- Tham gia
- 19/11/2010
- Bài viết
- 1.453
một cô gái, yêu bằng cả trái tim, đau khổ vì tình yêu, đôi khi vì nó mà gục ngã, nhưng cô vẫn dũng cảm đứng dậy và tìm thấy hạnh phúc của minh... các bạn đọc rùi cho nhận xét nha hjhj tks :X
CHƯƠNG 1: CHIA TAY
- Anh đứng lại đó cho em! Đứng lại!
Nó vác cái gậy to đoành đuổi theo hắn, hắn quay lại vẻ mặt rất chi là hình sư:
- Thì em bỏ cái gậy ấy xuống đi! Đừng đuổi theo anh nữa!
Nó gào lên:
- Đừng có hòng! Em sẽ đánh chết anh! Anh dám đá em!
Hắn dừng hẳn lại:
- Em à, nghe anh nói đã này …
Chưa kịp nói hết câu thì nó lại chạy rượt đuổi theo hắn rồi, cứ như vậy hai đứa đuổi nhau một vòng trong công viên, hắn không để cho nó đuổi kịp, đến khi nó mệt lả đi rồi hắn đứng lại:
- Em có chịu nghe anh nói không?
Con nhóc mệt thở không ra hơi vẫn cố chấp gào lên:
- Không nghe! Không nghe đó … anh đá em … em phải đánh anh!
Hắn bất lực nhìn nó:
- Thôi được rồi em đánh đi.
Nó vùng dậy cầm cây gậy phang vào người hắn, được ba cái thì nó vứt cây gậy xuống rồi ôm ngang bụng hắn khóc nức nở:
- Em ghét anh! Anh có quyền gì mà bảo em đừng yêu anh chứ!
Hắn đứng yên cho nó ôm, hắn đưa tay vỗ vào lưng nó như vỗ về an ủi, … bất chợt nó đẩy hắn ra:
- Anh cút đi, … em không cần anh nữa, … biến đi ….
- Vậy… ai đưa em về??
Hắn hỏi, nó lau nước mắt rồi nói:
- Anh chứ còn ai nữa, định biến luôn hả? em giết đấy, ngày hôm nay anh vẫn là bạn trai của
em…
- ừm, …
hắn cõng nó đi suốt mấy vòng cái công viên nhỏ ấy, đến khi chán nó kêu hắn đưa nó về, nó ôm hắn
suốt quãng đường về, … không nghĩ gì cả … vậy là mối tình của nó đã chấm dứt, nó quyết định xa hắn, quyết định giải thoát cho hắn, .. lần cuối cùng nó ôm hắn,… nó không muốn buông tay…
cả đêm hôm đó nó mãi trằn trọc, không ngủ được, bốn giờ sáng nó nhắn tin cho hắn:
“e se ko niu keo cai gi ko thuoc ve min dau. E hieu roi, e se quen a, a la thang khon nan yeu dau dau tien trong cuoc doi e, song tot a nhe!”
Nó send tin nhắn này cho hắn, hắn không nhắn lại, không hiểu vì hắn ngủ hay hắn không biết phải nói gì với nó.
6h sáng đứa bạn nhắn tin bảo nó với hắn đi mua quà sinh nhật cho đứa bạn trong nhóm, nó ngại,
nhưng nhỏ kia lại bảo hắn đưa nó đi chọn quà mất rồi, tính sao đây,… mặc kệ ,…
Nó chạy lên tầng ba, sáng sớm không khí thật trong lành, nó nhìn thấy bầu trời màu hồng, nó không đừng được, lại nhắn tin cho hắn:
“day mau, len tang thuong di, gio mat lam. Lan dau tien thay bau troi mau hong … “
Send xong nó cũng chả mong hắn nhắn lại, nó nghĩ chắc giờ này hắn vẫn chưa dậy, nhưng điện thoại
trong tay nó chợt rung lên, …
“a day roi, ti a toi don e di mua qua cho M nhe”
“ko, a ru ng khac di, e ko muon nhin thay mat a”
“biet tim ai bjo? Thoi e dung buong nua, ti a toi don”
Nó không nhắn lại, làm sao đây, vừa chia tay hôm qua, hôm nay lại đi mua đồ thế này, thà giết nó đi
còn hơn, nó vẫn còn yêu hắn lắm, làm sao mà bình thường với hắn được chứ.
