Chương 5: Trùng hợp ghê ...
Trên đường lái xe về Hứa thị, chiếc xe bỗng nhiên trở chứng, Lạc Hy cảm thấy hôm nay nhất định là đại kị, mắc gì mà cứ liên tục gặp chuyện xui xẻo vậy???
Thật ra chiếc xe này cô mua lúc tốt nghiệp, vốn đã rất cũ rồi, mấy năm nay sử dụng cũng phải sửa chữa không ít lần.
Đóng sầm cánh cửa, cô đành bước xuống đường gọi taxi, cũng không quên gọi cho người bạn mở garage:
“Lam bảo bối ơi, xe mình lại lên cơn rồi … đúng vậy, mình phát điên mất … ừm, mình đang ở số xx đường yy … được, mình vứt nó ở đây, cậu cho người tới kéo nó đi đi ... cám ơn trước, khi nào có thời gian lại mời cậu ăn, bai bai”
Chờ suốt một tiếng, người bạn kia cũng đã tới kéo xe đi, còn đề nghị chở cô đi một đoạn, nhưng cô đã từ chối, nhờ người ta nhiều rồi, hơn nữa đường về Hứa thị không thuận, cho nên cô lại tiếp tục ngồi chờ.
Chờ thêm nửa tiếng, bỗng có một chiếc Porsche màu đen dừng trước mặt, tưởng là vô tình dừng lại nên cô cũng không để ý, ai ngờ kính xe kéo xuống, cô liền nhìn thấy gương mặt thiếu đánh của vị Đường tổng kia. Hắn kéo kính đen trên mặt xuống, nghiêng đầu:
“Cô Lưu, kẻ hèn này có thể vinh hạnh hộ tống cô một đoạn không?”
“Đường tổng, tôi hình như không thân với anh lắm thì phải?” Lạc Hy đưa tay vén tóc, hơi hơi cúi người nhìn vào xe.
“Tôi cũng cần đến Hứa thị một chuyến, dù sao cũng tiện đường, tôi và cô cũng đã gặp ba lần, không thể không tính là thân quen chứ?”
Hắn lưu loát đưa ra một loạt lý do, Lạc Hy thật sự hết cách mà thở ra một hơi: “Coi như tôi thua anh”
Đường Lạc Hàn lập tức xuống xe mở cửa cho cô.
.
“Anh trai Lưu ơi … được rồi, nhóc con, chiều nay em đến trường đón Kỳ Kỳ giúp chị, ài, chiếc xe đó cũng nên đổi rồi ... Ừ, chiều nay chị cùng Lam Lam đi xem một chút ... được, bai bai”
Lạc Hy ngắt điện thoại, vô tình đưa mắt nhìn sang bên cạnh, lập tức ngẩn người, từ góc độ này, Đường tổng kia nhìn có chút quen mắt, nhưng lại không nói được là quen ở chỗ nào!?
“Cô Lưu … ờm … mặt tôi có dính gì sao? Cô nhìn tôi chăm chú như vậy … tôi sẽ ngượng đó” Đường Lạc Hàn trêu ghẹo nói.
“Tôi cảm thấy anh thật quen mắt, nhưng lại không nhớ được là thấy ở đâu, nhưng mà trước giờ tôi đều xem tin tức về tội phạm, hy vọng không ‘vô tình’ nhìn thấy ở mục truy nã biến thái nào đó”
“Haha …” Quả nhiên, hậu quả của việc trêu chọc phụ nữ đúng là khó đỡ mà!
“Phải rồi cô Lưu, cô có gia đình rồi sao?” Hắn có chút chần chừ hỏi.
“Cũng có thể nói vậy, tôi có một đứa con trai, vừa mới vào tiểu học” Lạc Hy hoà hoãn nói, nhắc đến con trai thì lập tức vui vẻ: “Thế nào? Có phải rất thất vọng không?”
