MinhKhoi
Thành viên
- Tham gia
- 5/8/2025
- Bài viết
- 1
📖 CHƯƠNG 1 – ĐẠI TƯỚNG QUÂN KHAI MINH
Trên tầng mười hai của Cửu Trùng Thiên, nơi Thiên Cung tọa lạc, sương bạc cuộn trào, bao phủ vạn dặm không gian. Nơi đây là thánh địa của chính đạo thế gian, là nơi ánh sáng không bao giờ tắt, là nơi có các vị thần tiên băng thanh ngọc khiết, có các vì sao sáng chiếu rọi khắp thế gian. Vậy mà giờ đây, cũng tại nơi này, gió đã ngừng thổi, ánh sáng ngưng đọng tựa như vết cắt vĩnh cửu giữa vũ trụ hỗn mang. Nơi đây không còn âm nhạc du dương, không còn tiếng thần binh va chạm khi huấn luyện thiên binh, chỉ còn lại sự tĩnh mịch đến rợn người, báo hiệu một cơn đại kiếp sắp giáng trần. Trong lòng thiên điện Thái Hư uy nghi, hai bóng hình đứng đối diện, tựa hồ như hai cực thiện ác của càn khôn.
Một vị áo trắng kim văn, đôi mắt thâm thúy tựa tinh không, từng là chủ tể tam giới, thống trị muôn loài, ở trên ngôi cao vời vợi, chính là Thiên Đế. Vị kia tử bào cuồn cuộn, mái tóc bạc như sương tuyết buông dài, trên vai là Ngục Khuyển Tam Đầu đang gầm gừ, đôi mắt đỏ rực lóe lên sát khí ngút trời, đó là Minh Vương, chúa tể âm ti cửu u. “Ánh sáng tự phong cho mình quyền định đoạt sinh tử vạn linh. Ngươi gọi đó là trật tự, nhưng ta thấy không phải, nó như là xiềng xích trói buộc sự tự do vốn có!” Giọng Minh Vương trầm đục, vang vọng khắp đại điện, xé tan sự tĩnh mịch. Thiên Đế không đáp, ánh mắt vẫn uy nghiêm, tĩnh tại. Trong tay ông là Khởi Nguyên ký, quyển cổ thư ghi chép vận mệnh vũ trụ, đang phát sáng và khẽ run lên bần bật. Phải chăng lúc này đây đến cả ánh sáng cũng đang run sợ trước vực thẳm vô biên, tà khí quỷ dị do Minh Vương tạo ra? Dưới bậc ngọc điện cao vời, một thiếu nữ quỳ gối cô độc. Nàng là Thiên Diệp, một trong hai Hộ Pháp của Thiên Cung, nàng vận bạch y tinh khiết lòa xòa chạm đất, mái tóc đen huyền óng ả rũ mềm, gương mặt thanh tú khả ái, làm da trắng tựa tuyết ban mai. Đôi tay nàng đẫm máu, đang nắm chặt một lọ dược sứ vỡ nát.
“Không phải thiếp… không phải thiếp muốn hại người… Lam Ảnh nói đó là linh dược… để người nhìn thấu tấm lòng thiếp…” Nàng gục đầu xuống, tiếng nấc vỡ òa hòa cùng tiếng sấm sét xé toang bầu trời. “Thiếp chỉ muốn… người đừng rời bỏ thiếp, bên cạnh thiếp mãi mãi…” Không một ai đáp lời nàng. Cả trời đất cũng dường như câm nín và cảm thán, vừa giận vừa thương, không còn lời nào để biện giải. Thiên Linh, vị Hộ Pháp còn lại của thiên cung, tiến đến bên cạnhnàng. Ánh sáng thanh dịu từ Huyền Vũ – thần thú tọa trấn sau lưng chàng lặng lẽ bao bọc lấy Thiên Diệp, nàng đang run rẩy như cành đào mong manh trước cơn bão tuyết. “Nàng đã chịu đủ khổ đau rồi,” Thiên Linh khẽ thì thầm, ánh mắt tràn đầy xót xa. “Tội không nằm ở nàng, ta không tin nàng là người bỏ độc h.ãm hại Thiên Đế, người mà bấy lâu nàng vẫn hằng ao ước được sở hữu trái tim. Nhưng Thiên Diệp muội tử ơi, nàng có quá ngây thơ không khi tin vào lời ngon ngọt dụ dỗ của Lam Ảnh, nàng rõ biết trước giờ hắn – một trong Tứ Đại Thiên Vương, vốn bất đồng chính kiến với chúng ta mà.” Cùng lúc đó, Thiên Đế đưa tay, nâng cuốn cổ thư Khởi Nguyên lên ngang ngực. Đôi mắt thâm sâu của ông nhìn về phía chân trời vô tận, nơi vầng dương quang bắt đầu tan chảy vào hư vô. “Nếu niềm tin đã vỡ vụn, vậy thì chúng ta…chúng ta…hãy để nhân loại lần này tự mình lựa chọn vận mệnh.” Nói đoạn, ông xé toạc Khởi Nguyên ký. Cổ thư vỡ thành năm mảnh, hóa thành những luồng sáng chói lọi, phiêu tán về năm phương trời, tia sáng cuối cùng rơi khỏi Thiên Cung, tựa một vì sao băng chệch khỏi quỹ đạo, gieo hạt giống mới xuống nhân gian xa thẳm. Liên tiếp các tiếng sấm nổ vang trời, cột trụ Thiên Cung sụp đổ.Ngay lúc đó, Thiên Đế tung mình nhảy khỏi tầng mây, th.ân thể hòa làm một với ánh sáng, lao thẳng xuống cõi hồng trần…Từ đây, Thiên Giới không còn tồn tại vì người thủ lĩnh suốt mấy trăm năm qua đã hoá kiếp chuyển sinh, để lại một thiên cung từng hừng hực hào quang sáng chói bao phủ lục địa năm xưa, nay đã thành đống đổ nát sau sự tấn công bất ngờ của Ma giới do Minh Vương Vô Thiên dẫn đầu. Ngay lúc đó, cả Thiên Cung rung chuyển rồi đổ sập, một tiếng nổ lớn vang lên, tất cả công trình kì vĩ treo lơ lửng trên tầng trời thứ mười hai tan vào hư vô không để lại chút dấu vết, một màn đen buông xuống, báo hiệu tương lai u ám sắp tới. Nhưng đâu đó trong trái tim của mỗi vị thần, hạt giống mà Thiên Đế đã gieo khi nãy chính là hi vọng cho sự trở lại sau này, một ánh sáng mới, một khởi nguyên mới, sắp sửa bùng lên rực rỡ.
