tryện thứ 2 này hơi dài, cố đọc nhá
Part II: Chuyện tình lá gió
Bối cảnh xảy ra tại trường Đại Học Nông Nghiệp Hà Nội.
Bạn này tên là Diệp, gọi là bạn vì bằng tuổi nhau. Trong suốt thời gian yêu nhau, với em Diệp này và một cơ số em khác nữa, rất ít khi anh được gọi bằng anh, toàn là cậu-tớ, bạn-mình, ông-tôi, hoặc cùng lắm là chú-cháu, mai mốt có thể là bác-cháu, vân vân...
Hồi ấy anh học năm thứ nhất, đâu là khoảng những năm 2005, cũng gần chục năm rồi.
Anh hồi ý mới vào học Đại học, phong độ lắm các bạn ạ. Chả là anh có con máy tính ghẻ, Pen III, thửa của thằng bạn 2 triệu. Hồi ý máy tính nó hiếm lắm chứ không như bây giờ, cả xóm anh mới có 1 con, cả lớp anh cũng mỗi chỉ mình anh có. Rồi thì anh lại sang bên Đặng Dung tậu được con di động SAM SUNG A100 nữa. Danh giá vô cùng, điện thoại hồi ấy nó còn là xa xỉ phẩm. Mỗi lần anh đi uống trà đá với giai và với gái, anh quẳng con điện thoại lên bàn, miệng thì thao thao bất tuyệt về những khái niệm cao siêu (so với hồi ấy), như là RAM, CHIP, Ổ Cứng, Bộ nhớ đệm là cả đám cứ lác hết cả mắt, nhìn anh với ánh mắt trầm trồ, thán phục.
Con máy của anh thì ghẻ vô cùng, gọi là cho có thôi, chứ mà hỏng suốt ngày. Mỗi lần hỏng là anh lại phải lóc cóc vác ra Trần Dương nhờ nó sửa hộ.
Chiều ý, đang ra hỏi xem sửa máy xong chưa, đang chuẩn bị đi về thì thấy 1 cô bé lóng ngóng đứng trước cửa hàng Trần Dương hỏi mua máy. Trần Dương thì, như các bạn biết đấy, hồi ý sửa chữa cũng chặt chém kinh lắm, con máy của anh chỉ cháy cái RAM thôi, mang ra sửa, nó găm cho cả tuần liền, rồi vứt trả anh với 1 cái RAM hỏng (máy anh 2 ram), rồi thì là thịt anh mất 1 lít rưỡi.
Thấy bạn ý cũng hiền lành, anh chả lỡ để trứng rơi vào miệng ác, mới nháy nhỏ bạn ý ra cửa, bạn ý ngờ nghệch, thế là cũng ra thật.
Anh mới bắt chuyện:
- È hèm, cậu định mua máy à?
- Ơ, ừ, tớ đang định hỏi mua cái máy.
- Không nên mua ở đây
- Sao cơ?
- Thì đại khái là không tốt lắm. Thế cậu muốn mua máy cấu hình thế nào?
- Cấu hình là gì vậy?
- Thì Ram, chip, ổ cứng thế nào?
- Ơ, tớ không biết !
Anh nản, đúng là gà thật, nhưng tính vốn thương người, anh mới hỏi tiếp:
- Thế cậu định mua bao nhiêu tiền?
- Chừng khoảng 4 triệu.
- Thế để tớ tư vấn cho, mấy cái này tớ rành.
Con bé nhìn anh như chết đuối vớ được cọc (mà đúng là cọc thật).
- Thế giúp tớ nhé !
- Ừ, để tớ chọn cho. Chừng ấy đủ mua máy mới đấy, còn thì màn cũ cũng về được. Nhưng tớ để bảng báo giá ở nhà mất rồi. Hay nhà tớ, tớ xem cho.
Các cụ có câu: Khôn 3 năm, dại 1 giờ. Hóa ra lại chuẩn, chả hiểu đầu óc bạn ý nghĩ thế nào mà lại đồng ý. Anh mới lấy con xe đạp Thống Nhất mua 5 trăm rưởi của anh để trên hè ra mà đèo bạn ý về nhà trọ.
