Oneshot hài về các chàng trai của DC

shinichikudo275

Về với gió ngàn thu....
Thành viên thân thiết
Tham gia
25/11/2010
Bài viết
2.989
t/g: terrisamazing on fanfiction.net
Dịch giả : Thu Nga
Nguồn : Thu Nga 's blogspot

166877_182903535066667_100000410659302_553905_3546871_n.jpg


Summer Vacation


Kì nghỉ hè – ta tới đây! Kaito vừa chạy vù ra khỏi sân bay, vừa rú lên.
Bãi biển đầy nắng – ta tới đây! Cũng là Kaito, chạy như bay ra phía bờ biển.
Nhà nghỉ mùa hè – ta tới đây! Vẫn là hắn, chạy sầm sập vào trong ngôi nhà nghỉ.
Một cái đập vào giữa đầu – có đây! Lần này là Shinichi tặng cho Kaito một cục u.

Đau đầu – có đây! Kaito tiếp tục chứng tỏ mình là một nhân vật cực-kì-đặc-biệt.
KAITO! IM NGAY!

‘Chán quá!’ – lần này là Hattori trong lúc đang thơ thẩn dọc bãi biển. ‘Đây không phải là Nhật Bản!’
‘Phải, cậu đang cố chứng minh điều gì thế hả Hattori?’ – Hakuba vừa lơ đãng đáp lại vừa tiếp tục nuốt từng chữ trong quyển sách đang cầm.
‘Cậu chả hiểu gì sất! Nghĩa là ở đây không có các em phục vụ quán bar!’
‘A thế à…’


Kaito chạy vào sân trong và bắt đầu gảy tưng tưng cây đàn ghi ta kiểu Hawaii mới kiếm được, bên cạnh hắn là một Hakuba, xin nhắc lại cảnh này, đang rất chăm chú nghiền ngẫm một quyển sách.
‘Chúng mình đang ở biển, ố ô, ai nấy đều có khăn (tắm) ô ồ’ Kaito không chờ đợi được lấy 1 giây, bắt đầu rống lên. Hakuba đáp lại bằng cái nhìn khá biểu cảm.
‘Có thằng cha kiếm được tảng đá, sau tảng đá là con tôm đá!’ Kaito hình như không xúc động lắm trước cái nhìn đó, hoặc là ngược lại, bằng chứng là cậu ta bắt đầu đẩy giọng lên tông cao nhất có thể ‘’ CON TÔM ĐÁ! CON TÔM ĐÁ’’
‘’Kuroba ..’’ giọng Hakuba bắt đầu có dấu hiệu đe dọa.
CON TÔM ĐÁ! CON TÔM ĐÁ!! Á Á!
Vài giờ sau…
‘’Có ai đó giải thích hộ tôi tại sao cậu phải vào đây với cái tai nhét đầy đá cục không nhỉ?’ Shinichi bắt đầu chất vấn khi làm thủ tục xuất viện.
‘’Thôi đừng hỏi’’ Kaito ngậm ngùi.


‘Ai cứu tôi với! ai cứu tôi với! tôi sắp chết đuối rồi! Shinichi làm sao bây giờ, cứu tớ với! ‘– một Hattori đang cực-kì-hỗn-loạn dưới nước, tay chận múa may loạn xạ quay cuồng.
‘Đứng thẳng lên đi cha nội.’ – tiếng Shinichi thở dài – ‘Mình đang đứng ở mép nước đó bạn hiền.’
‘… A thế à …’



‘Chào mí bạn!!’ Hakuba bước đến, vừa đi vừa chỉnh lại bộ váy kiểu Hawaii mới xin đểu được. Khỏi phải nói mắt của Shinichi và Kaito đã lồi ra ngoài đến mức độ nào. Hakuba có vẻ không hề nao núng tí, đi ngang qua mặt 2 tên bạn và buông một câu tỉnh bơ ‘Nói thật nhé, đây không phải việc lạ đời nhất mà cậu từng chứng kiến tớ làm đâu Kuroba ạ!’
Shinichi đập tay lên trán mình 3 cái trang trọng rồi tuyên bố ‘Hóa ra mình chính thức là kẻ sáng suốt duy nhất ở đây!’

P/S: thêm một mẩu đối thoại ngắn giữa 4 anh chàng khi phát hiện ra mình lạc giữa đảo hoang.
Hattori: tuyệt thật đấy … chúng mình lạc rồi, và ở đây không có các em phục vụ xinh tươi nữa chứ. Quá tuyệt.
Shinichi: tớ biết là mình không nên rời khỏi nhà mà … tớ biết mà
Kaito: tớ đề nghị lấy Watson ra làm thức ăn.
Hakuba: thử động vào 1 cái lông của nó đi và thế là cây đàn ghita của cậu đi đời nhà ma.
 
