Nắng Rơi Trên Tháng Năm Đã Mất – Khi ký ức hóa thành ánh sáng của tuổi trẻ

manh hoi uc

Thành viên
Tham gia
14/4/2025
Bài viết
21
Có những truyện ngắn giống như một tấm ảnh cũ: mỗi lần nhìn lại, ta nghe trong lòng một tiếng thở dài. Nhưng cũng có truyện ngắn giống như một vệt nắng mỏng, bất chợt rơi vào góc tối, khiến ta giật mình nhận ra: những gì tưởng đã mất, thực ra vẫn còn đang âm ỉ tỏa sáng trong ta. Nắng Rơi Trên Tháng Năm Đã Mất là một truyện như thế, vừa dịu dàng vừa ám ảnh, kể về tuổi trẻ, tình yêu, ký ức và cả những mất mát không thể gọi tên.

1761612703374.jpeg





[separate]




Tháng Năm – nơi thời gian dừng lại​

Truyện mở đầu bằng một khung cảnh quen thuộc: tháng năm rực nắng, hoa phượng đỏ rơi xuống mặt sân trường, ve sầu gọi hè đến. Người kể trở về với ký ức của mình – ký ức về những ngày tuổi trẻ vừa mới chớm, về những người bạn, và cả một mối tình đầu vụng dại. Tựa đề truyện đã nói lên tất cả: “nắng rơi” không chỉ là ánh sáng vật lý, mà là ánh sáng của ký ức, rơi vào tháng năm tưởng đã mất, nhưng thực ra vẫn còn sống mãi trong trái tim người kể.

Những hình ảnh tuổi học trò hiện lên trong truyện giản dị mà chân thực: những trang vở viết dở, tiếng trống trường buổi chiều, cái dáng bạn ngồi bên cửa sổ, đôi mắt lấp lánh vừa ngây thơ vừa xa xăm. Cái đẹp của tháng năm ấy chính là cái đẹp mong manh – ta biết nó sẽ qua đi, nhưng cũng chính vì thế mà nó trở nên quý giá đến tận cùng.

Truyện làm ta nhớ đến một sự thật: ký ức không bao giờ mất hẳn. Nó chỉ tạm thời lùi vào bóng tối, để rồi trong một khoảnh khắc nào đó, khi ánh nắng chiếu tới, nó lại hiện ra rõ ràng như chưa từng phai.




[separate]




Tình yêu đầu – vết hằn trong nắng​

Trung tâm của truyện chính là một mối tình đầu. Không ồn ào, không bi kịch, chỉ là những ánh nhìn trộm, những lần trái tim đập nhanh hơn thường lệ, những câu nói bỏ dở vì ngại ngùng. Nhưng tình yêu ấy, chính vì chưa kịp gọi thành tên, nên lại càng in sâu. Người kể nhớ đến một cái chạm tay, một cái nghiêng đầu, một buổi chiều hai người ngồi dưới gốc phượng, lặng im nghe tiếng ve. Tất cả những điều đó, dù nhỏ bé, lại đủ để trở thành “tháng năm đã mất” trong tim.

Có đoạn viết: “Ánh nắng hôm ấy rơi xuống tóc em, long lanh như một lời hứa chưa kịp thốt ra.” Câu chữ gợi lên cả một bầu trời cảm xúc: vừa trong trẻo, vừa tiếc nuối. Bởi nắng rồi sẽ tắt, và lời hứa kia có thể sẽ chẳng bao giờ được nói ra, nhưng chính sự dang dở ấy mới làm cho tình yêu đầu trở nên bất tử.

Cái tài của truyện là không biến tình yêu ấy thành một nỗi đau ám ảnh, mà biến nó thành một thứ ánh sáng dịu dàng, đủ để ta soi lại những tháng ngày sau này. Nó khiến ta hiểu rằng tình yêu đầu không nhất thiết phải trọn vẹn để trở thành vĩnh viễn. Nó chỉ cần là chính nó – vụng về, trong sáng, chưa hoàn hảo – nhưng thật.