Trên đường đi hai đứa huyên thuyên đủ thứ chuyện:
- Cậu đang học ở đâu đấy?
- Năm thứ mấy rồi
- Ngành gì....
Đi với gái đúng là nhanh thật, mới có tí mà đã về đến nhà.
Hồi ý trọ trong An Đào, cái xóm heo hút lắm. Có 3 phòng, toàn giai với nhau, ế cả lũ. Mà vui, thân nhau như anh em. Tự dưng thấy mình dẫn gái về nhà, các bố ý có vẻ sốt sắng lắm. Xúm lại hỏi thăm.
Mình thì chỉ nửa kín nửa hở, úp úp mở mở:
- Ấy, chỉ là bạn em thôi, không có gì đâu.
Bạn ý thì lạ nước lạ cái, đâm ra thẹn. Ai hỏi gì thì nói, rồi thì cười cười, chào chào, đúng như kiểu con dâu mới về nhà chồng. Đâm ra là các bố ý lại càng nghi ngờ tợn.
Sau khi các bố ý hỏi han xong, anh mới dẫn em ý vào phòng, mời nước, rồi lấy quyển catalog bảng giá mới thuổng bên Trần Anh bữa trước cho em ý xem. Em ý xem xét 1 hồi, chả biết đâu vào đâu, thế là anh lại tận tình giảng giải:
Anh:
- Ram, nó là cái Ram ý mà, nó xử lý dữ liệu
- Chip ý, nó bé như cái bao diêm ý, nó cũng xử lý dữ liệu
Em ý:
- Thế 2 cái cùng xử lý dữ liệu, sao không gộp vào làm 1 cho gọn
Anh:
- À, ừ, cái vấn đề này thì thực ra, nói chung là nó hơi phức tạp, đại khái là nhà sản xuất quy định vậy.
Em ý:
- À, à...
Anh:
- Cái ổ cứng ý, nó lưu trữ dữ liệu, ca nhạc phim ảnh các thứ.
Em ý:
- À, à
....
Trò chuyện 1 thôi một hồi mới để ý trời tối sẩm tối xờ từ bao giờ. Trời cuối thu, nhanh tối thế chứ lị. Mấy ông anh gọi ới sang:
- Chi ơi, rủ bạn sang ăn cơm này. Chín rồi
Gớm, tâm lý thế chứ lại, chả biết chuẩn bị cơm từ bao giờ. Yêu các anh lắm :X
Anh mới è hèm đầy tiếc nuối:
- Hay ăn cơm đã nhé, rồi tí tớ đưa cậu về.
Cũng chả biết phải làm sao, em ý đành đồng ý.
Bữa cơm vui lắm. Hỏi han đủ thứ chuyện:
Các ông ý:
- Em quen Chi lâu chưa?
Mình cướp lời:
- Dạ, cũng lâu rồi anh ạ. Bạn cấp 3 của em.
Rồi quay sang nhìn em ý đầy t.ình tứ.
Em ý thẹn đỏ cả mặt, lúng túng chả biết nói gì. Anh thì anh biết, nhìn đã biết nãy giờ cũng có cảm tình với anh rồi.
Một ông nói:
- Thằng Chi sướng nhá, cả xóm mình mày có người yêu.
Anh phì cười, ra vẻ chuyện tế nhị, rồi thì là cúi xuống, cặm cụi gắp thức ăn.
Gớm, nói vô duyên quá cơ. Ấy dưng mà thích.
Cơm nước xong, cũng đã 7 rưỡi tối. Em ý xin phép ra về, ah dắt con ngựa chiến ra đèo em.
Nói chung là cũng nặng, nhưng mà không thành vấn đề, anh đã có tình yêu.
Nhà em ý ở Thạch Bàn, quãng đường khá xa, đủ để hàn huyên tâm sự, mà tán gái nó lại đúng là sở trường của anh:
Anh:
- Thế quê cậu ở đâu?
- Mình ở Hưng Yên.
- Ồ thế á, mới nhìn tớ đã đoán là Hưng Yên rồi, hóa ra đúng thật !
- Sao cậu lại đoán được.
- Thì con gái Hưng Yên toàn người xinh, nhìn dễ nhận ra lắm.
- Điêu !
- Thế cậu ở đâu Hưng Yên?