******
Tám trăm năm đã trôi qua kể từ ngày Thiên Cung sụp đổ, dấu tích vàng son nay đã hóa thành truyền thuyết. Dưới nhân gian, thế giới đã phát triển rất nhiều so với trước đây. Thiên hạ hiện chia làm năm nước lớn gồm Ất Mộc ở phía Đông, Canh Kim ở phía Tây, Bích Hoả ở hướng Nam, Quý Thuỷ ở phương Bắc và Mậu Thổ tại trung tâm, ngoài ra còn có bốn quốc gia trung lập và mười nước nhỏ, phụ thuộc vào năm nước lớn. Để điều phối và cân bằng lợi ích, tránh chiến tranh vô nghĩa, bảo hộ cống phẩm và giữ ổn định đại lục, một tổ chức quyền lực tối cao đã được kiến lập, gọi là Hội Đồng Thế Giới, là nơi định đoạt các vấn đề trọng yếu về thương mại, đầu tư, quốc phòng và liên minh giữa các quốc gia. Tại Lạc Thiên Hội Nghị Đình của Ất Mộc Quốc, một đại điện sáng rực bằng thủy tinh trong suốt, lơ lửng giữa tầng không, uy nghi như tiên phủ, Hội nghị thường niên năm nay được diễn ra trọng thể. Ngũ Vương của năm đại quốc và đại diện chín nước nhỏ thần phục đều tề tựu. Duy nhất vắng mặt là đại diện Tùng Hoa Quốc, vừa nổi loạn và đang bị trấn áp bởi quân đội Ất Mộc. Chủ tọa hội nghị là Lam Ảnh, vị vua của Quý Thủy Quốc, hắn là đương kim Chủ tịch Hội Đồng Thế Giới. Hắn ngồi thẳng lưng, tay đặt hờ trên long án điêu khắc tinh xảo, ánh mắt nửa khép nửa mở như đang ngủ, nhưng không điều gì có thể lọt khỏi tầm quan sát sắc bén của hắn. Bốn vị vương lớn còn lại gồm Minh Phượng của Bích Hỏa Quốc, Hoàng Chung của Canh Kim Quốc, Thiên Linh của Mậu Thổ Quốc và Bạch Tinh của Ất Mộc Quốc, mỗi người đều mang một khí chất riêng biệt: uy nghi ngút trời, sắc sảo tinh anh, cứng cỏi như thép, trầm ổn như núi. Riêng Bạch Tinh, hoàng đé Ất Mộc vận long bào ngọc lam thêu rồng ẩn hiện, gương mặt hòa nhã tựa gió xuân, giọng nói nhu thuận như nước chảy nhưng lại ẩn chứa ánh mắt sâu thẳm, dường như không ai có thể dò xét được suy nghĩ của hắn.
Cuộc thảo luận đang xoay quanh việc bầu lại chức Chủ tịch Hội Đồng cho nhiệm kì năm năm tiếp theo thì một cận thần của Ất Mộc Quốc vội vã tiến vào, quỳ một gối, giọng vang vọng khắp đại sảnh, báo tin chiến thắng:
- Tâu bệ hạ! Đại tướng quân Khai Minh đã toàn thắng tại Tùng Hoa Quốc! Quân phản loạn bị tiêu diệt tan tác, ngài đang dẫn quân khải hoàn trở về kinh thành!
Không gian chợt lặng đi một thoáng. Vài vị vương trong hội nghị liếc nhìn nhau, ánh mắt đầy ẩn ý. Ai cũng biết, Khai Minh, Trấn Quốc Đại Tướng Quân của Ất Mộc, không chỉ là một danh tướng trẻ tuổi lẫy lừng, mà còn là người đang được lòng dân chúng bốn phương, được ca tụng như biểu tượng của niềm tin và chính nghĩa, là trụ cột vững chắc của quốc gia, đại diện cho thế hệ mới. Hoàng đế Bạch Tinh khẽ mỉm cười gật đầu, giọng nói điềm đạm, không chút gì thể hiện cảm xúc:
- Rất tốt. Truyền lệnh ta, chuẩn bị lễ đón tướng quân về triều thật long trọng!
Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt ông ta thoáng liếc về phía Lam Ảnh, tựa như tia chớp xẹt qua bầu trời đêm. Cũng chính lúc đó, Lam Ảnh khẽ ngước lên, đôi mắt sâu như vực thẳm, tựa hồ như đã hiểu ý của Bạch Tinh. Không lời nào nói ra nhưng dường như cả hai đang có một âm mưu gì đó thật độc địa, thật thâm sâu, vì trong cuộc chơi chính trị, không có chỗ cho sự ngây thơ hay mềm lòng. Bên ngoài cửa sổ, một con chim đen huyền bí rời khỏi điện, lao vút về phía Bắc, nơi rừng sâu sương phủ dày đặc, ẩn chứa vô vàn bí mật và là lãnh địa Quý Thuỷ của Lam Ảnh.
Đêm buông chậm, màn đen bao trùm con đường đá nối Tùng Hoa quốc với kinh thành Thái Dương của Ất Mộc. Ba vạn quân Ất Mộc tiến bước đều đặn trong tiếng kèn đồng trầm đục, hùng tráng như tiếng vọng từ ngàn xưa. Dẫn đầu đoàn quân là Khai Minh, toàn thân vận giáp bạc hoàng kim lấp lánh dưới ánh trăng mờ, cưỡi trên lưng tuấn mã đen tuyền, phong thái uy nghiêm như một vị thiên thần giáng thế. Ánh mắt chàng sáng như gươm đã rút khỏi vỏ, ẩn chứa khí phách ngút trời, nhưng vẫn giấu một tia bình thản lặng yên như mặt hồ không gợn sóng, ẩn chứa sự tinh tường hiếm có. Đúng lúc đó, rừng cây ven đường bỗng rung động dữ dội, không có bất kì dấu hiệu nào báo trước, từ hai bên sườn núi, hàng loạt hắc y nhân lao ra như bóng ma, thân pháp quỷ mị, không một tiếng động. Trong tay họ là đoản đao hắt lên ánh sáng xanh lập lòe, trên người tỏa ra khí tức sát thủ lạnh lẽo thấu xương. Bọn chúng không chần chừ, lập tức ra tay tấn công Khai Minh, chiêu đầu chém tới nhanh như chớp giật, nhưng bọn sát thủ che mặt đã lầm, đã đánh giá thấp đối thủ của mình. Khai Minh tung người khỏi ngựa, động tác nhẹ nhàng như gió thoảng, tay rút kiếm khỏi vỏ. Một đường kiếm vẽ lên bầu trời đêm như dải ngân hà vắt ngang không trung, phá tan thế bao vây trong chớp mắt. Chàng di chuyển giữa loạn trận như rồng thần giáng thế, mỗi bước chân di chuyển thanh thoát, thân pháp cao cường và võ công biến hoá khôn lường, đánh cho bọn sát thủ tơi bời hoa lá, vì vốn dĩ chàng là một đại tướng quân, võ công hay khí thế đều đủ để áp đảo bất cứ ai, có lẽ bọn chúng quá khinh địch, coi thường nột vị tướng quân trẻ tuổi. Tuy nhiên, bọn hắc y nhân cũng không phải những kẻ tầm thường, trong lúc sơ hở, vai trái Khai Minh đã bị trúng ám khí từ một tên trong bọn sát thủ phóng ra, đột nhiên chàng cảm thấy cánh tay tê buốt mất hết cảm giác, thoáng chốc đã bị bọn chúng bao vây.
- Bảo vệ tướng quân! Tiếng quát vang vọng của tên đội trưởng, đội hộ vệ nhất tề lao tới, quyết tâm bảo vệ chủ tướng.
Bọn sát thủ thấy đại quân quá đông nhất tề xông tới cứu viện cho Khai Minh, tên cầm đầu nghĩ rằng đêm nay khó đạt được mục tiêu giết chàng, nhưng cũng đã ám toán chàng thành công, liền lập tức ra hiệu cho cả bọn rút lui vào bóng đêm, bỏ lại vài xác chết của các binh lính đi đầu nằm lạnh lẽo trên đất. Khai Minh được các binh sĩ đỡ lên ngựa và từ từ tiến về địa phận Thái Dương Thành với vết thương rỉ máu trên vai trái.
Sáng hôm sau, tại một tiểu viện tĩnh mịch ven thành, Dược Vương Khương Bách, nghĩa phụ của Khai Minh, người nổi danh khắp đại lục về y thuật cao siêu, đang truyền sức, dùng thuốc để giải độc cho Khai Minh. Người lão gầy gò, cao ráo, mái tóc đã bạc nhưng vầng trán cao, ánh mắt sáng như đuốc, dường như có thể thấu thị mọi sự trên đời. Hai tay ông đặt lên lưng chàng, từ từ truyền nội lực sang, luồng khí nóng lan khắp huyệt mạch, xua đi hàn khí và sự đau nhức do độc tố gây ra.
