- Tham gia
- 3/2/2010
- Bài viết
- 344
... Để delete anh ra khỏi cuộc đời em.
Ngày… tháng… năm…
…
All I want from you is for you to disappear
All I need from you is for you to not be here
I guess it’s time you got the news
Gonna replace you
Erase you
Delete you
Delete you…
Em kéo hết rèm, đóng chặt cửa cho âm thanh khỏi thoát ra ngoài. Trong phòng chỉ còn mỗi ánh sáng hắt ra từ màn hình chiếc PC yếu ớt…
Trong em đang gào lên theo từng tiếng nhạc. Nhưng hình như em đang cố gắng lừa dối bản thân trước một thực tại. Em muốn delete anh ra khỏi cuộc đời em. Em thua. Em bất lực trước bản thân mình. Em không là một cái PC để có thể nhấn tổ hợp phím Shift+Delete mà quên hết anh. Nhưng anh lại là một program quan trọng đã được setup vào em. Cuộc sống của em, từng ngày trôi qua đều có anh hiện hữu. Em bị anh gạt qua bên lề hay em đang muốn bước sang một ngã rẽ mới-ngã rẽ không anh???
Ngày… tháng… năm…
Chuyến bay hạ cánh lúc14:00 nhưng bây giờ đã là 20:00, em vẫn còn ngồi đây. Trong góc quán này em thấy mình nhỏ bé quá. Phố xá tấp nập. Em trơ trọi khẽ rùng mình. Ngoài trời đang mưa, cơn mưa không quá lớn nhưng cũng đủ làm ướt và lạnh lẽo một tâm hồn. Bung chiếc dù màu đen lên, em quyết tâm không ngồi đó mà suy nghĩ vẩn vơ nữa. Càng suy nghĩ càng bế tắc. Em đang đi. Bước nhanh qua dòng người hối hả. Có ai đang rơi vào tình trạng như em không nhỉ? Đi nhưng vô hồn. Đi như muốn trốn khỏi thế giới này. Đèn đường đang chiếu những dãy sang xé toạc màn mưa, hay giọt mưa đang cố gắng phô diễn mình dưới ánh sáng của đêm rằng nó đang tồn tại dù ngắn ngủi trước khi rơi xuống đất và vỡ tan tành? Hình như chỉ có một mình mình điên … Em muốn em tan ra giữa thành phố xa hoa này. Năm năm, thời gian đủ để gọi là dài cho cuộc sống nhưng đối với tình yêu thì em tin chắc nó chưa được gọi là gì cả. Bằng với thời gian ấy thì khối người đã có happy ending. Nhưng tình yêu của em thì không như thế. Nơi em, có một tình yêu đã trao đi nhưng không hề được trân trọng…
Em lại khóc. Ngồi phệch xuống đường mà khóc. Mưa ướt má em hay nước mắt em đang tuôn không thể dứt? Người người đang đi qua nhanh để tránh khỏi cơn mưa nên không ai thấy em đâu. Họ đang về với một nơi trú ẩn mà ở đó có người đang mong ngóng họ về với ấm áp. Còn em? Em sẽ đi về đâu khi mà vòng tay ấm nóng ngày nào hứa sẽ ôm em đã không còn nữa. Em nghĩ có thể giờ này anh đang sưởi ấm trái tim bằng một người khác em. Em cảm thấy nhói đau nơi góc trái ngực khi tình yêu mấy năm trời của em chỉ đủ cho anh đánh đổi bằng một cuộc gặp gỡ chóng vánh với cô bé ấy. Đủ nhạy cảm để em thấy rằng anh khác xưa. Nhưng anh không hề biết. Nỗi đau em cam chịu. Bởi em không thể xóa hình ảnh anh, em vẫn muốn thầm lặng đi bên anh, suốt cả cuộc đời…
Ngày… tháng… năm…
…
Burning up all your pictures
Tearing up all your letters
Ripping up all your sweaters
This is, this is for the better
Slashing up all your tires
Smashing up all your flowers
Grabbing back all my power
Cause one lesson is I don’t need you
Delete you
