Sonoko..." Ran bắt đầu bực bội. "...đây là lễ Halloween Ball!"
Sonoko cười ranh mãnh và đan tay mình vào tay của Ran. "Vậy thì sao chứ? Cả đống người không mặc những thứ chẳng giống ma. Nhìn tớ này, tớ là một nàng tiên đấy!" Sonoko nhấn mạnh về đôi cánh lung linh thò ra từ phía đằng sau bộ trang phục màu bạc xòe giống cái váy balê . "Và thực sự là cậu trông rất tuyệt trong bộ trang phục đó!"
Thật vậy, vào lúc Ran đi lang thang trong đại sảnh, có nhiều tiếng trầm trồ thốt lên và những đôi mắt dán về phía cô. Mái tóc nhung huyền của cô mượt mà như thác nước, rũ xuống thắt lưng ong và đôi mắt màu tím xanh sáng long lanh như pha lê, hoàn hảo dưới bộ trang phục màu xanh biển. Làn da của cô vẫn trắng rực rỡ kể cả khi nó đang ở trong lớp ánh sáng mập mờ.
Không gì có thể phủ nhận điều đó, trông cô đẹp lạ lùng.
"Nhưng mà nó... hở quá."
Sonoko tặc lưỡi khó chịu. "Tại sao lại không để lộ vóc dáng của cậu trong khi cậu có nó chứ? Thôi nào, vui vẻ với bữa tiệc này đi!"
Nói xong cô hối hả đi vào dòng người, để lại Ran với cảm giác có phần nào lạc lõng. Cuối cùng thì Ran cũng quyết định đi đến quầy phục vụ thức uống.
"Chào Ran!", một giọng nam cao bắt chuyện khi cô vừa động vào ly nước. Cô xoay người lại và ngỡ ngàng khi nhìn thấy một vị hoàng tử trung cổ. Tuy nhiên, sau vài giây, cô nhận ra đó là một người bạn cùng lớp trong bộ trang phục hóa trang.
"Chào, Syuichiro" Ran mỉm cười chào lại. "Bữa tiệc tuyệt vời chứ hả?"
"Lẽ ra là thế" Syuichiro đáp lại, "nhưng mà giờ thì hình như không phải vậy."
Ran khẽ nhướng lông mày lên có vẻ khó hiểu. "Sao thế?"
"Bởi vì...", anh chàng trả lời, "cậu có vẻ không được vui cho lắm."
Cô bật cười ngượng ngịu. "Tiệc tùng không phải là thứ tớ thích mà."
"Vậy sao?"
Syuichiro thoáng nở nụ cười thật tươi với cô. Bất chợt, anh cúi người và chìa tay ra. "Tớ hy vọng tớ có thể được làm bạn nhảy của cậu. Có muốn khiêu vũ với tớ không?"
Ran do dự. Cô thực sự không thích nhảy cho lắm, nhưng cô ghét việc hắt hủi người khác. Syuichiro nhận ra điều ấy. Anh đứng dậy.
"Không sao, cậu không cần phải nhận lời nếu cậu không muốn. À, khi nào cậu thấy thích thì cứ nói với tớ nhé? Lời đề nghị của tớ vẫn còn đây."
Ran khúc khích cười. "Chắc rồi."
Syuichiro thong thả bước đi và Ran cũng quay lại với thức uống của mình. Tinh thần của cô giảm đi phần nào, dù thế, cô cũng nhận ra được rằng mình đã nhiều lần từ chối lời mời khiêu vũ.
"Có lẽ mình nên rời khỏi..." Cô thầm thì trong hơi thở của mình. Đặt ly Martini đỏ đã cạn trên tay xuống, cô đứng dậy.
"Tôi có thể..."
Không phải là thêm người khác đấy chứ.
"Thật xin lỗi, nhưng tôi..." Câu nói của cô bị bỏ lỡ lưng chừng. Cô bất ngờ xoay lại khi một giọng nói quen thuộc xuất hiện phía trên cô.
