Những cô con gái của thần Mặt Trời

ly quoc

I'm fine!
Thành viên thân thiết
Tham gia
18/4/2013
Bài viết
12.616
Chúng tôi chỉ nghĩ vì cuộc sống này không những ngắn ngủi mà còn quý giá từng giây phút, ta nên sống một cuộc sống thật đáng sống.



352x176-584e77e0-484a-45b9-a8e9-43c5b0ecb12d.jpg


Về buổi đêm ấy, thành phố yên tĩnh như một đứa trẻ ngủ ngoan, thở đều đặn những hơi thở trong lành. Mặc cho nhạc của Air Supply văng vẳng bên tai, tôi thấy mình lạc lõng, chênh vênh không trọng lượng. Đã không ít lần tôi đứng ịn mũi vào ô cửa kính phóng tầm mắt qua những mái nhà, liên tục hỏi mình hàng triệu câu ngớ ngẩn như đứa trẻ vừa biết nói thích hỏi ba mẹ chúng tại sao và tại sao…

8 giờ sáng, chúng tôi hẹn nhau ở Cõi Riêng. Đó là một quán cà phê rất tuyệt với cấu trúc khiến người ta cảm thấy mình như đang trên chuyến tàu lửa cũ kĩ về một miền quê xa xôi, nơi mà cỏ mọc hai bên đường và gió bất chấp nắng thổi tạt những luồng khí lạnh buốt vào mặt.

Chúng tôi vẫn rất hay hẹn nhau tới một địa điểm nào đó để ngồi nói những chuyện phiếm, bình luận về một tít thời sự nào đấy, chỉ để được cười và bộc lộ quan điểm thật cho nhau. Tôi nghĩ rằng chúng ta ai cũng có nhu cầu được nói lên suy nghĩ hay bày tỏ cảm xúc của bản thân mình. Có điều phương tiện và cách thức hơi khác nhau. Có những người dùng Facebook để viết những dòng status tâm trạng. Có những người dùng bút để vẽ lên một bức tranh hoàn hảo trên trang giấy. Đó có thể là một bức tranh, một bài văn, một bài thơ hay thậm chí chỉ là những dòng nguệch ngoạc vô nghĩa. Còn đối với chúng tôi, đó là nhau.


352x176-584e77e0-484a-45b9-a8e9-43c5b0ecb12d-3.jpg

Nguồn: Internet

Đôi lúc tôi còn thấy ghen tị với chính bản thân mình vì có một tình bạn tuyệt vời như thế. Hãnh diện giới thiệu, bạn thân tôi, người duy nhất có thể cho tôi sự thoải mái để bộc lộ thật con người mình: Rô. Rô là đứa duy nhất tôi xem nó như gia đình mình giữa chốn Sài Gòn này. Đã cả một mùa hè trôi qua, Rô vẫn không thay đổi gì ngoại trừ tóc nó có vẻ dài hơn và xù hơn. Đôi mắt nó nâu hơn và trong hơn. Phải không nhỉ, hay là do nắng chiếu vào mắt nên nó mới có cơ hội trở nên lung linh như vậy? Tôi đặt phin cà phê lên bệ cửa sổ, hai tay cầm lấy chiếc tách hít hà rồi uống vài ngụm nhỏ trong khi nghe Rô kể chuyện:

- Thật sự mấy ngày nay tớ cảm thấy rất khổ sở. Tớ thấy mọi việc không đúng, không đúng tí nào cả.

Và quả thực tôi nhìn thấy điều đó trong đôi mắt nó.

- Cậu thấy chuyện gì không đúng?

- Tất cả mọi chuyện. Tớ nghĩ tớ cần sắp xếp cuộc sống mình rất nhiều nữa…

Mắt nó nhìn lơ đễnh ra ngoài cửa sổ rồi lại tiếp:

- Chuyện nghỉ học Báo chí để chuyển qua tiếng Tây Ban Nha, tớ vẫn đang suy nghĩ.

Tôi im lặng. Vì một khi nó đã nói chưa suy nghĩ xong thì tôi tuyệt đối sẽ không nói ý kiến của mình. Tôi tôn trọng ý kiến của nó trước đã, vì Rô là một đứa có cái đầu không hề tồi.

- À mấy bữa trước tớ vừa tỏ tình với Khang đấy và ĐƯỢC từ chối

- Hả? cái gì? Cậu kể cho tớ nghe coi – Nó tròn mắt lên như thể điều vừa nghe được có gì kì thú lắm.

- Thì chuyện chỉ có vậy thôi. Thế là sáng hôm sau tớ thấy mình thật trẻ con.

- Haha cậu thật hài!

Chuyện chúng tôi nói với nhau có thể là bất cứ đề tài gì, từ gia đình cho đến cơn say nắng chỉ chóng vánh hai ngày và cả những suy nghĩ xấu xí mà người ta thường chôn tận sâu dưới đáy lòng không ai thấy được.

