[One short] Thứ lỗi cho em...Shinichi...

mini042002

Thành viên
Tham gia
8/2/2013
Bài viết
17
Chào mọi người!^^
Em là thành viên mới của KSV,em rất thích vít fic,đây là fic gần như mới nhát của em,có gì không ổn,mọi người nói nhé!^^

Title : [One short] Thứ lỗi cho em...Shinichi...
Author: mini042002/Anko


Disclaimer: Các nhân vật không thuộc về mình nhưng số phận của họ trong fic là do mình quyết định.

Rating :K+

Category: Sad, nhẹ nhàng
Pairing :ShinRan

Warning:Đừng post fic đi đâu mà chưa có sự đồng ý của tác giả

Summary :Ba chấm...



Part 1:(chia làm ai part ạ)

Em đứng trước cổng chờ của sân bay.
"Thông báo,chuyến bay XXX đã hạ cánh an toàn"_Giọng cô tiếp viên lảnh lót vang lên khiến em cảm thấy khó chịu.
Em chờ anh.Đã một năm này rồi,lần nào cũng thế,mỗi khi anh về là em lại chạy ra sân bay từ sáng sớm,dù em biết rằng còn lâu máy bay mới hạ cánh nhưng em lại thích thế:thưởng thức cốc cà phê ấm nóng em vừa mới mua và một ít bánh quy em mang theo khi chờ anh dưới nắng.

Cà phê,ít bánh quy,và nắng....

Em thích như vậy,thói quen ấy đã trở thành quen thuộc với em....rất lâu rồi....
Anh cứ bắt em phải đợi chờ,đợi chờ,đợi chờ mà thôi...
Em đã chờ anh rất lâu rồi....mọi thứ đã trở thành rất quen thuộc....
Anh đi Mỹ làm việc....những vụ án....mãi mãi chẳng thể chấm dứt trên bước đường đời của anh...

Nhưng em vẫn chờ....em vẫn chờ anh bằng cả con tim...
o0o
-RANNNNN!!!!!!!!!!!!!!!!_Anh hét lên rồi chạy đến bên em.
-Anh nhớ em lắm!!!-Anh ôm chầm lấy em đến nghẹt thở.
Mọi thứ đã trở thành quen thuộc...từ rất lâu rồi...
Nhưng...sao lại như thế?
Em không hiểu được,một cảm giác lấn chiếm cơ thể em.
Trống rỗng.
Em chẳng cảm thấy thứ gì từ cái ôm của anh.
Rỗng không.
Tại sao lại như vậy?Một phút trước em còn yêu anh và mong anh đến và ôm chặt em như thế này cơ mà?
Nhưng bây giờ,anh đã đến và ôm em thật chặt rồi,tại sao em lại chẳng còn cảm giác muốn được bên anh nữa?

-Bỏ em ra đi!-Em vùng ra khỏi anh
Anh đứng chết trân.Anh chưa bao giờ thấy em như vậy.
-Em làm sao thế?Em giận anh à?-Anh lo lắng hỏi
-Không!-Em đáp dứt khoát.-Chỉ làm em không muốn anh ôm em thôi!.
Dường như là vô thức,em quay đầu bỏ đi để lại anh sững người ra một mình…
O0o
“ Rầm!”
Em đóng cửa phòng mình lại thật mạnh
Em không biết tại sao mình lại làm như thế,có cái gì đó đã thay đổi em.
Em giận anh ư?Không phải!Buổi sáng nay em còn mong ngóng anh và ra sân bay từ sớm để đợi anh cơ mà!

“Kính kong”-Một hồi chuông cửa vang lên.
Em không mở cửa,em biết đó là anh.

