- Tham gia
- 26/6/2009
- Bài viết
- 2.855
Cô và anh - họ đã có với nhau một tình yêu không biết đến cái gọi là khoảng cách!
Một năm 365 ngày, cơ hội cho họ gặp nhau sẽ là hai lần, một ngày vào Quốc tế lao động, một vào dịp nghỉ lễ Quốc khánh. Nhưng vì lí do khó khăn trong việc mua vé tàu, cho nên, trong 365 ngày đó, họ chỉ gặp nhau đúng một lần duy nhất.
17 giờ 53 phút, anh bắt đầu bước chân vào cửa soát vé. 18 giờ, bánh xe lửa bắt đầu lăn. Cầm chiếc điện thoại trong tay, anh không quên gửi đi cho cô tin nhắn đầu tiên. Và cứ như thế, cách vài phút công việc ấy được lặp lại, tất nhiên anh không quên lấy ra một tờ giấy trắng ghi lại tên của những sân ga nhỏ.
Cô – khi kim đồng hồ mới bắt đầu dịch những bước chậm chạp sang 17 giờ đã cảm thấy lòng mình thấp thỏm như có lửa đốt, những mong mỏi, chờ đợi khắc khoải khiến nhịp tim cứ ngày càng dồn dập. Cô đứng ngồi không yên, hết đứng trước chiếc gương cố thêm lần nữa chỉnh sửa lại dung nhan, rồi bước chân lập cập cuống cuồng mở cánh cửa tủ quần áo lựa lựa chọn chọn, bỗng tiếng bíp bíp phát ra từ chiếc di động khiến cô giật mình – tin nhắn đầu tiên đến từ nơi anh, cô vơ vội lấy và bắt đầu reply. Và những dòng chữ chạy trên màn hình điện thoại giống như kéo chuyến tàu của anh về phía cô nhanh hơn…
Anh – sau bốn tiếng đồng hồ trên tàu bỗng thấy lòng tĩnh tâm trở lại, những ngổn ngang cũng trầm xuống theo từng khắc trôi của thời gian, anh đang từng bước tập cho mình những kìm nén cần thiết để chuẩn bị đón nhận những xúc động của cô, và việc đầu tiên anh làm là quyết định bắt chuyện với những người xa lạ trên toa. Màn hình chờ trên chiếc di động báo 22 giờ 30 phút, tin nhắn được gửi đi cho cô với nội dung: “Em nên tranh thủ ngủ đi một lát, không cần phải nhắn lại cho anh nữa. Ngủ đi em, ngày mai sẽ được gặp anh rồi, đừng suy nghĩ hay bận tâm bất cứ điều gì, hãy để giấc ngủ thật sâu em nhé!”
Cô – đọc đến hai chữ “ ngủ ngon” cuối cùng của dòng tin nhắn bỗng thấy ùa về những xúc cảm ngọt ngào. Để anh yên tâm, cô không nhắn lại cho anh nữa. Nhẹ nhàng đặt mình trên chiếc gi.ường trải đệm êm ái, nghĩ về khi bình minh đến là có thể gặp anh, dù hai mắt vẫn chong chong cô cũng cố nhắm lại, ép mình vào giấc ngủ, nếu không sớm mai thức dậy hai quầng thâm trên hốc mắt sẽ như bằng chứng cho việc không nghe lời của cô.
Anh - 1 giờ đêm, bóng tối ngoài trời đang ngày càng dày đặc hơn, bỗng dưng anh thấy thời gian sao mà lê thê đến thế, bánh xe lửa giờ đây chẳng khác nào những bước chân ì ạch , chậm rãi, hơn lúc nào hết anh hi vọng những vòng quay của chuyến tàu có thể nhanh hơn, nhanh hơn nữa. Hình dung ra khuôn mặt ngoan hiền của cô lúc ngủ anh thấy lòng mình ấm áp, thấy bình yên hạnh phúc ngập đầy. Nghĩ đoạn, anh bất giác mỉm cười một mình…
Cô – đã là hai giờ sáng, những giấc mơ cứ thi nhau ùa về, tất cả đều chóang ngập hình ảnh của anh, thậm chí cô còn gọi to tên anh. Thế giới quanh cô giờ đây sao mà ngọt ngào yêu thương đến thế!
Anh – đã là ba giờ sáng, trong mơ màng cũng chợp mắt được nửa tiếng, tỉnh dậy anh bất giác nghĩ đến thời gian anh và cô có thể ở bên nhau. Trong miên man, đầu óc anh bắt đầu những nhẩm tính cần thiết…
Với 7 ngày nghỉ phép. Suy đi lật lại, sau khi đã cộng cộng trừ trừ hết cả khoảng thời gian đi đi về về anh có tất thảy hơn 100 giờ đồng hồ cho cô, nghĩ đến đây anh bỗng thấy lòng mừng thầm “như thế cũng đã là quá đủ rồi”.
Cô – giấc ngủ cuối cùng cũng kết thúc lúc bốn giờ sáng, có lẽ những khát khao thôi thúc đã khiến cô tỉnh dậy từ rất sớm, với hi vọng trời hôm nay sẽ sáng vội vã hơn mọi khi.