Nó phải làm thế nào?
Nghĩ cách thôi… à mà có rồi…
Hắn ngồi đợi nó dưới cổng. nó chạy xuống:
- anh à, anh cứ về đi nhé! Tí nữa H qua em với H đi chọn, hai đứa con gái đi với nhau cho tiện,
ok…
hắn nhìn nó, hơi khó hiểu, nó nghĩ: “đã bỏ em rồi mà còn nhìn e với cái ánh mắt ấy hả? có muốn em
chọc thủng mắt anh đi không?”
- sao em lại thế?
- Hì, không biết.
Hắn hỏi, nó miễn cưỡng trả lời. trong đầu nó lại nghĩ : “anh ngốc hay giả vờ ngu ngốc thế hả khỉ? Chúng
ta chia tay rồi mà, …”
- ừ,thế anh về…
hắn buồn bã và thất vọng quay xe ra về, “nè khỉ, sao anh lại tỏ cái thái độ ấy? giận à? Anh đá em đấy
chứ?” nó thầm nói … sao mà hắn khó hiểu đến thế được nhỉ?
Hắn về rồi, nó vẫn lười biếng nằm trên gi.ường, nhớ lại buổi tối hôm qua. Nó nhớ như in lời hắn nói:
“em đừng yêu anh nữa,…”
“vì sao vây?”
“vì … anh chả biết nói sao nữa ..”
“vô lý…”
“a ko muốn em bị người ta nói rằng em yêu anh chỉ để lợi dụng”
“e đã lợi dụng a được gì chưa? E ko sợ điều đó”
“nh a sợ, sợ em bị tổn thương”
“e yêu a. e ko sợ thì a sợ gì chứ”
“e trẻ con quá”
“do ko phải lý do. a nói đi! Vì a ko rứt khoát được với chị kia à?”
“u”
“vậy thì chia tay”
Kết thúc cuộc trò chuyện bằng tin nhắn của nó và hắn, dẫu sao nó cũng chỉ là người đến sau, cho nên
nó mặc cảm, nó biết chuyện tình cũ của hắn, nó biết người cũ ấy của hắn vẫn luôn níu kéo hắn, nó biết tất cả nhưng cố làm ngơ, bởi vì nó muốn tin hắn, muốn cho hắn cơ hội, nhưng cuối cùng hắn vẫn chọn chị ta và đá nó, … nhưng cái ánh mắt của hắn nhìn nó “như lửa thiêu cháy tim nó”, nó thấy hắn muốn
nói với nó điều gì đó, nó thấy mắt hắn nói rằng “hắn yêu nó”…
Cuối cùng thì sao?
Chuyện tình của nó và hắn vẫn kết thúc, và nó chưa thể quên hắn,
Nó nghĩ : “một chuyện tình nhạt tuệch như nước ốc, chả có cái vị gì cả”. nó thề sẽ không bao giờ chơi
với bọn nhà giàu, không bao giờ yêu cái bọn nhà giàu: “lợi dụng ư? Hắn có gì để nó lợi dụng cơ chứ? Vô
vị…”
Nhưng nó buồn, buồn vì phải xa hắn, xa người đầu tiên mà nó yêu, lòng nó dâng lên một nỗi buồn, toàn
cơ thể nó như bị xâm chiếm, nuốt trọn bởi cái gì đó cảm giác như hụt hẫng, liêu xiêu, đơn độc, lúc này
nó đang rất nhớ hắn …
Và ngày qua ngày, nó vẫn gặp hắn trên lớp, vẫn cười nói với hắn trên lớp, nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài, còn tim nó thì nhói đau, nó viết nhật ký cho hắn, nó kể cho hắn nghe nó đã cố gắng để quên hắn như thế nào. Nó bảo rằng hắn may mắn vì không bị nó “củ hành”. Nó cũng là một con nhỏ ghê gớm mà, hắn quá may mắn ấy chứ, vì không bị nó chơi lại.
Mọi người bảo nó không nên buồn vì hắn, quên hắn đi, nhưng nó không làm được nó trốn tránh mọi người, trốn tránh cái việc mà nó phải làm từ lâu rồi “quên hắn ấy mà”… nhưng nó vẫn cứ thế, cứ tự dằn vặt mình bởi ánh mắt của hắn, khó hiểu và nghẹn ngào ..
