- Tham gia
- 26/6/2009
- Bài viết
- 2.855
(Những tình tiết độc giả đọc dưới đây được tác giả viết lại dựa trên một câu chuyện hoàn toàn có thật, do nữ nhân vật chính kể lại).
Nàng ngồi ở một góc phòng, đang bình thản rót chén trà thứ 2 và tung viên ô mai mơ vào miệng, bỗng trố mắt há hốc nhìn 2 người khách một nam một nữ mới bước vào. Mất vài giây định thần, nàng lại tiếp tục tung viên ô mai thứ 2 và nhấp ngụm trà chát nơi đầu lưỡi, đã mất tiền đi uống thì phải thưởng thức cho triệt để.
- Chào, lâu lắm rồi không gặp em – Cô gái mới bước vào mở miệng chào nàng trước.
Nàng đành nở nụ cười nửa miệng và lơ đãng đáp lại – Thế à. Chẳng nhớ.
Cô gái có vẻ vẫn chưa cảm thấy sự khó chịu của nàng tiếp tục hỏi:
- Dạo này em có khỏe không ?
- Yếu lắm.
- Là sao? Trông vẫn khỏe mạnh vạm vỡ kia mà.
Một nét nhăn mặt thoáng qua rồi dãn ra ngay lập tức, nhưng đủ khiến người đi cùng cô gái kia nhận ra. Nàng lại cười:
- Thế à. Có vẻ là như vậy – Nàng chán phè cái kiểu nói chuyện xã giao cợt nhả này. Nàng rủa thầm cái cô nàng vô duyên kia biết điều ngậm ngay cái miệng lại để nàng còn tập trung vào chuyên môn “ăn và uống”.
Cuối cùng thì có vẻ hai bên đã hiểu tâm ý của nhau. Nàng được bình yên kiềm chế sự bực bội dâng đầy trong lòng, cố gắng không liếc nhìn về hướng nào khác ngoài mấy lá trà trôi lờ lững trong tách. Duỗi chân thoải mái trên chiếc chiếu hoa quét sơn đỏ, tay gõ nhẹ những nhịp điệu theo bản nhạc đang vẳng lên trong phone, nàng không thể không quan tâm đến một trong hai con người đang ngồi trước mặt mình, dù lần cuối cùng gặp người ấy, cũng đã khá xa xôi.
…
Ngày ấy nàng vẫn còn là một đứa con gái hiếu thắng, chết mê chết mệt một anh học trên nàng một khóa. Nhưng khổ sở cho nàng là chàng ta lại cũng thuộc hàng cao ngạo công tử, có phần còn hơn cả nàng. Quen thì quen, nhưng thân sơ thì lại khó đoán, gặp nhau chào hỏi mấy cái, thỉnh thoảng đàm đạo văn chương, chia sẻ mấy sở thích vớ vẩn, chấm hết. Anh không có ý tiến thêm bước nào, còn em thì cũng cùng chung chí hướng, dậm chân tại chỗ. Nhưng nàng không vội, vì cổ nhân có câu “chậm nhưng mà chắc”, nàng yên chí vì hướng đi đúng đắn.
Thế rồi, nàng mở rộng phạm vi điều tra đến các mối quan hệ mà tiền bối kia đã từng có, nàng quen luôn cả cô người yêu cũ của chàng.
Cô nàng chẳng xinh lung linh như nàng nghĩ, và càng không thông minh tuyệt vời đến nỗi có thể khiến nàng phải mở trọn vẹn cả hai mắt để nhìn, được cái nàng ta cũng nữ tính, có vẻ liễu yếu đào tơ (nhưng không thổi cái là ngã), tóm lại, nàng vốn không có hảo cảm với những cô gái có quan hệ nhập nhằng với vị tiền bối nọ nên không nhận xét nhiều, sợ không khách quan. Con gái vốn ích kỷ là thế đấy.
(Nguồn: Deviantart)
Những tưởng nàng biết xong để đấy, nhưng nàng lại quyết không bỏ qua cô gái khiến nàng phải mở đến nửa con mắt để ngắm nhìn.