Đứng trước mặt cô, là một người trong bộ trang phục hiệp sĩ của thời kỳ phục hưng, áo choàng của anh buông thõng phía đằng sau như một vị vua và mang trên đầu chiếc mặt nạ bí ẩn, đen toàn tập nhưng vẫn để lộ đôi mắt màu xanh dương của anh.
Đó là bộ trang phục mà Kudo Shinichi đã mặc vào lễ hội lần cuối của trường Teitan.
"Shinichi..." Ran thì thầm. Người đấy không phản ứng lại với cái tên; thay vào đó, anh nắm lấy tay cô và nhẹ nhàng kéo cô ra sàn nhảy, áo khoác phập phồng sau lưng anh.
Ran không kháng cự.
Trong sự sửng sốt, cô nhận ra mình đang đứng giữa sàn nhảy, một ánh đèn chiếu xuống họ, khi cô dập dìu chuyển động theo bản năng trong giai điệu êm dịu của bản nhạc. Từ đầu đến cuối, cô nhìn đăm đăm vào đôi mắt xanh sâu thẳm, điều gì đó khiến cô không thể rời mắt khỏi nó. Không thể nào sai được, đây là đôi mắt của Shinichi...
"Shinichi, gỡ mặt nạ ra", Ran khẩn khoản, đôi tay cô vòng quanh cổ anh vì thế anh không thể nào bất ngờ bỏ chạy. Một lần nữa.
Anh lắc đầu và đặt một ngón tay lên môi ra dấu anh không muốn trò chuyện. Trái tim Ran nặng trĩu. Cô biết, cô BIẾT anh là Shinichi, nhưng cô vẫn còn mơ hồ. Cô cần phải xác nhận. Sự mơ hồ này xuất hiện từ khi giác quan thứ sáu của cô nhiều lần phán đoán sai.
Giống như khi cô nghi ngờ Conan là Shinichi vậy.
Phải khó khăn lắm cô mới có thể bắt mình không chìa tay ra và cáu tiết giật cái mặt nạ ra khỏi đầu anh. Cô phải tự hỏi rằng tại sao cô đã không làm như thế. Phải chăng vì cô không dám thôi ghì chặt gã con trai đang đứng trước mặt cô, sợ rằng anh sẽ có thể tẩu thoát lần nữa? Phải chăng vì cặp mắt xanh biếc bí ẩn kia khiến cô cứ phải chăm chú nhìn như bị mê hoặc.
Hay là cả hai?
Nhưng sự nghi hoặc vẫn còn ngập tràn, cuối cùng thì cô đã có được người cô nhung nhớ trong tay và bất lực để có thể xác nhận được đó là anh. Bỗng dưng, nước mắt cứ tự nhiên rơi xuống má cô thành dòng.
Thật mỉa mai. Cô là một người lạc quan, vui vẻ; kể cả khi anh rời khỏi cô, cô vẫn có thể mỉm cười và hạnh phúc với những người khác. Nhưng cô cảm thấy một sự trống rỗng trong lòng, một vực sâu thăm thẳm mà không ai khác ngoài anh chàng thám tử trung học này có thể lấp đầy. Nhưng bất cứ khi nào anh xuất hiện, thì cô lại đánh mất nụ cười, nước mắt ứa ra và trái tim cô dao động thất thường. Cô không thể cười được nữa.
Bởi vì cô không bao giờ biết được liệu khoảnh khắc tiếp theo anh có còn ở đấy hay không.
Anh ngừng cử động. Cúi người tới, gương mặt anh gần cô hơn khiến cô cảm thấy đôi mắt này dường nhưa đã khắc sâu trong tâm trí, bàn tay mang găng đưa lên khẽ lau đi dòng nước mắt cô. Ran rùng mình khi anh chạm vào.
"Làm ơn đi, hãy cho tôi thấy mặt anh."
Anh rời khỏi cô lần nữa, và Ran chộp lấy tay anh, nắm thật chặt, cô sẵn sàng dùng kỹ năng karate của mình nếu anh coi thường lời đề nghị của cô và bỏ trốn. Nhưng anh không làm bất cứ điều gì như thế. Anh chỉ đứng đó, cảm xúc của anh bộc lộ thật khó hiểu đằng sau vẻ ngoài bí ẩn. Ran bặm đôi môi, cắn nhẹ.