“Kính kong”
Vẫn chẳng có tiếng động của tâm hồn bên kia.
Đến hồi chuông thứ tư,em nghe thấy tiếng thở dài.
Lòng em chợt xót xa.
“Píp…píp….píp…”-Tiếng chuông điện thoại của em vang lên.
[Ran,hãy cho anh biết chuyện gì xảy ra đi!Đừng làm anh lo lắng!]
Tin nhắn của Shinichi…
Em tắt điện thoại.
Không phải lỗi của anh,là tại em.Tại em không còn yêu anh nữa mà thôi…
Một năm trước,khi em vẫn còn yêu anh em đã từng vất vả đan cả cái ao len cho anh vì sợ anh lạnh,đã từ sướng điên lên khi được anh tặng một gói kẹo ngậm ngày Vanlentine trắng,cũng đã từng “dở hơi” gửi cho anh tin nhắn trong đó viết “XXX”,dù anh không hiểu nhưng em vẫn vui…Khi anh tỏ tình với em ở London,em đã hạnh phúc đến nghẹn ngực.Em đã từng như thế,đã từng yêu anh bằng cả trái tim mình…

Hồi còn nhỏ,em rất thích chơi với anh.Lúc đó,em có thể nói là em đã “thích” anh.Nhưng cái “thích” ấy đã trở thành “yêu “ lúc nào rồi mà em cũng chẳng hay…

Hồi đó,có lần em đã cùng anh chơi thi trồng cây.Nhưng hai cái cây đây chẳng thể nào giống nhau.Cây của anh được chăm sóc rất kĩ càng nên vươn cành chắc chắn,khỏe mạnh.còn cây của em thì mềm yếu,ẽo uột phải nói là không-lớn-thêm-một-chút-nào-so-với-ban-đầu,em đã đổ lỗi rằng cây của anh giống tốt hơn cây của em chứ không phải nhờ bàn tay “chăm sóc” nó của anh.Anh chỉ mỉm cười toe toét…

Những năm tháng ở bên nhau,em chỉ giỏi giận anh.
Em giận anh chỉ vì anh vô tình nắm tay một cô gái khác,em giận anh vì trong ngăn tủ của anh có đầy nhưng bước thư hâm mộ mà anh bất đặc dĩ phải nhận từ đám con gái phiền phức,những lúc đó,em lại tung cho anh vài cú đá rất ư là “nhẹ nhàng”…

Em chợt giật mình,em đã không biết rằng em đang từng yêu anh nhiều như thế.Nhưng bây giờ tình yêu của em đâu rồi?Nó giống như pha lê vậy,đến một ngày nào đó,pha lê đột nhiên vỡ ra,tình yêu của em dường như đã biến thành cát bụi…bay đi…lưu lạc ở chốn phương nào….

Còn tiếp....
 
Bạn ơi! Cái này bạn phải đăng vào Fan Fiction chứ! Sao lại để ở đây? :KSV@02:
 
hicccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccccc
p/s: nghẹn phím C rồi ! Ran neechan....:KSV@18:
 
Chào mọi người!^^
Em là thành viên mới của KSV,em rất thích vít fic,đây là fic gần như mới nhát của em,có gì không ổn,mọi người nói nhé!^^

Title : [One short] Thứ lỗi cho em...Shinichi...
Author: mini042002/Anko


Disclaimer: Các nhân vật không thuộc về mình nhưng số phận của họ trong fic là do mình quyết định.

Rating :K+

Category: Sad, nhẹ nhàng
Pairing :ShinRan

Warning:Đừng post fic đi đâu mà chưa có sự đồng ý của tác giả

Summary :Ba chấm...



Part 1:(chia làm ai part ạ)

Em đứng trước cổng chờ của sân bay.
"Thông báo,chuyến bay XXX đã hạ cánh an toàn"_Giọng cô tiếp viên lảnh lót vang lên khiến em cảm thấy khó chịu.
Em chờ anh.Đã một năm này rồi,lần nào cũng thế,mỗi khi anh về là em lại chạy ra sân bay từ sáng sớm,dù em biết rằng còn lâu máy bay mới hạ cánh nhưng em lại thích thế:thưởng thức cốc cà phê ấm nóng em vừa mới mua và một ít bánh quy em mang theo khi chờ anh dưới nắng.

