Hư Vô Hồn
Thành viên
- Tham gia
- 21/10/2024
- Bài viết
- 2
Tôi không bao giờ có thể quên cái cảm giác lạc lõng và bế tắc trong suốt những năm tháng tuổi trẻ của mình. Ngay sau khi cha mẹ mất, tôi dường như bị ném vào một thế giới mà tôi không hiểu rõ, một thế giới mà tôi chưa bao giờ chuẩn bị tinh thần để đối mặt. Mỗi ngày trôi qua như một cuộc chiến dai dẳng với chính bản thân mình. Tôi không biết ai đang nhìn vào tôi, hay ai đang chờ đợi tôi sai lầm. Tôi chỉ biết rằng tất cả đều cảm thấy trống rỗng, và chẳng có thứ gì có thể lấp đầy khoảng trống ấy.
Tuổi 16 là thời điểm tồi tệ nhất. Trong mắt bà ngoại, tôi có lẽ chỉ là một đứa trẻ bướng bỉnh, hay nổi loạn. Nhưng sự thực là, tôi không thể kiểm soát nổi chính mình. Tôi cảm thấy mình bị đè nặng bởi kỳ vọng, trách nhiệm mà tôi không thể gánh vác. Làm sao một đứa trẻ mất cha mẹ có thể hiểu hết những áp lực mà người khác đặt lên vai nó?
Tôi nhớ rất rõ ngày đó, khi tôi rời khỏi nhà, lần đầu tiên cảm thấy tự do – nhưng cũng đầy cay đắng. Tôi đã trốn khỏi bà ngoại. Tôi không muốn nghe những lời mắng mỏ, không muốn đối diện với bất kỳ ai nữa. Tôi đã cảm thấy như tất cả mọi thứ trong cuộc sống này là giả dối. Tôi không muốn phải cố gắng nữa.
Tôi lang thang suốt nhiều giờ, chẳng biết mình đang đi đâu. Những con đường của thành phố vào buổi tối lặng lẽ đến kỳ lạ. Tôi đi qua những con hẻm tăm tối, thấy những ánh đèn neon mờ ảo chiếu lên các bức tường loang lổ. Thỉnh thoảng, tôi nghe thấy tiếng còi xe, tiếng cười nói của những người xa lạ đang tận hưởng cuộc sống. Và mỗi lần nghe những âm thanh ấy, tôi càng cảm thấy cô độc hơn. Tôi không thuộc về nơi này – không thuộc về bất kỳ đâu.
Tôi đã đến một công viên vào cuối đêm đó. Ngồi một mình trên chiếc ghế đá, tôi nhìn lên bầu trời. Những ngôi sao dường như xa vời hơn bao giờ hết, giống như tôi đang đứng giữa khoảng cách vô tận giữa sự sống và cái chết. Lúc ấy, tôi đã nghĩ đến cha mẹ, đã nghĩ đến việc tất cả sẽ dễ dàng hơn nếu tôi không còn tồn tại nữa. Tôi cảm thấy như mọi thứ trong cuộc đời này chỉ là những chuỗi đau đớn kéo dài vô tận. Tôi đã muốn biến mất.
Nhưng chính lúc đó, Leo – em trai tôi – xuất hiện. Cậu bé chạy đến bên tôi, đôi mắt tràn đầy lo lắng. “Chị đi đâu suốt vậy? Em tìm chị mãi!” Leo vẫn còn rất nhỏ vào thời điểm đó, nhưng cậu đã biết lo lắng cho tôi. Cậu là người duy nhất tôi cảm thấy mình còn có trách nhiệm với, người duy nhất mà tôi không thể từ bỏ.
Tôi nhớ rõ hình ảnh của Leo khi ấy. Cậu bé đứng trước tôi, run rẩy trong gió đêm lạnh lẽo, nhưng ánh mắt của cậu tràn đầy sự kiên nhẫn và yêu thương mà tôi chưa bao giờ cảm nhận từ ai khác. Leo không trách móc tôi, cũng không hỏi gì nhiều. Cậu chỉ ngồi xuống bên cạnh tôi, nắm lấy tay tôi và nói, “Em không biết chị đang nghĩ gì, nhưng chị đừng bỏ đi nữa, được không?”
Lúc đó, tôi đã khóc. Khóc như chưa bao giờ khóc trước đó. Những giọt nước mắt trào ra từ nỗi đau mà tôi đã dồn nén suốt nhiều năm. Tôi khóc vì cảm thấy có lỗi với Leo, vì đã bỏ mặc cậu, vì đã để cậu trở thành người duy nhất phải gánh vác trách nhiệm kéo tôi khỏi vực thẳm. Tôi khóc vì những cảm xúc mà tôi không thể diễn đạt, vì sự giận dữ với chính mình.