Sau khoảnh khắc dường như bất diệt, anh dời đôi tay của mình. Ran giữ đôi tay anh chặt hơn, sợ rằng anh sẽ đột nhiên biến mất. Đôi mắt sâu thẳm xanh màu đại dương dường như muốn nói với cô rằng được rồi, sẽ ổn thôi, vì vậy cô thôi cương quyết giữ chặt anh.
Cô từ từ thả lỏng đôi bàn tay của mình ra, anh cũng không co cẳng bỏ chạy khi được cô phóng thích. Thay vì thế, tay anh đưa về phía mặt nạ của mình. Ran chăm chú nhìn.
Bỏ nó ra đi...
Chậm chạp và khổ sở, chiếc mặt nạ từ từ được kéo lên. Ran nhìn thấy được cái cằm quen thuộc, đôi môi luôn tuyên bố những suy luận đáng kinh ngạc, và...
Anh ngừng lại. Chỉ phía trên môi anh. Hy vọng của Ran như từ đỉnh núi Everest rơi tõm xuống dưới mực nước biển.
"Bỏ nó ra đi." cô van nài.
Anh lắc đầu.
Nước mắt cô lần nữa rơi xuống, đôi môi run rẩy. Càng hồ nghi nhiều hơn. Đây rõ ràng là một sự tra tấn.
Đột nhiên, anh cúi xuống, kéo cô vào lòng và ôm cô thật chặt trong tay, hôn lên giọt nước mắt đang lăn dài trên má cô, mong rằng sẽ gạt được nó đi. Ran như ngừng thở. Rồi cô cố gắng xô mạnh, nỗ lực đẩy anh ra, nhưng dường như anh cũng dùng hết sức bình sinh giữ chặt cô lại. Cuối cùng thì cô cũng thôi vùng vằng và chịu yên trong tay anh, cô nghiêng đầu qua và né tránh đôi môi cương quyết của anh, để nó yên nghỉ trên tóc cô.
Ừ, mọi thứ đều ổn trước khi anh chuẩn bị biến mất.
Ran có thể đoán trước chuyện gì sắp xảy ra, và cô đã đúng. Anh quay lưng bỏ đi và lao ra khỏi đại sảnh trường. Trước khi cô biết được điều đó, thì anh đã đi.
Cô không định đuổi theo thứ ngoài tấm với lần nữa. Nhưng đôi chân lại tự giác chạy theo sau anh ra ngoài cánh cửa đang mở.
Cô kinh ngạc, anh vẫn ở bên ngoài, đứng ở đấy như thể anh đang đợi cô vậy.
"Shinichi, lần này tớ không để cậu chạy thoát nữa đâu" Cô đe dọa khi tiến về phía anh. "Tớ sẽ gỡ bỏ cái mặt nạ này ra khỏi đầu cậu cho dù cậu..."
Ran kinh ngạc khi anh tự nguyện tháo bỏ nó ra.
Trái tim cô ngừng đập. Rằng, đó không phải là Shinichi.
Làn da rám nắng, kiểu tóc cũng khác, và đôi... Đôi mắt màu xanh lục.
"Heiji" Cô thốt lên. Hattori Heiji nhe răng cười ngượng ngùng và gãi gãi đầu.
"Ừ, là tớ đây."
"Nh-Nhưng... Lúc nãy mắt cậu đâu có xanh lục như bây giờ..." Ran chống chế.
"Tớ đeo kính sát tròng màu ấy mà."
Ran lắc đầu không chấp nhận. "Giọng của cậu cũng khác."
"Còn nhớ lần trên con tàu mà tớ cải trang thành Kudo không? Hôm nay tớ đã nhại giọng cậu ấy cũng y như vậy."
Trái tim Ran như bị bóp chặt.
"Nhưng cậu... Cậu đã hôn tớ..." Giọng Ran nghèn nghẹn.
"C-Cái gì?" Heiji kêu to. "T-Tớ.. À, ý tớ là tớ biết chuyện này, cậu biết mà, và... Tớ xin lỗi..."