Paranoid


https://www.fanfiction.net/s/4829330/7/DC_shorts

Kudou Shinichi ngắm mình trong gương một lượt và cười nhăn nhở. ‘’Ha!’’ Hắn nhìn qua bộ veste đang mặc trên người. ‘’Ha ha !’’ Tiếp đến là đôi giày ‘Ha ha ha !’’ hắn cài thêm bông hồng xinh xinh vào túi áo. ‘Mình đã trang bị đến tận răng rồi ! Sẵn sàng !’ hắn lao ra phòng khách, túm lấy gói quà xinh xinh hắn dự định tặng cho Ran, cô bạn gái đáng yêu của hắn. ‘1 chiếc nhẫn’ hắn thấy mình mỉm cười thật nhẹ nhàng mỗi lần nghĩ đến cô gái.
Còn nữa, hắn gần như đã hình dung rõ mồn một cái cảnh hắn quỳ xuống dưới chân cô nàng và ngỏ lời cầu hôn. Hắn lim dim mắt và không cưỡng nổi một nụ cười ngoác đến tận mang tai khi tưởng tượng Ran sẽ đồng ý và hôn hắn.
‘Khoan’ – cái đầu hắn bắt đầu vào số hoạt động – ‘nếu cô ấy từ chối thì sao ?’ hắn tự chất vấn mình ‘ nếu cô ấy chưa sãn sàng thì sao ? nếu cô ấy nghĩ mình đang đi tàu cao tốc thì sao ? lỡ đâu tối nay cô ấy đòi chia tay với mình thì sao’ – hắn vẫn chưa ngừng tự hành hạ bản thân ‘BIẾT ĐÂU CÔ ẤY ĐÃ LẤY CHỒNG RỒI THÌ SAO ???’ đỉnh điểm là đây.
‘Chào cậu Kudou’ – Hattori bước vào phòng khách, một chiếc đùi gá rán to bự án ngữ miệng hắn.
‘’CÔ ẤY ĐÃ LẤY CHỒNG RỒI HATTORI ƠI !!’’ có lẽ Shinichi dự định đánh thức một nửa quận Beika dậy bằng tiếng rống thảm thương này.
Đáp lại lời kêu gọi của hắn, không một chút do dự, cậu thám tử miền Tây nước Nhật bước ra khỏi căn phòng và khóa cửa lại.


Nhiều năm sau ….
Driving Lessons https://www.fanfiction.net/s/4829330/15/DC_shorts

‘Con hồi hộp quá ba ơi!’ Một Conan tuổi teen nhảy tưng tưng trên ghế xe hơi phần của tài xế. Một Ran vui vẻ đứng bên ngoài cửa sổ xe, gương mặt sáng bừng lên nhìn hai nhân vật ngồi trong xe. ‘Con sốt ruột lắm rồi, ba chỉ cho con làm thế nào lái được xe hơi đi ba!’ – cậu nhóc lúc này đã nắm chặt lấy vô lăng. Đuôi mắt của Shinichi bắt đầu giật giật – không hiểu đó có phải dấu hiệu của việc ông ba đồng tình với sự hăng hái quá mức cần thiết của ông con hay không nữa.
‘Bước đầu tiên,’ ngài thám tử lừng danh cuối cùng cũng chịu lên tiếng ‘là phải thắt chặt dây an toàn’. Conan nhìn quanh quất rồi trả lời ba mình bằng một cái nhún vai tỉnh queo. Thế là ông ba của cậu bắt đầu gầm lên ‘khóa dây an toàn lại và điều đó sẽ CứU CÁI MạNG CủA CON ĐấY!’
‘Vâng vâng! Có ngay’ Conan cười nhăn nhở. Đuôi mắt của Shinichi một lần nữa lại tìm đường đoàn tụ với thái dương. Anh nhìn xuống cậu con quý tử đã thắt dây an toàn và đang nhìn mình bằng ánh mắt ngây thơ vô số tội ‘Tiếp theo là gì ạ?’
Ông ba nó tiếp tục lầm bầm, rõ ràng là không vui vẻ gì mấy ‘Có trời mới biết được khi nào con được người ta cấp phép lái xe. Giờ thì khởi động xe đi.’ Shinichi dài giọng, cố ý để thằng con trai thấy được mức độ chịu đựng siêu đẳng của mình. Con trai anh lại ngó trước ngó sau, cuối cùng quay lại hỏi anh ‘Ba có mang theo chìa khóa xe không vậy?’
‘Có đấy. Ở trong túi quần’. Không đợi ba nó nhắc đến lần thứ 2, Conan teen lập tức sờ soạng tìm ra thủ phạm nằm sâu trong túi quần jeans. ‘OK … bây giờ thì tra chìa khóa vào ổ và vặn một cái nào …Và thế là cái xe đã được khởi động xong xuôi!!’’ Thằng bé hoàn tất chuỗi lầm rầm bằng một tiếng reo hoan hỉ.
‘Tạ ơn trời đất.’ Shinichi thở phào, con cậu con trai anh thì loay hoay chỉnh lại gương cho ngay ngắn. ‘Con có định lái xe hay không thế hả?’ Thám tử miền Đông lừng danh quyết định hỏi nó.
‘Ba!’ Conan quay lại nhìn Shinichi với gương mặt căng thẳng dễ sợ. ‘Nếu xe giữa đường hỏng máy thì sao ba?’ Shinichi chớp mắt một lần.
‘Nếu bỗng dưng lốp xe xịt thì sao hả ba?’ Shinichi chớp mắt hai lần.
‘Nếu con lỡ đụng phải con bò đi ngang đường đi sao ba!’ Đến đây thì đã không còn là câu hỏi nữa, và Kudou Shinichi quyết định tốt nhất nên im lặng. Đuôi mắt anh lại tiếp tục cái điệp khúc giật giật không mấy vui vẻ trong lúc anh với tay tắt động cơ xe.
Etsu (có lẽ là 1 người con khác của ShinRan) rời mắt khỏi laptop và nhìn chằm chằm 3 con người, 2 hùng hổ, 1 lắc lư vì nín cười, đang bước vào của chính. Conan chạy hộc tốc lên phòng riêng trên lầu và khóa trái cửa đánh tách 1 cái. Shinichi có vẻ ít năng lượng hơn, lết vào đến sofa trog phòng khách và ngồi đánh phịch, hai tay ôm đầu có vẻ đau khổ lắm. Ran Mouri, nay là Ran Kudou, tự cho phép mình nổ ra một tràng cười giòn giã.
‘Chuyện học lái xe sao rồi mẹ?’ Etsu hỏi cho có, lại chúi mũi vào màn hình.
‘Hai ba con thậm chí còn chưa lái được xe ra ngoài đường ấy!’
Note: Mình ko hiểu tác giả thấy tên Etsu đẹp ở chỗ nào nhưng vẫn tôn trọng nguyên bản. Bây giờ thì mọi người hiểu câu ‘’Con nhà tông, không giống lông cũng giống cánh’ nó là thế nào rồi đấy.