- Nội công của con đã tự bảo vệ tâm mạch, độc này tuy mạnh nhưng chỉ có tác dụng với bọn yếu kém, cũng may nội lực con thâm hậu. Nhưng con nhớ kỹ trong mấy ngày này phải an thần tịnh dưỡng, tuân thủ phác đồ điều trị ta đã cho con, nhớ uống thuốc đúng giờ. Nghĩa phụ Khương Bách nghiêm nghị dặn dò.
Khai Minh khẽ gật đầu. Trong ánh mắt chàng hiện lên sự ấm áp và hạnh phúc vì được nghĩa phụ yêu thương và chăm sóc. Khai Minh từ nhỏ mồ côi, được nghĩa phụ nhặt từ trong rừng đem về nuôi, chuyện mới đó mà đã hơn 20 năm. Chàng được nghĩa phụ nuôi dạy nên người, truyền thụ võ công cũng như đạo đức đối nhân xử thế, giờ đây chàng đã là một đại tướng quân đức cao vọng trọng khi tuổi đời còn rất trẻ, lại vừa lập chiến công cho đất nước, so với một đứa bé mồ côi như chàng nếu không gặp được nghĩa phụ, thì chắc có lẽ những chuyện này chỉ xảy ra trong giấc mơ mà thôi. Chàng đang miên man suy nghĩ thì bỗng ngoài cửa vang lên một tiếng gõ nhẹ. Một bóng người áo trắng tinh khôi bước vào, mang theo hơi sương buổi sớm se lạnh. Đó chính là Thiên Diệp, nhị công chúa của Ất Mộc Quốc, nàng có mái tóc đen huyền buông dài, áo lụa trắng như mây phiêu bồng, tay ôm một hộp gỗ chạm khắc tinh xảo. Nàng không mang theo bất kỳ lễ nghi rườm rà nào của hoàng thất, chỉ dẫn theo một cung nữ tên Như Yên, một cô gái dễ thương và có đôi mắt to tròn trong sáng. Thiên Diệp cúi chào Dược Vương, cha con Khai Minh cũng đứng dậy hành lễ, nhưng vì cử động nên vai trái chàng lại chảy máu. Thiên Diệp vội đỡ chàng ngồi xuống rồi nói:
- Hai vị không cần đa lễ, đại tướng quân lập đại công cho triều đình nhưng lại bị thích khách ám toán, ta hay tin lòng dạ bồn chồn nên đến đây thăm hỏi, sẵn ta có mang theo một củ nhân sâm ngàn năm mà năm trước Ngọc Phong quốc tiến cống cho Thái hậu, ta được người ban tặng lại, hôm nay đem đến đây tặng cho tướng quân dùng để vết thương mau khỏi, ngài là trụ cột quốc gia, không thể xảy ra chuyện gì được.
Khai Minh nhìn nàng, hai ánh mắt ẩn chứa nhu tình chạm nhau nhưng không dừng lại lâu vì nơi đây còn có Khương Bách và Như Yên. Nhưng chỉ một cử chỉ đó thôi cũng đủ thấy cả hai đang có tình ý với nhau. Dược Vương lên tiếng:
- Tạ ơn công chúa điện hạ đã quan tâm nghĩa tử của ta, người đích thân đến đây thật là vinh dự cho cha con ta, xin đa tạ người.
Thiên Diệp khoát tay, đáp lại một cách cung kính:
- Cha con hai vị đều là cao nhân có lòng dạ tốt bụng, cha thì hành y cứu người, con thì giết giặc bảo vệ tổ quốc, chỉ như vậy thôi cũng đủ cho ta kính trọng rồi, việc tặng nhân sâm không phải ban ơn gì cả, mà chỉ là chút lòng thành cảm tạ ân đức của hai người mà thôi.
Nhị công chúa Thiên Diệp không những xinh đẹp dịu dàng, hiền thục đoan trang lại còn lễ phép, thương dân như con, tinh thông cầm kì thi hoạ, võ nghệ cao cường, nàng không phải là một cô gái bình thường, nàng là nữ trung hào kiệt của hoàng thất Ất Mộc. Thiên Diệp và Như Yên cáo từ cha con Khương Bách, Khai Minh rồi trở về cung. Ba ngày sau, tại Ngọc Minh Điện, triều đình mở đại yến mừng công, pháo hoa nổ vang trời. Ánh đèn lồng treo sáng rực rỡ, nhạc trỗi vang lừng, mùi rượu nồng hòa với tiếng chúc tụng hoan hỉ từ bá quan văn võ. Hoàng đế Bạch Tinh ngồi trên điện cao, nâng chén ngọc bích, giọng nói vang vọng khắp đại sảnh:
- Nhờ công lao hiển hách của Trấn Quốc Đại Tướng Quân, biên cương yên ổn, lòng dân vững vàng.
- Toàn quốc xin kính chúc tướng quân khải hoàn! Tiếng hô "vạn tuế" vang rền như sấm động, chén rượu đồng loạt nâng cao.
Khai Minh cúi đầu nhận lễ, thái độ khiêm cung, thần sắc điềm đạm, không chút kiêu ngạo dù vừa lập chiến công lừng lẫy. Ở một góc điện xa, có một người không uống rượu và cũng chẳng vui mừng. Người đó là Thanh Khôi, Tể tướng Ất Mộc Quốc, hắn mím môi đứng lặng, ánh mắt phức tạp thể hiện nhiều suy tư trong lòng. Hắn nhìn Khai Minh không chớp mắt, dõi theo từng cử chỉ của chàng. Nhưng trong tận cùng trái tim, hắn có vẻ như đang ghen tị với Khai Minh, cả hai cùng độ tuổi, một kẻ đứng đầu quan văn, một người thống lĩnh quan võ, là hai cánh tay đắc lực trợ giúp Bạch Tinh thống trị cả một vùng phía đông rộng lớn của lục địa, nhưng Khai Minh liên tiếp lập được công lớn khiến cho Thanh Khôi bị chìm xuống so với tham vọng và sĩ diện của hắn, việc hắn ganh ghét Khai Minh cũng là lẽ thường ở đời. Hắn siết chặt chén rượu trong tay, ngón tay nổi gân xanh, tựa như đang bóp nát một mối hận thâm sâu.
Bên ngoài hoàng cung, pháo hoa vẫn nổ vang rền trời, vẽ nên những bông hoa ánh sáng rực rỡ. Nhưng cùng thời điểm đó, trong một căn mật thất tối tăm không ánh sáng, chỉ có đèn cầy leo lét, một tấm bản đồ quân sự của Ất Mộc Quốc được mở ra trên bàn đá lạnh lẽo, trên bức vách hiện lên hai bóng người đang trò chuyện với nhau. Ất Mộc Quốc xem ra không hề yên bình như vẻ bề ngoài đang thể hiện, bên trong e rằng có nhiều âm mưu và thủ đoạn đang âm thầm diễn ra, chỉ chực chờ bùng nổ khi thời cơ tới.
******
Không lâu sau đại yến mừng công, bầu không khí vui vẻ tại Ất Mộc Quốc vẫn chưa kịp lắng xuống thì những cánh thư khẩn từ biên giới phía Đông đã lần lượt bay về điện Ngọc Minh. Mỗi ngày có hàng chục bức thư khẩn 600 dặm truyền tin liên tục về kinh đô.