Trái tim Ran vỡ tan. Cô nên đoán trước điều này, không phải sao? Trong đời cô chín trên mười lần mơ hồ thì đó chính là điều này. Lúc này đây, cô đổ sụp người trên sàn, tất cả những mộng tưởng của cô vỡ tan theo những giọt nước mắt đang rơi xuống trên gương mặt cô. Shinichi đã bỏ đi, một lần nữa.
Không, Shinichi chưa từng ở đó.
-------------------------------
"Oi, Kudo. Cậu ổn chứ? trông cậu xanh quá." Heiji nói với cậu nhóc con được nhốt kỹ trong kho. Người cậu lúc này đang đau đớn và mồ hôi đổ nhễ nhại trên áo sơ mi khiến nó gần như trong suốt.
"T-Tớ ổn." Edogawa Conan thở nặng nhọc, đeo cặp kính quá khổ trở lại gương mặt mình.
Heiji thở dài trong sự hoài nghi.
"Tớ vẫn chưa rõ. Sao lại phải vượt qua mọi rắc rối và đau đớn thế này chỉ để tham dự lễ Halloween Ball? Nó đáng giá lắm sao? Cậu đã làm tan nát trái tim cô ấy."
Conan liếc nhìn Heiji, nỗi đau trong đôi mắt màu xanh biếc vượt qua cả độ tuổi của cậu. Và nó gần như kiệt sức.
"Cảm ơn cậu đã giúp tớ" Conan nói, lảng tránh câu hỏi của Heiji "Lúc nào đó tớ sẽ đền ơn cậu vì đã đóng giả tớ."
"Tốt nhất là vậy. Vì tớ đã buộc phải nhận là mình đã hôn "chị ấy"! Cậu đã phá vỡ giao kèo của chúng ta. Cậu đã không nói trước sẽ làm những pha hành động tình cảm như thế này khi tớ nhận lời cải trang cậu, lẽ ra đã chẳng có rắc rối nào cả! Cậu đã nghĩ cái quái gì vậy?"
Conan thở dài. "Tớ xin lỗi."
Heiji nhìn chằm chằm cậu nhóc hồi lâu trước khi anh nhắm mắt lại và cười ma mãnh.
"Tớ sẽ tha cho cậu lần này, Kudo. Đi thôi, trước khi có ai đó bắt gặp chúng ta ở đây."
Conan gật đầu và chậm chạp lê bước một cách mệt mỏi. Heiji đăm chiêu nhìn cậu từ phía sau.
Thật khó khăn phải không, Kudo? Nhìn thấy cô ấy hằng ngày và chưa thể nào được giữ cô ấy trong tay. Đó là lý do tại sao cậu liều lĩnh làm mọi thứ để đến đây tối nay, và là lý do tại sao cậu quên đi giao kèo mà hôn cô ấy. Đó là cơ hội duy nhất của cậu. Dù cậu có phải chịu nhiều cơn đau...
Tớ hiểu, Kudo.
Cậu yêu cô ấy.
The end.
Tác giả: HopeGrace1290
Dịch bởi: annatang
Fic: ShinxRan - 1shot
Nguồn: fanfiction.net
Tựa gốc: The Halloween Ball.
-------------------------------
Một đôi chân bước nhẹ nhàng đến gần cánh cửa của đại sảnh trường trung học Teitan, gót chân cô chạm trong không khí của màn đêm ấm áp. Chiếc váy crepe dài lê bước đến nơi tạm dừng chân. Bàn tay ngập ngừng hướng tới nắm cửa trước khi những ngón tay mảnh khảnh choàng quanh nó một cách cương quyết, hít một hơi thật sâu và đẩy vào thật dứt khoát.
Tiếng cửa bất ngờ kêu lên khi mở ra, để lộ những con ma màu sữa trắng đục và những sinh vật kỳ dị khác đang lang thang quanh đại sảnh trường. Cô xiết lại đường ren giữa kẽ ngón tay của đôi găng tay. Có lẽ mặc bộ y phục này ở đây không được thích hợp cho lắm.
