- Tham gia
- 22/9/2011
- Bài viết
- 14.934
"Những ngày đầu mới sống chung thì hầu như ngày nào cũng làm chuyện đó, có hôm làm 2 đến 3 lần"...
Có những hôm sáng đi làm, tối đi học, về đến nhà mệt rã rời chân tay vẫn phải quan hệ.
Trong góc căn phòng nóng bức, tối om là một thân người mệt mỏi, lờ đờ và hốc hác đang nằm vắt lên đống chăn lộn xộn. Trang đang ốm. Cô cố nhổm dậy, uống hớp nước và ăn thìa cháo hành tía tô vừa mua về rồi từ từ kể chuyện... sống thật.
Đã 5 tháng nay, Trang, cô sinh viên một trường đại học ở Hà Nội, bắt đầu cuộc sống thử với bạn trai trong căn buồng chật chội là căn bếp nhỏ của một gia đình trên tầng 3 khu chung cư xập xệ.
Căn phòng hạnh phúc chỉ có hai ô vuông bé tẹo thông gió gọi là cửa sổ. Mỗi lần bật bếp gas nấu cơm, cái ổ này như bị hun, ngột ngạt khó thở. Lúc nấu, người trong nhà đành phải ra hành lang tản mát hóng gió. Nấu xong, phải đợi một lúc mới dám vào nhà ngồi.
Trang kể, dọn về sống cùng nhau là chấp nhận mọi thứ có thể xảy ra và tất nhiên, chuyện quan hệ cũng không thể tránh khỏi.
Không chút ngần ngại, cô chia sẻ: "Những ngày đầu mới sống chung thì hầu như ngày nào cũng làm chuyện đó, có hôm làm 2 đến 3 lần. Không thể tưởng tượng nổi, ở gần nhau, rảnh rỗi lúc nào là tiến hành lúc đó.
Đâu phải lúc nào mình cũng muốn và hào hứng trong chuyện chăn gối. Những lúc không thích mà vẫn phải gần gũi, cơ thể luôn đau đớn và cảm thấy bị tổn thương".
Nói như một người đã dạn dày kinh nghiệm sống, từng trải trong tình trường, cô sinh viên năm thứ 2 tâm sự: "Con trai có nhu cầu gấp ba con gái. Không cần biết mình có thích hay không, không quan tâm mình đi về mệt mỏi thế nào, miễn là thỏa mãn được nhu cầu lúc đó là họ thoải mái. Xong đâu đấy, họ quay đi để kệ mình ra sao thì mặc".
t.ình d.ục như một cách để Trang giữ bạn trai cũng như để nuôi dưỡng tình yêu của hai người và đợi đến ngày một kết thúc tốt đẹp sẽ xảy ra.
Khuôn mặt phờ phạc vì đang ốm, mệt mỏi xúc từng thìa cháo lên miệng, cô kể tiếp: "Không thể thoát được hôm nào chỉ trừ đúng 3 hôm đến tháng, thậm chí anh ấy còn luôn hỏi hết chưa bởi không thể chịu nổi nữa. Tất nhiên bản thân cũng muốn chuyện đó lúc ở bên cạnh người yêu nhưng do mệt mỏi nên thấy chuyện quan hệ nhiều khi là miễn cưỡng".
Như để chứng minh cho việc uống thuốc tránh thai đều đặn, cô móc trong túi xách một vỉ màu xanh. Dưới mỗi viên thuốc nhỏ tí màu trắng là các thứ trong tuần được viết bằng tiếng Anh. Một viên đã được bóc ra uống.
"50 nghìn một vỉ đấy. Anh ấy đưa tiền để mua. Bây giờ chỉ cần dừng uống là dính ngay. Có lần, gợi ý không uống thuốc nữa, anh gắt lên và bảo không uống, sau này có làm sao, em đi mà tự chịu trách nhiệm. Bây giờ cả hai đều chưa có việc làm ổn định, chửa thì sống ở đâu và sống bằng gì".
Lý do Trang đưa ra cho cuộc sống trước hôn nhân cũng giống như bao cái gạch đầu dòng trên các diễn đàn mạng hay trong các bài viết đã đề cập, cũng ở chung cho tiết kiệm, ở chung cho tiện cả đôi bên... tuy nhiên, cảm giác ra sao thì chỉ người sống thử mới biết được.
Bạn trai là bộ đội nhưng được phép ra ngoài làm kinh tế. Dặt dẹo và không có việc làm, mọi chi tiêu trông chờ vào đồng lương làm thêm 1,7 triệu đồng một tháng của cô.
"650 nghìn tiền nhà một tháng cộng với tiền xăng và các khoản lặt vặt là 800 nghìn, vậy là còn khoảng 900 tiền ăn cho hai người. Mỗi lẫn đi chợ ít nhất cũng mất 30 nghìn. Hôm nào hết gạo, số tiền ấy còn đội lên nhiều hơn. Nhiều hôm cả hai không còn nổi vài nghìn trong túi, những lúc đó một là anh ấy đi vay tạm tiền bạn hoặc là mình tạm ứng tiền ở chỗ làm.