 
Stalling (tạm dịch ‘’Cò mồi kẻ cắp’’)






‘Kuroba. Cho tôi vào nhà.’ Hakuba nói, gần như là ra lệnh. Hắn mới bị ông bác thanh tra Nakamori hò hét điếc hết lỗ nhĩ về KID, và ngán ngẩm mới hàng loạt kế hoạch bao vây săn lùng tên trộm của ông già, bởi vậy tất cả điều hắn muốn làm lúc này là nằm vật ra thư thái nghỉ ngơi trong ngôi nhà của chính hắn. ‘Cậu làm cái trò gì ở trước cửa nhà tôi thế hả?’
‘À, ờ, đấy là một câu chuyện rất dài Hakuba à. Một.Câu.Chuyện.Rất.Dài. đấy, tin tớ đi’ – Kaito nhũn nhặn khác thường. Hakuba thở dài.
‘Thế cậu làm ơn tóm tắt nó lại giùm tôi. À mà tốt hơn cả là cậu biến đi luôn giùm tôi.’
‘Ế không được đâu. Tớ có nghĩa vụ phải tường thuật chi tiết cho cậu cái chuyện này. Với lại tớ yêu cái cửa ra vào của nhà cậu lắm lắm, chao ôi sao mà nó sang trọng và quyến rũ thế nhỉ?’
Hakuba thở dài đánh sượt ‘Nếu tôi nghe cậu kể hết thì cậu sẽ biến khỏi nhà tôi luôn chứ hả?’
‘Cũng còn tùy, hơ hơ.’ Kaito ngoác miệng cười một điệu cười thiếu muối. Hakuba chỉ còn nước rên lên. ‘Nói lẹ đi người’.
‘Mọi chuyện bắt đầu lúc 7:30 sáng nay lúc tớ choàng tỉnh và nhớ ra tớ mớ thấy hằng hà sa số những cái bánh rán bay lơ lửng ..’
‘Tua nhanh đến đoạn nào có dính líu tới tôi đi cha!’
‘Không có đoạn nào hết.’
‘Cho.tôi.vào.nhà’ Hakuba nghiến răng.
‘Không đời nào. Cậu đã nghe hết câu chuyện của tớ đâu.’
‘Tôi không thèm quan tâm’
‘Trước đây cậu luôn nghe mà’
‘Tôi như thế hồi nào?!’ Hakuba bắt đầu sôi máu.
‘Nhưng cậu có gì mà cứ bốc hỏa lên thế hử ngài thám tử hào hoa?’
‘VÌ CÓ THằNG NGốC KHÔNG CHO TÔI BƯớC VÀO NHÀ CủA TÔI ĐÓ!’ Hakuba gầm lên.
‘Nhưng tớ chỉ muốn nói chuyện nhẹ nhàng tử tế với cậu thôi mà’. Kaito sụt sịt.
‘Cậu có âm mưu xấu xa nào ở đây đúng không?’ Hakuba bắt đầu nhớ ra mình là thám tử.
Kaito làm điệu ngạc nhiên và …um, bị xúc phạm ghê gớm, ngáp ngáp cái mồm rồi ngoạc lên ‘Sao cậu dám nghĩ về bạn bè như thế hử?’
‘Tại vì có những thằng bạn quý hóa như cậu đấy Kuroba. Giờ thì thôi ngay cái trò đánh trống lảng hòng giữ chân tôi lại, mau tránh ra một bên cho tôi!’
‘Cầm chân cậu? cậu nghĩ là tớ đang giúp đồng phạm chạy trốn ấy hả?’ Kaito tiếp tục chớp mắt ngây thơ vô số tội.
‘Phải.Mau.Tránh.Ra.’ Hakuba bắt đầu sải bước về phía cửa.
‘Khoan đợi đã Hakuba!’ Kaito gào lên, rồi ôm chặt lấy chân chàng thám tử Nhật kiều.
‘Lại cái gì nữa hả?’ Hakuba thấy mình nhân từ quá thể.
‘Tớ làm tất cả là vì cậu, tớ muốn nói với cậu là tớ … yêu cậu Hakuba!’
Anh chàng vừa BỊ tỏ tình nhướn đôi lông mày, trước khi hắn kịp há mồm phản pháo thì kẻ vừa trắng trợn đeo bảng ‘’Tôi là dân đồng tính’’ lên cổ kia đã vội quỳ xuống rồi lôi từ xó nào ra 1 chiếc nhẫn sáng lóa ‘Cậu có chấp nhận lời cầu hôn của tớ không?’
‘Đừng có vào rừng mơ bắt con tưởng bở’ Đến nước này Hakuba không ngần ngại đạp cho thằng bạn trời đánh 1 cú suýt bất tỉnh. Kaito chưa kịp ăn vạ thì cánh cửa lớn nhà Hakuba bất thình lình mở ra cái rầm. Hai tên bạn THÂN , một thám tử một đạo chích chuyên nghiệp, trố mắt ra nhìn cái kẻ đang nói oang oang mới xuất hiện.
‘Kaito cuối cùng tớ cũng tìm thấy tấm hình kì cục của Hakuba hôm ở tiệc Noel rồ ô ô, chết thật …’ Hattori giấu bay giấu biến bức ảnh sau lưng hắn, cũng như bao tên thám tử khác, hắn có cái tư duy ngờ nghệch là mình có thể lừa kẻ khác mà đối thủ không biết gì. ‘Ô Hakuba, he he gặp cậu ở đây tớ vui quá hé hé’