"Ran!" có ai đó hét lên, ngay lập tức cô nhận ra giọng nói ấy. "Cậu đây rồi. Xem nào, cậu đang mặc bồ đồ tớ đã mua cho cậu."
Mori Ran đỏ mặt. Cô kéo lại áo, bộ trang phục này hơi khoét sâu và trĩu xuống, không đúng với style ưa thích của cô.
"Tớ còn cách nào đâu, chẳng có gì khác trong tủ để tớ mặc cả. Nhưng cái quỷ quái gì đây, Sonoko, sao cậu lại mua cho tớ bộ áo không tay chứ? Tớ cứ tưởng là sẽ đến đây trong bộ đồ phù thủy hoặc thứ gì đó nhiều vải hơn."'
Sonoko nghiến răng tỏ ý coi thường lời đề nghị của cô. "Cậu trở thành mụ phù thủy làm quái gì trong khi cậu có thể là công chúa cơ chứ?"
"Bởi vì, Sonoko..." Ran bắt đầu bực bội. "...đây là lễ Halloween Ball!"
Sonoko cười ranh mãnh và đan tay mình vào tay của Ran. "Vậy thì sao chứ? Cả đống người không mặc những thứ chẳng giống ma. Nhìn tớ này, tớ là một nàng tiên đấy!" Sonoko nhấn mạnh về đôi cánh lung linh thò ra từ phía đằng sau bộ trang phục màu bạc xòe giống cái váy balê . "Và thực sự là cậu trông rất tuyệt trong bộ trang phục đó!"
Thật vậy, vào lúc Ran đi lang thang trong đại sảnh, có nhiều tiếng trầm trồ thốt lên và những đôi mắt dán về phía cô. Mái tóc nhung huyền của cô mượt mà như thác nước, rũ xuống thắt lưng ong và đôi mắt màu tím xanh sáng long lanh như pha lê, hoàn hảo dưới bộ trang phục màu xanh biển. Làn da của cô vẫn trắng rực rỡ kể cả khi nó đang ở trong lớp ánh sáng mập mờ.
Không gì có thể phủ nhận điều đó, trông cô đẹp lạ lùng.
"Nhưng mà nó... hở quá."
Sonoko tặc lưỡi khó chịu. "Tại sao lại không để lộ vóc dáng của cậu trong khi cậu có nó chứ? Thôi nào, vui vẻ với bữa tiệc này đi!"
Nói xong cô hối hả đi vào dòng người, để lại Ran với cảm giác có phần nào lạc lõng. Cuối cùng thì Ran cũng quyết định đi đến quầy phục vụ thức uống.
"Chào Ran!", một giọng nam cao bắt chuyện khi cô vừa động vào ly nước. Cô xoay người lại và ngỡ ngàng khi nhìn thấy một vị hoàng tử trung cổ. Tuy nhiên, sau vài giây, cô nhận ra đó là một người bạn cùng lớp trong bộ trang phục hóa trang.
"Chào, Syuichiro" Ran mỉm cười chào lại. "Bữa tiệc tuyệt vời chứ hả?"
"Lẽ ra là thế" Syuichiro đáp lại, "nhưng mà giờ thì hình như không phải vậy."
Ran khẽ nhướng lông mày lên có vẻ khó hiểu. "Sao thế?"
"Bởi vì...", anh chàng trả lời, "cậu có vẻ không được vui cho lắm."
Cô bật cười ngượng ngịu. "Tiệc tùng không phải là thứ tớ thích mà."
"Vậy sao?"
Syuichiro thoáng nở nụ cười thật tươi với cô. Bất chợt, anh cúi người và chìa tay ra. "Tớ hy vọng tớ có thể được làm bạn nhảy của cậu. Có muốn khiêu vũ với tớ không?"
Ran do dự. Cô thực sự không thích nhảy cho lắm, nhưng cô ghét việc hắt hủi người khác. Syuichiro nhận ra điều ấy. Anh đứng dậy.