Khai Minh ngồi trầm mặc trước cửa sổ, ánh mắt lặng lẽ nhìn về nơi xa xăm, dường như đang chứa đựng nỗi niềm sâu xa nào đó. Sau lưng chàng là tập hồ sơ dày về tình hình chính trị Tùng Hoa, một bản báo cáo chi tiết có đóng dấu tối mật được gửi đến từ các trạm tin báo từ biên cương xa xôi. Thông thường bản báo cáo này chỉ gửi cho hoàng đế và vài vị trọng thần trong triều đình và Đại tướng quân Khai Minh là một trong số đó. Dưới ánh đèn dầu mờ nhạt, thế giới thật ra chưa từng bình yên như vẻ ngoài, tuy có Hội đồng Thế Giới lãnh đạo nhưng các quốc gia bên trong vẫn nghi kị, ganh đua lẫn nhau, ai cũng vì lợi ích quốc gia mình. Khai Minh lật kĩ từng trang báo cáo, chàng chau mày suy nghĩ về tin tức trong đó, vừa đọc vừa phải phân biệt và lọc ra xem tin nào là thật, tin nào là giả và tin nào là tin rác. Bản báo cáo viết:
Cục diện hiện tại của đại lục gồm mười chín quốc gia, được chia làm ba tầng nấc rõ rệt:
Ngũ đại quốc, năm nước lớn đóng vai trò trụ cột của Hội đồng Thế giới: Ất Mộc (phía Đông): nổi tiếng về y thuật, thảo dược. Canh Kim (phía Tây): sở hữu khoáng sản, luyện kim. Bích Hỏa (phía Nam): chuyên về học thuật và trận pháp. Quý Thủy (phía Bắc): âm u, lạnh lẽo, độc trùng và độc dược.Mậu Thổ (trung tâm): thương mại và buôn bán tấp nập.
Mười nước nhỏ thần phục ngũ đại quốc: Ất Mộc (Tùng Hoa Quốc, Ngọc Phong Quốc); Canh Kim (Thiết Huyền Quốc, Kim Sa Quốc); Bích Hoả (Viêm Tuyết Quốc, Dương Diệm Quốc); Quý Thuỷ (Hàn Lâm Quốc, U Ảnh Quốc) và Mậu Thổ( Thạch Long Quốc, Trường Tâm Quốc).
Bốn quốc gia trung lập vốn không chịu ảnh hưởng trực tiếp của ngũ đại quốc, nhưng cũng là thế lực tiềm ẩn chưa rõ mục đích: Huyễn Quốc: vùng đất của huyễn thuật và dịch dung. Tinh Hà Quốc: vùng đất thiên văn thần bí, nắm giữ những bí mật cổ xưa. Lạc Thiên Quốc: chiến trường cũ bị nguyền rủa, không ai muốn nhắc đến. Thanh Dạ Quốc: nơi nghệ thuật và các nghệ sĩ được trọng vọng.
Từ hàng trăm năm nay, Ất Mộc và Tùng Hoa vốn giữ mối bang giao ổn định. Tùng Hoa nhỏ bé nhưng hiền hòa, chuyên sản xuất thảo dược, ngọc bích và các loại gỗ quý, hàng năm họ lựa chọn ra những thứ quý giá nhất để cống nạp và đổi lấy sự bảo hộ an ninh từ Ất Mộc. Nhưng cơn bão thường khởi đầu từ một vết nứt rất nhỏ và thường âm thầm diễn ra trong nhiều năm, nó tích tụ dần dần. Hai mươi năm trước, hoàng đế Bạch Tinh bắt đầu thay đổi toàn bộ chính sách thu thuế và quản lý mối quan hệ với các nước láng giềng. Những chiếu chỉ mới liên tiếp được ban ra: tăng số lượng cống phẩm hàng năm, cử quan viên tham lam, tàn bạo sang giám sát quân chính, dân sự Tùng Hoa, hủy bỏ học bổng cho học sinh từ Tùng Hoa đến học viện Ất Mộc tham gia đào tạo. Trong mắt dân chúng Tùng Hoa, vị vua của Ất Mộc không khác nào một tên bạo chúa đang hút máu quốc gia của họ, nỗi căm hận đó tích tụ từ đời trước sang đời sau, nhưng lúc đó Tùng Hoa quốc còn yếu thế, quốc lực có hạn nên vẫn nhẫn nhịn, cam chịu và không dám chống đối các yêu sách của Bạch Tinh. Tuy nhiên cho đến ba năm trước đây, tể tướng Tùng Hoa, người được lòng dân, là quan thanh liêm lại chủ trương hoà bình với Ất Mộc, lại bất ngờ bị ám sát trên đường đi công cán, hung thủ là một kẻ thần bí, ra tay nhanh gọn và không để lại dấu vết, điều này càng làm cho dân chúng Tùng Hoa thêm mối hận với Ất Mộc. Ngay sau đó, những kẻ cực đoan chủ chiến trong nội bộ Tùng Hoa giành được quyền lực bị bỏ trống, cắt đứt quan hệ bang giao với Ất Mộc, tịch thu tài sản, đóng của trụ sở đại diện của Ất Mộc tại Tùng Hoa, kêu gọi người dân đứng lên chống lại sự áp bức hà khắc của Bạch Tinh. Điều này dường như có bàn tay sắp đặt khéo léo của ‘ai đó’, nhằm chia rẽ mối quan hệ của hai nước hòng hưởng lợi đôi bên. Người dân Tùng Hoa tuy uất hận nhưng chưa dám đứng lên, cho tới khi cái chết của vị tể tướng mà họ yêu quý xảy ra như giọt nước tràn ly. Khai Minh hiểu rất rõ đạo lý trên đời: không có chuyện gì xảy ra mà không có lí do, Tùng Hoa Quốc đã tới ngưỡng chịu đựng nên họ mới đứng lên chống lại Ất Mộc Quốc của chàng. Nhưng chàng cũng đang có suy nghĩ là những chính sách khắc nghiệt đó của Bạch Tinh bệ hạ liệu có ai giật dây, thao túng phía sau hay không? Bản thân chàng không muốn chiến tranh, vì chiến tranh chỉ gây đau khổ cho dân chúng, lại làm chậm chạp sự phát triển của một quốc gia. Vì yêu hoà bình nên trong trận chiến với Tùng Hoa vừa rồi, chàng không hề chủ trương giết nhiều người, đa số quân Tùng Hoa bị bắt làm tù binh, đợi có dịp phù hợp chàng sẽ bẩm tâu lên bệ hạ để trao đổi tù binh giữa hai nước.
Chàng ngước mắt nhìn ra sân, nơi những chiếc lá đầu tiên của mùa thu bắt đầu rơi. Dược Vương Khương Bách đứng bên cạnh, tay chắp sau lưng với ánh mắt trầm lặng của một người từng trải, ông nói với nghĩa tử của mình:
- Trò chơi đã bắt đầu khi con chính thức tham gia cuộc cờ này, là thắng hay thua sẽ nằm ở các quyết định của con có đúng hay không.
Khai Minh khẽ khom mình, nhặt lấy một chiếc lá rơi rồi đáp:
- Nhưng hiện tại hài nhi vẫn chưa biết kẻ nào đã dựng bàn cờ này lên.
Ở thư viện trung tâm của Ất Mộc, ánh đèn dầu ban đêm vẫn còn sáng, tể tướng Thanh Khôi đang xem lại hồ sơ về mối bang giao với các nước trên khắp đại lục hiện nay, xem mức độ ngoại giao của Át Mộc với họ như thế nào. Động cơ của vị tể tướng trẻ này là gì chắc chỉ có trong lòng hắn biết, nhưng xem ra hắn vẫn chưa nuốt trôi được việc Khai Minh lập được đại công vừa rồi, có vẻ như hắn đang tìm hiểu về nguyên nhân xảy ra chiến tranh Ất Mộc – Tùng Hoa. Trong khi đó, ở phương Bắc xa xôi, trong cung điện Quý Thủy giá băng, hoàng đế Lam Ảnh đứng trước một ô cửa sổ tròn khắc hình rồng uốn khúc, tay hắn cầm một bức thư, miệng hắn nhấp một chén trà, khẽ mỉm cười bí ẩn.
