Người Lạ Trên Chuyến Xe Đêm

Sooojs

Thành viên
Tham gia
29/8/2024
Bài viết
1
Trời đã khuya, chiếc xe buýt cuối cùng của ngày đang lăn bánh chậm rãi qua những con đường vắng lặng của thành phố. Đêm nay, bầu trời đặc quánh bởi những đám mây đen xám xịt, chỉ còn lại vài ánh đèn vàng nhạt nhòa rọi xuống con đường đầy những vết nứt thời gian. Những hàng cây khô héo đứng lặng im, như muốn che giấu đi những câu chuyện buồn mà chúng đã chứng kiến. Không khí tĩnh mịch đến mức người ta có thể nghe rõ tiếng động cơ xe nặng nề, tiếng cánh cửa đóng mở mỗi khi chiếc xe dừng lại tại một trạm.

Linh ngồi ở hàng ghế cuối, lặng lẽ và cô đơn. Cô nhìn ra cửa sổ, nhưng chẳng còn tâm trí để thưởng thức những cảnh vật vụt qua. Cô vừa kết thúc một ngày dài ở bệnh viện, nơi cô làm y tá. Hôm nay là tròn một năm ngày ba cô mất vì căn bệnh ung thư quái ác. Cô vẫn nhớ rõ từng ngày tháng cuối cùng của ba: từng cơn đau đớn, từng ánh mắt khát khao sống, từng lời nói dặn dò vội vã. Nhớ nhất là những ngày ba còn khỏe mạnh, đưa cô đi chơi công viên vào mỗi chiều cuối tuần. Ông hay ngồi bên bờ hồ, kể cho cô nghe về những giấc mơ ông chưa thực hiện được, về chuyến đi xuyên Việt mà ông hằng mong muốn. Nhưng giờ đây, tất cả đã trở thành những ký ức vụn vỡ, những mảnh ghép đau lòng trong trái tim Linh.

Linh cảm thấy trống trải vô cùng. Những ngày sau khi ba mất, cô như bị đẩy vào một hố sâu không đáy, nơi nỗi đau và sự cô độc cứ kéo dài vô tận. Mẹ cô bận rộn với công việc để không nghĩ về sự mất mát, còn cô thì cứ giam mình trong những ký ức cũ. Đôi khi, Linh ước mình có thể ngủ một giấc thật dài, quên đi tất cả. Nhưng cuộc sống vẫn tiếp tục, và cô vẫn phải cố gắng vượt qua từng ngày.

Phía bên kia xe, một người đàn ông trung niên đang ngồi im lặng. Ông mặc bộ quần áo đã bạc màu, gương mặt gầy gò, khắc khổ, và đôi mắt thâm quầng đầy mệt mỏi. Ông ngồi cúi đầu, tay giữ chặt một bức ảnh cũ đã nhòe nhoẹt màu sắc. Trong bức ảnh, một người phụ nữ mỉm cười dịu dàng, ánh mắt đầy yêu thương. Linh thoáng thấy ông nhìn vào bức ảnh với một nỗi buồn không thể diễn tả thành lời. Cô đoán rằng, người phụ nữ ấy hẳn là người mà ông đã từng yêu thương nhất. Linh chợt nhận ra, nỗi đau mất mát có thể khiến những con người xa lạ trở nên gần gũi đến lạ kỳ.

Chiếc xe dừng lại ở trạm cuối. Mọi người lần lượt bước xuống, chỉ còn lại Linh và người đàn ông trung niên. Ông bắt đầu lục lọi túi áo, túi quần, rồi ví, nhưng dường như không tìm thấy điều mình cần. Gương mặt ông thoáng hiện vẻ lúng túng và lo lắng, như một người lạc lối giữa dòng đời. Ông khẽ thở dài, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ một cách vô vọng.

Không hiểu vì sao, Linh lại cảm thấy có một sợi dây vô hình nào đó kéo cô đến gần người đàn ông. Cô tiến lại gần ông, lấy ra một tờ tiền nhỏ và đặt vào tay ông. Người đàn ông nhìn lên, đôi mắt ngấn nước, không phải vì số tiền nhỏ nhoi, mà vì sự ấm áp mà ông đã tìm thấy giữa đêm lạnh. Linh ngồi xuống cạnh ông, không nói lời nào, chỉ yên lặng nghe những tiếng nức nở nghẹn ngào.

Ông kể rằng, người phụ nữ trong ảnh là vợ ông. Bà đã qua đời vì một cơn bạo bệnh cách đây đúng một năm. Tối nay, ông muốn lên chuyến xe cuối cùng này, vì đây là chuyến xe mà cả hai vợ chồng ông thường đi cùng nhau sau mỗi lần tan tầm. Ông chỉ muốn ngồi lại trên chiếc ghế mà bà từng ngồi, để cảm nhận lại hơi ấm đã tắt lịm từ lâu. Linh lắng nghe câu chuyện của ông, thấy lòng mình như trĩu nặng. Cô nhận ra, nỗi đau của mình không còn là gánh nặng cô độc. Nó đã được sẻ chia, dù chỉ là trong khoảnh khắc giữa hai con người xa lạ.

Chuyến xe dừng lại lần cuối, và Linh cùng người đàn ông bước xuống. Đêm vẫn lặng lẽ trôi, chỉ có những bước chân chậm rãi vang vọng trên con đường vắng. Linh đứng nhìn người đàn ông bước đi trong bóng tối, dáng vẻ lầm lũi nhưng không còn nặng nề như trước. Cô cảm thấy nhẹ lòng hơn, như thể những nỗi đau và kỷ niệm buồn đã được xoa dịu bởi sự đồng cảm và tình người giản đơn.

Chuyến xe đêm ấy vẫn tiếp tục lăn bánh trên con đường dài. Nhưng giờ đây, nó không chỉ chở những hành khách bình thường, mà còn chở theo những câu chuyện chưa bao giờ được kể, những nỗi đau chưa từng được bộc lộ, và cả một chút hy vọng mong manh về ngày mai. Hai con người, hai cuộc đời, đã tìm thấy sự an ủi trong nhau, dù chỉ là một thoáng giây ngắn ngủi. Và rồi, cả hai tiếp tục bước đi trên hành trình của riêng mình, nhưng trái tim đã nhẹ nhàng hơn, bởi họ biết rằng, đôi khi, chỉ cần một khoảnh khắc chia sẻ cũng đủ làm dịu đi những nỗi đau thầm lặng nhất trong lòng.
 
×
Quay lại
Top Bottom