"Không sao, cậu không cần phải nhận lời nếu cậu không muốn. À, khi nào cậu thấy thích thì cứ nói với tớ nhé? Lời đề nghị của tớ vẫn còn đây."
Ran khúc khích cười. "Chắc rồi."
Syuichiro thong thả bước đi và Ran cũng quay lại với thức uống của mình. Tinh thần của cô giảm đi phần nào, dù thế, cô cũng nhận ra được rằng mình đã nhiều lần từ chối lời mời khiêu vũ.
"Có lẽ mình nên rời khỏi..." Cô thầm thì trong hơi thở của mình. Đặt ly Martini đỏ đã cạn trên tay xuống, cô đứng dậy.
"Tôi có thể..."
Không phải là thêm người khác đấy chứ.
"Thật xin lỗi, nhưng tôi..." Câu nói của cô bị bỏ lỡ lưng chừng. Cô bất ngờ xoay lại khi một giọng nói quen thuộc xuất hiện phía trên cô.
Đứng trước mặt cô, là một người trong bộ trang phục hiệp sĩ của thời kỳ phục hưng, áo choàng của anh buông thõng phía đằng sau như một vị vua và mang trên đầu chiếc mặt nạ bí ẩn, đen toàn tập nhưng vẫn để lộ đôi mắt màu xanh dương của anh.
Đó là bộ trang phục mà Kudo Shinichi đã mặc vào lễ hội lần cuối của trường Teitan.
"Shinichi..." Ran thì thầm. Người đấy không phản ứng lại với cái tên; thay vào đó, anh nắm lấy tay cô và nhẹ nhàng kéo cô ra sàn nhảy, áo khoác phập phồng sau lưng anh.
Ran không kháng cự.
Trong sự sửng sốt, cô nhận ra mình đang đứng giữa sàn nhảy, một ánh đèn chiếu xuống họ, khi cô dập dìu chuyển động theo bản năng trong giai điệu êm dịu của bản nhạc. Từ đầu đến cuối, cô nhìn đăm đăm vào đôi mắt xanh sâu thẳm, điều gì đó khiến cô không thể rời mắt khỏi nó. Không thể nào sai được, đây là đôi mắt của Shinichi...
"Shinichi, gỡ mặt nạ ra", Ran khẩn khoản, đôi tay cô vòng quanh cổ anh vì thế anh không thể nào bất ngờ bỏ chạy. Một lần nữa.
Anh lắc đầu và đặt một ngón tay lên môi ra dấu anh không muốn trò chuyện. Trái tim Ran nặng trĩu. Cô biết, cô BIẾT anh là Shinichi, nhưng cô vẫn còn mơ hồ. Cô cần phải xác nhận. Sự mơ hồ này xuất hiện từ khi giác quan thứ sáu của cô nhiều lần phán đoán sai.
Giống như khi cô nghi ngờ Conan là Shinichi vậy.
Phải khó khăn lắm cô mới có thể bắt mình không chìa tay ra và cáu tiết giật cái mặt nạ ra khỏi đầu anh. Cô phải tự hỏi rằng tại sao cô đã không làm như thế. Phải chăng vì cô không dám thôi ghì chặt gã con trai đang đứng trước mặt cô, sợ rằng anh sẽ có thể tẩu thoát lần nữa? Phải chăng vì cặp mắt xanh biếc bí ẩn kia khiến cô cứ phải chăm chú nhìn như bị mê hoặc.
Hay là cả hai?
Nhưng sự nghi hoặc vẫn còn ngập tràn, cuối cùng thì cô đã có được người cô nhung nhớ trong tay và bất lực để có thể xác nhận được đó là anh. Bỗng dưng, nước mắt cứ tự nhiên rơi xuống má cô thành dòng.
Thật mỉa mai. Cô là một người lạc quan, vui vẻ; kể cả khi anh rời khỏi cô, cô vẫn có thể mỉm cười và hạnh phúc với những người khác. Nhưng cô cảm thấy một sự trống rỗng trong lòng, một vực sâu thăm thẳm mà không ai khác ngoài anh chàng thám tử trung học này có thể lấp đầy. Nhưng bất cứ khi nào anh xuất hiện, thì cô lại đánh mất nụ cười, nước mắt ứa ra và trái tim cô dao động thất thường. Cô không thể cười được nữa.