Kim đồng hồ cuối cũng cũng nhích đến 4 giờ 30, nhưng trong tưởng tượng của mình cô vẫn mong hiện thực sẽ muộn hơn. Cho đến khi tiếng chuông điểm 5 tiếng, đúng lúc quả lắc vừa dừng cô bỗng bật dậy như hẹn giờ từ trước. Bắt đầu những thủ tục vệ sinh cá nhân cần thiết, vào nhà tắm, đánh răng rửa mặt, rồi rất nhanh cô khoác lên mình bộ cánh đã cất công lựa chọn tối qua.
5 giờ 40 phút, ngâm nghi thưởng thức một tách trà nóng, cô thấy tinh thần sảng khoái hơn bao giờ hết. Nhấp một miếng trà trong miệng, lòng rộn ràng nghĩ về anh càng khiến đầu lưỡi ngọt đượm, cái vị ngọt không quá nồng mà đậm đà, ngọt mát.
Anh – ánh mắt chăm chăm nhìn về phía cửa sổ, tinh tế nhận ra màn đêm đang tan dần theo từng khắc trôi, lòng thở phào nhẹ nhõm: Cuối cùng thì trời cũng sáng, chỉ mấy tiếng nữa thôi là anh có thể ôm trọn cô trong vòng tay rồi. Một cảm giác dịu êm cứ mơn man d.a thịt, anh cảm nhận rõ nét hơn bao giờ hết thứ hạnh phúc không lời ấy…
Cô – 6 giờ 30, cô nhẹ nhàng nhấc chiếc then cửa, thả hồn mình hứng lấy cái sinh khí đầu tiên của buổi sớm mai, ánh mắt xa xăm nhìn những giọt sương long lanh còn đọng lại trên cành lá, gió lạnh se se thổi, hai tay cô ôm lấy bờ vai mỏng manh, hình như trời vẫn chưa muốn sáng. Rồi như nhớ ra điều gì đó, cô quay vào lật tìm trong ngăn kéo, chồng thư anh viết vẫn nằm im lìm, cô chọn lấy một bức bất kì giở ra đọc.
Dừng lại tại dòng thứ 87: “Khi nào em cảm thấy những nỗi nhớ về anh là vô cùng thì đừng ngần ngại chạy đến bên anh em nhé!”
Nước mắt đã kịp làm ấm hai gò má…
Anh – 7 giờ 40 phút, anh quyết định lấy điện thoại và gửi tin nhắn cho cô: “Có lẽ giờ này em đã dậy rồi đúng không? Đừng quên bữa sáng em nhé!”
Cô - 7 giờ 48 phút, khi nhận được những ân cần chăm chút từ nơi anh cô không quên nhiệm vụ thông báo cho anh về giấc ngủ ngon lành của mình tối hôm qua, và tất nhiên sẽ không thiếu chi tiết về những giấc mơ mang tên anh, ngón tay mềm mại nhẹ nhàng nhấn nút gửi đi mà con tim đã ngập đầy những nồng nàn hạnh phúc!
9 giờ 10 phút, xe lửa bắt đầu tiến vào địa phận tỉnh cô đang ở. Qua khung kính cửa sổ trong suốt, cảnh sắc đang lùi dần về phía sau, anh bắt đầu tưởng tượng về cuộc sống của cô. Có phải chính sự có mặt ấy đã khiến anh bỗng dưng có cảm giác mọi thứ nơi đây đều trở nên thân quen, đáng yêu đến lạ kì. Những hàng cây xanh rì, xa xăm dãy núi trùng điệp, tất cả đều như đã ở trong anh từ rất lâu rồi. Anh nhớ về những lần cô từng say sưa kể với anh về những địa danh của miền đất này, vẫn còn thời gian cho tàu dừng, sự chuyển bánh chậm rãi của những vòng xe càng khiến anh thấy như mình đang gần cô hơn chút nữa.
9 giờ 30 phút, sau khi đã đọc xong bức thư của anh cô bắt đầu với bữa sáng. Chọn cách thức nhẹ nhàng bằng việc kết thúc với một tô cháo dinh dưỡng ăn liền, rồi bắt cho kịp chuyến xe buýt đến sân ga.
Anh – bữa sáng trên xe bắt đầu muộn hơn vào lúc mười giờ chỉ với một ít bánh quy mùi vị không được thơm cho lắm, coi như cũng xong xuôi thủ tục cần thiết để lót ấm cho cái dạ dày. Vừa lúc mặt trời bắt đầu ló, soi chiếu những tia nắng đầu tiên của ngày mới, sưởi ấm cho tinh thần anh thêm phần sảng khoái, mặc dù gần như anh đã có một đêm không chợp mắt nhưng chẳng hề có chút mệt mỏi nào đủ sức để len lỏi vào con người anh.