Trên tầng mười hai của Cửu Trùng Thiên, nơi Thiên Cung tọa lạc, sương bạc cuộn trào, bao phủ vạn dặm không gian. Nơi đây là thánh địa của chính đạo thế gian, là nơi ánh sáng không bao giờ tắt, là nơi có các vị thần tiên băng thanh ngọc khiết, có các vì sao sáng chiếu rọi khắp thế gian. Vậy mà giờ đây, cũng tại nơi này, gió đã ngừng thổi, ánh sáng ngưng đọng tựa như vết cắt vĩnh cửu giữa vũ trụ hỗn mang. Nơi đây không còn âm nhạc du dương, không còn tiếng thần binh va chạm khi huấn luyện thiên binh, chỉ còn lại sự tĩnh mịch đến rợn người, báo hiệu một cơn đại kiếp sắp giáng trần. Trong lòng thiên điện Thái Hư uy nghi, hai bóng hình đứng đối diện, tựa hồ như hai cực thiện ác của càn khôn.
Một vị áo trắng kim văn, đôi mắt thâm thúy tựa tinh không, từng là chủ tể tam giới, thống trị muôn loài, ở trên ngôi cao vời vợi, chính là Thiên Đế. Vị kia tử bào cuồn cuộn, mái tóc bạc như sương tuyết buông dài, trên vai là Ngục Khuyển Tam Đầu đang gầm gừ, đôi mắt đỏ rực lóe lên sát khí ngút trời, đó là Minh Vương, chúa tể âm ti cửu u. “Ánh sáng tự phong cho mình quyền định đoạt sinh tử vạn linh. Ngươi gọi đó là trật tự, nhưng ta thấy không phải, nó như là xiềng xích trói buộc sự tự do vốn có!” Giọng Minh Vương trầm đục, vang vọng khắp đại điện, xé tan sự tĩnh mịch. Thiên Đế không đáp, ánh mắt vẫn uy nghiêm, tĩnh tại. Trong tay ông là Khởi Nguyên ký, quyển cổ thư ghi chép vận mệnh vũ trụ, đang phát sáng và khẽ run lên bần bật. Phải chăng lúc này đây đến cả ánh sáng cũng đang run sợ trước vực thẳm vô biên, tà khí quỷ dị do Minh Vương tạo ra? Dưới bậc ngọc điện cao vời, một thiếu nữ quỳ gối cô độc. Nàng là Thiên Diệp, một trong hai Hộ Pháp của Thiên Cung, nàng vận bạch y tinh khiết lòa xòa chạm đất, mái tóc đen huyền óng ả rũ mềm, gương mặt thanh tú khả ái, làm da trắng tựa tuyết ban mai. Đôi tay nàng đẫm máu, đang nắm chặt một lọ dược sứ vỡ nát.
“Không phải thiếp… không phải thiếp muốn hại người… Lam Ảnh nói đó là linh dược… để người nhìn thấu tấm lòng thiếp…” Nàng gục đầu xuống, tiếng nấc vỡ òa hòa cùng tiếng sấm sét xé toang bầu trời. “Thiếp chỉ muốn… người đừng rời bỏ thiếp, bên cạnh thiếp mãi mãi…” Không một ai đáp lời nàng. Cả trời đất cũng dường như câm nín và cảm thán, vừa giận vừa thương, không còn lời nào để biện giải. Thiên Linh, vị Hộ Pháp còn lại của thiên cung, tiến đến bên cạnhnàng. Ánh sáng thanh dịu từ Huyền Vũ – thần thú tọa trấn sau lưng chàng lặng lẽ bao bọc lấy Thiên Diệp, nàng đang run rẩy như cành đào mong manh trước cơn bão tuyết. “Nàng đã chịu đủ khổ đau rồi,” Thiên Linh khẽ thì thầm, ánh mắt tràn đầy xót xa. “Tội không nằm ở nàng, ta không tin nàng là người bỏ độc h.ãm hại Thiên Đế, người mà bấy lâu nàng vẫn hằng ao ước được sở hữu trái tim. Nhưng Thiên Diệp muội tử ơi, nàng có quá ngây thơ không khi tin vào lời ngon ngọt dụ dỗ của Lam Ảnh, nàng rõ biết trước giờ hắn – một trong Tứ Đại Thiên Vương, vốn bất đồng chính kiến với chúng ta mà.” Cùng lúc đó, Thiên Đế đưa tay, nâng cuốn cổ thư Khởi Nguyên lên ngang ngực. Đôi mắt thâm sâu của ông nhìn về phía chân trời vô tận, nơi vầng dương quang bắt đầu tan chảy vào hư vô. “Nếu niềm tin đã vỡ vụn, vậy thì chúng ta…chúng ta…hãy để nhân loại lần này tự mình lựa chọn vận mệnh.” Nói đoạn, ông xé toạc Khởi Nguyên ký. Cổ thư vỡ thành năm mảnh, hóa thành những luồng sáng chói lọi, phiêu tán về năm phương trời, tia sáng cuối cùng rơi khỏi Thiên Cung, tựa một vì sao băng chệch khỏi quỹ đạo, gieo hạt giống mới xuống nhân gian xa thẳm. Liên tiếp các tiếng sấm nổ vang trời, cột trụ Thiên Cung sụp đổ.Ngay lúc đó, Thiên Đế tung mình nhảy khỏi tầng mây, th.ân thể hòa làm một với ánh sáng, lao thẳng xuống cõi hồng trần…Từ đây, Thiên Giới không còn tồn tại vì người thủ lĩnh suốt mấy trăm năm qua đã hoá kiếp chuyển sinh, để lại một thiên cung từng hừng hực hào quang sáng chói bao phủ lục địa năm xưa, nay đã thành đống đổ nát sau sự tấn công bất ngờ của Ma giới do Minh Vương Vô Thiên dẫn đầu. Ngay lúc đó, cả Thiên Cung rung chuyển rồi đổ sập, một tiếng nổ lớn vang lên, tất cả công trình kì vĩ treo lơ lửng trên tầng trời thứ mười hai tan vào hư vô không để lại chút dấu vết, một màn đen buông xuống, báo hiệu tương lai u ám sắp tới. Nhưng đâu đó trong trái tim của mỗi vị thần, hạt giống mà Thiên Đế đã gieo khi nãy chính là hi vọng cho sự trở lại sau này, một ánh sáng mới, một khởi nguyên mới, sắp sửa bùng lên rực rỡ.