Bởi vì cô không bao giờ biết được liệu khoảnh khắc tiếp theo anh có còn ở đấy hay không.
Anh ngừng cử động. Cúi người tới, gương mặt anh gần cô hơn khiến cô cảm thấy đôi mắt này dường nhưa đã khắc sâu trong tâm trí, bàn tay mang găng đưa lên khẽ lau đi dòng nước mắt cô. Ran rùng mình khi anh chạm vào.
"Làm ơn đi, hãy cho tôi thấy mặt anh."
Anh rời khỏi cô lần nữa, và Ran chộp lấy tay anh, nắm thật chặt, cô sẵn sàng dùng kỹ năng karate của mình nếu anh coi thường lời đề nghị của cô và bỏ trốn. Nhưng anh không làm bất cứ điều gì như thế. Anh chỉ đứng đó, cảm xúc của anh bộc lộ thật khó hiểu đằng sau vẻ ngoài bí ẩn. Ran bặm đôi môi, cắn nhẹ.
Sau khoảnh khắc dường như bất diệt, anh dời đôi tay của mình. Ran giữ đôi tay anh chặt hơn, sợ rằng anh sẽ đột nhiên biến mất. Đôi mắt sâu thẳm xanh màu đại dương dường như muốn nói với cô rằng được rồi, sẽ ổn thôi, vì vậy cô thôi cương quyết giữ chặt anh.
Cô từ từ thả lỏng đôi bàn tay của mình ra, anh cũng không co cẳng bỏ chạy khi được cô phóng thích. Thay vì thế, tay anh đưa về phía mặt nạ của mình. Ran chăm chú nhìn.
Bỏ nó ra đi...
Chậm chạp và khổ sở, chiếc mặt nạ từ từ được kéo lên. Ran nhìn thấy được cái cằm quen thuộc, đôi môi luôn tuyên bố những suy luận đáng kinh ngạc, và...
Anh ngừng lại. Chỉ phía trên môi anh. Hy vọng của Ran như từ đỉnh núi Everest rơi tõm xuống dưới mực nước biển.
"Bỏ nó ra đi." cô van nài.
Anh lắc đầu.
Nước mắt cô lần nữa rơi xuống, đôi môi run rẩy. Càng hồ nghi nhiều hơn. Đây rõ ràng là một sự tra tấn.
Đột nhiên, anh cúi xuống, kéo cô vào lòng và ôm cô thật chặt trong tay, hôn lên giọt nước mắt đang lăn dài trên má cô, mong rằng sẽ gạt được nó đi. Ran như ngừng thở. Rồi cô cố gắng xô mạnh, nỗ lực đẩy anh ra, nhưng dường như anh cũng dùng hết sức bình sinh giữ chặt cô lại. Cuối cùng thì cô cũng thôi vùng vằng và chịu yên trong tay anh, cô nghiêng đầu qua và né tránh đôi môi cương quyết của anh, để nó yên nghỉ trên tóc cô.
Ừ, mọi thứ đều ổn trước khi anh chuẩn bị biến mất.
Ran có thể đoán trước chuyện gì sắp xảy ra, và cô đã đúng. Anh quay lưng bỏ đi và lao ra khỏi đại sảnh trường. Trước khi cô biết được điều đó, thì anh đã đi.
Cô không định đuổi theo thứ ngoài tấm với lần nữa. Nhưng đôi chân lại tự giác chạy theo sau anh ra ngoài cánh cửa đang mở.
Cô kinh ngạc, anh vẫn ở bên ngoài, đứng ở đấy như thể anh đang đợi cô vậy.
"Shinichi, lần này tớ không để cậu chạy thoát nữa đâu" Cô đe dọa khi tiến về phía anh. "Tớ sẽ gỡ bỏ cái mặt nạ này ra khỏi đầu cậu cho dù cậu..."
Ran kinh ngạc khi anh tự nguyện tháo bỏ nó ra.