Nàng đã tìm hiểu nguyên nhân khiến đôi trẻ đường ai nấy đi, rồi nàng cũng thể hiện sự đồng cảm và thương mến rồi abc… xyz… gì đấy khi biết cựu người yêu của tiền bối vẫn chưa thể quên được tiền bối. Nàng sôi gan lộn tiết, nhưng miệng vẫn cười nói như hoa nở, thậm chí, khi đó nàng còn tỏ ra là một cô em “trong sáng” như nước sông Tô Lịch, miệng thì lảm nhảm tình cảm của mình chỉ là huynh muội thông thường và có nhã ý gán ghép họ lại với nhau. Mọi việc ban đầu đi đúng tiến triển như nàng suy đoán, tiền bối vẫn dửng dưng, còn cô nàng thì khốn khổ. Nàng cười nhăn cười nhở, nhưng lắm lúc nghĩ lại, nàng cũng thấy mình quá tay và quá lời, thậm chí có phần tiểu nhân, thấy cô gái kia khổ sở nàng cũng hơi mủi lòng thả vài câu an ủi cho đỡ áy náy, nhưng nàng quyết không tự sỉ vả mình là đồ xấu xa, vì chân lý bất hủ của nàng là “Vô độc bất trượng phu” và quan trọng là nàng đã cưỡi lên lưng hổ thì chỉ có phóng chứ không có dừng.
Thế rồi, chẳng hiểu có phải do nàng tác động tâm lý quá đà hay hai bên lửa tình chưa hẳn đã nguội lạnh. Cựu người yêu tuyên bố đã lại là đương kim người yêu, đôi trẻ nối lại quan hệ bấy lâu, trở nên thân mật lúc nào mà nàng không hề hay biết. Còn nàng thì vẫn 1 … 2 … 1…2 dậm chân tại chỗ. Phần do đọc quá nhiều binh thư yếu lược tà ma ngoại đạo, phần do quá si tâm vọng tưởng không màng đến khoảng cách giữa sách vở và thực tế, nàng đã sa chân vào vũng lầy do chính mình tạo ra. Nước cờ nàng đi hóa ra là nước cờ tàn.
Để cứu rỗi linh hồn lầm lạc, nàng chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài một trong ba con đường.
Một, phủi bay mọi cố gắng bấy lâu gây dựng và chấp nhận làm huynh muội thân ái, cung hỷ cho đôi trẻ hạnh phúc dài lâu, dù trong lòng thì bầm gan tím ruột (tự thấy không đủ cao thượng để làm người tốt, nàng loại phương án một).
Hai, quyết tâm làm kẻ tiểu nhân bỉ ổi, không từ mọi thủ đoạn dành lại bảo ngọc từ tay cừu nhân (nàng cắt luôn phương án hai sau khi liệt ra, không phải vì nàng không dám làm kẻ tiểu nhân bỉ ổi mà do nàng chẳng đủ trình độ nghĩ ra thủ đoạn nào cao minh).
Ba, ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách, coi như không quen biết cả hai bên, ra đi trong im lặng không kèn không trống (nàng nhiệt liệt ủng hộ phương án ba và gắng công thực hiện mà lòng đau như cắt nước mắt đầm đìa).
Than ôi, những ngày đầu không nhìn thấy mặt trời chân lý chói sáng nàng than vãn cho chính bản thân mình. Bạn bè khuyên nhủ nàng không nên đau lòng quá độ dễ ảnh hưởng đến “ngọc thể”. Thế nhưng chúng nhân chỉ biết nàng si tình ngớ ngẩn vì vẻ đẹp rạng ngời mà không chói lóa của tiền bối lẫn vài sở thích đồng điệu mà đâu có biết, vị tiền bối kia có ý nghĩa như thế nào với nàng.
…
Lùi lại một khoảng thời gian nữa.
Mùa mưa ấy, Hà Nội sụt sùi than thở trước những cơn mưa dầm dề và thường đến không báo trước, mọi thứ đều ẩm ướt bẩn thỉu, người đi đường ngại ngùng vì cảnh lụt lội, người trong nhà ngán ngẩm nhìn mưa rơi.