- Mình ở Mỹ Hào
- Thằng bạn cùng lớp tớ cũng ở Mỹ Hào, thế cậu ở xã nào?
- Tớ ở Xuân Dục. Thế bạn cậu ở xã nào
Hợ, lớp anh có thằng khỉ nào ở Hưng Yên đâu, anh chém thế.
- Ừ, cũng ở Xuân Dục, trùng hợp thế nhỉ? Bữa nào tớ xuống nhà nó thì vào chỗ cậu chơi nhé.
- Okie thôi.
Các bạn trẻ ạ, anh khuyên các bạn nên học 1 tí về địa lý, nhất là về địa lý các tỉnh loanh quanh Hà Nội, tỉnh nào hay, có đặc sản gì, các huyện ra sao, để con biết đường mà chém với gái.
Yếu quyết khi chat với gái lạ là phải chiếm được sự tin tưởng. Còn gì đáng tin tưởng hơn khi các bạn biết được rõ ràng về quê quán gái. Gái sẽ có cảm tưởng như đi vạn dặm gặp đồng hương, thấy yêu mến và thân thuộc vô cùng.
Đi tới Sài Đồng, anh bảo em ý:
- Diệp này, đi ăn kem nhá !
- Ừ, đi
Các bạn trẻ có lẽ chưa biết, đối diện đường đường Thạch Bàn qua cầu Vĩnh Tuy bây giờ, đi sâu vào chừng 20m, có 1 quán kem Merino rất ngon. Trong những năm dài mải mê chinh chiến và yêu đương của anh, anh thường dẫn bạn lên đây ăn kem, rồi lên cầu Vĩnh Tuy ngắm sông. Đẹp, lãng mạn, và rẻ nữa.
Hai đứa ăn kem, nói chuyện rất vui, nói đủ thứ chuyện trời ơi đất hỡi. Anh mới trổ tài kể chuyện cười cho em ý nghe. Các bạn chắc chưa biết khả năng kể chuyện cười của anh, duyên với lại yêu lắm, các em cứ gọi là mê tít.
Anh:
- Diệp này. Cậu nghe chuyện cổ tích không?
Em ý:
- Có. Cậu kể đi.
Anh:
- À, ừm. Ngày xửa ngày xưa, trong một khu rừng nọ, có một thỏ mẹ và 3 thỏ con sống với nhau rất hạnh phúc. Một hôm, trong nhà hết sạch thức ăn rồi, mà thỏ con thì đói lắm. Thế là thỏ mẹ phải đi kiếm thức ăn, trước khi đi thỏ mẹ dặn: Các con phải ở nhà đấy nhé, nhớ là không được mở cửa cho người lạ. Các thỏ con vâng lời, ở nhà ngoan ngoãn đợi. Thỏ con đợi lâu, rất lâu mà vẫn không thấy thỏ mẹ về. Đói bụng và sốt ruột quá, chúng đi tìm thỏ mẹ.
Thỏ mẹ về nhà không thấy các con đâu, sợ quá, bổ nhào đi tìm. Thỏ mẹ đi tìm xa thật xa, lâu thật lâu mà vẫn không thấy các con, thỏ mẹ buồn tới phát khóc.
Chợt thỏ mẹ thấy bác cáo. Thỏ mẹ hỏi bác cáo:
- Bác cáo ơi, bác có thấy các con của tôi đâu không?
Bác cáo đáp:
- Có, tôi có thấy.
- Bác làm ơn chỉ cho tôi với.
Bác cáo ậm ừ:
- Làm gì có chuyện dễ dàng như thế, cô phải cho tôi hôn 1 cái đã.
Quá thương con, thỏ mẹ đành đồng ý cho bác cáo hôn.
Bác cáo chỉ đường, thỏ mẹ đi theo, đi lâu thật lâu vẫn chưa thấy các con. Bỗng thỏ mẹ gặp bác Sói, thỏ mẹ hỏi bác Sói:
- Bác sói ơi. Bác có thấy các con của tôi đâu không?
Bác sói đáp:
- Có, tôi có thấy
- Bác làm ơn chỉ cho tôi với
Bác sói ậm ừ:
- Làm gì có chuyện dễ dàng như thế ! Cô phải cho tôi hôn 1 cái đã.
