Niềm tin chắp vá

Co Be Cau Kinh

Hello Co Be Cau Kinh
Thành viên thân thiết
Tham gia
25/9/2015
Bài viết
4.191
Giờ thì tôi cũng tìm được đường đi khác rồi, nhưng con đường cũ vẫn như vết sẹo, vết trượt dài của tôi. Trên đó in hằn cả kỉ niệm đẹp, ấm áp, hạnh phúc.

Giờ mỗi lần online, lên facebook hay email là cứ như được vỗ về trái tim, rồi nhận ra tổn thương lại càng lớn hơn.

Lúc chuyện mới xảy ra, chẳng hề khóc, lại còn cười, còn kể lại thoăn thoắt. Rồi quyết tâm dứt bỏ.

Nhưng lâu dần, như từng nói trong tôi mang nỗi buồn chậm rãi nên chắc có lẽ nỗi đau cũng âm thầm dấn thân, xâm nhập. Cho đến khi mỗi lần có ai đó chạm vào, dù chỉ bóng gió thôi cũng rưng rưng chực òa khóc.



Ừ thì giờ vẫn là tôi sai, rằng người ta đã tạo điều kiện, cơ hội cho tôi mà tôi không biết hưởng, không cam chịu, lại muốn bứt ra.

Ừ thì ra ngoài cho biết thế giới, để biết người ta tạo-điều-kiện cho tôi như thế nào. Người ta thương-yêu tôi ra sao.

Câu chuyện cứ thế dài ra, sâu hơn. Nó đâm hẳn vào tận tim tôi, có muốn không nghe, không liên quan cũng không được. Đối diện thì thấy tôi nhỏ bé và yếu đuối quá, không thắng nổi thị phi, bầy đàn.

Giờ thì tôi cũng tìm được đường đi khác rồi, nhưng con đường cũ vẫn như vết sẹo, vết trượt dài của tôi. Trên đó in hằn cả kỉ niệm đẹp, ấm áp, hạnh phúc. Cả những nỗi oan ức, uất hận, đau thương. Và chắc chắn, vết sẹo này là vết sẹo riêng, không liên can đến ai, không do ai gây ra. Đúng hơn, nó chính là vết sẹo cuộc đời tôi phải mang, là cú trượt ngã để tôi có bước tiếp theo là đứng lên và làm lại.

Chỉ có điều, tôi buồn cho một mối quan hệ không hề bé nhỏ. Buồn cho những niềm tin yêu tôi đặt vào rồi lại phải lôi nó ra, nó đã nát tan, héo úa. Mà niềm tin thì như một tờ giấy, đã vò nát, thì không vuốt phẳng được nữa, dù có cố gắng thế nào.



Nhưng tuổi trẻ, niềm tin là quan trọng nhất, tôi không thể ném nó đi. Chỉ có điều, cầm niềm tin nhàu nhĩ trên tay, tôi lại không đủ tự tin để làm bất cứ điều gì khác. Rồi lại hoang mang, nghi ngờ và sợ hãi.

Họ sẽ không biết hay không hiểu họ đã gây ra chuyện gì cho tôi, bởi đến giờ phút này họ vẫn đang hài lòng với điều họ làm-cho-tôi.

Tôi không oán hận họ đã khiến từ tờ giấy phẳng thành nhàu nát. Chỉ là mong rằng, giấy nhàu không phẳng nó cũng có giá trị của nó – niềm tin chắp vá…

Theo Gõ cửa trái tim
 
×
Quay lại
Top Bottom