Bất chợt em cười chua chát. Nếu em là nhân vật nữ trong bài hát đó thì em làm gì có những tấm hình và những lá thư để mà đốt, mà xé. Vậy ngay cả cách để em trả thù bản thân em cũng không có hay sao? Khoảng thời gian yêu anh, em có được hạnh phúc, thứ hạnh phúc thầm lặng. Anh không cho ai biết em và anh đang là một cặp. Em lặng lẽ bên anh với tư cách là một đông nghiệp thân thiết, là một đứa em gái yêu quý. Em đau khi nghe anh giới thiệu em với người khác như vậy, nhưng em vẫn chấp nhận vì em tin anh. Tin là anh chưa sẵn sàng cho một sự ràng buộc. Em đang tự lừa dối mình rằng em đã xóa tên anh. Em xóa số phone của anh, nhưng em còn nhớ rõ trong đầu. Em xóa Y!M của anh trong friendlist nhưng em còn nhớ anh hay online vào giờ nào và … Em bướng bỉnh và cố chấp. Em biết em không nên bước vào cuộc đời anh như vậy. Nhưng do em bước vào hay chính anh đã mở cửa và mời gọi em? Lại bướng bỉnh nữa rồi, em không nên đổ lỗi cho anh như thế. Ngày xưa em luôn tự hào rằng vì mình quá quyết liệt nên đã chinh phục được trái tim anh. Em ngu ngốc mà luôn nghĩ mình giỏi giang. Tự mắc phải một cái hố do chính mình đào để rồi giờ đây em muốn trả anh về với chị ấy, muốn trả em về với những tháng ngày không có anh, vô tư nghĩ mình là trung tâm của vũ trụ này… Không được rồi. Mọi thứ đã đến, đã xảy ra và em phải bắt buộc chia thì quá khứ cho những tháng ngày ấy. Em biết anh có một cái gì đó rất khác, rất không-bình-thường. Nhưng em mặc kệ. Cho đến ngày em đến nhà anh và tình cờ thấy được lá thư của chị ấy. Em nhận ra rằng anh là một thằng đàn ông tồi tệ. Vậy mà máu háo thắng trong em vẫn sôi ngùn ngụt, em muốn có anh bằng bất cứ giá nào. Lừa dối bản thân rằng anh và chị ấy là một mảnh ghép sai lầm. Em sai hay ai sai hả anh? Bây giờ em mới biết được cảm giác đau của chi ấy khi đang bị anh lặp lại những nỗi đau mà chị ấy viết trong thư. Một tình cảm suốt 5 năm trời mà anh còn đối xử như thế thì đối với anh em có là gì.
Nhói đau…
Ngày… tháng… năm…
Tình yêu là một cơn say nắng quá lớn mà thành, em đã từng nghe ở đâu đó câu nói ấy. Cơn say nắng đó có đủ lớn để cuốn anh trôi vụt khỏi tầm tay em không anh? Hình như anh rất yêu cô bé ấy. Cô ấy là đồng nghiệp của anh. Em nhớ có lần anh vì cô ấy mà mắng em té tát. Vậy mà em vẫn tha lỗi cho anh. Em điên rồ đáp chuyến bay đến đây là vì anh. Em muốn một lần gặp anh để anh biết rằng em không ngốc như anh nghĩ. Em sẽ kết thúc tất cả. Em lên kịch bản cho cuộc trò chuyện cùng anh, anh sẽ nói những gì với em, em sẽ khóc trước mặt anh lần cuối cùng rồi em sẽ bước đi những bước nặng trĩu mà lòng thì nhẹ tênh trống rỗng. Thế nhưng… em sợ ngày mai, em thức dậy em không còn niềm vui chụp lấy chiếc điện thoại mà mong ngóng tin nhắn của anh, không còn được nói chuyện với anh hằng đêm dù chúng ta cách nhau gần nửa vòng trái đất. Kỷ niệm bấu víu lấy em, chúng đang từng bước cách nhau 6 giây trôi qua chầm chậm trên nền screensaver trước mắt. Anh ở đấy, gần đấy mà xa đấy. Anh không còn là của em nữa. Em quá yếu đuối, rất rất yếu đuối. Hôm qua, cô bé ấy lại đề nghị một cuộc hẹn với em, nhưng em không dám chấp nhận. Em sợ phải đối diện với sự thật, sợ phải biết là anh và cô bé rất hạnh phúc nơi này, khuyên em nên trở về với thế giới của em. Em sợ hết tất cả mọi thứ liên quan đến anh. Ai cũng tức tối cho em, chính em cũng bực dọc và chán nản bản thân mình.