[separate]




Nỗi buồn và sự trưởng thành​

Điều khiến “Nắng Rơi Trên Tháng Năm Đã Mất” vượt lên trên một câu chuyện hoài niệm thông thường, chính là nó gắn nỗi buồn với sự trưởng thành. Người kể không trách móc, không oán hận vì tình yêu ấy đã không thành. Ngược lại, họ nhìn lại với một nụ cười dịu dàng, như thể biết ơn vì đã từng có những ngày rực rỡ như thế.

Trong từng câu chữ, ta nhận ra một sự chấp nhận: tuổi trẻ nào cũng có mất mát, ký ức nào cũng có vết xước. Nhưng chính nhờ những vết xước ấy, ta mới trưởng thành. Và đôi khi, ta chỉ trưởng thành thật sự khi đã biết mỉm cười với nỗi buồn.

Có một chi tiết rất đẹp: người kể nhìn ánh nắng tháng năm hôm nay, và bỗng nhận ra nó giống hệt ánh nắng của ngày xưa. Ánh nắng thì vẫn thế, chỉ có ta đã khác. Nhưng nhờ ánh nắng ấy, ta hiểu rằng mọi thứ đều có tính tiếp nối: ký ức không chết, tình yêu không mất, chỉ biến đổi hình hài để sống tiếp trong ta.




[separate]




Biểu tượng của nắng – ánh sáng ký ức​

Truyện sử dụng hình ảnh nắng như một biểu tượng xuyên suốt. Nắng không chỉ là ánh sáng, mà là ánh sáng của ký ức. Nó rơi xuống trang vở, xuống mái tóc, xuống đôi mắt, xuống từng khoảnh khắc tưởng chừng nhỏ bé nhưng lại trở thành bất tử. Nắng cũng là phép màu: nó biến những điều bình thường thành kỷ niệm, biến một cái nhìn thành một điều để nhớ cả đời.

Điều thú vị là, nắng trong truyện không phải lúc nào cũng rực rỡ. Có lúc nó gắt gao, chói chang đến mức làm ta chảy mồ hôi, nhăn mặt. Nhưng rồi, khi nhìn lại, chính cái gắt gao ấy lại trở thành một phần của ký ức. Bởi tuổi trẻ vốn dĩ là vậy: có cả vui, buồn, nóng nực, ồn ào, nhưng tất cả hòa quyện lại thành một bức tranh duy nhất, không thể thay thế.




[separate]




Ký ức – thứ không bao giờ chết​

Một trong những thông điệp quan trọng mà “Nắng Rơi Trên Tháng Năm Đã Mất” mang lại là: ký ức không bao giờ chết. Dù ta có đi bao xa, có trưởng thành đến đâu, thì những tháng năm tuổi trẻ ấy vẫn ở đó, chờ một ánh nắng để trở lại. Nó có thể khiến ta mỉm cười, có thể khiến ta rơi nước mắt, nhưng trên hết, nó nhắc ta rằng ta đã từng sống, từng yêu, từng mơ.

Người kể không cố xua đi quá khứ, mà chọn giữ nó như một phần trong hành trình của mình. Bởi đôi khi, ký ức không phải là gánh nặng, mà là ngọn đèn nhỏ soi sáng ta trên con đường phía trước. Nó cho ta sức mạnh để đối diện với hiện tại, và hy vọng để bước vào tương lai.




[separate]




Một tia nắng không tắt​

“Nắng Rơi Trên Tháng Năm Đã Mất” không chỉ là một câu chuyện tình đầu. Nó là một bản nhạc ký ức, dịu dàng nhưng bền bỉ, nhắc nhở ta về giá trị của những tháng năm tuổi trẻ. Nó dạy ta rằng không cần mọi điều phải trọn vẹn, đôi khi sự dang dở lại chính là cái đẹp. Nó khiến ta hiểu rằng mất mát không hẳn là kết thúc, mà có thể là sự khởi đầu của một sự trưởng thành.

Khép lại truyện, ta vẫn thấy ánh nắng tháng năm rơi trong lòng mình, nhẹ nhàng mà kiên định. Và ta tự hỏi: liệu có khi nào, trong một buổi chiều bất chợt, ánh nắng ấy lại rơi xuống, đánh thức một phần ký ức mà ta tưởng đã ngủ quên?
 
×
Quay lại
Top Bottom