CHƯƠNG 1: CHIA TAY
- Anh đứng lại đó cho em! Đứng lại!
Nó vác cái gậy to đoành đuổi theo hắn, hắn quay lại vẻ mặt rất chi là hình sư:
- Thì em bỏ cái gậy ấy xuống đi! Đừng đuổi theo anh nữa!
Nó gào lên:
- Đừng có hòng! Em sẽ đánh chết anh! Anh dám đá em!
Hắn dừng hẳn lại:
- Em à, nghe anh nói đã này …
Chưa kịp nói hết câu thì nó lại chạy rượt đuổi theo hắn rồi, cứ như vậy hai đứa đuổi nhau một vòng trong công viên, hắn không để cho nó đuổi kịp, đến khi nó mệt lả đi rồi hắn đứng lại:
- Em có chịu nghe anh nói không?
Con nhóc mệt thở không ra hơi vẫn cố chấp gào lên:
- Không nghe! Không nghe đó … anh đá em … em phải đánh anh!
Hắn bất lực nhìn nó:
- Thôi được rồi em đánh đi.
Nó vùng dậy cầm cây gậy phang vào người hắn, được ba cái thì nó vứt cây gậy xuống rồi ôm ngang bụng hắn khóc nức nở:
- Em ghét anh! Anh có quyền gì mà bảo em đừng yêu anh chứ!
Hắn đứng yên cho nó ôm, hắn đưa tay vỗ vào lưng nó như vỗ về an ủi, … bất chợt nó đẩy hắn ra:
- Anh cút đi, … em không cần anh nữa, … biến đi ….
- Vậy… ai đưa em về??
Hắn hỏi, nó lau nước mắt rồi nói:
- Anh chứ còn ai nữa, định biến luôn hả? em giết đấy, ngày hôm nay anh vẫn là bạn trai của
em…
- ừm, …
hắn cõng nó đi suốt mấy vòng cái công viên nhỏ ấy, đến khi chán nó kêu hắn đưa nó về, nó ôm hắn
suốt quãng đường về, … không nghĩ gì cả … vậy là mối tình của nó đã chấm dứt, nó quyết định xa hắn, quyết định giải thoát cho hắn, .. lần cuối cùng nó ôm hắn,… nó không muốn buông tay…
cả đêm hôm đó nó mãi trằn trọc, không ngủ được, bốn giờ sáng nó nhắn tin cho hắn:
“e se ko niu keo cai gi ko thuoc ve min dau. E hieu roi, e se quen a, a la thang khon nan yeu dau dau tien trong cuoc doi e, song tot a nhe!”
Nó send tin nhắn này cho hắn, hắn không nhắn lại, không hiểu vì hắn ngủ hay hắn không biết phải nói gì với nó.
6h sáng đứa bạn nhắn tin bảo nó với hắn đi mua quà sinh nhật cho đứa bạn trong nhóm, nó ngại,
nhưng nhỏ kia lại bảo hắn đưa nó đi chọn quà mất rồi, tính sao đây,… mặc kệ ,…
Nó chạy lên tầng ba, sáng sớm không khí thật trong lành, nó nhìn thấy bầu trời màu hồng, nó không đừng được, lại nhắn tin cho hắn:
“day mau, len tang thuong di, gio mat lam. Lan dau tien thay bau troi mau hong … “
Send xong nó cũng chả mong hắn nhắn lại, nó nghĩ chắc giờ này hắn vẫn chưa dậy, nhưng điện thoại
trong tay nó chợt rung lên, …
“a day roi, ti a toi don e di mua qua cho M nhe”
“ko, a ru ng khac di, e ko muon nhin thay mat a”
“biet tim ai bjo? Thoi e dung buong nua, ti a toi don”
Nó không nhắn lại, làm sao đây, vừa chia tay hôm qua, hôm nay lại đi mua đồ thế này, thà giết nó đi
còn hơn, nó vẫn còn yêu hắn lắm, làm sao mà bình thường với hắn được chứ.
Nó phải làm thế nào?