Thế giới của em vẫn còn nhưng nó sẽ trở nên trống rỗng khi không có anh…
Ngày… tháng… năm…
Không bar, không bạn bè, không online và không anh. Chỉ em với rock và bộn bề công việc. Em thấy hình như mình khá hơn. Em trở về đúng nghĩa lại là em. Em không thể yêu anh bằng một thứ tình yêu thiên sứ. Em thực dụng. Người em yêu phải đáp trả lại tình yêu của em bằng hoặc hơn chứ em không chấp nhận làm một người tình lặng lẽ. Con người là một sinh vật kỳ lạ. Dường như khi đi đến tận cùng nỗi buồn người ta sẽ không còn buồn nữa. Một buổi sáng thức dậy, đột nhiên em thấy mình lạ lắm. Mi mắt em ráo hoảnh. Tình yêu anh bỗng dưng cạn kiệt như những giọt nước mắt của em. Haizz… Em bắt đầu nghi ngờ mình. Nghi ngờ tình cảm em dành cho anh. Háo thắng ư ? Không. Em nhớ là em đã-từng-rất-đau suốt mấy tháng trời cơ mà…Tất cả đâu phải là mơ. Mọi chuyện vẫn vậy, chỉ có em khác thôi. Anh vẫn ngày ngày qua đón em đi làm, ngày ngày vẫn nói chuyện với chị ấy trong những cuộc điện thoại thâu đêm. Anh đểu. Em xin lỗi khi phải dùng từ đó với anh. Nhưng em thấy anh không xứng đáng với tình cảm của em và chị ấy. Mỗi người có một cách yêu khác nhau, có thể chị ấy yêu anh bằng cả 100% trái tim, còn em yêu anh trong đó có 50% là lý trí. Chị ấy lại từ chối một cuộc hẹn với em. Em mỉm cười và tự nhủ lòng thanh thản, khép tay và thành tâm cho một lời chúc phúc. Có thể chị ấy mới đúng là người có thể làm thay đổi anh. Em không đủ khả năng để làm điều đó. Tất cả yêu thương được gói lại trong một câu nói ngỡ như đùa - có gì đâu để nhớ?
Ngày… tháng… năm…
Em đã ngủ một giấc từ bình minh của ngày hôm qua đến bình minh của ngày hôm nay. Hình như em đang đi lạc. Tình dậy th.ì thấy mình đã ở trong taxi, băng qua những dãy đường dẫn đến một nơi quen thuộc. Hoa giấy vẫn mong manh như ngày nào anh hái tặng em ở khu ký túc. Em đang về với ngôi nhà mà em và anh đã cùng sống. Đáng lẽ nó đã là của em. Cánh cửa vẫn rộng mở nhưng em biết nơi ấy đã có một người khác. Bữa cơm cùng anh đã có người thay em san sẻ. Sự thật dù chua chát đến đâu thì em cũng phải một lần đối mặt… Hạnh phúc hay thinh lặng thì em có làm được gì hơn? Đau, em đã đau rồi. Khóc, em cũng đã khóc rồi.. Anh sẽ không biết là em trở về đâu. Người mở cửa cho em là cô bé ấy … Em vẫn yêu anh nhưng tình yêu đã chuyển sang một trạng thái khác. Em đâu có “chiếc khăn thời gian” để mà biến một tấm gương đã vỡ trở thành lành lặn được. Vết thương trong tim em, bao giờ cho nguôi ngoai?
