- Tham gia
- 7/11/2011
- Bài viết
- 596
Sẽ có những ánh mắt yêu thương luôn dõi theo bạn.
Có những thứ bạn sẽ chẳng thể nào biết được. Bởi khi bạn đã quay lưng bước đi, những ánh nhìn đó mới dõi theo bạn, không ngừng nghỉ và mệt mỏi, luôn quan thiết và thương yêu...
Đó là cái nhìn xót xa của những bà mẹ khi tiễn con ra thành phố trọ học. Mẹ lo con chẳng biết tự chăm sóc cho bản thân, chẳng chịu mua thức ăn đủ chất dinh dưỡng. Mẹ sợ con buồn, nên nén nước mắt vào trong. Chỉ khi kì nghỉ ngắn ngày của con ở quê kết thúc, bóng con đã đi xa, mắt mẹ mới rưng rưng.
Đó là cái nhìn với biết bao lời dặn dò tin tưởng của ba. Ba cứng rắn và kiên cường. Ba không có thói quen bộc lộ tình cảm nhiều như mẹ, nhưng những lời ba nói, những điều ba căn dặn, con hiểu rằng ba thương con biết bao.
Đó là cái nhìn rơm rớm của lũ em. Chúng mong con về chẳng phải vì những món quà như con đã hứa dành tặng chúng. Mà vì mong mỏi được nằm ngủ cạnh con, được nghe anh, chị kể chuyện thành phố, gieo vào lòng chúng những háo hức về một thế giới màu nhiệm hơn.
Đó là cái nhìn lưu luyến của người yêu lúc đưa ta về đến đầu ngõ. Sẽ là cái dáng quen thuộc, đứng ở vị trí đó, đợi ta khuất khỏi tầm mắt mới chịu quay về. Yêu thương bền bỉ qua ngày như thế chưa từng biết mệt mỏi. Ngược lại, chàng trai, cô gái đó khiến ta cảm thấy thân thuộc và chẳng thể ngủ yên nếu một ngày không còn ánh mắt dõi theo ấy.
Đó là cái nhìn thương yêu của những người mà ta yêu quý. Đôi khi phải đi một đoạn đường xa, sống ở những miền xa lạ ta mới biết trân trọng những người đã từng ở cạnh mình. Sống là phải biết tiến về phía trước. Nhưng thi thoảng, hãy ngoái lại phía sau, để biết luôn có rất nhiều người mong ngóng bước chân ta, thương yêu ta hết lòng. Bạn nhé!
Đôi lúc trong cuộc sống, ta chợt bỏ quên...
Đừng bao giờ than thở!
Những ngày xưa yêu dấu.
st kenh14
Đọc xong thấy mình đúng là vô tâm thật!
Có những thứ bạn sẽ chẳng thể nào biết được. Bởi khi bạn đã quay lưng bước đi, những ánh nhìn đó mới dõi theo bạn, không ngừng nghỉ và mệt mỏi, luôn quan thiết và thương yêu...
Đó là cái nhìn xót xa của những bà mẹ khi tiễn con ra thành phố trọ học. Mẹ lo con chẳng biết tự chăm sóc cho bản thân, chẳng chịu mua thức ăn đủ chất dinh dưỡng. Mẹ sợ con buồn, nên nén nước mắt vào trong. Chỉ khi kì nghỉ ngắn ngày của con ở quê kết thúc, bóng con đã đi xa, mắt mẹ mới rưng rưng.
Đó là cái nhìn với biết bao lời dặn dò tin tưởng của ba. Ba cứng rắn và kiên cường. Ba không có thói quen bộc lộ tình cảm nhiều như mẹ, nhưng những lời ba nói, những điều ba căn dặn, con hiểu rằng ba thương con biết bao.
Đó là cái nhìn rơm rớm của lũ em. Chúng mong con về chẳng phải vì những món quà như con đã hứa dành tặng chúng. Mà vì mong mỏi được nằm ngủ cạnh con, được nghe anh, chị kể chuyện thành phố, gieo vào lòng chúng những háo hức về một thế giới màu nhiệm hơn.
Đó là cái nhìn lưu luyến của người yêu lúc đưa ta về đến đầu ngõ. Sẽ là cái dáng quen thuộc, đứng ở vị trí đó, đợi ta khuất khỏi tầm mắt mới chịu quay về. Yêu thương bền bỉ qua ngày như thế chưa từng biết mệt mỏi. Ngược lại, chàng trai, cô gái đó khiến ta cảm thấy thân thuộc và chẳng thể ngủ yên nếu một ngày không còn ánh mắt dõi theo ấy.
Đó là cái nhìn thương yêu của những người mà ta yêu quý. Đôi khi phải đi một đoạn đường xa, sống ở những miền xa lạ ta mới biết trân trọng những người đã từng ở cạnh mình. Sống là phải biết tiến về phía trước. Nhưng thi thoảng, hãy ngoái lại phía sau, để biết luôn có rất nhiều người mong ngóng bước chân ta, thương yêu ta hết lòng. Bạn nhé!
Đôi lúc trong cuộc sống, ta chợt bỏ quên...
Đừng bao giờ than thở!
Những ngày xưa yêu dấu.
st kenh14
Đọc xong thấy mình đúng là vô tâm thật!