Có tháng, chưa cầm lương về đến nhà đã gần hết vì trả nợ. Thử tính xem, vài trăm bạc trong vòng một tháng thì tiêu kiểu gì. Tối đi học không có nổi tiền gửi xe. Ra ATM rút tiền mà thấy xấu hổ vì chỉ còn có 10 nghìn. Rút vội cho vào túi rồi đi nhanh để không ai nhìn thấy".
Chuyện yêu nhau, hai gia đình đã biết nhưng còn chuyện sống chung đã rồi thì chẳng ai biết ngoài hai người. Muốn cưới nhưng theo Trang "còn quá nhiều khó khăn".
"Đã hết bóng gió rồi đến nói thẳng giục anh bảo bố mẹ qua thưa gửi với gia đình tôi nhưng anh cứ từ từ rồi im im. Vả lại...". Trang ngập ngừng như không muốn nhắc lại những điều đã nói.
Chỉ còn 10 nghìn đồng ăn đến cuối tháng cho hai người, biết sống sao đây?
Với người bạn trai hiện tại, không phải là người đầu tiên cô quan hệ. Cái ngàn vàng đã trao cho một người bạn cùng lớp từ lâu. Đến anh này, dường như Trang đã chắc chắn về một tương lai hạnh phúc, cô quyết định dọn về ở chung.
"Ban đầu cũng lưỡng lự nhưng vì anh ấy ra ngoài làm, phải thuê nhà, tôi cũng thế, tốt nhất là góp gạo thổi cơm chung. Mọi thứ lúc đầu đều bỡ ngỡ, cả việc ngủ cùng nhau nhưng rồi dần dần lại thấy quen. Đến giờ lại lo vì khi người ấy đã hiểu rõ mình rồi, biết rõ mọi thứ, nhìn thấy chán rồi thì chẳng còn gì để khám phá và tìm hiểu nhau nữa. Chẳng biết làm thế nào".
Biết rằng bỏ là thiệt bởi khó có người đàn ông nào chấp nhận lấy cô gái đã sống thật về làm vợ. Cô đành buông xuôi cho mọi chuyện. Cũng đã có những phút lo lắng vì đã "trót dại" quá nhiều, Trang âm thầm đi xét nghiệm HIV.
"Một hôm thấy ra nhiều khí hư và cũng tiền sử bị viêm nhiễm nên tôi quyết định đi xét nghiệm máu xem sao. Run khi cầm tờ kết quả nhưng thật may, không sao".
Tâm trạng bế tắc, bất lực hiện rõ trên nét mặt xanh xao và xương của Trang. Thoáng nhìn ra ô cửa sổ nơi có hai chiếc khăn mặt đang treo cạnh nhau trên một chiếc mắc, cô chợt khẽ thở dài rồi trệu trạo nuốt nốt chỗ cháo để còn uống thuốc.
Tên nhân vật đã thay đổi.
Trong góc căn phòng nóng bức, tối om là một thân người mệt mỏi, lờ đờ và hốc hác đang nằm vắt lên đống chăn lộn xộn. Trang đang ốm. Cô cố nhổm dậy, uống hớp nước và ăn thìa cháo hành tía tô vừa mua về rồi từ từ kể chuyện... sống thật.
Đã 5 tháng nay, Trang, cô sinh viên một trường đại học ở Hà Nội, bắt đầu cuộc sống thử với bạn trai trong căn buồng chật chội là căn bếp nhỏ của một gia đình trên tầng 3 khu chung cư xập xệ.
Căn phòng hạnh phúc chỉ có hai ô vuông bé tẹo thông gió gọi là cửa sổ. Mỗi lần bật bếp gas nấu cơm, cái ổ này như bị hun, ngột ngạt khó thở. Lúc nấu, người trong nhà đành phải ra hành lang tản mát hóng gió. Nấu xong, phải đợi một lúc mới dám vào nhà ngồi.
Trang kể, dọn về sống cùng nhau là chấp nhận mọi thứ có thể xảy ra và tất nhiên, chuyện quan hệ cũng không thể tránh khỏi.
Không chút ngần ngại, cô chia sẻ: "Những ngày đầu mới sống chung thì hầu như ngày nào cũng làm chuyện đó, có hôm làm 2 đến 3 lần. Không thể tưởng tượng nổi, ở gần nhau, rảnh rỗi lúc nào là tiến hành lúc đó.
Đâu phải lúc nào mình cũng muốn và hào hứng trong chuyện chăn gối. Những lúc không thích mà vẫn phải gần gũi, cơ thể luôn đau đớn và cảm thấy bị tổn thương".
Nói như một người đã dạn dày kinh nghiệm sống, từng trải trong tình trường, cô sinh viên năm thứ 2 tâm sự: "Con trai có nhu cầu gấp ba con gái. Không cần biết mình có thích hay không, không quan tâm mình đi về mệt mỏi thế nào, miễn là thỏa mãn được nhu cầu lúc đó là họ thoải mái. Xong đâu đấy, họ quay đi để kệ mình ra sao thì mặc".
t.ình d.ục như một cách để Trang giữ bạn trai cũng như để nuôi dưỡng tình yêu của hai người và đợi đến ngày một kết thúc tốt đẹp sẽ xảy ra.