Ngày… tháng… năm…
Em vẫn còn kịp nhìn thấy chị ấy ghé nhà mình. À không, nhà của anh chứ. Có thể khi về anh sẽ lúng túng vì sợ chị ấy biết sự có mặt của em trong ngôi nhà ấy. Nhưng anh sẽ bình thản ngay thôi vì em đã đi mà không cho anh một lời giải thích. Em trả về chị nơi chị thuộc về. Không biết là đớn đau hay hạnh phúc, nhưng em nghĩ chị ấy muốn như vậy. Anh sẽ chôn vùi bí mật là em đã từng tồn tại. Em chẳng còn bận tâm người em từng hết lòng yêu thương sống cuộc đời như thế nào nữa. Em biết anh không xứng đáng. Em không tiếc tình yêu của em, nhưng em tiếc vì em đặt tình cảm ấy nhầm người.
Chia tay đâu phải là kết thúc…
Chia tay để biết chấp nhận những điều phủ phàng nhất trong tình yêu …
Sân ga vẫn mưa như ngày em mới gặp anh. Đã đi, đã bước vào và qua những cùng cực đau khổ của thuơng yêu. Cái gì không phải là của mình thì sẽ mãi chẳng thuộc về mình. Một điều quá cũ sao bây giờ em mới nhận ra? Hà Nội vẫn đang dang rộng vòng tay đón em trở về. Và em biết nơi ấy có một vòng tay 6 năm rồi vẫn chờ đợi em…
Ngày… tháng… năm…
…
All I want from you is for you to disappear
All I need from you is for you to not be here
I guess it’s time you got the news
Gonna replace you
Erase you
Delete you
Delete you…
Em kéo hết rèm, đóng chặt cửa cho âm thanh khỏi thoát ra ngoài. Trong phòng chỉ còn mỗi ánh sáng hắt ra từ màn hình chiếc PC yếu ớt…
- …Gonna replace you. Erase you. Delete you…
Trong em đang gào lên theo từng tiếng nhạc. Nhưng hình như em đang cố gắng lừa dối bản thân trước một thực tại. Em muốn delete anh ra khỏi cuộc đời em. Em thua. Em bất lực trước bản thân mình. Em không là một cái PC để có thể nhấn tổ hợp phím Shift+Delete mà quên hết anh. Nhưng anh lại là một program quan trọng đã được setup vào em. Cuộc sống của em, từng ngày trôi qua đều có anh hiện hữu. Em bị anh gạt qua bên lề hay em đang muốn bước sang một ngã rẽ mới-ngã rẽ không anh???