Cô, 10 giờ 45 phút, cuối cùng thì cô cũng đến được sân ga, hai mắt không thôi nhìn về phía cửa ra dành cho hành khách khi xuống. Hàng rào chắn bằng sắt vẫn khóa im lìm, dường như nó đang trêu ngươi những mong ngóng chờ đợi của cô thì phải. Đứng lặng người một lát, hình dung ra bộ dạng anh bước ra từ đâu đó ngoài kia, tiến lại trước mặt cô, đột nhiên một cảm giác mơ hồ, hư hư thực thực tựa tựa như một giấc chiêm bao đang mơn man một nỗi niềm hạnh phúc…
Anh — 11 giờ 30 phút, những hồi hộp lại ùa về, chiếc máy điện thoại dồn dập những tin nhắn của cô lại càng làm anh thấy sốt ruột hơn, nghĩ đến nỗi nhớ góp nhặt trong hơn ba trăm ngày xa cách ứ đọng nơi tâm hồn người con gái anh yêu, đã không khỏi giục con tim anh như bị kích động, hai mắt rưng rưng, những giọt nước mắt chỉ muốn tuôn theo cơn sóng lòng.
Cô — 12 giờ 10 phút, dường như không đủ kiên nhẫn để tiếp tục chịu đựng cảm giác chờ đợi nữa, muốn kéo thời gian trôi đi nhanh hơn cô quyết định rời khỏi sân ga và bắt đầu dạo bộ. Lướt qua mấy sạp sách nhỏ ven đường, thỉnh thoảng dừng lại bên những bồn hoa rực rỡ sắc màu, rồi lang thang ngắm nghía mấy bộ quần áo hay mấy món đồ trong một vài siêu thị ven đường cốt là để tiêu tốn sự thừa thãi của thời gian.
Anh — 12 giờ 59 phút, anh có cảm giác như thời gian như đang nặng nề xê dịch từng khắc từng khắc, nhìn tờ giấy nằm im lìm bên cạnh, anh vội lục tìm chiếc bút bi trong đống hành lí rồi lần lượt ghi trên đó tên của 17 trạm ga anh đã đi qua. Và cứ theo mạch suy nghĩ ấy, những khoảng trống của tờ giấy cũng chằng chịt cả những tâm tình của anh trong từng giây phút trôi, lòng anh thầm nhủ “đợi khi nào gặp cô anh sẽ đưa cho cô xem, nhất định chúng sẽ rất thú vị”.
13 giờ 35 phút, cô — sau khi loanh quanh một vòng để lấp đầy khoảng trống của sự chảy trôi, cuối cùng cô cũng quyết định quay về với cửa ra của bến tàu, lúc này sân ga đã chật cứng người, cô ra sức len mình về phía trước để tiến sát gần hàng rào sắt, với hi vọng sẽ nhìn thấy anh ngay từ những bước chân đầu tiên khi xuống tàu.
Vây quanh cô ước chừng khoảng hơn mười người, mỗi người một động tác, người thì gọi điện thoại, cũng có người đi về chỗ quầy bán vé , họ đi đi lại lại không ngớt khiến cô hoa hết cả mắt. Khi cô đang loay hoay không biết nên hay không nên mua một chiếc vé sân ga cho mình thì chiếc điện thoại trong túi áo đổ chuông rung lên bần bật, là anh gọi đến thông báo với cô biết ước chừng 20 phút nữa anh sẽ đến nơi, tàu cũng đã bắt đầu vào trung tâm thành phố. Cô không quên hỏi về việc mua vé đón anh, anh cho cô hay là không cần, và dặn cô cứ đứng ở cửa ra để anh tiện nhìn thấy cô hơn.
Cô thấy lồng ngực mình phát ra thứ âm thanh như giục giã liên hồi, có vẻ trái tim lúc này đang biến thành trái pháo một khi nhìn thấy anh là nó sẽ ngay lập tức nổ tung.
Anh - chỉ còn 10 phút nữa, trái lại anh thấy mình bình tâm hơn, lòng anh không nghĩ hay hình dung gì về cô, cũng không muốn tưởng tượng bộ cánh mà cô đang khóac trên người sẽ lộng lẫy như thế nào khi bước đến trước mặt anh, nói tóm lại trong anh giờ đây chỉ là sự trống rỗng, thậm chí anh còn không muốn biết cô sẽ khóc dỗi hờn hay cười hạnh phúc khi gặp anh.
Có lẽ lòng anh đang bình yên hơn bất cứ lúc nào…
Cuối cùng chuyến tàu dài lê thê như cảm nhận của anh lúc trước đã chạm tới bến, anh thấy trân trọng thật nhiều những xúc cảm vượt hàng vạn dặm chỉ để được nhìn thấy cô, bỗng nhiên anh muốn thời gian trôi chậm hơn một chút nữa, để dư vị tình yêu trở nên tinh tế, sâu sắc hơn, để anh nhìn thấy lâu hơn niềm vui trên khuôn mặt rạng rỡ của cô khi gặp anh…
Cô - Thời gian dư thừa chỉ còn tình bằng mấy phút, những ngón tay mềm mại của cô nắm chặt hơn hàng rào sắt, cả người cô như đang run lên lẩy bẩy, niềm sung sướng ngập đầy cứ len dần len dần vào trong từng mạch máu đường gân. Mặc dù phía trước vẫn còn là một khoảng trống không nhưng có lẽ trong ánh mắt mình cô đã nhìn thấy anh ở đâu đó ngoài kia.