******
Tám trăm năm đã trôi qua kể từ ngày Thiên Cung sụp đổ, dấu tích vàng son nay đã hóa thành truyền thuyết. Dưới nhân gian, thế giới đã phát triển rất nhiều so với trước đây. Thiên hạ hiện chia làm năm nước lớn gồm Ất Mộc ở phía Đông, Canh Kim ở phía Tây, Bích Hoả ở hướng Nam, Quý Thuỷ ở phương Bắc và Mậu Thổ tại trung tâm, ngoài ra còn có bốn quốc gia trung lập và mười nước nhỏ, phụ thuộc vào năm nước lớn. Để điều phối và cân bằng lợi ích, tránh chiến tranh vô nghĩa, bảo hộ cống phẩm và giữ ổn định đại lục, một tổ chức quyền lực tối cao đã được kiến lập, gọi là Hội Đồng Thế Giới, là nơi định đoạt các vấn đề trọng yếu về thương mại, đầu tư, quốc phòng và liên minh giữa các quốc gia. Tại Lạc Thiên Hội Nghị Đình của Ất Mộc Quốc, một đại điện sáng rực bằng thủy tinh trong suốt, lơ lửng giữa tầng không, uy nghi như tiên phủ, Hội nghị thường niên năm nay được diễn ra trọng thể. Ngũ Vương của năm đại quốc và đại diện chín nước nhỏ thần phục đều tề tựu. Duy nhất vắng mặt là đại diện Tùng Hoa Quốc, vừa nổi loạn và đang bị trấn áp bởi quân đội Ất Mộc. Chủ tọa hội nghị là Lam Ảnh, vị vua của Quý Thủy Quốc, hắn là đương kim Chủ tịch Hội Đồng Thế Giới. Hắn ngồi thẳng lưng, tay đặt hờ trên long án điêu khắc tinh xảo, ánh mắt nửa khép nửa mở như đang ngủ, nhưng không điều gì có thể lọt khỏi tầm quan sát sắc bén của hắn. Bốn vị vương lớn còn lại gồm Minh Phượng của Bích Hỏa Quốc, Hoàng Chung của Canh Kim Quốc, Thiên Linh của Mậu Thổ Quốc và Bạch Tinh của Ất Mộc Quốc, mỗi người đều mang một khí chất riêng biệt: uy nghi ngút trời, sắc sảo tinh anh, cứng cỏi như thép, trầm ổn như núi. Riêng Bạch Tinh, hoàng đé Ất Mộc vận long bào ngọc lam thêu rồng ẩn hiện, gương mặt hòa nhã tựa gió xuân, giọng nói nhu thuận như nước chảy nhưng lại ẩn chứa ánh mắt sâu thẳm, dường như không ai có thể dò xét được suy nghĩ của hắn.
Cuộc thảo luận đang xoay quanh việc bầu lại chức Chủ tịch Hội Đồng cho nhiệm kì năm năm tiếp theo thì một cận thần của Ất Mộc Quốc vội vã tiến vào, quỳ một gối, giọng vang vọng khắp đại sảnh, báo tin chiến thắng:
- Tâu bệ hạ! Đại tướng quân Khai Minh đã toàn thắng tại Tùng Hoa Quốc! Quân phản loạn bị tiêu diệt tan tác, ngài đang dẫn quân khải hoàn trở về kinh thành!
Không gian chợt lặng đi một thoáng. Vài vị vương trong hội nghị liếc nhìn nhau, ánh mắt đầy ẩn ý. Ai cũng biết, Khai Minh, Trấn Quốc Đại Tướng Quân của Ất Mộc, không chỉ là một danh tướng trẻ tuổi lẫy lừng, mà còn là người đang được lòng dân chúng bốn phương, được ca tụng như biểu tượng của niềm tin và chính nghĩa, là trụ cột vững chắc của quốc gia, đại diện cho thế hệ mới. Hoàng đế Bạch Tinh khẽ mỉm cười gật đầu, giọng nói điềm đạm, không chút gì thể hiện cảm xúc:
- Rất tốt. Truyền lệnh ta, chuẩn bị lễ đón tướng quân về triều thật long trọng!
Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt ông ta thoáng liếc về phía Lam Ảnh, tựa như tia chớp xẹt qua bầu trời đêm. Cũng chính lúc đó, Lam Ảnh khẽ ngước lên, đôi mắt sâu như vực thẳm, tựa hồ như đã hiểu ý của Bạch Tinh. Không lời nào nói ra nhưng dường như cả hai đang có một âm mưu gì đó thật độc địa, thật thâm sâu, vì trong cuộc chơi chính trị, không có chỗ cho sự ngây thơ hay mềm lòng. Bên ngoài cửa sổ, một con chim đen huyền bí rời khỏi điện, lao vút về phía Bắc, nơi rừng sâu sương phủ dày đặc, ẩn chứa vô vàn bí mật và là lãnh địa Quý Thuỷ của Lam Ảnh.
Đêm buông chậm, màn đen bao trùm con đường đá nối Tùng Hoa quốc với kinh thành Thái Dương của Ất Mộc. Ba vạn quân Ất Mộc tiến bước đều đặn trong tiếng kèn đồng trầm đục, hùng tráng như tiếng vọng từ ngàn xưa. Dẫn đầu đoàn quân là Khai Minh, toàn thân vận giáp bạc hoàng kim lấp lánh dưới ánh trăng mờ, cưỡi trên lưng tuấn mã đen tuyền, phong thái uy nghiêm như một vị thiên thần giáng thế. Ánh mắt chàng sáng như gươm đã rút khỏi vỏ, ẩn chứa khí phách ngút trời, nhưng vẫn giấu một tia bình thản lặng yên như mặt hồ không gợn sóng, ẩn chứa sự tinh tường hiếm có. Đúng lúc đó, rừng cây ven đường bỗng rung động dữ dội, không có bất kì dấu hiệu nào báo trước, từ hai bên sườn núi, hàng loạt hắc y nhân lao ra như bóng ma, thân pháp quỷ mị, không một tiếng động. Trong tay họ là đoản đao hắt lên ánh sáng xanh lập lòe, trên người tỏa ra khí tức sát thủ lạnh lẽo thấu xương. Bọn chúng không chần chừ, lập tức ra tay tấn công Khai Minh, chiêu đầu chém tới nhanh như chớp giật, nhưng bọn sát thủ che mặt đã lầm, đã đánh giá thấp đối thủ của mình. Khai Minh tung người khỏi ngựa, động tác nhẹ nhàng như gió thoảng, tay rút kiếm khỏi vỏ. Một đường kiếm vẽ lên bầu trời đêm như dải ngân hà vắt ngang không trung, phá tan thế bao vây trong chớp mắt. Chàng di chuyển giữa loạn trận như rồng thần giáng thế, mỗi bước chân di chuyển thanh thoát, thân pháp cao cường và võ công biến hoá khôn lường, đánh cho bọn sát thủ tơi bời hoa lá, vì vốn dĩ chàng là một đại tướng quân, võ công hay khí thế đều đủ để áp đảo bất cứ ai, có lẽ bọn chúng quá khinh địch, coi thường nột vị tướng quân trẻ tuổi. Tuy nhiên, bọn hắc y nhân cũng không phải những kẻ tầm thường, trong lúc sơ hở, vai trái Khai Minh đã bị trúng ám khí từ một tên trong bọn sát thủ phóng ra, đột nhiên chàng cảm thấy cánh tay tê buốt mất hết cảm giác, thoáng chốc đã bị bọn chúng bao vây.
- Bảo vệ tướng quân! Tiếng quát vang vọng của tên đội trưởng, đội hộ vệ nhất tề lao tới, quyết tâm bảo vệ chủ tướng.
Bọn sát thủ thấy đại quân quá đông nhất tề xông tới cứu viện cho Khai Minh, tên cầm đầu nghĩ rằng đêm nay khó đạt được mục tiêu giết chàng, nhưng cũng đã ám toán chàng thành công, liền lập tức ra hiệu cho cả bọn rút lui vào bóng đêm, bỏ lại vài xác chết của các binh lính đi đầu nằm lạnh lẽo trên đất. Khai Minh được các binh sĩ đỡ lên ngựa và từ từ tiến về địa phận Thái Dương Thành với vết thương rỉ máu trên vai trái.
Sáng hôm sau, tại một tiểu viện tĩnh mịch ven thành, Dược Vương Khương Bách, nghĩa phụ của Khai Minh, người nổi danh khắp đại lục về y thuật cao siêu, đang truyền sức, dùng thuốc để giải độc cho Khai Minh. Người lão gầy gò, cao ráo, mái tóc đã bạc nhưng vầng trán cao, ánh mắt sáng như đuốc, dường như có thể thấu thị mọi sự trên đời. Hai tay ông đặt lên lưng chàng, từ từ truyền nội lực sang, luồng khí nóng lan khắp huyệt mạch, xua đi hàn khí và sự đau nhức do độc tố gây ra.
