- Tham gia
- 11/11/2008
- Bài viết
- 9.439
Gửi '' BÀ ''... người phụ nữ duy nhất trong trái tim tôi...
Xin lỗi.....
Thành thật xin lỗi về tất cả những gì tôi đã làm....
Tôi biết... bà buồn phiền và thất vọng về tôi, về đứa con ngang ngạnh khó bảo này...
Tôi xin lỗi
Tôi biết...bà kì vọng ở tôi rất nhiều, vì dẫu sao, tôi cũng là đứa con duy nhất của bà, là niềm tin, là lẽ sống của cả cuộc đời bà, có đúng thế không???
Một lần nữa, tôi rất xin lỗi vì đã làm bà thất vọng
Có lẽ, trong tư tưởng của bà, tôi vẫn còn là đứa trẻ lên 3, vẫn cần sự bảo bọc, che chở của bà. Nhưng không, tôi đã lớn rồi, tôi đã 17 tuổi rồi, ở cái tuổi muốn chứng tỏ này, cái tuổi muốn tự do và không muốn bị gò ép....tôi đã có những tình cảm riêng, những suy nghĩ trưởng thành hơn nhiều, và tôi cũng có cả những suy nghĩ về bà....
Tôi có thể hình dung được vẻ mặt khấp khởi vui mừng khi bà hay tin tôi đã và đang được hình thành trong bà
Và tôi cũng có thể cảm nhận được sự đau đớn tưởng chừng như chết đi sống lại của bà trên bàn mổ
Có phải bà đã đánh đổi cả cuộc đời, đánh cược bằng mạng sống của chính mình, để đổi lấy tôi, đổi lấy đứa con ngang ngạnh này???
28.10 tôi sẽ không bao giờ quên ngày này....cái ngày định mệnh của cuộc đời bà...và cũng là ngày định mệnh của chính tôi
Cảm ơn bà đã cho tôi được tồn tại trên cõi đời này....
Rồi theo thời gian, tôi lớn lên trong sự thương yêu, che chở của bà....đồng thời, tôi cũng nhận ra, nụ cười của bà ít dần, tỉ lệ nghịch theo mỗi bước chân của tôi....
Thay vào đó là những nếp nhăn của sự tần tảo, những cái chau mày vì lo nghĩ cho tôi, lẫn vào đó, còn có cả những giọt ngước mắt nữa, phải không bà???
Tôi xin lỗi vì đã khiến bà lo lắng, khiến bà khóc, tôi cũng không muốn đâu, thật sự đó, tôi không muốn bà phải khóc đâu....
Tôi biết, có những lúc bà cảm thấy buồn khi thấy con người ta ngoan ngoãn vâng lời, chẳng bù với tôi, ngang bướng, cứng đầu, hay cãi lời bà.....
Tôi xin lỗi vì đã làm bà không vui
Có nhiều lúc, tôi làm bà tổn thương...chỉ vì những lời nói vô thức
Tính tôi...thẳng và nóng, vì vậy nghĩ gì là nói ra hết, không biết kiềm chế cảm xúc...để rồi lỡ lời buông ra những câu nói khiến bà tổn thương, khiến bà khóc nhiều hơn.....
tôi thật đáng trách...
Nhưng tại sao? tại sao những lúc như thế bà không chữi mắng tôi? tại sao bà ko thẳng tay đánh tôi? Vì có như thế, tôi mới cảm thấy vơi bớt phần nào tội lỗi, tôi sẽ không phải ray rứt như thế này
Đằng này bà chỉ khóc rồi dùng những lỡi lẽ thiết tha nhất khuyên răn tôi, bà càng bao dung với tôi, tôi càng cảm giác như mình là kẻ tội đồ, kẻ đáng phải chịu nguyền rủa
Bà biết không, có những đêm tôi giật mình thức giấc, bước xuống lầu, tôi đã trông thấy bà khóc...nguyên nhân??? tôi biết...chính là tôi...vì tính khí ương ngạnh, vì sự bồng bột, vì lời nói thiếu suy nghĩ khi nóng giận của tôi đối với bà....
Lại làm bà khóc nữa rồi....tôi xin lỗi....
Bà không ngờ, đứa con vô tâm này lại biết nhiều đến thế đúng không?
Chưa hết đâu, tôi còn biết bà thèm và mong muốn được nhận những lời yêu thương từ tôi
Nhiều lúc, tôi cũng muốn nói với bà những tình cảm, suy nghĩ trong tôi, tôi cũng muốn dành cho bà những lời ngọt ngào nhất, không những thế, mà tôi còn muốn thể hiện cho bà thấy tình cảm tôi dành cho bà nhiều như thế nào....
Nhưng tôi không làm được, tôi không thể thốt thành lời....tôi không đủ can đảm để nói với bà..
Nhưng chắc chắn rằng, trong trái tim tôi, bà mãi là người phụ nữ duy nhất, người quan trọng nhất cuộc đời tôi, sẽ chẳng ai có thể thay thế vị trí của bà trong lòng tôi
Từ sâu trong đáy lòng, tôi muốn hét lên thật to, cho cả thế giới biết rằng
CON YÊU MẸ....THẬT SỰ RẤT YÊU MẸ
cho phép tôi gọi bà 1 tiếng mẹ nhé, vì tôi chẳng tìm được từ nào thiêng liêng hơn nữa
Tình cảm...đôi khi không nhất thiết phải thể hiện bằng lời nói...chỉ cần cảm nhận....chỉ cần mình biết, và người ấy biết, thế cũng đủ rồi
phải không MẸ ?
Viết lúc 5:27 chiều 16/10/2010
Shjndy @ZingBlog
Shjndy @ZingBlog