Cà phê,ít bánh quy,và nắng....

Em thích như vậy,thói quen ấy đã trở thành quen thuộc với em....rất lâu rồi....
Anh cứ bắt em phải đợi chờ,đợi chờ,đợi chờ mà thôi...
Em đã chờ anh rất lâu rồi....mọi thứ đã trở thành rất quen thuộc....
Anh đi Mỹ làm việc....những vụ án....mãi mãi chẳng thể chấm dứt trên bước đường đời của anh...

Nhưng em vẫn chờ....em vẫn chờ anh bằng cả con tim...
o0o
-RANNNNN!!!!!!!!!!!!!!!!_Anh hét lên rồi chạy đến bên em.
-Anh nhớ em lắm!!!-Anh ôm chầm lấy em đến nghẹt thở.
Mọi thứ đã trở thành quen thuộc...từ rất lâu rồi...
Nhưng...sao lại như thế?
Em không hiểu được,một cảm giác lấn chiếm cơ thể em.
Trống rỗng.
Em chẳng cảm thấy thứ gì từ cái ôm của anh.
Rỗng không.
Tại sao lại như vậy?Một phút trước em còn yêu anh và mong anh đến và ôm chặt em như thế này cơ mà?
Nhưng bây giờ,anh đã đến và ôm em thật chặt rồi,tại sao em lại chẳng còn cảm giác muốn được bên anh nữa?

-Bỏ em ra đi!-Em vùng ra khỏi anh
Anh đứng chết trân.Anh chưa bao giờ thấy em như vậy.
-Em làm sao thế?Em giận anh à?-Anh lo lắng hỏi
-Không!-Em đáp dứt khoát.-Chỉ làm em không muốn anh ôm em thôi!.
Dường như là vô thức,em quay đầu bỏ đi để lại anh sững người ra một mình…
O0o
“ Rầm!”
Em đóng cửa phòng mình lại thật mạnh
Em không biết tại sao mình lại làm như thế,có cái gì đó đã thay đổi em.
Em giận anh ư?Không phải!Buổi sáng nay em còn mong ngóng anh và ra sân bay từ sớm để đợi anh cơ mà!

“Kính kong”-Một hồi chuông cửa vang lên.
Em không mở cửa,em biết đó là anh.

“Kính kong”
Vẫn chẳng có tiếng động của tâm hồn bên kia.
Đến hồi chuông thứ tư,em nghe thấy tiếng thở dài.
Lòng em chợt xót xa.
“Píp…píp….píp…”-Tiếng chuông điện thoại của em vang lên.
[Ran,hãy cho anh biết chuyện gì xảy ra đi!Đừng làm anh lo lắng!]
Tin nhắn của Shinichi…
Em tắt điện thoại.
Không phải lỗi của anh,là tại em.Tại em không còn yêu anh nữa mà thôi…
Một năm trước,khi em vẫn còn yêu anh em đã từng vất vả đan cả cái ao len cho anh vì sợ anh lạnh,đã từ sướng điên lên khi được anh tặng một gói kẹo ngậm ngày Vanlentine trắng,cũng đã từng “dở hơi” gửi cho anh tin nhắn trong đó viết “XXX”,dù anh không hiểu nhưng em vẫn vui…Khi anh tỏ tình với em ở London,em đã hạnh phúc đến nghẹn ngực.Em đã từng như thế,đã từng yêu anh bằng cả trái tim mình…

Hồi còn nhỏ,em rất thích chơi với anh.Lúc đó,em có thể nói là em đã “thích” anh.Nhưng cái “thích” ấy đã trở thành “yêu “ lúc nào rồi mà em cũng chẳng hay…