Một buổi chiều tan tầm, trời sắp mưa, nàng vắt vẻo túi đồ gồm 1 cái bánh mỳ kẹp 2 suất thịt và phần rau đặc biệt, một túi bánh đùi gà loại to, một lon coke ướp lạnh, một chai vodka nhỏ, một túi lạc rang húng lìu thơm nức và một gói bánh chả nướng cũng thơm phưng phức. Vừa đi vừa huýt sáo, tay đút túi quần, ngang tàng và ngạo nghễ, ung dung tìm chỗ nghỉ chân ở công viên sau trường.
Trái ngược với khung cảnh thường ngày, ông già bà trẻ, trai thanh gái lịch, mẫu giáo nhi đồng, học sinh sinh viên đều tấp nập tìm kiếm thú vui trong công viên, kiếm một chiếc ghế trống là điều không tưởng. Hôm nay, công viên vắng như chùa bà Đanh, nàng đến quầy tô tượng cũng vắng tanh vắng ngắt, hi vọng tìm kiếm tí vui vẻ ở thú vui vẽ vời lâu ngày bỏ rơi vào quên lãng, nàng chọn một bức tượng thật to và sơn toàn màu vàng, bất kể nó có hình thù và chi tiết ra sao, khổ nỗi màu vàng sơn lên lại có màu xỉn xỉn như màu “...” làm nàng càng nhăn nhó mặt mày.
Chép miệng vuốt hạt mưa to tướng vừa lăn trên mặt. Nàng ngồi xuống một ghế đá khuất dưới bóng cây, giá lúc này có ai bảo nàng bị thần kinh kể cũng không ngoa. Chén hết đống đồ ăn, để sót lại lon coke và chai rượu xanh trong veo, nàng không uống rượu bao giờ, bia bọt cũng không, tóm lại là đồ uống có cồn không thuộc danh sách thứ nàng thích và có thể uống. Thế nhưng hôm nay, nàng lại uống. Vì cổ nhân có câu, khi buồn thì tìm đến rượu giải sầu là thượng sách. Và hôm nay, nàng buồn.
Thứ nước trong veo nhưng cay xè muốn đốt cháy cổ họng, một ngụm rượu, một ngụm coke, chẳng ai dạy nàng vừa uống rượu vừa uống coke thì … chết càng nhanh hơn. Tán lá cây không đủ rậm để giúp nàng tránh mưa.
Hình như nàng say mất rồi, giá như lúc này đang ở nhà, nàng có thể lăn ra ngủ thì tốt biết mấy, mắt nàng long lanh màu hổ phách, nàng vẫn đủ tỉnh táo để biết phải ngồi đây đến bao giờ tỉnh rượu mới có thể về nhà, dù trời có mưa đến cỡ nào. Nàng ngả hẳn đầu vào thành ghế, chiếc chai thủy tinh vẫn còn sóng sánh chất nước cay nồng lăn tròn vỡ tan, một bàn tay vô tình chạm phải mảnh thủy tinh, máu túa ra đỏ rực như một đóa dâm bụt cười nhạo cuộc đời. Chẳng có gì để cầm máu, nàng chán nản áp tay vào chiếc áo sơ mi màu cà phê sữa, máu nhuộm đỏ vạt áo.
- Lấy cái này mà dùng.
Chẳng biết từ bao giờ, một cái ô màu xám bạc đã che trên mái đầu ướt nước của nàng, một bàn tay xa lạ chìa ra tấm khăn mùi xoa màu xanh dương thơm mùi dầu cao sao vàng (?!). Nàng ngước đôi mắt nhòe nước, nàng cũng chẳng hiểu mình khóc từ bao giờ.
- Cám ơn.
Giọng nói xa lạ ngồi xuống bên cạnh, chẳng hỏi tại sao nàng ra nông nỗi này, chỉ im lặng nhìn về mặt hồ đang mờ nước, bàn tay kiên định ngả chiếc ô nghiêng về phía nàng. Máu đã ngừng chảy, nàng cũng ngừng khóc từ lúc nào không hay.