Ngày… tháng… năm…
Chuyến bay hạ cánh lúc14:00 nhưng bây giờ đã là 20:00, em vẫn còn ngồi đây. Trong góc quán này em thấy mình nhỏ bé quá. Phố xá tấp nập. Em trơ trọi khẽ rùng mình. Ngoài trời đang mưa, cơn mưa không quá lớn nhưng cũng đủ làm ướt và lạnh lẽo một tâm hồn. Bung chiếc dù màu đen lên, em quyết tâm không ngồi đó mà suy nghĩ vẩn vơ nữa. Càng suy nghĩ càng bế tắc. Em đang đi. Bước nhanh qua dòng người hối hả. Có ai đang rơi vào tình trạng như em không nhỉ? Đi nhưng vô hồn. Đi như muốn trốn khỏi thế giới này. Đèn đường đang chiếu những dãy sang xé toạc màn mưa, hay giọt mưa đang cố gắng phô diễn mình dưới ánh sáng của đêm rằng nó đang tồn tại dù ngắn ngủi trước khi rơi xuống đất và vỡ tan tành? Hình như chỉ có một mình mình điên … Em muốn em tan ra giữa thành phố xa hoa này. Năm năm, thời gian đủ để gọi là dài cho cuộc sống nhưng đối với tình yêu thì em tin chắc nó chưa được gọi là gì cả. Bằng với thời gian ấy thì khối người đã có happy ending. Nhưng tình yêu của em thì không như thế. Nơi em, có một tình yêu đã trao đi nhưng không hề được trân trọng…
Em lại khóc. Ngồi phệch xuống đường mà khóc. Mưa ướt má em hay nước mắt em đang tuôn không thể dứt? Người người đang đi qua nhanh để tránh khỏi cơn mưa nên không ai thấy em đâu. Họ đang về với một nơi trú ẩn mà ở đó có người đang mong ngóng họ về với ấm áp. Còn em? Em sẽ đi về đâu khi mà vòng tay ấm nóng ngày nào hứa sẽ ôm em đã không còn nữa. Em nghĩ có thể giờ này anh đang sưởi ấm trái tim bằng một người khác em. Em cảm thấy nhói đau nơi góc trái ngực khi tình yêu mấy năm trời của em chỉ đủ cho anh đánh đổi bằng một cuộc gặp gỡ chóng vánh với cô bé ấy. Đủ nhạy cảm để em thấy rằng anh khác xưa. Nhưng anh không hề biết. Nỗi đau em cam chịu. Bởi em không thể xóa hình ảnh anh, em vẫn muốn thầm lặng đi bên anh, suốt cả cuộc đời…
Ngày… tháng… năm…
…
Burning up all your pictures
Tearing up all your letters
Ripping up all your sweaters
This is, this is for the better
Slashing up all your tires
Smashing up all your flowers
Grabbing back all my power
Cause one lesson is I don’t need you
Delete you
Bất chợt em cười chua chát. Nếu em là nhân vật nữ trong bài hát đó thì em làm gì có những tấm hình và những lá thư để mà đốt, mà xé. Vậy ngay cả cách để em trả thù bản thân em cũng không có hay sao? Khoảng thời gian yêu anh, em có được hạnh phúc, thứ hạnh phúc thầm lặng. Anh không cho ai biết em và anh đang là một cặp. Em lặng lẽ bên anh với tư cách là một đông nghiệp thân thiết, là một đứa em gái yêu quý. Em đau khi nghe anh giới thiệu em với người khác như vậy, nhưng em vẫn chấp nhận vì em tin anh. Tin là anh chưa sẵn sàng cho một sự ràng buộc. Em đang tự lừa dối mình rằng em đã xóa tên anh. Em xóa số phone của anh, nhưng em còn nhớ rõ trong đầu. Em xóa Y!M của anh trong friendlist nhưng em còn nhớ anh hay online vào giờ nào và … Em bướng bỉnh và cố chấp. Em biết em không nên bước vào cuộc đời anh như vậy. Nhưng do em bước vào hay chính anh đã mở cửa và mời gọi em? Lại bướng bỉnh nữa rồi, em không nên đổ lỗi cho anh như thế. Ngày xưa em luôn tự hào rằng vì mình quá quyết liệt nên đã chinh phục được trái tim anh. Em ngu ngốc mà luôn nghĩ mình giỏi giang. Tự mắc phải một cái hố do chính mình đào để rồi giờ đây em muốn trả anh về với chị ấy, muốn trả em về với những tháng ngày không có anh, vô tư nghĩ mình là trung tâm của vũ trụ này… Không được rồi. Mọi thứ đã đến, đã xảy ra và em phải bắt buộc chia thì quá khứ cho những tháng ngày ấy. Em biết anh có một cái gì đó rất khác, rất không-bình-thường. Nhưng em mặc kệ. Cho đến ngày em đến nhà anh và tình cờ thấy được lá thư của chị ấy. Em nhận ra rằng anh là một thằng đàn ông tồi tệ. Vậy mà máu háo thắng trong em vẫn sôi ngùn ngụt, em muốn có anh bằng bất cứ giá nào. Lừa dối bản thân rằng anh và chị ấy là một mảnh ghép sai lầm. Em sai hay ai sai hả anh? Bây giờ em mới biết được cảm giác đau của chi ấy khi đang bị anh lặp lại những nỗi đau mà chị ấy viết trong thư. Một tình cảm suốt 5 năm trời mà anh còn đối xử như thế thì đối với anh em có là gì.