Nghĩ cách thôi… à mà có rồi…
Hắn ngồi đợi nó dưới cổng. nó chạy xuống:
- anh à, anh cứ về đi nhé! Tí nữa H qua em với H đi chọn, hai đứa con gái đi với nhau cho tiện,
ok…
hắn nhìn nó, hơi khó hiểu, nó nghĩ: “đã bỏ em rồi mà còn nhìn e với cái ánh mắt ấy hả? có muốn em
chọc thủng mắt anh đi không?”
- sao em lại thế?
- Hì, không biết.
Hắn hỏi, nó miễn cưỡng trả lời. trong đầu nó lại nghĩ : “anh ngốc hay giả vờ ngu ngốc thế hả khỉ? Chúng
ta chia tay rồi mà, …”
- ừ,thế anh về…
hắn buồn bã và thất vọng quay xe ra về, “nè khỉ, sao anh lại tỏ cái thái độ ấy? giận à? Anh đá em đấy
chứ?” nó thầm nói … sao mà hắn khó hiểu đến thế được nhỉ?
Hắn về rồi, nó vẫn lười biếng nằm trên gi.ường, nhớ lại buổi tối hôm qua. Nó nhớ như in lời hắn nói:
“em đừng yêu anh nữa,…”
“vì sao vây?”
“vì … anh chả biết nói sao nữa ..”
“vô lý…”
“a ko muốn em bị người ta nói rằng em yêu anh chỉ để lợi dụng”
“e đã lợi dụng a được gì chưa? E ko sợ điều đó”
“nh a sợ, sợ em bị tổn thương”
“e yêu a. e ko sợ thì a sợ gì chứ”
“e trẻ con quá”
“do ko phải lý do. a nói đi! Vì a ko rứt khoát được với chị kia à?”
“u”
“vậy thì chia tay”
Kết thúc cuộc trò chuyện bằng tin nhắn của nó và hắn, dẫu sao nó cũng chỉ là người đến sau, cho nên
nó mặc cảm, nó biết chuyện tình cũ của hắn, nó biết người cũ ấy của hắn vẫn luôn níu kéo hắn, nó biết tất cả nhưng cố làm ngơ, bởi vì nó muốn tin hắn, muốn cho hắn cơ hội, nhưng cuối cùng hắn vẫn chọn chị ta và đá nó, … nhưng cái ánh mắt của hắn nhìn nó “như lửa thiêu cháy tim nó”, nó thấy hắn muốn
nói với nó điều gì đó, nó thấy mắt hắn nói rằng “hắn yêu nó”…
Cuối cùng thì sao?
Chuyện tình của nó và hắn vẫn kết thúc, và nó chưa thể quên hắn,
Nó nghĩ : “một chuyện tình nhạt tuệch như nước ốc, chả có cái vị gì cả”. nó thề sẽ không bao giờ chơi
với bọn nhà giàu, không bao giờ yêu cái bọn nhà giàu: “lợi dụng ư? Hắn có gì để nó lợi dụng cơ chứ? Vô
vị…”
Nhưng nó buồn, buồn vì phải xa hắn, xa người đầu tiên mà nó yêu, lòng nó dâng lên một nỗi buồn, toàn
cơ thể nó như bị xâm chiếm, nuốt trọn bởi cái gì đó cảm giác như hụt hẫng, liêu xiêu, đơn độc, lúc này
nó đang rất nhớ hắn …
Và ngày qua ngày, nó vẫn gặp hắn trên lớp, vẫn cười nói với hắn trên lớp, nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài, còn tim nó thì nhói đau, nó viết nhật ký cho hắn, nó kể cho hắn nghe nó đã cố gắng để quên hắn như thế nào. Nó bảo rằng hắn may mắn vì không bị nó “củ hành”. Nó cũng là một con nhỏ ghê gớm mà, hắn quá may mắn ấy chứ, vì không bị nó chơi lại.
Mọi người bảo nó không nên buồn vì hắn, quên hắn đi, nhưng nó không làm được nó trốn tránh mọi người, trốn tránh cái việc mà nó phải làm từ lâu rồi “quên hắn ấy mà”… nhưng nó vẫn cứ thế, cứ tự dằn vặt mình bởi ánh mắt của hắn, khó hiểu và nghẹn ngào ..