Quá thương con, thỏ mẹ đành đồng ý cho bác sói hôn. Bác Sói chỉ đường, thỏ mẹ đi theo, đi lâu thật lâu vẫn chưa thấy các con. Bỗng thỏ mẹ gặp bác Hổ, thỏ mẹ hỏi bác Hổ:
- Bác Hổ ơi, bác có thấy các con của tôi đâu không?
Bác Hổ đáp:
- Có, tôi có thấy
- Bác làm ơn chỉ cho tôi với
Bác Hổ ậm ừ:
- Làm gì có chuyện dễ dàng như thế, cô phải cho tôi hôn 1 cái đã.
Quá thương con, thỏ mẹ đành đồng ý cho bác Hổ hôn. Bác hổ chỉ đường, thỏ mẹ đi theo, thỏ mẹ băng qua 1 cánh rừng, băng qua 1 đồng cỏ, đến một mặt hồ. Bỗng dưng thỏ mẹ thấy...
Kể đến đây anh dừng lại nhìn em ý. Em ý chăm chú lắng nghe, đôi mắt mở to đầy thích thú. Chuyện, anh chứ có phải ai đâu. Anh nhìn em ý cười, nụ cười đầy bí ẩn.
Em ý đang nghe hay, tự dưng bị dừng lại, mới giục anh:
- Này, cậu kể tiếp đi chứ, đang thú vị mà.
Anh:
- Cậu có muốn nghe tiếp không?
Em ý:
- Có chứ, kể nhanh đi.
Anh:
- Ừm, nhưng mà: Làm gì có chuyện dễ dàng như thế !
Em ý ngớ người một lúc rồi mới nghĩ ra, sằng sặc cười, đấm thùm thụp vào lưng anh.
Đau, nhưng mà thích.
Đợi em ý đấm chán, anh mới quay mặt sang. Nhìn thẳng vào mắt em ý. Em ý thẹn thùng, cúi mặt xuống.
Nhìn cái biểu hiện anh đã biết là thích anh rồi, chệch đi đâu được nữa.
Các bạn trẻ ạ, khi nói chuyện với gái, hãy nhìn thẳng và thật sâu vào mắt. Nếu thấy những biểu hiện như vừa rồi, tức là gái cụp mắt xuống, thẹn thùng e ấp, kèm theo tay chân khua loạn xạ, hoặc mân mê giấy ăn, hoặc hành động vô thức, thì đích thực là gái đã thích mình, gái đã bật đèn xanh.
Thấy những biểu hiện đó, mà bạn không tiến tiếp, thì hoặc bạn quá kém, quá trẻ con, hoặc cũng có thể, bạn bị mù màu.
Kem xong, anh đưa bạn ý lên Khu Công Nghiệp Sài Đồng.
Khi ấy, chưa có cầu Vĩnh Tuy, đường vào Khu công nghiệp Sài Đồng chỉ là đường cụt với 2 hàng cây chạy dọc.
Anh đèo em ý đi dạo trên con đường ấy. Con đường vắng tanh, thoang thoảng mùi hoa sữa. Gió nhẹ rì rào thổi qua những tán cây, qua làn áo mơn man vào d.a thịt. Trời vào thu, dường như em se lạnh, 2 bàn tay em bám chặt vào eo anh. Anh vẫn chầm chậm đạp xe.
Ngọn đèn 2 bên đường đường sẽ sẽ tỏa những ánh sáng đỏ au con đường trải nhựa dưới chân.
Khung cảnh yên bình quá. Ở phía hàng rào bên kia là những phân xưởng vẫn sáng đèn, những công nhân vẫn hăng hái lao động, hăng hái thi đua, sản xuất. Từ những nhà máy ấy, sớm mai, trên những chuyến xe container, những hàng hóa sẽ được chở đi tới khắp mọi miền đất nước, tới những vùng biên giới xa xôi, những hải đảo bốn mùa gió biển, đi đến cuối vùng trời, đem tới những niềm vui.
Thôi cóc thèm tả cảnh nữa, đại khái anh đạp xe được mấy vòng cũng mỏi xừ nó hết cả chân. Thế là bảo em ý, mình nghỉ 1 chút nhé. Em nó, không biết thơ ngây hay giả vờ thơ ngây, cũng chả nói gì.