Nhói đau…
Ngày… tháng… năm…
Tình yêu là một cơn say nắng quá lớn mà thành, em đã từng nghe ở đâu đó câu nói ấy. Cơn say nắng đó có đủ lớn để cuốn anh trôi vụt khỏi tầm tay em không anh? Hình như anh rất yêu cô bé ấy. Cô ấy là đồng nghiệp của anh. Em nhớ có lần anh vì cô ấy mà mắng em té tát. Vậy mà em vẫn tha lỗi cho anh. Em điên rồ đáp chuyến bay đến đây là vì anh. Em muốn một lần gặp anh để anh biết rằng em không ngốc như anh nghĩ. Em sẽ kết thúc tất cả. Em lên kịch bản cho cuộc trò chuyện cùng anh, anh sẽ nói những gì với em, em sẽ khóc trước mặt anh lần cuối cùng rồi em sẽ bước đi những bước nặng trĩu mà lòng thì nhẹ tênh trống rỗng. Thế nhưng… em sợ ngày mai, em thức dậy em không còn niềm vui chụp lấy chiếc điện thoại mà mong ngóng tin nhắn của anh, không còn được nói chuyện với anh hằng đêm dù chúng ta cách nhau gần nửa vòng trái đất. Kỷ niệm bấu víu lấy em, chúng đang từng bước cách nhau 6 giây trôi qua chầm chậm trên nền screensaver trước mắt. Anh ở đấy, gần đấy mà xa đấy. Anh không còn là của em nữa. Em quá yếu đuối, rất rất yếu đuối. Hôm qua, cô bé ấy lại đề nghị một cuộc hẹn với em, nhưng em không dám chấp nhận. Em sợ phải đối diện với sự thật, sợ phải biết là anh và cô bé rất hạnh phúc nơi này, khuyên em nên trở về với thế giới của em. Em sợ hết tất cả mọi thứ liên quan đến anh. Ai cũng tức tối cho em, chính em cũng bực dọc và chán nản bản thân mình.
Thế giới của em vẫn còn nhưng nó sẽ trở nên trống rỗng khi không có anh…
Ngày… tháng… năm…
Không bar, không bạn bè, không online và không anh. Chỉ em với rock và bộn bề công việc. Em thấy hình như mình khá hơn. Em trở về đúng nghĩa lại là em. Em không thể yêu anh bằng một thứ tình yêu thiên sứ. Em thực dụng. Người em yêu phải đáp trả lại tình yêu của em bằng hoặc hơn chứ em không chấp nhận làm một người tình lặng lẽ. Con người là một sinh vật kỳ lạ. Dường như khi đi đến tận cùng nỗi buồn người ta sẽ không còn buồn nữa. Một buổi sáng thức dậy, đột nhiên em thấy mình lạ lắm. Mi mắt em ráo hoảnh. Tình yêu anh bỗng dưng cạn kiệt như những giọt nước mắt của em. Haizz… Em bắt đầu nghi ngờ mình. Nghi ngờ tình cảm em dành cho anh. Háo thắng ư ? Không. Em nhớ là em đã-từng-rất-đau suốt mấy tháng trời cơ mà…Tất cả đâu phải là mơ. Mọi chuyện vẫn vậy, chỉ có em khác thôi. Anh vẫn ngày ngày qua đón em đi làm, ngày ngày vẫn nói chuyện với chị ấy trong những cuộc điện thoại thâu đêm. Anh đểu. Em xin lỗi khi phải dùng từ đó với anh. Nhưng em thấy anh không xứng đáng với tình cảm của em và chị ấy. Mỗi người có một cách yêu khác nhau, có thể chị ấy yêu anh bằng cả 100% trái tim, còn em yêu anh trong đó có 50% là lý trí. Chị ấy lại từ chối một cuộc hẹn với em. Em mỉm cười và tự nhủ lòng thanh thản, khép tay và thành tâm cho một lời chúc phúc. Có thể chị ấy mới đúng là người có thể làm thay đổi anh. Em không đủ khả năng để làm điều đó. Tất cả yêu thương được gói lại trong một câu nói ngỡ như đùa - có gì đâu để nhớ?