Hồi đó,có lần em đã cùng anh chơi thi trồng cây.Nhưng hai cái cây đây chẳng thể nào giống nhau.Cây của anh được chăm sóc rất kĩ càng nên vươn cành chắc chắn,khỏe mạnh.còn cây của em thì mềm yếu,ẽo uột phải nói là không-lớn-thêm-một-chút-nào-so-với-ban-đầu,em đã đổ lỗi rằng cây của anh giống tốt hơn cây của em chứ không phải nhờ bàn tay “chăm sóc” nó của anh.Anh chỉ mỉm cười toe toét…

Những năm tháng ở bên nhau,em chỉ giỏi giận anh.
Em giận anh chỉ vì anh vô tình nắm tay một cô gái khác,em giận anh vì trong ngăn tủ của anh có đầy nhưng bước thư hâm mộ mà anh bất đặc dĩ phải nhận từ đám con gái phiền phức,những lúc đó,em lại tung cho anh vài cú đá rất ư là “nhẹ nhàng”…

Em chợt giật mình,em đã không biết rằng em đang từng yêu anh nhiều như thế.Nhưng bây giờ tình yêu của em đâu rồi?Nó giống như pha lê vậy,đến một ngày nào đó,pha lê đột nhiên vỡ ra,tình yêu của em dường như đã biến thành cát bụi…bay đi…lưu lạc ở chốn phương nào….

Còn tiếp....
Thứ nhất: Bạn đăng nhầm chỗ rồi!
Thứ hai: Nhân vật Ran có tính cách không giống thật:
+Ran của Aoyama -sensei: hiền, chung tình
+Ran của bạn: kì quá, thay đổi như chong chóng, quay 180 độ; nói chung là không giống Ran mà là một ai khác
Thứ ba: bạn viết hay đó! Tuy nhân vật hơi... Nếu đây không phải fanfic DC có lẽ sẽ tốt hơn!
Yêu bạn,
Milla - chan
 
Bạn viết văn hay quá,hâm mộ luôn.Chỉ có điều Ran ở đây không giống trong truyện.Fan Ran mà đọc cái này chắc tức lắm ^_^
 
Neu tim hieu ki quá trinh tinh cam cua ran-shin thi tai sao em k hieu tinh cach cua ran chu?hay don thuan em mun sang tao tinh cach nhan vat?
 
A mọi người cho em xin lỗi!:KSV@16:
Em mới vào nên đăng nhầm chỗ
Mọi người đừng nóng,còn đoạn sau nữa mà:KSV@05:



Part 2 :



Tình yêu có thể chết theo nhiều cách.Chết vì không đủ niềm tin….vì không đủ cảm xúc…
Cũng có thể…chết vì một lúc nào đó….khi sớm mơi thức dậy,cảm thấy lòng nhẹ bẫng.Như tình yêu của em.Như tình yêu của em với Shinichi…
Thấy lòng thanh thản lạ kỳ…..như gột rửa thứ gì đó ra khỏi tin mình….nhẹ bẫng….không chút nuối tiếc…không chút xót xa…

Hoặc tệ hơn, có khi chưa phải là tình yêu, đó mới chỉ là một cảm xúc nhất thời, vậy mà cũng đã chết mất….

Cũng như vậy thôi…tình yêu của em cũng chết theo nhưng cách đó…chết rồi tan biến đi một cách nhẹ nhàng…

Những bó hoa hồng luôn được gửi đều đặn vào mỗi ngày.