- Cám ơn. Nhưng anh không phải ngồi che mưa cho tôi thế này đâu … Chiếc khăn … tôi sẽ trả tiền cho anh chiếc khăn này.
- Cô nghĩ cô đủ tiền trả chiếc khăn này à.
Mắt nàng ngỡ ngàng – Vậy cho tôi địa chỉ, tôi sẽ giặt sạch và trả lại cho anh sau.
- Thôi tôi đùa cô đấy. Cô cứ cầm lấy. Cô định ngồi đây đến bao giờ, không định về nhà sao.
- Bao giờ tôi tỉnh rượu tôi sẽ về.
- Nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm, cô không biết câu này à.
- Sao anh biết tôi sầu.
- Tôi đoán.
Nàng cúi đầu mỉm cười thay cho câu trả lời, chẳng hiểu tại sao nàng nghĩ hoàn cảnh của mình giống y như trong phim, chẳng có chút thực tế nào, thực tế thường không xuất hiện một chàng trai tuấn tú đến che mưa cho cô gái mà sẽ là một tên du côn đến trêu gẹo và abc … xyz gì sau đấy thì chẳng ai đoán được.
- Anh làm gì vào giờ này … và vào thời tiết này ngoài công viên.
- Tôi đi học về, thấy cô …
- Cám ơn.
- Cô cám ơn tôi hơi sớm đấy, chắc gì tôi đã không có ý đồ xấu xa với cô.
- Tôi trông anh có vẻ là người tốt mà – Nàng phá lên cười vô tư.
Chàng trai mỉm cười, nụ cười không rạng rỡ nhưng trong thời điểm này thì đúng như ánh mặt trời bừng lên sau đêm tối.
- Thôi tôi tỉnh rượu rồi, tôi về đây, anh cho tôi địa chỉ để tôi đến trả khăn.
- Cho cô luôn.
- Chắc không, nếu thế thì cám ơn lần nữa.
Hôm đó là một ngày tồi tệ của nàng.
Sáng nàng mới biết tin, bố mẹ nàng đã chính thức hóa việc phân chia tài sản và chia đôi gia đình (ý là ly hôn). Nàng hùng hổ ra khỏi cổng, quắc mắt đá bay con chó nhà hàng xóm mà ngày thường nàng rất yêu quý một cái tím bụng, con chó nhìn nàng với ánh mắt khó hiểu và kêu ăng ẳng.
Chiều, nàng nhận được tin bài tiểu luận đạt điểm không như mong muốn. Nàng bẻ đôi cái bút chì của đứa ngồi bên cạnh và văng ra một câu chửi thề, mọi người nhìn nàng khó hiểu.
Chiều tối, nàng quyết định đi uống rượu giải sầu, mọi người trong công viên nhìn nàng khó hiểu.
Lếch thếch đi về nhà, cửa đóng im, tối tăm và mù mịt. Chưa có ai về, nàng tự nhủ, liệu sẽ có ai về không nhỉ, tối nay. Cánh cửa sắt kêu rin rít đến chói tai. Con chó nhà bên chạy ra len lén nhìn nàng:
- Xin lỗi, sáng nay tao hơi điên – Nàng dơ tay ra định xoa đầu nó, nhưng nó đã chạy té khói vào trong nhà.
Nàng úp bát mì, sì sụp trong màn hơi nước dàn dụa bốc mờ cả kính. Bàn tay quấn khăn đã được tháo ra sát trùng sạch sẽ, một cảm giác nhói đau tê buốt xộc thẳng lên đầu. Giấc ngủ đến một cách chập chờn. Gió từ cửa sổ quên đóng thổi vào vi vút, người nằm trên gi.ường co ro cúm rúm như một con chó hoang lạc bầy.
…
- Hóa ra, anh học cùng trường.
- Và trên em một khóa.
Sau một đêm mưa bão, nàng đến trường với đôi mắt thâm quầng, từ nhà xe bước ra, nàng gặp anh.
- Sao trước đây em không nhìn thấy anh nhỉ.