Anh chọn chỗ cạnh máy ATM, chỗ ấy có thềm đá, sạch và sáng sủa. Sở dĩ anh chọn chỗ sáng sủa ấy, là vì để em ý bớt ngại, chứ mà cả con đường vắng tanh vắng ngắt thế này, sáng tối quan trọng mịa gì, phỏng ạ?
Ngồi chơi, lại nói chuyện luyên thuyên. Cũng chả hiểu nữa, bây giờ gặp gái anh chỉ hỏi nhõn được mấy chuyện:
- Em học trường nào?
- Khoa gì?
- Quê đâu?
- Nhà mấy anh chị em?
- Có thích ăn rau dền không?
là hết vẹo, chứ mà hồi ấy văn chương nó cao lắm, giờ nhớ lại không hiểu có chuyện khỉ gì mà lại nói được nhiều như thế?
Dưng mà ngồi cách xa nhau quá, thế này nước non gì? Các bạn thông cảm, mới lần đầu gặp mà đã đi ăn uống chơi bời thế này, kể cũng là tiến bộ lắm, giờ chỗ vắng vẻ lại cứ sán vào đòi ngồi gần nữa, ai mà chịu cho nổi.
Biết thế, nhưng mà anh vẫn cố ý dịch lại gần thêm chút nữa.
Em ý, đúng như phỏng đoán, liền cố ý dịch ra xa. Mà ý, đang ngồi xa, tự dưng dịch lại gần nghe nó cứ vô duyên, không tự nhiên thế nào ấy.
Anh bó tay, đành hàn huyên chém gió với em ý. Câu chuyện chuyển từ hài hước bông đùa sang tình cảm lãng mạn: cậu thích màu gì? Màu tím? Tại sao? Màu tím lãng mạn, thủy chung. Cậu thì sao? Tớ thích màu xanh? Tại sao? Màu xanh dịu và nhẹ nhàng, như một đám mây, tự do bay khắp bầu trời (Anh nhớ mây màu trắng cơ mà nhỉ? Mà thây kệ, lúc ấy thì logic quan trọng quái gì?)
Tự dưng anh nhớ ra là túi quần mình có cái điện thoại. Hờ, điện thoại anh lúc ấy thì lưu cùng lắm dăm ba số, cả tuần gọi được 1,2 cuộc, để cho nó có là chủ yếu.
Anh rút điện thoại ra, giả vờ có cuộc gọi, rồi chạy ra 1 góc xa, vừa vờ nói chuyện vừa nhìn lại vị trí để đánh giá tình hình.
Một lúc, anh trở về chỗ cũ, mỉm cười nhìn bạn ý, rồi ngồi xuống, ở một vị trí rất gần, không còn khoảng cách.
Nghĩ lại cái trò nghe điện thoại, thấy mình văn xích lô bỏ mợ ra ý. Nhưng mà anh kinh nghiệm còn non, từ bé đến giờ biết tán tỉnh ai đâu, đành nghĩ ra cái võ gì thì dùng cái võ ấy. Thô, nhưng hiệu quả ra phết. Thú thực là lúc đứng lên, anh cũng xoắn lắm, vì lúc đó ngồi cũng khá gần rồi. Thôi thì quân tử lùi 1 bước để tiến 3 bước, âu cũng là không uổng.
Em ấy, thật là kì diệu, chỉ hơi khe khẽ né người chứ không hề có ý dịch ra, rồi sau né chán rồi lại ngồi thẳng thắn như cũ.
Lúc ấy ngồi gần, thú thực là, ấm lắm các bạn trẻ ạ
Lại trò chuyện tiếp. Đối với con gái mà nói, nên nhẹ nhàng tình cảm, ít ra giữa các đợt tấn công với ý đồ xấu, nên có 1 khoảng lặng trầm ngâm, để xua đi cái mặc cảm sợ sệt, e ngại trước đợt tấn công trước, đồng thời xóa tan cái sự đề phòng trước đợt tấn công này. Tán gái ngoan là phải thế, gái hư thì không nói.