Trái tim cô ngừng đập. Rằng, đó không phải là Shinichi.
Làn da rám nắng, kiểu tóc cũng khác, và đôi... Đôi mắt màu xanh lục.
"Heiji" Cô thốt lên. Hattori Heiji nhe răng cười ngượng ngùng và gãi gãi đầu.
"Ừ, là tớ đây."
"Nh-Nhưng... Lúc nãy mắt cậu đâu có xanh lục như bây giờ..." Ran chống chế.
"Tớ đeo kính sát tròng màu ấy mà."
Ran lắc đầu không chấp nhận. "Giọng của cậu cũng khác."
"Còn nhớ lần trên con tàu mà tớ cải trang thành Kudo không? Hôm nay tớ đã nhại giọng cậu ấy cũng y như vậy."
Trái tim Ran như bị bóp chặt.
"Nhưng cậu... Cậu đã hôn tớ..." Giọng Ran nghèn nghẹn.
"C-Cái gì?" Heiji kêu to. "T-Tớ.. À, ý tớ là tớ biết chuyện này, cậu biết mà, và... Tớ xin lỗi..."
Trái tim Ran vỡ tan. Cô nên đoán trước điều này, không phải sao? Trong đời cô chín trên mười lần mơ hồ thì đó chính là điều này. Lúc này đây, cô đổ sụp người trên sàn, tất cả những mộng tưởng của cô vỡ tan theo những giọt nước mắt đang rơi xuống trên gương mặt cô. Shinichi đã bỏ đi, một lần nữa.
Không, Shinichi chưa từng ở đó.
-------------------------------
"Oi, Kudo. Cậu ổn chứ? trông cậu xanh quá." Heiji nói với cậu nhóc con được nhốt kỹ trong kho. Người cậu lúc này đang đau đớn và mồ hôi đổ nhễ nhại trên áo sơ mi khiến nó gần như trong suốt.
"T-Tớ ổn." Edogawa Conan thở nặng nhọc, đeo cặp kính quá khổ trở lại gương mặt mình.
Heiji thở dài trong sự hoài nghi.
"Tớ vẫn chưa rõ. Sao lại phải vượt qua mọi rắc rối và đau đớn thế này chỉ để tham dự lễ Halloween Ball? Nó đáng giá lắm sao? Cậu đã làm tan nát trái tim cô ấy."
Conan liếc nhìn Heiji, nỗi đau trong đôi mắt màu xanh biếc vượt qua cả độ tuổi của cậu. Và nó gần như kiệt sức.
"Cảm ơn cậu đã giúp tớ" Conan nói, lảng tránh câu hỏi của Heiji "Lúc nào đó tớ sẽ đền ơn cậu vì đã đóng giả tớ."
"Tốt nhất là vậy. Vì tớ đã buộc phải nhận là mình đã hôn "chị ấy"! Cậu đã phá vỡ giao kèo của chúng ta. Cậu đã không nói trước sẽ làm những pha hành động tình cảm như thế này khi tớ nhận lời cải trang cậu, lẽ ra đã chẳng có rắc rối nào cả! Cậu đã nghĩ cái quái gì vậy?"
Conan thở dài. "Tớ xin lỗi."
Heiji nhìn chằm chằm cậu nhóc hồi lâu trước khi anh nhắm mắt lại và cười ma mãnh.
"Tớ sẽ tha cho cậu lần này, Kudo. Đi thôi, trước khi có ai đó bắt gặp chúng ta ở đây."
Conan gật đầu và chậm chạp lê bước một cách mệt mỏi. Heiji đăm chiêu nhìn cậu từ phía sau.
Thật khó khăn phải không, Kudo? Nhìn thấy cô ấy hằng ngày và chưa thể nào được giữ cô ấy trong tay. Đó là lý do tại sao cậu liều lĩnh làm mọi thứ để đến đây tối nay, và là lý do tại sao cậu quên đi giao kèo mà hôn cô ấy. Đó là cơ hội duy nhất của cậu. Dù cậu có phải chịu nhiều cơn đau...
Tớ hiểu, Kudo.
Cậu yêu cô ấy.
The end.