Anh - 13 giờ 53 phút, chiếc loa phát thanh làm nhiệm vụ quen thuộc thông báo yêu cầu hành khách lưu ý việc bảo quản hành lí cá nhân. Anh thấy mình chưa bao giờ thấy đầu óc tỉnh táo như lúc này đây, bất thình lình những xao động cứ khuấy lên trong anh, rồi ngay lập tức lại biến mất, giống như là anh đang bị những cơn sóng biển xô làm cho nhấp nhô, bập bềnh.
Cô — lúc này cô nhìn thấy nhân viên sân ga đã bắt đầu bước tới vị trí làm nhiệm vụ của mình. Theo sự chỉ đạo đó, con ngựa sắt đang từ từ từng nhịp từng nhịp dừng chỉ còn cách chỗ cô đang đứng tầm mười mét nữa. Đứng cạnh hàng rào thép, qua khung cửa sổ của từng toa tàu cô đã bắt đầu nhìn thấy hành khách đang lần lượt đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình. Lòng không khỏi hi vọng anh sẽ nằm trong số những người gần với sự quan sát của mình nhất. Nhưng cứ ngước mãi ngước mãi cố không để ánh mắt bỏ sót bất cứ một sự di chuyển phía trước nào, nhưng đáp lại cô chỉ là những hành lí chất đầy xen lẫn với âm thanh ồn ào pha tạp cứ loanh quanh luẩn quẩn bên tai.
Cuối cùng khách trên xe cũng lũ lượt òa xuống sân ga. Những người đi đón đều tự động lùi lại phía sau, rồi rất nhanh xếp thành hai hàng ngay ngắn, quay đi quay lại cô đã thấy mình đứng vị trí đầu tiên. Cô nhớ tất cả chỉ diến ra trong vòng một phút ngắn ngủi, cô khao khát gặp anh đến cháy bỏng…
Anh bước xuống từ chiếc cầu thang của xe lửa, bàn chân anh đang đặt những dấu chân đầu tiên trên mảnh đất của cô. Theo dòng người lũ lượt, anh hướng ánh mắt nhìn về phía con đường đi lại ở phía cửa ra và nơi có hàng rào sắt dành cho những người đi đón. Không đến một phút anh đã có thể nhìn thấy cô.
Cô — mở căng tròn hai mắt và tập trung cao độ nhìn những người đang đi tới, một người, thêm một, lại thêm một nữa, tất cả đều là những gương mặt xa lạ, những gương mặt cô không hề quen biết. Cô bắt đầu thấy dấy lên một chút những lo lắng xen lẫn cả sự hoang mang sợ hãi, hành khách đã xuống hết, ngay cả người bị rớt lại cũng không mang tên anh…
Anh — nhanh hơn lúc nào chạy vội vàng đến hàng rào chắn. Sự nhanh chậm của nửa phút đồng hồ cuối cùng thì cũng chịu trôi, anh đột nhiên xuất hiện trước cô bất ngờ như người từ trên không trung rơi xuống vậy.
Cô sững người không thốt nên lời, ôm chặt lấy anh. Hai tay anh nắm chặt lấy bờ vai đang run lên bần bật của cô.
Thời gian như đọng lại… cô ngửi thấy thật rõ cái mùi quen thuộc phát ra cơ thể anh, nước mắt dồn ứ trong hốc mắt bắt đầu thi nhau tuôn xuống làm ướt sũng hai gò má gầy, cổ họng cô cứng lại không thể nói được câu gì…
Anh siết chặt tấm thân mảnh mai của cô hơn, nhẹ nhàng, ân cần: “Đừng khóc, đừng khóc nữa em, chẳng phải là anh đang ở đây với em rồi sao?”
Nước mắt làm cho khoảng không trước mặt cô như mờ mờ ảo ảo. Cô đưa tay lên bờ môi anh khẽ khàng: “Hãy cứ ôm em đi, đừng nói gì hết được không anh?”
Có phải thế giới thực sự ngưng đọng, một cảm giác yên tĩnh đến độ thuần khiết, chỉ có những nhịp thở và những giọt nước mắt, chỉ có anh và cô… có một cuộc đời đang ôm trọn một cuộc đời… bình yên là thế… dịu ngọt là thế…
Rất nhiều năm sau đó, những kí ức trong suốt ngày hôm ấy, khoảng thời gian sâu lắng góp nhặt thật nhiều những xúc cảm hội ngộ ngày nào đã trở thành dấu ấn in đậm trong trái tim hai người…
Cô - không quên cất giữ và bảo quản thật cẩn thận tờ giấy ghi lại những chặng đường đi qua trên chuyến tàu ngày nào của anh.