Shinichi Kudou nhấp ngụm cà phê thơm phức bên cửa sổ mở toang,từ đây hắn không bỏ sót chi tiết nào cảnh một tên thám tử vùng Kansai và một tên trộm thứ thiệt vắt chân lên cổ mà chạy, theo sau chúng sát nút là một Watson hết-sức-hăng-hái của một tên chủ đang cực-kì-tức-giận. Cậu uống nốt tách cà phê, chẹp miệng ‘Chả có gì mới mẻ’ rồi lượn mất.


167107_478928460068_235882450068_6355886_4560536_n.jpg
 
Vào đại học

Lời t/g :
Few words, attention please! This is another translated version of Terri's work, I have her official permission. Again, if you wish to read her original one, just check on fanfiction.net, her pen name is terrisamazing (she's fond of Shin-Hei-Kai-Hak's friendship). I should say this or else ... you'd think of me as a moron stealing others' credit. ^^ Now enjoy it!


180446_197803330235069_100000162109927_858575_7728538_n.jpg


Năm nhất đại học :

1.
« Mấy bồ biết không … » Kaito bỗng ngồi bật dậy trên gi.ường. « Từ lúc học môn Sinh thái tới giờ, tớ thực sự muốn làm 1 chuyện này. »

« Là gì thế ? » Shinichi hỏi, mắt vẫn không rời màn hình vi tính.

« Chạy đến chỗ một người ăn chay và chỉ vào mặt ông ta, hét lớn, này, ông là loài động vật ăn cỏ ! »

Shinichi lắc đầu, thở dài (như mọi khi).

« Tớ cũng vừa mới nhớ ra một chuyện. » Hakuba ngẩng lên cười toe toét. Lần này thì Shinichi ngước lên nhìn thẳng vào mặt tên đồng nghiệp người Anh. « Từ bây giờ tớ chuyển ra khỏi nhà rồi, tớ cuối cùng cũng tự do mua 1 thùng bánh rán bọc sô-cô-la ! » nói xong là tên này đứng phắt dậy và chuồn khỏi kí túc liền. Shinichi chớp mắt liên tục, nhưng vẫn quyết định không nên nói gì.

« Thế, vấn đề của cậu là gì, trình bày nốt đi ? » Shinichi quay sang nhìn tên bạn cùng phòng. Hattori hiện đang ngồi rất thoải mái trên chiếc ghế xoay. « Trông cậu có vẻ bối rối quá … hơn mọi khi. »

« Tớ sẽ ! » Hattori rên lên.

“Rớt môn gì?”

“Triết.”

“Thế thì cố lên thôi.” Shinichi nhún vai. “Nếu cố mà vẫn không lên thì thôi đừng cố, bỏ lớp đó luôn đi.”

“Nhưng mà ba mẹ tớ cứ muốn tớ phải học môn đó cơ-ơ-ơ …” Heiji dài giọng. “Còn bảo là con cần phải có cái gì phòng thân nếu như không trở thành thám tử chứ.” Hắn nhại giọng bà mẹ của hắn. “Hứ. Cứ làm như tớ sẽ không thành thám tử thật ấy.” Hắn xua tay để đuổi cái ý nghĩ đó đi.

“Ha ha ha mình cũng sẽ rớt môn Lí luận …” Shinichi cười thầm.

“Nhưng tớ có 1 ý thế này!” Hattori đứng bật dậy. “Tớ sẽ cố tình làm hỏng bài kiểm tra sắp tới và thế là họ có lí do để đuổi cổ tớ ra khỏi lớp Triết.”

“Nghĩa là … cậu đạt được mục đích bằng cách thi rớt?” Shinichi ngồi lên gi.ường.

“Chính xác!” Hattori nhe răng cười. “À, tớ mượn vở bài tập môn Lí luận của cậu được không?”

2.
“Cám ơn cậu nhé Kudo,” Hattori giật gói snack trên tay Shinichi tỉnh queo. Shinichi chiếu cho tên bạn da ngăm cái nhìn hình viên đạn, nhưng lời nói từ miệng hắn hình như không liên quan gì đến thái độ hắn. “cứ tự nhiên thôi Hattori.” Thám tử miền Đông quay ra nhìn Hakuba, tên này đang nhai nhồm nhoàm một loại snack vị cá. Hắn nhũn nhặn hỏi dò, “Hakuba cho tớ ăn bim bim cùng cậu nhé?” vừa nói hắn vừa vói tay tới đống thức ăn vặt. Hakuba tặng cho tên đồng nghiệp một tiếng rít hung tợn.