Khuôn mặt phờ phạc vì đang ốm, mệt mỏi xúc từng thìa cháo lên miệng, cô kể tiếp: "Không thể thoát được hôm nào chỉ trừ đúng 3 hôm đến tháng, thậm chí anh ấy còn luôn hỏi hết chưa bởi không thể chịu nổi nữa. Tất nhiên bản thân cũng muốn chuyện đó lúc ở bên cạnh người yêu nhưng do mệt mỏi nên thấy chuyện quan hệ nhiều khi là miễn cưỡng".
Như để chứng minh cho việc uống thuốc tránh thai đều đặn, cô móc trong túi xách một vỉ màu xanh. Dưới mỗi viên thuốc nhỏ tí màu trắng là các thứ trong tuần được viết bằng tiếng Anh. Một viên đã được bóc ra uống.
"50 nghìn một vỉ đấy. Anh ấy đưa tiền để mua. Bây giờ chỉ cần dừng uống là dính ngay. Có lần, gợi ý không uống thuốc nữa, anh gắt lên và bảo không uống, sau này có làm sao, em đi mà tự chịu trách nhiệm. Bây giờ cả hai đều chưa có việc làm ổn định, chửa thì sống ở đâu và sống bằng gì".
Lý do Trang đưa ra cho cuộc sống trước hôn nhân cũng giống như bao cái gạch đầu dòng trên các diễn đàn mạng hay trong các bài viết đã đề cập, cũng ở chung cho tiết kiệm, ở chung cho tiện cả đôi bên... tuy nhiên, cảm giác ra sao thì chỉ người sống thử mới biết được.
Bạn trai là bộ đội nhưng được phép ra ngoài làm kinh tế. Dặt dẹo và không có việc làm, mọi chi tiêu trông chờ vào đồng lương làm thêm 1,7 triệu đồng một tháng của cô.
"650 nghìn tiền nhà một tháng cộng với tiền xăng và các khoản lặt vặt là 800 nghìn, vậy là còn khoảng 900 tiền ăn cho hai người. Mỗi lẫn đi chợ ít nhất cũng mất 30 nghìn. Hôm nào hết gạo, số tiền ấy còn đội lên nhiều hơn. Nhiều hôm cả hai không còn nổi vài nghìn trong túi, những lúc đó một là anh ấy đi vay tạm tiền bạn hoặc là mình tạm ứng tiền ở chỗ làm.
Có tháng, chưa cầm lương về đến nhà đã gần hết vì trả nợ. Thử tính xem, vài trăm bạc trong vòng một tháng thì tiêu kiểu gì. Tối đi học không có nổi tiền gửi xe. Ra ATM rút tiền mà thấy xấu hổ vì chỉ còn có 10 nghìn. Rút vội cho vào túi rồi đi nhanh để không ai nhìn thấy".
Chuyện yêu nhau, hai gia đình đã biết nhưng còn chuyện sống chung đã rồi thì chẳng ai biết ngoài hai người. Muốn cưới nhưng theo Trang "còn quá nhiều khó khăn".
"Đã hết bóng gió rồi đến nói thẳng giục anh bảo bố mẹ qua thưa gửi với gia đình tôi nhưng anh cứ từ từ rồi im im. Vả lại...". Trang ngập ngừng như không muốn nhắc lại những điều đã nói.
Chỉ còn 10 nghìn đồng ăn đến cuối tháng cho hai người, biết sống sao đây?
"Ban đầu cũng lưỡng lự nhưng vì anh ấy ra ngoài làm, phải thuê nhà, tôi cũng thế, tốt nhất là góp gạo thổi cơm chung. Mọi thứ lúc đầu đều bỡ ngỡ, cả việc ngủ cùng nhau nhưng rồi dần dần lại thấy quen. Đến giờ lại lo vì khi người ấy đã hiểu rõ mình rồi, biết rõ mọi thứ, nhìn thấy chán rồi thì chẳng còn gì để khám phá và tìm hiểu nhau nữa. Chẳng biết làm thế nào".
Biết rằng bỏ là thiệt bởi khó có người đàn ông nào chấp nhận lấy cô gái đã sống thật về làm vợ. Cô đành buông xuôi cho mọi chuyện. Cũng đã có những phút lo lắng vì đã "trót dại" quá nhiều, Trang âm thầm đi xét nghiệm HIV.
"Một hôm thấy ra nhiều khí hư và cũng tiền sử bị viêm nhiễm nên tôi quyết định đi xét nghiệm máu xem sao. Run khi cầm tờ kết quả nhưng thật may, không sao".
Tâm trạng bế tắc, bất lực hiện rõ trên nét mặt xanh xao và xương của Trang. Thoáng nhìn ra ô cửa sổ nơi có hai chiếc khăn mặt đang treo cạnh nhau trên một chiếc mắc, cô chợt khẽ thở dài rồi trệu trạo nuốt nốt chỗ cháo để còn uống thuốc.
Tên nhân vật đã thay đổi.
Theo Xaluan