****
Rồi sau họ trở thành vợ chồng, mỗi ngày họ đều dành thời gian cùng nhau đọc lại những dòng ghi trên tờ giấy hôm ấy, và lần nào cũng vậy, họ đều có chung những xúc cảm tình yêu nồng nàn như còn tươi mới. Hóa ra nội dung viết trên trang giấy của anh đều là những con số thời gian, những con số mà họ đã đặt tên là - những kí hiệu của tình yêu…
Một năm 365 ngày, cơ hội cho họ gặp nhau sẽ là hai lần, một ngày vào Quốc tế lao động, một vào dịp nghỉ lễ Quốc khánh. Nhưng vì lí do khó khăn trong việc mua vé tàu, cho nên, trong 365 ngày đó, họ chỉ gặp nhau đúng một lần duy nhất.
17 giờ 53 phút, anh bắt đầu bước chân vào cửa soát vé. 18 giờ, bánh xe lửa bắt đầu lăn. Cầm chiếc điện thoại trong tay, anh không quên gửi đi cho cô tin nhắn đầu tiên. Và cứ như thế, cách vài phút công việc ấy được lặp lại, tất nhiên anh không quên lấy ra một tờ giấy trắng ghi lại tên của những sân ga nhỏ.
Cô – khi kim đồng hồ mới bắt đầu dịch những bước chậm chạp sang 17 giờ đã cảm thấy lòng mình thấp thỏm như có lửa đốt, những mong mỏi, chờ đợi khắc khoải khiến nhịp tim cứ ngày càng dồn dập. Cô đứng ngồi không yên, hết đứng trước chiếc gương cố thêm lần nữa chỉnh sửa lại dung nhan, rồi bước chân lập cập cuống cuồng mở cánh cửa tủ quần áo lựa lựa chọn chọn, bỗng tiếng bíp bíp phát ra từ chiếc di động khiến cô giật mình – tin nhắn đầu tiên đến từ nơi anh, cô vơ vội lấy và bắt đầu reply. Và những dòng chữ chạy trên màn hình điện thoại giống như kéo chuyến tàu của anh về phía cô nhanh hơn…
Anh – sau bốn tiếng đồng hồ trên tàu bỗng thấy lòng tĩnh tâm trở lại, những ngổn ngang cũng trầm xuống theo từng khắc trôi của thời gian, anh đang từng bước tập cho mình những kìm nén cần thiết để chuẩn bị đón nhận những xúc động của cô, và việc đầu tiên anh làm là quyết định bắt chuyện với những người xa lạ trên toa. Màn hình chờ trên chiếc di động báo 22 giờ 30 phút, tin nhắn được gửi đi cho cô với nội dung: “Em nên tranh thủ ngủ đi một lát, không cần phải nhắn lại cho anh nữa. Ngủ đi em, ngày mai sẽ được gặp anh rồi, đừng suy nghĩ hay bận tâm bất cứ điều gì, hãy để giấc ngủ thật sâu em nhé!”
Cô – đọc đến hai chữ “ ngủ ngon” cuối cùng của dòng tin nhắn bỗng thấy ùa về những xúc cảm ngọt ngào. Để anh yên tâm, cô không nhắn lại cho anh nữa. Nhẹ nhàng đặt mình trên chiếc gi.ường trải đệm êm ái, nghĩ về khi bình minh đến là có thể gặp anh, dù hai mắt vẫn chong chong cô cũng cố nhắm lại, ép mình vào giấc ngủ, nếu không sớm mai thức dậy hai quầng thâm trên hốc mắt sẽ như bằng chứng cho việc không nghe lời của cô.
Anh - 1 giờ đêm, bóng tối ngoài trời đang ngày càng dày đặc hơn, bỗng dưng anh thấy thời gian sao mà lê thê đến thế, bánh xe lửa giờ đây chẳng khác nào những bước chân ì ạch , chậm rãi, hơn lúc nào hết anh hi vọng những vòng quay của chuyến tàu có thể nhanh hơn, nhanh hơn nữa. Hình dung ra khuôn mặt ngoan hiền của cô lúc ngủ anh thấy lòng mình ấm áp, thấy bình yên hạnh phúc ngập đầy. Nghĩ đoạn, anh bất giác mỉm cười một mình…
Cô – đã là hai giờ sáng, những giấc mơ cứ thi nhau ùa về, tất cả đều chóang ngập hình ảnh của anh, thậm chí cô còn gọi to tên anh. Thế giới quanh cô giờ đây sao mà ngọt ngào yêu thương đến thế!
Anh – đã là ba giờ sáng, trong mơ màng cũng chợp mắt được nửa tiếng, tỉnh dậy anh bất giác nghĩ đến thời gian anh và cô có thể ở bên nhau. Trong miên man, đầu óc anh bắt đầu những nhẩm tính cần thiết…
Với 7 ngày nghỉ phép. Suy đi lật lại, sau khi đã cộng cộng trừ trừ hết cả khoảng thời gian đi đi về về anh có tất thảy hơn 100 giờ đồng hồ cho cô, nghĩ đến đây anh bỗng thấy lòng mừng thầm “như thế cũng đã là quá đủ rồi”.
Cô – giấc ngủ cuối cùng cũng kết thúc lúc bốn giờ sáng, có lẽ những khát khao thôi thúc đã khiến cô tỉnh dậy từ rất sớm, với hi vọng trời hôm nay sẽ sáng vội vã hơn mọi khi.
Kim đồng hồ cuối cũng cũng nhích đến 4 giờ 30, nhưng trong tưởng tượng của mình cô vẫn mong hiện thực sẽ muộn hơn. Cho đến khi tiếng chuông điểm 5 tiếng, đúng lúc quả lắc vừa dừng cô bỗng bật dậy như hẹn giờ từ trước. Bắt đầu những thủ tục vệ sinh cá nhân cần thiết, vào nhà tắm, đánh răng rửa mặt, rồi rất nhanh cô khoác lên mình bộ cánh đã cất công lựa chọn tối qua.
5 giờ 40 phút, ngâm nghi thưởng thức một tách trà nóng, cô thấy tinh thần sảng khoái hơn bao giờ hết. Nhấp một miếng trà trong miệng, lòng rộn ràng nghĩ về anh càng khiến đầu lưỡi ngọt đượm, cái vị ngọt không quá nồng mà đậm đà, ngọt mát.
Anh – ánh mắt chăm chăm nhìn về phía cửa sổ, tinh tế nhận ra màn đêm đang tan dần theo từng khắc trôi, lòng thở phào nhẹ nhõm: Cuối cùng thì trời cũng sáng, chỉ mấy tiếng nữa thôi là anh có thể ôm trọn cô trong vòng tay rồi. Một cảm giác dịu êm cứ mơn man d.a thịt, anh cảm nhận rõ nét hơn bao giờ hết thứ hạnh phúc không lời ấy…
Cô – 6 giờ 30, cô nhẹ nhàng nhấc chiếc then cửa, thả hồn mình hứng lấy cái sinh khí đầu tiên của buổi sớm mai, ánh mắt xa xăm nhìn những giọt sương long lanh còn đọng lại trên cành lá, gió lạnh se se thổi, hai tay cô ôm lấy bờ vai mỏng manh, hình như trời vẫn chưa muốn sáng. Rồi như nhớ ra điều gì đó, cô quay vào lật tìm trong ngăn kéo, chồng thư anh viết vẫn nằm im lìm, cô chọn lấy một bức bất kì giở ra đọc.
Dừng lại tại dòng thứ 87: “Khi nào em cảm thấy những nỗi nhớ về anh là vô cùng thì đừng ngần ngại chạy đến bên anh em nhé!”
Nước mắt đã kịp làm ấm hai gò má…
Anh – 7 giờ 40 phút, anh quyết định lấy điện thoại và gửi tin nhắn cho cô: “Có lẽ giờ này em đã dậy rồi đúng không? Đừng quên bữa sáng em nhé!”
Cô - 7 giờ 48 phút, khi nhận được những ân cần chăm chút từ nơi anh cô không quên nhiệm vụ thông báo cho anh về giấc ngủ ngon lành của mình tối hôm qua, và tất nhiên sẽ không thiếu chi tiết về những giấc mơ mang tên anh, ngón tay mềm mại nhẹ nhàng nhấn nút gửi đi mà con tim đã ngập đầy những nồng nàn hạnh phúc!
9 giờ 10 phút, xe lửa bắt đầu tiến vào địa phận tỉnh cô đang ở. Qua khung kính cửa sổ trong suốt, cảnh sắc đang lùi dần về phía sau, anh bắt đầu tưởng tượng về cuộc sống của cô. Có phải chính sự có mặt ấy đã khiến anh bỗng dưng có cảm giác mọi thứ nơi đây đều trở nên thân quen, đáng yêu đến lạ kì. Những hàng cây xanh rì, xa xăm dãy núi trùng điệp, tất cả đều như đã ở trong anh từ rất lâu rồi. Anh nhớ về những lần cô từng say sưa kể với anh về những địa danh của miền đất này, vẫn còn thời gian cho tàu dừng, sự chuyển bánh chậm rãi của những vòng xe càng khiến anh thấy như mình đang gần cô hơn chút nữa.
9 giờ 30 phút, sau khi đã đọc xong bức thư của anh cô bắt đầu với bữa sáng. Chọn cách thức nhẹ nhàng bằng việc kết thúc với một tô cháo dinh dưỡng ăn liền, rồi bắt cho kịp chuyến xe buýt đến sân ga.
Anh – bữa sáng trên xe bắt đầu muộn hơn vào lúc mười giờ chỉ với một ít bánh quy mùi vị không được thơm cho lắm, coi như cũng xong xuôi thủ tục cần thiết để lót ấm cho cái dạ dày. Vừa lúc mặt trời bắt đầu ló, soi chiếu những tia nắng đầu tiên của ngày mới, sưởi ấm cho tinh thần anh thêm phần sảng khoái, mặc dù gần như anh đã có một đêm không chợp mắt nhưng chẳng hề có chút mệt mỏi nào đủ sức để len lỏi vào con người anh.