“Đừng.Có.Mà.Mơ ….”

Shinichi thề rằng đuôi mắt hắn đang giật giật.

3.
“Oh yeah! Tụi mình qua được năm nhất rồi!” Hattori vung lên một nắm đấm vào không khí. “Kya!” tiếng hét này là vì hắn mới té ụp xuống bậc cầu thang.

“Thế nghĩa là 3 năm sau tụi mình cũng sẽ y như vậy.” Kaito ghé mông trượt cái vèo dọc thành lan can.

“Ý cậu là đứa thì té cầu thang đứa thì trượt xuống bằng lan can á?” Shinichi hỏi.

“Cũng có thể sẽ thêm cả 2 đứa mình nữa đấy.” Hakuba cười to.


45166_102573623137647_100001550288876_19349_5832231_n.jpg


----------

Năm hai:

1.
“Ối giời ôi!” Kaito rú lên 1 tiếng rợn gáy. Shinichi chạy vội vào phòng ngủ, mặt nhăn như khỉ ăn ớt vì hắn mới vấp chân vào bậc cửa.

“Lại cái gì nữa!” hắn cũng ra sức gào lên. Kaito đáp lời hắn bằng cách chỉ tay ra phía cửa sổ.

“Cậu xem con chim kia to chưa kìa!” tên ảo thuật gia nói. Shinichi nhìn theo hướng Kaito chỉ và thấy! Một con chim đang đậu ở bậu cửa sổ và rỉa lông rất điệu đà. Người thừa kế kiếp theo của dòng tộc Kudo rít lên 1 tiếng.

“ … tớ thấy đẹp đấy chứ …” Kaito cố nói với theo sau khi bị một chiếc gối dông thẳng vào giữa mặt.

“Oh tôi là Hakuba và tôi là thám tử xuất sắc nhất mọi thời đại!” Hattori cố tình nhái giọng Anh của tên bạn cùng phòng. “Shinichi, mau mau mang đến cho tớ một cái xô nước ngâm sẵn cánh hoa hồng. Tớ phải trông ra dáng lịch thiệp con nhà một tí – và các chàng trai thân mến – nói cho các cậu biết nhé – tôi lịch lãm nhất chỉ khi tôi làm 1 việc duy nhất – tắm táp. Mau vuốt keo cho tóc cứng quèo đi, tôi ghét nhất là đứa nào có mái tóc mềm tơ hơn tôi đấy!” Hattori vẫn chưa tha cho tên thám tử Anh quốc.

Shinichi ghé mắt nhìn qua vai của Hattori và kịp thấy gương mặt nhăn nhúm tím bầm vì tức của Hakuba. Nắm đấm to tướng của tên này chỉ cách đỉnh đầu Hattori có vài phân. Shinichi cười nhăn nhở.

“Hôm nay lại có chuyện vui để xem rồi đây.” Hắn nghĩ thầm.

“Làm sao mà 1 con chim lại có thể MẬP-P-P-P đến thế được nhỉ?” giọng Kaito vọng vào.

“CậU CÓ THÔI NGắM CON CHIM NGU NGốC ĐÓ ĐI KHÔNG Hả?” Shinichi gào lên.


2.
“Nói nghe nè, tớ biết tớ không phải là người có tấm lòng vị tha nhất quả Đất, nhưng đại loại tớ không có hứng nghe chuyện phiếm của người khác trong khi tớ có bài thi vào sáng mai đâu nha!” Shinichi nói 1 hơi. “Cậu nghĩ sao hả Hakuba?” hắn quay sang tên bạn Ăng-lê.

“…”
“Im lặng nghĩa là đồng ý, cám ơn cậu Hakuba! Nghĩa là tớ sẽ không ngồi đây buôn chuyện với 2 tên ngốc này nữa và tiếp tục cày bừa cho ngày mai! Thiên hạ cứ chống mắt lên mà nhìn đi, Kudo Shinichi này sẽ gạt bạn gái sang 1 bên để tập trung học tập!” nói xong là cắp sách vở chạy đi luôn.
Cũng vừa kịp lúc tiếng ngáy của Hakuba cất lên.

3.
“Heheheehehehe …” chủ nhân của tràng cười tinh quái này là Kaito và Heiji. Cả hai tên này đang bày trò mèo chọc phá một Hakuba đang ngủ say. Kaito đang trét 1 đống keo siêu dính vào bàn tay của Hakuba, trong khi Heiji thì bói được ở đâu ra 1 cọng lông vũ và hiện giờ đang phe phẩy trước mũi kẻ đang ngon giấc.

“Đúng là 1 trò ngốc của 2 tên ngốc …” Shinichi bình luận khi tình cờ bước ngang qua cảnh đó.

“Nếu cậu định đánh thức nó dậy th.ì cậu mới là đồ ngốc chính hiệu!” Heiji rít lên.

“Quá muộn rồi hai em …” Khủng long Hakuba bắt đầu gầm lên, tay hắn theo thói quen đập cái chát vào giữa mặt Kaito.

“MẶT CỦA TÔI!!!” Kaito rú lên. “Gương mặt đẹp trai của tôi …”

“HAHAHAHAHAHHAHAH” khỏi cần phải nói, Shinichi và Heiji cùng bò ra cười trước cảnh tượng oái oăm.

“… Sao thế này?” Hakuba chớp mắt lia lịa, hắn thử nhấc bàn tay lên, và trợn mắt khi thấy cái đầu của Kaito cũng chuyển động theo luôn. “CHẾT CON RỒI MÁ ƠI!!!!!”