- Ai biết được, hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng. Tay em thế nào rồi ?
- Chắc là ổn.
Từ ngày hôm đó, nàng đã biết, cảm giác được người khác quan tâm không còn khiến nàng cảm thấy khó chịu và có một người để chú ý đến cũng thú vị không kém.
Từ trước đến nay, nàng luôn thấy những câu hỏi đại loại như: ăn cơm chưa, đang làm gì, có khỏe không,… nghe giả tạo chết thôi, nó khiến nàng thấy phát sốt vì khó chịu, thế là nàng không những không hỏi thăm ai như thế bao giờ mà ghét luôn những ai hỏi nàng như thế. Thậm chí ngay cả phép lịch sự cơ bản như hỏi thăm người ốm, bạn bè vui buồn, bị điểm thấp … nàng cũng liệt vào hàng giả tạo (?!), không cần thiết, vì có hỏi cũng chẳng giúp được gì, mọi người cho rằng nàng vô tâm quá mức độ. Và việc nàng chia sẻ với ai đó điều gì, cũng hiếm hoi như việc rau bán ngoài chợ không phun thuốc trừ sâu.
Thế nhưng gặp anh, chuyện nó lại đi theo chiều hướng ngược lại. Thế cho nên, ai biết được anh có ý nghĩa với nàng như thế nào.
Khi những lúc đầu óc rối ren mà lại cần tập trung vào ôn thi thì ai là người đã động viên nàng cố gắng bằng chính sự tin tưởng của họ.
Khi những lúc tâm trạng ủ ê, mặt mày nhăn nhó, ai là người có nụ cười khiến nàng dãn cả cơ mặt.
Khi những lúc ốm đau sụt sùi, ai là người quan tâm đến nàng mà không làm nàng khó chịu hay ngượng ngùng cáu gắt.
Khi những hôm tồi tệ, tưởng như ngày tận thế đến nơi, ai là người đã vui vẻ rủ nàng lòng vòng đâu đó.
Ai là người có thể khiến nàng chia sẻ những lúc mình yếu đuối nhất.
Ai là người có thể khiến nàng đủ tin tưởng để nói ra những điều mà sau đấy không hề hối hận.
Ai ? Ai ? Ai là người như thế ?
Chẳng phải diễn tả như một luồng áng sáng chói chang, một luồng gió thổi vào mát rượi cho nó văn vẻ màu mè, chỉ đơn giản là anh giống như một chiếc đèn pin sáng lên trong những tối đột ngột mất điện, thế đã quá đủ.
Vì vậy, đừng vội phán xét nàng là con người ích kỷ, xấu xa hay tiểu nhân.
…
Thế nhưng cái sự lãnh đạm và kiêu ngạo không quan tâm đến người khác của nàng đã hại nàng, nàng không biết cách thể hiện tình cảm khi yêu quý đến một ai đó, nàng chỉ thích thể hiện cái tôi của mình để gây chú ý với họ, nàng càng không biết rằng điều đó khiến người khác khó chịu, nàng càng chẳng biết rằng tình cảm không giống như một bàn cờ mà nàng có thể chủ tâm sắp đặt, nàng càng không hiểu rằng tình cảm nhiều khi không thể chỉ cảm nhận mà được. Nàng đã nhầm thật rồi. Uổng cho việc nàng luôn tự cao tự đại vào sự sáng suốt của mình. Nàng chẳng hiểu tâm lý của mình huống hồ là tâm lý người khác, mà điều gì không chắc chắn thì cố gắng níu kéo làm gì.
Đi nước cờ áp chót, nàng là người thua cuộc.
...
Vậy mà hôm nay, vào một buổi tối đẹp tuyệt vời, nàng đang gặm nhấm nỗi nhớ anh ở một quán hai người từng đến, thế mà nàng lại gặp ai đây.
Là ai, là ai khiến tim nàng đau đớn. Bao điều nàng đã từng muốn hỏi anh, bao điều nàng đã từng muốn nói với anh, tất cả đều được nàng cho vào ngăn kéo và thề không bao giờ mở ra lục lại. Nàng chưa từng nói nàng thích anh, nhưng nàng đã yêu anh mất rồi. Chính nàng là người ra quyết định từ bỏ đấy chứ. Thế nhưng, hôm nay, nàng lại bị làm sao thế này ?