Cô, 10 giờ 45 phút, cuối cùng thì cô cũng đến được sân ga, hai mắt không thôi nhìn về phía cửa ra dành cho hành khách khi xuống. Hàng rào chắn bằng sắt vẫn khóa im lìm, dường như nó đang trêu ngươi những mong ngóng chờ đợi của cô thì phải. Đứng lặng người một lát, hình dung ra bộ dạng anh bước ra từ đâu đó ngoài kia, tiến lại trước mặt cô, đột nhiên một cảm giác mơ hồ, hư hư thực thực tựa tựa như một giấc chiêm bao đang mơn man một nỗi niềm hạnh phúc…
Anh — 11 giờ 30 phút, những hồi hộp lại ùa về, chiếc máy điện thoại dồn dập những tin nhắn của cô lại càng làm anh thấy sốt ruột hơn, nghĩ đến nỗi nhớ góp nhặt trong hơn ba trăm ngày xa cách ứ đọng nơi tâm hồn người con gái anh yêu, đã không khỏi giục con tim anh như bị kích động, hai mắt rưng rưng, những giọt nước mắt chỉ muốn tuôn theo cơn sóng lòng.
Cô — 12 giờ 10 phút, dường như không đủ kiên nhẫn để tiếp tục chịu đựng cảm giác chờ đợi nữa, muốn kéo thời gian trôi đi nhanh hơn cô quyết định rời khỏi sân ga và bắt đầu dạo bộ. Lướt qua mấy sạp sách nhỏ ven đường, thỉnh thoảng dừng lại bên những bồn hoa rực rỡ sắc màu, rồi lang thang ngắm nghía mấy bộ quần áo hay mấy món đồ trong một vài siêu thị ven đường cốt là để tiêu tốn sự thừa thãi của thời gian.
Anh — 12 giờ 59 phút, anh có cảm giác như thời gian như đang nặng nề xê dịch từng khắc từng khắc, nhìn tờ giấy nằm im lìm bên cạnh, anh vội lục tìm chiếc bút bi trong đống hành lí rồi lần lượt ghi trên đó tên của 17 trạm ga anh đã đi qua. Và cứ theo mạch suy nghĩ ấy, những khoảng trống của tờ giấy cũng chằng chịt cả những tâm tình của anh trong từng giây phút trôi, lòng anh thầm nhủ “đợi khi nào gặp cô anh sẽ đưa cho cô xem, nhất định chúng sẽ rất thú vị”.
13 giờ 35 phút, cô — sau khi loanh quanh một vòng để lấp đầy khoảng trống của sự chảy trôi, cuối cùng cô cũng quyết định quay về với cửa ra của bến tàu, lúc này sân ga đã chật cứng người, cô ra sức len mình về phía trước để tiến sát gần hàng rào sắt, với hi vọng sẽ nhìn thấy anh ngay từ những bước chân đầu tiên khi xuống tàu.
Vây quanh cô ước chừng khoảng hơn mười người, mỗi người một động tác, người thì gọi điện thoại, cũng có người đi về chỗ quầy bán vé , họ đi đi lại lại không ngớt khiến cô hoa hết cả mắt. Khi cô đang loay hoay không biết nên hay không nên mua một chiếc vé sân ga cho mình thì chiếc điện thoại trong túi áo đổ chuông rung lên bần bật, là anh gọi đến thông báo với cô biết ước chừng 20 phút nữa anh sẽ đến nơi, tàu cũng đã bắt đầu vào trung tâm thành phố. Cô không quên hỏi về việc mua vé đón anh, anh cho cô hay là không cần, và dặn cô cứ đứng ở cửa ra để anh tiện nhìn thấy cô hơn.
Cô thấy lồng ngực mình phát ra thứ âm thanh như giục giã liên hồi, có vẻ trái tim lúc này đang biến thành trái pháo một khi nhìn thấy anh là nó sẽ ngay lập tức nổ tung.
Anh - chỉ còn 10 phút nữa, trái lại anh thấy mình bình tâm hơn, lòng anh không nghĩ hay hình dung gì về cô, cũng không muốn tưởng tượng bộ cánh mà cô đang khóac trên người sẽ lộng lẫy như thế nào khi bước đến trước mặt anh, nói tóm lại trong anh giờ đây chỉ là sự trống rỗng, thậm chí anh còn không muốn biết cô sẽ khóc dỗi hờn hay cười hạnh phúc khi gặp anh.
Có lẽ lòng anh đang bình yên hơn bất cứ lúc nào…
Cuối cùng chuyến tàu dài lê thê như cảm nhận của anh lúc trước đã chạm tới bến, anh thấy trân trọng thật nhiều những xúc cảm vượt hàng vạn dặm chỉ để được nhìn thấy cô, bỗng nhiên anh muốn thời gian trôi chậm hơn một chút nữa, để dư vị tình yêu trở nên tinh tế, sâu sắc hơn, để anh nhìn thấy lâu hơn niềm vui trên khuôn mặt rạng rỡ của cô khi gặp anh…
Cô - Thời gian dư thừa chỉ còn tình bằng mấy phút, những ngón tay mềm mại của cô nắm chặt hơn hàng rào sắt, cả người cô như đang run lên lẩy bẩy, niềm sung sướng ngập đầy cứ len dần len dần vào trong từng mạch máu đường gân. Mặc dù phía trước vẫn còn là một khoảng trống không nhưng có lẽ trong ánh mắt mình cô đã nhìn thấy anh ở đâu đó ngoài kia.