“Không hề, tôi chỉ không ngờ cô còn trẻ như vậy mà đã lập gia đình”
“Ha, cũng không có gì, con trai tôi rất ngoan, hơn nữa, năm nay tôi đã gần ba mươi, không còn trẻ nữa”
“Hiếm có phụ nữ nào nhắc đến tuổi tác lại thoải mái như cô”
“Đương nhiên, những người như tôi là độc nhất vô nhị … a, đến rồi, Đường tổng, anh có thể cho tôi xuống chỗ này không? Bước ra khỏi xe anh trước cửa Hứa thị, tôi sợ ngày tháng sau này của mình sẽ không được yên”
“Được.”
.
Phòng chủ tịch Hứa thị ...
“Nhóc con!” – Đường Lạc Hàn phất tay với nam nhân ngồi ở bàn chủ tịch. Trợ lý Tô đi phía sau giật mình một cái, sau đó yên lặng xoay người ra ngoài, thuận tiện đóng cửa.
“Anh Hàn, hôm nay anh gọi em bằng cái giọng điệu gì kia?”
Hứa Thiếu Văn vứt văn kiện bị ký lệch trên tay sang một bên, bất đắc dĩ ngẩng đầu.
“Anh thấy xưng hô này rất vui, rất thân mật, chú có thấy vậy không?” Đường Lạc Hàn cười muốn bao nhiêu thân thiện thì có bấy nhiêu.
“Được, được, được, anh nói sao thì là như vậy đi!”
Hứa Thiếu Văn quen biết Đường Lạc Hàn ở Anh, sau đó khi anh trai hắn sang thì anh ta lại thân với anh trai Hứa Thiếu Thần hơn, nói đi nói lại, ba người vẫn luôn xem nhau như anh em một nhà.
“Nghe nói anh chú sắp về? Cái tên kia chịu buông bỏ mà về nước rồi sao?” Đường Lạc Hàn quen thuộc như văn phòng của mình, ngang nhiên ngồi xuống.
Hứa Thiếu Văn im lặng trừng mắt, cuối cùng chịu thua: “Là mẹ muốn anh ấy về kết hôn, trì hoãn suốt bảy năm, rốt cuộc cũng không có lý do gì để hoãn lại nữa”
“Học bác sĩ xong rồi à? Ha, thằng nhóc đó cũng thật là, gia đình có một tập đoàn lớn như vậy, không chịu học kinh doanh, lại nhất định muốn học bác sĩ”
“Chính vì anh ấy tùy hứng như vậy nên bây giờ em mới phải ngồi đây!! Nói đến là bực!”
“Chung quy cũng phải có một đứa tiếp nhận sản nghiệp, chú xem anh, từ nhỏ đã bị ông nội tống sang Anh học đủ thứ chuẩn bị tiếp quản Đường thị, rốt cuộc được về nước lại bị đẩy vào tiếp nhận tập đoàn, muốn đi chơi cũng phải trốn ra, là trốn ra đó biết không?”
Hai người như hai đứa nhóc quàng vai bá cổ nhau, mạnh mẽ thở dài.
“Phải rồi, hôm nay anh chạy đến đây làm gì?”
Hứa Thiếu Văn nhướng mày, người này bình thường chủ động chạy đến, nhất định là có chuyện, hoặc là muốn cọ ăn cọ uống!
“Anh qua đây mời chú mày đi ăn”
“Ài, em biết mà, dù sao chiều nay bảo bối nhà em cũng có việc, đi với anh cũng được ... Khoan đã, anh mời????”
Hứa Thiếu Văn khó tin mở lớn mắt, người này ... hôm nay đầu bị cửa kẹp hở?
“Đúng vậy, anh nói chú, Hứa thị của chú đúng là ngoạ hổ tàng long nha~”
“Anh nói gì vậy?” Hứa Thiếu Văn im lặng ngẫm lại, hôm nay? A, hôm nay có giao một hợp đồng cho người mang sang Đường thị, lẽ nào người mang hợp đồng kia vô tình lọt vào mắt hắn? Không thể nào, người đi là một bà cô trưởng phòng trên bốn mươi, nói thế nào cũng ... Có lẽ nào …
Đường Lạc Hàn Σ( ° △ °|||) thằng nhóc này nhìn hắn bằng ánh mắt ngộ ra rồi khinh bỉ kia là sao???
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, tách hai người đang trừng mắt nhìn nhau ra, Hứa Thiếu Văn quay lại bàn, chỉnh lý một chút mới trầm giọng: “Vào đi!”
