Những “thú nhận” dễ thương của học sinh cuối cấp

heokool

Cà rốt, trứng hay hạt cà phê?
Thành viên thân thiết
Tham gia
22/9/2011
Bài viết
14.934
Bên cạnh những bức hình ghi lại khoảnh khắc đẹp cuối cùng của một thời học sinh trong trắng, ngây thơ thì trong thời gian gần đây trên các trang confession liên tục xuất hiện những lời “thú tội” dễ thương.

930989-751adb6e40020e-img.jpg


Những “thú nhận” dễ thương



Trong đó, lời “thú nhận” được viết nhiều nhất chính là cảm xúc của tuổi học trò: “Và rồi tuổi học trò của tôi đã khép lại như thế đấy, trong vòng tay của bạn bè, những giọt nước mắt rồi trang lưu bút viết vội. Những kỷ niệm nơi đây, với bạn bè, với thầy cô, với cả những người tôi yêu và yêu tôi, tôi cất vào trong tim, dù ko phải là toàn bộ nhưng cũng đủ để tôi hạnh phúc thật nhiều khi nhớ về”.

Hay đơn giản hơn, những cô cậu học trò ghi lại ấn tượng đẹp về ngôi trường yêu dấu suốt quãng thời gian theo học: “3 năm học tập dưới mái trường này là chưa đủ đối với cuộc đời học sinh của mình. Mình thích nghe tiếng lá cây xào xạc trong những ngày đông giá rét, thích ngắm mưa phùn mùa xuân giăng phủ Tây Hồ qua cửa sổ nhà B, thích ngắm những tia nắng của mùa hạ chen chúc qua từng phiến lá, thích hưởng gió thu và ngắm hồ Tây từ nhà Bát giác... Và còn bao nhiêu kỉ niệm không thể nào quên trong 3 năm học ấy” - Chu Van An Confessions.

Những cái lần đầu tiên… trên confessions

Trên trang NTMKs confession số #2311 đã nhắc đến những cái lần đầu tiên ấn tượng trong đời một học sinh: “…Lần đầu tiên phải nhận điểm trung bình, lần đầu tiên cảm giác con 4,75 quý giá đến chừng nào. Lần đầu tiên viết bản kiểm điểm, biết đến học sinh trung bình là ra sao. Lần đầu tiên trực trường, được vênh mặt với các em, các anh chị, được trốn những giờ trả bài đầu giờ. Được biết cảm giác trời còn chưa sáng phải đi mở cửa những lớp học tối thui, chỉ có hai đứa đi giữa hành lang dài và rộng. Đã vậy đứa đi cùng còn kể chuyện ma!...

Sẽ chẳng còn những buổi sáng chạy hì hục đến trường nhưng thấy ngoài cổng còn hai đứa trực trường thì hạnh phúc biết bao, hay đi trên đường còn gặp những bóng dáng Minh Khai lòng tự vui thầm vì mình chưa trễ, hoặc ít ra cũng có đứa trễ giống mình! Chẳng còn những khi được biết cảm giác sướng rơn khi cổng đã đóng nhưng chú bảo vệ lại mở ra, kêu đi vào nhanh lên.

Nhưng cũng thật vui khi đi trễ sáng thứ hai khi xung quanh mình toàn người quen. Chẳng còn những lần kiểm tra xong chỉ muốn… nhưng thấy ai cũng giống mình nên cũng vui. Chẳng còn phải kẻ giấy trước khi đi thi. Chẳng còn ngồi đợi trên FB để biết trước đề…”.


Một lời xin lỗi ấn tượng trên Thanh Đa confessions: “Em xin lỗi thầy Mạnh trong suốt năm học lớp 11 và 12, cứ vào tiết thầy là em lại phải "dối lòng" nên xin thầy xuống phòng y tế để né trả bài (đa phần giấy xuống phòng y tế trong lớp là mình xài). Em xin cảm ơn thầy đã dò bài em ít hơn các bạn (vì em canh hôm nào thuộc thì mới lên trả bài :beauty::beauty”.