Anh - 13 giờ 53 phút, chiếc loa phát thanh làm nhiệm vụ quen thuộc thông báo yêu cầu hành khách lưu ý việc bảo quản hành lí cá nhân. Anh thấy mình chưa bao giờ thấy đầu óc tỉnh táo như lúc này đây, bất thình lình những xao động cứ khuấy lên trong anh, rồi ngay lập tức lại biến mất, giống như là anh đang bị những cơn sóng biển xô làm cho nhấp nhô, bập bềnh.
Cô — lúc này cô nhìn thấy nhân viên sân ga đã bắt đầu bước tới vị trí làm nhiệm vụ của mình. Theo sự chỉ đạo đó, con ngựa sắt đang từ từ từng nhịp từng nhịp dừng chỉ còn cách chỗ cô đang đứng tầm mười mét nữa. Đứng cạnh hàng rào thép, qua khung cửa sổ của từng toa tàu cô đã bắt đầu nhìn thấy hành khách đang lần lượt đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình. Lòng không khỏi hi vọng anh sẽ nằm trong số những người gần với sự quan sát của mình nhất. Nhưng cứ ngước mãi ngước mãi cố không để ánh mắt bỏ sót bất cứ một sự di chuyển phía trước nào, nhưng đáp lại cô chỉ là những hành lí chất đầy xen lẫn với âm thanh ồn ào pha tạp cứ loanh quanh luẩn quẩn bên tai.
Cuối cùng khách trên xe cũng lũ lượt òa xuống sân ga. Những người đi đón đều tự động lùi lại phía sau, rồi rất nhanh xếp thành hai hàng ngay ngắn, quay đi quay lại cô đã thấy mình đứng vị trí đầu tiên. Cô nhớ tất cả chỉ diến ra trong vòng một phút ngắn ngủi, cô khao khát gặp anh đến cháy bỏng…
Anh bước xuống từ chiếc cầu thang của xe lửa, bàn chân anh đang đặt những dấu chân đầu tiên trên mảnh đất của cô. Theo dòng người lũ lượt, anh hướng ánh mắt nhìn về phía con đường đi lại ở phía cửa ra và nơi có hàng rào sắt dành cho những người đi đón. Không đến một phút anh đã có thể nhìn thấy cô.
Cô — mở căng tròn hai mắt và tập trung cao độ nhìn những người đang đi tới, một người, thêm một, lại thêm một nữa, tất cả đều là những gương mặt xa lạ, những gương mặt cô không hề quen biết. Cô bắt đầu thấy dấy lên một chút những lo lắng xen lẫn cả sự hoang mang sợ hãi, hành khách đã xuống hết, ngay cả người bị rớt lại cũng không mang tên anh…
Anh — nhanh hơn lúc nào chạy vội vàng đến hàng rào chắn. Sự nhanh chậm của nửa phút đồng hồ cuối cùng thì cũng chịu trôi, anh đột nhiên xuất hiện trước cô bất ngờ như người từ trên không trung rơi xuống vậy.
Cô sững người không thốt nên lời, ôm chặt lấy anh. Hai tay anh nắm chặt lấy bờ vai đang run lên bần bật của cô.
Thời gian như đọng lại… cô ngửi thấy thật rõ cái mùi quen thuộc phát ra cơ thể anh, nước mắt dồn ứ trong hốc mắt bắt đầu thi nhau tuôn xuống làm ướt sũng hai gò má gầy, cổ họng cô cứng lại không thể nói được câu gì…
Anh siết chặt tấm thân mảnh mai của cô hơn, nhẹ nhàng, ân cần: “Đừng khóc, đừng khóc nữa em, chẳng phải là anh đang ở đây với em rồi sao?”
Nước mắt làm cho khoảng không trước mặt cô như mờ mờ ảo ảo. Cô đưa tay lên bờ môi anh khẽ khàng: “Hãy cứ ôm em đi, đừng nói gì hết được không anh?”
Có phải thế giới thực sự ngưng đọng, một cảm giác yên tĩnh đến độ thuần khiết, chỉ có những nhịp thở và những giọt nước mắt, chỉ có anh và cô… có một cuộc đời đang ôm trọn một cuộc đời… bình yên là thế… dịu ngọt là thế…
Rất nhiều năm sau đó, những kí ức trong suốt ngày hôm ấy, khoảng thời gian sâu lắng góp nhặt thật nhiều những xúc cảm hội ngộ ngày nào đã trở thành dấu ấn in đậm trong trái tim hai người…
Cô - không quên cất giữ và bảo quản thật cẩn thận tờ giấy ghi lại những chặng đường đi qua trên chuyến tàu ngày nào của anh.
****
Rồi sau họ trở thành vợ chồng, mỗi ngày họ đều dành thời gian cùng nhau đọc lại những dòng ghi trên tờ giấy hôm ấy, và lần nào cũng vậy, họ đều có chung những xúc cảm tình yêu nồng nàn như còn tươi mới. Hóa ra nội dung viết trên trang giấy của anh đều là những con số thời gian, những con số mà họ đã đặt tên là - những kí hiệu của tình yêu…