Leo không nói gì thêm. Cậu chỉ ngồi đó, nắm chặt tay tôi cho đến khi tôi bình tĩnh lại. Tôi đã cố gắng xin lỗi, nhưng Leo lắc đầu, như thể mọi lời giải thích đều là vô nghĩa. Cậu bé chỉ đơn giản muốn tôi quay về. Và đó là khoảnh khắc mà tôi nhận ra, dù thế nào đi nữa, tôi cũng không thể bỏ rơi Leo.
Nhưng việc nhận ra điều đó không có nghĩa là tôi thay đổi ngay lập tức. Thật khó để thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn của cảm giác tội lỗi và tự thương hại. Tôi tiếp tục đắm chìm trong sự nổi loạn của tuổi trẻ. Tôi vẫn cãi nhau với bà ngoại, vẫn tách biệt mình khỏi thế giới xung quanh. Nhưng có một điều đã thay đổi – Leo luôn ở đó, và sự hiện diện của cậu là thứ duy nhất giữ tôi không rơi xuống đáy vực.
Những năm tháng ấy đầy mâu thuẫn và xung đột. Tôi luôn cảm thấy như mình đang đấu tranh với tất cả mọi người, và tệ nhất là, với chính bản thân mình. Tôi không biết mình muốn gì, tôi không biết tại sao mình cảm thấy tức giận đến vậy. Tôi chỉ biết rằng, tất cả những gì tôi từng tin tưởng đã bị xé toạc. Không ai có thể hiểu được tôi, và tôi cũng chẳng thể hiểu nổi bản thân mình.
Tôi bắt đầu thu mình vào trong thế giới riêng. Ở trường, tôi tránh mặt bạn bè. Tôi không muốn ai thấy mình yếu đuối, nhưng cũng không muốn giả vờ rằng mình ổn. Tôi dành phần lớn thời gian ở thư viện, đọc sách và viết. Những cuốn sách là nơi tôi trốn thoát, và viết lách là cách duy nhất tôi có thể giải tỏa cảm xúc của mình. Tôi đã viết rất nhiều về cha mẹ, về cái chết, về nỗi sợ hãi của mình. Nhưng tôi chưa bao giờ viết về Leo – ít nhất là không trực tiếp.
Vì Leo là người duy nhất mà tôi cảm thấy không thể để mất. Cậu bé là lý do duy nhất mà tôi tiếp tục sống sót qua những ngày tháng tăm tối đó. Tôi không dám nghĩ đến chuyện nếu một ngày tôi không còn Leo nữa thì tôi sẽ như thế nào. Cậu bé là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời tôi, dù tôi không bao giờ thừa nhận điều đó. Tôi sợ mất cậu – và nỗi sợ đó đã trở thành sự thật sau này.
Và đó là điều mà tôi không bao giờ có thể tha thứ cho chính mình.
Tuổi 16 là thời điểm tồi tệ nhất. Trong mắt bà ngoại, tôi có lẽ chỉ là một đứa trẻ bướng bỉnh, hay nổi loạn. Nhưng sự thực là, tôi không thể kiểm soát nổi chính mình. Tôi cảm thấy mình bị đè nặng bởi kỳ vọng, trách nhiệm mà tôi không thể gánh vác. Làm sao một đứa trẻ mất cha mẹ có thể hiểu hết những áp lực mà người khác đặt lên vai nó?
Tôi nhớ rất rõ ngày đó, khi tôi rời khỏi nhà, lần đầu tiên cảm thấy tự do – nhưng cũng đầy cay đắng. Tôi đã trốn khỏi bà ngoại. Tôi không muốn nghe những lời mắng mỏ, không muốn đối diện với bất kỳ ai nữa. Tôi đã cảm thấy như tất cả mọi thứ trong cuộc sống này là giả dối. Tôi không muốn phải cố gắng nữa.
Tôi lang thang suốt nhiều giờ, chẳng biết mình đang đi đâu. Những con đường của thành phố vào buổi tối lặng lẽ đến kỳ lạ. Tôi đi qua những con hẻm tăm tối, thấy những ánh đèn neon mờ ảo chiếu lên các bức tường loang lổ. Thỉnh thoảng, tôi nghe thấy tiếng còi xe, tiếng cười nói của những người xa lạ đang tận hưởng cuộc sống. Và mỗi lần nghe những âm thanh ấy, tôi càng cảm thấy cô độc hơn. Tôi không thuộc về nơi này – không thuộc về bất kỳ đâu.
Tôi đã đến một công viên vào cuối đêm đó. Ngồi một mình trên chiếc ghế đá, tôi nhìn lên bầu trời. Những ngôi sao dường như xa vời hơn bao giờ hết, giống như tôi đang đứng giữa khoảng cách vô tận giữa sự sống và cái chết. Lúc ấy, tôi đã nghĩ đến cha mẹ, đã nghĩ đến việc tất cả sẽ dễ dàng hơn nếu tôi không còn tồn tại nữa. Tôi cảm thấy như mọi thứ trong cuộc đời này chỉ là những chuỗi đau đớn kéo dài vô tận. Tôi đã muốn biến mất.