Có lần nó vừa mếu vừa cười (làm thế nào người ta có thể vừa mếu vừa cười được nhỉ) bảo:

- Lúc nãy ở nhà tớ tưởng tượng ra cảnh tớ với cậu giận nhau thì không biết sẽ như thế nào.

Tôi giật mình vì cũng có mấy lần tôi cố gắng thử hình dung trong đầu mình cảnh đó nhưng không tài nào nghĩ ra nổi sẽ như thế nào. Đúng là chúng tôi sẽ không tránh khỏi cãi nhau, nhưng thề chỉ là cãi nhau thôi chứ tôi không thể giận nó được. Tôi bảo:

- Haha nếu có chuyện gì thì cậu sẽ đến cầu xin tớ chơi lại với cậu ngay nên không giận nhau được đâu.

- Láo toét!

nó cười, nụ cười của cái con răng khểnh còm nhom mà da đen ngòm.

Có lần tôi đùa:

- Tớ thấy tụi mình như con gái của thần Mặt Trời ấy!

Và Rô có vẻ cũng hưởng ứng cái tên đó. Ở bên cạnh nhau chúng tôi luôn cảm thấy mình đang tận hưởng một mùa hè nắng và gió hòa quyện vào nhau giòn rụm. Và đơn giản hơn, chúng tôi cùng sinh vào tháng 5 - tháng mà mùa hè bắt đầu thực sự mang nắng tới.


352x176-584e77e0-484a-45b9-a8e9-43c5b0ecb12d-2.jpg

Nguồn: Internet

Đó là những ngày tháng rất xưa rồi nhưng cứ như chỉ mới ngày hôm qua thôi. Thế mà đã hai năm kể từ khi con Rô qua ở với dì nó tận bên Tây Ban Nha. Không có nó, tôi thấy mình như đang sống trong một mùa đông dài đằng đẵng. Tôi nhớ mùa hè của mình vô cùng. Vậy là, Rô đã thực hiện ước mơ của nó.

Còn tôi, không còn là một cô sinh viên năm hai hằng ngày vẫn ngửa tay xin tiền bố mẹ. Ít nhất tôi có thể tự trang trải cho cuộc sống của mình và có một khoản tiết kiệm khác suốt những năm tháng làm việc chăm chỉ thay vì đàn đúm với bạn bè. Tôi và Rô có một ước mơ chung, thứ hứa hẹn sẽ gắn kết hai đứa suốt cuộc đời, đó là hai đứa sẽ đi du lịch khắp tất cả những nơi thú vị trên thế giới và có một tiệm cà phê bánh mì ở Pháp. Chúng tôi sẽ xây dựng ước mơ đó cùng nhau. Ở cái tuổi này, cái tuổi vừa tốt nghiệp đại học, có lẽ nói những điều trên thì thật là quá mộng mơ và phi thực tế, như thể mình còn là một cô gái 17 mặc váy hồng ngồi bên cửa sổ.

Nhưng tôi không quan tâm cái cách người ta định nghĩa từ “trưởng thành”. Chúng tôi cũng không quan tâm người ta định nghĩa một cuộc sống như thế nào mới là “đúng”. Chúng tôi chỉ nghĩ vì cuộc sống này không những ngắn ngủi mà còn quý giá từng giây phút, ta nên sống một cuộc sống thật đáng sống.


352x176-584e77e0-484a-45b9-a8e9-43c5b0ecb12d-1.jpg

Nguồn: Internet


Xếp ngăn nắp vào vali vài bộ quần áo và những đồ dùng tôi cho rằng cần thiết, lòng thấy ngổn ngang kinh khủng. Một phần tôi thấy luyến tiếc Sài Gòn. Tiếc những buổi trưa nắng nóng, tiếc những con đường dài và hẹp kẹt xe một ngày hai cữ, tiếc những tiếng rao, những ngõ chợ nhỏ, tiếc những gương mặt da vàng rất quen thuộc… Mai tôi lên máy bay qua bên ấy với mùa hè của mình. Chúng tôi sẽ lại cùng nhau cười nói oang oang khắp con phố, sẽ lại ăn chung li ya-ua xoài như ngày nào, sẽ cùng nhau đi đến khắp mọi miền mơ ước. Thế đấy, khi mà cái khoảnh khắc ấy đến, khoảnh khắc được trao tấm vé đi vào ước mơ sau bao ngày tháng khó khăn này chồng chất khó khăn kia, cuối cùng cũng đến, thì thật lạ kì.

Không dám tin rằng đây là sự thật nữa. Tôi mân mê ngắm tấm vé bay thêm một lần nữa. Đến sân bay Barcelona, Tây Ban Nha lúc 12 giờ trưa. Lòng trào lên một làn gió màu hồng tươi mát. Một cảm xúc lạ kì. Mùa hè lại sắp trở lại.

Siro Gừng
Theo SKCĐ
 
×
Quay lại
Top Bottom