Ngày… tháng… năm…
Em đã ngủ một giấc từ bình minh của ngày hôm qua đến bình minh của ngày hôm nay. Hình như em đang đi lạc. Tình dậy th.ì thấy mình đã ở trong taxi, băng qua những dãy đường dẫn đến một nơi quen thuộc. Hoa giấy vẫn mong manh như ngày nào anh hái tặng em ở khu ký túc. Em đang về với ngôi nhà mà em và anh đã cùng sống. Đáng lẽ nó đã là của em. Cánh cửa vẫn rộng mở nhưng em biết nơi ấy đã có một người khác. Bữa cơm cùng anh đã có người thay em san sẻ. Sự thật dù chua chát đến đâu thì em cũng phải một lần đối mặt… Hạnh phúc hay thinh lặng thì em có làm được gì hơn? Đau, em đã đau rồi. Khóc, em cũng đã khóc rồi.. Anh sẽ không biết là em trở về đâu. Người mở cửa cho em là cô bé ấy … Em vẫn yêu anh nhưng tình yêu đã chuyển sang một trạng thái khác. Em đâu có “chiếc khăn thời gian” để mà biến một tấm gương đã vỡ trở thành lành lặn được. Vết thương trong tim em, bao giờ cho nguôi ngoai?
Ngày… tháng… năm…
Em vẫn còn kịp nhìn thấy chị ấy ghé nhà mình. À không, nhà của anh chứ. Có thể khi về anh sẽ lúng túng vì sợ chị ấy biết sự có mặt của em trong ngôi nhà ấy. Nhưng anh sẽ bình thản ngay thôi vì em đã đi mà không cho anh một lời giải thích. Em trả về chị nơi chị thuộc về. Không biết là đớn đau hay hạnh phúc, nhưng em nghĩ chị ấy muốn như vậy. Anh sẽ chôn vùi bí mật là em đã từng tồn tại. Em chẳng còn bận tâm người em từng hết lòng yêu thương sống cuộc đời như thế nào nữa. Em biết anh không xứng đáng. Em không tiếc tình yêu của em, nhưng em tiếc vì em đặt tình cảm ấy nhầm người.
Chia tay đâu phải là kết thúc…
Chia tay để biết chấp nhận những điều phủ phàng nhất trong tình yêu …
Sân ga vẫn mưa như ngày em mới gặp anh. Đã đi, đã bước vào và qua những cùng cực đau khổ của thuơng yêu. Cái gì không phải là của mình thì sẽ mãi chẳng thuộc về mình. Một điều quá cũ sao bây giờ em mới nhận ra? Hà Nội vẫn đang dang rộng vòng tay đón em trở về. Và em biết nơi ấy có một vòng tay 6 năm rồi vẫn chờ đợi em…
- I'm sorry for the way I let go…
- Gonna replace you. Erase you. Delete you…
Hiệu chỉnh bởi quản lý: