- Tham gia
- 16/11/2011
- Bài viết
- 14.548
Đã rất lâu rồi em không còn cảm xúc để viết bài nữa, cảm xúc trong em như một con sông sau nhiều năm vần vã với những sóng gió cuộc đời nay đã mệt mỏi đến cạn kiệt.
Hôm nay tình cờ em nghe được một bài hát nói về tình yêu thật đẹp, tình yêu mang lại cho con người ta nguồn sống lớn lao khi nó đến và ngược lại nó mang đi tất cả niềm tin hi vọng và chỉ để lại sự u ám, mù tối khi nó ra đi. Khi em nói ra câu này anh có biết e đã nghĩ gì không? Anh có tin là em đã mỉm cười! Tình yêu trong em đã chết từ lâu, thật khó để có lại cái cảm giác ngày xưa, dù thế nào em cũng không còn cảm giác đau đớn, vật vã như ngày xưa nữa. Khi nghe lại bài hát này nhiều lần, em càng nghe càng thấy hay, cũng lạ nhỉ, lâu rồi em cũng không nghe nhạc Việt, nhất là những bài yêu thương sướt mướt, vì em nghĩ nó chuối chuối sao ý, thường chỉ nghe pops và hoàn toàn không cảm giác gì! Khi viết những dòng này, có lẽ anh cũng cảm nhận được em hoàn toàn have no feeling.
Tình Yêu trong bài hát thật đẹp làm sao, có đau thương mất mát, những kỉ niệm thật đẹp với bầu trời tuyết rơi! Hóa ra nơi tình yêu bắt đầu là những giấc mơ anh a! Em lại cười * Em không tin.
Con người khi đối diện với cô đơn, cảm giác đầu tiên là sợ hãi! Em sợ hãi khi khi cầm chìa khóa mở cửa bước vào căn hộ của mình, tim em đập nhanh, tay em bắt đầu run. Khi vào bên trong không khí lạnh lẽo và khoảng không yên lặng làm em ngạt thở, có bao giờ anh có cảm giác đó như em không?
Mỗi sáng thức dậy, em thức dậy bằng tiếng chim hót ngoài cửa sổ, gạt cái mành ra em nhìn ra ngoài...chỉ toàn cây xanh.
Em sợ nhất là những chiều hoàng hôn, hoàng hôn cho em cảm giác sợ hãi và bất an. Khi chiều chạng vạng là thời điẻm gia đình đoàn tụ với bữa cơm tối gia đình, còn em thì khác_em chỉ có một mình. Em chạy chốn cảm giác đó và em...đi ngủ sơm.
Đêm đến em không ngủ được nữa, và em một mình đối diện với đêm đen, đôi khi có nhũng hạt mưa làm bạn, và em cảm thấy bớt cô đơn hơn.
Nhiều lúc em chỉ ước có ai đó đến và mang em đi thật xa, em không ngại khó khăn vất vả , em chỉ cần một gia đình! Một gia đình đúng nghĩa!
Tình Yêu bắt đầu từ những giấc mơ, những cơn mưa tuyết trắng...Em lại nhớ hình ảnh anh mặc một chiếc coat màu đen nổi bật bước đi trên nền tuyét trắng muốt! Những ngày em và anh cùng khác tay bước đi trên tuyết trongh mùa đông giá rét mà sao ấm áp lạ thường!
Bây giờ mỗi người một nơi, anh có vui không? Anh có còn nhớ hạnh phúc mà ta đã để mất? Có nói gì cũng quá muộn, em thì không thích nói những lời bóng bẩy chỉ xuất hiện trên những trang tiểu thuyết! Với em hạnh phúc thật giản đơn, nhưng mà em cô đơn từ những giản đơn như thế mà em có mơ cũng không có được. Em là dòng sông đã cạn. Đến những giấc mơ cũng không còn, vậy tình yêu của em sẽ bắt đầu từ đâu?
Không có tình yêu.
Hôm nay tình cờ em nghe được một bài hát nói về tình yêu thật đẹp, tình yêu mang lại cho con người ta nguồn sống lớn lao khi nó đến và ngược lại nó mang đi tất cả niềm tin hi vọng và chỉ để lại sự u ám, mù tối khi nó ra đi. Khi em nói ra câu này anh có biết e đã nghĩ gì không? Anh có tin là em đã mỉm cười! Tình yêu trong em đã chết từ lâu, thật khó để có lại cái cảm giác ngày xưa, dù thế nào em cũng không còn cảm giác đau đớn, vật vã như ngày xưa nữa. Khi nghe lại bài hát này nhiều lần, em càng nghe càng thấy hay, cũng lạ nhỉ, lâu rồi em cũng không nghe nhạc Việt, nhất là những bài yêu thương sướt mướt, vì em nghĩ nó chuối chuối sao ý, thường chỉ nghe pops và hoàn toàn không cảm giác gì! Khi viết những dòng này, có lẽ anh cũng cảm nhận được em hoàn toàn have no feeling.
Tình Yêu trong bài hát thật đẹp làm sao, có đau thương mất mát, những kỉ niệm thật đẹp với bầu trời tuyết rơi! Hóa ra nơi tình yêu bắt đầu là những giấc mơ anh a! Em lại cười * Em không tin.
Con người khi đối diện với cô đơn, cảm giác đầu tiên là sợ hãi! Em sợ hãi khi khi cầm chìa khóa mở cửa bước vào căn hộ của mình, tim em đập nhanh, tay em bắt đầu run. Khi vào bên trong không khí lạnh lẽo và khoảng không yên lặng làm em ngạt thở, có bao giờ anh có cảm giác đó như em không?
Mỗi sáng thức dậy, em thức dậy bằng tiếng chim hót ngoài cửa sổ, gạt cái mành ra em nhìn ra ngoài...chỉ toàn cây xanh.
Em sợ nhất là những chiều hoàng hôn, hoàng hôn cho em cảm giác sợ hãi và bất an. Khi chiều chạng vạng là thời điẻm gia đình đoàn tụ với bữa cơm tối gia đình, còn em thì khác_em chỉ có một mình. Em chạy chốn cảm giác đó và em...đi ngủ sơm.
Đêm đến em không ngủ được nữa, và em một mình đối diện với đêm đen, đôi khi có nhũng hạt mưa làm bạn, và em cảm thấy bớt cô đơn hơn.
Nhiều lúc em chỉ ước có ai đó đến và mang em đi thật xa, em không ngại khó khăn vất vả , em chỉ cần một gia đình! Một gia đình đúng nghĩa!
Tình Yêu bắt đầu từ những giấc mơ, những cơn mưa tuyết trắng...Em lại nhớ hình ảnh anh mặc một chiếc coat màu đen nổi bật bước đi trên nền tuyét trắng muốt! Những ngày em và anh cùng khác tay bước đi trên tuyết trongh mùa đông giá rét mà sao ấm áp lạ thường!
Bây giờ mỗi người một nơi, anh có vui không? Anh có còn nhớ hạnh phúc mà ta đã để mất? Có nói gì cũng quá muộn, em thì không thích nói những lời bóng bẩy chỉ xuất hiện trên những trang tiểu thuyết! Với em hạnh phúc thật giản đơn, nhưng mà em cô đơn từ những giản đơn như thế mà em có mơ cũng không có được. Em là dòng sông đã cạn. Đến những giấc mơ cũng không còn, vậy tình yêu của em sẽ bắt đầu từ đâu?
Không có tình yêu.