Uống nốt tách trà cuối cùng, nàng bình thản đứng lên đi về phía cửa:
- Chào! Hai người về sau nhé – Nàng xuống cầu thang đi thẳng, chẳng thèm đoái hoài lại phía sau có ánh mắt ai đang dõi theo.
…
Khúc dạo đầu vừa trầm buồn da diết lại hoành tráng không nguôi của bài Melodramma vang lên khiến tim nàng như thắt lại.
- Em ngủ chưa ?
- Sắp rồi.
- Em xuống dưới nhà một lát được không ?
- Để làm gì ?
- Anh muốn nói chuyện với em.
- Khuya rồi, để mai hẵng nói.
- Không – Tiếng anh hét lên trong điện thoại.
…
- Tại sao em lại biến mất ?
- Em không biến mất.
- Tại sao em tránh mặt anh ?
- Em không tránh mặt anh. Anh gặp em để hỏi những câu này à ? Em lên nhà đây !
- Khoan, anh chưa nói hết. Tự dưng em biến mất, tự dưng em tránh mặt anh, tại sao em lại như thế ?
- Chẳng có gì là tự dưng cả, em không muốn mình là người thứ ba thôi.
- Người thứ ba ? Đã có người thứ hai đâu mà có người thứ ba.
Nàng cười buồn thảm và nhìn thẳng vào mắt anh – Đến bây giờ anh vẫn không nói thật với em, anh đã quay lại với chị ấy rồi còn đâu, em có mặt để làm gì ?
- Quay lại ? Bao giờ ? Ai nói ? À, tối nay, em hiểu nhầm rồi …
- Nhầm, em chẳng bao giờ nhầm – Nàng gắt lên cắt ngang lời anh – Em không thích ai đó nói mình sai đâu.
- Anh biết rồi, nhưng em đừng luôn cho là mình đúng như thế, nhận sai một lần có sao đâu.
- Nhưng em không sai – Nàng dằn giọng – Chị ấy nói với em hai người quay lại rồi, em không nghe nhầm đâu.
- Thì ra đấy là lý do – Anh phá lên cười khi nhìn mặt nàng tối sầm. Nàng vùng vằng toan đưa tay kéo cửa thì bị tay anh đưa ra cản lại – Đúng là có người muốn quay lại nhưng không phải anh, không ngờ người đa nghi như em lại nghe gió thổi một chiều như thế. Còn tối nay vì là sinh nhật của người ấy nên người ấy nói muốn gặp anh, không hề có chuyện gì khác.
- Em không tin.
- Vậy em muốn tin anh và người ấy quay lại với nhau à ?
- Thế anh nói điều này với em làm gì ?
- Vì anh thấy thái độ của em tối nay … hiện rõ hai chữ “ghen tuông”.
- Cái gì, không có chuyện đấy xảy ra đâu.
- Nhỡ có thì sao ?
- Không nhỡ nhàng gì hết.
- Nhỡ anh bảo anh sợ em chạy mất thì sao ?
- Không tin, em đi ngủ đây.
- Em không ngủ được đâu mà tuyên bố hùng hồn như thế.
Và đúng là tối hôm đó nàng không ngủ được thật.
Những tình tiết được cho là đặc sắc trên thực tế chấm dứt ở đây, còn hiện tại, hai người họ là một đôi, bình thường như bao cặp đôi khác nên tác giả không có gì để viết.
…
(Phần này nếu như được phóng tác thì tác giả sẽ thêm vào chi tiết là chàng trai lợi dụng lúc cô gái quay đi, kéo giật tay nàng lại, ôm nàng một cái và hỏi lại “Như thế này em có tin không ?” rồi … có thể hôn nàng một cái …, để tăng thêm lòng tin chẳng hạn ^^, các độc giả có đồng ý với ý kiến này không ?)
Hiệu chỉnh bởi quản lý: