Nửa vời và thật tâm

Trạng thái
Tác giả đang khóa bình luận

Akabane Karma

Thành viên
Tham gia
17/7/2017
Bài viết
9
Viết vào đây chút nỗi niềm của bản thân. Cũng như tựa đề "nửa vời và thật tâm". Nửa vời trước và là điều quan trọng. Thật tâm sau và là điều thêm thắt vào. Ít nhất đây là điều mà tôi tự nhận định cho câu chuyện của chính mình.

Hỷ nộ ái ố, thất tình lục dục có ai sinh ra mà không có cái này? Tôi và họ cũng không ngoại lệ.

Bọn tôi học chung suốt 12 năm học. Là anh em chí cốt. Là người cùng chia sẻ kỷ niệm tuổi học trò. Là người mà có thể trông cậy vào nhau để tâm sự những trăn trở, lo âu trên quá trình trưởng thành và định hướng nghề nghiệp, cơm áo gạo tiền sau này.

Câu chuyện vẫn rất đẹp, nhưng con người thì ai cũng nhiều cái "nhưng" nên câu chuyện này còn những mặt không đẹp cho lắm.

Người ta bảo "ngưu tầm ngưu, mã tầm mã" chắc cũng có lý của họ. Bọn tôi giống nhau và buồn cười nhất lại giống ở chỗ lí trí, đa nghi và khó đoán. À còn cộng thêm một chút lươn lẹo nữa.

Và rồi như bao cặp gái trai hừng hực tuổi trẻ ngoài kia, bọn tôi mập mờ. Mập mờ là gì? Đó là trạng thái anh tiến thì tôi lui, tôi tiến thì anh lui. Tranh sáng tranh tối, lời nói và hành động có thật lòng hay không thì cũng chả biết được.

Hỏi bọn tôi có yêu nhau không? Tôi nghĩ họ sẽ trả lời không. Còn tôi cũng trả lời không.

Hỏi bọn tôi có cảm tình với nhau không? Có, có rất nhiều là đằng khác. Nhiều đến độ để họ có thể đùa là "muốn cướp chức chồng tôi".

Nếu tôi không yêu họ thì sao tôi lại viết ra đống dòng này? Vì tôi có sự rung động nhất thời với họ và tôi cũng mong nếu được thì thử tiến xem sao.

Nhưng nhất thời vẫn chỉ là nhất thời. Tôi và họ chỉ là đang đá qua lại một trái banh ghi hai chữ tình cảm. Một trò chơi đầy sự cám dỗ và quyến rũ ở tuổi 20. Trò chơi đòi hỏi sự tỉnh táo và nên dừng chơi trước khi quá muộn.

....Còn tiếp
 

Đính kèm

  • FB_IMG_1700122651156.jpg
    FB_IMG_1700122651156.jpg
    44,8 KB · Lượt xem: 0
Họ là người dưng mà tôi thương nhất cuộc đời này.

Liệu có ai dám định nghĩa tình yêu là gì? Biết đâu có một khoảnh khắc nào đó 2 con tim ta cùng chung nhịp đập? Sao ta cứ thích vờn qua vờn lại và coi nhau như lốp sicua.

Vì đôi ta đều tồi.
Khi người bảo người muốn theo tôi, người muốn làm chồng tôi. Vậy người có mấy phần thật lòng mấy phần giả ý? Người chê tôi tỉnh táo nhưng thật ra tôi cũng nhát gan mà thôi. Ai có thể điên tình tới mức trao duyên cho tướng cướp nhưng trong đó không có tôi.

Tính tới năm 20 tuổi này có lẽ tình yêu chưa bao giờ là ưu tiên của tôi cần gì bàn đến ưu tiên hàng đầu. Năm cấp 2 không yêu vì muốn thi vào cấp 3. Năm cấp 3 không yêu vì muốn thi vào đại học. Đại học cũng không yêu vì muốn tập trung cho ra trường kiếm việc. Phải chăng mới đi làm tôi cũng sẽ không yêu vì muốn ổn định, có chút thành tựu?

Có thể khi có chút thành tựu cũng vậy? Vì muốn kinh doanh hay đi học cái gì đó? Có khi nào cả cuộc đời tôi quá bận để yêu ai 🤣.

Cuộc đời vốn phải từ bỏ nhiều thứ, bao gồm cả anh. Vì "đối với một người khát khao trời rộng, việc dứt bỏ một tình yêu nhiều khi lại nhẹ lòng".

Yêu một người là yêu họ như yêu chính mình, nhưng không được phép hy sinh họ. Nhưng đến chính tôi, tôi còn tàn nhẫn hy sinh được thì họ có là gì?

Cầm lên được thì cũng buông xuống được mới là người khôn ngoan. Mà ai nên khôn mà chẳng dại đôi lần? Tôi cũng buông rồi nhưng tôi ước tôi dại một chút.

Dại khờ yêu để không toan tính điều chi. Để mình có thể yêu nhau hồn nhiên vui đùa chứ không phải đầy sự lắt léo mánh mun.

Hay là cứ đâm đầu mặc kệ đúng sai?
Đời này cũng chỉ sống một lần duy nhất. Cứ cân nhắc thiệt hơn để làm gì? Nếu không phải bây giờ 20 tuổi dại khờ yêu vậy còn đợi khi nào nữa?