66336_440997720068_235882450068_5772000_4139952_n.jpg


4.

“Oh yeah!!! Tụi mình qua năm 2 rồi!” Kaito la lên vui vẻ. Hattori như thường lệ, vung 1 quả đấm vào không khí.

« Và tụi mình sẽ đi ăn tiệm ! » hắn gào lên.

«Tớ đã bảo đừng nên để Kuroba lái xe mà … » Hakuba thở dài sau băng ghế. Kaito – vẫn đang cầm vô lăng – ngoảnh mặt về sau phụng phịu.

“Sao cậu nỡ nói thế?”

“KAITO LÁI XE THÌ PHẢI NHÌN ĐƯỜNG!” Shinichi tức quá gào lên. Kaito ngay lập tức quay lại vị trí tài xế.

“ÔI GIỜI ƠI NHÌN KÌA MỘT CON SÓC ĐANG CHẠY!!!” Kaito bỗng rú lên.
 

Năm 3:​
12888683931319163164_574_574.jpg


1.

“ … và đến lúc đấy tớ bắt đầu nhận ra mình pro cỡ nào!” Hattori kết thúc câu chuyện của hắn ở đó. Kaito ngước lên nhìn hắn.
“Woa!” hắn thốt lên khiến Heiji cười nhe nhởn và gật đầu vẻ đồng tình, cho tới khi hắn nói nốt. “Thỉnh thoảng cậu cứ quên đeo tai nghe trong khi nói chuyện với người khác ấy Hattori ạ.”

Kaito té ngửa ra gi.ường với một cái gối to tướng đập vào mặt.


2.
“CHÚC MỪNG SINH NHẬT HAKUBA!” Kaito và Hattori cùng gào lên khi thấy Hakuba bước vào phòng.
“Xin lỗi, tôi vào nhầm phòng …” Hakuba quay lưng đóng cửa rất lịch sự.


3.
“Đôi khi các trò phải thu hết can đảm!” giảng viên nói trước cả lớp. “Đôi khi phải chứng tỏ bản lĩnh của mình! Đôi khi phải … Kuroba, vì sao trò lại lột hết quần áo ngay giữa giờ học vậy hả?” cô thở dài.
“Bởi vì em đang thu hết can đảm và chứng tỏ bản lĩnh của mình, thưa cô.” Kaito đáp gọn lỏn.
Một tiếng đập trán cái chát. (from Shinichi)
Một câu chửi thề tiếng Anh.(from Hakuba)
Một tiếng hoan hô rầm trời. (from Hattori)


4.

“Ran à … tớ chỉ có thể bí mật chơi violin thôi đấy …” Shinichi vừa thì thào qua điện thoại vừa ngó nghiêng trước sau. “Vì sao á? Tại vì có hai thằng hâm lúc nào cũng sẵn sàng gọi con violin của tớ là …” Shinichi mở hộp đàn ra và đặt phone xuống để bắt đầu chơi. Hắn mới kéo được có vài nốt thì Kaito và Heiji từ đâu bò ra cười nhăn nhở.
“Hãy nhìn đi mọi người ơi! Đây là Kudo của chúng ta biểu diễn với máy cắt bánh mì của anh ấy!” Heiji gào lên. Shinichi đập tay vào trán đánh chát.
“Hahaha! Hattori cậu nhìn đi, cái thứ này tiện dụng thật đấy, có thể tận dụng làm được bao nhiêu chuyện! Thí dụ cậu cắt bánh mì ra sao hả?” Kaito la lên.
“Thì y như cái cách tớ chơi violin!” (Shinichi rên lên “Cậu đâu có chơi violin mà dám nói!”) Heiji đang giả vờ đứng cái tư thế người kéo vĩ cầm và uốn éo theo tiếng đàn.
“Cậu thấy chưa hả Ran?” Shinichi tiếp tục câu chuyện nói dở qua điện thoại. “Ừ, ừ tớ biết là ngoài cửa hàng người ta bán đầy máy cắt bánh mì ra đấy, nhưng bọn ngốc này có chịu nghe lời tớ đâu …”

5.

Hattori đang nằm trên gi.ường ho rũ rượi. Hắn đang bị đau họng, và tất nhiên là chả sung sướng tí tẹo nào cả. Kazuha mới tặng hắn một món quà “chúc chóng khỏe lại” nhưng tạm thời vẫn chưa giúp ích được gì. Kaito thì chạy như sóc quanh phòng, bỗng dưng tên này tới gần gi.ường hắn nằm, trên tay cầm vật gì đó.
“Chào Hattori.” Giọng Kaito cao chót vót, và cái thứ hắn đang giữ trên tay là con sư tử bằng bông – quà của Kazuha cho Heiji. Nói 1 cách chính xác thì tên ảo thuật gia hâm đang điều khiển con sư tử như 1 con rối. “Ta là chú sư tử dũng mãnh … mà bạn gái ngươi gửi đến ngươi đây. Bây giờ hãy nghe tiếng gầm của ta nhé.” Kaito dí con sư tử sát tai Heiji. “Gừ-ư-“ sau đó hắn cầm tay con sư tử bông âu yếm vuốt ve 1 bên má của tên bạn da ngăm.
“Thế, cái sự tích nuốt nguyên 1 cánh tay sư tử bông của cậu bắt đầu như thế nào?” Shinichi cất tiếng hỏi khi hai thằng làm thủ tục xuất viện.
“Thôi đừng hỏi …” Kaito thở dài não nề.

