Những ngày trời dịu lại - Phần 2: Cuộc gặp gỡ dưới mái hiên (và lời chia sẻ của tác giả)

bụp bông

Thành viên
Tham gia
8/9/2025
Bài viết
2
Một chiều, khi trời đang đổ mưa, An nghe thấy một tiếng sủa yếu ớt trước cửa. Cô mở ra và thấy một chú chó nhỏ run rẩy, lông ướt sũng, đôi mắt nâu tròn trông vừa hoảng hốt vừa cầu khẩn.

An khựng lại.

Cô vốn không có ý định nuôi thú, nhưng ánh mắt long lanh ấy lại khiến tim cô không kìm được mà mềm nhũn. Không nghĩ lâu, cô bế nó vào nhà, lau khô bằng chiếc khăn cũ rồi tìm ít cơm nguội cho nó ăn. Chú chó ăn ngon lành, rồi ngẩng lên liếm nhẹ tay cô.

"Đừng nhìn vậy... tao không có ý giữ mày lại đâu" - An lẩm bẩm, nhưng khóe môi lại nhếch nhẹ.

Thế mà hôm sau, chú chó vẫn nằm chờ trước cửa... Và ngày hôm sau nữa, cuối cùng An thở dài: "Thôi thì... coi như có thêm một đứa bạn".

Cô đặt tên nó là Mây, vì nó đến vào một ngày mưa xám nhưng đôi mắt lại sáng như trời quang.


Mình chia sẻ thật lòng nhé!
Đoạn truyện ngắn này tuy giản dị nhưng lại gợi một cảm giác rất ấm áp và chữa lành. Chỉ vỏn vẹn vài dòng ngắn ngủi, không cần nhiều lời hoa mỹ mà người đọc đã thấy rõ sự thay đổi trong An – từ một cô gái khép kín, không muốn gắn bó cho đến khoảnh khắc trái tim bất giác rung động trước ánh mắt yếu ớt của một sinh linh nhỏ bé.
Nó mang cái đẹp của những chuyển biến lặng lẽ, có lẽ đó là một chút mềm lòng, một cái nhếch môi, một lời tự trấn an “không có ý định giữ lại nuôi đâu”.
Nhưng rồi chính sự xuất hiện của chú chó đã mở ra khe sáng trong đời An.
Mình nghĩ điều hay ở đây là đoạn văn ngắn thôi nhưng chạm đến cảm giác mà ai cũng từng trải qua – cái khoảnh khắc ta không định yêu thương nhưng yêu thương vẫn tìm đến, bất chợt và tự nhiên.
Và chính nó khiến nhân vật bắt đầu hành trình thay đổi, nói cách khác thì đoạn văn tuy nhỏ nhưng như một hạt giống của sự hồi sinh được gieo xuống trong lòng người đọc niềm tin rằng đôi khi chỉ cần một sự xuất hiện bất ngờ cũng đủ cứu rỗi cả một trái tim.
 
×
Quay lại
Top Bottom