- Nội công của con đã tự bảo vệ tâm mạch, độc này tuy mạnh nhưng chỉ có tác dụng với bọn yếu kém, cũng may nội lực con thâm hậu. Nhưng con nhớ kỹ trong mấy ngày này phải an thần tịnh dưỡng, tuân thủ phác đồ điều trị ta đã cho con, nhớ uống thuốc đúng giờ. Nghĩa phụ Khương Bách nghiêm nghị dặn dò.
Khai Minh khẽ gật đầu. Trong ánh mắt chàng hiện lên sự ấm áp và hạnh phúc vì được nghĩa phụ yêu thương và chăm sóc. Khai Minh từ nhỏ mồ côi, được nghĩa phụ nhặt từ trong rừng đem về nuôi, chuyện mới đó mà đã hơn 20 năm. Chàng được nghĩa phụ nuôi dạy nên người, truyền thụ võ công cũng như đạo đức đối nhân xử thế, giờ đây chàng đã là một đại tướng quân đức cao vọng trọng khi tuổi đời còn rất trẻ, lại vừa lập chiến công cho đất nước, so với một đứa bé mồ côi như chàng nếu không gặp được nghĩa phụ, thì chắc có lẽ những chuyện này chỉ xảy ra trong giấc mơ mà thôi. Chàng đang miên man suy nghĩ thì bỗng ngoài cửa vang lên một tiếng gõ nhẹ. Một bóng người áo trắng tinh khôi bước vào, mang theo hơi sương buổi sớm se lạnh. Đó chính là Thiên Diệp, nhị công chúa của Ất Mộc Quốc, nàng có mái tóc đen huyền buông dài, áo lụa trắng như mây phiêu bồng, tay ôm một hộp gỗ chạm khắc tinh xảo. Nàng không mang theo bất kỳ lễ nghi rườm rà nào của hoàng thất, chỉ dẫn theo một cung nữ tên Như Yên, một cô gái dễ thương và có đôi mắt to tròn trong sáng. Thiên Diệp cúi chào Dược Vương, cha con Khai Minh cũng đứng dậy hành lễ, nhưng vì cử động nên vai trái chàng lại chảy máu. Thiên Diệp vội đỡ chàng ngồi xuống rồi nói:
- Hai vị không cần đa lễ, đại tướng quân lập đại công cho triều đình nhưng lại bị thích khách ám toán, ta hay tin lòng dạ bồn chồn nên đến đây thăm hỏi, sẵn ta có mang theo một củ nhân sâm ngàn năm mà năm trước Ngọc Phong quốc tiến cống cho Thái hậu, ta được người ban tặng lại, hôm nay đem đến đây tặng cho tướng quân dùng để vết thương mau khỏi, ngài là trụ cột quốc gia, không thể xảy ra chuyện gì được.
Khai Minh nhìn nàng, hai ánh mắt ẩn chứa nhu tình chạm nhau nhưng không dừng lại lâu vì nơi đây còn có Khương Bách và Như Yên. Nhưng chỉ một cử chỉ đó thôi cũng đủ thấy cả hai đang có tình ý với nhau. Dược Vương lên tiếng:
- Tạ ơn công chúa điện hạ đã quan tâm nghĩa tử của ta, người đích thân đến đây thật là vinh dự cho cha con ta, xin đa tạ người.
Thiên Diệp khoát tay, đáp lại một cách cung kính:
- Cha con hai vị đều là cao nhân có lòng dạ tốt bụng, cha thì hành y cứu người, con thì giết giặc bảo vệ tổ quốc, chỉ như vậy thôi cũng đủ cho ta kính trọng rồi, việc tặng nhân sâm không phải ban ơn gì cả, mà chỉ là chút lòng thành cảm tạ ân đức của hai người mà thôi.
Nhị công chúa Thiên Diệp không những xinh đẹp dịu dàng, hiền thục đoan trang lại còn lễ phép, thương dân như con, tinh thông cầm kì thi hoạ, võ nghệ cao cường, nàng không phải là một cô gái bình thường, nàng là nữ trung hào kiệt của hoàng thất Ất Mộc. Thiên Diệp và Như Yên cáo từ cha con Khương Bách, Khai Minh rồi trở về cung. Ba ngày sau, tại Ngọc Minh Điện, triều đình mở đại yến mừng công, pháo hoa nổ vang trời. Ánh đèn lồng treo sáng rực rỡ, nhạc trỗi vang lừng, mùi rượu nồng hòa với tiếng chúc tụng hoan hỉ từ bá quan văn võ. Hoàng đế Bạch Tinh ngồi trên điện cao, nâng chén ngọc bích, giọng nói vang vọng khắp đại sảnh:
- Nhờ công lao hiển hách của Trấn Quốc Đại Tướng Quân, biên cương yên ổn, lòng dân vững vàng.
- Toàn quốc xin kính chúc tướng quân khải hoàn! Tiếng hô "vạn tuế" vang rền như sấm động, chén rượu đồng loạt nâng cao.
Khai Minh cúi đầu nhận lễ, thái độ khiêm cung, thần sắc điềm đạm, không chút kiêu ngạo dù vừa lập chiến công lừng lẫy. Ở một góc điện xa, có một người không uống rượu và cũng chẳng vui mừng. Người đó là Thanh Khôi, Tể tướng Ất Mộc Quốc, hắn mím môi đứng lặng, ánh mắt phức tạp thể hiện nhiều suy tư trong lòng. Hắn nhìn Khai Minh không chớp mắt, dõi theo từng cử chỉ của chàng. Nhưng trong tận cùng trái tim, hắn có vẻ như đang ghen tị với Khai Minh, cả hai cùng độ tuổi, một kẻ đứng đầu quan văn, một người thống lĩnh quan võ, là hai cánh tay đắc lực trợ giúp Bạch Tinh thống trị cả một vùng phía đông rộng lớn của lục địa, nhưng Khai Minh liên tiếp lập được công lớn khiến cho Thanh Khôi bị chìm xuống so với tham vọng và sĩ diện của hắn, việc hắn ganh ghét Khai Minh cũng là lẽ thường ở đời. Hắn siết chặt chén rượu trong tay, ngón tay nổi gân xanh, tựa như đang bóp nát một mối hận thâm sâu.
Bên ngoài hoàng cung, pháo hoa vẫn nổ vang rền trời, vẽ nên những bông hoa ánh sáng rực rỡ. Nhưng cùng thời điểm đó, trong một căn mật thất tối tăm không ánh sáng, chỉ có đèn cầy leo lét, một tấm bản đồ quân sự của Ất Mộc Quốc được mở ra trên bàn đá lạnh lẽo, trên bức vách hiện lên hai bóng người đang trò chuyện với nhau. Ất Mộc Quốc xem ra không hề yên bình như vẻ bề ngoài đang thể hiện, bên trong e rằng có nhiều âm mưu và thủ đoạn đang âm thầm diễn ra, chỉ chực chờ bùng nổ khi thời cơ tới.
******
Không lâu sau đại yến mừng công, bầu không khí vui vẻ tại Ất Mộc Quốc vẫn chưa kịp lắng xuống thì những cánh thư khẩn từ biên giới phía Đông đã lần lượt bay về điện Ngọc Minh. Mỗi ngày có hàng chục bức thư khẩn 600 dặm truyền tin liên tục về kinh đô.
Khai Minh ngồi trầm mặc trước cửa sổ, ánh mắt lặng lẽ nhìn về nơi xa xăm, dường như đang chứa đựng nỗi niềm sâu xa nào đó. Sau lưng chàng là tập hồ sơ dày về tình hình chính trị Tùng Hoa, một bản báo cáo chi tiết có đóng dấu tối mật được gửi đến từ các trạm tin báo từ biên cương xa xôi. Thông thường bản báo cáo này chỉ gửi cho hoàng đế và vài vị trọng thần trong triều đình và Đại tướng quân Khai Minh là một trong số đó. Dưới ánh đèn dầu mờ nhạt, thế giới thật ra chưa từng bình yên như vẻ ngoài, tuy có Hội đồng Thế Giới lãnh đạo nhưng các quốc gia bên trong vẫn nghi kị, ganh đua lẫn nhau, ai cũng vì lợi ích quốc gia mình. Khai Minh lật kĩ từng trang báo cáo, chàng chau mày suy nghĩ về tin tức trong đó, vừa đọc vừa phải phân biệt và lọc ra xem tin nào là thật, tin nào là giả và tin nào là tin rác. Bản báo cáo viết:
Cục diện hiện tại của đại lục gồm mười chín quốc gia, được chia làm ba tầng nấc rõ rệt:
Ngũ đại quốc, năm nước lớn đóng vai trò trụ cột của Hội đồng Thế giới: Ất Mộc (phía Đông): nổi tiếng về y thuật, thảo dược. Canh Kim (phía Tây): sở hữu khoáng sản, luyện kim. Bích Hỏa (phía Nam): chuyên về học thuật và trận pháp. Quý Thủy (phía Bắc): âm u, lạnh lẽo, độc trùng và độc dược.Mậu Thổ (trung tâm): thương mại và buôn bán tấp nập.
Mười nước nhỏ thần phục ngũ đại quốc: Ất Mộc (Tùng Hoa Quốc, Ngọc Phong Quốc); Canh Kim (Thiết Huyền Quốc, Kim Sa Quốc); Bích Hoả (Viêm Tuyết Quốc, Dương Diệm Quốc); Quý Thuỷ (Hàn Lâm Quốc, U Ảnh Quốc) và Mậu Thổ( Thạch Long Quốc, Trường Tâm Quốc).
Bốn quốc gia trung lập vốn không chịu ảnh hưởng trực tiếp của ngũ đại quốc, nhưng cũng là thế lực tiềm ẩn chưa rõ mục đích: Huyễn Quốc: vùng đất của huyễn thuật và dịch dung. Tinh Hà Quốc: vùng đất thiên văn thần bí, nắm giữ những bí mật cổ xưa. Lạc Thiên Quốc: chiến trường cũ bị nguyền rủa, không ai muốn nhắc đến. Thanh Dạ Quốc: nơi nghệ thuật và các nghệ sĩ được trọng vọng.
Từ hàng trăm năm nay, Ất Mộc và Tùng Hoa vốn giữ mối bang giao ổn định. Tùng Hoa nhỏ bé nhưng hiền hòa, chuyên sản xuất thảo dược, ngọc bích và các loại gỗ quý, hàng năm họ lựa chọn ra những thứ quý giá nhất để cống nạp và đổi lấy sự bảo hộ an ninh từ Ất Mộc. Nhưng cơn bão thường khởi đầu từ một vết nứt rất nhỏ và thường âm thầm diễn ra trong nhiều năm, nó tích tụ dần dần. Hai mươi năm trước, hoàng đế Bạch Tinh bắt đầu thay đổi toàn bộ chính sách thu thuế và quản lý mối quan hệ với các nước láng giềng. Những chiếu chỉ mới liên tiếp được ban ra: tăng số lượng cống phẩm hàng năm, cử quan viên tham lam, tàn bạo sang giám sát quân chính, dân sự Tùng Hoa, hủy bỏ học bổng cho học sinh từ Tùng Hoa đến học viện Ất Mộc tham gia đào tạo. Trong mắt dân chúng Tùng Hoa, vị vua của Ất Mộc không khác nào một tên bạo chúa đang hút máu quốc gia của họ, nỗi căm hận đó tích tụ từ đời trước sang đời sau, nhưng lúc đó Tùng Hoa quốc còn yếu thế, quốc lực có hạn nên vẫn nhẫn nhịn, cam chịu và không dám chống đối các yêu sách của Bạch Tinh. Tuy nhiên cho đến ba năm trước đây, tể tướng Tùng Hoa, người được lòng dân, là quan thanh liêm lại chủ trương hoà bình với Ất Mộc, lại bất ngờ bị ám sát trên đường đi công cán, hung thủ là một kẻ thần bí, ra tay nhanh gọn và không để lại dấu vết, điều này càng làm cho dân chúng Tùng Hoa thêm mối hận với Ất Mộc. Ngay sau đó, những kẻ cực đoan chủ chiến trong nội bộ Tùng Hoa giành được quyền lực bị bỏ trống, cắt đứt quan hệ bang giao với Ất Mộc, tịch thu tài sản, đóng của trụ sở đại diện của Ất Mộc tại Tùng Hoa, kêu gọi người dân đứng lên chống lại sự áp bức hà khắc của Bạch Tinh. Điều này dường như có bàn tay sắp đặt khéo léo của ‘ai đó’, nhằm chia rẽ mối quan hệ của hai nước hòng hưởng lợi đôi bên. Người dân Tùng Hoa tuy uất hận nhưng chưa dám đứng lên, cho tới khi cái chết của vị tể tướng mà họ yêu quý xảy ra như giọt nước tràn ly. Khai Minh hiểu rất rõ đạo lý trên đời: không có chuyện gì xảy ra mà không có lí do, Tùng Hoa Quốc đã tới ngưỡng chịu đựng nên họ mới đứng lên chống lại Ất Mộc Quốc của chàng. Nhưng chàng cũng đang có suy nghĩ là những chính sách khắc nghiệt đó của Bạch Tinh bệ hạ liệu có ai giật dây, thao túng phía sau hay không? Bản thân chàng không muốn chiến tranh, vì chiến tranh chỉ gây đau khổ cho dân chúng, lại làm chậm chạp sự phát triển của một quốc gia. Vì yêu hoà bình nên trong trận chiến với Tùng Hoa vừa rồi, chàng không hề chủ trương giết nhiều người, đa số quân Tùng Hoa bị bắt làm tù binh, đợi có dịp phù hợp chàng sẽ bẩm tâu lên bệ hạ để trao đổi tù binh giữa hai nước.
Chàng ngước mắt nhìn ra sân, nơi những chiếc lá đầu tiên của mùa thu bắt đầu rơi. Dược Vương Khương Bách đứng bên cạnh, tay chắp sau lưng với ánh mắt trầm lặng của một người từng trải, ông nói với nghĩa tử của mình:
- Trò chơi đã bắt đầu khi con chính thức tham gia cuộc cờ này, là thắng hay thua sẽ nằm ở các quyết định của con có đúng hay không.
Khai Minh khẽ khom mình, nhặt lấy một chiếc lá rơi rồi đáp:
- Nhưng hiện tại hài nhi vẫn chưa biết kẻ nào đã dựng bàn cờ này lên.
Ở thư viện trung tâm của Ất Mộc, ánh đèn dầu ban đêm vẫn còn sáng, tể tướng Thanh Khôi đang xem lại hồ sơ về mối bang giao với các nước trên khắp đại lục hiện nay, xem mức độ ngoại giao của Át Mộc với họ như thế nào. Động cơ của vị tể tướng trẻ này là gì chắc chỉ có trong lòng hắn biết, nhưng xem ra hắn vẫn chưa nuốt trôi được việc Khai Minh lập được đại công vừa rồi, có vẻ như hắn đang tìm hiểu về nguyên nhân xảy ra chiến tranh Ất Mộc – Tùng Hoa. Trong khi đó, ở phương Bắc xa xôi, trong cung điện Quý Thủy giá băng, hoàng đế Lam Ảnh đứng trước một ô cửa sổ tròn khắc hình rồng uốn khúc, tay hắn cầm một bức thư, miệng hắn nhấp một chén trà, khẽ mỉm cười bí ẩn.