Em biết…anh đã rất cố gắng…cố gắng giúp tình yêu của em trở lại nơi anh…
2 tháng…thời gian em đặt ra để anh giúp tình yêu của em quay về…em biết…thế là quá tàn nhẫn đối với tình yêu nơi em…
Nhưng dù sao cũng thế thôi…đã tan biến rồi thì không thể tìm lại được nữa…
O0o
Hai tháng qua, anh đã làm đủ mọi cách rồi. Nhưng trái tim em vẫn không thể nào rung lên được nữa. Em chỉ cảm thấy thương anh. Là thương chứ không phải là yêu.
-Tình yêu của em vẫn chẳng thể nào quay về phải không?_Anh hỏi em khi hai người gặp nhau.
-…._Cô gật đầu một cách khó khăn.
-Phải vậy thôi,anh đã không thể làm cho tình yêu của em quay về!_Anh cười buồn.
Em chợt cảm thấy lòng nhói lên.
-Em xin lỗi!_Em chạm khẽ vào bàn tay anh.

Anh thở dài.
-Tình yêu không bao giờ chết đi,nó chỉ chuyển từ người này sang người khác thôi…_Em nói
-…..
- Chắc là vậy!_Anh khẽ cười.

Anh đứng dậy,tạm biệt em rồi đi...

Em biết...anh sẽ mất một vài ngày nữa để buồn.Nhưng chắc chắn,sau đó anh sẽ tìm được tình yêu mới của đời anh.
“Khụ….khụ…khụ…”
Tiếng ho dai dẳng càng lúc càng kéo dài....Và cuối cùng,Angel không chịu đựng được đã ngã gục trên nền tuyết trắng...
.....lạnh lẽo….
“Thứ lỗi cho em…Shinichi….em không thể sống....bên anh...trọn đời”
O0o
Nhiều tháng trước,em đã phát hiện ra mình bị ung thư phổi nặng…
-Bác sĩ!Tôi có thể sống được bao lâu nữa?_Sau khi bất động vài giây,em hỏi.

-Tại sao cô không hỏi là có chữa trị được không,có đau không,chữa trị trong bao lâu mà lại hỏi như vậy?_Ông bác sĩ ngạc nhiên hỏi lại em.

-…._Em khựng lại vì câu hỏi ấy…
.

.

.

.

-“Vì anh ấy sẽ không phải khóc…vì tôi…”
.

.

.

.



____________________________________
Em xin lỗi vì đã lừa các tềnh êu của em:KSV@05:
Fic này hơi khó hìu,em xin giải thích chút:
Về hành động,thì Ran nói và làm đúng như vậy
Nhưng về suy nghĩ thì đây có thể coi là suy nghĩ của tác giả,người dọc chứ không phải suy nghĩ thực của Ran
Em rất thích vít những fic lừa tềnh như thế này,mong mọi người thông cảm:KSV@17:


 
oh yeah ~ Ran thay đổi nhanh qá làm mìk theo hk kịp ~ mà thấy tình tiết cứ nhanh sao í =))
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
mà sao chap trước cứ như thật mà chap này lại hóa không phải thế dù sao cũng k OOC lắm thanks một phát
 
Mình mún theo phong cách vít fic này thật cứ như mơ,mơ cứ như thấy,có hóa thành không,biến đổi khôn lường,khá thích vậy vì mình thích lừa mấy tềnh êu:KSV@05:(giống như mình chứng minh tất cả rồi trong phút chốc đánh đổ hết á ~~)
Như vậy sẽ tạo được sự khác biệt trong cách vít của mềnh vs các tềnh eu khác *thích sáng tạo lắm đó*:KSV@05:

Mình sẽ cố gắng vít nhẹ nhàng và chậm hơn một chút,ha~~:KSV@04:
 
Khong thick chut nao het a huhuhuhuhuhuhuhu ma ran lam gi de bi ca ung thu phoi the ha troi
 
A mọi người cho em xin lỗi!:KSV@16:
Em mới vào nên đăng nhầm chỗ
Mọi người đừng nóng,còn đoạn sau nữa mà:KSV@05:


Part 2 :


Tình yêu có thể chết theo nhiều cách.Chết vì không đủ niềm tin….vì không đủ cảm xúc…
Cũng có thể…chết vì một lúc nào đó….khi sớm mơi thức dậy,cảm thấy lòng nhẹ bẫng.Như tình yêu của em.Như tình yêu của em với Shinichi…
Thấy lòng thanh thản lạ kỳ…..như gột rửa thứ gì đó ra khỏi tin mình….nhẹ bẫng….không chút nuối tiếc…không chút xót xa…

Hoặc tệ hơn, có khi chưa phải là tình yêu, đó mới chỉ là một cảm xúc nhất thời, vậy mà cũng đã chết mất….

