- Tham gia
- 26/6/2009
- Bài viết
- 2.855
Bạn sẽ làm gì nếu cuộc sống của bạn sẽ kết thúc chỉ sau 8 phút tới?
Đó là điều tôi nhớ mãi sau khi nghe một chương trình trên radio. Tôi cứ băn khoăn nghĩ mãi về điều đó. Tôi sẽ làm gì bây giờ? Tám phút, quá ngắn để tìm cách kéo dài sự sống. Có quá nhiều lựa chọn hiện ra, và tôi phải tận dụng 8 phút đó một cách hữu ích nhất.
Trong khi tôi còn đang bần thần giữa đống việc muốn làm, phát thanh viên trên radio đã nói rằng tại sao chúng ta không thực hiện điều đó ngay bây giờ mà phải đợi tới khi sự sống sắp chấm dứt mới làm? Tôi vô thức với lấy điện thoại và gọi cho bố mẹ.
Lâu lắm chúng tôi không nói chuyện với nhau. Dễ phải đến hơn một tháng. Sợi dây liên hệ duy nhất giữa chúng tôi là những món tiền ba mẹ gửi lên để tôi ăn học. Tôi lao vào học hành và công việc làm thêm với mong muốn nhanh chóng ra trường, kiếm được thật nhiều tiền để có thể đỡ đần cho bố mẹ. Nhưng tôi nào đâu biết, bố mẹ ở quê đã nhớ tôi biết chừng nào?
Tiếc bố khàn khàn trong điện thoại.
- Bố ốm à mẹ?
- Ừ, bố mệt mấy ngày rồi, cũng tại thời tiết nắng nôi quá. Nhưng mẹ lấy thuốc cho bố rồi, bố sẽ nhanh khỏi thôi mà…
- Bố đỡ nhiều rồi mà, con đừng lo quá nhé - tiếng bố nói vọng từ ngoài vào.
Bố mẹ thay nhau nói chuyện với tôi. Bố mẹ hỏi chuyện học hành, hỏi tôi bao giờ lại về thăm nhà, hỏi tôi dạo này ăn uống thế nào, có biết tự chăm sóc bản thân không. Nước mắt tôi đã rơi tự lúc nào… Tôi chỉ muốn chạy về ngay để nằm trong vòng tay của bố mẹ, chỉ muốn bay về thật nhanh… Cảm giác xa cách chưa bao giờ khiến tôi thấy cô đơn đến thế.
Bố mẹ thấy tôi không nói gì, tưởng tôi bận chuyện gì đó.
- Thôi con cứ ngồi học đi, gọi điện nhiều thế này lại tốn tiền, nha. Nhớ ăn uống đầy đủ nhé con!
- Mẹ à, con nhớ bố mẹ lắm !
Đó là điều tôi nhớ mãi sau khi nghe một chương trình trên radio. Tôi cứ băn khoăn nghĩ mãi về điều đó. Tôi sẽ làm gì bây giờ? Tám phút, quá ngắn để tìm cách kéo dài sự sống. Có quá nhiều lựa chọn hiện ra, và tôi phải tận dụng 8 phút đó một cách hữu ích nhất.
Trong khi tôi còn đang bần thần giữa đống việc muốn làm, phát thanh viên trên radio đã nói rằng tại sao chúng ta không thực hiện điều đó ngay bây giờ mà phải đợi tới khi sự sống sắp chấm dứt mới làm? Tôi vô thức với lấy điện thoại và gọi cho bố mẹ.
Lâu lắm chúng tôi không nói chuyện với nhau. Dễ phải đến hơn một tháng. Sợi dây liên hệ duy nhất giữa chúng tôi là những món tiền ba mẹ gửi lên để tôi ăn học. Tôi lao vào học hành và công việc làm thêm với mong muốn nhanh chóng ra trường, kiếm được thật nhiều tiền để có thể đỡ đần cho bố mẹ. Nhưng tôi nào đâu biết, bố mẹ ở quê đã nhớ tôi biết chừng nào?
Tiếc bố khàn khàn trong điện thoại.
- Bố ốm à mẹ?
- Ừ, bố mệt mấy ngày rồi, cũng tại thời tiết nắng nôi quá. Nhưng mẹ lấy thuốc cho bố rồi, bố sẽ nhanh khỏi thôi mà…
- Bố đỡ nhiều rồi mà, con đừng lo quá nhé - tiếng bố nói vọng từ ngoài vào.
Bố mẹ thay nhau nói chuyện với tôi. Bố mẹ hỏi chuyện học hành, hỏi tôi bao giờ lại về thăm nhà, hỏi tôi dạo này ăn uống thế nào, có biết tự chăm sóc bản thân không. Nước mắt tôi đã rơi tự lúc nào… Tôi chỉ muốn chạy về ngay để nằm trong vòng tay của bố mẹ, chỉ muốn bay về thật nhanh… Cảm giác xa cách chưa bao giờ khiến tôi thấy cô đơn đến thế.
Bố mẹ thấy tôi không nói gì, tưởng tôi bận chuyện gì đó.
- Thôi con cứ ngồi học đi, gọi điện nhiều thế này lại tốn tiền, nha. Nhớ ăn uống đầy đủ nhé con!
- Mẹ à, con nhớ bố mẹ lắm !