6.
“YESSSS!” là Hattori và Kaito cùng reo lên. “Tụi mình qua năm 3 rồi!”
“Có cần thiết năm nào cũng phải thông báo như thế không?” Hakuba hỏi.
“Với tụi nó thì có đấy.” Shinichi đáp gọn lỏn.
“Tất nhiên rồi!” Hattori nhe răng cười. “Tụi mình phải báo cho bạn đọc biết chừng nào chapter này hết chứ hả!”
“Chào mấy cậu!” Kaito vẫy tay. Hakuba và Shinichi đưa mắt nhìn theo hướng Kaito vừa vẫy tay.
“Cái gì thế?” Shinichi nhướn mày.
“Đừng có vẫy tay với mấy người trong TV, Kuroba!” Hakuba nói là làm liền, với tay tắt phụp màn hình TV.
 
155557_470590405068_235882450068_6222174_7651414_n.jpg




Năm cuối:​


1.
Kaito đang ngồi cạnh cửa sổ làm bài tập về nhà. Hắn ngước lên và thấy một con sóc chuột bé xinh đang đứng trên tảng đá.
“Ô trông kìa một con sóc chuột đấy.” Hắn như mọi khi, lại nói chuyện 1 mình. “Nó có biết mình đang nhìn nó không nhỉ?” Ngay lập tức con sóc chuột quay phắt đầu về phía Kaito.
“ỐI GIỜI ƠI CON SÓC CHUỘT MA!!!!!” hắn rú lên 1 tiếng thê thảm chưa từng thấy.


2.
Hattori đang cực kì sung sướng tự hào về bài luận của hắn. Hắn chắc mẩm sẽ lãnh 1 con A lần này. đại loại bài luận yêu cầu ghi âm một đoạn hội thoại hoặc độc thoại ngắn với mục đích nhắc nhở cảnh tỉnh xã hội, đặc biệt là con nít những việc ghét phải làm nhưng vẫn nên làm – ví dụ như ăn nhiều rau chẳng hạn.
Mà tất nhiên độc giả ai còn lạ gì cái nết của Hattori thích dạy bảo lên lớp lũ trẻ nít nữa.
« Các em nhỏ phải lưu ý đây, khi đặt câu hay phát ngôn phải có đầy đủ danh từ và động từ ! » giọng Hattori oang oang trong cuộn băng. « Nếu không các em sẽ có kết cục như anh chàng này ! »
« Cậu BÍP BÍP cái BÍP BÍP cho nên thằng cha đó giờ đang đi cà nhắc à ? » giọng Shinichi vang lên rõ mồn một. Cái kẻ vừa được nhắc tới trợn mắt ngạc nhiên (Shinichi đang ở trong lớp học) khi nghe thấy giọng của chính mình trong băng. Hắn quay qua nhìn Heiji, tên này đang cười nhăn nhở thấy gớm.
« Bây giờ hãy chọn danh từ và động từ thích hợp để điền vào chỗ trống ! » thậm chí Heiji còn lồng tiếng rung chuông trả lời vào đây nữa chứ.
« TÔI SẼ GIẾT CHẾT CẬU HATTORI Ạ !!! » Shinichi rượt thằng bạn chạy trối chết dọc hành lang.
Chuyện là thế này : ( ngày hôm trước)
Shinichi ngồi bệt xuống sàn nghe điện thoại. Hắn đang nghe Ran kể lể về giải Karate vừa rồi. Cô nàng đang kể đến đoạn vì sao tới trễ giờ thi đấu.
« Cậu chạy nhanh xô phải cái ông cảnh sát nên giờ chả đang đi cà nhắc à ? »

Quay lại lớp học và đề tài luận văn.
« Cậu xem cái khảo sát mà Kaito làm chưa ? » Hakuba cười rầm lên.
« Chưa … » Shinichi thành thật nói. Hakuba đưa cho hắn 1 tờ rơi. Hắn đọc xong rồi cũng bò ra cười nốt.
Tờ rơi có in : BẠN CÓ BỊ THÀN KINH KHÔNG ỔN ĐỊNH HAY KHÔNG ?
Muốn biết hãy làm bài trắc nghiệm sau đây.


3.
“Chào trò, Kudo,” giảng viên mỉm cười với Shinichi khi hắn đột nhiên chạy sầm sập vào giảng đường và nhoài người về phía cô.
« HATTORI CÓ NÓI GÌ VỀ EM CÔ CŨNG ĐỪNG TIN ! » hắn gào lên và chạy mất. Cô giáo chớp mắt mấy cái.
« Tội nghiệp cậu bé … »
« Nee-chan, nói ra điều này tớ cũng đau lòng lắm … ý tớ là tớ cũng không muốn nói với cậu đâu nhưng … » Hattori ngập ngừng qua điện thoại. « Kudo thật ra là GAY đó ! » hắn giả vờ thét lên 1 tiếng để giấu đi tràng cười nho nhỏ.
« CÓ IM NGAY KHÔNG ! » Shinichi chạy vào giật lấy điện thoại. « RAN ! KHÔNG PHẢI NHƯ THẾ ĐÂU ! »
« Nee-chan, cậu phải tin tớ ! » Hattori gào lên. “Kudo đã tấn công Kaito rồi! Cậu nghe thằng bé tội nghiệp đó nói nè!” Heiji giằng lấy điện thoại và nhét vào tay Kaito.
“KHÔNG KHÔNG TÔI KHÔNG MUỐN THẾ! TÔI SỢ LẮM! XIN HÃY NÓI LẠI VỚI AOKO LÀ TÔI YÊU CÔ ẤY!” Kaito rú lên cười ngay sau đó. Hattori đưa điện thoại cho nhân vật còn lại trong phòng.
“Mouri-chan, cậu có thuốc giảm đau không? Đầu tớ nhức quá …” Hakuba rền rĩ.
“Bởi vì Kudo đã …tấn công cậu ấy …” Hattori ré lên.
“IM MỒM NGAY! TƯỞNG VUI LẮM HẢ!” Shinichi lấy hết sức bình sinh hét lên.
“Mọi lần cậu cũng làm thế với Kaito thì sao hả?” Heiji cố nói vọng lại dù đang bị Shinichi đuổi theo sát gót.