Nói chuyện mãi cũng đến lúc hết chủ đề. Mà im lặng là tuyệt đối cần tránh trong những lần gặp gỡ đầu tiên, càng tuyệt đối cần tránh khi định triển khai ý đồ xấu. Bằng mọi giá phải nói chuyện hoặc bắt chuyện gái. Vì rằng thì là cứ để gái im lặng, gái lại suy nghĩ linh tinh, mà trong cái mớ suy nghĩ linh tinh ấy, chỉ cần một suy nghĩ kiểu như: "mình đang làm gì thế này? Mình làm thế này có đúng không?" là mọi chuyện hỏng bét.
Thế là, anh hát, nhạc trữ tình thôi, những bài đang nổi bấy giờ, kiểu như là Tuổi hồng thơ ngây, hòn đá cô đơn, toàn những bài mà người ta nghe xong, trái tim đều cảm thấy bồi hồi, lẻ loi, cần tìm 1 bờ vai làm chỗ dựa.
Giọng anh thì nói chung cũng tạm. Hát nhạc cách mạng thì ko ăn nổi bác Sang, hát nhạc vàng thì còn thua chú sadman 1 cấp, nhạc tình yêu thì càng không đọ nổi Lyken. Nhưng lúc ấy 3 bố ấy chả có đếy để mà so sánh, ừ thì anh cứ hát thôi, cảm xúc dâng trào, tiện tay, anh vòng qua eo em ý, ôm vào lòng.
Chẹp, chả biết trời lạnh hay anh hát hay, hoặc cũng có thể cả 2, em ý không có phản ứng gì.
Yeah, đại công cáo thành. Đã lâu lắm rồi, anh chưa cưa cẩm ai, cũng quên mất cái cảm giác ôm một người con gái thế nào. Chỉ nhớ anh và em ý ngồi với nhau như thế rất lâu.
Mái tóc em thơm lắm, một mùi dịu nhẹ, anh khẽ hôn lên mái tóc, hôn lên trán, rồi nhìn thẳng vào mắt em.
Chuyện gì đến cũng đến. Anh và em ý hôn nhau.
Vâng, bằng môi ấy ạ.
Nụ hôn đầu đời, vụng về và lóng ngóng, nhưng hết sức ngọt ngào.
Tay em ấy nắm chặt tay anh. Bọn anh nhìn nhau đầy e thẹn.
Muộn, anh chở em ấy về, nhà trọ em ý đã khóa cửa. Em gọi bạn ra mở cổng. Anh và em ý tạm biệt. Anh trở về nhà trong tâm trạng lâng lâng vui sướng.
Trước mắt anh là cả xóm trọ 6 người đang chờ anh về chất vấn.
Hết.
Còn một số tình tiết sau này. Anh nghĩ là chỉ nên kể đến đây thôi. Khoảng 3 tháng sau, anh và em ấy chia tay. Lí do a xin phép không kể.
1 năm sau đó, vào ngày sinh nhật anh, lúc đó anh đang học trong lớp thì có bạn nhắn bảo có người tìm. Là em ấy.
Bọn anh gặp nhau lần đó là lần cuối.
Có 1 lần, anh đã bảo em ấy rằng: "Cậu biết không? Diệp nghĩa là lá. Chi nghĩa là cành. Lá và cành thì không thể tách rời nhau được. Cậu sẽ mãi ở bên tớ nhé !". Em ấy mỉm cười đầy hạnh phúc.
Nhưng các bạn trẻ ạ, anh chưa nói với em ấy rằng: "Một chiếc lá chỉ có thể có 1 cành, nhưng 1 cành thì có nhiều lá lắm !"
Dẫu sao thì, khi một chiếc lá rụng đi, cũng để lại trên cành 1 vết sẹo, không bao giờ lành được.
Có một câu chuyện nào đó, đại ý rằng: Lá rời cành, là vì cành không giữ lá lại, hay là lá bị gió cuốn đi.
Anh đặt tên câu chuyện là "Chuyện tình lá gió" cũng là vì thế.
Dưng mà chả có thằng khỉ nào tên là Gió ở đây, bọn anh chia tay không phải vì người thứ 3, đại khái thế.
Mà, đến tận bây giờ, anh vẫn chưa biết, liệu em ấy đã mua được máy tính hay chưa