Muốn học nhanh, muốn học nhiều, muốn làm nhiều, muốn làm giỏi, muốn chứng tỏ mình hay hơn người. Đến khi nhận ra mình khôn mà buồn. Biết nhiều mà buồn. Tỉnh táo mà buồn. Trải đời mà buồn. Hóa ra thời vui nhất đã qua từ lâu, từ lúc hoài nghi lên ngôi. (Theo Nguyễn Ngọc Tư).

Hay như Vũ Trọng Phụng: Người ta trải đời thì phải hoài nghi mà đã hoài nghi thì phải bi quan. Ông còn tin được ở ái tình hoặc là do ông còn trẻ hoặc ông bị bọn văn sĩ mê hoặc.

Đời là bể khổ, qua bể khổ là qua đời 🤣.
 
Viết lên đây chút tâm tư trong lòng để mai này không nhớ, không vương.
Đêm khuya thanh vắng, lòng mình lại dậy sóng. Vì mình có rung động rồi. Chính xác hơn là rung động nhất thời nhỉ?

Mình đã rung rinh trái tim khi nghe câu nói quyết liệt, ngang tàng đến vậy. Đó là câu "tôi muốn cướp chức chồng bà". Câu nói bâng quơ vừa để nịnh mình có tài lại vừa thật lòng tính toán muốn cưới mình để "tướng cướp" làm chồng khỏe re. Đúng là không ai toan tính lại mấy anh trai ma lanh. Một cô gái chưa từng được nghe lời yêu, lời thích như mình mà nghe được câu này thì thiệt là sát thương vô cực à nha.

Câu nói làm sóng trong lòng mình trào dâng, nó đánh vào đúng cái khát khao hạnh phúc gia đình mà mình luôn ém xuống dưới cùng. May mắn rằng mình có khả năng kiềm chế cảm xúc và đối đáp tốt nên "tướng cướp" kia không đoán ra được chiêu này có tác dụng không.

Người đầu tiên nói muốn làm chồng mình liệu có là người mình vấn vương cả đời? Tin rằng mình không khờ đến thế. Nhưng chỉ riêng đêm nay thôi, cho mình được trải lòng được vấn vương với một mối tình hư ảo.

Người tìm đến vì vẻ bề ngoài gái nhà lành dễ dụ của tôi. Tiếp xúc rồi thì người mới biết câu "người tính toán gặp kẻ toan tính".
Đây chắc cũng là lần đầu người thấy một người đem cả trái tim cho người chơi dù biết người là "tướng cướp" nhỉ? Người đoán đúng rồi đấy, đó không phải tim thật. Để người ta không nắm được thóp của mình thì phải tạo ra thóp giả để người ta nắm chứ.

Mèo vờn mèo biết bao giờ mới kết màn đây...
Tôi và người sẽ chẳng đi đến đâu.
Rung động này cũng chỉ là nhất thời mà thôi.
 
Nhờ movie lẫn manga Conan càng lúc càng tệ nên mình được tiếp thêm can đảm cho một quyết định lớn trong đời.

Mình với họ kiểu lưng lửng tri kỷ - lưng lửng yêu. Câu chuyện cứ mập mờ như vậy thì cũng chả đáng tức giận. Nhưng họ lại thăm dò mình về chuyện kết hôn. Mình đã rất căng vì họ lấy danh phận gì để xen vào đời với mình. Nhưng mình vẫn nhịn vì tiếc tình bạn hơn chục năm.

Ly nước trong lòng mình đã lên tới đỉnh và việc họ rủ mình xem movie Conan này là giọt nước tràn ly.

Họ không rủ mình trực tiếp mà là thông qua câu "nghe bảo Conan sắp ra rạp". Đây là họ rủ đấy (nhưng họ để mình chủ động rủ) và họ đang dỗ mình (vì ly sắp tràn).

Họ biết mình đọc Conan đã hơn 10 năm. Nhưng lại không nhớ mình đã ngưng mua gần 3 năm nay.

Họ biết tính mình khắt khe, gu đọc càng lúc càng mệt não. Nhưng vẫn rủ mình đi xem Conan dù cốt truyện đang tệ dần đều. (Mấy năm gần đây mình chỉ đọc văn học phương Tây)

Họ biết mình tuy là con gái, nhưng không thích thứ gì quá mang tính tình cảm. Mà họ vẫn rủ mình đi xem movie này.

Có lẽ ý họ là muốn làm lành. Vì dù sao bọn mình - HeiKaz đều là thanh mai trúc mã. Và với cách viết của Aoyama thì HeiKaz qua bao chông gai rồi sẽ về một nhà.

Họ đã quên mất Heiji nổi tiếng tỏ tình hụt rồi và lần này cũng thế. Và cũng như mình đã không thuận nước đẩy thuyền đi xem phim làm lành với họ.

Tới đây là đẹp rồi. Hà tất phải níu kéo. Nếu chỉ là bạn hoặc chỉ là yêu thì đã đỡ biết bao. Hỡi người dưng hiểu tui nhất đời này.
 
Trạng thái
Tác giả đang khóa bình luận
Quay lại
Top Bottom