4.
“Trước khi mấy ban, mấy em bỏ đi làm gì thì làm, tôi có một thông báo quan trọng cần phải nói gấp!” Kaito chụp lấy chiếc micro từ tay hiệu trưởng. “Tôi muốn nói rằng … trên đời có vô khối kẻ thầm nghĩ là tôi chẳng bao giờ qua nổi cánh cổng trường trung học. Nhưng giờ nhìn tôi đây! Tôi đã tốt nghiệp đại học rồi!” Kaito kết thúc bài phát biểu của mình bằng một tiếng hò reo.
“Thằng chả đang phát biểu hay gớm đấy,” Hakuba mỉm cười.
“Ừ, thật không ngờ,” Shinichi gật đầu.
“ … Cứ từ từ,” Hattori nhe răng cười.
“Tôi muốn nói vào mặt những con người xấu xa đó rằng IT’S TOO LATE TO APOLOGIZEEEE!! IT’S TOO LATEEEE!” (*) Kaito bắt đầu hát ông ổng lên khiến Hakuba và Shinichi toát mồ hôi hột.
“CỐ LÊN KAITOOOOOO!!!” Hattori gào tướng lên và chạy hùng hục lên sân khấu. Hakuba và Shinichi cũng lẽo đẽo nối gót. “ I SAID IT'S TOO LATE TO APOLOGIZEEEEE~ IT'S TOO LATE!”
“Thôi lặn đi cho nước nó trong,” Shinichi kéo áo thụng của Kaito.
“Cậu đang tự sỉ nhục chính mình đấy.” Hakuba thở dài. Shinichi bỗng nhiên bước hụt và đương nhiên, kéo theo 1 cơ số người đổ rạp theo.
“Á Á Á –“



Những tháng ngày đại học – deleted scenes

1.
“Tớ nghĩ tớ nên thử sức với nghề diễn viên.” Kaito hát lên. “Tớ vốn có khả năng diễn xuất rất khá mà, tớ sẽ thành nam diễn viên xuất chúng.”
“Nếu người ta không ưa cậu thì sao hả Kaito?” Shinichi hỏi ướm.
“Thì tớ sẽ thành nữ diễn viên vậy,” Kaito đáp lại bằng giọng của phụ nữ.
“Khiếp quá.” Shinichi nhìn chằm chằm vào mặt tên bạn quái gở.


2.
Hatttori chạy huỳnh huỵch vào trong phòng, mặt mày tái mét. Shinichi ngước lên nhìn vẻ tò mò.
“Kudo ơi … tớ sẽ bị fan chửi cho 1 trận mất!” Heiji cố gắng nói bằng giọng trầm tĩnh nhất có thể.
“Bởi vì …” Shinichi hỏi. “Người ta nhận ra không nên làm fan của 1 thằng như cậu hả?”
“Không. Tớ vừa bắn trúng 1 con bồ câu.”
“ÔI CHÀ!”
“Chỉ là tai nạn thôi! Tớ đang nghịch cái súng cao su của 1 thằng nhóc và gần đó có 1 đám cưới và có vài con chim bồ câu thả ra đúng lúc tớ đang bắn mấy cục đá thế rồi tớ thấy 1 con chim rớt xuống trước mặt tớ. » Heiji giải thích.
« Khoan. Vì sao cậu lại có được cái súng cao su của thằng nhóc ? »
« Nó chọi đá vào đầu tớ ! Thế nên tớ mới túm lấy khẩu súng cao su và cố nhắm vào nó … »
« … bộ thằng lỏi lơ lửng trên không hả ? »
« TỚ NHẮM KHÔNG CHUẨN, ĐƯỢC CHƯA ! »



3.
« Các trò … tổ chức tiệc linh đình trong phòng kí túc xá ? » Giáo viên phụ trách đời sống nhòm mặt 4 cậu sinh viên đang xếp hàng nghiêm chỉnh trước cửa phòng. « Và rồi cậu nào đó quên khóa vòi nước ở la-va-bol khiến cả nhà tắm ngập úng? » cô ta khoanh tay lại, lắc đầu. « Tôi thật không biết phải nói gì bây giờ. »
« Cô còn mong đợi gì hơn ở tụi em ạ ? » Kaito quyết định lên tiếng thay cả nhóm tội đồ.


THE END .​
 
IT’S TOO LATE TO APOLOGIZEEEE!! IT’S TOO LATEEEE! :
Nó có nghĩa là: "Nó quá muộn để xin lỗi! Nó đã quá muồn rồi" @Ran Kudo :))
 
×
Quay lại
Top Bottom