Cũng như vậy thôi…tình yêu của em cũng chết theo nhưng cách đó…chết rồi tan biến đi một cách nhẹ nhàng…

Những bó hoa hồng luôn được gửi đều đặn vào mỗi ngày.

Em biết…anh đã rất cố gắng…cố gắng giúp tình yêu của em trở lại nơi anh…
2 tháng…thời gian em đặt ra để anh giúp tình yêu của em quay về…em biết…thế là quá tàn nhẫn đối với tình yêu nơi em…
Nhưng dù sao cũng thế thôi…đã tan biến rồi thì không thể tìm lại được nữa…
O0o
Hai tháng qua, anh đã làm đủ mọi cách rồi. Nhưng trái tim em vẫn không thể nào rung lên được nữa. Em chỉ cảm thấy thương anh. Là thương chứ không phải là yêu.
-Tình yêu của em vẫn chẳng thể nào quay về phải không?_Anh hỏi em khi hai người gặp nhau.
-…._Cô gật đầu một cách khó khăn.
-Phải vậy thôi,anh đã không thể làm cho tình yêu của em quay về!_Anh cười buồn.
Em chợt cảm thấy lòng nhói lên.
-Em xin lỗi!_Em chạm khẽ vào bàn tay anh.

Anh thở dài.
-Tình yêu không bao giờ chết đi,nó chỉ chuyển từ người này sang người khác thôi…_Em nói
-…..
- Chắc là vậy!_Anh khẽ cười.

Anh đứng dậy,tạm biệt em rồi đi...

Em biết...anh sẽ mất một vài ngày nữa để buồn.Nhưng chắc chắn,sau đó anh sẽ tìm được tình yêu mới của đời anh.
“Khụ….khụ…khụ…”
Tiếng ho dai dẳng càng lúc càng kéo dài....Và cuối cùng,Angel không chịu đựng được đã ngã gục trên nền tuyết trắng...
.....lạnh lẽo….
“Thứ lỗi cho em…Shinichi….em không thể sống....bên anh...trọn đời”
O0o
Nhiều tháng trước,em đã phát hiện ra mình bị ung thư phổi nặng…
-Bác sĩ!Tôi có thể sống được bao lâu nữa?_Sau khi bất động vài giây,em hỏi.

-Tại sao cô không hỏi là có chữa trị được không,có đau không,chữa trị trong bao lâu mà lại hỏi như vậy?_Ông bác sĩ ngạc nhiên hỏi lại em.

-…._Em khựng lại vì câu hỏi ấy…
.

.

.

.

-“Vì anh ấy sẽ không phải khóc…vì tôi…”
.

.

.

.


____________________________________
Em xin lỗi vì đã lừa các tềnh êu của em:KSV@05:
Fic này hơi khó hìu,em xin giải thích chút:
Về hành động,thì Ran nói và làm đúng như vậy
Nhưng về suy nghĩ thì đây có thể coi là suy nghĩ của tác giả,người dọc chứ không phải suy nghĩ thực của Ran
Em rất thích vít những fic lừa tềnh như thế này,mong mọi người thông cảm:KSV@17:
Đọc mà không thấy buồn! Cái này cũ quá òi! Fic nào cũng na ná nhau!
Nhưng lời Văn của bạn hay đó! Thanks!

Đọc mà không thấy buồn! Cái này cũ quá òi! Fic nào cũng na ná nhau!
Nhưng lời Văn của bạn hay đó! Thanks!
 
Quay lại
Top Bottom