Một nữ nhân dè dặt bước vào, tuổi tác rõ ràng cao hơn hai người ngồi đó, nhưng vẫn giữ thái độ kính cẩn.
“Hứa tổng, tôi tới giao lại bản hợp đồng, a, là cái kí với Đường thị”
Hứa Thiếu Văn im lặng nhìn sang Đường Lạc Hàn ngồi bên kia, còn chưa kịp lên tiếng đã bị người ngắt lời: “Bản hợp đồng này là chị mang đi kí hay là người khác mang đi về giao cho chị?”
Hứa Thiếu Văn trừng mắt nhìn tên phá đám kia, khẽ gật đầu ra hiệu cho nữ nhân kia trả lời.
“Đương ... Đương nhiên là tôi đi, việc tổng tài sai bảo làm sao tôi dám giao cho người khác?”
Nữ nhân kia tuy không biết người vừa hỏi mình là ai, dù sao Đường Lạc Hàn chỉ vừa mới về nước, còn chưa kịp chường mặt ra cho công chúng thấy, nhưng nhìn thái độ thì có lẽ là người quen gì đó của tổng tài nhà mình.
“Vậy bây giờ chị có thể ra ngoài!” Đường Lạc Hàn lạnh mặt không thèm để ý đây là Hứa thị mà đuổi người. Hứa Thiếu Văn hình như cũng hiểu ra gì đó, phất phất tay.
Người đi rồi Đường Lạc Hàn vẫn còn trầm mặc, vốn muốn hỏi về cô gái kia một chút, không ngờ lại vô tình biết được một việc như vậy! Lưu Lạc Hy đâu? Cô ta làm sao vậy? Sao có thể để người khác cướp công của mình?
Hứa Thiếu Văn nhìn người trước đó còn cười cười nói nói, bây giờ lại toả khí lạnh, ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng hỏi: “Anh Hàn, có chuyện gì?”
“Anh mới vừa khen Hứa thị của chú nhưng bây giờ lại muốn rút lời làm sao đây?”
“Có ý gì?” Hứa Thiếu Văn nhíu mày.
“Người vừa rồi, không phải người sáng nay đem hợp đồng đến chỗ anh”
Hứa Thiếu Văn nhướng mắt, có vẻ hắn đã hiểu chuyện gì xảy ra.
“Chuyện chỗ của chú anh không có quyền xen vào, nhưng nếu là chỗ của anh, loại người này càng sớm trừ đi càng tốt, chú nên để mắt một chút đi, anh rất thưởng thức cô gái kia, đừng để tài năng bị ngâm trong một đống bùn lầy”
Nói xong liền đứng dậy đi ra cửa, không quên quay đầu cười thiếu đòn: “Cô gái đó tên Lưu Lạc Hy, nếu Hứa thị không cần thì Đường thị của anh rất sẵn lòng chào đón”
Hứa Thiếu Văn trầm mặc, tên họ Đường kia không hẳn có ý muốn đào người, chỉ muốn hắn chú ý đến vụ này nhiều một chút. Im lặng hít một hơi sâu “Mịa nó, mất một bữa cơm rồi!!!” sau đó hung hăng gọi trợ lý Tô vào phòng.
.
Mà cô gái được nhắc đến kia bây giờ đang cau có dọn đồ trên bàn, chuẩn bị về sớm. Ai ngờ ra đến ngoài đợi xe lại gặp Đường Lạc Hàn.
“Tôi bắt đầu cảm thấy sợ hãi, tại sao tần suất gặp phải anh hôm nay lại cao như vậy?”
“Có lẽ là trùng hợp!” Đường Lạc Hàn nhún vai, sắc mặt bất chợt âm trầm: “Cô yên tâm, thằng nhóc họ Hứa kia nhất định trả lại công đạo cho cô”, sau đó lại cười gian: “Nhưng nếu cô không muốn ở Hứa thị thì có thể cân nhắc Đường thị của tôi”
Nói xong cũng không đợi cô trả lời, lái xe đi mất, để lại Lạc Hy hỗn độn trong gió.
#SN