Mộc mạc, chân thành lời xin lỗi trên Trần Phú confessions, số #2982 khiến nhiều người nghĩ đến vương quốc toàn mỹ nam của khối tự nhiên: “Chúng con – học sinh lớp 11A2 thực lòng xin lỗi cô Hoa chủ nhiệm, bọn con biết cô đã phải đau đầu vì cái lũ đã trẻ con lại còn nghịch như quỷ, nói đúng hơn là lũ mầm non to xác như bọn con. Vì nông nổi nên bọn con đã làm cô khổ nhiều, nhưng con đảm bảo với cô vụ xe máy thì không đứa nào trog lớp dám làm đâu cô ạ. Mong cô đọc được confessions này lòng sẽ nhẹ đi phần nào. Vì ban A nhiều con trai nên thể hiện tình cảm cũng khó. Bọn con yêu cô nhiều lắm. Hoa đại ca NÂU OĂN”.

Hình bóng thầy cô trong mắt học sinh cuối cấp

Thanh Đa confession: “Gửi thầy giám thị: Em thích thầy từ cái nhìn đầu tiên rồi, nhất là cái phong cách đi của thầy (đút tay vô túi), nhìn thầy đẹp zai vô cùng, dáng người thon thon với chiều cao hơi khiêm tốn khiến thầy càng nổi bật. Em ước ao sẽ có dịp được chụp hình với thầy”.

Chu Van An confessions, số #588 viết: "Gửi đến cô giáo của chúng em. Em biết dạo này các cô phải chịu rất nhiều sức ép từ nhà trường về việc sử dụng điện thoại của học sinh, nhưng các cô cứ yên tâm, bọn em có kỹ thuật riêng mà. Gửi cô ngực xệ, mặt khỉ đột dạy Tin: Cô ơi mỗi lần cô vào lớp em là cô lại làm một bài diễn thuyết về điện thoại di động. Thực ra cũng tốt vì nó làm tốn hết thời gian dạy của cô. Nhân đây em cũng xin ngỏ vài lời là cô dạy chán lắm cô ạ, cô đừng buồn nhé.

Có lần đang ngồi trong lớp, chẳng có tiếng động gì cũng chẳng ai làm gì, cô đứng phắt dậy và mất 10 phút "ai dùng điện thoại, ai dùng điện thoại khai mau" để rồi sau đấy chẳng ai trả lời cô lại lẳng lặng ngồi xuống. Xin cô đừng như thế nữa.

Gửi cô Ailen ăn mặc phong các Bô hê miêng dạy GDCD: Cô ơi có lần bạn em cúi xuống gãi chân vì nó ngứa quá. Lớp em gần phòng vệ sinh nên vừa bẩn vừa nhiều muỗi lắm cô ạ. Nhất là mùa mưa gió thế này muỗi cứ phải gọi là to bằng ngón tay, đốt một phát là tèn tén ten luôn.

Thôi em quay lại vấn đề chính, đấy nó ngứa thì nó gãi thế mà cô lại bảo nó là "tôi nhìn thấy em làm gì rồi nhé, dùng điện thoại di động đúng không”. Em xin cô đừng thế nữa.

Có những cựu học sinh trường Ngô Sĩ Liên III khi xem lại các bức hình ngày cuối cấp cũng không kìm lòng được: “Nhớ trường nhớ lớp quá!!! Nhớ cái thời nghịch như quỷ, nhớ cái trò đổ keo 502 vào van xe đạp của mấy bạn con gái, rồi cả vào khóa xe nữa khiến cho 5 hoặc 6 cái xe đạp khóa chung với nhau bị kẹt lại trường, phải thuê người phá khóa xe, rồi treo xe đạp lên mái nhà để xe, rồi cứ giờ ra chơi là cả lũ con trai góp tiền đưa cho 1 thằng xuống mua bánh mì chị Thắm, rồi nhớ cái tình yêu trẻ con của 3 năm cấp III...

Giờ nghĩ lại chỉ muốn quay lại hồi đó dù chỉ là vài phút. Ba năm cấp III không dài nhưng cũng không ngắn nhưng để tôi nhớ mãi rằng mình là học sinh của NSL”.


Theo Xaluan
 
×
Quay lại
Top Bottom