Nhưng chính lúc đó, Leo – em trai tôi – xuất hiện. Cậu bé chạy đến bên tôi, đôi mắt tràn đầy lo lắng. “Chị đi đâu suốt vậy? Em tìm chị mãi!” Leo vẫn còn rất nhỏ vào thời điểm đó, nhưng cậu đã biết lo lắng cho tôi. Cậu là người duy nhất tôi cảm thấy mình còn có trách nhiệm với, người duy nhất mà tôi không thể từ bỏ.
Tôi nhớ rõ hình ảnh của Leo khi ấy. Cậu bé đứng trước tôi, run rẩy trong gió đêm lạnh lẽo, nhưng ánh mắt của cậu tràn đầy sự kiên nhẫn và yêu thương mà tôi chưa bao giờ cảm nhận từ ai khác. Leo không trách móc tôi, cũng không hỏi gì nhiều. Cậu chỉ ngồi xuống bên cạnh tôi, nắm lấy tay tôi và nói, “Em không biết chị đang nghĩ gì, nhưng chị đừng bỏ đi nữa, được không?”
Lúc đó, tôi đã khóc. Khóc như chưa bao giờ khóc trước đó. Những giọt nước mắt trào ra từ nỗi đau mà tôi đã dồn nén suốt nhiều năm. Tôi khóc vì cảm thấy có lỗi với Leo, vì đã bỏ mặc cậu, vì đã để cậu trở thành người duy nhất phải gánh vác trách nhiệm kéo tôi khỏi vực thẳm. Tôi khóc vì những cảm xúc mà tôi không thể diễn đạt, vì sự giận dữ với chính mình.
Leo không nói gì thêm. Cậu chỉ ngồi đó, nắm chặt tay tôi cho đến khi tôi bình tĩnh lại. Tôi đã cố gắng xin lỗi, nhưng Leo lắc đầu, như thể mọi lời giải thích đều là vô nghĩa. Cậu bé chỉ đơn giản muốn tôi quay về. Và đó là khoảnh khắc mà tôi nhận ra, dù thế nào đi nữa, tôi cũng không thể bỏ rơi Leo.
Nhưng việc nhận ra điều đó không có nghĩa là tôi thay đổi ngay lập tức. Thật khó để thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn của cảm giác tội lỗi và tự thương hại. Tôi tiếp tục đắm chìm trong sự nổi loạn của tuổi trẻ. Tôi vẫn cãi nhau với bà ngoại, vẫn tách biệt mình khỏi thế giới xung quanh. Nhưng có một điều đã thay đổi – Leo luôn ở đó, và sự hiện diện của cậu là thứ duy nhất giữ tôi không rơi xuống đáy vực.
Những năm tháng ấy đầy mâu thuẫn và xung đột. Tôi luôn cảm thấy như mình đang đấu tranh với tất cả mọi người, và tệ nhất là, với chính bản thân mình. Tôi không biết mình muốn gì, tôi không biết tại sao mình cảm thấy tức giận đến vậy. Tôi chỉ biết rằng, tất cả những gì tôi từng tin tưởng đã bị xé toạc. Không ai có thể hiểu được tôi, và tôi cũng chẳng thể hiểu nổi bản thân mình.
Tôi bắt đầu thu mình vào trong thế giới riêng. Ở trường, tôi tránh mặt bạn bè. Tôi không muốn ai thấy mình yếu đuối, nhưng cũng không muốn giả vờ rằng mình ổn. Tôi dành phần lớn thời gian ở thư viện, đọc sách và viết. Những cuốn sách là nơi tôi trốn thoát, và viết lách là cách duy nhất tôi có thể giải tỏa cảm xúc của mình. Tôi đã viết rất nhiều về cha mẹ, về cái chết, về nỗi sợ hãi của mình. Nhưng tôi chưa bao giờ viết về Leo – ít nhất là không trực tiếp.
Vì Leo là người duy nhất mà tôi cảm thấy không thể để mất. Cậu bé là lý do duy nhất mà tôi tiếp tục sống sót qua những ngày tháng tăm tối đó. Tôi không dám nghĩ đến chuyện nếu một ngày tôi không còn Leo nữa thì tôi sẽ như thế nào. Cậu bé là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời tôi, dù tôi không bao giờ thừa nhận điều đó. Tôi sợ mất cậu – và nỗi sợ đó đã trở thành sự thật sau này.
Và đó là điều mà tôi không bao giờ có thể tha thứ cho chính mình.